Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 24: Tin hay không là chuyện của ngươi 2

Thất Nguyệt Điềm

08/02/2017

Rất nhanh Quân Mộ Khuynh liền tĩnh táo lại, sương mù này, tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy, chỉ vây khốn bọn họ mà thôi, không thể tức giận, không thể kích động, nếu không thì thực sự sẽ không đi ra được chỗ này.

Nàng không ngừng ở trong lòng lặp đi lặp lại một câu này, từ từ, kích động trong lòng, chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn phía trước, nàng không do dự đi đến, ở chỗ này chờ chết, đó không phải là cách làm của nàng, cho dù là phải chết, nàng cũng sẽ không chờ chết!

Cũng không biết đi được bao lâu, đoạn thời gian này, nàng không có gặp được một người, thân thể đã cảm giác có chút mệt mỏi, sương mù dày đặc, phân không rõ bây giờ là lúc nào, nàng chỉ biết mình đi đã rất lâu, đi được rất xa.

“Rốt cuộc tới lúc nào, mới có thể đi ra ngoài.” Nàng đã đi rất lâu rồi, lại tiếp tục đi nữa, liền không còn sức.

Cũng không biết đại ca với Hàn Ngạo Thần đi tới địa phương nào, có phải bọn họ đang đi tìm cửa ra hay không, lắc đầu, nàng lại lần nữa thở dài, lại nâng lên bước chân tiến về phía trước, trước mặt liền xuất hiện một thân ảnh.

“Đứng lại!” Một người máu chảy đầm đìa xuất hiện ở trước mặt Quân Mộ Khuynh, trên tay còn cầm vũ khí, khẩn trương nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Nói, cửa ra rốt cuộc ở địa phương nào, nói cho ta, nói cho ta!” Hắn sắp điên rồi, không đúng, hắn đã điên rồi, lại tìm không được đường ra, hắn sẽ điên mất!

“Mọi người đều đang tìm đường ra.” Nếu như đổi thành những người khác, nhìn thấy một người máu chảy đầm đìa như thế đột nhiên xuất hiện, đã sớm bị dọa, nhưng Quân Mộ Khuynh lại lãnh đạm đứng ở tại chỗ, trong đôi mắt đỏ đậm không có một tia sợ hãi, lạnh lùng nhìn người trước mắt.

Chỉ thấy người nọ lắc lắc đầu, “Không đúng, Phong nhi nói với ta, ngươi biết đường ở nơi nào, mau nói cho ta biết cửa ra ở địa phương nào, ta nhất định phải có được hoa sinh mệnh, hoa sinh mệnh là của ta!” Nói xong, người nọ vậy mà lại điên cuồng cười lên, vũ khí trên tay cũng không cần, một đôi tay máu chảy đầm đìa thận trọng nâng lên.

“Đây là hoa sinh mệnh, đây là hoa sinh mệnh, ngươi thấy không, đây là hoa sinh mệnh!” Người nọ hưng phấn kêu to, hắn tìm được hoa sinh mệnh, tìm được hoa sinh mệnh!

Quân Mộ Khuynh thở dài, cái chỗ này, tâm tình không ổn định, ngay cả cao thủ cũng không chịu được bộ dáng như vậy, một người bình thường, bị chỗ này bức đến điên, may mắn tâm tình của nàng vừa rồi đã ổn định xuống, nếu không dần dần, nhất định cũng sẽ giống như người trước mắt vậy.

Cũng không biết ở trong sương mù này còn có bao nhiêu người, hoa sinh mệnh nở, khẳng định có rất nhiều người biết, người vượt qua được ải cây ăn thịt người, lại chết ở chỗ này, người còn sống sót ở đây, cũng không biết có chết ở ải tiếp theo hay không.

“Nhìn thấy ngươi đáng thương như thế, ta sẽ thành toàn giúp ngươi.” Quân Mộ Khuynh bắn ra một ngọn lửa, cuộn trào mãnh liệt bay về hướng người điên điên khùng khùng đối diện bên kia, người còn đang trong mộng đẹp có được hoa sinh mệnh, đến chết vẫn chưa tỉnh ngộ.

Người đối diện đã bị thiêu thành tro tàn, trong đôi mắt đỏ đậm, không có một tia dao động, Quân Mộ Khuynh cất bước đi, chậm rãi đi về phía trước, chưa đi được một bước, nàng liền cảm thấy trái tim mình, nhảy càng thêm mãnh liệt.

Đây là có chuyện gì?

Ngay khi nàng rơi vào trầm tư, đỉnh đầu vang lên âm thanh líu ríu, tiếng chim hoàng oanh hót vang lên trên đỉnh đầu, có thể làm cho người say mê.

“Dùng những âm thanh này mê hoặc người khác, quên đi! Các ngươi vẫn là tỉnh lại đi!” Không để ý đến tiếng kêu trên đỉnh đầu, Quân Mộ Khuynh không quay đầu lại đi tới phía trước mặt, nàng gặp phải mấy thứ này, đại ca với Hàn Ngạo Thần cũng sẽ gặp phải.

Nàng phải nhanh một chút tìm được bọn họ, rời khỏi cái chỗ này!

Thân ảnh đỏ đậm đi qua màn sương mù, không biết phần cuối ở chỗ nào, càng không biết phía trước sẽ gặp phải người nào.

Dựa vào! Đây rốt cuộc là chỗ quái nào, đi đã lâu như vậy, vẫn là một dạng, cũng không biết ở đây là địa phương nào, không đi ra khỏi rừng rậm, ở nơi này là mê cung thiên nhiên, chỉ là sương mù thiên nhiên thôi! Toàn bộ là dựa vào sương mù dày đặc ngăn cản tầm mắt người ta.

“Ta thật sự muốn một cây đuốc đốt nơi này!” Quân Mộ Khuynh nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng vẫn như cũ yên lặng, nàng không thể để bản thân kích động, bằng không sẽ biến thành bộ dáng như người vừa rồi.

Nhìn sương mù xung quanh, Quân Mộ Khuynh liền cảm thấy nghẹn khuất, bị sương mù dày đặc ràng buộc bước chân, thật là đáng chết! Đợi đi ra khỏi đây, nàng nhất định phải một cây đuốc đem khu rừng cây này toàn bộ đốt!

Trên mặt đất âm thanh mắng chửi qua đi, Quân Mộ Khuynh lại bắt đầu đi tới phía trước mặt, đột nhiên nàng cảm giác được trong sương mù không bình thường, đối diện vọt đến một đạo lục quang, nàng vội vàng lắc mình tránh thoát.

“Ai ở nơi đó!” Ám toán nàng!

“Là ta!” Âm thanh kiêu ngạo vang lên, trong làn sương mù từ từ xuất hiện thân ảnh một người.

Nhìn thấy người nọ chậm rãi đi tới, Quân Mộ Khuynh nheo mắt lại, người Lôi gia! Đáng chết! Nàng sao có thể quên mất chuyện này chứ, người Lôi gia cũng tới đảo này, lại xuất hiện ở đây, một chút cũng không kỳ quái!

“Ngươi lại là vị trưởng lão nào của Lôi gia?” Quân Mộ Khuynh thờ ơ hỏi, trái lại khiến người tới, sững sờ ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn người trước mắt.

“Nói Quân Mộ Khuynh thông minh, nhanh mồm nhanh miệng, quả nhiên một chút cũng không sai.” Lôi Ước hừ nhẹ một tiếng, cho dù người trước mắt họ Quân, cho dù Quân Mộ Khuynh là thiên tài song nguyên tố, trong giọng nói của hắn vẫn là mang theo chế nhạo, trong mắt càng lộ ra xem thường.

Quân Mộ Khuynh thờ ơ lộ ra tươi cười, “Cảm ơn Lôi trưởng lão khen, chỉ có điều, người Lôi gia các ngươi khen ta như thế, ta vẫn thật có chút lo lắng.” Nói rồi nàng lắc lắc đầu.

“Quân Mộ Khuynh, ngươi hủy Lôi gia ta, món nợ này nên tính thế nào?” Lôi Ước căm hận nói, vốn Lôi gia có thể đánh bại người Phong gia, hết thảy này đều bị Quân Mộ Khuynh phá hủy, đây đều là nàng!

“Hủy Lôi gia ngươi?” Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, trong mắt toát ra châm chọc thật sâu, nàng chậm rãi bước tới trước mặt Lôi Ước, “Ngươi nói ta, ta hủy Lôi gia ngươi? Lôi trưởng lão có từng biết, Lôi gia các ngươi có kết quả bây giờ đều là do các ngươi gieo gió gặt bão không!” Nếu không phải là người Lôi gia bọn họ, phụ thân tại sao lại biến mất ở trước mặt nàng!

“Ngươi thật láo xược!” Lôi Ước giận dữ hét, gieo gió gặt bão, Quân Mộ Khuynh nàng thật sự là cho rằng ai cũng không dám động vào nàng sao? Song nguyên tố, cháu gái Quân Chấn, có Mạc Tương Thủ, Long Thiên, còn có một sư phụ địa hỏa luyện khí sư, Lôi gia cũng không dám động vào nàng sao?

Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất! Cho dù hôm nay Quân Mộ Khuynh chết ở chỗ này, cũng không có người nào biết, bài vị Quân gia gãy, tối đa cũng sẽ chỉ cho thấy, là ở tử vong đảo gặp phải nguy hiểm!

Một cơ hội tuyệt vời như thế, hắn sao có thể bỏ lỡ!

Nhìn dáng vẻ Lôi Ước mặt không biểu tình, nàng ở trong lòng hừ nhẹ một tiếng, người này không nói lời nào, nàng cũng sẽ không cho rằng, là đang suy nghĩ chuyện khác, nhất định là đang suy nghĩ, làm thế nào mưu hại nàng, làm thế nào đê khiến nàng chết ở chỗ này, mà không bị người khác biết.

“Láo xược? Thật ngại, hai chữ này ta không biết viết.” Quân Mộ Khuynh vô tội nhún nhún vai, lạnh nhạt nhìn người trước mắt, cho rằng rống một tiếng, thì có thể khiến cho nàng câm miệng, vậy thì hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, Quân Mộ Khuynh nàng lúc nào sợ qua ai, chớ nói chi là người Lôi gia bọn họ.



“Ngươi ở trong lòng nghĩ, khiến cho ta chết như thế nào, vậy ngươi có biết, ta cũng có thể tính làm ngươi như vậy?” Trên gương mặt ngây thơ, đột nhiên xuất hiện một nụ cười khát máu.

Lôi Ước nhìn thấy nụ cười này, trong lòng cả kinh, nụ cười này sao có thể có trên người một nữ oa oa mười bốn tuổi được, trên người Quân Mộ Khuynh rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật, sau khi nhìn thấy Quân Mộ Khuynh, hắn lại càng thêm hoài nghi, Quân Mộ Khuynh thực sự chỉ là người nhìn thấy trước mắt như vậy sao?

Người đối nghịch với Lôi gia, không thể giữ lại trên thế giới này, huống chi, người này còn là Quân Mộ Khuynh! Thiên tài song nguyên tố!

“Ngươi không sợ ta giết ngươi!”

“Cảm ơn, ta nhớ ngươi còn giết không được ta, vẫn là lo lắng cho bản thân ngươi một chút đi.”

“Hử?”

“Ngươi nhìn một chút phía sau ngươi!” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười ngọt ngào, hảo tâm chỉ chỉ phía sau Lôi Ước.

Lôi Ước hừ nhẹ một tiếng, “Quân Mộ Khuynh giở trò bịp bợm, muốn ám toán ta, ngươi vẫn còn non…”

Lời của hắn còn chưa nói hết, trong sương mù liền truyền đến âm thanh lưỡi dao xuyên qua da thịt, trong miệng cũng tuôn ra nhiệt triều, hắn trừng lớn hai mắt, run rẩy vươn tay, còn chưa có nâng lên, cả người liền ngã xuống.

“Ta đã nói ngươi nhìn phía sau một chút, ngươi còn không tin, ta đây là hảo tâm nhắc nhở, không tin, đó là chuyện của ngươi!” Quân Mộ Khuynh khoanh hai tay trước ngực, nhìn Lôi Ước té trên mặt đất, vô tội nói, bảo hắn nhìn hắn không nhìn, hiện tại có chuyện gì, cái này không thể trách nàng đi.

Lôi Ước té trên mặt đất, không biết là bởi vì đau đớn, hay là nghe thấy câu nói kế tiếp của Quân Mộ Khuynh, biểu tình trở nên vặn vẹo, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

“Ngươi còn nói, nếu như ta đến muộn một chút, nói không chừng ngươi đã cùng hắn đánh nhau.” Hàn Ngạo Thần phá tan sương mù, đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, thấy nàng không có việc gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lời của hắn mặc dù là đang chỉ trích, nhưng trong giọng nói phần nhiều là bất đắc dĩ.

Ở trong sương mù đánh nhau với người khác, là chuyện rất nguy hiểm, ai cũng không biết đối thủ của ngươi ở địa phương nào, càng không biết hắn lúc nào sẽ công kích, cái này cùng với đẳng cấp không có quan hệ, mà hoàn toàn dựa vào vận mệnh.

“Ngươi không phải đã tới rồi! Hơn nữa, ta căn bản cũng không tính nói thêm lời vô ích với hắn.” Hàn Ngạo Thần không ra tay, nàng cũng sẽ ra tay, lúc này nhìn thấy hắn tới, nàng mới không có động thủ, mà là “Hảo tâm” nhắc nhở một chút.

“Đi thôi.” Hàn Ngạo Thần nắm lấy tay của Quân Mộ Khuynh, thế này thì hai người cũng sẽ không bị tách ra.

Quân Mộ Khuynh tùy ý Hàn Ngạo Thần kéo mình, đi ở bên cạnh hắn, cùng hắn sóng vai mà đi, lúc này, nàng mới phát hiện, chiều cao của nàng, thực sự là rất thua thiệt, Hàn Ngạo Thần vậy mà lại cao hơn nhiều so với nàng như vậy, đã mấy năm trôi qua, nàng phát hiện nàng lớn lên, hình như Hàn Ngạo Thần cũng đã lớn lên, mặc kệ thế nào, nàng cũng không theo kịp tốc độ của hắn.

“Ngươi tìm được đại ca của ta không?” Thấy một mình hắn đến, hẳn là không tìm được.

“Ta sao có thời gian đi tìm Quân Mặc, chính là tới xem ngươi có bị nguy hiểm hay không.” Thiếu chút nữa là gặp nguy hiểm rồi, mặc dù nàng nói tự mình sẽ ra tay, vừa rồi người nọ cũng là trưởng lão Lôi gia, đương nhiên không đơn giản như vậy, nếu không phải là đánh lén, còn rất khó giết hắn.“Vậy chúng ta cùng đi tìm?” Có người nói chuyện thì tốt rồi, dù sao so với một mình nàng tự lẩm bẩm cũng tốt hơn, tới tử vong đảo, hình như Huyết Yểm cũng mất liên hệ với nàng, nếu không có thể hỏi nó một chút về mê cung thiên nhiên.

Hàn Ngạo Thần lắc lắc đầu, “Không cần, đại ca ngươi nhất định cũng đang tìm chúng ta, tìm lẫn nhau như vậy, sẽ lạc nhau.”

“Vậy thì sương mù này lúc nào mới tản đi, ta vừa rồi mới nhìn thấy một người, có lẽ là ở đây quá lâu, người cũng đã hóa điên rồi.” Cũng không biết ở đây có bao nhiêu người hóa điên.

“Yên tâm, ta không nỡ điên.” Hàn Ngạo Thần cười cười, lộ ra nụ cười quyến rũ.

Dựa vào! Người này! Lại lộ ra nụ cười nhân thần cộng phẫn này!

“Ngươi điên rồi, ta trực tiếp giết ngươi!” Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, hắn dám điên, chính nàng liền giết, thử một chút xem!

Hàn Ngạo Thần rụt cổ một cái, không tiếp tục nói về đề tài này nữa, hắn biết tiểu Khuynh Khuynh rất bưu hãn, nhưng cũng không cần phải mưu sát chồng đi?

Thấy Hàn Ngạo Thần không nói thêm gì, Quân Mộ Khuynh cũng không lên tiếng nữa, hai người lẳng lặng đi về phía trước, có Hàn Ngạo Thần ở đây, nàng cũng không cần để kim ô hỏa vây quanh mình để phá tan sương mù, mà sương mù này, nhìn thấy bọn họ đi tới, sẽ tự động tản ra, vội vàng chạy trốn.

Không sai, chính là đang chạy trốn.

“Hàn Ngạo Thần, có phải ngươi dùng hắc ám lực hay không?” Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, dừng bước lại.

“Yên tâm, ta chỉ dùng để phá tan sương mù này, tìm được ngươi, hoàn toàn là chúng ta có thần giao cách cảm.” Hàn Ngạo Thần khẽ cười, tiểu Khuynh Khuynh là đang lo lắng cho hắn sao.

“Thần giao cách cảm chó má!” Quân Mộ Khuynh hung hăng giẫm một cước, trực tiếp giẫm lên đầu ngón chân Hàn Ngạo Thần.

Trên chân truyền đến đau đớn, khiến Hàn Ngạo Thần hít vào một hơi, ai nói tay đứt ruột xót mới đau, đầu ngón chân cũng vậy a!

“Tiểu Khuynh Khuynh, ngươi đây là mưu sát chồng.” Hàn Ngạo Thần đáng thương nói, đầu ngón chân của hắn đã sắp bị tiểu Khuynh Khuynh chà đạp nát, quá đáng thương, rõ ràng là hắn bị bắt nạt.

“Ngươi bớt giả bộ cho ta, Hàn Ngạo Thần, ta có thể gây tổn thương cho ngươi sao?” Dù cho nàng dùng tới toàn bộ sức mạnh cũng không thể làm bị thương đến Hàn Ngạo Thần hắn nửa phần, hắn lại còn dám giả bộ, hắn muốn chết a!

Trong đôi mắt màu mực thoáng qua một đạo tinh quang, Hàn Ngạo Thần cúi người, chăm chú nhìn Quân Mộ Khuynh, “Tiểu Khuynh Khuynh đây là thừa nhận ta là chồng ngươi?” Nói xong, hắn còn không quên chớp chớp mắt, biểu tình ngây thơ hiền lành như vậy. (HoaThien: ôi, anh í thật là vô sỉ nha.)

Dựa vào! Lời này nàng lúc nào nói…

“Hàn Ngạo Thần!” Quân Mộ Khuynh đen mặt đấm một quyền, nắm đấm thật to trực tiếp tặng cho Hàn Ngạo Thần, nàng bước nhanh đi về phía trước.



Thấy Quân Mộ Khuynh đã đi tới phía trước, Hàn Ngạo Thần bước nhanh đi lên, tiểu Khuynh Khuynh nói không sai, lực đạo vừa rồi quả thực là không đả thương được hắn, chỉ có điều tốt xấu gì cũng phải đau lòng một chút không phải sao, hiếm khi bọn họ có thời gian ở cùng một chỗ.

“Tiểu Khuynh Khuynh có phải là xấu hổ hay không?” Hàn Ngạo Thần phảng phất như là không nhìn thấy mặt Quân Mộ Khuynh đen thui, tiếp tục không sợ chết trêu chọc nói.

“Xấu hổ?” Đột nhiên Quân Mộ Khuynh dừng bước lại, lộ ra nụ cười mê chết người không đền mạng.

Nụ cười này thực sự rất đẹp mắt, Hàn Ngạo Thần thiếu chút nữa liền chìm đắm vào, nhưng mà phải biết, tiểu Khuynh Khuynh chưa bao giờ cười như thế, hắn vẫn là dùng lý trí kéo lại mạch suy nghĩ, thân thể không tự chủ lui về phía sau một bước, vì an toàn của bản thân hắn, hắn vẫn cảm thấy, như vậy thì tốt hơn.

“Sao vậy? Ta rất đáng sợ sao?” Quân Mộ Khuynh tiến thêm một bước, nụ cười trên mặt càng thêm ngọt ngào.

“Đương nhiên là không.” Hàn Ngạo Thần ngượng ngùng cười nói, nụ cười này, thiếu chút nữa khiến hắn mê muội, sao có thể đáng sợ, chỉ là nụ cười này xuất hiện ở trên mặt tiểu Khuynh Khuynh, thì có chút không bình thường, nhất định sẽ có chuyện gì đó phát sinh.

“Hừ!” Thấy Hàn Ngạo Thần không bị lừa, Quân Mộ Khuynh hừ nhẹ một tiếng, đi về phía trước, còn chưa đi được hai bước, nàng liền không thể không dừng lại bước chân, nàng quay đầu thấy Hàn Ngạo Thần còn đứng ở tại chỗ, “Nhìn cái gì vậy, còn không mau đi!” Người này, sớm muộn cũng có một ngày, nàng sẽ báo thù.

Hàn Ngạo Thần lúc này mới lấy lại tinh thần, bước nhanh theo sau, kỳ thực tiểu Khuynh Khuynh nên cười nhiều chút, không đúng, hẳn là ở trước mặt hắn cười nhiều một chút.

Hai người bước nhanh đi về phía trước, Quân Mộ Khuynh đột nhiên phát hiện tâm tình của mình tốt hơn nhiều, cũng không giống như vừa rồi nữa, hận không thể lập tức đi nhanh ra khỏi làn sương mù này.

Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần bên cạnh, trong đầu linh quang chợt lóe, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hàn Ngạo Thần, ngươi mới vừa rồi là cố ý?” Biết trong lòng nàng nôn nóng, mới nói như vậy, làm cho nàng buông lỏng tâm tình.

“Nhưng đó là lời thật lòng của ta.” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, ai oán nói, kỳ thực để cho nàng buông lỏng tâm tình, cũng là một nguyên nhân, nhưng mà trong này đa phần là lời thật lòng của hắn.

“Được rồi, lần này tha thứ ngươi.” Hiện tại tâm tình của nàng quả thực là tốt hơn nhiều, đối mặt với làn sương mù, cũng càng lúc càng tỉnh táo.

Sương mù này tính là cái gì cùng lắm thì trực tiếp dùng lửa đốt, nếu như nhanh như vậy liền nhụt chí, vậy cũng không phải là tác phong của Quân Mộ Khuynh.

Hàn Ngạo Thần khẽ cười, không nói gì nữa, hai người bước nhanh đi về phía trước, đi trong làn sương mù dày đặc này, cứ đi cho tới khi nào xong thì thôi, chỉ cần tiếp tục đi như thế, nhất định sẽ ra.

“Hàn Ngạo Thần, ta cảm giác ở đây luôn thay đổi vị trí.” Nhìn nhìn xung quanh, Quân Mộ Khuynh cảm thấy có chút quái dị, bọn họ đi rất lâu rồi, giống như vẫn đi ở tại chỗ vậy, một điểm tiến triển cũng không có.

“Quả thực giống.” Hàn Ngạo Thần gật đầu, nhưng hắn cũng đích thực là tìm được tiểu Khuynh Khuynh.

“Ngươi làm sao tìm được ta?”

“Cảm giác được bên này có hồng quang, liền tới đây nhìn một chút.” Hồng quang trên người nàng, giống như có thể xuyên thấu qua làn sương mù này, cho nên hắn cũng là dựa vào hồng quang mới tìm tới nơi này.

“Kim ô hỏa?” Kim ô hỏa có thể xuyên qua làn sương mù này?

“Không giống lắm.”

“Quên đi, chúng ta vẫn là tiếp tục đi thôi, nếu như trời tối, lại càng khó đi ra ngoài.” Đại ca đã sốt ruột, cũng không biết hắn như thế nào, đã đi ra ngoài hay chưa.

“Chúng ta nhắm mắt lại thử xem.” Hàn Ngạo Thần kéo Quân Mộ Khuynh, trầm giọng nói.

“Ngươi là nói, trước mắt nhìn thấy, chưa chắc là thật, cần phải dùng tâm để nhìn?” Không cần giải thích, nàng có thể đoán được hắn có ý gì, hai người sớm đã ăn ý, sớm đã không cần nhiều lời.

“Ừm.” Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.

“Vậy thử xem.” Đang lúc nói chuyện, Quân Mộ Khuynh đã nhắm hai mắt lại, dùng tâm cảm thụ hết thảy xung quanh.

Lại có loại cảm giác này, nàng có thể cảm giác được hô hấp hết thảy xung quanh, có thể cảm giác được cảm xúc của chúng nó, còn có người đi lại xung quanh, ở đây một cây hoa một ngọn cỏ, đều đang nhạo báng bọn họ, nhìn bọn họ từng người một phát điên, chúng nó sẽ rất vui vẻ.

“Chúng ta đi.” Giọng nói ấm áp vang lên bên tai, Quân Mộ Khuynh không cần suy nghĩ nhiều, cũng biết giọng nói này thuộc về ai, là ai kéo tay nàng đi về phía trước.

Đúng vậy, nàng cảm thấy, cảm giác được hết thảy xung quanh, cảm giác được sương mù đập vào trên mặt, hết thảy cây cối xung quanh dường như đang sống lại, chúng nó cũng có thể nói, cũng có tâm tình của mình.

Đây cũng là một cơ hội khác sao? Hay là nói, bởi vì cơ hội lần trước, nàng đạt được có thể cảm nhận được lực lượng thiên nhiên, hình như cũng không phải như vậy, cái loại cảm giác này, nàng không biết là cái gì, nói chung là rất thoải mái.

Nàng không biết đi được bao lâu, càng không biết đi qua địa phương nào, nàng dựa vào cảm giác của mình, chậm rãi bước đi về phía trước.

“Tiểu Khuynh Khuynh.” Âm thanh nhu hòa, kéo mạch suy nghĩ của Quân Mộ Khuynh, nàng chậm rãi mở mắt ra, mờ mịt nhìn xung quanh, đột nhiên nàng trừng lớn hai mắt.

“Sương mù này hình như yếu đi không ít.” Hiện tại Hàn Ngạo Thần đứng ở trước mặt nàng, nàng đã có thể thấy rõ ràng, cái này có phải là nói, bọn họ đã đi ra ngoài?

“Đúng là yếu đi không ít, nhưng mà chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài.” Nhìn về phía trước, Hàn Ngạo Thần như có điều suy nghĩ nói.

Vẫn chưa ra ngoài sao?

“Đi, chúng ta đi phía trước nhìn một chút.” Quân Mộ Khuynh kéo Hàn Ngạo Thần, bước nhanh đi về phía trước.

Đây rốt cuộc là địa phương quỷ quái gì, đi ra khỏi sương mù mê cung, vẫn đụng phải sương mù, thật là quỷ dị!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook