Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 54: Ngươi không nhường ta một chút được à?

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zi

Quân Lạc Phàm sửng sốt một chút, nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc: “Trưởng lão có gặp được Quân Mộ Khuynh không ạ?” Trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng, nếu như trưởng lão biết được việc hắn giấu không cho trưởng lão biết thực lực thật sự của Quân Mộ Khuynh, nhất định sẽ rất tức giận, thậm chí là vô cùng giận dữ, nhưng sao hắn lại không có biểu hiện gì hết vậy? Hay là hắn không gặp được Quân Mộ Khuynh?

“Gặp được.” Quân Thương Lan trầm giọng nói, hắn vừa nghĩ tới việc Quân Mộ Khuynh là triệu hoán sư, trong lòng lại càng bực bội.

“Trưởng lão biết rồi sao?” Một tia hy vọng cuối cùng của Quân Lạc Phàm cũng tan vỡ, Quân gia trưởng lão biết được thực lực thật sự của Quân Mộ Khuynh, vậy có nghĩa là gia chủ cũng sẽ biết, nếu gia chủ biết Quân Mộ Khuynh không phải là phế vật, hắn nhất định sẽ rất hối hận về quyết định đuổi một nhà Quân Ly ra khỏi Quân gia, rồi sau đó nhất định sẽ phái người thỉnh bọn họ về.

Quân Mặc! Hắn nhất định sẽ không để cho Quân Mặc quay về Quân gia. Nếu không, vị trí đệ nhất thiên tài bấy lâu nay hắn vẫn giữ sẽ bị người khác đoạt đi mất.

“Vì sao không nói cho bản trưởng lão biết!” Quân Thương Lan nghe thấy Quân Lạc Phàm thừa nhận, sắc mặt càng đen, Quân Lạc Phàm quả nhiên biết chuyện của Quân Mộ Khuynh.

“Dù cho Quân Mộ Khuynh có thể ngưng tụ đấu kỹ, cũng không thể vì vậy mà để nàng ta quay về Quân gia.” Quân Lạc Phàm thấy Quân Thương Lan đã biết nên cũng không giấu diếm nữa.

“Ngưng tụ đấu kỹ?” Quân Thương Lan rống lớn lên. Quân Mộ Khuynh còn là đấu kỹ sư nữa sao? Triệu đấu song tu?

Quân Lạc Phàm thấy Quân Thương Lan kinh ngạc như thế, trong lòng càng bất an: “Trưởng lão không biết Quân Mộ Khuynh có thể ngưng tụ đấu kỹ sao?” Vậy rốt cuộc trưởng lão đã biết gì? Rốt cuộc Quân Mộ Khuynh còn có chuyện gì mà mình không biết?

Quân Thương Lan hít sâu một hơi, rồi lại hít thêm một hơi nữa: “Ngươi có biết Quân Mộ Khuynh sở hữu thần thú không? Ngươi có biết không?” Quân Thương Lan chỉ cảm thấy, nếu đột nhiên hắn còn phát hiện ra một khả năng nào nữa của Quân Mộ Khuynh, chắc chắn hắn sẽ thổ huyết mất, triệu hoán sư, đấu kỹ sư, song tu, con mẹ nó, Quân Mộ Khuynh tại sao đột nhiên lại bùng nổ như vậy?

“Không thể nào!” Quân Lạc Phàm quên mất người trước mặt là trưởng lão, kích động đứng lên, rống lớn.

Quân Mộ Khuynh sao có thể là triệu hoán sư, hơn nữa còn có được thần thú, điều đó không thể nào, nhất định không, Quân Mộ Khuynh chỉ mới mười tuổi thôi, sao lại có thể sở hữu thần thú được, cho dù là triệu hoán sư cũng không thể nào ngay lập tức sở hữu thần thú được nhanh như vậy, linh thú đẫ rất ít khi cùng người khế ước rồi, đây lại là thần thú, thần thú a.

“Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi dám nói không thể sao?” Quân Thương Lan đem toàn bộ lửa giận đổ hết lên người Quân Lạc Phàm, nếu gia chủ biết dược thực lực thật sự của nàng, điều đầu tiên hắn ta làm nhất định sẽ mời nàng quay về Quân gia.

Tận mắt nhìn thấy!

Quân Lạc Phàm ngây ngốc nhìn Quân Thương Lan, trưởng lão tận mắt nhìn thấy, điều này có nghĩa là bên cạnh Quân Mộ Khuynh thật sự có một thần thú.

“Trưởng lão, chẳng lẽ ngươi đã quên Quân Tâm là triệu hoán sư sao?” Quân Lạc Phàm đột nhiên bình tâm trở lại. hắn nghĩ thế nào cũng không thông, Quân Mộ Khuynh sao có thể là triệu hoán sư được cơ chứ, nhất định là do Quân Tâm, Quân Tâm mới là triệu hoán sư.

Quân Thương Lan nghiến răng nói: “Cái ma thú kia gọi Quân Mộ Khuynh là chủ nhân.” Chỉ một tiếng chủ nhân đủ để nói lên rất nhiều điều rồi.

“Chủ nhân, chủ nhân…” Quân Lạc Phàm lảo đảo lui về sau một bước, ngã ngồi xuống cái ghế ở đằng sau, là chủ nhân, như vậy có nghĩa là không phải ma thú của Quân Tâm, mà là ma thú của Quân Mộ Khuynh, khế ước giả thần thú, Quân Mộ Khuynh… Quân Mộ Khuynh…

Trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở, hai người, ngồi hai nơi, hai tâm trạng khác nhau, một hối hận, một hận thù, hai loại cảm xúc bất đồng tỏa ra.

Blog.Uhm.vN——– Ta là đường phân cách a a a ~~~ ——-Blog.Uhm.vN



Quân Mộ Khuynh quay trở về viện của mình, quyết định rời đi, hiện tại thực lực của nàng đã bị lộ rồi, nếu vẫn còn ở lại Nam Ngưng học viện nhất định sẽ rước thêm nhiều phiền phức. Nàng vừa bước vào cửa liền thấy Phong lão sư vẻ mặt vô cùng nghiêm túc đang đứng ở giữa sân viện, hình như là đang chờ nàng.

“Tiểu hồng điệp, ngươi đã trở về rồi.” Phong lão sư nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, bộ mặt vốn đang nghiêm túc lập tức trở nên manh ngốc.

Quân Mộ Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn hắn, nàng thấy hắn đang đứng nghiêm túc ở đây, còn tưởng hắn biết nàng muốn rời đi nên cố ý đứng ở đây chờ mình, chắc nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.

“Phải.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt đáp, quét mắt nhìn một vòng xung quanh, lúc này nàng đột nhiên phát hiện ra, mặc dù nơi đây không thuộc về mình, nhưng ở đây hơn nửa năm, lại có khá nhiều kỉ niệm.

“Thế nào? Không nỡ đi sao? Vậy thì ở lại đây cùng với ta nha!” Phong lão sư thấy Quân Mộ Khuynh đang nhìn xung quanh, đột nhiên cảm thấy nàng còn có tình người hơn tiểu tử Hàn Ngạo Thần kia, lúc trước tiểu tử kia mới tới có hai ngày đã lừa hắn, đuổi hắn đi rồi, lúc rời đi cũng chẳng thèm nhìn hắn một cái, đúng là cái tên không có lương tâm.

Quân Mộ Khuynh thu hồi tâm tình, không trả lời ngay, nàng cười như có như không nhìn người trước mặt: “Chứ không phải là ngươi đang đợi lễ vật bái sư của ta sao?” Nàng rốt cuộc cũng mở miệng, nói trúng tim đen của Phong lão sư.

Phong lão sư thấy ý đồ của mình bị vạch trần lập tức nhảy lên: “Cái tên tiểu quỷ nhà ngươi sao có thể nói ta như vậy chứ, ta sao có thể có suy nghĩ đó, ngươi nghĩ đi đâu vậy hả?” Dù có hắn cũng sẽ không thừa nhận, hắn đã nếm đủ tư vị ‘hành hạ’ của nha đầu này cùng tiểu tử kia rồi, hơn nữa hai bọn họ đều là một đám biến thái, nếu như cùng liên thủ, hắn không bị hành chết mới là lạ.

“Trên mặt ngươi rõ ràng ghi mấy chữ đó mà.” Quân Mộ Khuynh cười nói, chỉ lên trán của Phong lão sư.

Phong lão sư nghe thấy Quân Mộ Khuynh nói như vậy, lập tức dùng hai tay che mặt lại, cảnh giác nhìn nàng: “Ngươi mau đi đi, đi đi.” Nha đầu này thế mà còn ác hơn cả tiểu tử kia, đồ đệ tiếp theo hắn nhất định phải kiểm tra kĩ lưỡng, nếu lại lòi ra thêm một tên biến thái nữa, đời hắn coi như xong.

Quân Mộ Khuynh: “…”

“Nhìn gì mà nhìn, không có chữ nào đâu!” Phong lão sư thấy Quân Mộ Khuynh vẫn chưa đi, lớn tiếng nói.

“Phải, không viết lên mặt, chỉ viết ở trong lòng thôi.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, khoanh tay trước ngực.

“Nha, bướm kìa, bắt này, bắt này…” Phong lão sư đột nhiên biến ngay trở về bộ dáng khùng điên, đuổi theo mấy con bướm vô hình.

Quân Mộ Khuynh lắc lắc đầu, hắn còn dám đánh trống lãng nữa: “Lão sư…”

“Tiểu nha đầu!” Đột nhiên, thanh âm của Long Thiên vang lên ở sau lưng, trong giọng điệu mang theo một chút hốt hoảng.

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, lão nhân này cũng biết mình sẽ rời đi sao? Không phải trên mặt nàng viết mấy chữ “Tui sắp đi” đấy chứ? Hay là hắn đã sớm biết được điều gì?

“Nha đầu ngươi đúng là không có lương tâm mà, sao ngươi có thể ném cho ta một cái cục diện rối rắm như thế rồi phủi mông bỏ đi hả?” Long Thiên trách cứ nói, nhưng hắn không có cách nào để giữ nàng lại, cấp năm kỹ linh sư, Nam Ngưng học viện chẳng còn gì để dạy nàng nữa cả.

“Lão đầu, không phải ngươi thích nhất là giải quyết mấy chuyện đó sao? Hơn nữa, vừa nãy ngươi cũng vô cùng đắc ý cơ mà?” Quân Mộ Khuynh nhíu nhíu mày, lúc nãy chỉ thuận mồm kêu hắn một tiếng “lão sư” mà hắn đã muốn bay lên mây rồi, chỉ sợ là hắn mong được tự tay giải quyết cục diện rối rắm đó, nếu không để người khác cướp mất, hắn mới thật sự không vui.

Long Thiên liếc Quân Mộ Khuynh một cái: “Nha đầu, ngươi không thể để cho ta một chút sĩ diện được sao?” Ôi… Hắn thế nào lại thu một tên đệ tử như thế chứ.

“Phì…”

“Ai cười đó?” Long Thiên xoay người nhìn xung quanh, chỉ thấy ở đây ngoại trừ Phong lão sư có khuôn mặt dơ bẩn đang chạy loạn khắp sân thì cũng chỉ có Quân Mộ Khuynh mà thôi.



Quân Mộ Khuynh mặt tỉnh bơ chỉ vào con mèo con đang nằm trên vai trái: “Là nó.” Lão đầu này không biết thân phận thật của lão sư sao? Rốt cuộc Phong lão sư là ai? Vì sao có thể ở trong Nam Ngưng học viện, đóng vai một lão sư điên khùng, nếu không phải ngày đó nàng đột nhiên cảm giác được một luồng cảm giác mạnh mẽ chỉ sợ nàng cũng chẳng chọn hắn làm lão sư.

Nơi chứa Long khóa tháp, lão sư sao lại biết được? Cứ cho Hàn Ngạo Thần là đánh bậy đánh bạ mới đi trúng, nhưng vì sao cả hai đồ đệ của hắn đều có thể vào đó được chứ. Không phải là sự trùng hợp đơn giản như vậy.

Trên đầu Hỏa Liêm treo ba cái hắc tuyến, hai con mắt tròn xoe vô tội, không phải là nó mà, nó không có mà, mặc dù nó rất muốn cười nhưng nó thật sự chưa có cười,oan uổng a. Trong lòng Hỏa Liêm mãnh liệt reo hò nhưng không dám nói ra, chính chủ nhân đổ oan cho nó, nó mà dám cãi thì nó sẽ không chắc chắn được cuộc sống sau này sẽ đi về đâu.

“Phải không?” Long Thiên hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh, mắt tiếp tục quét một vòng xung quanh, dù gì hắn cũng là người phụ trách của Nam Ngưng học viện, cũng là một tên cáo già, sao có thể bị một câu nói lừa được chứ.

Quân Mộ Khuynh bình thản gật đầu: “Lão đầu, ngươi tới đây làm gì?” Thấy Long Thiên không tin, Quân Mộ Khuynh lập tức dời sang chủ đề khác.

“Ha ha, nha đầu, đừng cho là ta không biết ngươi nghĩ gì. Ngươi không phải muốn rời đi sao? Vậy thì có thể đi qua đây nhìn một chút được không? Không phải ngươi rất nghèo sao? Nhớ, tới đó nhớ phải cướp giật thật nhiều cho ta.” Long Thiên cười vô cùng nham hiểm nhìn Quân Mộ Khuynh, từ trong ngực lấy ra một tấm thiệp mời.

Quân Mộ Khuynh nhận lấy thiệp mời, mở ra xem, khi nàng thấy tới hai chữ “Xích Quân” ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sao ngay cả mình cũng được mời thế này?

“Lão đầu, hội nghị ma thú là gì?” Đây là thiệp mời cảu ngũ đại gia tộc mà, là mời Xích Quân, bọn họ tổ chức yến hội ma thú, mời rất nhiều người, trong đó có cả Xích Quân, chắc lão đầu cũng sẽ có một tấm, mấy cái chỗ náo nhiệt này sao mà thiếu hắn được chứ.

Long Thiên nhìn thiếp mời, vẻ mặt như hiểu ra điều gì, nói: “Ngươi tưởng ta cũng đi hả? Thật ra ta cũng muốn đi lắm, có điều bận quá, ngươi cũng biết cái cục diện ngươi quăng lại cho ta có bao nhiêu rắc rối, làm ta bận muốn chết, cho nên, nếu như ngươi không hung hăng cướp đoạt cho ta, có nghĩa là ngươi không tôn trọng lão sư ta.” Hắn đúng là không muốn đi, đối với những chuyện về ma thú hắn không hứng.

Quân Mộ Khuynh đem thiệp mời cất vào trong áo, chính xác là tiện tay ném vào trong không gian mặt: “Thôi đi, lão đầu, ngươi không muốn đi thì cũng đừng có đẩy cho người khác.” Cái gì mà cục diện rối rắm, Nam Ngưng học viện chín phương mười tám hướng, ngay cả mấy lão sư đôi khi còn lạc đường, đừng nói chi mấy người khác, ai dám lẻn vào đây, mà dù có thì cũng chẳng thể tìm nổi nơi này.

Đúng là lão đầu vô sỉ, còn bảo nếu không hung hăng cướp đoạt một chút là không tôn kính hắn. Có điều quả thật nàng thích cái ý kiến này, nàng cũng đang chuẩn bị đi thăm nhị ca một tí, nhất định phải chuẩn bị quà gặp mặt mới được, mà muốn có quà thì phải có tiền, một kẻ nghèo như nàng thì cướp đoạt chính là biện pháp kiếm tiền nhanh nhất, sau nay mới không bị đói.

“Nha đầu ngươi toàn móc xỉa ta.” Long Thiên sờ sờ mũi, nha đầu này đúng là chả biết nhường nhịn gì cả, xem ra là hắn lo lắng nhiều rồi, ở trước mặt nàng, người chịu thiệt nhất định sẽ là người khác.

“Có sao?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, học sinh thắc mắc mà lão sư lại không chịu giải thích sao?” Hắn tưởng cứ vậy mà lảng sang chuyện khác được dễ vậy sao? Sự tình của ngũ đại gia tộc nàng không biết nhiều lắm, có điều cái yến hội kia, nàng cảm thấy hơi thú vị.

“…” Long Thiên một lần nữa có thể khẳng định chắc chắn nha đầu này chính là khắc tinh của hắn: “Lúc ngươi còn ở hắc rừng rậm không có nghe qua chuyện có ma thú cao cấp sắp xuất thế sao? Kỳ thực ma thú kia không có ở trong hắc rừng rậm.” Hắn nhận được thiệp mời mới biết được chuyện này, nha đầu này rõ ràng biết mà cũng không nói cho hắn biết.

“Yến hội thật ra chỉ để ngụy trang thôi, sự thật là ngũ đại gia tộc đã chiếm được ma thú đó?” Quân Mộ Khuynh hoài nghi nhìn Long Thiên, nàng nghĩ mãi không hiểu sao ngũ đại gia tộc có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, thì ra là đã sớm biết ma thú đó không còn ở trong hắc rừng rậm nữa rồi.

Long Thiên lắc đầu: “Không ai biết ma thú đã đi đâu, lúc người của ngũ đại gia tộc chạy tới thì ma thú đã đi mất rồi.”

“Vậy yến hội lần này tổ chức với mục đích gì?” Quân Mộ Khuynh thật không biết phải nói gì, mặc dù nàng đi qua hắc rừng rậm nhưng điều này không có nghĩa là nàng biết bộ dáng của ma thú. Nàng cũng chỉ biết một ít tin vỉa hè, sau đó nhân tiện đi tìm Chi Chi mới tò mò qua xem thử, ma thú cao cấp gì chứ, nàng căn bản không có hứng thú, Thủy Nhận, Phong Nhận, Hỏa Liêm cũng là cao cấp ma thú đó thôi.

“Những người đã từng đi tới chỗ cái hồ nước đó đều sẽ được nhận một cái thiệp mời, Hàn Ngạo Thần cũng có, có điều tiểu tử đó đi mất rồi.” Người của ngũ đại gia tộc chắc là muốn nhìn một chút xem ai là người đã đoạt được ma thú đó đem đi đoạt về, nếu người kia không đáp ứng. hoặc là giết, hoặc là tranh thủ lôi kéo về gia tộc của mình, củng cố địa vị của gia tộc mình trên đại lục này.

Người của ngũ đại gia tộc lần này lại muốn giở trò gì đây? “Ta biết rồi. ngày kia ta sẽ tự đi, có điều lão đầu này, ta tham gia yến hội rồi sẽ trực tiếp rời khỏi đây.” Nàng còn nhớ đại ca đã nói, sứt sẹo nhị ca bảo nàng sau một năm phải lên Thánh Thú sơn tìm hắn, nếu không sẽ không xong với hắn.

Thánh Thú sơn, dù gọi là Thánh Thú nhưng chẳng có lấy một Thánh Thú nào, đó chỉ là một biệt danh nói về địa phương mà các triệu hoán sư ở đó học tập, mọi người đều hy vọng, có một ngày, trên Thánh Thú sơn sẽ có một Thánh Thú triệu hoán sư, ở đó không có đấu kỹ sư, nhưng người của ngũ đại gia tộc thì lại có không it, trên đại lục này, hình như không có nơi nào là không có người của ngũ đại gia tộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook