Quyển 3 - Chương 154: Tỉ thí
Thất Nguyệt Điềm
11/12/2016
Edit: Zi
Quân Mộ Khuynh sao? Sao có thể, tuyệt đối không thể, Quân Mộ Khuynh sao có thể có một đồ đệ như thế, còn có ba vị sư phụ lợi hại nữa.
Ngay khi Quân Chiến Thiên và Chi Chi dừng bước ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, mọi người đều trống rỗng, đây không phải là mơ chứ.
Quân Mộ Khuynh nhìn thấy Quân Chiến Thiên xuất hiện, hơi sững sờ: “Chiến Thiên, không phải là ngươi đi rèn luyện với sư công sao?” bọn họ sao lại xuất hiện ở đây, này là ngoài dự liệu của nàng.
Quân Chiến Thiên hoàn toàn không còn bộ dáng đáng yêu của một tiểu hài tử, hắn quỳ một gối xuống trước mặt Quân Mộ Khuynh, trịnh trọng kêu một tiếng: “Sư phụ.”
Cái này đã đủ cho mọi người không cần suy đoán, cũng không thể phủ nhận, hai chữ đơn giản đã làm mọi người hiểu rõ, sư phụ của tiểu hài tử này chính là Quân Mộ Khuynh, mà Quân Mộ Khuynh chính là đồ đệ của Tương Thủ đại nhân, Chiến Sí đại nhân, Long Thiên đại nhân.
“Ta nói rồi, không thể quỳ xuống,” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, trên người tản ra khí tức lạnh băng.
Quân Chiến Thiên hơi sững sờ, lập tức ngẩng đầu: “Kiếp này, Chiến Thiên chỉ quỳ trước một mình sư phụ.” ở trước mặt người khác, dù là sư công, hắn cũng sẽ không quỳ.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Quân Chiến Thiên, hai người cứ như vậy đối diện, nhiệt độ xung quanh cũng hạ dần, mọi người lạnh run một cái, nhìn một màn khó có thể tin, khí tức này cư nhiên tản ra trên người Quân Mộ Khuynh, làm cho người ta không thể tin được.
Đôi mắt đỏ đậm nhìn bộ dáng và sắc mặt kiên định của Quân Chiến Thiên, bất đắc dĩ thở dài: “Đứng lên đi.” Nàng biết Chiến Thiên tuy nhỏ nhưng có chủ kiến riêng, nàng sẽ không ép buộc hắn.
Lúc này Quân Chiến Thiên mới cười ha hả đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên.
“Sư phụ, cái lão nhân gia kia vừa rồi nói ta gọi hắn một tiếng sư công, ngươi nói hắn có phải không?” Quân Chiến Thiên cười ha hả nói, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.
Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu, nhìn gương mặt đen thui của Long Thiên, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bảo gọi thì gọi đi, gọi Long sư công.” Sao nàng lại thấy đau đầu rồi.
Lão nhân… Long Thiên không nói gì nhìn Chiến Thiên, hắn bị người ta gọi thành lão nhân.
“Ồ.” Quân Chiến Thiên gật đầu, đi qua, kêu một tiếng: “Long sư công.” Lập tức, vẻ mặt giận dữ của Long Thiên biến thành ánh hào quang rực rỡ, đắc ý đứng bên cạnh Chiến Sí, khó chịu trong lòng toàn bộ biến mất.
Mọi người trợn hai mắt thiếu chút nữa là rớt con mắt ra ngoài, như vậy liền xong? Bọn họ còn tưởng là Long Thiên đại nhân sẽ nổi giận, kết quả, một tiếng “Long sư công” làm cho mọi chuyện đều tươi đẹp, đây là tình huống gì?
Ngũ đại gia tộc thất kinh, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng không dám tin, điều này sao có thể!
Quân Chấn thiếu chút nữa nhảy lên, níu chặt cổ áo Quân Mộ Khuynh, rống lớn với nàng một trận, tiểu tử ngươi, nha đầu ngươi! Hỗn đản! Nàng lại là đồ đệ của ba người họ.
Quân Mặc biết muội muội của mình bái ba vị sư phụ kia mắt cũng trừng lớn, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa nghe qua việc Khuynh nhi có sư phụ, càng không biết nàng có đồ đệ, điều này làm cho hắn thật sự không thể tin được, có điều sự thật bày ra trước mắt, không tin cũng không được.
Sau một lúc, Quân Mặc mới tiêu hóa được đống tin tức này, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, thảo nào Khuynh nhi có thể tiến bộ lớn như vậy.
Nhìn Quân Mộ Khuynh trưởng thành từng ngày, trên mặt Quân Mặc cũng lộ ra một nụ cười vui mừng, tốc độ trưởng thành của nàng vượt qua mức tưởng tượng của mọi người, có bằng hữu tốt như vậy, còn có ba vị sư phụ thực lực thâm hậu.
Quân Lạc Phàm nhìn Quân Mô Khuynh, trong đầu ong một tiếng, ba vị kia cư nhiên là sư phụ của Quân Mộ Khuynh!
Ba người bọn họ vì sao đột nhiên lại thu một phế vật làm đồ đệ, Tương Thủ đại nhân, Long Thiên đại nhân, ngay cả luyện khí sư kia cũng vậy, nhưng mà Tương Thủ đại nhân không phải phong nguyên tố sao? Vì sao lại thu Quân Mộ Khuynh làm đồ đệ.
Tất cả mọi người đều tưởng là Quân Mộ Khuynh quấn quít bái sư, lại không biết, thật ra là ba vị sư phụ này quấn quít đòi nàng làm đồ đệ của họ, nàng còn chưa đáp ứng đã vội gọi nàng là đồ đệ rồi.
“Chủ nhân.” Chi Chi nghẹn ngào kêu lên, hai tròng mắt màu đen ngấng nước.
Dựa vào! Quân Mộ Khuynh không biết nói gì, vì sao nàng không thấy Chi Chi điềm đạm đáng yêu, mà còn thấy rợn người thế này, đường đường là thánh linh thú, lại lộ ra biểu tình như vậy, thật là…
“Ngươi ăn no chưa?” Quân Mộ Khuynh nhìn miệng Chi Chi còn dính đồ ăn, thật không biết phải nói gì.
Chi Chi đáng thương lắc lắc đầu, nàng càng ăn càng đói, cũng không biết là vì sao: “Những thứ kia, ta ăn không đủ no.” ăn nhiều như vậy nhưng lại giống như là chưa ăn gì.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, một tay nắm lấy Chi Chi kéo nàng đi về phía trước: “Ngươi cứ ăn tạm mấy thứ đó, khi nào trở về ta sẽ cho ngươi ma hạch.” Xem ra Chi Chi càng lớn thì sẽ ăn càng nhiều, ma hạch linh thú căn bản không thỏa mãn được hắn, người này, thật là…
Ma hạch!
Chi Chi lập tức tỉnh táo, ăn ma hạch! Quá tốt.
Hàn Ngạo Thần đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, không biết từ khi nào đã đeo mặt nạ lên, thoáng một cái, hắn từ Hàn Ngạo Thần biến thành Mặc Ngạo Tà.
“Sư phụ, lão sư.” Quân Mộ Khuynh đi qua, kêu lên một tiếng.
“Ừm.” Ba người trăm miệng một lời đáp.
Hàn Ngạo Thần tự giác đi về vị trí của mình ngồi xuống, vẻ ôn hòa đã sớm biến thành băng lãnh, hàn ý trên người cũng không che giấu.
Điều này làm cho một chút hi vọng còn sót lại trong lòng mọi người lập tức tan biến, xem ra Quân Mộ Khuynh thật sự là đồ đệ của ba người kia, đây mới thật là nghịch thiên a.
Long Thiên đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Nha đầu, vị trí của ngươi ở bên cạnh Quân Mặc.” hắn chỉ chỉ vào phương hướng Quân gia, tên Quân Chấn kia nhất định là cố ý, có Quân Mặc ở, nha đầu này nhất định sẽ đi qua.
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Quân Mặc mỉm cười nhìn mình: “Chúng ta đi qua đi.” Lão gia hỏa, nàng thế nào lại quên mất lão gia hỏa kia không phải là khôn khéo bình thường.
“Sư phụ?” Quân Chiến Thiên ngẩng đầu lên.
“Ngoan, này tặng cho ngươi.” Một con tiểu chuột bạch chậm rãi trèo ra từ trong ống tay áo của Quân Mộ Khuynh, đây là đã là cấp bậc huyễn thú, vừa đủ bảo vệ Chiến Thiên.
Quân Chiến Thiên nhìn tiểu chuột bạch trong tay Quân Mộ Khuynh, hưng phấn nhận lấy: “Sư phụ, đây là ma thú gì?” thật đáng yêu.
“Nó là chuột bạch thủy nguyên tố, sư phụ tặng cho ngươi phòng thân, nó đã là cấp bậc huyễn thú, yên tâm, nó chỉ biết bảo vệ ngươi, sẽ không làm ngươi bị thương.” Quân Mộ Khuynh cười nói, sư phụ tới lúc này, chỉ sợ sau tỉ thí liền rời đi, không bằng bây giờ cho Chiến Thiên cái này.
Chiến Thiên gật đầu, huyễn thú, sư phụ tặng hắn.
Mắt Quân Mộ Khuynh liếc Chiến Thiên một cái, lộ ra một nụ cười: “Tiêu, ngươi cùng ta qua đó.”
“Vâng.” Bá Hiêu đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, biến thành một Bá Hiêu vừa mới bước vào thế giới nhân loại, đối với ai cũng lạnh lùng cao ngạo.
Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Chấn, nàng muốn đến xem thử lão già kia muốn đùa giỡn kiểu gì, nàng đã sớm nói là sẽ không tham gia tỉ thí, còn để cho nàng ngồi ở vị trí bên Quân gia, thật sự là đáng ghét. Cần phải để cho nàng thừa nhận mình là người của Quân gia sao? Không có khả năng.
“Khuynh nhi.” Quân Mặc thấy Quân Mộ Khuynh đi tới, chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, hàng động này khiến không ít thiếu nữ hét lên.
“Đại ca.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gọi một tiếng, lộ ra một nụ cười, ngồi xuống vị trí phía trước, không thèm nhìn thẳng, nàng xoay người nhìn sang Quân Mặc ở một bên, đối với nghị luận phía sau lựa chọn không thèm để ý.
Hành động của Quân Mộ Khuynh làm nhiều người bất mãn, dám cả gan lơ gia chủ Quân gia, điều này sao có thể, Quân Mộ Khuynh nàng là thứ gì chứ, để cho nàng ngồi ở đây đã là trời ban ân lớn, còn dám không xem ai ra gì.
Nhưng nhìn thấy Quân Mặc ngồi ở đó, bọn họ lại không dám làm gì, Quân Mặc về Quân gia, ai cũng không phục, lúc đó ai cũng tới khiêu khích, kết quả ngay cả vạt áo của người ta cũng không đụng tới đều đã bị đánh ngã.
Từ ngày đó, không ai dám xem thường Quân Mặc nữa, hiện tại Quân Mộ Khuynh có Quân Mặc che chở, bọn họ cũng không dám nói gì.
Ngồi bên cạnh Quân Mặc là Quân Lạc Phàm, hắn nghiêng mặt nhìn thân ảnh đỏ rực kia, trong lòng vô cùng tức giận, hắn không phục, vị trí hắn hao tổn bao nhiêu tâm cơ mới lấy được, dựa vào cái gì Quân Mộ Khuynh lại có thể ngồi lên dễ dàng như vậy, hàng thứ nhất này chính chỗ của thiên tài Quân gia, Quân Mặc ngồi trước hắn, hắn đã không thoải mái, hiện tại Quân Mộ Khuynh lại ngồi trước Quân Mặc, điều này hắn sao có thể can tâm.
Đây cũng chính là điểm gây chú ý nhất trong ngày hôm nay, chỗ ngồi của Quân Mộ Khuynh, chính là vị trí thứ nhất của hàng thứ nhất, chính là im lặng tuyên bố, Quân Mộ Khuynh mới là đệ nhất thiên tài của Quân gia.
Cách làm này của Quân Chấn thật là khó hiểu.
Quân Đan ngồi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, nhe răng cười nói: “Tôn tiểu thư, ta còn tưởng ngươi không tới…” cảm giác được khí tức băng lãnh phía sau, Quân Đan ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo.
Bá Hiêu liếc Quân Đan một cái, không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía xa, Quân Đan rụt đầu lại, ngoan ngoãn câm miệng.
Sau khi mọi người đều an vị, tiếng trống lập tức vang lên, điều này có nghĩa là, tỉ thí ngũ đại gia tộc, chính thức bắt đầu, mà trận đầu tiên diễn ra liên tục trong vòng năm ngày, mặc kệ ai được ai thua, bọn hắn chỉ có năm ngày.
“Nếu đại ca là triệu hoán sư cũng không cần tỉ thí.” Quân Mộ Khuynh nghe tiếng trống vang lên, khóe miệng khẽ nhếch.
“Triệu hoán sư cũng có tỉ thí, nhưng nếu nhị ca ngươi trở về hắn cũng sẽ không tham gia đâu.” Thật ra hắn cũng không muốn tham gia, nhưng hắn còn có chuyện muốn làm.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, tùy hứng nói: “Cũng chỉ có đại ca mới tham gia loại tỉ thí này, ai muốn làm đệ nhất thì cứ làm, dù sao chúng ta cũng không lạ gì.” Mặc dù biết Quân Mặc có lý do riêng, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn không thích.
Ngồi ở đây, nàng luôn có cảm giác, thấy ngươi có tác dụng thì gọi ngươi về, không cần ngươi thì đuổi ngươi đi, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái.
“Ngươi sẽ không tham gia sao?” Quân Mặc biết rõ muội muội hắn là song nguyên tố, mà hỏa nguyên tố của nàng vô cùng mạnh mẽ, tỉ thí lần này hắn cũng không dám chắc chắn có thể đánh bại được Khuynh nhi hay không.
“Đại ca, ngươi không phải là không biết tính ta, ta mới sẽ không tham gia, càng không gipúp đỡ Quân gia làm việc này.” Quân Mộ Khuynh không quan tâm nói, Âm Nguyệt thành lẽ ra nàng cũng không tới, chẳng qua là tới vì tỉ thí với Quân Lạc Phàm mà thôi.
Quân Mặc gật đầu, tính tình Khuynh nhi hắn đương nhiên biết, không đi thì không đi thôi, dù sao cũng không thể để cho bọn họ biết được thực lực chân chính của Khuynh nhi, càng tốt.
Quân Chấn đi tới vị trí chính giữa hội trường, liếc mắt nhìn sơ xung quanh, không nhìn thấy Xích Quân, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng dám nói nàng không phải là Xích Quân, ai tin.
Sau khi Quân Chấn phát biểu vài câu, tỉ thí cũng bắt đầu, Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực ngồi tại chỗ, không đứng dậy, nhìn người của ngũ đại gia tộc nhao nhao đi về phía sàn đấu, trên khuôn mặt dẫn ra một vẻ châm chọc.
Quân Lạc Phàm đứng dậy, thấy Quân Mặc chưa động, hừ hẹ một tiếng, đi về phía trước, thấy Quân Lạc Phàm đã đi xa, Quân Mặc cũng chậm rãi đứng dậy, đang định đi thì tay liền bị nắm lấy.
“Sao thế?” Quân Mặc quay đầu nhìn người phía sau.
“Đại ca, đem cái này rỉ máu nhận chủ.” Quân Mộ Khuynh đưa ra một cái nhẫn, nàng đưa tới trước mặt Quân Mặc, đây không chỉ là nạp giới mà còn là một thần khí phòng ngự, đẳng cấp không cao nhưng đủ để bảo vệ đại ca.
Quân Mặc nhìn nhẫn trên tay Quân Mộ Khuynh, không hỏi vì sao, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ máu lên trên, cái nhẫn kia trực tiếp lóe ra ánh sang, sau đó đeo vào ngón tay Quân Mặc, vừa khít.
“Đây là…”
“Nạp giới.” Quân Mộ Khuynh nói khẽ, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Quân Mặc lộ ra nụ cười, sờ đầu Quân Mộ Khuynh, đây làm gì phải nạp giới bình thường, rõ ràng là thần khí: “Không cần lo lắng, ta sẽ không sao.”
“Vâng.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.
Sàn đấu nguyên bản không có người thoáng cái đông đúc, có mấy thân ảnh vô cùng hiển nhiên, giống như Quân Mặc, hắn đứng trong đám người đông đen nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy, giống như thần tiên đứng trong đám người, làm cho người ta chìm sau.
Những người tham gia tỉ thí đều là người có thiên tư, có nam, có nữ, đều là những thiên tài mới.
“Tỉ thí năm nay không giống các năm trước.” thanh âm biếng nhác vang lên, Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc một cái, đã thấy Quân Đan ngồi ở bên cạnh mình, vẻ mặt ta đây biết nhiều.
“Có cái gì khác?” Quân Mộ Khuynh hỏi.
“Tỉ thí năm nay không đơn giản chỉ có người mới, còn có những cái khác nữa, mười lăm ngày tỉ thí, quá nhàm chán.” Quân Đan nhìn thấy biểu tình dần đổi của Quân Mộ Khuynh, khóe miệng cong càng sâu.
Quân Mộ Khuynh cắn răng, lạnh lùng nhìn Quân Đan: “Vì sao ta không biết?”
“A, ngươi không biết sao? Ta còn tưởng lần trước gia chủ đi tìm ngươi là để cho ngươi biết chuyện này, thì ra là không phải, chuyện này ai cũng biết hết mà.” Quân Đan vô tội nói, thì ra là gia chủ không nói, nhưng mà chuyện này cũng không thể giấu.
“Nói!”
“Khụ khụ, chính là các gia tộc khác nói là mỗi lần tit thí không công bằng, cho nên trước khi tỉ thí diễn ra, các gia chủ cùng các trưởng lão thương lượng, thay đổi quy tắc, năm nay không chỉ có người mới tham gia tỉ thí mà chia ra ba giai đoạn, thứ nhất chính là người mới, thứ hai là những người đã tham gia một lân, thứ ba là những người lớn tuổi.” mặc dù như vậy, Quân gia cũng không cần.
“So như thế nào?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, đau đầu nha.
“Sau khi những người mới đấu xong, chọn ra được chính là đấu giữa ba đời với nhau, ba trận thắng hai.” Quá nhàm chán, cùng với lúc trước không khác gì lắm.
“Làm điều thừa.” Quân Mộ Khuynh khẽ gắt một tiếng.
“Đúng đó. Thế nhưng mấy lão già bên Lôi gia nói là phải làm như thế, cũng không biết lần này bọn họ có chiêu gì.” Quân Đan thờ ơ nói, trận kế là hắn phải tham gia, thật khó khăn mà, một “lão già” như hắn còn phải tham gia.
“Buồn chán.”
“Tỉ thí vẫn là dựa như cũ tiến hành.” Quân Chấn đi tới, ngồi xuống vị trí của Quân Mặc.
“Như cũ?”
“Vì ta không đồng ý.” Quân Chấn khoanh ta trước ngực, cười ha hả, nếu đã thất bại một lần thì không cần tham gia nữa làm gì.
QUân Đan ngẩng người, vì sao hắn không nhận được tin: “Vì sao ta không biết?” thiệt hắn còn khẩn trương, kết quả căn bản không có phần của hắn.
“Không biết.” Quân Chấn thấy Quân Mộ Khuynh không nói nữa, đứng dậy về vị trí của mình ngồi, mặc dù biết chắc là nàng không đi, nhưng ít nhiều vẫn hy vọng nàng lên tỉ thí.
Quân Mộ Khuynh không để ý tới bọn họ là bởi vì tỉ thí đã bắt đầu, nghĩ tới lời của Quân Đan, nàng cảm giác mình thật lãng phí thời gian, nói với hắn nhiều như vậy, kết quả quy tắc lại không đổi, lão già kia sửa tới sửa lui vẫn là về xuất phát đầu, thật không biết trong lòng bọn họ nghĩ cái gì.
Trên đấu trường, không có bằng hữu, chỉ có địch nhân, mỗi người đều có thể là đồng minh cùa ngươi, những cũng tùy lúc có thể đẩy ngươi ngã xuống, chính là tàn nhẫn như thế.
Mọi người cũng muốn nhân dịp này đem người không vừa mắt mình đánh chết, nhưng còn phải chú ý trước sau, không muốn mình cũng bị một đòn, nhìn một người đánh một người, người chỉ có thể nằm ủ rũ trên đất, khóe miệng châm chọc của Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sâu.
Từ hơn một ngàn người, tuyển ra tới vòng sau còn không biết tới bao lâu, chỉ có năm ngày, mặc dù không tuyển được cũng vẫn sẽ tiến hành như cũ, sự thật tàn khốc đến thế, ai cũng không tránh thoát được.
“Chủ nhân, tỉ thí như vậy rất không có ý nghĩa.” Bá Hiêu trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng mở miệng.
“Ta biết.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, nàng cũng cảm thấy không có ý nghĩa: “Phía sau mới thú vị hơn.” Quân Mộ Khuynh cười nói, đến cuối cùng mới là quyết đấu giữa các thiên tài, hiện tại đương nhiên không có gì hay.
Đôi mắt đỏ đậm khóa chặt vào thân ảnh màu trắng, mặc dù tin vào thực lực của Quân Mặc, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn có chút không yên lòng, cứ ngồi ở đây nhìn, nàng vẫn muốn cùng đại ca kề vai sát cánh chiến đấu hơn, cũng rất mong có ngày đó, nhưng mà tuyệt đối sẽ không làm ở Quân gia.
Mấy lần, làm cho tim Quân Mộ Khuynh muốn rơi ra, nhưng nhìn thấy Quân Mặc thuận lợi thoát ra khỏi nguy hiểm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trong lòng Quân Mộ Khuynh vô cùng khẩn trương, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Người nào?
Cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm, Quân Mộ Khuynh vội vàng đảo đầu nhìn xung quanh tìm, nhưng lại không có phát hiện được gì.
Quân Mộ Khuynh sao? Sao có thể, tuyệt đối không thể, Quân Mộ Khuynh sao có thể có một đồ đệ như thế, còn có ba vị sư phụ lợi hại nữa.
Ngay khi Quân Chiến Thiên và Chi Chi dừng bước ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, mọi người đều trống rỗng, đây không phải là mơ chứ.
Quân Mộ Khuynh nhìn thấy Quân Chiến Thiên xuất hiện, hơi sững sờ: “Chiến Thiên, không phải là ngươi đi rèn luyện với sư công sao?” bọn họ sao lại xuất hiện ở đây, này là ngoài dự liệu của nàng.
