Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 15: Ngươi không phải là người

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zi Thiếu nữ mặc quần áo hoa lệ đứng ở trước cửa, hai tay chống nạnh, hất cằm lên trời, thấy hai người ngồi đối diện không lên tiếng, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.

“Uy! Các ngươi là ai? Đây là đâu? Bản công chúa hỏi các ngươi đó, các ngươi bị câm điếc à?” Công chúa điêu ngoa chỉ vào Quân Mộ Khuynh, đem mặt nâng lên, không thèm nhìn hai kẻ bình dân ngồi dưới đất kia, mấy kẻ bình dân vô tri này, nàng luôn không thèm nói chuyện với bọn họ.

“A! Muỗi, muỗi tới!” Chỉ thấy Phong lão sư bò dậy, nhảy tưng tưng chỉ vào công chúa điêu ngoa kia lớn tiếng nói.

Lời của điên lão sư truyền tới trong tai điêu ngoa công chúa, mặt nàng lập tức đỏ lên: “Ngươi, ngươi, ngươi!” Hai mắt phun lửa bắn ra, chân cũng bước vào.

“A, muỗi tới, chạy mau!” Phong lão sư kinh hoảng nhảy lên, không chờ điêu ngoa công chúa kia đến gần đa chạy vọt vào phòng.

“Còn muốn chạy! Chùm tia sáng!” hai hành linh màu lục sáng lên, chín viên ngũ giác màu trắng hiện ra có quy luật.

“Hỏa lá chắn!” Thanh âm lạnh như băng vang lên, ánh lửa bắn ra từ bốn phía chắn cho Phong lão sư, Quân Mộ Khuynh chậm rãi đứng dậy, đỏ đậm con ngươi nhìn chằm chằm vào công chúa kia, nàng không biết tại sao mình lại chọn hắn làm lão sư, nhưng nàng tin vào cảm giác của mình, cho nên, mặc kệ thế nào, người này vĩnh viễn là sư phụ của nàng.

Chùm tia sáng bị khiên lửa ngăn trở, lập tức tan thành mây khói, công chúa kia quay đầu nhìn Quân Mộ Khuynh, đột nhiên sắc mặt đại biến: “Ngươi không phải người, ngươi không phải là người!” Điêu ngoa công chúa hét to lên, trong lòng đầy sợ hãi.

Quân Mộ Khuynh khẽ nhếch miệng, chậm rãi đi tới trước mặt công chúa kia: “Công chúa, đây không phải là hoàng cung của ngươi, cũng không phải là địa phương ngươi có thể dương oai!” Con ngươi đỏ đậm phát ra tia lãnh khí, công chúa kia đánh lạnh run một cái, kinh hoảng lui về sau một bước.

“Ngươi… ngươi không phải người!” Người làm sao lại có mắt màu đỏ, nàng chỉ thấy qua người có màu tóc khác, chứ chưa thấy người cả tóc lẫn mắt đều là màu đỏ, khẳng định nàng ta không phải là người, nhất định là vậy!

“Đã công chúa nói ta không phải người, vậy ta có nên làm chuyện mà một con người không nên làm hay không?” Một quả cầu lửa đỏ rực hiện lên trong tay Quân Mộ Khuynh, điêu ngoa công chúa kia kinh hoảng lui về phía sau, đỏ đậm con ngươi kia lóe ra hàn quang làm cho nàng biết mình sai rồi, trên người Quân Mộ Khuynh lúc này có mùi vị của dã thú như muốn xé xác nàng ta ra, điêu ngoa công chúa đã sớm sợ ngẩn cả người.

“Dừng tay!” một âm thanh sốt ruột vang lên ở phía sau, quả cầu lửa trong tay Quân Mộ Khuynh cũng tiêu tan trong nháy mắt!



Tinh thần công kích! Quân Mộ Khuynh nhìn sang, một thiếu niên tầm mười sáu mười bảy tuổi, đứng ở cửa, nhìn thấy quả cầu lửa trong tay nàng biến mất, lập tức thở phào nhẹ nhỏm.

“Ngươi là ai?” Quân Mộ Khuynh không để ý tới cái công chúa đã sợ chết khiếp kia, lui về sau một bước, nhìn về phía người vừa tới.

“Này, cô nương, thật thất lễ, Phục Linh công chúa là lần đầu đến Nam Ngưng học viện, bị lạc đường, nên mới vậy.” thiếu niên khiêm tốn đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, ngượng ngùng cười nói, khỏi phải hỏi cũng biết là công chúa lại gây phiền phức, Nam Ngưng học viện ở đâu đâu cũng là cao thủ, đã nhắc nàng bao lần rồi, hiện tại thì hay rồi, chọc tới cao thủ rồi.

Quân Mộ Khuynh phiền chán liếc họ một cái: “Mang nàng rời đi, nếu không…” Dù là Công chúa cũng sẽ bị đánh.

“Ta biết, cô nương hẳn là đệ tử ở đây đi, có thể hay không dẫn chúng ta đi gặp Long Thiên đại nhân?” Thiếu niên sốt ruột hỏi, vị công chúa này là đến để chơi, không phải nhập học, không biết Long Thiên đại nhân có chịu để họ tiến vào học viện hay không.

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, người này được một tấc lại muốn tiến một thước (được đằng chân lên đằng đầu) sao? Tự cho mình là quý tộc, không để người khác vào mắt sao?

“La Thiên! Ngươi khách khí với tên dân đen này làm gì? Bản công chúa ra lệnh cho ngươi, mang chúng ta đi tìm Long Thiên!” Hoàng Phục Linh dù cho kinh hoảng, cũng là hoàng tộc, so với người bình thường thì khả năng thích ứng cao hơn, vừa rồi là bởi vì nàng bị giật mình, cộng thêm hàn ý trên người Quân Mộ Khuynh, mới có thể kinh hoảng, sau khi kinh hoảng qua đi, nàng ta khôi phục lại vẻ mặt kiêu ngạo.

Quân Mộ Khuynh khoanh tay, ra lệnh cho nàng, điêu ngoa công chúa này quả là không biết trời cao đất dày a.

La Thiên trên mặt lộ vẻ lúng túng, xin lỗi nhìn Quân Mộ Khuynh, hôm nay ở đây toàn là tân đệ tử, ai cũng không biết đường, vất vả lắm mới tìm được một người biết đường, công chúa còn đắc tội người ta, vì sao nhiệm vụ bồi công chúa tiến Nam Ngưng học viện lần này lại là hắn chứ?

“Ra lệnh? Công chúa đại nhân chẳng lẽ không biết, ở Nam Ngưng học viện, là hoàng tộc cũng không thể tùy ý náo động, cũng không thể ra lệnh cho bất kỳ đệ tử nào làm chuyện gì hay sao?” Nàng đột nhiên cảm thấy Nam Ngưng học viện cũng có điểm tốt, ít nhất đợi ở trong này, coi như là thấy hoàng tộc cũng không cần phải khách khí.

Hoàng Phục Linh cứng đờ, quay đầu nhìn vể La Thiên: “Là thật?”



“Công chúa, đúng vậy, đây là quy củ do chính hoàng thượng phê chuẩn!” La Thiên cung kính trả lời, hắn hiện chỉ hận không thể lập tức rời khỏi đây, công chúa điêu ngoa này còn muốn hắn hầu hạ tới khi nào.

Hoàng Phục Linh trên mặt lại lộ một vẻ cười đắc ý, nhìn Quân Mộ Khuynh: “Đúng lúc bản công chúa đây cũng có một thánh chỉ của phụ hoàng, bất kể quy củ gì, bản công chúa cũng không cần tuân thủ, người còn không mau dẫn đường cho bản công chúa!” một dân đen nho nhỏ cũng dám lấy ý chỉ của phụ hoàng đến áp chế nàng.

“Ta lúc nào nói qua sẽ dẫn các ngươi đi? Muốn tìm Long Thiên đại nhân, tự mình đi mà tìm!” Nói xong, Quân Mộ Khuynh xoay người trở vào trong, mới phát hiện Phong lão sư kia không biết lúc nào đã chuồn mất dạng rồi, nàng im lặng thở dài.

“Ngươi!” Hoàng Phục Linh giậm chân, “Chùm tia sáng!” chùm tia sáng như mũi tên nhanh chóng bắn thẳng hướng sau lưng Quân Mộ Khuynh, trên mặt Hoàng Phục Linh thoáng qua một tia đắc ý.

“Hỏa tiễn!” Quân Mộ Khuynh đầu cũng không thèm xoay lại, nhả ra hai chữ, tên vũ rực lửa nhanh chóng bay tới chúm tia sáng kia.

Một tiếng nổ vang lên, chùm tia sáng lập tức biến mất, hỏa tiễn xuyên qua chùm tia sáng kia, hướng tới Phục Linh công chúa bay tới.

“Phong lá chắn!” La Thiên vội vàng ngưng tụ đấu kỹ, che ở trước mặt Phục Linh công chúa, trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, tốc độ thật nhanh, so với quang nguyên tố còn nhanh hơn. Nàng là ai? Là một vị lão sư của học viện sao?

“Thế nào? Bất kính với công chúa, ngươi không định xin lỗi sao?” Một âm thanh biếng nhác vang lên lộ mấy phần mất mát, âm thanh vừa rơi xuống, một thân ảnh liền hiện trước mặt Quân Mộ Khuynh.

Quân Mộ Khuynh cười như không cười nhìn người đối diện: “Ngươi là ai?”

“Chậc chậc, thảo nào công chúa lại lớn tiếng nói ngươi không phải người, quả nhiên không giống người!” Nam tử kia cũng không trả lời, trên mặt lộ ra vài tia thú vị quan sát Quân Mộ Khuynh.

____

Anh diễn viên quần chúng siêu cute đã xuất hiện =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook