Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 3 - Chương 91: Trời ạ!

Thất Nguyệt Điềm

01/11/2016

Edit: Hoa Thiên

Beta: Zi

Ma thú giống như phát điên, phóng về phía Quang điện, mặc dù là bị cường đại quang minh lực cản trở về, chúng nó vẫn là không ngừng đụng, không dám buông lỏng nửa phần, Quân Mộ Khuynh đứng ở trên bầu trời Quang điện, nhìn bạch quang như bức tường đem Quang điện bao bọc lại, ngón tay nhẹ nhàng xoa chiếc nhẫn trong tay.

Nàng nhìn ma thú vẫn không thể xông qua được quang minh lực, cúi đầu nhìn ngón tay, trên mặt lộ ra một nụ cười, đồng thời đem chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay lấy xuống, chậm rãi buông tay ra, chiếc nhẫn màu đen rơi xuống, rơi vào trên mặt quang minh lực.

Đồng thời lúc đó, trong phòng hắc ám, một đôi mắt trong suốt chợt mở ra, nghi ngờ một lúc, trong sâu thẳm ánh mắt, tràn ra vui vẻ, sau đó, hắn lại lần nữa nhắm mắt lại.

Quang minh lực khi đụng tới chiếc nhẫn giống như là bị mục nát, vỡ ra một lỗ hổng lớn, cùng lúc đó, ma thú lại hung hăng đụng vào, quang minh lực giống như thủy tinh nứt ra từng khe một.

“Sứ giả đại nhân, thánh nữ, không xong, quang minh lực không biết vì sao, ở chính giữa lại rách một mảng lớn, lại thêm ma thú mãnh liệt đụng vào, mặc dù là quang minh lực, cũng có dấu vết nứt ra rồi.” Lạc Thủy đi tới không nhanh không chậm nói ra, chỉ cần hai người trước mắt có thể chết, nàng liền hài lòng.

Mạc Tuyết Mị mở to mắt, nhìn Thánh Ngân, “Tại sao lại như vậy, quang minh lực sao có thể biến mất, ma thú sao có thể phá tan được quang minh lực!” Chẳng lẽ tất cả chuyện này lại là Quân Mộ Khuynh giở trò sao? Ban ngày ban mặt, nàng muốn đem ma thú san bằng Quang điện sao?

“Nhất định là nàng, nhất định là nàng!” Thánh Ngân bước nhanh như chạy đi ra, liền nhìn thấy hồng quang trên không trung, hắn ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Quân Mộ Khuynh đứng trên không trung, tay chỉ huy ma thú bên ngoài, nàng lúc này, giống như là vương giả hiệu lệnh đàn thú vậy, toàn bộ ma thú chỉ nghe một người hiệu lệnh là nàng, muốn chúng nó làm cái gì, nhất định là phải làm.

“Quân Mộ Khuynh!” Mạc Tuyết Mị nhìn thấy thân ảnh chỉ huy trên không trung, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, là Quân Mộ Khuynh, thật là Quân Mộ Khuynh.

Nàng, nàng chỉ huy ma thú! Quân Mộ Khuynh vậy mà có thể hiệu lệnh ma thú dũng động! Nàng rốt cuộc là làm sao làm được, Quân Mộ Khuynh nàng, có còn là người không?

“Là ngươi chỉ huy ma thú!” Thánh Ngân kinh ngạc hỏi, Quân Mộ Khuynh có thể chỉ huy ma thú, nàng có thể chỉ huy ma thú!

“Xem như là vậy.” Quân Mộ Khuynh cười lạnh nói, hiện tại biết sợ hãi cũng xong rồi, những ma thú này đều là tới lặng lẽ, không để cho bất luận kẻ nào biết, ngũ đại gia tộc, Quang Minh thánh điện, không ai biết, lúc bọn họ biết được, ma thú cũng đã đến cửa thành.

“Ngươi nhất định không phải người!” Mạc Tuyết Mị lớn tiếng nói, nếu như là người, sao có thể chỉ huy ma thú, để cho ma thú nghe lời của mình, chỉ có ma thú cao cấp mới có thể làm như vậy, chẳng lẽ Quân Mộ Khuynh không phải người, là ma thú hay sao!

Quân Mộ Khuynh đứng trên không trung, đối với khủng hoảng của bọn họ, không có nửa điểm xúc động, “Đợi lát nữa ngươi liền biết ta có phải là người hay không.” Nàng cười cười, trong nháy mắt, mọi vật thay đổi, trở nên u ám không ngớt.

Nhìn thân ảnh cao lớn trên không trung, Lạc Thủy kính phục nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng vô cùng sùng kính : “Cô nương, ngươi là thần sao?” Lạc Thủy ngơ ngác hỏi, trong lòng đã sớm coi Quân Mộ Khuynh thành thần.

“Thần? Ta không phải thần, cũng không muốn làm thần!” Thần thì thế nào, người thì thế nào, Quân Mộ Khuynh nàng chỉ làm chính mình, chỉ làm chuyện mình cảm thấy đúng, căn bản sẽ không để ý đến ánh mắt của người khác.

Nàng hiệu lệnh ma thú san bằng Quang điện, đây chỉ mới bắt đầu, sớm muộn gì nàng cũng sẽ là Quang Minh thánh điện, thậm chí là quang minh chi thần từ cái vị trí kia, để cho mọi người phỉ nhổ!

“Ngươi ở trong mắt ta, chính là thần, so với quang minh chi thần còn mạnh hơn thần.” Hôm nay nàng nhìn thấy thần, mặc dù là chết, cũng là cam tâm tình nguyện, ít nhất là không cần ở trước mặt thánh nữ chịu ủy khuất, cũng sẽ không có người làm gì với nàng.

Quân Mộ Khuynh nhíu mày, hiển nhiên là không thích để cho người khác gọi nàng là thần.

“Tiện nhân!” Mạc Tuyết Mị đi tới trước mặt Lạc Thủy, vung tay lên, đang muốn đánh tới một cái tát, một đốm lửa bay tới, tay nàng lập tức bị đốt thành than, âm thanh thống khổ phá tan bầu trời.

Lúc này Quang điện cũng từ đàng xa truyền tới âm thanh kêu rên, ma thú dũng động, không cần nhìn cũng biết, là ma thú đã tấn công vào rồi, không có người nào có thể ngăn cản, cũng không có ai dám ngăn cản.

Sắc mặt Mạc Tuyết Mị tái nhợt nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi dám đả thương ta, sẽ không sợ Mạc gia tìm ngươi phiền phức hay sao?” Bỏ qua chuyện nàng không phải là thánh nữ Quang điện, nàng còn là đại tiểu thư Mạc gia, Quân Mộ Khuynh sao dám đối xử với nàng như vậy!

“Mạc gia? Thánh Tuyết thánh nữ, ngươi sợ là nói sai rồi, ngươi bây giờ gọi là Thánh Tuyết, không phải Mạc Tuyết Mị, cùng Mạc gia không có nửa điểm quan hệ, đương nhiên, ta cũng cùng Mạc gia không có nửa điểm quan hệ, ta nhận Mạc Tương Thủ làm sư phụ, không đại biểu, ta chính là người Mạc gia, phiền ngươi lần sau đem mọi chuyện suy nghĩ rõ ràng, mới nói ra lời như vậy.” Mạc gia, nàng chỉ nhận Mạc Tương Thủ làm sư phụ, còn chưa có nhận Mạc gia!

Thánh Ngân chậm rãi lui về phía sau, vừa mới đi ra một bước, âm thanh lạnh như băng liền truyền đến, “Sứ giả đại nhân, từ lúc đầu ngươi đem mọi chuyện truyền đi ra, thì nên biết sẽ có hôm nay.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, trên mặt không có chút nhiệt độ.

Quân Mộ Khuynh đứng ở trên không trung, phía dưới có hơn trăm ma thú dũng động, kinh động mọi người, người của ngũ đại gia tộc đi đến, chỉ nghe được tiếng kêu của ma thú, còn có tiếng động chạy điên cuồng, những thứ khác bọn họ cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ biết là, một trận ma triều rất lớn, đang công kích bên trong Phong thành.

Phong Xán đứng ở trên mái nhà ở nhà mình, nhìn người trên bầu trời Quang điện, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, lần này chỉ huy tác chiến, vậy mà sẽ là nàng, hắn tưởng là thần thú, không nghĩ đến là Quân Mộ Khuynh ra tay, chỉ là nghĩ hẳn là Quân Mộ Khuynh cho thần thú làm như vậy, nhưng bây giờ vừa nhìn, vậy mà sẽ là Quân Mộ Khuynh, nàng hệt như một nữ vương, đứng ở trên không trung, cúi người chỉ huy thiên binh vạn mã, tiến về phía trước tấn công.

Khí thế kia, quyết đoán, cứ như vậy nhìn, thực sự sẽ có loại ảo giác nhìn thấy nữ vương, làm cho người ta nhịn không được cúi người quỳ xuống cúng bái.



Phong Vân Đình áp chế lòng tràn đầy sôi trào, nhìn thân ảnh đỏ rực ở phía xa kia, hắn biết, đó chính là nàng, Quân Mộ Khuynh, chỉ huy ma thú tác chiến, nàng đứng ở nơi đó, chỉ huy ma thú tác chiến, giống như là một chuyện đương nhiên vậy.

Bọn họ không hề nhúc nhích, ai cũng không có di chuyển, ngũ đại gia tộc cho dù muốn biết bên trong Phong thành phát sinh ra chuyện gì, tới gần ma thú công kích không phải là chuyện nhỏ, ngay cả người ở trong thành cũng chạy ra trốn đi, bọn họ làm sao còn dám tiến vào chịu chết, nếu như ma thú công kích bọn họ, vậy không phải là toàn bộ xong rồi.

Ninh Ưng nhìn nhìn Phong thành, trong lòng đã có mấy phần sáng tỏ, chuyện này chính là Quân Mộ Khuynh làm, nàng có thần thú, lần này thần thú cũng theo tới, phong thiên bồn địa lúc nào xuất hiện qua nhiều ma thú như vậy, nơi nào sẽ có ma triều lớn như vậy, không phải là Quân Mộ Khuynh làm thì là ai.

Ánh mắt như chim ưng bắn ra tinh quang, Ninh Ưng dường như lại thấy một màn thân ảnh kia, có thần thú làm bạn, đứng ở sau lưng chúng thú, chỉ huy chúng nó tiến công.

Ninh Ưng sai lầm rồi, Quân Mộ Khuynh đúng là chỉ huy, nhưng lần này, nàng không có dựa vào bất luận kẻ nào, Bá Hiêu chỉ đem ma thú triệu tập đến một chỗ, còn hiệu lệnh này, nàng càng không có làm một chút gì, bởi vì nàng cũng đã sớm bị sốc đứng đơ một chỗ, chứ đừng nói là chỉ huy trận này.

Thân ảnh đỏ đậm cuồng vọng đường hoàng, Thánh Ngân nhìn thân ảnh ở dưới ánh mặt trời kia, không khỏi dại ra, ánh nắng kia dường như đang làm nền cho nàng, khiến cho người ta vừa liếc mắt nhìn, cũng cảm thấy lóa mắt, liếc mắt nhìn, dường như cũng sẽ không tôn trọng người đứng trên không trung kia, vốn là hắn muốn chạy trốn, cũng ngây ngốc đứng ở tại chỗ, không dám nhúc nhích nửa phần.

Lạc Thủy như mê như si nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng dâng lên cuộn trào mãnh liệt, vừa rồi cô nương vậy mà lại giúp nàng, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu, một mạng của tiểu nha đầu ti tiện đến không thể hèn hạ hơn, thế nhưng cô nương vì nàng mà ra tay, vì nàng ngăn cản một cái tát kia.

“Cô nương, Lạc Thủy sai rồi.” Lạc Thủy quỳ trên mặt đất, nói với Quân Mộ Khuynh.

“Sai?” Các nàng cũng không quen đi?

“Lạc Thủy biết âm mưu của Thánh Tuyết với Ninh gia tiểu thư, nhưng lại không nói cho mọi người, là Lạc Thủy sai, Lạc Thủy sớm đã không muốn sống, cô nương, người liền hiệu lệnh đàn thú của người, xông tới, giết bọn họ, Quang Minh thánh điện, Quang điện, gọi là quang minh, kỳ thực không có chỗ nào dơ bẩn hơn so với chỗ này!” Lạc Thủy nhịn xuống nước mắt, quật cường không để rơi xuống, nàng vốn cho rằng bản thân kiên cường, sẽ không rơi lệ, bây giờ xem ra, nàng vẫn giống trước đây, động một chút là sẽ rơi nước mắt.

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, người Quang điện sẽ nói lời này, làm nàng bất ngờ, nhìn bộ dáng của nàng, còn rất hận Quang điện.

“Phốc!” Âm thanh lưỡi dao sắc bén đâm vào thịt xương vang lên, Mạc Tuyết Mị âm ngoan nhìn Lạc Thủy, “Tiện nhân, ta lúc trước cứu ngươi, không phải để cho ngươi nói bậy về ta, lại càng không cho ngươi phản bội ta!” Tiện nhân chính là tiện nhân, còn là một tiện nhân bán đứng chủ tử.

“Ngươi cũng chết đi!” Lạc Thủy vươn tay, bắt được Mạc Tuyết Mị, trên tay không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chủy thủ, nàng hung hăng đâm vào người Mạc Tuyết Mị, thấy nàng chưa chết, lại đâm thêm một đao.

Ánh mắt Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nhìn một màn này, trong lòng không có xúc động, đó là giả , “Ngươi vì sao…”

“Cô nương, Thánh Tuyết không có tư cách để người ra tay, cho nên, Lạc Thủy đã giúp cô nương.” Lạc Thủy nhẹ nhàng cười, té trên mặt đất, chậm rãi nhắm mắt lại, ngay lúc ánh mắt khép lại kia, nàng dường như nhìn thấy được lúc này là tốt đẹp nhất.

Quân Mộ Khuynh nhìn thấy nụ cười khẽ của Lạc Thủy, Mạc Tuyết Mị đột nhiên xuất thủ, nàng căn bản không có ngờ tới, nếu như nàng không có thất thần như vậy, có thể Lạc Thủy sẽ không phải chết.

“Sứ giả đại nhân, hiện tại chỉ có một mình ngươi, vậy ngươi liền nhìn thật kỹ ma thú đem Quang điện san thành bình địa như thế nào!” Quân Mộ Khuynh dời mắt, nhìn ma thú tiến công, đã đem phân nửa Quang điện giẫm thành bằng phẳng, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười lạnh.

Đây chính là đại giới!

“San bằng nó cho ta!” Quân Mộ Khuynh vươn tay, chỉ vào ma thú trên mặt đất nói, màu xám quang mang từ ngón tay của nàng chảy xuống dưới, ma thú vốn là đã bắt đầu mệt mỏi, trong nháy mắt lại tỉnh táo tinh thần.

Trên trời mây đen cuồn cuộn tới, một tầng lại một tầng xuất hiện ở trên đỉnh ma thú, âm thanh ầm ầm khiến cho người ta kinh hãi không ngớt.

Đây là có chuyện gì! Người ở ngoài thành nhìn vào bên trong, ngạc nhiên nhìn mây đen trên trời, đây không phải là thật chứ! Ma thú đồng thời tiến công, còn đồng thời tấn chức, điều này sao có thể!

Phong Xán trừng lớn hai mắt, hắn nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn chỉ thấy nàng dùng tay một chỉ, mây đen cuồn cuộn mà đến, trên trời liền xuất hiện thiên phạt, nhìn mây đen này đến, hẳn là có không ít ma thú muốn tấn chức, nàng ở nơi này là muốn hủy diệt Quang điện, chẳng lẽ muốn đem Phong thành cũng phá hủy, thiên phạt cùng nhau hạ xuống như thế, đừng nói Quang điện, ngay cả nửa Phong thành cũng sẽ san thành bình địa.

“Phụ thân? Việc này là thật sao?” Hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, ma thú có thể ở cùng một chỗ, đồng thời cùng một thời gian tấn chức, nghịch thiên, này quả nhiên là muốn nghịch thiên phải không, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có bao nhiêu biến thái, vậy mà có thể làm được như vậy!

“Ta có thể nói ta cũng không tin mắt mình nhìn thấy sao?” Phong Xán cười khổ nói, hắn hiện tại cũng hi vọng có người ở bên tai hắn nói cho hắn biết, trước mắt không có gì cả.

Dựa vào! Quân Mộ Khuynh nhìn mây đen khắp bầu trời kia lập tức sửng sốt , “Con mẹ nhà ngươi! Không phải đến thật chứ!” Nhìn mây đen càng ngày càng dày, Quân Mộ Khuynh vội vàng lui về phía sau, nàng không muốn cùng những ma thú này cùng nhau tấn chức, thiên phạt này thật là quái dị, vẫn là rời xa một chút thì tốt hơn!

“Trời ạ!” Người đợi ở trong tiểu viện nhìn mây đen trên trời, mắt cũng không chớp một cái nhìn bầu trời, trời ạ!

“Trời ạ!” Mấy người lại kêu lên một tiếng, đây không phải là thật chứ!



Mới vừa rồi là tiếng kêu của ma thú, bây giờ là mây đen dày đặc như vậy, ông trời cũng, không nên đùa như vậy chứ, ma thú lợi hại hơn nữa, cũng sẽ bị ngươi đùa đến chết !

Bá Hiêu nhìn thấy động tĩnh phía xa, nhanh chóng chạy ra khỏi nội thành, liền nhìn thấy Quân Mộ Khuynh từ đằng xa vội vã đi tới, nhìn thấy tầng mây ngày càng dầy ở phía sau, nàng liền chạy càng nhanh.

“Chủ nhân, đây là xảy ra chuyện gì?” Bá Hiêu ngây ngốc hỏi, nó làm Thánh Thú nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy nhiều ma thú như vậy, trên trăm con ma thú cùng nhau tấn chức, chủ nhân rốt cuộc đã làm cái gì, tại sao chỉ huy chỉ huy, liền tấn chức ! Đây cũng quá thần kỳ đi!

Vẻ mặt Quân Mộ Khuynh xấu hổ nhìn Bá Hiêu, “Ta cũng không biết phát sinh chuyện gì, hiện tại chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không bao lâu nữa, thiên phạt sẽ hạ xuống, chúng ta đi càng xa càng tốt.” Tốt nhất là đến chỗ thiên phạt nhìn không thấy, nếu không sẽ rất thảm rất thảm!

“Vì sao?” Bá Hiêu mờ mịt hỏi, ma thú khác tấn chức, đâu có liên quan gì đến chuyện của bọn họ a.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đi nhanh lên!” Quân Mộ Khuynh lôi kéo Bá Hiêu chạy ra hướng ngoài thành.

Thánh Ngân cho rằng Quân Mộ Khuynh bỏ đi, chính là thời cơ chạy trốn tốt nhất, đột nhiên toàn bộ ma thú đột nhiên phát ra tiếng kêu, đinh tai nhức óc .

“A!”

“Cứu mạng a!”

“Thần, tới cứu cứu chúng ta đi!”

Người Quang điện vẫn khăng khăng một mực, cầu xin quang minh chi thần qua đây cứu bọn họ, thế nhưng, mặc kệ bọn họ kêu gào thế nào, quang minh chi thần, vẫn không có đến, mây trên trời vẫn như cũ dầy thêm từng tầng.

Toàn bộ ma thú muốn tấn chức vô cùng xấu hổ nhìn tia chớp trên trời, thần thú thì thôi, ấu thú nhìn tia chớp trên trời, chân mềm nhũn một trận, chúng nó vẫn là lần đầu tiên tấn chức, mặc dù biết lúc tấn chức, sẽ có tia chớp, thế nhưng tia chớp khủng bố như thế, trong lòng chúng nó một trận không nói gì, ấu thú tấn chức, không có phạt khủng bố như thế.

“Răng rắc!” Trên trăm đạo tia chớp cùng nhau hạ xuống, đều bổ tới trên người ma thú, cùng lúc tia chớp hạ xuống, Quang điện trong nháy mắt biến thành một đống gạch vụn, tất cả mọi người bị đè ở dưới gạch vụn, ấu thú tấn chức chỉ cần một đạo tia chớp, cho nên thoáng cái, có vài con ấu thú thân thể lớn hơn phân nửa, lại phá hủy không ít địa phương.

Phong Xán đau khổ nhìn địa phương ma thú tấn chức, lần này ma thú tấn chức lớn như vậy, không biết muốn hủy hoại bao nhiêu thứ, trời ạ!

Tiếng vang mạnh mẽ như dời núi lấp biển, khiến những người trốn ở ngoài thành, đều rụt cổ một cái, tia chớp khủng bố như thế, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy, trên trăm đạo tia chớp cùng nhau rơi xuống, âm thanh kia giống như là muốn đem tất cả thế gian hủy diệt vậy.

Trong lúc mọi người sợ hãi than, không có ai phát hiện, còn có một đạo tia chớp, hướng ngoài thành bay đi, hơn nữa chỉ chạy thẳng tới thân ảnh màu đỏ kia.

Quân Mộ Khuynh run rẩy một chút, không nói gì xoay người nhìn tia chớp phía sau, mẹ nó chứ! Nàng cái gì cũng không làm, chỉ hiệu lệnh ma thú một chút, sau đó bọn nó tấn chức tại sao lại phách nàng, đây còn có thiên lý không? Gì mà ma thú tấn chức, cũng có phần của nàng! Cũng không phải nàng tấn chức!

Ách…

Bá Hiêu nhìn bị tia chớp bổ trúng Quân Mộ Khuynh, nàng rốt cuộc biết chủ nhân vì sao ngày đó nhìn thấy thiên phạt liền xoay người rời đi, cảm tình, nàng chỉ biết là những tia chớp này sẽ phách nàng, nàng mới có thể xài chiêu chạy là thượng sách.

Chẳng lẽ những ma thú này tấn chức, là bởi vì chủ nhân, cho nên, thiên phạt mới có thể rơi xuống trên người chủ nhân.

“Chủ nhân, ngươi vừa rồi làm cái gì, chẳng lẽ bởi vì ngươi ma thú mới tấn chức?” Bá Hiêu nhìn sắc mặt Quân Mộ Khuynh, dè dặt hỏi.

“Khỉ khô, thiên phạt này chính là có bệnh, mỗi lần ma thú khác tấn chức, vẫn là phách trên người ta một đạo!” Nàng cái gì cũng không làm, thiên phạt này vẫn sẽ phách nàng, sao lại có mệnh khổ như thế, có ai giống như nàng không, cả ngày bị thiên phạt phách.

Bá Hiêu: “…”

Bá Hiêu cúi đầu sờ sờ mũi, ở trong lòng thở dài một hơi, chủ nhân, cái này không thể trách người khác, là ngươi quá biến thái, chuyện như vậy cũng làm được, thảo nào mỗi lần thiên phạt đều phách ngươi.

Ma thú tấn chức thành công vội vàng chạy ra bên ngoài, mặc dù thiên phạt sẽ không phách loạn, thế nhưng lần này nhiều ma thú tấn chức cùng nhau như vậy, ai biết nó có thể nhìn lầm rồi phách hay không, những ma thú bị phách tấn chức thành công, bị phách một lần là được rồi, không cần ở lần thứ hai.

Lúc này nếu có người ở trong thành, nhất định sẽ thấy một màn vô cùng chấn động này, đó chính là toàn bộ ma thú, đều rối rít chạy hướng về phía ngoài thành, hơn nữa trên mặt còn mang theo vui sướng thật sâu.

Ma thú chưa tấn chức, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi một đạo tia chớp thuộc về mình hạ xuống tấn chức, chúng nó cũng sẽ rời đi, đứng ở chỗ này cũng không phải chuyện như vậy, nhìn mây đen kia một lần so với một lần đen hơn, là một màu đen kinh khủng.

Trên bầu trời cuồn cuộn mây đen ầm ầm vang lên, toàn bộ ma thú trên mặt đất đều sợ chết khiếp , bởi vì ai cũng không biết, thiên phạt lúc nào sẽ rơi xuống, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook