Quyển 3 - Chương 9: Đâu có giống
Thất Nguyệt Điềm
01/11/2016
Edit: Zi
Thiên Linh Vũ đi tới trước mặt Quân
Tâm, nhìn Thanh điểu ở trên trời, lần đầu tiên trong đời, nó cảm thấy
dục vọng mãnh liệt, nó muốn đánh bại con ma thú trước mắt kia.
“Kim hổ, Thanh điểu kia cứ giao cho ta.” Bộ lông nửa trắng nửa xanh trước kia của Thiên Linh Vũ, sau khi nó tấn chức thần thú đã hoàn toàn biến thành màu trắng, hai cánh nhẹ nhàng đập, thân thể bay lên trên không trung, thân thể nguyên bản chỉ to bằng người thường cũng dần dần biến to lên, thẳng cho tới khi to bằng thanh điểu kia, tốc độ mới dừng lại.
Hỏa Liêm kinh ngạc nhìn Thiên Linh Vũ, ngay lập tức chuồn tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nó quay đầu nói với Quân Tâm: “Chậc chậc… Ngươi cuối cùng cũng khế ước được thần thú a, không tệ không tệ, có điều…” Tại sao lại là giống cái? Đương nhiên, câu này Hỏa Liêm kiên quyết sẽ không nói ra.
Quân Tâm không trả lời, với tình hình bây giờ, cũng chỉ có Hỏa Liêm mới dám nói chuyện như không có gì xảy ra, những con ma thú khác thì không nằm bò cũng nằm úp sấp, trong khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, có con còn hận không thể tìm được khe hở nào trên mặt đất để chui xuống chạy đi.
“Độc giác thú?” Quân Mộ Khuynh nhìn con ma thú trắng tinh kia, lông chim che khắp bầu trời, có điều trên trán nó không phải là một cái sừng, mà là hai.
“Chủ nhân, tên này không phải là độc giác thú, độc giác thú nhìn đẹp hơn nó nhiều, tên này là song giác thú, bề ngoài thì giống độc giác thú, nhưng lại vì có thêm một cái sừng nữa nên thân phận cũng không bằng độc giác thú.” Kim hổ đắc ý nói, hắc… nguyên lai còn có việc mà chủ nhân không biết.
Song giác thú tức giận nhìn Hỏa Liêm: “Câm miệng!” Nó mà thèm giống cái loại độc giác thú dối trá ấy sao, so sánh nó với độc giác thú chính là một sự sỉ nhục.
Quân Mộ Khuynh nhìn song giác thú, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, thì ra là đồ giả.” Hóa ra còn có loại ma thú này, đây là lần đầu tiên nàng được thấy, đúng là trông không khác gì độc giác thú là mấy, có khác thì độc giác thú chỉ có một cái sừng ở giữa, còn nó thì có hai cái ở hai bên.
“Phốc! Khụ khụ!” Quân Tâm cau mày, đột nhiên ho khan, hắn còn tưởng là nha đầu này sau khi sự lợi hại của song giác thú thì sẽ trở nên cảnh giác hơn, ai biết nàng lại nhìn nhận tên kia thành đồ giả.
Đầu Hỏa Liêm cũng tuôn ra vài giọt mồ hôi, nó liếc Quân Mộ Khuynh một cá, khóc không ra nước mắt, ở trong lòng thì reo hò, chủ nhân, ngươi rốt cuộc có biết song giác thú lợi hại như thế nào không, ngay cả nó cũng không dám làm bậy trước mặt song giác thú, song chỉ vì cấp bậc của nó cao hơn mình, mà vì thực lực của song giác thú, không thể xem thường được.
“Nhân loại, ta giết chết nó rồi sẽ nuốt sống ngươi.” Song giác thú phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh, hiện giờ nó đang vô cùng tức giận.
“Dựa vào dựa vào! Dám ăn chủ nhân ta! Cái đồ giả nhà ngươi, lão tử ăn chủ nhân của trước.” Hỏa Liêm nhìn song giác thú ở đối diện, rống lên một tiếng, trực tiếp lao vào đánh.
Song giác thú không chút do dự nghênh chiến, cái tên kim hổ này dám trêu chọc nó, phải dạy cho nó một bài học.
“Chiến…” nam tử kia vốn định ngăn cản song giác thú, nhưng nghĩ đến song giác thú hận nhất là người ta so sánh nó với độc giác thú, cũng để nó đánh, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Quân Mộ Khuynh, tiểu nha đầu quả nhiên thông minh, kim hổ chẳng qua chỉ nói một câu, nàng lại có thể đem nó để chọc tức Chiến Thiết.
“Hừ! Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” Na nhi không phục nói, cây roi trên tay lại một lần nữa đánh sang.
“Hỏa tiên!” hoa văn quen thuộc ở dưới chân lập tức triển khai, trong tay Quân Mộ Khuynh cũng xuất hiện một cây roi lửa, đích đến của hỏa tiên không giống như của Na nhi, Na nhi là muốn đánh lên người nàng, nhưng Quân Mộ Khuynh lại trực tiếp đánh lên mặt nàng ta.
Quân Tâm xoa xoa ngực, vừa định bước một bước, lục phủ ngũ tạng lập tức truyền đến cơn đau kịch liệt, mùi máu tanh từ trong miệng tràn ra, hắn nhíu mày, trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh.
Thiên Linh Vũ cùng Huyền Thanh đánh nhau che hết một bầu trời, làm không ít chỗ nổi lên lửa hừng hực, trên Thánh Thú sơn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng la hét sợ hãi, không chỉ có ma thú chạy trốn mà còn có cả những triệu hoán sư ở quanh đấy, mấy người kia hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, họ chỉ có thể đoán được là ma thú đang đánh nhau, nhìn thân thể khổng lồ kia, chắc không phải là cấp bậc bình thường.
Cổ Kinh Thiên đứng ở trên địa bàn của mình, nhìn trận đánh ở cách đó không xa lắm, hắn không chạy, cũng không có vẻ sợ hãi, ngược lại còn trưng cái vẻ mặt đứng xem kịch vui, thở dài nói: “Chà chà… Thần thú đại chiến ngàn năm khó gặp, vậy mà lại xảy ra ở trên Thánh Thú sơn, có điều diện tích hơi nhỏ, thực lực chân chính của thần thú không được phát huy hết.”
“Sơn trưởng, là ma thú của ai đánh nhau vậy?” người trên núi của Cổ Kinh Thiên cũng không có đi, ma thú đại chiến, đi đâu cũng đều nguy hiểm, còn không bằng ở yên tại chỗ, nói không chừng lại chẳng ảnh hưởng tới đây.
“Tiểu tử ngươi chưa đi sao?” Cổ Kinh Thiên có chút kinh ngạc, bọn họ không phải nên sớm chạy à?
“Đi đâu chứ, dù sao đi cũng chẳng có ích gì, không bằng đứng ở đây xem một chút.” Chỉ thấy người nọ chỉ vào chiến trường cách đó không xa, trên mặt vô cùng hưng phấn: “Sơn trưởng, ngươi nói khi nào thì ma thú của chúng ta mới có thể lợi hại được như vậy?” Đây là cấp bậc ma thú gì đánh nhau a, thật là lợi hại.
Cổ Kinh Thiên đắc ý nhìn hai ma thú đang giao tranh: “Chờ khi nào ngươi có thần thú rồi hãy nói.”
“Dựa vào! Sơn trưởng, ngươi xem kìa, cây trên ngọn núi bên kia đều bị đạp đổ hết.” Người nọ chỉ vào một đỉnh núi trọc lóc, kích động nói, trong mắt không hề che giấu sự sùng bái.
“…” Cổ Kinh Thiên không còn gì để nói, im lặng tiếp tục nhìn trận chiến.
“Sơn trưởng, ngươi nói xem, có phải này là do vị cô nương ban sáng không? Hình như hôm qua nàng mới đến Thánh Thú sơn thôi mà phải không? Thế mà hôm nay liền đem Thánh Thú làm cho gà bay chó sủa, thật là lợi hại.” Nhìn trận chiến kia, nước bọt người nọ cứ phun phèo phèo, nghĩ tới chuyện lúc sáng, hắn còn có chút sợ hãi, chỉ một tiếng thú rống cũng đủ làm cho mười mấy triệu hoán sư lập tức bay ra khỏi sân, quá kinh khủng, phải biết là, nếu bay ra khỏi sân, chẳng khác nào bị đá xuống chân núi.
Cổ Kinh Thiên: “…”
Hỏa Liêm cùng Chiến Thiết quần nhau ở trong rừng rậm, bất kể là ai, chỉ cần lùi về phía sau một bước đều khiến cho toàn bộ cây cối bị dẫm ngã xuống đất hết, từ một chỗ đất trống nhỏ xíu, nay càng lúc càng lớn lên, đất bị chúng nó dẫm lên, đều để lại một cái hố sâu thật lớn.
Đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh lại hoàn toàn vô dụng khi đối kháng cùng với thần khí của Na nhi, Na nhi vẫn luôn ở thế thượng phong, nàng cười nhìn Quân Mộ Khuynh, đấu kỹ sư dám cận chiến với nàng, chính là đi tìm chết.
“Ngươi nghĩ rằng ta thật sự đang đánh nhau với ngươi sao? Hỏa chưởng!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười khẽ, hỏa nguyên tố màu đỏ rực ở trên tay nàng, biến hành hình bàn tay, hung hăng đánh lên người Na nhi.
“Vô sỉ!”
“Cảm ơn khen!” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch, vô sỉ thì sao chứ? Nàng đâu phải là quân tử, nàng cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc, nàng cứ vô sỉ đấy, thì sao?
Na nhi ôm ngực, cũng không ra tay nữa, nàng cắn chặt môi, không phục trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nếu nàng ta không phải đấu kỹ sư đã sớm bị mình đánh bay rồi, đáng ghét. Lần đầu tiên nàng bị người ta đánh cho nhếch nhác đến thế.
“Ha ha… Con chim thúi, ngươi xem kìa, chủ nhân ngươi thua rồi.” Hỏa Liêm vừa đối kháng với Chiến Thiết cũng không quên đắc ý nói với Huyền Thanh trên trời, chủ nhân của nó lợi hại như vậy, một triệu hoán sư nho nhỏ sao có thể là đối thủ của nàng, nhìn xem, thua rồi kìa.
“Ơ kia! Tiểu cô nương này là lần đầu tiên gặp tiểu Quân Quân sao? Tiểu Quân Quân nhất định là người vô sỉ nhất thiên hạ.” Thanh âm kiều mị vang lên ở trên đầu, nghe thấy thanh âm này, Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa bị trượt chân, hắc tuyến trên trán cũng không ngừng giật giật.
Chương 9.2: Đâu có giống Edit: Zi “Hoa Thiên Nhiêu!” Quân Mộ Khuynh nhìn lên đầu, thế quái nào đi đâu cũng gặp hắn vậy.
“Quân Quân, người ta thề là không có theo dõi ngươi đâu nhé, hình như chúng ta đã tách ra đi cách nhau tới mấy ngày lận. Ngươi đến Thánh Thú sơn chắc cũng được mấy ngày rồi nhỉ, chà chà, ngươi đúng là một cái đại phiền phức, ngươi xem xem, một, hai, ba con thần thú, nhìn giật cả mình.” Một cái kiệu màu đỏ nhẹ nhàng trôi trên không trung, lần này chỉ có một mình hắn.
Thanh âm kiều mị vang lên làm hấp dẫn sự chú ý của không ít người, Ái Tinh cũng không nhịn được tò mò mà nhìn sang, thanh âm này còn muốn động tình hơn cả nàng, đây rốt cuộc là ai?
“Ngươi cũng là triệu hoán sư?” Khế ước giả của Chiến Thiết nhìn cái kiệu đỏ rực, rồi lại cúi đầu nhìn Quân Tâm sắc mặt đang tái nhợt.
“Ai ô, mắt sao mà tinh thế.” Hoa Thiên Nhiêu ở trong kiệu cũng sững sờ, nhanh như vậy đã nhận ra hắn là triệu hoán sư, không hổ danh là khế ước giả thần cấp ma thú, Thánh Thú sơn quả nhiên là ngọa hổ tàng long, ba con ma thú, chơi trội nha.
“Ngươi là ai?” Na nhi dùng roi chỉ lên trời, trong giọng nói tràn đầy tức giận.
“Quân Quân, người này chẳng đáng yêu bằng ngươi chút nào.” Kiệu chậm rãi hạ xuống mặt đất, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén rèm lên, dung nhan tuấn mỹ lập tức đập vào mắt mọi người, nụ cười quyến rũ của hắn, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Na nhi kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt ra ngoài, này… này… hắn là nam!
Mấy người nhìn thấy Hoa Thiên Nhiêu mặt đều 囧, người này lại là nam, là nam. Trời ạ.
Hỏa Liêm đang đối kháng với Chiến Thiết thân thể cũng cứng đờ, thiếu chút nữa đã bị Chiến Thiến làm cho bị thương: “Dựa vào, nhân yêu, ngươi không có việc tới xem náo nhiệt làm gì, lão tử xém bị ngươi hại chết.” Đúng là nhân yêu, thanh âm kia có nghe nhiều lần cũng không thể nào làm quen được, quá rợn người.
“A? Ngươi biết ta?” Hoa Thiên Nhiêu hiếu kỳ chỉ chỉ vào Hỏa Liêm, đối diện với tình hình căng thẳng thế này mà hắn cứ như đang đi dạo chợ vậy, không có một chút khẩn trương hay lo lắng gì cả.
Hoắc Loạn đen mặt nhìn Hoa Thiên Nhiêu đang chậm rãi tới gần, khẽ hừ một tiếng. Ở đâu ra cái thể loại, nam không ra nam, nữ không ra nữ vậy chứ.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, nàng vỗ vỗ tay Quân Tâm, ý bảo hắn rời đi, Hoa Thiên Nhiêu tới đã đem cục diện hạ nhiệt không ít, có điều không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha cho nhị ca, hiện tại nhị ca đang bị thương, quan trọng nhất là phải dẫn hắn đi chữa thương.
“Đi theo chúng ta, trận chiến này sẽ dừng lại, ngươi đừng quên, chúng ta còn có một thần thú nữa.” Nam tử thấy Na nhi bị thương, cũng không định ra tay, hắn hướng Quân Tâm uy hiếp.
Quân Tâm vô tội nhìn nam tử đối diện: “Có thể đi, ngươi có thể mang thi thể của ta đi.” Bọn hắn tới liền đòi bắt người mang đi, cho dù là triệu hoán sư thì sao chứ, hắn cũng là triệu hoán sư, dù có khế ước thú thần thú có đẳng cấp cao hơn, dù có thêm một con đi nữa, cuối cùng, ai thua ai thắng cũng không chắc.
Hoắc Loạn kinh hoảng nhìn Quân Tâm, hắn bò đến chân Quân Tâm: “Quân Tâm thiếu gia, ta van ngươi, ngươi hãy đi với bọn họ đi.” Không thể để chuyện này tiếp tục được nữa, uy áp của bốn thần thú kia đã làm hắn hộc máu gần chết rồi, lại còn thêm một con nữa, chắn chắn mạng sẽ không còn mất.
“Cút!” Nam tử không chút lưu tình phất tay một cái, Hoắc Loạn lập tức bị bắn ra thật xa.
“Không cần nhiều lời, muốn mang nhị ca ta đi, nằm mơ!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
“Ta dựa vào! Chủ nhân, nó đốt lông ta!” Thanh âm của Hỏa Liêm lại tiếp tục vang lên. Mọi người vô cùng xem thường, nó thật đúng là nhàn nhã, này đâu phải là tỉ thí cho vui, sơ sẩy một tí thì chết lúc nào cũng không biết, đúng là đồ ngốc thú, lúc này còn có tâm tình quan tâm tới bộ lông của mình.
“Lảo tử không những muốn đốt lông ngươi mà còn muốn lột da ngươi nữa!” Chiến Thiết đen mặt, căm tức nhìn Hỏa Liêm, không nhịn được mà chửi tục, nó đến đây để đánh nhau hay là đến để làm nũng với chủ vậy?
“Chủ nhân, nó còn muốn lột da ta nữa!” Hỏa Liêm ủy khuất nói.
“…” Mọi người đều mất trật tự, nó rốt cuộc có biết chữ chết viết như thế nào không?
PHANH! Một thân thể màu trắng rơi từ trên trời xuống, trên người Thiên Linh Vũ chẳng còn chỗ nào bình thường cả, nó chỉ vừa mới tấn chức thôi, có thể đối kháng với ba cấp thần thú một thời gian dài như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Thiên Linh Vũ!” Quân Tâm sốt ruột kêu lên.
“Đi theo chúng ta, chúng ta sẽ không làm thương tổn các ngươi.” Nam tử kia lại mở miệng lần nữa, chỉ cần Quân Tâm đáp ứng, bọn họ tuyệt đối sẽ không gây ra bất kỳ sự thương tổn nào nữa.
Hoa Thiên Nhiêu đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi không nói rõ lý do, cứ thế mà bắt người đi, ai biết là các ngươi có ý gì chứ.” Người này còn liều hơn cả Quân Quân, thảo nào Quân Quân chẳng thèm nói gì mà cứ trực tiếp động thủ luôn.
“Nếu ngươi đã muốn chúng ta mang thi thể ngươi đi thì được thôi, ta thành toàn cho ngươi.” Người nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng xem rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Quân Tâm, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc và khinh thường.
“Tuyệt Phá, thu thập bọn họ.” Người nọ vươn ngón tay dài trắng tinh, chỉ vào Quân Mộ Khuynh rồi lại chỉ vào Quân Tâm, lạnh lùng nói.
“Dạ.” Ma thú đứng ở sau nam tử cũng đứng dậy, bầu không khí xung quanh càng trở nên trầm trọng.
“Chi Chi!” Một thanh âm đáng yêu phát ra từ trên đầu Hỏa Liêm, Chi Chi vừa mới ngủ dậy còn đang mơ mơ màng màng, chẳng biết là chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết là giấc ngủ của nó bị người ta phá, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Một tia ánh sáng màu tím thoáng qua, Chi Chi lập tức xuất hiện trên vai Quân Mộ Khuynh, con ngươi màu đen to tròn nhìn ma thú đang chậm rãi đi tới mà trở nên thâm trầm hơn.
Một trận chiến nữa sắp xảy ra, tình hình hết sức căng thẳng.
RỐNG! Một tiếng rống đinh tai nhức óc truyền ra, song giác thú liền ngừng lại, nó đứng phía xa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Hỏa Liêm nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, chỉ thấy đó là một ma thú còn to hơn cả mình, bộ lông màu vàng kim còn dày hơn cả của nó, thân thể to lớn, bộ lông màu vàng, vừa phong cách lại vừa đẹp đẽ, Hỏa Liêm nhe nhe hàm răng, hận không thể trực tiếp nhào tới cắn tên kia vài miếng cho bõ ghét.
Mười hai cấp đỉnh thần thú.
Trừ Quân Mộ Khuynh và Hoa Thiên Nhiêu ra, mọi người hoàn toàn ngây dại, mười hai cấp đỉnh thần thú. Chỉ còn một chút nữa là sẽ tiến tới Thánh Thú, những người này rốt cuộc là ai, vì sao người này so với người kia còn muốn lợi hại hơn nhiều?
Trong lòng Quân Tâm cũng căng thẳng, hắn nhìn Quân Mộ Khuynh, con ngươi thoáng qua một tia quyết định, hắn tuyệt đối không thể để cho xú nha đầu bị một chút tổn thương nào.
Hoắc Loạn phun ra một ngụm máu tươi, uy áp mạnh mẽ đã lấy đi nửa cái mạng còn lại của hắn, trước khi nhắm mắt, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, biết thế đã không đi theo tới nơi này rồi.
Quân Mộ Khuynh nhìn mười hai cấp đỉnh thần thú ở trước mặt, đột nhiên nhớ tới Phong Nhận, nàng cùng Phong Nhận đã tách ra được một khoản thời gian rồi, hiện tại chắc nó đã là Thánh Thú, sớm biết hôm nay gặp phải mười hai cấp đỉnh thần thú, đã giữ nó lại rồi.
Hoa Thiên Nhiêu lại tỏ vẻ chẳng có chuyện gì, hắn đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, thỉnh thoảng liếc nàng một cái, lúc nàng thu phục sáu cánh thanh sói, chẳng một chút nương tay, mười hai cấp đỉnh thì sao chứ, Quân Mộ Khuynh nàng đâu phải là lần đầu gặp.
“Ta đi với các ngươi.” Quân Tâm vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, hắn đáp ứng đi với bọn họ.
“Nhị ca!” Quân Mộ Khuynh sốt ruột nhìn Quân Tâm, vì sao hắn lại đáp ứng chứ, dù hôm nay có đánh tới tối cũng chưa chắc là ai thắng ai thua. Tại sao hắn lại đổi ý.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Quân Tâm nở ra một nụ cười sủng nịch: “Tiểu Khuynh nhi, chờ ngày nhị ca ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ cùng ngươi đi tìm phụ thân.” Nàng mới tới Thánh Thú sơn có hai ngày, lại bị thương tới nỗi xém chút không thể ngưng tụ được đấu kỹ, làm thân ca ca thì phải bảo vệ muội muội, chứ không phải để cho muội muội bảo vệ mình.
“Không muốn!” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nàng có thể đuổi bọn họ đi được mà. Nàng có thể mà.
“Các ngươi vẫn có thể gặp lại.” Khế ước giả của Tuyệt Phá mở miệng, mắt như có như không nhìn Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh mím môi, không nói gì, nàng nhất định không thể để cho bọn họ mang nhị ca đi, dù nhị ca có đồng ý cũng không được, kiên quyết không được.
“Nha đầu, đừng nhìn ta như vậy, lời ta nói là thật. Sau này ngươi nhất định sẽ hội ngộ với nhị ca mình, tài năng của ngươi tuyệt đối sẽ không dừng lại ở chỗ này thôi đâu.” Nếu nha đầu này là triệu hoán sư, hắn đã trực tiếp trói người mang đi rồi, thiên phú như vậy, so với Quân Tâm còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỗ này mà thôi? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Ngươi cứ yên tâm để đại ca ngươi đi cùng chúng ta. Ngươi nghĩ xem, nhị ca ngươi hiện đã có thần thú, đã là tông sư, hắn ở lại đây cũng chẳng thể tiến bộ được gì.” Nam tử tiếp tục nói, tìm được một triệu hoán sư khế ước thần thú ở đây đúng là mò kim đáy biển, chẳng lẽ một mầm giống tốt như vậy, lại để uổng phí ở đây sao?
Lời của nam tử làm cho Quân Mộ Khuynh có một chút rung động, không sai, hắn nói không sai, người có thiên phú như nhị ca, ở lại Thánh Thú sơn đúng là quá lãng phí, nhưng làm sao nàng biết được những người này sẽ không làm thương tổn đến nhị ca nàng?
“Lòng cảnh giác của tiểu nha đầu ngươi cũng đúng là quá cao, ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, rõ ràng chỉ là một nha đầu mười tuổi, lại như một người hơn trăm tuổi vậy.” Nam tử nhạo báng nói, người có thể làm cho ma thú nhận chủ, nhất định không đơn giản, hắn đúng là có hơi luyến tiếc nha đầu này.
Mười tuổi! Hai người kia kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, biểu tình trên mặt không dám tin được dấu dưới lớp áo choàng rộng.
Nha đầu này ra tay độc ác, nói chuyện thì ngông cuồng, chẳng thèm đem ai để vào mắt, đối mặt với năm huyễn cấp ma thú mặt không chút đổi sắc, có thể dễ dàng đem cục diện giải quyết, sự bình tĩnh quyết đoán này, có thể tài năng ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà thoát ra được, còn nghĩ được biện pháp đánh bại đối thủ, một nhân tài như vậy, lại chỉ có mười tuổi.
“Quân Quân, ngươi xem ngươi dọa người ta sợ rồi kìa.” Hoa Thiên Nhiêu cũng bất đắc dĩ, Quân Mộ Khuynh đúng là chỉ mới có mười tuổi thôi, chẳng lẽ nàng bị kích thích sau khi thoát ra khỏi bầy sói kia, hay là còn có chuyện gì mà hắn không biết?
“Ít nhất ngươi cũng phải để lại một thứ gì đó khiến ta tin tưởng chứ.” Vừa tới đã đòi bắt người, sau đó lại điều ra ba thần thú, nàng sao có thể tin tưởng được.
“Ngươi cầm cái này, chờ đến đó, ngươi sẽ biết vật này được dùng như thế nào.” Nam tử lấy ra một cái lệnh bài được đeo bên hông, đưa cho Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh nhận lấy vô cùng tự nhiên, nhìn một chút, ở giữa lệnh bài có một chữ “Tuyệt”, xung quanh có rất nhiều hoa văn được khắc, vừa đơn giản lại vừa thần bí. Lúc nam tử kia lấy lệnh bài ra, người bên cạnh hắn đều sửng sốt, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ im lặng nhìn lệnh bài trên tay Quân Mộ Khuynh.
“Tuyệt gia, chưa từng nghe qua.” Quân Mộ Khuynh tùy ý thưởng thức lệnh bài trong tay, lơ đãng nói, chẳng lẽ trên thế giới này còn có chuyện gì mà nàng không biết?
Na nhi cùng nam tử còn lại cũng kinh ngạc, trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng có biết vật trong tay nàng quý đến mức nào không? Nàng lại dám xem nó như đồ chơi.
“Ha ha… Ngươi sẽ được biết thôi, có điều không phải là bây giờ, nha đầu, chờ đến lúc ở đây không còn thích hợp để ngươi ở nữa, ngươi sẽ đi đến đó. Hắn, ta mang đi.” Nam tử chẳng những không tức giận mà còn cười thoải mái, lớn tiếng nói, nha đầu này quả nhiên rất thú vị.
Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Tâm, không nói gì, trong lòng có chút không an tâm, nhưng nàng biết rõ, ở đây không thích hợp để giữ nhị ca, hắn cần phải có con đường riêng của hắn.
Chương 9.3: Đâu có giống Edit: Zi “Ngươi nói thế nghĩa là gì?” Quân Mộ Khuynh lại tiếp tục hỏi, chỗ đó? Là ở đâu?
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, nha đầu, không nên xem thường thế giới này. Còn nhiều điều lợi hại mà ngươi chưa biết đâu, đường đi sau này của ngươi còn dài lắm.” Nam tử thần bí nói, nhìn Quân Mộ Khuynh đầy thú vị, nếu không phải bây giờ nàng chưa thích hợp để đi, hắn đã mang nàng đi theo rồi.
“Thừa nước đục thả câu!”
“Ta đi cùng các ngươi, nhưng mà ta cần phải biết mình rốt cuộc là đi đâu.” Trong lòng Quân Tâm cũng lo lắng, nếu cứ đi như vậy, sau này biết đường nào mà về.
“Ngươi đi chẳng phải sẽ biết hay sao.” Na nhi bình tĩnh nói, Quân Tâm có cùng đẳng cấp với nàng, nàng có khinh thường, cũng khinh thường tiểu nha đầu cuồng vọng kia thôi.
Quân Tâm chần chừ một chút, lúc này Quân Mộ Khuynh đã không ngăn cản nữa rồi: “Xú nha đầu, đừng để bị người ta lừa gạt, ta nhìn tên ngày cực kỳ đáng ghét, còn nữa, ngươi nhất định phải đến tìm ta, bằng không ta nhất định sẽ tới tìm ngươi tính sổ.” Chờ đến lúc hắn trở nên mạnh mẽ hơn, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đánh ngã ba tên này.
Ba người còn đang vui mừng vì đã dụ được người đi, làm sao biết được mình đã bị người ta ‘nhớ thương’, chỉ chờ ngày trở nên mạnh mẽ thì sẽ bị đánh nằm úp sấp.
Quân Mộ Khuynh không nói gì nhìn Quân Tâm, nhị ca rốt cuộc là nghĩ đi đâu vậy? Muội muội ngươi mới mười tuổi, hơn nữa có thích cũng sẽ không thích cái tên nhân yêu ngàn năm này đâu.
“Quá thương tâm, Quân Quân, nhị ca ngươi làm tổn thương người ta.” Hoa Thiên Nhiêu cố ý lau lau ‘nước mắt’ trên mặt, rồi ôm ngực, cứ như là hắn vừa bị người ta đả kích không nhẹ.
Quân Mộ Khuynh đen mặt, hung hăng đá hắn một cái. Còn không quên chà chà hai cái mới buông: “Ngươi cảm thấy mắt muội muội ngươi có vấn đề như vậy sao?” Quân Mộ Khuynh không chút khách khí chỉ vào Hoa Thiên Nhiêu, hắn cũng là triệu hoán sư, hắn tới đây để học cơ bản về triệu hoán sư sao? Trong không giống lắm.
Quân Tâm lúc này mới yên tâm gật đầu, trên mặt là thế nhưng trong lòng thì không, nàng ở bên người này quá nguy hiểm.
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ hắn.” Thiên Linh Vũ đi tới bên cạnh Quân Tâm, không chút ngại ngùng nói.
“Đi.” Quân Tâm đen mặt xoay người rời đi, cái gì mà bảo vệ hắn chứ. Không phải từ đầu tới cuối, người được bảo hộ là nó đi.
Quân Mộ Khuynh cười ha ha nhìn Quân Tâm rời đi, nụ cười của nàng ở trước mặt người thân mới ngọt ngào và chân thật nhất, ngay cả Hoa Thiên Nhiêu ở bên cạnh cũng ngây người, hắn còn tưởng nàng không biết cười, mà dù có cười cũng chỉ là cười lạnh, cái nụ cười luôn làm cho người ta sợ hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ cười như vậy bao giờ.
“Này đồ giả, ngươi cứ thế mà đi à? Chẳng lẽ là sợ đại gia ta?” Hỏa Liêm không sợ chết gọi với theo.
Chiến Thiết đầu đầy hắc tuyến làm ngơ mà đi, nó không thèm để ý tới Hỏa Liêm ở sau lưng, nó chỉ sợ nếu nó qua người lại sẽ không nhịn được mà đánh một trận tơi bời cái tên ma thú đáng chết kia.
“Chi Chi, ngươi phải nhìn ta mà học tập đó, biết không?” Hỏa Liêm nhìn Chi Chi nghiêm túc nói.
“Nếu ngươi luyến tiếc, có thể đi cùng nó.” Quân Mộ Khuynh trêu ghẹo nói, nàng chưa từng thấy Hỏa Liêm như vậy bao giờ, bản chất hiếu chiến của ma thú. Tốt lắm, chờ Thủy Nhận và Phong Nhận quay lại, để chúng nó đánh đủ, coi thử có chừa không.
Hỏa Liêm đột nhiên rùng mình: “Chủ nhân…” trong lòng nó sao đột nhiên có cảm giác xấu.
Mấy người kia lập tức nhảy lên lưng Thanh điểu, mấy ma thú cũng chui vào triệu hoán vòng tay, Quân Tâm nhìn Quân Mộ Khuynh, Thanh điểu chậm rãi bay lên bầu trời, thân ảnh màu đỏ kia từ từ nhạt dần, cuối cùng chỉ còn là một cái chấm đỏ nho nhỏ, rồi cũng biến mất.
“Đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không thấy đâu.” Nam tử rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật của mình, dung mạo anh tuấn, không chút thua kém gì Quân Tâm, bọn họ có thể nói là một chín một mười.
Quân Tâm thu hồi ánh mắt, nhìn nam tử kia một cái, hắn đột nhiên có chút vui vì nha đầu kia không có thấy được người này, hiện giờ hắn lại hy vọng nha đầu kia sẽ không đến chỗ đó.
“Các ngươi mang ta đi đâu? Hiện tại chắc có thể nói được rồi chớ?” đây vẫn luôn là thắc mắc trong lòng hắn.
“Lâm Quân!” Nam tử phun ra hai chữ.
“Lâm Quân?” Là người nào hay là chỗ nào?
“Rồi ngươi sẽ biết, ngươi sẽ thích nơi đó.” Nam tử cười nói, hắn cũng chờ nha đầu kia có thể tới.
Quân Tâm không hỏi gì thêm, trong lòng vẫn đang suy tư hai chữ “Lâm Quân”.
Quân Mộ Khuynh nhìn điểm đen ở phía xa, chậm rãi thu hồi ánh mắt, vốn nàng định đến xem người, cuối cùng lại biến thành tiễn người đi, nàng nhất định sẽ tìm được chỗ đó, nhất định.
“Tiểu Quân Quân, người ta cũng phải đi rồi, còn tưởng có chuyện gì náo nhiệt hay ho cơ, hiện tại xem ra… Ngươi cũng nên rời khỏi chỗ này đi.” Hoa Thiên Nhiêu đi tới kiệu của mình, ngồi lên, cũng không biết lực lượng ở đâu ra lại lập tức nâng kiệu lên, hắn cứ thế mà bay đi.
Hoa Thiên Nhiêu chỉ là đi ngang qua thôi, nhìn thấy trên Thánh Thú sơn có ma thú cao cấp đánh nhau nên hiếu kỳ mò tới, không ngờ lại gặp phải Quân Mộ Khuynh đánh nhau cùng ngươi ta, không đúng, lần này thiếu chút nữa là cùng ma thú của người ta đánh nhau, lá gan nàng cũng thật là lớn quá đi, có điều, gan không lớn thì cũng không phải là Quân Mộ Khuynh.
“Quân Mộ Khuynh!” Thanh âm suy yếu của Quân Tử Mạn vang lên ở phía sau.
“Mạng cũng lớn a, vậy mà cũng chưa chết, có điều tên kia cũng không may mắn như vậy.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ Hoắc Loạn bị bức chết, trên mặt thoáng qua một tia châm chọc.
“Chủ nhân!” Hỏa Liêm thu nhỏ thân thể lại một nửa, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, bọn họ cần phải rời khỏi đây thôi.
Quân Mộ Khuynh nhảy lên lưng Hỏa Liêm, chỉ vào Quân Tử Mạn nói: “Trở về nói cho gia chủ các ngươi biết, Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ tới Âm Nguyệt Thành tìm hắn.” Ước hẹn ba năm còn hai năm nữa, nhanh thôi, nàng sẽ tìm đến gia chủ trong truyền thuyết của Quân gia.
Hỏa Liêm khinh thường liếc mấy người đang nhếch nhác kia, trừ Quân Tử Mạn ra thì mấy người còn lại cũng đã nằm bất động, không biết là đã chết hay chỉ là ngất thôi.
Năm con ma thú nằm trên mặt đất đã sớm bị dọa ngất đi rồi, chấn động như thế, chúng nó chưa bao giờ gặp qua, ngay cả thần thú còn chưa bao giờ được gặp, chứ đừng nói là bị uy áp của mười hai cấp đỉnh thần thú, chúng nó chịu không nổi.
Hỏa Liêm chở Quân Mộ Khuynh qua lại không ngừng nghỉ trong rừng cây, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng vẫn còn đang ở trong phạm vi của Thánh Thú sơn.
“Chủ nhân, tại sao chúng ta phải dừng lại ở đây?” Hỏa Liêm tờ mò hỏi, ở đây đâu còn gì để nàng lưu luyến?
Quân Mộ Khuynh lười biếng nằm trên lưng Hỏa Liêm: “Ngươi cũng biết chủ nhân nhà ngươi rất nghèo mà, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.” Ở lại làm gì? Nàng cũng không biết, nàng chỉ biết, nàng chưa thể rời khỏi đây.
Chi Chi nghe nói thế, lập tức hưng phấn nhảy tưng tưng trên lưng Hỏa Liêm, vô cùng phấn khích.
“Ngươi nhảy cái gì chứ, chủ nhân nói là nàng nghèo, chứ không có nói là ngươi nghèo.” Hỏa Liêm khinh bỉ nói, có ma hạch cũng không cho nó ăn. Cho ngươi chết đói luôn.
“Chi!” Chi Chi bất mãn dùng chân nhỏ hung hăng giẫm lên lưng Hỏa Liêm mấy cái.
“Ngươi bất mãn cái gì, ma hạch này không phải để ngươi ăn.” Quân Mộ Khuynh nhìn Chi Chi, có chút bất đắc dĩ, nàng thế nào lại ôm trúng một tên ham ăn, cả ngày trừ ăn thì chỉ biết ngủ, vừa nghe tới có ăn liền nhảy lên, động tác còn nhanh hơn cả bình thường.
Chương 9.4: Đâu có giống Edit: Zi “Chi Chi!” Chi Chi vô cùng bất mãn, nó lớn tiếng chi chi cha cha, nhưng chẳng ai có thể hiểu được nó đang nói gì.
“Đừng kêu nữa, có kêu cũng không ai hiểu.” Hỏa Liêm đầu đầy hắc tuyến đi về phía trước, cũng không biết chủ nhân lụm ở đâu ra nó, không biết chủng loại thì thôi đi, lại còn không biết nó đang nói gì, ngay cả ma thú với nhau nghe cũng hiểu, chỉ có chủ nhân thỉnh thoảng nghe hiểu được vài câu.
“Đói bụng?” Quân Mộ Khuynh hỏi.
“Chi Chi!” Chi Chi lập tức gật đầu, như đang nói, nó đói bụng lâu lắm rồi.
“Muốn ăn ma hạch?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hình như nàng đoán đúng rồi.
“Chi Chi!” Chi Chi lại gật gật đầu lần nữa.
“Ồ, thế thì tự mình đi tìm.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ về đống ma thú đang hoảng sợ bỏ chạy ở phía trước, lười biếng nói.
Thế giới này huyễn thú vẫn là số đông, linh thú cũng không có nhiều lắm, nếu không nàng đã bắt đầu kế hoạch tổ kiến ma thú quân đoàn của mình, trải qua chuyện vừa rồi, Quân Mộ Khuynh luôn có ý nghĩ mãnh liệt, có nhiều thú, tuyệt đối có thể bắt nạt được thú ít.
Chi Chi lập tức lắc đầu, nhảy xuống dưới chân Hỏa Liêm, dùng hai đôi mắt tròn xoay long lanh nhìn Hỏa Liêm: “Chi Chi…”
“Muốn Hỏa Liêm giúp ngươi sao?” Những thứ này là Quân Mộ Khuynh đoán, nhưng lần nào cũng đoán đúng.
“Chi…”
“Hỏa Liêm làm việc là cho ta.” Quân Mộ Khuynh nói, muốn ăn thì phải tự lăn vào bếp, nàng tuyệt đối sẽ không để Chi Chi cứ hưởng thụ hoài được, nó càng lúc càng mập ra, hiện tại so với lúc mới gặp nó, nó đã mập hơn rất nhiều, đều là vì cả ngày chỉ ăn với ngủ thôi.
“Chi Chi!” Chi Chi bất mãn dùng cái tai hình tia chớp chỉ chỉ vào Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Giận? Giận cũng không cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh trưng ra bộ mặt đố ngươi làm khó được ta, nhất quyết không cho Chi Chi ăn miễn phí.
Hỏa Liêm chạy nhanh ở phía trước, móng vuốt sắc bén nhanh chóng xẹt qua đầu mấy con ma thú, ma hạch cứ thế mà bị một bàn tay nhỏ bé xinh xinh đào ra một cách đơn giản.
“Đi thôi, đi qua rừng rậm, nhớ đừng quên tiền của chủ nhân ngươi.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nằm trên lưng Hỏa Liêm, lạnh lùng nói, nàng không cần biết trong không gian mặt của mình đã chồng chất bao nhiêu ma hạch, nhưng nàng biết một việc, dù có nhiều bao nhiêu cũng không đủ để một mình Chi Chi ăn.
“Dạ.” Hỏa Liêm sầu não chạy băng băng về phía trước, lần này xem ra là chủ nhân đã bị kích thích không nhỏ, nhìn thấy ma thú liền điên cuồng chém giết.
Ở trong rừng rậm không biết đã đi được bao lâu, Quân Mộ Khuynh ở trong Thánh Thú sơn đánh nhau cũng đã khá mệt, đầu tiên là bị thiên địa quy luật phách, sau đó lại cùng năm con ma thú đánh nhau, cho dù bọn chúng cấp bậc không cao lắm, nhưng nàng lúc đó nguyên khí còn chưa khôi phục hoàn toàn, đánh với bọn chúng vẫn rất tốn sức, vốn tưởng chỉ cần giết năm con ma thú kia thì sẽ không có chuyện gì, ai biết ở đâu lại lòi ra thêm mấy thần thú.
Mấy chuyện này cứ liên tiếp xảy ra, Quân Mộ Khuynh đã sớm mệt mỏi rồi, lúc đó nàng có thể chống đỡ, là bởi vì trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, chính là tuyệt đối không thể để cho người thân biến mất dưới mắt mình.
“Chủ nhân…” Hỏa Liêm cẩn thận từng li từng tí kêu lên, nó cũng biết chủ nhân đã mệt rồi, nhưng mà…
“Hử?” thanh âm của Quân Mộ Khuynh mang theo sự buồn ngủ.
“Có tiếng đánh nhau.” Hình như không phải ma thú, chắc là người, chẳng lẽ bọn họ đã ra khỏi rừng rậm rồi sao?
“Vậy ngươi để ta xuống, ta ngủ tiếp.” Quân Mộ Khuynh cử động một chút, tiếp tục ngủ.
Ngủ tiếp! Hỏa Liêm thiếu chút nữa liền la lên, nhưng nghĩ tới chỗ đó hẳn là người đang đánh nhau liền nhịn xuống, phía trước có người đánh nhau, chủ nhân lại còn có thể thờ ơ như vậy chứ, có người, có thể là bọn họ đã ra khỏi rừng rậm rồi a.
“Chủ nhân…”
“Chuyện gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không mừng vì chúng ta đã đi ra rồi sao?” Hỏa Liêm nhẹ nhàng đặt Quân Mộ Khuynh lên cỏ, ánh mắt lóe lóe, mấy ngày nay bọn họ điên cuồng giết chóc, ở bên trong nạp giới, không biết là bao nhiêu thức ăn mà Chi Chi mơ ước.
“Ừ, đây là thịt nướng còn hồi tối hôm qua.” Quân Mộ Khuynh tiện tay đem thịt nướng ở trong không gian mặt lấy ra, phóng tới trước mặt Hỏa Liêm.
Hai mắt Hỏa Liêm rực sáng nhìn thịt ma thú vàng óng ánh, đây chính là đồ ăn do chủ nhân nướng nha, nó không ngờ, chủ nhân không chỉ đánh nhau rất lợi hại, mà ngay cả nướng đồ ăn cũng lợi hại như vậy, ngay cả cái đồ ham ăn Chi Chi không phải ma hạch không ăn cũng ăn vài miếng, rồi lại lập tức lăn ra ngủ, tới giờ còn chưa tỉnh.
Không đúng! Vừa định ăn thì Hỏa Liêm chợt nhớ ra, nó gọi chủ nhân tỉnh lại là chuyện khác, thế nào lại biến thành nó đòi ăn.
“Chủ nhân a, ngươi mau dậy đi, hình như là sắp đánh nhau tới nơi rồi.” Hỏa Liêm khóc không ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, tốt xấu gì bọn họ cũng nên đi xem thế nào chứ?
“Muốn đi xem náo nhiệt thì tự mình đi đi.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu một cái, lúc này mới cảm thấy tỉnh hơn một chút, mấy ngày nay, nàng càng lúc càng thích ngủ, một lần ngủ là ngủ tới mấy ngày, thế mà vẫn cứ buồn ngủ.
Hỏa Liêm bị nói trúng tim đen liền im lặng cầm thịt nướng Quân Mộ Khuynh cho, không nói gì nữa, yên lặng nằm một bên gặm thịt.
“Ma thú này rõ ràng là do Huyết Nguyệt dong binh đoàn chúng ta đánh hạ, Long Vũ dong binh đoàn các ngươi dựa vào cái gì mà đòi cướp đi?” thanh âm mang theo một chút tức giận truyền đến từ phương xa, làm Quân Mộ Khuynh còn đang mơ màng giật mình tỉnh giấc, lập tức đứng lên.
Hỏa Liêm vội vàng đem phần thịt nướng còn lại nhét hết vào miệng, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Dong binh đoàn? Là đoàn người lính đánh thuê!” trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một nụ cười, nàng nhìn nhìn trang phục trên người một chút, rồi lại nhìn Hỏa Liêm đang ngồi xổm trên mặt đất, hiện tại việc Quân Mộ Khuynh có thần thú mọi người đều biết, nàng cứ như vậy mà đi ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hỏa Liêm gật gật đầu: “Là đoàn người lính đánh thuê, làm sao vậy?” trong rừng rậm thấy người của dong binh đoàn cũng không kỳ quái, chủ nhân thế nào lại hưng phấn như vậy?
“Không sao cả.” Quân Mộ Khuynh đột nhiên bình tĩnh lại.
Hỏa Liêm khinh bỉ liếc Quân Mộ Khuynh một cái, rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ, chớp mắt lại làm như không có chuyện gì, không chịu nói cho nó biết, xấu.
“Đi, đi xem chuyện gì xảy ra.” Quân Mộ Khuynh cong cong khóe miệng, đi nhanh về hướng có âm thanh.
“Chứng cứ nào chỉ là các ngươi đánh hạ? Chúng ta đến đây là cùng lúc, cùng đồng thời gặp con ma thú đã chết này, sao các ngươi lại dám nói là các ngươi đánh hạ chứ?” thanh âm hèn mọn vội vàng đáp lại, trong giọng nói còn mang theo mấy phần tự cao tự đại.
“Đây là ma hạch.” Nữ tử đem cái ma hạch còn dính máu vươn ra.
“Ma hạch ai mà không có chứ, dính chút máu liền bảo là của các ngươi, ai mà chả biết, Huyết Nguyệt dong binh đoàn của các ngươi hiện đang vô cùng sa sút, bài danh lính đánh thuê năm nay, các ngươi ngay cả đứng chót cũng không có cửa.” một người tương đối mập mạp cười ngạo nghễ nói, nhìn dáng liền biết rõ ràng là tới gây sự.
“Ngươi…”
“Chúng ta đứng thứ hạng nào là chuyện của chúng ta, Ngân Tử, các ngươi cứ tự lo thân mình đi.” Nữ tử bên cạnh nam tử kia cũng lên tiếng, vẻ mặt ửng đỏ lên án nam tử mập mạp đứng đối diện, rõ ràng là đang tức không chịu được.
Đáng tiếc, bọn họ không phải là đối thủ của Long Vũ dong binh đoàn, nếu không cũng sẽ không nhịn nhục như thế này, Long Vũ dong bình đoàn ỷ vào thực lực cao, lại đứng thứ năm trong số mười dong binh đoàn mạnh nhất, luôn luôn gây khó dễ, chèn ép mấy dong binh đoàn thấp hơn, vô cùng đắc ý, nghe nói năm nay bọn họ lại tuyển thêm mấy lính đánh thuê có năng lực không ít, xem ra bọn họ là đang muốn cùng ganh đua cao thấp với Thanh Hỏa dong binh đoàn.
“Ngân Tử ta làm việc, không cần ngươi quan tâm, các ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là lũ đứng bét. Ma thú này, hôm nay bản thiếu gia muốn định rồi.” Ngân Tử nói xong liền phun một ngụm nước miếng, cha hắn chính là đội trưởng Long Vũ dong binh đoàn, hắn sợ gì chứ.
“Ta muốn đi tới lính đánh thuê công hội, các ngươi ai biết đường?” thanh âm lạnh như băng đột nhiên truyền đến, mười mấy đạo ánh mắt lập tức nhìn sang.
“Nhìn ta làm gì? Ta chỉ hỏi đường thôi?” Vốn nàng định không ra, nhưng mà năm chữ Thanh Hỏa dong binh đoàn làm nàng nhịn không được.
Quân Mộ Khuynh đứng ở nơi đó, nhìn hai đội người tranh nhau đỏ mặt tía tai, không thú vị ngáp một cái, chỉ vì một cái huyễn thú mà đánh nhau, này cũng gọi là thập đại dong binh đoàn à?
“Kim hổ, Thanh điểu kia cứ giao cho ta.” Bộ lông nửa trắng nửa xanh trước kia của Thiên Linh Vũ, sau khi nó tấn chức thần thú đã hoàn toàn biến thành màu trắng, hai cánh nhẹ nhàng đập, thân thể bay lên trên không trung, thân thể nguyên bản chỉ to bằng người thường cũng dần dần biến to lên, thẳng cho tới khi to bằng thanh điểu kia, tốc độ mới dừng lại.
Hỏa Liêm kinh ngạc nhìn Thiên Linh Vũ, ngay lập tức chuồn tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nó quay đầu nói với Quân Tâm: “Chậc chậc… Ngươi cuối cùng cũng khế ước được thần thú a, không tệ không tệ, có điều…” Tại sao lại là giống cái? Đương nhiên, câu này Hỏa Liêm kiên quyết sẽ không nói ra.
Quân Tâm không trả lời, với tình hình bây giờ, cũng chỉ có Hỏa Liêm mới dám nói chuyện như không có gì xảy ra, những con ma thú khác thì không nằm bò cũng nằm úp sấp, trong khuôn mặt tràn đầy sợ hãi, có con còn hận không thể tìm được khe hở nào trên mặt đất để chui xuống chạy đi.
“Độc giác thú?” Quân Mộ Khuynh nhìn con ma thú trắng tinh kia, lông chim che khắp bầu trời, có điều trên trán nó không phải là một cái sừng, mà là hai.
“Chủ nhân, tên này không phải là độc giác thú, độc giác thú nhìn đẹp hơn nó nhiều, tên này là song giác thú, bề ngoài thì giống độc giác thú, nhưng lại vì có thêm một cái sừng nữa nên thân phận cũng không bằng độc giác thú.” Kim hổ đắc ý nói, hắc… nguyên lai còn có việc mà chủ nhân không biết.
Song giác thú tức giận nhìn Hỏa Liêm: “Câm miệng!” Nó mà thèm giống cái loại độc giác thú dối trá ấy sao, so sánh nó với độc giác thú chính là một sự sỉ nhục.
Quân Mộ Khuynh nhìn song giác thú, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói: “À, thì ra là đồ giả.” Hóa ra còn có loại ma thú này, đây là lần đầu tiên nàng được thấy, đúng là trông không khác gì độc giác thú là mấy, có khác thì độc giác thú chỉ có một cái sừng ở giữa, còn nó thì có hai cái ở hai bên.
“Phốc! Khụ khụ!” Quân Tâm cau mày, đột nhiên ho khan, hắn còn tưởng là nha đầu này sau khi sự lợi hại của song giác thú thì sẽ trở nên cảnh giác hơn, ai biết nàng lại nhìn nhận tên kia thành đồ giả.
Đầu Hỏa Liêm cũng tuôn ra vài giọt mồ hôi, nó liếc Quân Mộ Khuynh một cá, khóc không ra nước mắt, ở trong lòng thì reo hò, chủ nhân, ngươi rốt cuộc có biết song giác thú lợi hại như thế nào không, ngay cả nó cũng không dám làm bậy trước mặt song giác thú, song chỉ vì cấp bậc của nó cao hơn mình, mà vì thực lực của song giác thú, không thể xem thường được.
“Nhân loại, ta giết chết nó rồi sẽ nuốt sống ngươi.” Song giác thú phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh, hiện giờ nó đang vô cùng tức giận.
“Dựa vào dựa vào! Dám ăn chủ nhân ta! Cái đồ giả nhà ngươi, lão tử ăn chủ nhân của trước.” Hỏa Liêm nhìn song giác thú ở đối diện, rống lên một tiếng, trực tiếp lao vào đánh.
Song giác thú không chút do dự nghênh chiến, cái tên kim hổ này dám trêu chọc nó, phải dạy cho nó một bài học.
“Chiến…” nam tử kia vốn định ngăn cản song giác thú, nhưng nghĩ đến song giác thú hận nhất là người ta so sánh nó với độc giác thú, cũng để nó đánh, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn Quân Mộ Khuynh, tiểu nha đầu quả nhiên thông minh, kim hổ chẳng qua chỉ nói một câu, nàng lại có thể đem nó để chọc tức Chiến Thiết.
“Hừ! Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!” Na nhi không phục nói, cây roi trên tay lại một lần nữa đánh sang.
“Hỏa tiên!” hoa văn quen thuộc ở dưới chân lập tức triển khai, trong tay Quân Mộ Khuynh cũng xuất hiện một cây roi lửa, đích đến của hỏa tiên không giống như của Na nhi, Na nhi là muốn đánh lên người nàng, nhưng Quân Mộ Khuynh lại trực tiếp đánh lên mặt nàng ta.
Quân Tâm xoa xoa ngực, vừa định bước một bước, lục phủ ngũ tạng lập tức truyền đến cơn đau kịch liệt, mùi máu tanh từ trong miệng tràn ra, hắn nhíu mày, trên trán cũng đầy mồ hôi lạnh.
Thiên Linh Vũ cùng Huyền Thanh đánh nhau che hết một bầu trời, làm không ít chỗ nổi lên lửa hừng hực, trên Thánh Thú sơn thỉnh thoảng lại phát ra tiếng la hét sợ hãi, không chỉ có ma thú chạy trốn mà còn có cả những triệu hoán sư ở quanh đấy, mấy người kia hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, họ chỉ có thể đoán được là ma thú đang đánh nhau, nhìn thân thể khổng lồ kia, chắc không phải là cấp bậc bình thường.
Cổ Kinh Thiên đứng ở trên địa bàn của mình, nhìn trận đánh ở cách đó không xa lắm, hắn không chạy, cũng không có vẻ sợ hãi, ngược lại còn trưng cái vẻ mặt đứng xem kịch vui, thở dài nói: “Chà chà… Thần thú đại chiến ngàn năm khó gặp, vậy mà lại xảy ra ở trên Thánh Thú sơn, có điều diện tích hơi nhỏ, thực lực chân chính của thần thú không được phát huy hết.”
“Sơn trưởng, là ma thú của ai đánh nhau vậy?” người trên núi của Cổ Kinh Thiên cũng không có đi, ma thú đại chiến, đi đâu cũng đều nguy hiểm, còn không bằng ở yên tại chỗ, nói không chừng lại chẳng ảnh hưởng tới đây.
“Tiểu tử ngươi chưa đi sao?” Cổ Kinh Thiên có chút kinh ngạc, bọn họ không phải nên sớm chạy à?
“Đi đâu chứ, dù sao đi cũng chẳng có ích gì, không bằng đứng ở đây xem một chút.” Chỉ thấy người nọ chỉ vào chiến trường cách đó không xa, trên mặt vô cùng hưng phấn: “Sơn trưởng, ngươi nói khi nào thì ma thú của chúng ta mới có thể lợi hại được như vậy?” Đây là cấp bậc ma thú gì đánh nhau a, thật là lợi hại.
Cổ Kinh Thiên đắc ý nhìn hai ma thú đang giao tranh: “Chờ khi nào ngươi có thần thú rồi hãy nói.”
“Dựa vào! Sơn trưởng, ngươi xem kìa, cây trên ngọn núi bên kia đều bị đạp đổ hết.” Người nọ chỉ vào một đỉnh núi trọc lóc, kích động nói, trong mắt không hề che giấu sự sùng bái.
“…” Cổ Kinh Thiên không còn gì để nói, im lặng tiếp tục nhìn trận chiến.
“Sơn trưởng, ngươi nói xem, có phải này là do vị cô nương ban sáng không? Hình như hôm qua nàng mới đến Thánh Thú sơn thôi mà phải không? Thế mà hôm nay liền đem Thánh Thú làm cho gà bay chó sủa, thật là lợi hại.” Nhìn trận chiến kia, nước bọt người nọ cứ phun phèo phèo, nghĩ tới chuyện lúc sáng, hắn còn có chút sợ hãi, chỉ một tiếng thú rống cũng đủ làm cho mười mấy triệu hoán sư lập tức bay ra khỏi sân, quá kinh khủng, phải biết là, nếu bay ra khỏi sân, chẳng khác nào bị đá xuống chân núi.
Cổ Kinh Thiên: “…”
Hỏa Liêm cùng Chiến Thiết quần nhau ở trong rừng rậm, bất kể là ai, chỉ cần lùi về phía sau một bước đều khiến cho toàn bộ cây cối bị dẫm ngã xuống đất hết, từ một chỗ đất trống nhỏ xíu, nay càng lúc càng lớn lên, đất bị chúng nó dẫm lên, đều để lại một cái hố sâu thật lớn.
Đấu kỹ của Quân Mộ Khuynh lại hoàn toàn vô dụng khi đối kháng cùng với thần khí của Na nhi, Na nhi vẫn luôn ở thế thượng phong, nàng cười nhìn Quân Mộ Khuynh, đấu kỹ sư dám cận chiến với nàng, chính là đi tìm chết.
“Ngươi nghĩ rằng ta thật sự đang đánh nhau với ngươi sao? Hỏa chưởng!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười khẽ, hỏa nguyên tố màu đỏ rực ở trên tay nàng, biến hành hình bàn tay, hung hăng đánh lên người Na nhi.
“Vô sỉ!”
“Cảm ơn khen!” Khóe miệng Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch, vô sỉ thì sao chứ? Nàng đâu phải là quân tử, nàng cũng chẳng cần phải thương hoa tiếc ngọc, nàng cứ vô sỉ đấy, thì sao?
Na nhi ôm ngực, cũng không ra tay nữa, nàng cắn chặt môi, không phục trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nếu nàng ta không phải đấu kỹ sư đã sớm bị mình đánh bay rồi, đáng ghét. Lần đầu tiên nàng bị người ta đánh cho nhếch nhác đến thế.
“Ha ha… Con chim thúi, ngươi xem kìa, chủ nhân ngươi thua rồi.” Hỏa Liêm vừa đối kháng với Chiến Thiết cũng không quên đắc ý nói với Huyền Thanh trên trời, chủ nhân của nó lợi hại như vậy, một triệu hoán sư nho nhỏ sao có thể là đối thủ của nàng, nhìn xem, thua rồi kìa.
“Ơ kia! Tiểu cô nương này là lần đầu tiên gặp tiểu Quân Quân sao? Tiểu Quân Quân nhất định là người vô sỉ nhất thiên hạ.” Thanh âm kiều mị vang lên ở trên đầu, nghe thấy thanh âm này, Quân Mộ Khuynh thiếu chút nữa bị trượt chân, hắc tuyến trên trán cũng không ngừng giật giật.
Chương 9.2: Đâu có giống Edit: Zi “Hoa Thiên Nhiêu!” Quân Mộ Khuynh nhìn lên đầu, thế quái nào đi đâu cũng gặp hắn vậy.
“Quân Quân, người ta thề là không có theo dõi ngươi đâu nhé, hình như chúng ta đã tách ra đi cách nhau tới mấy ngày lận. Ngươi đến Thánh Thú sơn chắc cũng được mấy ngày rồi nhỉ, chà chà, ngươi đúng là một cái đại phiền phức, ngươi xem xem, một, hai, ba con thần thú, nhìn giật cả mình.” Một cái kiệu màu đỏ nhẹ nhàng trôi trên không trung, lần này chỉ có một mình hắn.
Thanh âm kiều mị vang lên làm hấp dẫn sự chú ý của không ít người, Ái Tinh cũng không nhịn được tò mò mà nhìn sang, thanh âm này còn muốn động tình hơn cả nàng, đây rốt cuộc là ai?
“Ngươi cũng là triệu hoán sư?” Khế ước giả của Chiến Thiết nhìn cái kiệu đỏ rực, rồi lại cúi đầu nhìn Quân Tâm sắc mặt đang tái nhợt.
“Ai ô, mắt sao mà tinh thế.” Hoa Thiên Nhiêu ở trong kiệu cũng sững sờ, nhanh như vậy đã nhận ra hắn là triệu hoán sư, không hổ danh là khế ước giả thần cấp ma thú, Thánh Thú sơn quả nhiên là ngọa hổ tàng long, ba con ma thú, chơi trội nha.
“Ngươi là ai?” Na nhi dùng roi chỉ lên trời, trong giọng nói tràn đầy tức giận.
“Quân Quân, người này chẳng đáng yêu bằng ngươi chút nào.” Kiệu chậm rãi hạ xuống mặt đất, một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng vén rèm lên, dung nhan tuấn mỹ lập tức đập vào mắt mọi người, nụ cười quyến rũ của hắn, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Na nhi kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt ra ngoài, này… này… hắn là nam!
Mấy người nhìn thấy Hoa Thiên Nhiêu mặt đều 囧, người này lại là nam, là nam. Trời ạ.
Hỏa Liêm đang đối kháng với Chiến Thiết thân thể cũng cứng đờ, thiếu chút nữa đã bị Chiến Thiến làm cho bị thương: “Dựa vào, nhân yêu, ngươi không có việc tới xem náo nhiệt làm gì, lão tử xém bị ngươi hại chết.” Đúng là nhân yêu, thanh âm kia có nghe nhiều lần cũng không thể nào làm quen được, quá rợn người.
“A? Ngươi biết ta?” Hoa Thiên Nhiêu hiếu kỳ chỉ chỉ vào Hỏa Liêm, đối diện với tình hình căng thẳng thế này mà hắn cứ như đang đi dạo chợ vậy, không có một chút khẩn trương hay lo lắng gì cả.
Hoắc Loạn đen mặt nhìn Hoa Thiên Nhiêu đang chậm rãi tới gần, khẽ hừ một tiếng. Ở đâu ra cái thể loại, nam không ra nam, nữ không ra nữ vậy chứ.
Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, nàng vỗ vỗ tay Quân Tâm, ý bảo hắn rời đi, Hoa Thiên Nhiêu tới đã đem cục diện hạ nhiệt không ít, có điều không có nghĩa là bọn họ sẽ buông tha cho nhị ca, hiện tại nhị ca đang bị thương, quan trọng nhất là phải dẫn hắn đi chữa thương.
“Đi theo chúng ta, trận chiến này sẽ dừng lại, ngươi đừng quên, chúng ta còn có một thần thú nữa.” Nam tử thấy Na nhi bị thương, cũng không định ra tay, hắn hướng Quân Tâm uy hiếp.
Quân Tâm vô tội nhìn nam tử đối diện: “Có thể đi, ngươi có thể mang thi thể của ta đi.” Bọn hắn tới liền đòi bắt người mang đi, cho dù là triệu hoán sư thì sao chứ, hắn cũng là triệu hoán sư, dù có khế ước thú thần thú có đẳng cấp cao hơn, dù có thêm một con đi nữa, cuối cùng, ai thua ai thắng cũng không chắc.
Hoắc Loạn kinh hoảng nhìn Quân Tâm, hắn bò đến chân Quân Tâm: “Quân Tâm thiếu gia, ta van ngươi, ngươi hãy đi với bọn họ đi.” Không thể để chuyện này tiếp tục được nữa, uy áp của bốn thần thú kia đã làm hắn hộc máu gần chết rồi, lại còn thêm một con nữa, chắn chắn mạng sẽ không còn mất.
“Cút!” Nam tử không chút lưu tình phất tay một cái, Hoắc Loạn lập tức bị bắn ra thật xa.
“Không cần nhiều lời, muốn mang nhị ca ta đi, nằm mơ!” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói.
“Ta dựa vào! Chủ nhân, nó đốt lông ta!” Thanh âm của Hỏa Liêm lại tiếp tục vang lên. Mọi người vô cùng xem thường, nó thật đúng là nhàn nhã, này đâu phải là tỉ thí cho vui, sơ sẩy một tí thì chết lúc nào cũng không biết, đúng là đồ ngốc thú, lúc này còn có tâm tình quan tâm tới bộ lông của mình.
“Lảo tử không những muốn đốt lông ngươi mà còn muốn lột da ngươi nữa!” Chiến Thiết đen mặt, căm tức nhìn Hỏa Liêm, không nhịn được mà chửi tục, nó đến đây để đánh nhau hay là đến để làm nũng với chủ vậy?
“Chủ nhân, nó còn muốn lột da ta nữa!” Hỏa Liêm ủy khuất nói.
“…” Mọi người đều mất trật tự, nó rốt cuộc có biết chữ chết viết như thế nào không?
PHANH! Một thân thể màu trắng rơi từ trên trời xuống, trên người Thiên Linh Vũ chẳng còn chỗ nào bình thường cả, nó chỉ vừa mới tấn chức thôi, có thể đối kháng với ba cấp thần thú một thời gian dài như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Thiên Linh Vũ!” Quân Tâm sốt ruột kêu lên.
“Đi theo chúng ta, chúng ta sẽ không làm thương tổn các ngươi.” Nam tử kia lại mở miệng lần nữa, chỉ cần Quân Tâm đáp ứng, bọn họ tuyệt đối sẽ không gây ra bất kỳ sự thương tổn nào nữa.
Hoa Thiên Nhiêu đi tới bên cạnh Quân Mộ Khuynh, nhẹ nhàng nói: “Các ngươi không nói rõ lý do, cứ thế mà bắt người đi, ai biết là các ngươi có ý gì chứ.” Người này còn liều hơn cả Quân Quân, thảo nào Quân Quân chẳng thèm nói gì mà cứ trực tiếp động thủ luôn.
“Nếu ngươi đã muốn chúng ta mang thi thể ngươi đi thì được thôi, ta thành toàn cho ngươi.” Người nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng xem rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn chậm rãi đi tới trước mặt Quân Tâm, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc và khinh thường.
“Tuyệt Phá, thu thập bọn họ.” Người nọ vươn ngón tay dài trắng tinh, chỉ vào Quân Mộ Khuynh rồi lại chỉ vào Quân Tâm, lạnh lùng nói.
“Dạ.” Ma thú đứng ở sau nam tử cũng đứng dậy, bầu không khí xung quanh càng trở nên trầm trọng.
“Chi Chi!” Một thanh âm đáng yêu phát ra từ trên đầu Hỏa Liêm, Chi Chi vừa mới ngủ dậy còn đang mơ mơ màng màng, chẳng biết là chuyện gì đang xảy ra, nó chỉ biết là giấc ngủ của nó bị người ta phá, tâm tình cực kỳ khó chịu.
Một tia ánh sáng màu tím thoáng qua, Chi Chi lập tức xuất hiện trên vai Quân Mộ Khuynh, con ngươi màu đen to tròn nhìn ma thú đang chậm rãi đi tới mà trở nên thâm trầm hơn.
Một trận chiến nữa sắp xảy ra, tình hình hết sức căng thẳng.
RỐNG! Một tiếng rống đinh tai nhức óc truyền ra, song giác thú liền ngừng lại, nó đứng phía xa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Hỏa Liêm nghi hoặc nhìn về hướng phát ra âm thanh kia, chỉ thấy đó là một ma thú còn to hơn cả mình, bộ lông màu vàng kim còn dày hơn cả của nó, thân thể to lớn, bộ lông màu vàng, vừa phong cách lại vừa đẹp đẽ, Hỏa Liêm nhe nhe hàm răng, hận không thể trực tiếp nhào tới cắn tên kia vài miếng cho bõ ghét.
Mười hai cấp đỉnh thần thú.
Trừ Quân Mộ Khuynh và Hoa Thiên Nhiêu ra, mọi người hoàn toàn ngây dại, mười hai cấp đỉnh thần thú. Chỉ còn một chút nữa là sẽ tiến tới Thánh Thú, những người này rốt cuộc là ai, vì sao người này so với người kia còn muốn lợi hại hơn nhiều?
Trong lòng Quân Tâm cũng căng thẳng, hắn nhìn Quân Mộ Khuynh, con ngươi thoáng qua một tia quyết định, hắn tuyệt đối không thể để cho xú nha đầu bị một chút tổn thương nào.
Hoắc Loạn phun ra một ngụm máu tươi, uy áp mạnh mẽ đã lấy đi nửa cái mạng còn lại của hắn, trước khi nhắm mắt, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, biết thế đã không đi theo tới nơi này rồi.
Quân Mộ Khuynh nhìn mười hai cấp đỉnh thần thú ở trước mặt, đột nhiên nhớ tới Phong Nhận, nàng cùng Phong Nhận đã tách ra được một khoản thời gian rồi, hiện tại chắc nó đã là Thánh Thú, sớm biết hôm nay gặp phải mười hai cấp đỉnh thần thú, đã giữ nó lại rồi.
Hoa Thiên Nhiêu lại tỏ vẻ chẳng có chuyện gì, hắn đứng ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, thỉnh thoảng liếc nàng một cái, lúc nàng thu phục sáu cánh thanh sói, chẳng một chút nương tay, mười hai cấp đỉnh thì sao chứ, Quân Mộ Khuynh nàng đâu phải là lần đầu gặp.
“Ta đi với các ngươi.” Quân Tâm vẫn trầm mặc đột nhiên mở miệng, hắn đáp ứng đi với bọn họ.
“Nhị ca!” Quân Mộ Khuynh sốt ruột nhìn Quân Tâm, vì sao hắn lại đáp ứng chứ, dù hôm nay có đánh tới tối cũng chưa chắc là ai thắng ai thua. Tại sao hắn lại đổi ý.
Trên khuôn mặt tái nhợt của Quân Tâm nở ra một nụ cười sủng nịch: “Tiểu Khuynh nhi, chờ ngày nhị ca ngươi trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ cùng ngươi đi tìm phụ thân.” Nàng mới tới Thánh Thú sơn có hai ngày, lại bị thương tới nỗi xém chút không thể ngưng tụ được đấu kỹ, làm thân ca ca thì phải bảo vệ muội muội, chứ không phải để cho muội muội bảo vệ mình.
“Không muốn!” Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, nàng có thể đuổi bọn họ đi được mà. Nàng có thể mà.
“Các ngươi vẫn có thể gặp lại.” Khế ước giả của Tuyệt Phá mở miệng, mắt như có như không nhìn Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh mím môi, không nói gì, nàng nhất định không thể để cho bọn họ mang nhị ca đi, dù nhị ca có đồng ý cũng không được, kiên quyết không được.
“Nha đầu, đừng nhìn ta như vậy, lời ta nói là thật. Sau này ngươi nhất định sẽ hội ngộ với nhị ca mình, tài năng của ngươi tuyệt đối sẽ không dừng lại ở chỗ này thôi đâu.” Nếu nha đầu này là triệu hoán sư, hắn đã trực tiếp trói người mang đi rồi, thiên phú như vậy, so với Quân Tâm còn nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Chỗ này mà thôi? Quân Mộ Khuynh nhíu mày, ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
“Ngươi cứ yên tâm để đại ca ngươi đi cùng chúng ta. Ngươi nghĩ xem, nhị ca ngươi hiện đã có thần thú, đã là tông sư, hắn ở lại đây cũng chẳng thể tiến bộ được gì.” Nam tử tiếp tục nói, tìm được một triệu hoán sư khế ước thần thú ở đây đúng là mò kim đáy biển, chẳng lẽ một mầm giống tốt như vậy, lại để uổng phí ở đây sao?
Lời của nam tử làm cho Quân Mộ Khuynh có một chút rung động, không sai, hắn nói không sai, người có thiên phú như nhị ca, ở lại Thánh Thú sơn đúng là quá lãng phí, nhưng làm sao nàng biết được những người này sẽ không làm thương tổn đến nhị ca nàng?
“Lòng cảnh giác của tiểu nha đầu ngươi cũng đúng là quá cao, ta không biết ngươi đã gặp phải chuyện gì, rõ ràng chỉ là một nha đầu mười tuổi, lại như một người hơn trăm tuổi vậy.” Nam tử nhạo báng nói, người có thể làm cho ma thú nhận chủ, nhất định không đơn giản, hắn đúng là có hơi luyến tiếc nha đầu này.
Mười tuổi! Hai người kia kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh, biểu tình trên mặt không dám tin được dấu dưới lớp áo choàng rộng.
Nha đầu này ra tay độc ác, nói chuyện thì ngông cuồng, chẳng thèm đem ai để vào mắt, đối mặt với năm huyễn cấp ma thú mặt không chút đổi sắc, có thể dễ dàng đem cục diện giải quyết, sự bình tĩnh quyết đoán này, có thể tài năng ở dưới tình huống nguy hiểm như vậy mà thoát ra được, còn nghĩ được biện pháp đánh bại đối thủ, một nhân tài như vậy, lại chỉ có mười tuổi.
“Quân Quân, ngươi xem ngươi dọa người ta sợ rồi kìa.” Hoa Thiên Nhiêu cũng bất đắc dĩ, Quân Mộ Khuynh đúng là chỉ mới có mười tuổi thôi, chẳng lẽ nàng bị kích thích sau khi thoát ra khỏi bầy sói kia, hay là còn có chuyện gì mà hắn không biết?
“Ít nhất ngươi cũng phải để lại một thứ gì đó khiến ta tin tưởng chứ.” Vừa tới đã đòi bắt người, sau đó lại điều ra ba thần thú, nàng sao có thể tin tưởng được.
“Ngươi cầm cái này, chờ đến đó, ngươi sẽ biết vật này được dùng như thế nào.” Nam tử lấy ra một cái lệnh bài được đeo bên hông, đưa cho Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh nhận lấy vô cùng tự nhiên, nhìn một chút, ở giữa lệnh bài có một chữ “Tuyệt”, xung quanh có rất nhiều hoa văn được khắc, vừa đơn giản lại vừa thần bí. Lúc nam tử kia lấy lệnh bài ra, người bên cạnh hắn đều sửng sốt, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ im lặng nhìn lệnh bài trên tay Quân Mộ Khuynh.
“Tuyệt gia, chưa từng nghe qua.” Quân Mộ Khuynh tùy ý thưởng thức lệnh bài trong tay, lơ đãng nói, chẳng lẽ trên thế giới này còn có chuyện gì mà nàng không biết?
Na nhi cùng nam tử còn lại cũng kinh ngạc, trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng có biết vật trong tay nàng quý đến mức nào không? Nàng lại dám xem nó như đồ chơi.
“Ha ha… Ngươi sẽ được biết thôi, có điều không phải là bây giờ, nha đầu, chờ đến lúc ở đây không còn thích hợp để ngươi ở nữa, ngươi sẽ đi đến đó. Hắn, ta mang đi.” Nam tử chẳng những không tức giận mà còn cười thoải mái, lớn tiếng nói, nha đầu này quả nhiên rất thú vị.
Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Tâm, không nói gì, trong lòng có chút không an tâm, nhưng nàng biết rõ, ở đây không thích hợp để giữ nhị ca, hắn cần phải có con đường riêng của hắn.
Chương 9.3: Đâu có giống Edit: Zi “Ngươi nói thế nghĩa là gì?” Quân Mộ Khuynh lại tiếp tục hỏi, chỗ đó? Là ở đâu?
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, nha đầu, không nên xem thường thế giới này. Còn nhiều điều lợi hại mà ngươi chưa biết đâu, đường đi sau này của ngươi còn dài lắm.” Nam tử thần bí nói, nhìn Quân Mộ Khuynh đầy thú vị, nếu không phải bây giờ nàng chưa thích hợp để đi, hắn đã mang nàng đi theo rồi.
“Thừa nước đục thả câu!”
“Ta đi cùng các ngươi, nhưng mà ta cần phải biết mình rốt cuộc là đi đâu.” Trong lòng Quân Tâm cũng lo lắng, nếu cứ đi như vậy, sau này biết đường nào mà về.
“Ngươi đi chẳng phải sẽ biết hay sao.” Na nhi bình tĩnh nói, Quân Tâm có cùng đẳng cấp với nàng, nàng có khinh thường, cũng khinh thường tiểu nha đầu cuồng vọng kia thôi.
Quân Tâm chần chừ một chút, lúc này Quân Mộ Khuynh đã không ngăn cản nữa rồi: “Xú nha đầu, đừng để bị người ta lừa gạt, ta nhìn tên ngày cực kỳ đáng ghét, còn nữa, ngươi nhất định phải đến tìm ta, bằng không ta nhất định sẽ tới tìm ngươi tính sổ.” Chờ đến lúc hắn trở nên mạnh mẽ hơn, chuyện đầu tiên hắn muốn làm chính là đánh ngã ba tên này.
Ba người còn đang vui mừng vì đã dụ được người đi, làm sao biết được mình đã bị người ta ‘nhớ thương’, chỉ chờ ngày trở nên mạnh mẽ thì sẽ bị đánh nằm úp sấp.
Quân Mộ Khuynh không nói gì nhìn Quân Tâm, nhị ca rốt cuộc là nghĩ đi đâu vậy? Muội muội ngươi mới mười tuổi, hơn nữa có thích cũng sẽ không thích cái tên nhân yêu ngàn năm này đâu.
“Quá thương tâm, Quân Quân, nhị ca ngươi làm tổn thương người ta.” Hoa Thiên Nhiêu cố ý lau lau ‘nước mắt’ trên mặt, rồi ôm ngực, cứ như là hắn vừa bị người ta đả kích không nhẹ.
Quân Mộ Khuynh đen mặt, hung hăng đá hắn một cái. Còn không quên chà chà hai cái mới buông: “Ngươi cảm thấy mắt muội muội ngươi có vấn đề như vậy sao?” Quân Mộ Khuynh không chút khách khí chỉ vào Hoa Thiên Nhiêu, hắn cũng là triệu hoán sư, hắn tới đây để học cơ bản về triệu hoán sư sao? Trong không giống lắm.
Quân Tâm lúc này mới yên tâm gật đầu, trên mặt là thế nhưng trong lòng thì không, nàng ở bên người này quá nguy hiểm.
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ hắn.” Thiên Linh Vũ đi tới bên cạnh Quân Tâm, không chút ngại ngùng nói.
“Đi.” Quân Tâm đen mặt xoay người rời đi, cái gì mà bảo vệ hắn chứ. Không phải từ đầu tới cuối, người được bảo hộ là nó đi.
Quân Mộ Khuynh cười ha ha nhìn Quân Tâm rời đi, nụ cười của nàng ở trước mặt người thân mới ngọt ngào và chân thật nhất, ngay cả Hoa Thiên Nhiêu ở bên cạnh cũng ngây người, hắn còn tưởng nàng không biết cười, mà dù có cười cũng chỉ là cười lạnh, cái nụ cười luôn làm cho người ta sợ hãi, hắn chưa bao giờ nghĩ nàng sẽ cười như vậy bao giờ.
“Này đồ giả, ngươi cứ thế mà đi à? Chẳng lẽ là sợ đại gia ta?” Hỏa Liêm không sợ chết gọi với theo.
Chiến Thiết đầu đầy hắc tuyến làm ngơ mà đi, nó không thèm để ý tới Hỏa Liêm ở sau lưng, nó chỉ sợ nếu nó qua người lại sẽ không nhịn được mà đánh một trận tơi bời cái tên ma thú đáng chết kia.
“Chi Chi, ngươi phải nhìn ta mà học tập đó, biết không?” Hỏa Liêm nhìn Chi Chi nghiêm túc nói.
“Nếu ngươi luyến tiếc, có thể đi cùng nó.” Quân Mộ Khuynh trêu ghẹo nói, nàng chưa từng thấy Hỏa Liêm như vậy bao giờ, bản chất hiếu chiến của ma thú. Tốt lắm, chờ Thủy Nhận và Phong Nhận quay lại, để chúng nó đánh đủ, coi thử có chừa không.
Hỏa Liêm đột nhiên rùng mình: “Chủ nhân…” trong lòng nó sao đột nhiên có cảm giác xấu.
Mấy người kia lập tức nhảy lên lưng Thanh điểu, mấy ma thú cũng chui vào triệu hoán vòng tay, Quân Tâm nhìn Quân Mộ Khuynh, Thanh điểu chậm rãi bay lên bầu trời, thân ảnh màu đỏ kia từ từ nhạt dần, cuối cùng chỉ còn là một cái chấm đỏ nho nhỏ, rồi cũng biến mất.
“Đừng nhìn nữa, có nhìn cũng không thấy đâu.” Nam tử rốt cuộc cũng chịu lộ ra bộ mặt thật của mình, dung mạo anh tuấn, không chút thua kém gì Quân Tâm, bọn họ có thể nói là một chín một mười.
Quân Tâm thu hồi ánh mắt, nhìn nam tử kia một cái, hắn đột nhiên có chút vui vì nha đầu kia không có thấy được người này, hiện giờ hắn lại hy vọng nha đầu kia sẽ không đến chỗ đó.
“Các ngươi mang ta đi đâu? Hiện tại chắc có thể nói được rồi chớ?” đây vẫn luôn là thắc mắc trong lòng hắn.
“Lâm Quân!” Nam tử phun ra hai chữ.
“Lâm Quân?” Là người nào hay là chỗ nào?
“Rồi ngươi sẽ biết, ngươi sẽ thích nơi đó.” Nam tử cười nói, hắn cũng chờ nha đầu kia có thể tới.
Quân Tâm không hỏi gì thêm, trong lòng vẫn đang suy tư hai chữ “Lâm Quân”.
Quân Mộ Khuynh nhìn điểm đen ở phía xa, chậm rãi thu hồi ánh mắt, vốn nàng định đến xem người, cuối cùng lại biến thành tiễn người đi, nàng nhất định sẽ tìm được chỗ đó, nhất định.
“Tiểu Quân Quân, người ta cũng phải đi rồi, còn tưởng có chuyện gì náo nhiệt hay ho cơ, hiện tại xem ra… Ngươi cũng nên rời khỏi chỗ này đi.” Hoa Thiên Nhiêu đi tới kiệu của mình, ngồi lên, cũng không biết lực lượng ở đâu ra lại lập tức nâng kiệu lên, hắn cứ thế mà bay đi.
Hoa Thiên Nhiêu chỉ là đi ngang qua thôi, nhìn thấy trên Thánh Thú sơn có ma thú cao cấp đánh nhau nên hiếu kỳ mò tới, không ngờ lại gặp phải Quân Mộ Khuynh đánh nhau cùng ngươi ta, không đúng, lần này thiếu chút nữa là cùng ma thú của người ta đánh nhau, lá gan nàng cũng thật là lớn quá đi, có điều, gan không lớn thì cũng không phải là Quân Mộ Khuynh.
“Quân Mộ Khuynh!” Thanh âm suy yếu của Quân Tử Mạn vang lên ở phía sau.
“Mạng cũng lớn a, vậy mà cũng chưa chết, có điều tên kia cũng không may mắn như vậy.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ Hoắc Loạn bị bức chết, trên mặt thoáng qua một tia châm chọc.
“Chủ nhân!” Hỏa Liêm thu nhỏ thân thể lại một nửa, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, bọn họ cần phải rời khỏi đây thôi.
Quân Mộ Khuynh nhảy lên lưng Hỏa Liêm, chỉ vào Quân Tử Mạn nói: “Trở về nói cho gia chủ các ngươi biết, Quân Mộ Khuynh nhất định sẽ tới Âm Nguyệt Thành tìm hắn.” Ước hẹn ba năm còn hai năm nữa, nhanh thôi, nàng sẽ tìm đến gia chủ trong truyền thuyết của Quân gia.
Hỏa Liêm khinh thường liếc mấy người đang nhếch nhác kia, trừ Quân Tử Mạn ra thì mấy người còn lại cũng đã nằm bất động, không biết là đã chết hay chỉ là ngất thôi.
Năm con ma thú nằm trên mặt đất đã sớm bị dọa ngất đi rồi, chấn động như thế, chúng nó chưa bao giờ gặp qua, ngay cả thần thú còn chưa bao giờ được gặp, chứ đừng nói là bị uy áp của mười hai cấp đỉnh thần thú, chúng nó chịu không nổi.
Hỏa Liêm chở Quân Mộ Khuynh qua lại không ngừng nghỉ trong rừng cây, tốc độ vô cùng nhanh, nhưng vẫn còn đang ở trong phạm vi của Thánh Thú sơn.
“Chủ nhân, tại sao chúng ta phải dừng lại ở đây?” Hỏa Liêm tờ mò hỏi, ở đây đâu còn gì để nàng lưu luyến?
Quân Mộ Khuynh lười biếng nằm trên lưng Hỏa Liêm: “Ngươi cũng biết chủ nhân nhà ngươi rất nghèo mà, ngươi biết phải làm gì rồi đấy.” Ở lại làm gì? Nàng cũng không biết, nàng chỉ biết, nàng chưa thể rời khỏi đây.
Chi Chi nghe nói thế, lập tức hưng phấn nhảy tưng tưng trên lưng Hỏa Liêm, vô cùng phấn khích.
“Ngươi nhảy cái gì chứ, chủ nhân nói là nàng nghèo, chứ không có nói là ngươi nghèo.” Hỏa Liêm khinh bỉ nói, có ma hạch cũng không cho nó ăn. Cho ngươi chết đói luôn.
“Chi!” Chi Chi bất mãn dùng chân nhỏ hung hăng giẫm lên lưng Hỏa Liêm mấy cái.
“Ngươi bất mãn cái gì, ma hạch này không phải để ngươi ăn.” Quân Mộ Khuynh nhìn Chi Chi, có chút bất đắc dĩ, nàng thế nào lại ôm trúng một tên ham ăn, cả ngày trừ ăn thì chỉ biết ngủ, vừa nghe tới có ăn liền nhảy lên, động tác còn nhanh hơn cả bình thường.
Chương 9.4: Đâu có giống Edit: Zi “Chi Chi!” Chi Chi vô cùng bất mãn, nó lớn tiếng chi chi cha cha, nhưng chẳng ai có thể hiểu được nó đang nói gì.
“Đừng kêu nữa, có kêu cũng không ai hiểu.” Hỏa Liêm đầu đầy hắc tuyến đi về phía trước, cũng không biết chủ nhân lụm ở đâu ra nó, không biết chủng loại thì thôi đi, lại còn không biết nó đang nói gì, ngay cả ma thú với nhau nghe cũng hiểu, chỉ có chủ nhân thỉnh thoảng nghe hiểu được vài câu.
“Đói bụng?” Quân Mộ Khuynh hỏi.
“Chi Chi!” Chi Chi lập tức gật đầu, như đang nói, nó đói bụng lâu lắm rồi.
“Muốn ăn ma hạch?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hình như nàng đoán đúng rồi.
“Chi Chi!” Chi Chi lại gật gật đầu lần nữa.
“Ồ, thế thì tự mình đi tìm.” Quân Mộ Khuynh chỉ chỉ về đống ma thú đang hoảng sợ bỏ chạy ở phía trước, lười biếng nói.
Thế giới này huyễn thú vẫn là số đông, linh thú cũng không có nhiều lắm, nếu không nàng đã bắt đầu kế hoạch tổ kiến ma thú quân đoàn của mình, trải qua chuyện vừa rồi, Quân Mộ Khuynh luôn có ý nghĩ mãnh liệt, có nhiều thú, tuyệt đối có thể bắt nạt được thú ít.
Chi Chi lập tức lắc đầu, nhảy xuống dưới chân Hỏa Liêm, dùng hai đôi mắt tròn xoay long lanh nhìn Hỏa Liêm: “Chi Chi…”
“Muốn Hỏa Liêm giúp ngươi sao?” Những thứ này là Quân Mộ Khuynh đoán, nhưng lần nào cũng đoán đúng.
“Chi…”
“Hỏa Liêm làm việc là cho ta.” Quân Mộ Khuynh nói, muốn ăn thì phải tự lăn vào bếp, nàng tuyệt đối sẽ không để Chi Chi cứ hưởng thụ hoài được, nó càng lúc càng mập ra, hiện tại so với lúc mới gặp nó, nó đã mập hơn rất nhiều, đều là vì cả ngày chỉ ăn với ngủ thôi.
“Chi Chi!” Chi Chi bất mãn dùng cái tai hình tia chớp chỉ chỉ vào Quân Mộ Khuynh, trong mắt tràn đầy tức giận.
“Giận? Giận cũng không cho ngươi.” Quân Mộ Khuynh trưng ra bộ mặt đố ngươi làm khó được ta, nhất quyết không cho Chi Chi ăn miễn phí.
Hỏa Liêm chạy nhanh ở phía trước, móng vuốt sắc bén nhanh chóng xẹt qua đầu mấy con ma thú, ma hạch cứ thế mà bị một bàn tay nhỏ bé xinh xinh đào ra một cách đơn giản.
“Đi thôi, đi qua rừng rậm, nhớ đừng quên tiền của chủ nhân ngươi.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nằm trên lưng Hỏa Liêm, lạnh lùng nói, nàng không cần biết trong không gian mặt của mình đã chồng chất bao nhiêu ma hạch, nhưng nàng biết một việc, dù có nhiều bao nhiêu cũng không đủ để một mình Chi Chi ăn.
“Dạ.” Hỏa Liêm sầu não chạy băng băng về phía trước, lần này xem ra là chủ nhân đã bị kích thích không nhỏ, nhìn thấy ma thú liền điên cuồng chém giết.
Ở trong rừng rậm không biết đã đi được bao lâu, Quân Mộ Khuynh ở trong Thánh Thú sơn đánh nhau cũng đã khá mệt, đầu tiên là bị thiên địa quy luật phách, sau đó lại cùng năm con ma thú đánh nhau, cho dù bọn chúng cấp bậc không cao lắm, nhưng nàng lúc đó nguyên khí còn chưa khôi phục hoàn toàn, đánh với bọn chúng vẫn rất tốn sức, vốn tưởng chỉ cần giết năm con ma thú kia thì sẽ không có chuyện gì, ai biết ở đâu lại lòi ra thêm mấy thần thú.
Mấy chuyện này cứ liên tiếp xảy ra, Quân Mộ Khuynh đã sớm mệt mỏi rồi, lúc đó nàng có thể chống đỡ, là bởi vì trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, chính là tuyệt đối không thể để cho người thân biến mất dưới mắt mình.
“Chủ nhân…” Hỏa Liêm cẩn thận từng li từng tí kêu lên, nó cũng biết chủ nhân đã mệt rồi, nhưng mà…
“Hử?” thanh âm của Quân Mộ Khuynh mang theo sự buồn ngủ.
“Có tiếng đánh nhau.” Hình như không phải ma thú, chắc là người, chẳng lẽ bọn họ đã ra khỏi rừng rậm rồi sao?
“Vậy ngươi để ta xuống, ta ngủ tiếp.” Quân Mộ Khuynh cử động một chút, tiếp tục ngủ.
Ngủ tiếp! Hỏa Liêm thiếu chút nữa liền la lên, nhưng nghĩ tới chỗ đó hẳn là người đang đánh nhau liền nhịn xuống, phía trước có người đánh nhau, chủ nhân lại còn có thể thờ ơ như vậy chứ, có người, có thể là bọn họ đã ra khỏi rừng rậm rồi a.
“Chủ nhân…”
“Chuyện gì?”
“Chẳng lẽ ngươi không mừng vì chúng ta đã đi ra rồi sao?” Hỏa Liêm nhẹ nhàng đặt Quân Mộ Khuynh lên cỏ, ánh mắt lóe lóe, mấy ngày nay bọn họ điên cuồng giết chóc, ở bên trong nạp giới, không biết là bao nhiêu thức ăn mà Chi Chi mơ ước.
“Ừ, đây là thịt nướng còn hồi tối hôm qua.” Quân Mộ Khuynh tiện tay đem thịt nướng ở trong không gian mặt lấy ra, phóng tới trước mặt Hỏa Liêm.
Hai mắt Hỏa Liêm rực sáng nhìn thịt ma thú vàng óng ánh, đây chính là đồ ăn do chủ nhân nướng nha, nó không ngờ, chủ nhân không chỉ đánh nhau rất lợi hại, mà ngay cả nướng đồ ăn cũng lợi hại như vậy, ngay cả cái đồ ham ăn Chi Chi không phải ma hạch không ăn cũng ăn vài miếng, rồi lại lập tức lăn ra ngủ, tới giờ còn chưa tỉnh.
Không đúng! Vừa định ăn thì Hỏa Liêm chợt nhớ ra, nó gọi chủ nhân tỉnh lại là chuyện khác, thế nào lại biến thành nó đòi ăn.
“Chủ nhân a, ngươi mau dậy đi, hình như là sắp đánh nhau tới nơi rồi.” Hỏa Liêm khóc không ra nước mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, tốt xấu gì bọn họ cũng nên đi xem thế nào chứ?
“Muốn đi xem náo nhiệt thì tự mình đi đi.” Quân Mộ Khuynh chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu một cái, lúc này mới cảm thấy tỉnh hơn một chút, mấy ngày nay, nàng càng lúc càng thích ngủ, một lần ngủ là ngủ tới mấy ngày, thế mà vẫn cứ buồn ngủ.
Hỏa Liêm bị nói trúng tim đen liền im lặng cầm thịt nướng Quân Mộ Khuynh cho, không nói gì nữa, yên lặng nằm một bên gặm thịt.
“Ma thú này rõ ràng là do Huyết Nguyệt dong binh đoàn chúng ta đánh hạ, Long Vũ dong binh đoàn các ngươi dựa vào cái gì mà đòi cướp đi?” thanh âm mang theo một chút tức giận truyền đến từ phương xa, làm Quân Mộ Khuynh còn đang mơ màng giật mình tỉnh giấc, lập tức đứng lên.
Hỏa Liêm vội vàng đem phần thịt nướng còn lại nhét hết vào miệng, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?”
“Dong binh đoàn? Là đoàn người lính đánh thuê!” trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một nụ cười, nàng nhìn nhìn trang phục trên người một chút, rồi lại nhìn Hỏa Liêm đang ngồi xổm trên mặt đất, hiện tại việc Quân Mộ Khuynh có thần thú mọi người đều biết, nàng cứ như vậy mà đi ra ngoài, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hỏa Liêm gật gật đầu: “Là đoàn người lính đánh thuê, làm sao vậy?” trong rừng rậm thấy người của dong binh đoàn cũng không kỳ quái, chủ nhân thế nào lại hưng phấn như vậy?
“Không sao cả.” Quân Mộ Khuynh đột nhiên bình tĩnh lại.
Hỏa Liêm khinh bỉ liếc Quân Mộ Khuynh một cái, rõ ràng vừa rồi còn vui vẻ, chớp mắt lại làm như không có chuyện gì, không chịu nói cho nó biết, xấu.
“Đi, đi xem chuyện gì xảy ra.” Quân Mộ Khuynh cong cong khóe miệng, đi nhanh về hướng có âm thanh.
“Chứng cứ nào chỉ là các ngươi đánh hạ? Chúng ta đến đây là cùng lúc, cùng đồng thời gặp con ma thú đã chết này, sao các ngươi lại dám nói là các ngươi đánh hạ chứ?” thanh âm hèn mọn vội vàng đáp lại, trong giọng nói còn mang theo mấy phần tự cao tự đại.
“Đây là ma hạch.” Nữ tử đem cái ma hạch còn dính máu vươn ra.
“Ma hạch ai mà không có chứ, dính chút máu liền bảo là của các ngươi, ai mà chả biết, Huyết Nguyệt dong binh đoàn của các ngươi hiện đang vô cùng sa sút, bài danh lính đánh thuê năm nay, các ngươi ngay cả đứng chót cũng không có cửa.” một người tương đối mập mạp cười ngạo nghễ nói, nhìn dáng liền biết rõ ràng là tới gây sự.
“Ngươi…”
“Chúng ta đứng thứ hạng nào là chuyện của chúng ta, Ngân Tử, các ngươi cứ tự lo thân mình đi.” Nữ tử bên cạnh nam tử kia cũng lên tiếng, vẻ mặt ửng đỏ lên án nam tử mập mạp đứng đối diện, rõ ràng là đang tức không chịu được.
Đáng tiếc, bọn họ không phải là đối thủ của Long Vũ dong binh đoàn, nếu không cũng sẽ không nhịn nhục như thế này, Long Vũ dong bình đoàn ỷ vào thực lực cao, lại đứng thứ năm trong số mười dong binh đoàn mạnh nhất, luôn luôn gây khó dễ, chèn ép mấy dong binh đoàn thấp hơn, vô cùng đắc ý, nghe nói năm nay bọn họ lại tuyển thêm mấy lính đánh thuê có năng lực không ít, xem ra bọn họ là đang muốn cùng ganh đua cao thấp với Thanh Hỏa dong binh đoàn.
“Ngân Tử ta làm việc, không cần ngươi quan tâm, các ngươi là cái thá gì chứ, chỉ là lũ đứng bét. Ma thú này, hôm nay bản thiếu gia muốn định rồi.” Ngân Tử nói xong liền phun một ngụm nước miếng, cha hắn chính là đội trưởng Long Vũ dong binh đoàn, hắn sợ gì chứ.
“Ta muốn đi tới lính đánh thuê công hội, các ngươi ai biết đường?” thanh âm lạnh như băng đột nhiên truyền đến, mười mấy đạo ánh mắt lập tức nhìn sang.
“Nhìn ta làm gì? Ta chỉ hỏi đường thôi?” Vốn nàng định không ra, nhưng mà năm chữ Thanh Hỏa dong binh đoàn làm nàng nhịn không được.
Quân Mộ Khuynh đứng ở nơi đó, nhìn hai đội người tranh nhau đỏ mặt tía tai, không thú vị ngáp một cái, chỉ vì một cái huyễn thú mà đánh nhau, này cũng gọi là thập đại dong binh đoàn à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.