Quân Chiến Thiên hoàn toàn không còn bộ dáng đáng yêu của một tiểu hài tử, hắn quỳ một gối xuống trước mặt Quân Mộ Khuynh, trịnh trọng kêu một tiếng: “Sư phụ.”
Cái này đã đủ cho mọi người không cần suy đoán, cũng không thể phủ nhận, hai chữ đơn giản đã làm mọi người hiểu rõ, sư phụ của tiểu hài tử này chính là Quân Mộ Khuynh, mà Quân Mộ Khuynh chính là đồ đệ của Tương Thủ đại nhân, Chiến Sí đại nhân, Long Thiên đại nhân.
“Ta nói rồi, không thể quỳ xuống,” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, trên người tản ra khí tức lạnh băng.
Quân Chiến Thiên hơi sững sờ, lập tức ngẩng đầu: “Kiếp này, Chiến Thiên chỉ quỳ trước một mình sư phụ.” ở trước mặt người khác, dù là sư công, hắn cũng sẽ không quỳ.
Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn Quân Chiến Thiên, hai người cứ như vậy đối diện, nhiệt độ xung quanh cũng hạ dần, mọi người lạnh run một cái, nhìn một màn khó có thể tin, khí tức này cư nhiên tản ra trên người Quân Mộ Khuynh, làm cho người ta không thể tin được.
Đôi mắt đỏ đậm nhìn bộ dáng và sắc mặt kiên định của Quân Chiến Thiên, bất đắc dĩ thở dài: “Đứng lên đi.” Nàng biết Chiến Thiên tuy nhỏ nhưng có chủ kiến riêng, nàng sẽ không ép buộc hắn.
Lúc này Quân Chiến Thiên mới cười ha hả đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười hồn nhiên.
“Sư phụ, cái lão nhân gia kia vừa rồi nói ta gọi hắn một tiếng sư công, ngươi nói hắn có phải không?” Quân Chiến Thiên cười ha hả nói, trong mắt lộ ra vẻ giảo hoạt.
Quân Mộ Khuynh ngẩng đầu, nhìn gương mặt đen thui của Long Thiên, bất đắc dĩ lắc đầu: “Bảo gọi thì gọi đi, gọi Long sư công.” Sao nàng lại thấy đau đầu rồi.
Lão nhân… Long Thiên không nói gì nhìn Chiến Thiên, hắn bị người ta gọi thành lão nhân.
“Ồ.” Quân Chiến Thiên gật đầu, đi qua, kêu một tiếng: “Long sư công.” Lập tức, vẻ mặt giận dữ của Long Thiên biến thành ánh hào quang rực rỡ, đắc ý đứng bên cạnh Chiến Sí, khó chịu trong lòng toàn bộ biến mất.
Mọi người trợn hai mắt thiếu chút nữa là rớt con mắt ra ngoài, như vậy liền xong? Bọn họ còn tưởng là Long Thiên đại nhân sẽ nổi giận, kết quả, một tiếng “Long sư công” làm cho mọi chuyện đều tươi đẹp, đây là tình huống gì?
Ngũ đại gia tộc thất kinh, ngây ngốc nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng không dám tin, điều này sao có thể!
Quân Chấn thiếu chút nữa nhảy lên, níu chặt cổ áo Quân Mộ Khuynh, rống lớn với nàng một trận, tiểu tử ngươi, nha đầu ngươi! Hỗn đản! Nàng lại là đồ đệ của ba người họ.
Quân Mặc biết muội muội của mình bái ba vị sư phụ kia mắt cũng trừng lớn, hắn cho tới bây giờ vẫn chưa nghe qua việc Khuynh nhi có sư phụ, càng không biết nàng có đồ đệ, điều này làm cho hắn thật sự không thể tin được, có điều sự thật bày ra trước mắt, không tin cũng không được.
Sau một lúc, Quân Mặc mới tiêu hóa được đống tin tức này, nụ cười trên mặt càng lúc càng sâu, thảo nào Khuynh nhi có thể tiến bộ lớn như vậy.
Nhìn Quân Mộ Khuynh trưởng thành từng ngày, trên mặt Quân Mặc cũng lộ ra một nụ cười vui mừng, tốc độ trưởng thành của nàng vượt qua mức tưởng tượng của mọi người, có bằng hữu tốt như vậy, còn có ba vị sư phụ thực lực thâm hậu.
Quân Lạc Phàm nhìn Quân Mô Khuynh, trong đầu ong một tiếng, ba vị kia cư nhiên là sư phụ của Quân Mộ Khuynh!
Ba người bọn họ vì sao đột nhiên lại thu một phế vật làm đồ đệ, Tương Thủ đại nhân, Long Thiên đại nhân, ngay cả luyện khí sư kia cũng vậy, nhưng mà Tương Thủ đại nhân không phải phong nguyên tố sao? Vì sao lại thu Quân Mộ Khuynh làm đồ đệ.
Tất cả mọi người đều tưởng là Quân Mộ Khuynh quấn quít bái sư, lại không biết, thật ra là ba vị sư phụ này quấn quít đòi nàng làm đồ đệ của họ, nàng còn chưa đáp ứng đã vội gọi nàng là đồ đệ rồi.
“Chủ nhân.” Chi Chi nghẹn ngào kêu lên, hai tròng mắt màu đen ngấng nước.
Dựa vào! Quân Mộ Khuynh không biết nói gì, vì sao nàng không thấy Chi Chi điềm đạm đáng yêu, mà còn thấy rợn người thế này, đường đường là thánh linh thú, lại lộ ra biểu tình như vậy, thật là…
“Ngươi ăn no chưa?” Quân Mộ Khuynh nhìn miệng Chi Chi còn dính đồ ăn, thật không biết phải nói gì.
Chi Chi đáng thương lắc lắc đầu, nàng càng ăn càng đói, cũng không biết là vì sao: “Những thứ kia, ta ăn không đủ no.” ăn nhiều như vậy nhưng lại giống như là chưa ăn gì.
Quân Mộ Khuynh nhíu mày, một tay nắm lấy Chi Chi kéo nàng đi về phía trước: “Ngươi cứ ăn tạm mấy thứ đó, khi nào trở về ta sẽ cho ngươi ma hạch.” Xem ra Chi Chi càng lớn thì sẽ ăn càng nhiều, ma hạch linh thú căn bản không thỏa mãn được hắn, người này, thật là…
Ma hạch!
Chi Chi lập tức tỉnh táo, ăn ma hạch! Quá tốt.
Hàn Ngạo Thần đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, không biết từ khi nào đã đeo mặt nạ lên, thoáng một cái, hắn từ Hàn Ngạo Thần biến thành Mặc Ngạo Tà.
“Sư phụ, lão sư.” Quân Mộ Khuynh đi qua, kêu lên một tiếng.
“Ừm.” Ba người trăm miệng một lời đáp.
Hàn Ngạo Thần tự giác đi về vị trí của mình ngồi xuống, vẻ ôn hòa đã sớm biến thành băng lãnh, hàn ý trên người cũng không che giấu.
Điều này làm cho một chút hi vọng còn sót lại trong lòng mọi người lập tức tan biến, xem ra Quân Mộ Khuynh thật sự là đồ đệ của ba người kia, đây mới thật là nghịch thiên a.
Long Thiên đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh: “Nha đầu, vị trí của ngươi ở bên cạnh Quân Mặc.” hắn chỉ chỉ vào phương hướng Quân gia, tên Quân Chấn kia nhất định là cố ý, có Quân Mặc ở, nha đầu này nhất định sẽ đi qua.
Quân Mộ Khuynh quay đầu nhìn, liền nhìn thấy Quân Mặc mỉm cười nhìn mình: “Chúng ta đi qua đi.” Lão gia hỏa, nàng thế nào lại quên mất lão gia hỏa kia không phải là khôn khéo bình thường.
“Sư phụ?” Quân Chiến Thiên ngẩng đầu lên.
“Ngoan, này tặng cho ngươi.” Một con tiểu chuột bạch chậm rãi trèo ra từ trong ống tay áo của Quân Mộ Khuynh, đây là đã là cấp bậc huyễn thú, vừa đủ bảo vệ Chiến Thiên.
Quân Chiến Thiên nhìn tiểu chuột bạch trong tay Quân Mộ Khuynh, hưng phấn nhận lấy: “Sư phụ, đây là ma thú gì?” thật đáng yêu.
“Nó là chuột bạch thủy nguyên tố, sư phụ tặng cho ngươi phòng thân, nó đã là cấp bậc huyễn thú, yên tâm, nó chỉ biết bảo vệ ngươi, sẽ không làm ngươi bị thương.” Quân Mộ Khuynh cười nói, sư phụ tới lúc này, chỉ sợ sau tỉ thí liền rời đi, không bằng bây giờ cho Chiến Thiên cái này.
Chiến Thiên gật đầu, huyễn thú, sư phụ tặng hắn.
Mắt Quân Mộ Khuynh liếc Chiến Thiên một cái, lộ ra một nụ cười: “Tiêu, ngươi cùng ta qua đó.”
“Vâng.” Bá Hiêu đi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, biểu tình vô cùng lạnh nhạt, biến thành một Bá Hiêu vừa mới bước vào thế giới nhân loại, đối với ai cũng lạnh lùng cao ngạo.
Quân Mộ Khuynh nhìn Quân Chấn, nàng muốn đến xem thử lão già kia muốn đùa giỡn kiểu gì, nàng đã sớm nói là sẽ không tham gia tỉ thí, còn để cho nàng ngồi ở vị trí bên Quân gia, thật sự là đáng ghét. Cần phải để cho nàng thừa nhận mình là người của Quân gia sao? Không có khả năng.
“Khuynh nhi.” Quân Mặc thấy Quân Mộ Khuynh đi tới, chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, hàng động này khiến không ít thiếu nữ hét lên.
“Đại ca.” Quân Mộ Khuynh nhẹ nhàng gọi một tiếng, lộ ra một nụ cười, ngồi xuống vị trí phía trước, không thèm nhìn thẳng, nàng xoay người nhìn sang Quân Mặc ở một bên, đối với nghị luận phía sau lựa chọn không thèm để ý.
Hành động của Quân Mộ Khuynh làm nhiều người bất mãn, dám cả gan lơ gia chủ Quân gia, điều này sao có thể, Quân Mộ Khuynh nàng là thứ gì chứ, để cho nàng ngồi ở đây đã là trời ban ân lớn, còn dám không xem ai ra gì.
Nhưng nhìn thấy Quân Mặc ngồi ở đó, bọn họ lại không dám làm gì, Quân Mặc về Quân gia, ai cũng không phục, lúc đó ai cũng tới khiêu khích, kết quả ngay cả vạt áo của người ta cũng không đụng tới đều đã bị đánh ngã.
Từ ngày đó, không ai dám xem thường Quân Mặc nữa, hiện tại Quân Mộ Khuynh có Quân Mặc che chở, bọn họ cũng không dám nói gì.
Ngồi bên cạnh Quân Mặc là Quân Lạc Phàm, hắn nghiêng mặt nhìn thân ảnh đỏ rực kia, trong lòng vô cùng tức giận, hắn không phục, vị trí hắn hao tổn bao nhiêu tâm cơ mới lấy được, dựa vào cái gì Quân Mộ Khuynh lại có thể ngồi lên dễ dàng như vậy, hàng thứ nhất này chính chỗ của thiên tài Quân gia, Quân Mặc ngồi trước hắn, hắn đã không thoải mái, hiện tại Quân Mộ Khuynh lại ngồi trước Quân Mặc, điều này hắn sao có thể can tâm.
Đây cũng chính là điểm gây chú ý nhất trong ngày hôm nay, chỗ ngồi của Quân Mộ Khuynh, chính là vị trí thứ nhất của hàng thứ nhất, chính là im lặng tuyên bố, Quân Mộ Khuynh mới là đệ nhất thiên tài của Quân gia.
Cách làm này của Quân Chấn thật là khó hiểu.
Quân Đan ngồi ở sau lưng Quân Mộ Khuynh, nhe răng cười nói: “Tôn tiểu thư, ta còn tưởng ngươi không tới…” cảm giác được khí tức băng lãnh phía sau, Quân Đan ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy một đôi mắt lạnh lẽo.
Bá Hiêu liếc Quân Đan một cái, không nói gì, ánh mắt lại nhìn về phía xa, Quân Đan rụt đầu lại, ngoan ngoãn câm miệng.
Sau khi mọi người đều an vị, tiếng trống lập tức vang lên, điều này có nghĩa là, tỉ thí ngũ đại gia tộc, chính thức bắt đầu, mà trận đầu tiên diễn ra liên tục trong vòng năm ngày, mặc kệ ai được ai thua, bọn hắn chỉ có năm ngày.
“Nếu đại ca là triệu hoán sư cũng không cần tỉ thí.” Quân Mộ Khuynh nghe tiếng trống vang lên, khóe miệng khẽ nhếch.
“Triệu hoán sư cũng có tỉ thí, nhưng nếu nhị ca ngươi trở về hắn cũng sẽ không tham gia đâu.” Thật ra hắn cũng không muốn tham gia, nhưng hắn còn có chuyện muốn làm.
Quân Mộ Khuynh bĩu môi, tùy hứng nói: “Cũng chỉ có đại ca mới tham gia loại tỉ thí này, ai muốn làm đệ nhất thì cứ làm, dù sao chúng ta cũng không lạ gì.” Mặc dù biết Quân Mặc có lý do riêng, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn không thích.
Ngồi ở đây, nàng luôn có cảm giác, thấy ngươi có tác dụng thì gọi ngươi về, không cần ngươi thì đuổi ngươi đi, trong lòng nàng vô cùng không thoải mái.
“Ngươi sẽ không tham gia sao?” Quân Mặc biết rõ muội muội hắn là song nguyên tố, mà hỏa nguyên tố của nàng vô cùng mạnh mẽ, tỉ thí lần này hắn cũng không dám chắc chắn có thể đánh bại được Khuynh nhi hay không.
“Đại ca, ngươi không phải là không biết tính ta, ta mới sẽ không tham gia, càng không gipúp đỡ Quân gia làm việc này.” Quân Mộ Khuynh không quan tâm nói, Âm Nguyệt thành lẽ ra nàng cũng không tới, chẳng qua là tới vì tỉ thí với Quân Lạc Phàm mà thôi.
Quân Mặc gật đầu, tính tình Khuynh nhi hắn đương nhiên biết, không đi thì không đi thôi, dù sao cũng không thể để cho bọn họ biết được thực lực chân chính của Khuynh nhi, càng tốt.
Quân Chấn đi tới vị trí chính giữa hội trường, liếc mắt nhìn sơ xung quanh, không nhìn thấy Xích Quân, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Quân Mộ Khuynh, nàng dám nói nàng không phải là Xích Quân, ai tin.
Sau khi Quân Chấn phát biểu vài câu, tỉ thí cũng bắt đầu, Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực ngồi tại chỗ, không đứng dậy, nhìn người của ngũ đại gia tộc nhao nhao đi về phía sàn đấu, trên khuôn mặt dẫn ra một vẻ châm chọc.
Quân Lạc Phàm đứng dậy, thấy Quân Mặc chưa động, hừ hẹ một tiếng, đi về phía trước, thấy Quân Lạc Phàm đã đi xa, Quân Mặc cũng chậm rãi đứng dậy, đang định đi thì tay liền bị nắm lấy.
“Sao thế?” Quân Mặc quay đầu nhìn người phía sau.
“Đại ca, đem cái này rỉ máu nhận chủ.” Quân Mộ Khuynh đưa ra một cái nhẫn, nàng đưa tới trước mặt Quân Mặc, đây không chỉ là nạp giới mà còn là một thần khí phòng ngự, đẳng cấp không cao nhưng đủ để bảo vệ đại ca.
Quân Mặc nhìn nhẫn trên tay Quân Mộ Khuynh, không hỏi vì sao, trực tiếp cắt ngón tay, nhỏ máu lên trên, cái nhẫn kia trực tiếp lóe ra ánh sang, sau đó đeo vào ngón tay Quân Mặc, vừa khít.
“Đây là…”
“Nạp giới.” Quân Mộ Khuynh nói khẽ, trên mặt lộ ra nụ cười thần bí.
Quân Mặc lộ ra nụ cười, sờ đầu Quân Mộ Khuynh, đây làm gì phải nạp giới bình thường, rõ ràng là thần khí: “Không cần lo lắng, ta sẽ không sao.”
“Vâng.” Quân Mộ Khuynh gật đầu.
Sàn đấu nguyên bản không có người thoáng cái đông đúc, có mấy thân ảnh vô cùng hiển nhiên, giống như Quân Mặc, hắn đứng trong đám người đông đen nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy, giống như thần tiên đứng trong đám người, làm cho người ta chìm sau.
Những người tham gia tỉ thí đều là người có thiên tư, có nam, có nữ, đều là những thiên tài mới.
“Tỉ thí năm nay không giống các năm trước.” thanh âm biếng nhác vang lên, Quân Mộ Khuynh quay đầu liếc một cái, đã thấy Quân Đan ngồi ở bên cạnh mình, vẻ mặt ta đây biết nhiều.
“Có cái gì khác?” Quân Mộ Khuynh hỏi.
“Tỉ thí năm nay không đơn giản chỉ có người mới, còn có những cái khác nữa, mười lăm ngày tỉ thí, quá nhàm chán.” Quân Đan nhìn thấy biểu tình dần đổi của Quân Mộ Khuynh, khóe miệng cong càng sâu.
Quân Mộ Khuynh cắn răng, lạnh lùng nhìn Quân Đan: “Vì sao ta không biết?”
“A, ngươi không biết sao? Ta còn tưởng lần trước gia chủ đi tìm ngươi là để cho ngươi biết chuyện này, thì ra là không phải, chuyện này ai cũng biết hết mà.” Quân Đan vô tội nói, thì ra là gia chủ không nói, nhưng mà chuyện này cũng không thể giấu.
“Nói!”
“Khụ khụ, chính là các gia tộc khác nói là mỗi lần tit thí không công bằng, cho nên trước khi tỉ thí diễn ra, các gia chủ cùng các trưởng lão thương lượng, thay đổi quy tắc, năm nay không chỉ có người mới tham gia tỉ thí mà chia ra ba giai đoạn, thứ nhất chính là người mới, thứ hai là những người đã tham gia một lân, thứ ba là những người lớn tuổi.” mặc dù như vậy, Quân gia cũng không cần.
“So như thế nào?” Quân Mộ Khuynh nghi ngờ hỏi, đau đầu nha.
“Sau khi những người mới đấu xong, chọn ra được chính là đấu giữa ba đời với nhau, ba trận thắng hai.” Quá nhàm chán, cùng với lúc trước không khác gì lắm.
“Làm điều thừa.” Quân Mộ Khuynh khẽ gắt một tiếng.
“Đúng đó. Thế nhưng mấy lão già bên Lôi gia nói là phải làm như thế, cũng không biết lần này bọn họ có chiêu gì.” Quân Đan thờ ơ nói, trận kế là hắn phải tham gia, thật khó khăn mà, một “lão già” như hắn còn phải tham gia.
“Buồn chán.”
“Tỉ thí vẫn là dựa như cũ tiến hành.” Quân Chấn đi tới, ngồi xuống vị trí của Quân Mặc.
“Như cũ?”
“Vì ta không đồng ý.” Quân Chấn khoanh ta trước ngực, cười ha hả, nếu đã thất bại một lần thì không cần tham gia nữa làm gì.
QUân Đan ngẩng người, vì sao hắn không nhận được tin: “Vì sao ta không biết?” thiệt hắn còn khẩn trương, kết quả căn bản không có phần của hắn.
“Không biết.” Quân Chấn thấy Quân Mộ Khuynh không nói nữa, đứng dậy về vị trí của mình ngồi, mặc dù biết chắc là nàng không đi, nhưng ít nhiều vẫn hy vọng nàng lên tỉ thí.
Quân Mộ Khuynh không để ý tới bọn họ là bởi vì tỉ thí đã bắt đầu, nghĩ tới lời của Quân Đan, nàng cảm giác mình thật lãng phí thời gian, nói với hắn nhiều như vậy, kết quả quy tắc lại không đổi, lão già kia sửa tới sửa lui vẫn là về xuất phát đầu, thật không biết trong lòng bọn họ nghĩ cái gì.
Trên đấu trường, không có bằng hữu, chỉ có địch nhân, mỗi người đều có thể là đồng minh cùa ngươi, những cũng tùy lúc có thể đẩy ngươi ngã xuống, chính là tàn nhẫn như thế.
Mọi người cũng muốn nhân dịp này đem người không vừa mắt mình đánh chết, nhưng còn phải chú ý trước sau, không muốn mình cũng bị một đòn, nhìn một người đánh một người, người chỉ có thể nằm ủ rũ trên đất, khóe miệng châm chọc của Quân Mộ Khuynh càng lúc càng sâu.
Từ hơn một ngàn người, tuyển ra tới vòng sau còn không biết tới bao lâu, chỉ có năm ngày, mặc dù không tuyển được cũng vẫn sẽ tiến hành như cũ, sự thật tàn khốc đến thế, ai cũng không tránh thoát được.
“Chủ nhân, tỉ thí như vậy rất không có ý nghĩa.” Bá Hiêu trầm mặc rất lâu cuối cùng cũng mở miệng.
“Ta biết.” Quân Mộ Khuynh lười biếng nói, nàng cũng cảm thấy không có ý nghĩa: “Phía sau mới thú vị hơn.” Quân Mộ Khuynh cười nói, đến cuối cùng mới là quyết đấu giữa các thiên tài, hiện tại đương nhiên không có gì hay.
Đôi mắt đỏ đậm khóa chặt vào thân ảnh màu trắng, mặc dù tin vào thực lực của Quân Mặc, nhưng Quân Mộ Khuynh vẫn có chút không yên lòng, cứ ngồi ở đây nhìn, nàng vẫn muốn cùng đại ca kề vai sát cánh chiến đấu hơn, cũng rất mong có ngày đó, nhưng mà tuyệt đối sẽ không làm ở Quân gia.
Mấy lần, làm cho tim Quân Mộ Khuynh muốn rơi ra, nhưng nhìn thấy Quân Mặc thuận lợi thoát ra khỏi nguy hiểm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trong lòng Quân Mộ Khuynh vô cùng khẩn trương, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài.
Người nào?
Cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm, Quân Mộ Khuynh vội vàng đảo đầu nhìn xung quanh tìm, nhưng lại không có phát hiện được gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.