Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Quyển 4 - Chương 11: Vì ta xả hận

Thất Nguyệt Điềm

11/12/2016

Edit: Zi

Cuối cùng cũng ra khỏi được khu rừng, mọi người vô cùng hài lòng, lập tức phóng nhanh về phía trước, bọn họ không muốn lại gặp thêm một đám người có hình thù kỳ quái nữa đâu, chỉ mơ thôi đã đủ làm giật mình nửa đêm rồi chứ đừng nói là phải ở chung.

Mấy cái thú đương nhiên không phải vì thế mà không muốn ở lại, bọn chúng chỉ cảm thấy ở đó không có tự do, hơn nữa, nói chuyện với đám người kia cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn không bằng ra ngoài quậy.

Dù là xuất phát từ lý do nào, nhưng mục đích đều quy về là một, chính là không muốn ở lại đó thêm bất cứ giây phút nào nữa.

“Vì để không gặp phải thêm một đám người của hắc ám thần điện, chúng ta phải đi nhanh hơn.” Quân Mộ Khuynh nhàn nhạt nói, nếu không phải là nhìn mặt mũi của hắn, bộ lạc kia nàng nhất định đã hủy rồi.

“Đúng là nên đi nhanh, nếu không người của Hắc ám thần điện tìm tới thì sẽ rất phiền phức.” Hàn Ngạo Thần lạnh nhạt nói, chuyện giữa tiểu Khuynh Khuynh và đám người Quang Minh thần điên, Hắc ám thần điện không có khả năng không biết, mấy tên kia nói là mình muốn giành công, nhưng nếu không phải mấy tên ở thần điện ra lệnh, bọn họ nào dám tự tiện hành động.

“Người của Hắc Ám thần điện dám đến, ta sẽ để bọn họ có đi không có về.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng cười, con ngươi đỏ đậm lộ ra một tia lạnh lẽo.

Hàn Ngạo Thần vốn còn đang lo lắng cũng nhẹ nhàng cười, đúng vậy, có gì phải sợ, bọn họ dám đến thì sẽ để bọn họ không thể quay về là được, hơn nữa, có hắn ở đây, người của Hắc Ám thần điện cũng không dám công khai tấn công tiểu Khuynh Khuynh.

Thấy Hàn Ngạo Thần cười, Quân Mộ Khuynh cũng lộ ra nụ cười trêu chọc: “Hàn điện chủ không sợ ta giết sạch tín đồ của ngươi sao?”

“Tiểu Khuynh Khuynh thích giết bao nhiêu thì cứ giết, nếu mỏi tay thì vi phu sẽ giúp ngươi.” Hàn Ngạo Thần cười, sửa lại cọng tóc rối loạn trên trán, tự kỷ nói.

Đệch! Khóe miệng Quân Mộ Khuynh co quắp, nàng thế nào lại quên mất một chiêu này của hắn, lúc Hàn Ngạo Thần tự kỷ, ai cũng đều kém xa, còn làm ra cái bộ mặt làm người phẫn nộ không thôi.

“Coi như ta chưa nói gì.” Quân Mộ Khuynh khoát tay một cái, vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngươi không sợ Hắc ám chi thần tìm ngươi phiền phức sao?” giúp nàng như thế, hắc ám chi thần không có lý gì mà không biết, đến lúc đó hắn phải báo cáo kết quả công tác như thế nào?

Hàn Ngạo Thần cười nhạt, thiên địa lập tức ảm đạm: “Sẽ không, tên kia nhất định vô cùng hài lòng, thứ mà Quang minh chi thần muốn phá hủy, hắn nhất định sẽ bảo hộ, có điều lại không dám công khai mà thôi.” Cho nên hắn ở bên cạnh tiểu Khuynh Khuynh, tên kia nhất định sẽ vô cùng hài lòng.

“Xem ra không riêng gì Quang minh thánh điện với Hắc ám thần điện đấu nhau, các tín đồ của các ngươi cũng thế.” Quân Mộ Khuynh gật gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ.

Hàn Ngạo Thần đột nhiên dừng bước, đôi mắt nghiêm túc nhìn Quân Mộ Khuynh: “Trước đây ta chỉ tin vào chính mình, dù là hắc ám chi thần đi nữa, ở trong mắt ta chỉ là một quân cờ mà thôi.” Hắn nhìn ra phía xa, khóe miệng khẽ cong, nhưng vô cùng lạnh giá.

“Ta hiểu.” Quân Mộ Khuynh cười nhạt, nắm tay Hàn Ngạo Thần, hy vọng hắn sẽ không phải suy nghĩ nhiều nữa.

Nàng sao không hiểu được, trước kia, nàng cũng chỉ lẻ loi một mình, chỉ tin vào chính bản thân mình, bây giờ nàng có thật nhiều bằng hữu, cũng có hắn, nàng mới biết, có nhiều việc cũng không giống như xưa.

Hàn Ngạo Thần vẫn đi ở phía trước, đột nhiên dừng lại, hắn xoay người nhìn Quân Mộ Khuynh chăm chú: “Hàn Ngạo Thần chính là Hàn Ngạo Thần, ta không thuộc về hắc ám thần điện, cũng không thuộc hắc ám chi thần.” ánh mắt hắn vô cùng kiên định, nói.

Quân Mộ Khuynh không ngờ một câu nói đùa của mình lại có thể thấy được một mặt nghiêm túc của hắn, Quân Mộ Khuynh nhíu mày, đôi mắt đỏ đậm thoáng qua một tia nghi hoặc, hình như mỗi lần nhắc tới hắc ám thần điện hoặc hắc ám chi thần hắn đều lộ ra vẻ không cam tâm tình nguyện, thậm chí còn bài xích nữa.

“Ta biết.”

Đáp lại Hàn Ngạo Thần chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng ngữ khí cùng với ánh mắt nghiêm túc lại làm cho Hàn Ngạo Thần thở dài một hơi, trên mặt cũng khôi phục nụ cười ôn nhuận, chỉ là bị che giấu ở dưới mặt nạ.

“Chủ nhân, dọc đường đi nãy giờ hai người các ngươi cứ thầm thầm thì thì, rốt cuộc là có chuyện gì giấu chúng ta vậy?” Thiểm Điện đi tới trước mặt hai người, nghi ngờ hỏi, lúc nào thì chủ nhân với Ngạo Thần công tử lại có chuyện bí mật rồi? Vì sao bọn họ không biết? Không đúng, nếu bọn họ biết thì sao được gọi là bí mật nữa.

Quân Mộ Khuynh liếc Thiểm Điện một cái, chưa từng thấy con thú nào nhiều chuyện như nó, chuyện gì cũng muốn biết.

“Không có chuyện gì cả.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, hai tay chắp ra sau lưng, chạy nhanh về phía trước, khóe miệng vẫn luôn là nụ cười nhạt như có như không.

“Rõ ràng là có mà!” Thiểm Điện không tin nhìn Quân Mộ Khuynh, lại biết điều thở dài, không hỏi nữa, xem ra muốn biết đó là chuyện gì cũng không có nhiều khả năng, có điều hắn tin, sẽ có lúc chủ nhân nói cho bọn hắn biết.

Đã như vậy, biết muộn chút cũng gọi là biết, đúng, chính là như vậy.

Quân Mặc lạnh nhạt đi ở một bên, nhìn quan hệ giữa Quân Mộ Khuynh với ma thú của nàng, hắn có chút nghi hoặc, thần thú kim hổ không phải là nên ở bên người chủ nhân, bảo vệ sự an toàn của chủ nhân sao? Nhưng dọc đường hắn lại không nhìn thấy ma thú lởn vởn gần đây, không có ma thú cao cấp bên người, vì sao bọn họ lại có thể thuận lợi đi hết đoạn đường vừa rồi, không phải là nên có rất nhiều ma thú tới săn sao?

Hơn nữa, ba người này rất kỳ quái, những người khác chỉ gọi Khuynh nhi là cô nương, còn ba người bọn họ lại gọi nàng là chủ nhân, chẳng lẽ…

Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, Quân Mặc giật mình, không dám tin quay đầu lại nhìn Bá Hiêu, Hỏa Liên và Thiểm Điện, ba người bọn họ sẽ không phải là ma thú đi, còn có thể nói là Thánh thú!



Nghĩ tới đó, Quân Mặc vội vàng lắc lắc đầu, không để cho mình ‘nghĩ chuyện hoang đường’ nữa, nhưng dù cho hắn phủ định như thế nào thì trong lòng vẫn không thể xóa được sự chấn động, từ thượng cổ tới nay, thần thú nhận chủ còn không có cứ đừng nói chi là Thánh thú nhận chủ, lại không phải là khế ước, ma thú, thậm chí là Thánh thú nhận chủ, là chuyện tuyệt đối không thể nào xảy ra.

Nhưng mà nhớ lại xem, nhiều chuyện không thể nào xảy ra lại đều xảy ra trên người Khuynh nhi, Quân Mặc cũng bình tâm trở lại.

“Đại ca đang nghĩ gì vậy?” không biết từ lúc nào, Quân Mộ Khuynh đã đi tới phía sau Quân Mặc, nhìn thấy khuôn mặt hắn đột nhiên biến hóa, còn có hành động quay lại nhìn ba con ma thú kia, sự chấn động trên khuôn mặt, nàng đều có thể dễ dàng thấy được.

Chẳng lẽ đại ca đã phát hiện ra ba người họ là Thánh thú?

“Xem ra có nhiều chuyện Khuynh nhi không cho đại ca biết!” Suy nghĩ cẩn thận, Quân Mặc không có chỉ trích, chỉ nói một câu, thở dài một hơi.

Quân Mộ Khuynh hơi sững sờ, xem ra đại ca đã đoán được một chút gì đó rồi, nàng đã nói mà, đại ca thông minh như thế, sớm muộn gì cũng nhìn ra được, có điều nàng lại không nghĩ tới là đại ca sẽ biết sớm như vậy, làm cho nàng không kịp chuẩn bị.

“Đại ca có biết cũng đừng nói nha! Một cô gái yếu đuối như ta đương nhiên là cần một vài người lợi hại bảo vệ chứ.” Nàng lộ ra bộ dáng mỏng manh yếu đuối, nhu nhược nhìn Quân Mặc, cũng chỉ có dạng này mới thật đúng tuổi của Quân Mộ Khuynh bây giờ, tất nhiên nếu không tính tới đôi mắt giảo hoạt kèm thêm một chút lạnh lẽo của nàng.

Quân Mặc bất đắc dĩ cười lắc đầu, nếu trước đây, Khuynh nhi lộ ra biểu tình như vậy, hắn đương nhiên sẽ tin, có điều bây giờ,… nàng nói nàng là cô gái yếu đuối, hắn thật là khó tiếp thu.

Có cô gái yếu đuối nào như nàng? Ba con Thánh thú nhận chủ không nói, đến ngay cả thiên phú cũng biến thái, ba loại nguyên tố cũng đã đủ hù chết người, hơn nữa nàng còn có ba cái hậu trường vững chắc, chính là ba vị sư phụ kia, ba người kia sủng nàng tới tận trời, bây giờ còn có ai dám bất kính đối với Quân Mộ Khuynh, đó chính là ăn no rửng mỡ, chán sống.

Nhìn ánh mắt Quân Mặc, Quân Mộ Khuynh cũng thẹn thùng, nàng thật ra rất là nhu nhược mà, đại ca sao lại nhìn nàng như thế chứ…

“Khụ khụ… Khuynh nhi, chuyện của Lôi gia…”

“Ta biết đại ca muốn nói gì, chuyện của Lôi gia tạm thời chưa gấp, nếu tha cho Lôi gia đơn giản như vậy, không phải là phong cách của Quân Mộ Khuynh ta.” Quân Mộ Khuynh lộ ra nụ cười vô hại, nhưng đôi mắt đỏ đậm lại vô cùng lạnh lẽo, làm cho người ta không khỏi run rẩy sợ hãi.

Quân Mặc sủng nịch nhìn Quân Mộ Khuynh: “Chờ sau khi rời khỏi đảo tử vong, ta sẽ về Phù Thủy trấn, dù sao đó mới là nhà của chúng ta.” Nếu Khuynh nhi đã muốn quậy Lôi gia thì người đại ca như hắn sao có thể ngồi không được, có vài thứ đã đến lúc nên đòi lại.

