Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 2 - Chương 4: Phong mang vừa lộ ra

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Zi “Tất cả những người ở Phù Thủy trấn đều biết.” Quân Mộ Khuynh không kiên nhẫn nói, người cũng đã tới, cũng đã báo danh, nhân gia người ta không thu thì cũng không thể trách nàng, hiện tại chỉ sợ ngay cả lão đầu này cũng không nhận ra nàng.

“Ách…” Long Thiên sắc mặt cứng đờ, hắn có thể thấy được hình bóng Xích Quân ở nàng, nhưng Xích Quân không phải là thiếu niên mười bốn tuổi sao?

“Khụ khụ.”Long Thiên ho nhẹ hai tiếng, xoay người nói: “Chỉ cần là người cầm thiếp báo danh, chính là học sinh đã qua vòng sơ khảo của Nam Ngưng học viện, các ngươi đã quên rồi à?” hắn đương nhiên có thấy một màn vừa rồi, vừa định đi ra thì nghe sáu chữ kia của nữ oa này, nên mới nghĩ tới ‘hắn’.

“Dạ.” Thượng Quan Cung cùng mấy lão sư bên cạnh cung kính đáp, trên mặt còn mang theo vào phần sợ hãi.

“Ngươi có thể khảo nghiệm.” Long Thiên xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh tươi cười, không biết vì sao, hắn cảm thấy có vài phần thân thiết với nữ oa này.

Quân Mộ Khuynh mặt băng lãnh, triển khai một mạt tươi cười, trong nháy mắt, xung quanh tất cả đều có vẻ tiêu điều, chỉ có đỏ đậm thân ảnh kia đứng ở trong gió ngạo nghễ, mang theo một mạt tà ý cười.

“Hiện tại ta không muốn tiến vào nữa.” Một câu nói liền cự nàng ở ngoài cửa, một câu nói lại để cho nàng đi vào, xem nàng là cái gì?

Long Thiên nhìn thấy nụ cười này, trong lòng càng cảm thấy quen thuộc: “Quân Mộ Khuynh, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, nếu không thử sẽ không còn cơ hội có thể vào Nam Ngưng học viện.” vừa rồi đúng là lỗi của họ, nhưng nàng cũng quá cuồng ngạo đi, làm hắn một lần nữa khẳng định người trước mắt chính là người hắn đang đợi.

“Mắt chó nhìn người thấp, không vào thì có làm sao?” Cơ hội duy nhất, lão đầu này…

“Ngươi!” Thượng Quan Cung mặt liền biến thành màu gan lợn, ở đây nhiều học sinh như vậy, có thể sau này sẽ là học sinh của mình, vậy mà Quân Mộ Khuynh lại dám ở trước mặt họ nói hắn là cẩu, sau này sao còn đủ uy tín để gặp người khác?

“Đủ rồi!” Long Thiên trừng Thượng Quan Cung một cái, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía Quân Mộ Khuynh: “Lão phu là người phụ trách ở noi này, hơn nữa, lão phu đã nói qua, chỉ cần là người có danh thiếp, đều có thể tiến vào học viện.” Tiểu nha đầu cố chấp vậy mà thật đúng khẩu vị của hắn, lão đầu tử cái gì không thích, chỉ thích cùng người cố chấp giao tiếp.

“Ngươi muốn ta đến ta liền đến sao? Bất quá, nếu muốn ta tiến vào học viện cũng không phải là không thể.” Quân Mộ Khuynh đạm cười nói.

“Nói đi.” Long Thiên trong lòng có cảm giác vui vẻ.



“Ta muốn mười viên cực phẩm lục sắc linh đan.” Mạc Tương Phủ cũng có thể cho nàng hai khỏa, nàng cũng không tin, đường đường người phụ trách Nam Ngưng học viện, mười khỏa cũng không có.

Cái gì?

Mười khỏa! Cực phẩm lục sắc đan dược, dựa vào! Không cần hố người như vậy đi?

Mọi người sắc mặt cứng ngắc nhìn về phía Quân Mộ Khuynh, cực phẩm lục sắc đan dược, Quân Mộ Khuynh nghĩ đó là kẹo sao? Một tiểu thư ngu ngốc, dù có là người Quân gia thì cũng chỉ là đã từng mà thôi, tin tức một nhà Quân Ly thoát ly Quân gia không ai là không biết, còn cho mình là trực hệ sao, mở miệng liền muốn đan dược.

“Ngũ khỏa.” Long Thiên sắc mặt trầm xuống, bất kể là vì học viện hay là vì tiểu nha đầu này có vài phần bóng dáng của Xích Quân, hắn cũng sẽ không để nữ oa này chưa kiểm tra đã rời đi học viện.

“Thành giao! Quân Mộ Khuynh cười khi ý đồ đã thực hiện được, vốn nàng cũng không muốn nhiều vậy, cho rằng nếu Long Thiên chỉ cho nàng hai ba khỏa nàng cũng đã đồng ý rồi.

Không đếm xỉa đến Long Thiên đang kinh ngạc, Quân Mộ Khuynh xoay người trở lại bàn báo danh, đem thiệp mời bỏ lên trên bàn, không màn tới mọi người đang ngốc lăng, đàng hoàng bước tới viên đá kiểm định trước mặt, đem tảy đặt trên tảng đá, mắt nhắm lại, một chút hồng quan liền xuất hiện ở trong đá kiểm tra, điểm đỏ càng ngày càng nhiều.

Đang lúc thạch đầu trong suốt chứa đầy nguyên tố đỏ rực, quang mang bắn ra bốn phía, đỏ rực quang mang đem tất cả mắt mọi người đỏ bừng, bọn họ ngây ngốc nhìn thạch kiểm tra, mà lúc này thạch kiểm tra như một quả cầu lửa, phát ra nhiệt lượng làm không ít người đổ mồ hôi.

“Điều này sao có thể?” Không biết là ai kinh than một tiếng, thức tỉnh mọi người còn đang kinh ngạc.

Thượng Quan Cung hai mắt lồi ra, Quân Mộ Khuynh sao có thể làm được?

Những lão sư khác đã sớm kinh ngạc không nói nên lời, bọn họ thấy gì? Hỏa nguyên tố! Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ đấu kỹ thì đây là cái gì?

Bạch Tử Kỳ kinh ngạc nhìn Quân Mộ Khuynh mấy phút, sau đó đắc ý nhìn nữ hài tử đứng phía sau Quân Mộ Khuynh, nàng đắc ý hừ nhẹ một tiếng, so với kết quả kiểm tra của bản thân còn muốn hài lòng hơn.



Thượng Quan Cung há to mồm, quên mất lời bản thân muốn nói, hắn đứng lăng lăng tại chỗ, không dám tin tất cả là thật.

“Ta thông qua sao?” thanh âm băng lãnh vang lên, đỏ đậm con ngươi mang theo nụ cười thản nhiên.

“Nhưng… Có thể.” Thượng Quan Cung ngây ngốc trả lời, cầm mộc bài lên: “Đây là số báo danh của người, cũng là thông hành lệnh của trường học.”

Quân Mộ Khuynh nhận lấy mộc bài, cũng không thèm liếc mắt một cái, nhét vào trong lòng, quay người đi tới trước mặt Long Thiên: “Linh đan của ta.” Đã không có vi mạo, cũng không nhận ra nàng.

“Cấp.” hắn thế nào lại có cảm giác bị tiểu nha đầu này tính toán nhỉ?

Một bình thuốc màu lục đột nhiên xuất hiện trên tay Long Thiên, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nạp giới, là nạp giới, trên thế gian này nạp giới rất hiếm, đều là con cháu đại gia tộc, trong nhà cũng có vài người có được, nhưng đối với những đứa trẻ này, nhìn thấy ngoài người nhà còn có người có nạp giới, bọn họ rất hiếu kỳ.

Quân Mộ Khuynh nhận lấy bình thuốc, xoay người rời đi: “Lần sau nhớ dạy dỗ thủ hạ cho tốt, đây là lần thứ hai.”

Bạch Tử Kỳ lấy lại tinh thần vội vàng đuổi theo Quân Mộ Khuynh, vui vừng nói chính mình vừa rồi cũng rất kinh ngạc, còn có một đống lời sùng bái Quân Mộ Khuynh.

Long Thiên giật mình, dường như nhớ tới cái gì, hắn gian nan nuốt nước miếng xuống, ngây ngốc nhìn thạch kiểm tra, một trận gió thổi qua, Long Thiên biến mất, chỉ nghe thanh âm của hắn truyền tới từ đằng xa: “Chờ ta một chút, tiểu nha đầu, chúng ta đi tâm sự.”

Phản rồi! Đây chính là Long Thiên đại nhân sao? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Long Thiên đại nhân tôn kính sao có thể ăn nói khép nép với một người ngu ngốc?

Thượng Quan Cung khóe miệng co quắp hai cái, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía thạch đầu kiểm tra, hồng sắc nguyên tố vẫn còn ở trong chưa tản đi, người có thể làm cho Long Thiên đại nhân coi trọng, sao có thể kém được? Hắn vừa rồi đã làm chuyện ngu xuẩn gì?

Quân Mộ Khuynh không thể ngưng tụ đấu kỹ? Quân Mộ Khuynh ngu ngốc, nhu nhược? Thật con mẹ nó thối lắm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook