Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 18: Khế ước

Thất Nguyệt Điềm

22/12/2016

Không đúng! Chuyện nàng muốn hỏi căn bản không phải là cái này.

“Ngươi đang đánh trống lảng.” con ngươi đỏ đậm nhìn chằm chằm Hàn Ngạo Thần.

Hàn Ngạo Thần sững sờ, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, xoay người nhìn đảo tử vong trước mặt: “Ngươi đã sớm biết trên thế giới này không có gì đơn giản như vẻ bề ngoài không phải sao? Ai biết bên kia có cái gì?”

Bên kia? Quân Mộ Khuynh nghi hoặc xoay người, nhìn theo ánh mắt Hàn Ngạo Thần, kết quả chẳng thấy cái gì cả.

“Gần đây ngươi không những hành động quái lạ mà nói chuyện cũng kỳ cục.” Quân Mộ Khuynh không thấy gì hết, dứt khoát quay đầu nhìn Hàn Ngạo Thần, cái tử vong đảo kia không phải là cái mà hắn định nói đi.

“Nếu không phải là ta sợ nói ra sẽ không thể ở bên cạnh ngươi, ta đã sớm nói cho ngươi biết rồi.” hắn cũng không muốn, việc này hắn thực sự không thể nói, không phải hắn sợ bản thân có chuyện mà là sợ không thể được gặp nàng nữa.

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hàn Ngạo Thần: “Vậy thì đừng nói.” Dù sao nàng cũng không muốn nghe.

“Quả nhiên…” nói ra hai chữ, Hàn Ngạo Thần lại im không nói gì nữa.

“Quả nhiên cái gì?”

“Tiểu Khuynh Khuynh vẫn là không nỡ xa ta.”

“Đi tìm chết đi!” nói xong Quân Mộ Khuynh xoay người quay về, còn không quên ném cho Hàn Ngạo Thần một cái liếc mắt.

Hàn Ngạo Thần hé ra nụ cười, đuổi theo sau: “Tiểu Khuynh Khuynh chính là luyến tiếc ta.”

“Đúng không nè, đúng không nè?”

Nhìn nam nhân đuổi theo, Quân Mộ Khuynh thở dài, vừa định nói gì, thanh âm của Mộ Dung Phượng Minh liền vang lên.

“Hàn Ngạo Thần!” Mộ Dung Phượng Minh nghiến răng nghiến lợi kêu lên, người hắn muốn giết nhất ở kiếp này, đều đang ở đây, nhìn hai người trước mặt, không biết tại sao hắn có cảm giác vô cùng ngứa mắt, muốn đem hai người họ tách ra xa nhau, vĩnh viễn không thể ở bên cạnh nhau được.

Nhìn thấy Mộ Dung Phượng Minh kêu đúng tên Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc mắt nhìn người trước mặt, hắn không sử dụng huyễn thần khí sao?

Nhìn thấy con ngươi màu đỏ lộ ra vẻ nghi hoặc, Hàn Ngạo Thần thở dài, ai mà biết lúc này Mộ Dung Phượng Minh lại tới đây cơ chứ, hơn nữa còn là lúc tiểu Khuynh Khuynh đang định nói gì đó với hắn.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười ưu nhã: “Mộ Dung công tử có gì chỉ giáo!” hai tay hắn chắp ra đằng sau lưng, chậm rãi bước tới, nhìn thẳng vào người trước mặt, cũng chỉ có một động tác đơn giản như thế nhưng lại vô cùng thanh cao thoát tục.

Quân Mộ Khuynh đứng ở một bên, nhìn người trước mặt, không tự chủ gật gật đầu, đây mới chính là Hàn Ngạo Thần.

“Hàn đại ca.” lúc này Mộ Dung Phượng Ngâm cũng đi tới, nhìn thấy thân ảnh tôn quý ưu nhã kia, sững sỡ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người đại ca mình, kêu lên.

“Phượng Ngâm.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, lịch sự chào hỏi một câu.

“Hừ!” Mộ Dung Phượng Minh hừ một tiếng, xoay người đi không quay đầu lại.

Mộ Dung Phượng Ngâm nhìn thân ảnh đại ca mình đang dần khuất, liền biết kế hoạch ban đầu sẽ không thể thực hiện được, đơn giản là vì có Hàn Ngạo Thần ở đây, đại ca cho tới bây giờ vẫn không thể chấp nhận được sự thật mình thua dưới tay Hàn Ngạo Thần.

“Ta đi trước.” Mộ Dung Phượng Ngâm xoay người đuổi theo, xem ra chuyện giữa đại ca với Hàn Ngạo Thần cần phải giải quyết một lần, nếu không, để lâu mọi chuyện sẽ rất khó xử lý.

Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, nhìn hai huynh đệ kia rời đi, tò mò hỏi: “Ngươi với Mộ Dung Phượng Minh có ân oán sao?” mỗi lần Mộ Dung Phượng Minh nhìn thấy hắn là hận không thể lột da rút gân hắn, ánh mắt kia như muốn đem hắn xé nát.

“Ta thắng hắn một lần.”

“Chỉ như vậy?”

“Hắn là luyện đan sư đệ nhất thiên tài, lúc đó ta đang đi lịch lãm, vừa vặn là lúc bọn họ đang tổ chức tỉ thí, nên tham gia cho vui, ai biết được đan dược màu đen do ta luyện ra lại cao hơn một điểm hạ phẩm tử đan của hắn, từ lúc đó, mỗi lần hắn nhìn thấy, chính là bộ dáng như thế.” Hắn cũng rất bất đắc dĩ, rõ ràng là không muốn tham gia, là do phụ thân của Mộ Dung Phượng Minh kéo hắn lên sân đài mà.

“Quá hẹp hòi, ta cũng chỉ đốt một đóa hoa thôi! Hắn cũng thù tới bây giờ.” Sau khi nghe Hàn Ngạo Thần nói, Quân Mộ Khuynh càng khẳn định, Mộ Dung Phượng Minh chính là một kẻ lòng dạ hẹp hòi.

“Một đóa hoa! Kia chính là thánh nữ hoa, Mộ Dung Phượng Minh vất vả mới tìm được nó, có nó, hắn có thể sẽ thắng ta, nếu không phải là ngươi hủy thánh nữ hoa, có thể hắn sẽ luyện ra được đan dược lợi hại hơn.” Hàn Ngạo Thần nói, phá hủy đóa thánh nữ hoa kia, chính là phá hủy hy vọng của Mộ Dung Phượng Minh, nàng còn bảo là không có gì.

Nghe thấy lời Hàn Ngạo Thần, Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười: “Thì ra là ta giúp ngươi một tay a!” nàng hiện tại càng cảm thấy mình làm thế là đúng.

“Thật ra ta chưa từng nghĩ tới sẽ đấu với hắn.” Hàn Ngạo Thần nhún vai, mặc dù Mộ Dung Phượng Minh chiếm được đóa hoa kia, hắn cũng chưa chắc có thể thắng mình, mình cũng không phải là luyện đan sư, càng không có hỏa nguyên tố, đan dược mình luyện ra được toàn bộ đều là dùng hắc ám lực luyện chế ra, cho nên nó mới có màu đen.

“Chủ nhân.” Bá Hiêu chậm rãi đi tới, bình tĩnh nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Chuyện gì?”



“Vô Vũ cô nương đã chọn được khế ước thú.” Thật ra nàng cũng không muốn quấy rầy hai người họ đâu, có điều nàng cảm thấy chuyện này vẫn là nên nói cho chủ nhân trước, nếu không nàng cũng không tới đây.

“Đi, đi xem.” Trên mặt Quân Mộ Khuynh thoáng qua một nụ cười, triệu hoán sư đương nhiên là phải cần khế ước thú, không có thần thú, linh thú cũng không tồi, linh thú sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành biến thành thần thú, thậm chí là Thánh thú, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Bá Hiêu gật đầu, không nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng không cần nhìn cũng có thể đoán được, sắc mặt hắn bây giờ nhất định là rất đen.

Vô Vũ nhìn ma thú đang năn nỉ mình, bất đắc dĩ lắc đầu, là ma thú hỏa nguyên tố, cũng đã là linh thú cấp mười, không lâu nữa là có thể tấn chức thần thú, có điều, muốn khế ước cũng không cần phải năn nỉ đến vậy chứ, hơn nữa nàng cũng đã đồng ý rồi mà.

“Nó nói gì vậy?” Vô Vũ bất đắc dĩ nhìn mấy thần thú trước mặt, nhờ chúng nó giải thích nàng mới biết được linh thú trước mặt đang nói gì.

“Ngươi khế ước rồi thì sẽ biết.” thần thú đầu đàn không đếm xỉa đến vết thương trên người, kiêu ngạo nói.

“Được rồi.” Vô Vũ hít một hơi, trong lòng vẫn rất khẩn trương.

“Vô Vũ, ngươi chọn nó sao?” Quân Mộ Khuynh vội vã từ đằng xa chạy tới, liền nhìn thấy một linh thú hình thái tự vệ nhỏ đang ngồi xổm, xem ra nó rất thích Vô Vũ, không có ma thú nào lại nguyện ý ngồi xổm trước mặt nhân loại, dù là khế ước thú cũng thế.

Vô Vũ cười gật đầu, nhìn ma thú ngồi xổm trước mặt, nụ cười càng sâu, có thể khế ước được ma thú, nói không vui là giả, lúc này, nàng còn đang rất kích động.

“Chủ nhân, linh thú cấp mười.” Bá Hiêu nhỏ giọng nói, linh thú cấp mười, trên đại lục cũng xem như là hiếm, cho dù ở tử vong đảo có mười con thần thú, nhưng thần thú cũng chỉ có mười con, không có nhiều, ở đây có nhiều ma thú xuất hiện là bởi vì đây là Ma Vực rừng rậm, ai dám tới gần Ma Vực rừng rậm săn ma thú chứ.

Ở Ma Vực rừng rậm, số lượng thần thú có bao nhiêu không ai biết, có điều có tin đồn, ma thú vì muốn ma chóng tăng thực lực của mình, muốn nhanh chóng biến thành thần thú, thì sẽ chạy tới Ma Vực rừng rậm, như vậy có thể giúp chúng nhanh tấn chức.

Ma Vực rừng rậm chính là thiên đường của ma thú, ma thú ở đây nhiều vô số, thần thú không biết là có bao nhiêu, cũng chính vì vậy, đám thần thú này nhìn thấy bọn họ là Thánh thú cũng không có một chút hoang mang, bên trong Ma Vực rừng rậm, ai biết là có bao nhiêu Thánh thú chứ.

Trên đại lục có hai cánh rừng lớn nhất, phía sau trong cùng Hắc rừng rậm ít có người dám đi vào, nhưng vẫn là có người đã đi vào, ở trong đó, cao nhất cũng chỉ là thần thú, nhưng trong Ma vực rừng rậm, không giống như thế, bên trong Ma vực rừng rậm có phù quang lưu động, chỉ cần đi sâu vào một chút, sẽ đụng phải phù quang, phù quang sẽ ăn mòn thân thể con người, ma thú, nhân loại không thể tới gần nửa bước, đám phù quang lưu động ấy, ngay cả ma thú trong Ma Vực rừng rậm cũng phải sợ hãi chúng.

“Phải.” Vô Vũ kiên định gật đầu, trước đây lúc nàng chưa từng gặp qua ma thú, đại ca và Vô Phi, Vô Sơ có nói qua, muốn cho nàng khế ước thần thú, nhưng bây giờ, nàng nhìn con linh thú này, lại vô cùng thích, chỉ muốn khế ước nó mà thôi, không muốn thần thú gì cả.

“Đan đỉnh hỏa hạc?” nhìn ma thú trước mắt, trên mặt Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười, ma thú hỏa nguyên tố.

Mọi người ai cũng cười, nhìn đan đỉnh hỏa hạc đều vui cùng vui mừng, Vô Vũ là triệu hoán sư duy nhất trong đám bọn họ, mà triệu hoán sư có được khế ước thú, chính là đã chứng minh được thực lực của mình, huống hồ còn là một linh thú cấp mười hiếm có.

Linh thú cũng rất ít, không phải ai cũng biến thái giống như Quân Mộ Khuynh, có thần thú không nói, hiện tại ngay cả Thánh thú còn có vài con, sau này cũng không biết còn bao nhiêu Thánh thú ở bên cạnh nàng.

Đan đỉnh hỏa hạc cũng rất vui vẻ, nó chậm rãi đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, vui mừng kêu lên hai tiếng, lần này không cần thần thú giải thích, mọi người cũng có thể nhìn ra hỏa hạc muốn nói gì.

“Nếu ngươi đã thích Vô Vũ như thế, sau này ngươi liền theo nàng là được.” Quân Mộ Khuynh đưa tay ra, vuốt đầu hỏa hạc.

Được chủ nhân của chủ nhân thừa nhận, hỏa hạc càng thêm vui vẻ, đột nhiên nó cảm giác một ánh mắt lạnh băng phóng tới, nó quay đầu nhìn lại, liền thấy Hàn Ngạo Thần đang lạnh lùng nhìn nó, nhiều người như vậy, đều cười với nó, chỉ có người này là không, điều này làm cho nó vô cùng sợ hãi, hơn nữa nó cũng nhớ tới, lúc nãy nam tử này ở bên trong đàn ma thú, cũng đã giết rất nhiều đồng bạn của nó.

Vô Vũ đi tới trước mặt hỏa hạc, cắt ngón tay, nhỏ máu lên đầu nó: “Ta lấy máu lập thệ, từ hôm nay trở đi, cùng đan đỉnh hỏa hạc kết thành bản mạng khế ước, không rời không bỏ, cùng sinh cùng tử.” thanh âm kiên định vang lên.

Hỏa hạc không có một chút kháng cự, nó nhắm mắt lại, nhận lấy giọt máu thấm từ trên đỉnh đầu vào trong người, càng không hối hận quyết định của mình.

Một tia sáng bay vào trong người Vô Vũ và hỏa hạc, một vòng tròn triệu hoán trận màu đỏ chậm rãi hiện lên, bản mạng khế ước cũng dần dần hình thành.

Triệu hoán sư không giống đấu kỹ sư, triệu hoán trận của mỗi triệu hoán sư không hề giống nhau, đều phải dựa vào sự lĩnh ngộ của mỗi người, khế ước ma thú, đầu tiên phải ngộ ra được triệu hoán trận, bước tiếp theo mới là khế ước ma thú.

Nhìn triệu hoán trận màu đỏ rực, bảy tia sáng màu đỏ lóe sáng, mọi người vô cùng kinh ngạc, là bảy cấp hoán tôn sư, trước khi khế ước ma thú, Vô Vũ chỉ là hai cấp hoán tôn sư, khế ước rồi, liền tấn chức năm cấp.

“Thì ra ta chỉ thích hợp khế ước linh thú.” Nhìn triệu hoán vòng tay từ từ hiện ra, trong lòng Vô Vũ vô cùng kích động, nàng càng vui mừng hơn vì đã quyết định khế ước hỏa hạc.

“Chủ nhân, ta có thể lấy tên là Hạc Vũ được không?” Hỏa hạc hỏi Vô Vũ, thanh âm ngọt ngào vang lên.

Vô Vũ đang kích động cực điểm, nghe thấy thanh âm này, thiếu chút nữa khóc luôn: “Đương nhiên có thể, sau này ngươi cũng không cần gọi ta là chủ nhân, gọi ta Vô Vũ là được rồi.” nàng rốt cuộc cũng có một khế ước thú của riêng mình.

Hạc Vũ nhìn chủ nhân trước mặt, trên mặt cũng mang theo nụ cười khó có thể che giấu, vốn nó còn tưởng là chủ tớ khế ước, kết quả không ngờ lại là bản mạng khế ước, điều này nói rõ chủ nhân rất coi trọng nó, cũng rất thích nó, sau này mạng của bọn họ là thuộc về nhau, bọn họ là mối hợp tác tuyệt nhất.

Nhìn thấy Vô Vũ khế ước Hỏa hạc đơn giản như thế, Quân Mộ Khuynh trừng mắt, vì sao lúc trước nàng khế ước Huyết Yểm phức tạp đến thế, cần phải ném nàng vào bên trong đại hỏa, nhìn xem, người ta đơn giản biết bao nhiêu.

“Chủ nhân, ta đây là muốn tốt cho ngươi, ngươi còn oán giận ta?” Huyết Yểm nghe thấy tiếng lòng của Quân Mộ Khuynh.

“Khụ khụ… ngươi nghe được sao, không phải sao? Ngươi xem hai người kia khế ước, còn có nhị ca ta nữa, đều rất đơn giản, vì sao chúng ta lại phức tạp đến thế?” Quân Mộ Khuynh bất mãn hỏi, đến bây giờ nàng thật không rõ, xem qua một đống sách về triệu hoán sư như vậy cũng không có chỗ nào ghi, lúc khế ước sẽ bị chính khế ước thú của mình ném vào bên trong đại hỏa.

“Không muốn nói.” Huyết Yểm nói xong liền trầm mặc, không nói câu nào nữa.

Thật là! Quân Mộ Khuynh bất đắc dĩ lắc đầu, không có cách nào, chuyện Huyết Yểm không muốn nói, mình cũng không thể ép, quên đi, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết.

“Sau này mọi người gọi nó Hạc Vũ là được.” Vô Vũ vui mừng nói, trong giọng nói không hề che giấu sự kích động của nàng.



Mọi người gật đầu, nhìn khế ước thú kia, nhìn Vô Vũ, triệu hoán sư khế ước ma thú chính là như vậy a.

Hỏa Liêm nhớ tới lúc trước, thiếu chút nữa là có thể biến thành khế ước thú của chủ nhân rồi, nhưng lại bị lão đại ngăn cản, không cho hắn khế ước, bây giờ nhớ lại, chỉ cần lúc đó nó tích một giọt máu của chủ nhân lên đầu là có thể thành công rồi.

“Vô Vũ, không biết vì sao ta hiện tại đã thành mười hai cấp đỉnh linh thú, không lâu nữa sẽ tấn chức.” ở trong nháy mắt, nó liền tấn chức hai cấp, đến bây giờ nó cũng không biết là chuyện gì xảy ra.

Cái gì!

Vô Vũ dại ra đứng tại chỗ, không dám tin nhìn Hạc Vũ, điều này sao có thể, xét về thực lực, nàng không lợi hại bằng Hạc Vũ, mình tấn chức là nhờ Hạc Vũ, vậy Hạc Vũ tấn chức là nhờ cái gì.

“Sao thế?” Vô Nặc khẩn trương hỏi, dù sao đây cũng là lần đầu Vô Vũ khế ước ma thú, bọn họ cũng là lần đầu nhìn thấy, thấy nàng đột nhiên hoảng hốt, không biết là chuyện gì xảy ra.

“Hạc Vũ nó, nó nói, nó hiện tại đã là mười hai cấp đỉnh linh thú.” Vất vả một hồi Vô Vũ mới hoàn hồn được, chuyện này đối với nàng mà nói chính là đại hỉ, linh thú muốn tấn chức phải cần một thời gian rất dài, nhưng Hạc Vũ lại nhanh chóng thăng hai cấp.

Sao có thể? Rõ ràng là Hạc Vũ khiến cho Vô Vũ tấn chức mà. Lực lượng của Vô Vũ sao có thể đủ để làm Hạc Vũ tấn chức, chuyện này không đúng với lẽ thường.

Tấn chức!

Ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng giật mình, sao có thể tấn chức nhanh như vậy.

Mấy ma thú lập tức nhìn sang Quân Mộ Khuynh, vừa rồi chỉ có một người tới gần Hạc Vũ, chính là chủ nhân, Hạc Vũ tấn chức nhất định có liên quan tới chủ nhân, nhưng rõ ràng lần trước con gấu báo kia không có thấn chức, vì sao lần này ma thú này lại có thể tấn chức?

Hay là vì cách lần trước làm không đúng?

“Chuyện này không liên quan tới ta.” Đối mặt với ánh mắt của mấy ma thú, Quân Mộ Khuynh lạnh nhạt nói, nàng có làm gì đâu nha.

Quân Mộ Khuynh giải thích, chẳng những không rửa sạch được nghi ngờ, trái lại đều làm mọi người nhìn nàng.

Con ngươi đỏ đậm lộ ra vẻ bất đắc dĩ, nàng thật sự không biết là chuyện gì xảy ra đau, ma thú đột nhien tấn chức, chính nàng cũng không biết, sao có thể giải thích được gì, nói không chừng là do Vô Vũ thật cũng nên, vì nàng nó mới tấn chức.

Có điều chuyện này cũng rất vô lý, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngay cả Quân Mộ Khuynh cũng mê man.

Vào lúc giữa trưa, sương mù dần tan đi, tử vong đảo cũng dần hiện rõ hơn, nhưng vẫn thủy chung khoác một tầng sương mỏng, có điều mọi người đã có thể nhìn thấy được rõ tuyến đường lên đảo, như vậy sẽ không xuất hiện tình huống ngày hôm qua.

“Chúng ta đi thôi.” Quân Mặc nhìn tử vong đảo, nói khẽ.

“Ừ.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.

“Chủ nhân, thực sự không cần chúng ta theo sao?” Thiểm Điện lo lắng nhìn Quân Mộ Khuynh, cứ lên đảo như thế, vậy cũng quá nguy hiểm đi.

“Ngươi có thể đi lên sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hỏi ngược lại, nếu nàng muốn dựa vào lực lượng của người khác, lúc trước Phong Nhận, Thủy Nhận và Thôn Sát, nàng đã không để họ rời đi, có bọn họ ở bên cạnh, nàng còn sợ gì chứ.

Nàng biết bọn họ lo lắng cho mình, có điều nếu quá ỷ lại bọn họ, nàng sao có thể trở nên mạnh mẽ được nữa.

Thiểm Điện lắc đầu, tối hôm qua chúng nó đã thử qua, ma thú thật sự là không thể lên đảo, dù là Thánh thú cũng vậy, vừa mới bước chân lên đã bị bắn ngược ra, hơn nữa cỗ lực lượng kia còn có thể đả thương được tụi nó, nghiêm trọng hơn còn có thể mất mạng.

Tử vong đảo chết tiệt, ma thú không thể vào đảo. Vì sao ma thú được khế ước rồi có thể lên được, quá bất công.

“Vì sao không cho chúng ta vào?” Vô Nặc lạnh giọng hỏi, thực lực của bọn họ dù đúng là thua kém nàng, nhưng dù sao cũng là kỹ tôn sư, hơn nữa hiện giờ Vô Vũ đã khế ước Hạc Vũ, bọn họ đi lên cũng không nguy hiểm nhiều.

“Các ngươi ở lại đây, không để cho bất kỳ người nào trong bọn họ lên đảo.” Hàn Ngạo Thần nhìn mấy ma thú lạnh lùng nói, trong mắt không có chút nhiệt độ.

“Biết.” mấy Thánh thú gật đầu, chủ nhân nói không cho bọn họ đi vào, mấy người bọn hắn đương nhiên sẽ ngăn cản, người khác bọn họ không quản được, nhưng mấy người này thì có thể.

“Như vậy là tốt nhất.” nàng cũng không phải là con nít, mấy ma thú này làm gì mà lo lắng như vậy chứ, lúc trước đều là nàng lo cho bọn họ, hiện tại trái ngược, làm cho nàng có chút không quen.

Thật ra mấy người bọn họ cũng muốn đi theo sau, nhưng lại không thể lên được đảo, ngay cả tới gần cũng không được, chỉ có thể để một mình chủ nhân lên, may là có Thần công tử và Mặc công tử ở một bên, bọn họ mới có thể yên tâm được một chút.

Hỏa Linh Nhi và tiểu Thiến đứng một bên, không nói gì, ngay cả bốn người ‘Vô gia’ đều không thể đi cùng cô nương, đừng nói chi là hai người các nàng.

Nhìn tử vong đảo trước mặt, ba người chậm rãi đi về phía trước, mặc kệ bên trong có cái gì, bọn họ cũng phải vào xem.

“Quân cô nương!” Mộ Dung Phượng Ngâm đột nhiên đi tới.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Quân Mộ Khuynh quay đầu, liền thấy Mộ Dung Phượng Ngâm mang theo người của Mộ Dung thành đang vội vã chạy tới, nhưng lại không thấy Mộ Dung Phượng Minh đâu.

“Tối hôm qua, đại ca của ta đã lên đảo!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook