Chương 15: Nguồn gốc của vấn đề
Dị Tượng
19/05/2020
"900 triệu."
Trong quán trà, Đinh Sơn có chút đắc ý, tủm tỉm cười: "Người anh em, thế nào? Nếu cậu cảm thấy giá cả thích hợp thì tôi chuyển khoản luôn."
"Diệp Tuyền."
Trương Đại ngồi cạnh cũng có chút kích động, vội vàng nhìn về phía Diệp Tuyền, hi vọng anh sẽ đồng ý. Dù sao Nhất Diệp Cư có số tiền này, cũng không phải không có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Chín trăm triệu đó, trong trí nhớ của Trương Đại, chỉ có lúc cách đây hai năm, thời điểm Diệp Chiến làm ăn nổi bật nhất mới có thu nhập chừng đó. Lúc đó, Nhất Diệp Cư cũng coi như có chút danh tiếng, chưa bao giờ lo lắng về chuyện làm ăn. Nhưng có người đắc ý thì cũng có người ganh ghét. Cũng chính từ khi đó, Diệp Chiến có mâu thuẫn với những người cùng ngành khác, để lại mầm họa.
Có thể thấy, bất cứ ngành nghề nào cũng tồn tại sự cạnh tranh. Cái gọi là hòa thuận cùng phát triển chỉ là lý tưởng thôi. VÌ vậy trước đó Trương Đại mới nghi ngờ, với tuổi tác của Diệp Tuyền, liệu anh có gánh vác được Nhất Diệp Cư không? Nhưng bây giờ, lòng tin của anh ta lại tăng thêm mấy phần. Cho nên anh ta cũng thay đổi suy nghĩ, bắt đầu suy nghĩ tới tương lai của Nhất Diệp Cư.
Đối với việc này, Diệp Tuyền cũng rất vui mừng, biết rằng Trương Đại bắt đầu thừa nhận anh. Nhưng trong lòng anh cũng có chủ kiến, hồ lô này tạm thời anh không có ý định bán. Ít nhất phải chờ anh nghiên cứu triệt để đã, rồi mới cân nhắc tới vấn đề bán ra.
"Vị này... ngài Đinh."
Diệp Tuyền cười cười, trực tiếp tỏ rõ ý kiến: "Tôi nghĩ là chú hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định bán hồ lô này. Dù sao thì vẫn cảm ơn chú đã có ra giá cao, chứng tỏ tôi mua cái hồ lô này không thiệt."
"Hả?"
Đinh Sơn sững sờ, theo bản năng, nói: "Người anh em, cậu không hài lòng với cái giá này à? Nếu cảm thấy không được thì cậu cứ ra một cái giá, để tôi cân nhắc một chút."
"Không phải vấn đề tiền nong..."
Diệp Tuyền do dự một chút, rồi lại nói: "Hai chú có biết Nhất Diệp Cư không?"
"Sao cơ?"
Lập tức, cả Đinh Sơn lẫn Hà béo đều sững sờ một chút, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hai người bọn họ cũng coi như là người trong nghề. Nếu không thì chắc chắn không thể nhìn ra hồ lô đó là pháp khí.
Cho nên đối với Nhất Diệp Cư, bọn họ ít nhiều cũng nghe qua. Ít nhất thì cũng có nghe đến chuyện một tháng trước, chuyện đó cũng rầm rộ trong ngành, gần đây mới dần lắng lại.
Nhưng đang yên đang lành, sao lại phải nhắc tới Nhất Diệp Cư?
"Bây giờ tôi ở Nhất Diệp Cư." Diệp Tuyền thản nhiên nói: "Nếu như hai chú có hứng thú với hồ lô này, thì qua mấy ngày nữa tới Nhất Diệp Cư tìm tôi. Đến lúc đó, chúng ta bàn lại."
Đinh Sơn khẽ giật mình, không nhịn được hỏi lại: "Anh bạn trẻ, cậu có quan hệ gì với Nhất Diệp Cư?"
"Ông chủ trước của Nhất Diệp Cư đã bàn giao lại cửa hàng cho tôi."
Diệp Tuyền cũng không che giấu, nói thẳng: "Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Nhất Diệp Cư đổi chủ, khai trương lại lần nữa, hoan nghênh mọi người tới."
"...Cậu?"
Đinh Sơn và Hà béo đưa mắt nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn. Bọn họ vốn tưởng rằng, Diệp Tuyền chỉ là người học việc ở Nhất Diệp Cư thôi, hoặc là nhân viên gì đó, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại là ông chủ.
Nhưng mà như vậy, bọn họ lại càng không coi trọng.
Đối với Diệp Chiến, bọn họ cũng có nghe danh, biết ông ấy cũng là một thầy phong thủy trình độ không tệ. Cho dù trước đó đã gặp phải thất bại, nhưng chỉ là thất bại tạm thời thôi. Chỉ cần Diệp Chiến chuyên tâm kinh doanh, nhất định có thể vực dậy.
Nhưng bây giờ, Nhất Diệp Cư lại đổi chủ, lại còn là một thanh niên trẻ.
Trẻ người non dạ, không có kinh nghiệm. Hai người họ rất nghi ngờ, Diệp Tuyền liệu có thể kinh doanh nổi Nhất Diệp Cư được không? Xem ra con phố phong thủy lại mất đi một cửa hàng rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì lại không lộ ra biểu hiện gì. Ngược lại, còn cười liên tục, mở miệng chúc mừng. Sau khi xác nhận Diệp Tuyền chưa có ý định bán hồ lô thì thức thời chủ động xin từ biệt.
Đợi đến khi hai người đó rời đi, Diệp Tuyền lập tức cười gượng: "Trương Đại, danh tiếng của Nhất Diệp Cư thực sự bị hủy rồi.... Cho dù đổi chủ, cũng không cứu vãn nổi danh tiếng. Anh nhìn hai người bọn họ, sau khi nghe xong lai lịch của tôi thì hứng thứ đối với hồ lô này cũng bớt đi một nửa. Hiển nhiên, bọn họ thà rằng không có hồ lô, cũng không muốn có bất kì liên quan gì với Nhất Diệp Cư."
Trương Đại im lặng, cũng biết đây là sự thật.
Ngành nghề phong thủy này vẫn tương đối cổ hủ, rất coi trọng danh tiếng. Không dễ dàng gì khoan dung với kẻ thất bại.
Bởi vì người đời đối với phong thủy cũng nửa tin nửa ngờ, thà rằng không tin còn hơn. Cho nên nhiệm vụ của thầy phong thủy chính là không ngừng xây dựng lòng tin cho khách hàng, để bọn họ tin rằng phong thủy có tồn tại.
Nói một cách khác, thầy phong thủy không được phép thất bại. Chỉ cần thất bại một lần thì cho dù trước đó có thành công bao nhiêu lần thì mọi người cũng chỉ nhớ thất bại mà thôi. Đây chính là vết nhơ đi theo cả đời, khó mà xóa được.
Nhất Diệp Cư hiện tại chính là đang nằm trong tình trạng đó.
Diệp Tuyền đang nghĩ, có nên dứt khoát đổi lại bảng hiệu của Nhất Diệp Cư, nói không chừng có thể kinh doanh tốt hơn.
"Anh Diệp, anh mở cửa hàng phong thủy à?"
Nhất Thiện ngồi cạnh hình như không biết chuyện của Nhất Diệp Cư, cười vui vẻ: "Cửa hàng của anh ở chỗ nào, rảnh em tìm anh uống trà, không biết anh có hoan nghênh không?"
"Đương nhiên hoan nghênh rồi." Diệp Tuyền cười: "Có thời gian, anh cũng sẽ tới chùa Nhất Nguyên thăm hỏi sư phụ của em."
Hai người hẹn nhau xong, bình trà cũng cạn, liền từ biệt tại đây.
Sau đó, Diệp Tuyền và Trương Đại về tới Nhất Diệp Cư.
So với lúc rời đi, bây giờ Trương Đại đã lấy lại được sức sống. Trong lòng của anh ta có thêm mấy phần hi vọng, cho nên vẻ mặt u sầu cũng giảm đi không ít. Khi nhìn thấy bên trong cửa hàng lộn xộn, cũng có ý thức dọn dẹp, lau chùi bụi bẩn...
"Trương Đại, đợi đã, đừng dọn dẹp vội."
Diệp Tuyền ngồi xuống, vẫy tay: "Anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?" Trương Đại ngạc nhiên, nghĩ tới cái gì liền vội vàng đi tới: "Anh muốn biết cái gì, tôi biết gì sẽ nói hết."
"Tôi muốn biết, chú Chiến của tôi rốt cuộc là tỷ thí với ai, làm sao lại bị gài bẫy đến thất bại như vậy?" Diệp Tuyền hỏi, đây chính là nguồn gốc của vấn đề, nếu không hiểu rõ ràng sẽ không cứu vãn nổi cục diện.
"Chuyện này nói ra rất dài."
Trương Đại chậm rãi nói: "Một tháng trước, thầy Diệp nhận được lời nhờ giúp người ta xử lý một vấn đề phong thủy. Nhưng mà không ngờ lúc ấy lại còn có thêm một thầy phong thủy khác. Thầy phong thủy đó họ La, có thù oán với thầy Diệp từ trước."
"Hai người chạm mặt, cũng coi là kẻ thù gặp nhau, mặt đỏ tía tai."
Trương Đại cau mày, nói: "Không biết chủ nhà có biết mâu thuẩn giữa hai người không. Chắc muốn để hai người họ tới cùng nhau để phân tài cao thấp, xem ai là người xuất sắc hơn. Ai thắng thì sẽ nhờ người đó giải quyết vấn đề."
"Thầy Diệp nói đó là vụ lớn, thầy ấy không muốn dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa, thầy phong thủy họ La kia lại luôn miệng khiêu khích nên thầy càng không muốn nhượng bộ, để tránh người khác cho là thầy sợ đối phương. Cho nên thầy không những đồng ý mà còn tăng thêm tiền cược..."
"Tiền đặt cược gì vậy?"
Diệp Tuyền chớp mắt nói: "Cược cả các pháp khí trong cửa hàng nữa à?"
"Không chỉ có thế!"
Trương Đại thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: "Còn cả tư cách pháp hội."
Trong quán trà, Đinh Sơn có chút đắc ý, tủm tỉm cười: "Người anh em, thế nào? Nếu cậu cảm thấy giá cả thích hợp thì tôi chuyển khoản luôn."
"Diệp Tuyền."
Trương Đại ngồi cạnh cũng có chút kích động, vội vàng nhìn về phía Diệp Tuyền, hi vọng anh sẽ đồng ý. Dù sao Nhất Diệp Cư có số tiền này, cũng không phải không có cơ hội Đông Sơn tái khởi.
Chín trăm triệu đó, trong trí nhớ của Trương Đại, chỉ có lúc cách đây hai năm, thời điểm Diệp Chiến làm ăn nổi bật nhất mới có thu nhập chừng đó. Lúc đó, Nhất Diệp Cư cũng coi như có chút danh tiếng, chưa bao giờ lo lắng về chuyện làm ăn. Nhưng có người đắc ý thì cũng có người ganh ghét. Cũng chính từ khi đó, Diệp Chiến có mâu thuẫn với những người cùng ngành khác, để lại mầm họa.
Có thể thấy, bất cứ ngành nghề nào cũng tồn tại sự cạnh tranh. Cái gọi là hòa thuận cùng phát triển chỉ là lý tưởng thôi. VÌ vậy trước đó Trương Đại mới nghi ngờ, với tuổi tác của Diệp Tuyền, liệu anh có gánh vác được Nhất Diệp Cư không? Nhưng bây giờ, lòng tin của anh ta lại tăng thêm mấy phần. Cho nên anh ta cũng thay đổi suy nghĩ, bắt đầu suy nghĩ tới tương lai của Nhất Diệp Cư.
Đối với việc này, Diệp Tuyền cũng rất vui mừng, biết rằng Trương Đại bắt đầu thừa nhận anh. Nhưng trong lòng anh cũng có chủ kiến, hồ lô này tạm thời anh không có ý định bán. Ít nhất phải chờ anh nghiên cứu triệt để đã, rồi mới cân nhắc tới vấn đề bán ra.
"Vị này... ngài Đinh."
Diệp Tuyền cười cười, trực tiếp tỏ rõ ý kiến: "Tôi nghĩ là chú hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định bán hồ lô này. Dù sao thì vẫn cảm ơn chú đã có ra giá cao, chứng tỏ tôi mua cái hồ lô này không thiệt."
"Hả?"
Đinh Sơn sững sờ, theo bản năng, nói: "Người anh em, cậu không hài lòng với cái giá này à? Nếu cảm thấy không được thì cậu cứ ra một cái giá, để tôi cân nhắc một chút."
"Không phải vấn đề tiền nong..."
Diệp Tuyền do dự một chút, rồi lại nói: "Hai chú có biết Nhất Diệp Cư không?"
"Sao cơ?"
Lập tức, cả Đinh Sơn lẫn Hà béo đều sững sờ một chút, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Hai người bọn họ cũng coi như là người trong nghề. Nếu không thì chắc chắn không thể nhìn ra hồ lô đó là pháp khí.
Cho nên đối với Nhất Diệp Cư, bọn họ ít nhiều cũng nghe qua. Ít nhất thì cũng có nghe đến chuyện một tháng trước, chuyện đó cũng rầm rộ trong ngành, gần đây mới dần lắng lại.
Nhưng đang yên đang lành, sao lại phải nhắc tới Nhất Diệp Cư?
"Bây giờ tôi ở Nhất Diệp Cư." Diệp Tuyền thản nhiên nói: "Nếu như hai chú có hứng thú với hồ lô này, thì qua mấy ngày nữa tới Nhất Diệp Cư tìm tôi. Đến lúc đó, chúng ta bàn lại."
Đinh Sơn khẽ giật mình, không nhịn được hỏi lại: "Anh bạn trẻ, cậu có quan hệ gì với Nhất Diệp Cư?"
"Ông chủ trước của Nhất Diệp Cư đã bàn giao lại cửa hàng cho tôi."
Diệp Tuyền cũng không che giấu, nói thẳng: "Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Nhất Diệp Cư đổi chủ, khai trương lại lần nữa, hoan nghênh mọi người tới."
"...Cậu?"
Đinh Sơn và Hà béo đưa mắt nhìn nhau, có chút ngoài ý muốn. Bọn họ vốn tưởng rằng, Diệp Tuyền chỉ là người học việc ở Nhất Diệp Cư thôi, hoặc là nhân viên gì đó, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại là ông chủ.
Nhưng mà như vậy, bọn họ lại càng không coi trọng.
Đối với Diệp Chiến, bọn họ cũng có nghe danh, biết ông ấy cũng là một thầy phong thủy trình độ không tệ. Cho dù trước đó đã gặp phải thất bại, nhưng chỉ là thất bại tạm thời thôi. Chỉ cần Diệp Chiến chuyên tâm kinh doanh, nhất định có thể vực dậy.
Nhưng bây giờ, Nhất Diệp Cư lại đổi chủ, lại còn là một thanh niên trẻ.
Trẻ người non dạ, không có kinh nghiệm. Hai người họ rất nghi ngờ, Diệp Tuyền liệu có thể kinh doanh nổi Nhất Diệp Cư được không? Xem ra con phố phong thủy lại mất đi một cửa hàng rồi.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt thì lại không lộ ra biểu hiện gì. Ngược lại, còn cười liên tục, mở miệng chúc mừng. Sau khi xác nhận Diệp Tuyền chưa có ý định bán hồ lô thì thức thời chủ động xin từ biệt.
Đợi đến khi hai người đó rời đi, Diệp Tuyền lập tức cười gượng: "Trương Đại, danh tiếng của Nhất Diệp Cư thực sự bị hủy rồi.... Cho dù đổi chủ, cũng không cứu vãn nổi danh tiếng. Anh nhìn hai người bọn họ, sau khi nghe xong lai lịch của tôi thì hứng thứ đối với hồ lô này cũng bớt đi một nửa. Hiển nhiên, bọn họ thà rằng không có hồ lô, cũng không muốn có bất kì liên quan gì với Nhất Diệp Cư."
Trương Đại im lặng, cũng biết đây là sự thật.
Ngành nghề phong thủy này vẫn tương đối cổ hủ, rất coi trọng danh tiếng. Không dễ dàng gì khoan dung với kẻ thất bại.
Bởi vì người đời đối với phong thủy cũng nửa tin nửa ngờ, thà rằng không tin còn hơn. Cho nên nhiệm vụ của thầy phong thủy chính là không ngừng xây dựng lòng tin cho khách hàng, để bọn họ tin rằng phong thủy có tồn tại.
Nói một cách khác, thầy phong thủy không được phép thất bại. Chỉ cần thất bại một lần thì cho dù trước đó có thành công bao nhiêu lần thì mọi người cũng chỉ nhớ thất bại mà thôi. Đây chính là vết nhơ đi theo cả đời, khó mà xóa được.
Nhất Diệp Cư hiện tại chính là đang nằm trong tình trạng đó.
Diệp Tuyền đang nghĩ, có nên dứt khoát đổi lại bảng hiệu của Nhất Diệp Cư, nói không chừng có thể kinh doanh tốt hơn.
"Anh Diệp, anh mở cửa hàng phong thủy à?"
Nhất Thiện ngồi cạnh hình như không biết chuyện của Nhất Diệp Cư, cười vui vẻ: "Cửa hàng của anh ở chỗ nào, rảnh em tìm anh uống trà, không biết anh có hoan nghênh không?"
"Đương nhiên hoan nghênh rồi." Diệp Tuyền cười: "Có thời gian, anh cũng sẽ tới chùa Nhất Nguyên thăm hỏi sư phụ của em."
Hai người hẹn nhau xong, bình trà cũng cạn, liền từ biệt tại đây.
Sau đó, Diệp Tuyền và Trương Đại về tới Nhất Diệp Cư.
So với lúc rời đi, bây giờ Trương Đại đã lấy lại được sức sống. Trong lòng của anh ta có thêm mấy phần hi vọng, cho nên vẻ mặt u sầu cũng giảm đi không ít. Khi nhìn thấy bên trong cửa hàng lộn xộn, cũng có ý thức dọn dẹp, lau chùi bụi bẩn...
"Trương Đại, đợi đã, đừng dọn dẹp vội."
Diệp Tuyền ngồi xuống, vẫy tay: "Anh qua đây, chúng ta nói chuyện một chút."
"Nói chuyện gì?" Trương Đại ngạc nhiên, nghĩ tới cái gì liền vội vàng đi tới: "Anh muốn biết cái gì, tôi biết gì sẽ nói hết."
"Tôi muốn biết, chú Chiến của tôi rốt cuộc là tỷ thí với ai, làm sao lại bị gài bẫy đến thất bại như vậy?" Diệp Tuyền hỏi, đây chính là nguồn gốc của vấn đề, nếu không hiểu rõ ràng sẽ không cứu vãn nổi cục diện.
"Chuyện này nói ra rất dài."
Trương Đại chậm rãi nói: "Một tháng trước, thầy Diệp nhận được lời nhờ giúp người ta xử lý một vấn đề phong thủy. Nhưng mà không ngờ lúc ấy lại còn có thêm một thầy phong thủy khác. Thầy phong thủy đó họ La, có thù oán với thầy Diệp từ trước."
"Hai người chạm mặt, cũng coi là kẻ thù gặp nhau, mặt đỏ tía tai."
Trương Đại cau mày, nói: "Không biết chủ nhà có biết mâu thuẩn giữa hai người không. Chắc muốn để hai người họ tới cùng nhau để phân tài cao thấp, xem ai là người xuất sắc hơn. Ai thắng thì sẽ nhờ người đó giải quyết vấn đề."
"Thầy Diệp nói đó là vụ lớn, thầy ấy không muốn dễ dàng từ bỏ. Hơn nữa, thầy phong thủy họ La kia lại luôn miệng khiêu khích nên thầy càng không muốn nhượng bộ, để tránh người khác cho là thầy sợ đối phương. Cho nên thầy không những đồng ý mà còn tăng thêm tiền cược..."
"Tiền đặt cược gì vậy?"
Diệp Tuyền chớp mắt nói: "Cược cả các pháp khí trong cửa hàng nữa à?"
"Không chỉ có thế!"
Trương Đại thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: "Còn cả tư cách pháp hội."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.