“Vâng.” Quân Mộ Khuynh lộ ra một nụ cười, nàng rất thích cái chữ nhà kia của hắn.

“Còn có một việc, ngươi nói cho đại ca biết một chút.”

“Nói ddi, tiểu muội biết gì sẽ nói hết.” lúc này Quân Mộ Khuynh chả khác gì một thiếu nữ bình thường.

“Ngươi có thể nhận nãi nãi, vì sao lại không nhận gia gia?” điểm này hắn nghĩ không ra, Khuynh nhi ngay cả nãi nãi cũng gọi rồi, nhưng vẫn không gọi gia gia, hơn nữa hai người bọn họ mỗi lần vừa gặp nhau liền đánh nhau, mấy lần đánh đó, có hai lần hắn không thấy được, còn có một lần, là hắn tận mắt nhìn thấy, lần đó đúng là náo động toàn bộ Quân gia.

Quân Mộ Khuynh trợn mắt, không ngờ là đại ca hỏi mình chuyện này.

“Lão già kia có thù oán với ta.” Quân Mộ Khuynh phẫn nộ nói, ở Thánh Thú sơn, nàng nghe Quân Tử Mạn nói rõ ràng là gia chủ ra lệnh giết nàng không tha, nếu đã muốn giết, sao còn đối tốt với nàng như thế làm gì.

Quân Mộ Khuynh không ngờ câu trả lời của mình lại đổi lại một tiếng cười khẽ của đại ca.

“Khuynh nhi, ta không nghĩ nguyên nhân là do vậy đâu, ta lại nghĩ, ngươi giận hắn vì lúc trước hắn nhẫn tâm đuổi một nhà chúng ta ra khỏi Âm Nguyệt thành, còn cả vì thế mà ngươi, ta, phụ thân, Quân Tâm phải chịu ủy khuất.” này mới là lý do chính đi, mặc dù Khuynh không nói, nhưng hắn biết.

Mới không phải!

Quân Mộ Khuynh xoay đầu đi chỗ khác, thật ra lúc nàng tới Âm Nguyệt thành, biết chuyện mẫu thân mất có liên quan tới Quân Thương Lan, cũng đã đoán được cái sát lệnh kia hẳn là do Quân Thương Lan ra đi, nói không chừng cũng có thể là do Quân Tử Mạn vì báo thù riêng mà tự nói, bất kể là chuyện gì xảy ra và do ai, ít nhất nàng chưa từng hoài nghi sự yêu thương của Quân Chấn dành cho phụ thân nàng.

“Ngươi cũng tin tưởng gia gia, vì sao lại nhiều lần đánh nhau với hắn?” Quân Mặc lại hỏi, nghĩ tới hỏa diễm màu đỏ như máu kia, giờ hắn nhớ tới mà vẫn còn sợ, lúc đó bất cứ một trong hai người họ mà thật sự ra tay, Quân gia nhất định sẽ bị phá hủy, lần đó đã hủy gần như một nửa Quân gia, nếu thật, chắc chắn là hoàn toàn hủy.

Quân Mộ Khuynh quay đầu, khiếp sợ nhìn Quân Mặc: “Ai nói ta đánh nhau với hắn nhiều lần.” đây rõ ràng là vu tội.

“Lần đầu tiên là thư phòng, lần thứ hai là sân…”

“Lần thứ hai không phải là ta hủy mà, lần đó ta căn bản cũng không có ra tay.” Rõ ràng là lão già kia muốn giấu chuyện mấy người kia tới, mới phóng hỏa, đâu có liên quan tới nàng, từ đầu tới đuôi nàng cũng không có động người nha.

Đệch! Lão gia hỏa kia, nàng với hắn lại thêm một oán.

“Vậy lần đầu tiên thì sao?” Quân Mặc biết muội muội mình sẽ không nói dối mình, đương nhiên tin, hắn chỉ hiếu kỳ là vì sao Khuynh nhi với gia gia mỗi lần gặp mặt đều đánh nhau.

“Hắn động thủ trước, ta chỉ là phòng ngự thôi.” Sau đó không cẩn thận nên phóng lửa chứ bộ.



“Phải không đó.” Quân Mặc hoài nghi nhìn Quân Mộ Khuynh.

“Ai ô, đại ca, chẳng lẽ ta lại lừa ngươi, ngươi nhất định là nghe tên Quân Đan kia nói bậy đi, lần sau ta gặp hắn, nhất định sẽ cho hắn biết hậu quả của việc nhiều chuyện.” cư nhiên nói xấu nàng ở trước mặt đại ca.

Quân Mặc cười cười, Khuynh nhi lớn thật rồi, không còn là nha đầu bị ủy khuất thì khóc một mình, tự giam mình ở trong phòng không chịu ra, kỳ thực lúc trước Khuynh nhi cũng rất hiếu động, chỉ là sau khi mẫu thân mất, nàng liền nhát gan, cũng không biết lúc đó nàng đã thấy gì.

Nghĩ tới đây, Quân Mặc vô cùng lo lắng, muội muội nhỏ như thế đã chứng kiến mẫu thân chết trước mặt mình, nàng làm sao có thể chịu nổi.

“Chủ nhân, không xong không xong.” Thiểm Điện vội vàng chạy từ đằng trước chạy về, thần sắc vô cùng hoang mang.

“Làm sao vậy?” Quân Mộ Khuynh lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng, dường như tiểu cô nương vừa nũng nịu với Quân Mặc không phải là nàng vậy.

“Bốn vị lão huynh Vô gia kia đánh nhau với người ta.” Trận đánh hết sức to nha, cũng không biết hai bên có thù hận gì, vừa thấy mặt đã đánh nhau, ngăn không được.

“Đáng chết!” Quân Mộ Khuynh trầm mặt xuống: “Mau dẫn ta đi xem.” Bọn họ thật to gan, đã nói sẽ nghe lệnh của nàng, kết quả lại đi đánh nhau với người khác.

“Vâng.” Thiểm Điểm lắc mình một cái đã đi thật xa, hắn tưởng chủ nhân theo không kịp, quay đầu nhìn lại đã thấy đôi mắt lạnh lùng kia, giật mình một cái, tốc độ của chủ nhân sao lại nhanh thế, ngay cả hắn cũng có thể đuổi kịp.

“Làm sao vậy?” Quân Mộ Khuynh nghi hoặc liếc Thiểm Điện một cái, tự nhiên hắn lại hoang mang cái gì.

“Không có gì.” Thiểm Điện lắc lắc đầu, vội vàng chạy về phía trước, trong lòng lại vô cùng bội phục Quân Mộ Khuynh, chủ nhân quả nhiên lợi hại, về mặt tốc độ cũng có thể đuổi kịp hắn, hắn thật sự là tâm phục khẩu phục chủ nhân nha.

Hắn tự hào nhất là tốc độ nha!!!

Quân Mặc cũng nhanh chóng đuổi theo, may mắn hắn là quang nguyên tố, dung quang lực lượng mới có thể miễn cưỡng đuổi theo kịp mấy người trước mặt, trong lòng không khỏi cảm thán, Khuynh nhi càng lúc càng lợi hại, so với một năm trước không biết đã tiến bộ hơn bao nhiêu lần.

Bọn họ vội vã chạy tới liền phát hiện Hàn Ngạo Thần đã đứng ở đó, yên lặng đứng một bên nhìn mấy người đánh nhau, vì Vô Vũ không ma thú chỉ có thể đứng một bên lo lắng, nhìn thấy Quân Mộ Khuynh tới, sắc mặt liền tái mét, nàng biết chuyện lớn không tốt rồi.

Không có mệnh lệnh của cô nương, bọn họ tự tiện đánh nhau, cô nương nhất định sẽ rất tức giận.

Ngay khi Vô Vũ đang chờ đợi Quân Mộ Khuynh phát hỏa, bên tai lại truyền đến thanh âm chế nhạo.

“Thế nào, Mộ Dung đại công tử bắt nạt thuộc hạ của ta, không biết là có chuyện gì.” Quân Mộ Khuynh chế nhạo nhìn Mộ Dung Phượng Minh, thực sự là oan gia ngõ hẹp nha, ở đây cũng có thể gặp gỡ người Mộ Dung thành.

“Quân Mộ Khuynh!” Vốn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Mộ Dung Phượng Minh, khi thấy Quân Mộ Khuynh tới thì trở nên vặn vẹo dữ tợn.

Quân Mộ Khuynh cười ha hả đi qua: “Không ngờ Mộ Dung đại công tử còn nhớ tới ta nha, thật sự là khó cầu nha.” Nàng vô tội nói, xem ra chuyện lần trước Mộ Dung Phượng Minh vẫn còn giữ trong lòng, người này thiệt đúng là lòng dạ hẹp hòi.

Nói đến Mộ Dung Phượng Minh, Quân Mộ Khuynh cũng đau đầu, người này mỗi lần nhìn thấy nàng liền hận như muốn đem nàng ăn tươi nuốt sống, vì một gốc cây độc mà ghi hận nàng tới mấy năm nay, thật là hiếm thấy.

Mộ Dung Phương Minh hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý tới Quân Mộ Khuynh, ngược lại là khiêu khích nhìn nàng, nhìn mấy người đánh nhau phía trước, khóe miệng cong cong, hắn tuyệt đối tin tưởng người của hắn có thể đánh bại bốn người kia, dám trộm đồ của hắn thì phải trả giá thật lớn, hiện tại hắn không có tâm tình tính sổ chuyện kia với Quân Mộ Khuynh.

Thấy Mộ Dung Phượng Minh không để ý tới mình, điều này làm cho Quân Mộ Khuynh vô cùng nghi hoặc, chuyện kỳ lạ xảy ra đầu năm nay thật nhiều nha, chuyện gì cũng có thể xảy ra, Mộ Dung Phượng Minh hắn không phải đặc biệt hận không thể xông lên giết nàng bây giờ sao, trái lại chỉ nhằm vào bốn người Vô gia kia, chẳng lẽ giữa bọn họ có thù sâu?

Hàn Ngạo Thần đi tới bên người Quân Mộ Khuynh: “Mấy người này từng đến phòng luyện đan của Mộ Dung công tử dạo một vòng.”

Quân Mộ Khuynh lập tức hiểu vì sao Mộ Dung Phượng Minh lại canh cánh trong lòng đối với bốn người kia như vậy, thì ra là vì cái lần ‘dạo một vòng’ của bốn người kia nha, xem ra nàng thu bốn thủ hạ này cũng rất tốt đấy chứ.

“Mộ Dung công tử, ngươi bắt nạt thủ hạ của ta là không đúng rồi, dù cho những gì bọn họ đã từng làm, bây giờ họ cũng đã là thủ hạ của ta, ta không hi vọng bất kì kẻ nào làm thương tổn đến bọn họ.” Quân Mộ Khuynh khoanh tay trước ngực, nhìn tỉ thí phía trước, đây không phải là bắt nạt người khác sao, người của Mộ Dung thành ỷ vào mình có đan dược, bỗng nhiên xông lên đánh nhau, chuyện không biết xấu hổ như thế cũng có thể làm được.

“Quân Mộ Khuynh, bốn người bọn họ khi nào đã biến thành thủ hạ của ngươi rồi?” Mộ Dung Phượng Minh cơ hồ là cắn răng nói ra mấy lời này, Quân Mộ Khuynh nói mấy người kia thủ hạ của nàng, nàng sao có thể vô sỉ đến như vậy.

“Ngươi không tin? Vậy hỏi bọn hắn đi.” Nàng thu thủ hạ bộ lạ lắm sao? Làm gì ra cái bản mặt như thế.

Quân Mộ Khuynh thờ ơ nhìn mấy người đánh nhau trước mặt, trên người tản ra hàn ý, làm nhiệt độ xung quanh dần dần hạ xuống.

Mộ Dung Phượng Minh mới sẽ không nghe lời của Quân Mộ Khuynh, nhìn mấy người đánh nhau phía trước, khóe miệng hắn khẽ cong, mặc dù mấy người này là người của Quân Mộ Khuynh thì sao chứ, hôm nay hắn nhất định phải giải quyết bọn họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Ngự Thú Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook