Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 87: Quang minh sứ giả

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit : Hoa Thiên

Beta : Zi

Quân Mộ Khuynh luyện ra không ít thần khí, vì thế càng thêm thành thạo, nàng gần như đem những phương pháp ghi chép trên sách luyện khí đều thử một lần, lúc mới đầu thất bại, từ từ thành công, một đống lớn thần khí chồng chất ở trên bàn, mặc dù những thứ đó cũng chỉ là huyễn thần khí, cao cấp nhất cũng chỉ là linh thần khí cấp thấp nhưng tốt xấu gì nàng cũng đang dần dần tiến bộ.

Quân Mộ Khuynh cẩn thận lật xem thư tịch luyện khí, một ngày một đêm cũng không có nghỉ ngơi, vừa mới nằm xuống nhắm mắt một lát, ngoài cửa liền truyền đến âm thanh to tiếng.

“Tiểu Khuynh, mau dậy đi, xảy ra chuyện lớn!” Lạc Anh Ninh ở ngoài cửa không ngừng gõ cửa phòng.

Quân Mộ Khuynh thở dài, đứng dậy đi ra mở cửa phòng, “Phát sinh chuyện gì?”

Ngũ đại gia tộc tới, còn có người của Quang Minh thánh điện tìm đến, Mạc Tuyết Mị này thật là không yên tĩnh.

“Tiểu Khuynh, ngươi nhanh đi ra ngoài nhìn, Quang Minh thánh điện phát ra thông cáo, nói hôm qua Tiêu hủy hoại thần tượng Quang minh chi thần của Quang Minh thánh điện, hiện tại tín đồ của quang minh chi thần đều đi về bên này, nói là muốn tìm Tiêu tính sổ.” Lạc Anh Ninh vội vàng nói, sáng sớm hôm nay truyền đi ra chuyện này, hầu như người Phong thành đều biết.

“Hủy hoại quang minh thần tượng?” Quân Mộ Khuynh nhíu mày, Quang Minh thánh điện đây là vừa hát vừa đến, Mạc Tuyết Mị thật đúng là không chịu dừng.

“Không thể như vậy được, Tiêu đâu? Ngươi mau nói cho Tiêu đi trốn đi, những tín đồ quang minh, vừa nghe nói quang minh chi thần thần tượng bị hủy hoại, giống như phát điên vậy đang hướng bên này vọt tới.” Những người này tại sao lại ngốc như vậy, quang minh chi thần nếu thực sự lợi hại như vậy, ngay cả thần tượng mình cũng bảo vệ không được sao?

Quân Mộ Khuynh một tay chống cằm, như có điều suy nghĩ hỏi, “Quang Minh thánh điện làm sao biết được là Tiêu hủy hoại ?”

Bọn họ nếu như thấy có người hủy hoại quang minh thần tượng, vậy nhất định sẽ ra tay ngăn cản, sẽ không để cho quang minh thần tượng bị hư hao nửa phần, còn có nếu như Tiêu muốn hủy hoại quang minh thần tượng kia, cần gì tự mình ra tay, chỉ sợ đây là âm mưu của Quang Minh thánh điện.

“Nghe nói là một mình Tiêu xông vào Quang Minh thánh điện, đả thương người của Quang Minh thánh điện, đem quang minh thần tượng đánh nát.” Tiêu sao có thể lỗ mãng như thế, cho dù là muốn hủy hoại quang minh thần tượng, cũng không cần quang minh chính đại như thế, Quang Minh thánh điện nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

“Hử?” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, cười như không cười nhìn cửa, “Vậy bọn họ tại sao không bắt được Tiêu?”

“Việc này ta cũng không biết, nghe nói ngay cả thánh nữ Quang điện cũng bị đả thương, hiện tại chính nàng mang người đi qua đây, hi vọng ngươi cho bọn họ một câu trả lời hợp lý.” Đây là xảy ra chuyện gì, Tiêu không biết đi chỗ nào, chẳng lẽ là sợ mình đem họa tới, mới bỏ đi sao? Thế nhưng điều này sao có thể, tại sao Tiêu lại phải làm như vậy.

“Tìm ta đòi một câu trả lời hợp lý?” Mạc Tuyết Mị, là nên tán thưởng nàng thông minh không ít, hay là nói, lần này nàng còn là óc heo, phương pháp tồi như thế nàng cũng nghĩ ra được, nói Tiêu đả thương nàng, vậy cũng phải đưa ra chứng cứ.

“Quân cô nương, không nên cho thần ta một câu trả lời hợp lý sao?” Âm thanh suy yếu vô lực từ ngoài cửa truyền đến, nhìn ra thì thấy người Quang Minh thánh điện trùng trùng điệp điệp đi tới, hung thần ác sát nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Thánh nữ là muốn cho quang minh chi thần một câu trả lời hợp lý, không phải là cho mình?” Quân Mộ Khuynh bình tĩnh tự nhiên đứng ở tại chỗ, lãnh đạm hỏi, nàng tin Tiêu, càng tin năng lực của Tiêu, muốn hủy một quang minh thần tượng nho nhỏ, căn bản là không cần Tiêu tự mình ra tay.

Mạc Tuyết Mị là thông minh hay là ngu xuẩn, biết người biết ta mới là vương đạo, chẳng qua là nàng chắc chắn Tiêu làm, dùng Tiêu làm cái cớ, xem ra chính là một óc heo. (vương đạo: nghĩa là dùng đường lối nhân nghĩa để cai trị thiên hạ)

“Đương nhiên là cho thần của ta.” Mạc Tuyết Mị ở trong kiệu mềm cắn cánh môi, nàng cho rằng Quân Mộ Khuynh nghe thấy nhiều người tới như vậy, nhất định sẽ hoảng sợ, không ngờ nàng còn là trấn định tự nhiên như vậy, không có một chút bộ dạng lo lắng, rốt cuộc tình huống nào, mới có thể khiến cho Quân Mộ Khuynh nàng đem mặt nạ cởi ra!

“Thánh nữ là bị tùy tùng của ta đả thương?” Quân Mộ Khuynh chau chau đầu mày.

“Đúng vậy.” Mạc Tuyết Mị kiên định nói.

“Vậy thì kiểm tra vết thương một chút, là có thể biết, thánh nữ là bị cái gì đả thương, à, đúng rồi, nhìn bộ dạng thánh nữ, hẳn không phải là bị đấu kỹ gây thương tích, mà là bị cường đại vũ lực gây thương tích, chẳng lẽ đêm hôm đó bởi vì thánh nữ nhìn thấy tùy tùng nhà ta một quyền phá vỡ đấu kỹ của ngươi, ngươi liền xác định nàng là võ sĩ sao?” Thực sự là không có ý tứ, có lực lượng cường đại, vốn chính là bẩm sinh gì đó của ma thú, một quyền đánh vỡ đấu kỹ của nàng, càng không đáng giá được nhắc tới, là bởi vì Tiêu không thèm ra tay với Mạc Tuyết Mị nàng, trực tiếp đánh ra một quyền, liền trở thành cái gọi là chứng cứ của nàng, vậy thực sự là sai lầm.

Ban đầu sắc mặt Mạc Tuyết Mị trắng bệch, bởi vì một câu nói của Quân Mộ Khuynh, trở nên càng thêm trắng bệch, “Nếu như Quân cô nương muốn biết có phải tùy tùng ngươi làm hay không, vậy ngươi hãy gọi nàng ra đây, chúng ta ở chỗ này đối chất.” Muốn người kia ra, căn bản là không có khả năng , Quân Mộ Khuynh, lần này xem ngươi làm thế nào.

“Ở đây đối chất?” Rõ ràng chính là nàng biết Tiêu không có ở đây, mới làm ra một màn như vậy, Mạc Tuyết Mị, tốt, tốt vô cùng.



“Cô nương, thánh nữ Quang điện này, rõ ràng biết hôm qua Tiêu mang theo sủng vật của ngươi đi ra ngoài tản bộ, đến bây giờ chưa có trở về, nàng liền cố ý nói như vậy.” Liên Tí vốn là muốn đi ra ngoài, không ngờ nhìn thấy một màn như vậy, hôm qua rõ ràng là hoàng y cô nương kia, mang theo sủng vật của cô nương đi ra ngoài tản bộ, đến tối cũng chưa có trở về, thánh nữ Quang điện nói như vậy, nhất định là biết chuyện này, cái gì mà thánh nữ Quang điện, chính là một kỹ nữ!

Mạc Tuyết Mị đắc ý nhìn Quân Mộ Khuynh, nhẹ nhàng đem mành sa kiệu mềm giật ra, “Tùy tùng của Quân cô nương đi, sao ta có thể biết, nhìn bộ dạng của Quân cô nương, chắc hẳn ngươi cũng không biết chuyện này, đi ra ngoài, thì nhất định là tản bộ sao? Nếu như nàng thừa dịp này đi Quang điện hủy hoại ta thần thần tượng thì sao?”

Kêu ra không được, là hay nhất, lần này xem Quân Mộ Khuynh nàng làm như thế nào? Đối mặt với hơn trăm tín chúng, chỉ sợ hôm nay nàng khó có thể thoát thân.

“Vậy Thánh nữ có chứng cớ gì?” Ánh mắt Quân Mộ Khuynh lạnh như băng hỏi, hiện tại tất cả chứng cứ, đều bất lợi với nàng, mặc dù biết Tiêu không phải đi Quang điện, thế nhưng lúc này nàng không ở đây, Mạc Tuyết Mị đã tới rồi, vậy hiển nhiên là đã sớm có dự mưu, bọn họ nhất định là biết Tiêu tạm thời cũng chưa về, mới nói như vậy.

“Quang điện có rất nhiều người đều nhìn thấy một nữ tử mặc y phục hoàng sắc, đả thương ta, trốn ra ngoài, tối hôm qua chúng ta ở phủ thành chủ dự tiệc, tùy tùng của Quân cô nương không phải cũng thiếu chút liền đả thương đến ta sao? Đây là chứng cứ tốt nhất.” Mạc Tuyết Mị mỉm cười đắc ý, chỉ cần Quân Mộ Khuynh có thể chết, nàng dù cho bị thương nặng hơn, cũng là đáng giá .

Thối! Nàng chưa từng thấy qua nữ nhân nào như vậy, người Quang Minh thánh điện dạy dỗ ra, quả nhiên là một kẻ vô liêm sỉ, một Thánh Quang, một Mạc Tuyết Mị, hai người đó chính là cá mè một lứa.

“Thánh nữ vội vã mang nhiều người như vậy đến chỗ của cô nương quấy rầy, chỉ có thể nói ra một hoàng y nữ tử, trên cái thế giới này có rất nhiều hoàng y nữ tử như vậy, cô nương làm sao biết, nhất định là tùy tùng của Quân cô nương.” Tiếng chế nhạo từ phía sau truyền đến, tín chúng Quang điện đều tản ra, lộ ra một con đường, thần sắc phẫn nộ trên mặt cũng ôn hòa không ít.

“Phong thiếu chủ chẳng lẽ muốn nói, là bản thánh nữ nhìn lầm rồi?” Mạc Tuyết Mị nhìn Phong Vân Đình, trên mặt thoáng qua một chút tức giận, vì sao tất cả nam nhân, đều vây quanh ở bên cạnh Quân Mộ Khuynh, ngay cả Hàn Ngạo Thần, Phong Vân Đình hắn cũng thế!

“Cái này không phải, bản thiếu chủ chỉ sợ thánh nữ nhìn lầm, vu tội người tốt, ngươi nói hôm qua tùy tùng Quân cô nương phá hư quang minh thần tượng, thế nhưng hôm qua ta còn gặp được Tiêu cô nương, nàng nói sủng vật thú của cô nương nhà nàng quá mức yếu ớt, muốn đem nó đưa đi rèn luyện một phen, liền trực tiếp ra khỏi cửa thành, không biết thánh nữ giải thích thế nào?” Lý do nhiều lỗ hổng như vậy, cũng chỉ có người của Quang Minh thánh điện mới sẽ tin tưởng, bất kỳ người nào có đầu óc, hơi suy nghĩ một chút, hoặc là hiểu biết một chút, liền biết, chân tướng chuyện này là thế nào.

Tín đồ Quang minh chi thần, cũng nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Tuyết Mị, lời của Quân Mộ Khuynh bọn họ có thể không tin, nhưng mà lời của Phong thành thiếu chủ, bọn họ vẫn tin tưởng, thiếu chủ sẽ không vì một người ngoài, mà lừa gạt bọn họ.

Mạc Tuyết Mị nhịn xuống lửa giận, hai tay thoáng nắm chặt, “Vậy tại sao thiếu chủ lại biết là không phải, nếu nàng không có làm chuyện trái với lương tâm, cần gì phải rời đi ở thời điểm quang minh thần tượng bị tổn hại, đây rõ ràng chính là trốn tránh trách nhiệm!” Phong Vân Đình, Phong Vân Đình, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có cái gì tốt!

“Chuyện trái với lương tâm?” Phong Vân Đình cười khẽ, rốt cuộc là ai làm chuyện trái với lương tâm.

Thấy lời nói của Phong Vân Đình, mới có ích với những tín đồ quang minh, Quân Mộ Khuynh dứt khoát đứng qua một bên, mỉm cười nhìn Mạc Tuyết Mị, nàng có người làm chứng, hiện tại Tiêu cũng có người làm chứng, không biết Mạc đại tiểu thư, Mạc đại thánh nữ muốn diễn tuồng này như thế nào.

“Vả lại, ta còn có chứng cứ, hôm qua Ninh gia tiểu thư đến Quang Minh thánh điện làm khách, bởi vì chúng ta đã từng là đồng học, liền nói chuyện đôi câu, khi đó lúc hoàng y cô nương kia đả thương ta, nàng cũng ở đó, nàng có thể giúp ta làm chứng.” Mạc Tuyết Mị tự tin nói, cái chủ ý này là Ninh Sương nghĩ ra, đương nhiên là không thể thiếu nàng làm chứng.

“Người Ninh gia? Ha hả… Thánh nữ đại nhân biết rất rõ ràng Ninh gia cùng ta từng có va chạm, tối hôm qua Ninh Kiền của Ninh gia cùng ta lập ra sinh tử cục bị thua, hiện tại Ninh gia, là hận không thể đem ta bầm thây vạn đoạn, để báo thù cho Ninh Kiền, còn có chính là, thánh nữ đại nhân đã từng là học sinh của Nam Ngưng học viện, đương nhiên là biết rõ, Ninh Sương Ninh Kiền từng va chạm với ta, còn có, còn có một số việc, không cần ta nói, thánh nữ cũng hẳn là có thể nghĩ đến, có một người, nhưng cho tới bây giờ cũng không biết có thánh nữ tồn tại.” Quân Mộ Khuynh cười híp mắt nói, vốn là nàng đang ở thế hạ phong, chỉ vài ba câu, vậy mà đem khí thế nói ra.

Kỳ thực, có một thời gian, hoa đào của Hàn Ngạo Thần rất đáng ghét, thời điểm còn có thể lợi dụng, chỉ cần nhắc tới Hàn Ngạo Thần, sắc mặt Mạc Tuyết Mị nhất định sẽ thay đổi, hơn nữa sẽ đại biến, nếu người ta muốn ngăn cản, cũng không ngăn cản được, cái này không thể trách nàng.

Lạc Anh Ninh đứng ở một bên, há miệng, nàng phát hiện mình thực sự là lo lắng vô ích, tiểu Khuynh là ai, sao có thể trốn, đừng nói lời của thánh nữ quang minh trăm ngàn chỗ hở, dù cho bằng chứng cứng như thép, Quân Mộ Khuynh vẫn sẽ tìm được một cây đuốc, đem thép đốt tan ra.

Có một người, Quân Mộ Khuynh thực sự là khinh người quá đáng, nàng rõ ràng biết, vết thương lớn nhất của mình, chính là Hàn Ngạo Thần, có một người, đó chính là Hàn Ngạo Thần, Hàn Ngạo Thần không phải xem nàng là hồng nhan tri kỷ sao? Tại sao bây giờ Quân Mộ Khuynh nàng xảy ra chuyện, không có xuất hiện, chỉ cần Hàn Ngạo Thần xuất hiện, nàng liền lập tức rời đi nơi này.

Thấy Mạc Tuyết Mị không nói gì, tín chúng Quang Minh thánh điện bắt đầu dao động, bọn họ chỉ là tín chúng bình thường, không phải cái loại khăng khăng một mực, vẫn tín ngưỡng Quang Minh thánh điện, người Quang Minh thánh điện nói cái gì, liền là cái loại đó, như vậy tín chúng quá ít, Quang Minh thánh điện sao có thể không tiếc giao cho một người không quan trọng là thánh nữ Quang điện.

“Quang điện thánh nữ, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, quang minh thần tượng, rốt cuộc là không phải người kia hủy hoại?” Đã có âm thanh chất vấn truyền đến.

“Đương nhiên phải!” Mạc Tuyết Mị kiên định trả lời, chuyện đã tới nước này, mặc dù không phải, vậy cũng phải, nhất định phải.

“Chứng cứ đâu?” Phong Vân Đình lập tức hỏi, trả lời kiên định như thế, vừa nhìn nhất định là giả.

Mạc Tuyết Mị ngồi ở chỗ đó, không có lên tiếng, trong lòng đã bắt đầu run rẩy, chứng cứ, chứng cứ đâu?

“Tín chúng tin Quang Minh thánh điện, sẽ tin tưởng ta thần ý chỉ.” Âm thanh nghiêm túc mà lại thần thánh từ không trung truyền đến, quang mang trắng noãn lấp lánh trên không trung, Mạc Tuyết Mị cùng mọi người ở phía sau, nhìn thấy đạo tia sáng này, đều quỳ xuống, thành kính cúng bái.

Đối với biến hóa này, Quân Mộ Khuynh cau mày hướng không trung nhìn lại, giữa trắng tinh quang mang đi ra một người, người này vừa xa lạ, còn có loại cảm giác quen thuộc.



“Thần sứ giả.” Mạc Tuyết Mị vội vàng quỳ xuống, cũng giả bộ ra bộ dáng tiều tụy, chịu đựng đau đớn, chậm rãi quỳ xuống.

Mộc vũ quang mang soi sáng ở trên người Mạc Tuyết Mị, sắc mặt tái nhợt của nàng bắt đầu trở nên hồng hào, bóng dáng màu trắng quang mang sau đó cũng chậm chậm hiện ra.

Quân Mộ Khuynh cũng không quan tâm nhìn đạo thân ảnh kia, thần sứ giả, đây còn không phải là tay sai của quang minh chi thần, lại là một miệng nói bậy, con rối ăn nói bừa bãi, thủ hạ đều là cái dạng này, vậy quang minh chi thần cao cao tại thượng kia, khẳng định cũng không phải thứ tốt gì, còn không biết làm bao nhiêu chuyện người không thấy được.

“Quân Mộ Khuynh, nhìn thấy thần sứ giả, ngươi còn không quỳ xuống tiếp nhận thần lễ rửa tội.” Âm thanh bình thản không có gì lạ vang lên, sau đó bạch quang, thân ảnh như tiên phong đạo cốt vậy chậm rãi từ không trung đi xuống, còn mang đến thuần khiết quang mang, toàn bộ tín chúng Quang minh thánh điện quỳ trên mặt đất, đều cùng ngẩng đầu, vô cùng hưởng thụ loại quang mang hạ xuống này.

Thần, Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, hai tay khoanh trước ngực, “Thật ngại, ta không phải là tín đồ của Quang Minh thánh điện, không cần loại lễ rửa tội này.” Lễ rửa tội, đây là chất xúc tác cảm hóa lòng người, để cho trong lòng bọn họ càng thêm tin Quang Minh thánh điện, đem cả trái tim đều giao cho Quang Minh thánh điện.

“Quân cô nương, ta tin, ngươi sớm muộn cũng có một ngày, sẽ trở thành con dân của thần, ngươi cũng không nên quên, ngươi chính là người thần muốn tìm.” Tóc đỏ mắt đỏ, bọn họ không biết vì sao thần lại muốn tìm người này, hiện tại người này xuất hiện, thần chỉ cho nàng hai lựa chọn, vậy phải xem nàng chọn như thế nào.

“Ta nói rồi, ta không phải là tín đồ của Quang Minh thánh điện, trước đây không phải, bây giờ cũng không phải, sau này cũng sẽ không phải.” Lễ rửa tội của Quang Minh thánh điện, không cần, cái này đâu phải là lễ rửa tội, rõ ràng là ô nhiễm.

Người đang tiếp nhận lễ rửa tộii, đều nổi giận trừng mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, bên tai lại truyền tới âm thanh ôn nhuận, “Lúc tiếp thu thần lễ rửa tội, tâm phải yên lặng.” Bọn họ mới nhắm mắt lại, đem cảm xúc mới rồi vứt qua một bên, lẳng lặng tiếp thu lễ rửa tội tín ngưỡng quang minh chi thần.

“Không biết sứ giả tên gọi là gì, nhìn có vài phần quen mắt.” Quân Mộ Khuynh đem đề tài dời đi, dùng hết minh chi thần đến áp nàng, có phải đầu óc hắn cháy hỏng hay không.

“Thánh Ngân.”

“Cô nương, hắn chính là cái kia Long Vũ dong binh đoàn, cái kia…” Lạc Anh Ninh đi nhanh qua đây, chỉ vào vị “Sứ giả” kia nói.

Sứ giả Quang Minh thánh điện, đây rõ ràng chính là Ngân Tử làm mưa làm gió kia của Long Vũ dong binh đoàn, đúng là gầy không ít, người cũng đẹp mắt một chút, nhìn hắn đi trên không trung, giống như đi lại dưới đất, tin tưởng thực lực cũng tăng lên không ít, một màn thú triều kia, hắn lại có thể sống sót, còn gia nhập vào Quang Minh thánh điện.

Long Vũ dong binh đoàn, hắn chính là thiếu chủ kia của Long Vũ dong binh đoàn, tên là Ngân Tử, hắn tại sao không gọi là Kim Tử, như vậy càng đáng giá hơn.

“Long Vũ dong binh đoàn đã là chuyện quá khứ, ta bây giờ là Thánh Ngân là sứ giả thần phái tới, ở một khắc sắp chết kia ta thần đã cứu ta, từ khắc đó trở đi, Thánh Ngân, liền thành tâm thành ý tin tưởng ta thần.” Thánh Ngân một ngụm một cái ta thần ta thần, giống như quang minh chi thần chính là mẹ hắn vậy.

Thánh Ngân nói, khiến không ít người càng thêm tín ngưỡng quang minh chi thần, bọn họ đều hi vọng, một khắc mà mình chết kia, quang minh chi thần có thể đến cứu bọn họ, để cho bọn họ vĩnh viễn thoát khỏi hết thảy này.

“Vậy không biết sứ giả tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ cũng là vì chuyện quang minh thần tượng.” Tới một thánh nữ, hiện tại lại tới một sứ giả, thánh chủ, thánh tử thánh điện, thánh nữ thánh điện, không thể không nói, quang minh chi thần, thật đúng là biết lung lạc lòng người, ở Thương khung đại lục có một một nửa là tín ngưỡng quang minh chi thần.

“Không sai, chuyện thần tượng, còn đang điều tra, Quang Minh thánh điện vẫn chưa có đủ chứng cứ, đương nhiên, cô nương cũng cũng không đủ chứng cứ, ta thần cho cô nương mười ngày, hi vọng cô nương có thể tìm được Tiêu cô nương, đem tháo gỡ tất cả hiểu lầm.” Thánh Ngân nói đường hoàng, giống như ban ơn cho Quân Mộ Khuynh vậy.

Mười ngày, dù cho là một ngày, cũng không dùng, lúc nàng tìm được Tiêu, Quang Minh thánh điện, cũng đã sớm tìm được đủ chứng cứ đưa người vào chỗ chết, nàng cần gì phải làm điều thừa.

“Vậy ta có phải nên cảm tạ thần của các ngươi hay không?”

“Đây là ta thần khoan dung, cô nương không cần phải khách khí.” Thánh Ngân thể diện đòi lại mặt mũi cho quang minh chi thần.

Quân Mộ Khuynh trợn mắt, cái gì gọi là cho ba phần màu sắc liền mở phường nhuộm, đây là ví dụ sống sờ sờ, tâm cơ của Ngân Tử, từ lúc nàng đi Long Vũ dong binh đoàn thả ma cỏ phấn, cũng đã kiến thức qua, bộ dạng vẻ mặt thánh khiết, kỳ thực tâm kế của hắn, so với Mạc Tuyết Mị, Thánh Quang, thậm chí so với Ninh Ưng đều thâm hậu hơn.

“Nếu là như vậy, vậy thì mời các vị mười ngày sau lại đến.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, chuyện mười ngày, ban ân, nhổ vào!

“Lễ rửa tội hoàn tất, các vị có thể đi về trước, tin mười ngày sau, cô nương sẽ cho chúng ta một câu giải thích thật tốt.” Bạch sắc quang mang trống rỗng hạ xuống, chiếu vào trên người Thánh Ngân, thân ảnh màu trắng từ từ biến mất, đúng như cùng đi bình thường, đã đơn giản, cũng sẽ không để cho người ta lờ đi.

Mạc Tuyết Mị chậm rãi đứng lên, cười nhìn Quân Mộ Khuynh, “Nếu thần nói mười ngày, vậy cho cô nương mười ngày, chúng ta đi trở về.” Mười ngày, mười ngày sau, là ngày chết của Quân Mộ Khuynh.

“Vậy ta còn thực sự là muốn cám ơn thần của các ngươi.” Thật đúng là quang minh, quang minh chi thần, nàng cũng không tin quang minh chi thần chính mình không biết là ai hư hao thần tượng của nàng, để cho bọn họ tra, vậy rõ ràng chính là lửa gạt bẻ cong nói, là Tiêu làm tổn hại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook