Chương 26: Tin nội bộ
Dị Tượng
19/05/2020
Được Giang Cung nhắc nhở, lúc này Giáo sư Tưởng mới tỉnh táo lại, ánh mắt ông hơi dại ra, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần, bình tĩnh một chút, sau đó cười khổ nói: "Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi..."
"Tại sao, đây là tại sao?"
Giáo sư Tưởng vội hỏi: "Con mắt tôi vẽ ra cũng không kém mà, tại sao lại nổ?"
"Giải thích cái này hết sức phức tạp."
Giang Cung lạnh nhạt nói: "Giáo sư Tưởng, ông không phải người trong nghề nên không cần thiết phải tìm hiểu cặn kẽ như vậy. Bây giờ xem ra, tâm trạng học sinh của ông không được tốt lắm, ông hãy dẫn họ rời đi, an ủi họ một chút."
"... Được." Giáo sư Tưởng chớp mắt, ông nhìn Diệp Tuyền, mỉm cười: "Chàng trai trẻ, cậu tên là gì, tiện thể chúng ta hãy giữ liên lạc được không?"
Ông cảm thấy Diệp Tuyền khá dễ nói chuyện, nên định đánh du kích.
Đối với đề nghị này, Diệp Tuyền không hề do dự, trực tiếp ra hiệu nói: "Trương Đại, anh hãy tiễn giáo sư Tưởng, tiện thể nói cho ông ấy địa chỉ và số điện thoại Nhất Diệp Cư của chúng ta."
"Tôi biết rồi." Ánh mắt Trương Đại sáng lên, niềm nở đi đến.
Không lâu sau, giáo sư Tưởng đã rời đi, đám học sinh của ông ta cũng vội vã đi theo. Nhưng so với vừa nãy, trong mắt những học sinh này, ngoài vẻ hoảng hốt bên ngoài còn có mấy phần kính nể.
"... Cậu rất thông minh."
Lúc này, Giang Cung mới không vui nói: "Cậu định lấy tôi làm bàn đạp để đạt được mục đích sao."
"Giang sư phụ, chú nói quá rồi." Tất nhiên, Diệp Tuyền không chịu thừa nhận, vội giải thích: "Con lại rất kính trọng chú, tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy."
"Nên thế."
Giang Cung không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: "Làm sao cậu biết, chuỗi hồ lô của Kim Ngọc Đường là bút tích của tôi? Có phải Thẩm Thanh Tùng nói cho cậu không?"
"Không phải."
Diệp Tuyền cười nói: "Tự con nhìn ra được... Hồ lô chi chít những ngôi sao như lỗ kim, có lẽ là thủ thuật che mắt, mục đích của nó là che đi hoa văn nhỏ xíu."
Giang Cung cảm thấy chấn động, nhíu mày nói: "Cậu thật sự đã nhìn ra?"
"Con cũng nhìn được chút ít."
Diệp Tuyền thản nhiên nói: "Đêm qua, con cầm hồ lô nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện trong sao vàng của hồ lô che giấu một sợi tơ rất mảnh. Đầu kia sợi tơ nhìn như hoa văn tự nhiên, nhưng thật ra lại không phải, mà là hoa văn được khắc bằng dao. Hoa văn được khắc mờ nhạt, chằng chịt như tơ nhện, xâu chuỗi toàn bộ mặt hồ lô, tạo thành hình pháp tụ khí."
"Cậu..." Giang Cung kinh hãi, không ngờ, Diệp Tuyền đúng là đã nhìn thấu.
Diệp Tuyền cười một tiếng, tiếp tục nói: "Sau đó trở lại nơi này, nhìn thấy tác phẩm tượng điêu khắc gỗ của Giang sư phụ, con lại chú ý thấy trong những tác phẩm này của chú, cũng có vết tích của hoa văn chằng chịt như tơ nhện, nên liền to gan phỏng đoán..."
Trong lúc nói chuyện, trong lòng anh vô cùng cảm khái.
Chẳng trách Giang Cung nổi danh ở Hàng Châu, đây không phải thổi phồng mà là thực tế. Nguyên nhân chủ yếu là do tác phẩm của Giang Cung, từ lựa chọn nguyên liệu đến điêu khắc đều ẩn chứa huyền cơ.
Gỗ được chọn làm nguyên liệu đã trải qua xử lý đặc biệt, bản thân ẩn chứa sức sống. Mà thủ pháp điêu khắc của Giang Cung cũng không phải bình thường, đó là lấy cách bố cục phong thuỷ điêu khắc trong tác phẩm.
Nói cách khác, mỗi đồ vật Giang Cung điêu khắc đều ẩn giấu một bố cục phong thuỷ. Nên khó trách khi khai nhãn đồ vật phải hết sức thận trọng. Nói trắng ra, đây không đơn giản là khai nhãn cho nhân vật, mà là điểm mắt trận cho bố cục phong thuỷ.
Nếu điểm không đúng mắt trận thì bố cục tụ khí không hình thành, trường khí hỗn loạn, chắc chắn dẫn đến xung đột, phản phệ. Người bình thường không hiểu được bí ẩn trong đó, sẽ coi đây là chuyện thần bí, hoang mang, sợ hãi.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được bên ngoài, người trong nghề mới thấy được bản chất.
Diệp Tuyền hiểu được huyền cơ trong đó, nên mới phá lệ khâm phục Giang Cung. Vì dù anh biết được bí ẩn trong đó nhưng lại không phục chế được, cái này cần nhiều năm kinh nghiệm thực tế. Khi điêu khắc, tay cầm dao phải chắc, chỉ một chút sai sót thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển, thất bại trong gang tấc.
Trừ phi anh cố gắng nghiên cứu kiến thức điêu khắc cơ bản giống Giang Cung, bắt đầu học từ đầu, tốn mấy chục năm mới có thể đạt tới cảnh giới này. Vấn đề ở chỗ, anh không kiên nhẫn như vậy. Nên sau khi nhìn ra bí ẩn của hồ lô, anh lập tức chán nản từ bỏ suy nghĩ trước đó.
Làm gì cũng phải có chuyên môn, chế pháp khí không phải là thế mạnh của anh, miễn cưỡng chưa chắc sẽ thành công.
Vì vậy xem ra kết bạn với Giang Cung đáng tin cậy hơn.
"Cậu cũng là có mắt nhìn sắc bén hơn Diệp Chiến nhiều." Giang Cung khẳng định đồng thời khen ngợi một câu.
"Không dám." Diệp Tuyền khiêm tốn nói: "Con mới vào nghề, vẫn cần bậc tiền bối như Giang sư phụ chỉ điểm nhiều hơn."
"... Tôi hiểu ý cậu."
Giang Cung trầm mặc lúc lâu, mới mở miệng nói: "Có lẽ cũng đúng, Diệp Chiến đã giao Nhất Diệp Cư cho cậu trông coi, chứng tỏ cậu khá có bản lĩnh, không phải chỉ được cái vẻ bề ngoài."
Nghe đến đó, bất giác vẻ mặt Diệp Tuyền trở nên vui vẻ.
Nhưng đúng vào lúc này, Giang Cung lại nói: "Nhưng... Tôi vẫn không thể tặng tư cách pháp hội cho cậu."
"..."
Diệp Tuyền không còn gì để nói, lãng phí tình cảm.
"Lý do vẫn giống nhau."
Giang Cung thẳng thắn nói: "Diệp Chiến là Diệp Chiến, cậu là cậu. Tôi bằng lòng cho Diệp Chiến cơ hội, không có nghĩa tôi bằng lòng cho cậu cơ hội, hiểu chưa? Giữa chúng ta, không có giao tình này..."
"Con hiểu rồi." Diệp Tuyền cười khổ, tỏ vẻ đã hiểu.
Sự thật là vậy, chưa nhắc đến việc anh tiếp nhận Nhất Diệp Cư vốn cũng không phải là Diệp Chiến cho phép, anh không kế thừa ý chí Diệp Chiến, tất nhiên không có tư cách thừa kế "Di sản" của Diệp Chiến.
Dù anh tiếp nhận Nhất Diệp Cư là do Diệp Chiến giao phó, nhưng mà một đời vua một đời thần, cũng không có nghĩa bạn của Diệp Chiến sẽ nể mặt anh, hết mình giúp anh kinh doanh cửa hàng.
"Cậu hiểu thì tốt." Vẻ mặt Giang Cung hơi ngưng lại, nói: "Tất nhiên, nể mặt Diệp Chiến, tôi sẽ phá lệ nói cho cậu một tin tức."
Diệp Tuyền trong lòng hơi động, liền vội vàng hỏi: "Tin tức gì ạ?"
"Hàng năm, Hàng Châu có ba pháp hội kết hợp, bình thường tổ chức vào đầu năm, giữa năm và cuối năm, pháp hội gần nhất đã bắt đầu chuẩn bị rồi, địa điểm ở chùa Thiên Trúc."
Giang Cung chỉ điểm: "Chủ trì pháp hội lần này chính là đại sư Thạch Tâm của chùa Thiên Trúc. Tôi đã đồng ý điêu khắc cho đại sư Thạch Tâm một tượng Quan Âm nghìn tay, nên mới lấy được một chỉ tiêu tham gia pháp hội. Nếu cậu muốn tham gia pháp hội, chỉ cần có thể thuyết phục được đại sư Thạch Tâm, chắc chắn không thành vấn đề."
"Đại sư Thạch Tâm."
Tình thế xoay chuyển, có hy vọng, Diệp Tuyền thật vui mừng, vội vàng xin chỉ bảo: "Thầy Giang, đại sư Thạch Tâm có yêu thích cái gì không? Phải nói như thế nào mới khiến ông ấy động lòng?"
"Cái này tôi cũng không rõ."
Giang Cung khẽ cười nói: "Tôi đã nói cho cậu tin nội bộ rồi, người bình thường đều không biết năm nay là ông ấy chủ trì pháp hội. Nên có thể nắm được cơ hội hay không thì phải dựa vào chính bản thân cậu, tôi lực bất tòng tâm."
"Chà..." Diệp Tuyền nhíu mày, không thể làm gì.
"Cái nên biết, cậu cũng đã biết rồi."
Giang Cung bắt đầu đuổi người: "Hôm nay mọi việc không thuận lợi, hai đồ vật của tôi bị hỏng, làm tôi mất hứng thú, tôi không muốn làm việc nữa, muốn về nhà đi ăn cơm. Cậu đi cùng tôi hay về?"
"Tại sao, đây là tại sao?"
Giáo sư Tưởng vội hỏi: "Con mắt tôi vẽ ra cũng không kém mà, tại sao lại nổ?"
"Giải thích cái này hết sức phức tạp."
Giang Cung lạnh nhạt nói: "Giáo sư Tưởng, ông không phải người trong nghề nên không cần thiết phải tìm hiểu cặn kẽ như vậy. Bây giờ xem ra, tâm trạng học sinh của ông không được tốt lắm, ông hãy dẫn họ rời đi, an ủi họ một chút."
"... Được." Giáo sư Tưởng chớp mắt, ông nhìn Diệp Tuyền, mỉm cười: "Chàng trai trẻ, cậu tên là gì, tiện thể chúng ta hãy giữ liên lạc được không?"
Ông cảm thấy Diệp Tuyền khá dễ nói chuyện, nên định đánh du kích.
Đối với đề nghị này, Diệp Tuyền không hề do dự, trực tiếp ra hiệu nói: "Trương Đại, anh hãy tiễn giáo sư Tưởng, tiện thể nói cho ông ấy địa chỉ và số điện thoại Nhất Diệp Cư của chúng ta."
"Tôi biết rồi." Ánh mắt Trương Đại sáng lên, niềm nở đi đến.
Không lâu sau, giáo sư Tưởng đã rời đi, đám học sinh của ông ta cũng vội vã đi theo. Nhưng so với vừa nãy, trong mắt những học sinh này, ngoài vẻ hoảng hốt bên ngoài còn có mấy phần kính nể.
"... Cậu rất thông minh."
Lúc này, Giang Cung mới không vui nói: "Cậu định lấy tôi làm bàn đạp để đạt được mục đích sao."
"Giang sư phụ, chú nói quá rồi." Tất nhiên, Diệp Tuyền không chịu thừa nhận, vội giải thích: "Con lại rất kính trọng chú, tuyệt đối không có ý nghĩ như vậy."
"Nên thế."
Giang Cung không tỏ rõ ý kiến, chỉ hỏi: "Làm sao cậu biết, chuỗi hồ lô của Kim Ngọc Đường là bút tích của tôi? Có phải Thẩm Thanh Tùng nói cho cậu không?"
"Không phải."
Diệp Tuyền cười nói: "Tự con nhìn ra được... Hồ lô chi chít những ngôi sao như lỗ kim, có lẽ là thủ thuật che mắt, mục đích của nó là che đi hoa văn nhỏ xíu."
Giang Cung cảm thấy chấn động, nhíu mày nói: "Cậu thật sự đã nhìn ra?"
"Con cũng nhìn được chút ít."
Diệp Tuyền thản nhiên nói: "Đêm qua, con cầm hồ lô nghiên cứu rất lâu, cuối cùng cũng phát hiện trong sao vàng của hồ lô che giấu một sợi tơ rất mảnh. Đầu kia sợi tơ nhìn như hoa văn tự nhiên, nhưng thật ra lại không phải, mà là hoa văn được khắc bằng dao. Hoa văn được khắc mờ nhạt, chằng chịt như tơ nhện, xâu chuỗi toàn bộ mặt hồ lô, tạo thành hình pháp tụ khí."
"Cậu..." Giang Cung kinh hãi, không ngờ, Diệp Tuyền đúng là đã nhìn thấu.
Diệp Tuyền cười một tiếng, tiếp tục nói: "Sau đó trở lại nơi này, nhìn thấy tác phẩm tượng điêu khắc gỗ của Giang sư phụ, con lại chú ý thấy trong những tác phẩm này của chú, cũng có vết tích của hoa văn chằng chịt như tơ nhện, nên liền to gan phỏng đoán..."
Trong lúc nói chuyện, trong lòng anh vô cùng cảm khái.
Chẳng trách Giang Cung nổi danh ở Hàng Châu, đây không phải thổi phồng mà là thực tế. Nguyên nhân chủ yếu là do tác phẩm của Giang Cung, từ lựa chọn nguyên liệu đến điêu khắc đều ẩn chứa huyền cơ.
Gỗ được chọn làm nguyên liệu đã trải qua xử lý đặc biệt, bản thân ẩn chứa sức sống. Mà thủ pháp điêu khắc của Giang Cung cũng không phải bình thường, đó là lấy cách bố cục phong thuỷ điêu khắc trong tác phẩm.
Nói cách khác, mỗi đồ vật Giang Cung điêu khắc đều ẩn giấu một bố cục phong thuỷ. Nên khó trách khi khai nhãn đồ vật phải hết sức thận trọng. Nói trắng ra, đây không đơn giản là khai nhãn cho nhân vật, mà là điểm mắt trận cho bố cục phong thuỷ.
Nếu điểm không đúng mắt trận thì bố cục tụ khí không hình thành, trường khí hỗn loạn, chắc chắn dẫn đến xung đột, phản phệ. Người bình thường không hiểu được bí ẩn trong đó, sẽ coi đây là chuyện thần bí, hoang mang, sợ hãi.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy được bên ngoài, người trong nghề mới thấy được bản chất.
Diệp Tuyền hiểu được huyền cơ trong đó, nên mới phá lệ khâm phục Giang Cung. Vì dù anh biết được bí ẩn trong đó nhưng lại không phục chế được, cái này cần nhiều năm kinh nghiệm thực tế. Khi điêu khắc, tay cầm dao phải chắc, chỉ một chút sai sót thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển, thất bại trong gang tấc.
Trừ phi anh cố gắng nghiên cứu kiến thức điêu khắc cơ bản giống Giang Cung, bắt đầu học từ đầu, tốn mấy chục năm mới có thể đạt tới cảnh giới này. Vấn đề ở chỗ, anh không kiên nhẫn như vậy. Nên sau khi nhìn ra bí ẩn của hồ lô, anh lập tức chán nản từ bỏ suy nghĩ trước đó.
Làm gì cũng phải có chuyên môn, chế pháp khí không phải là thế mạnh của anh, miễn cưỡng chưa chắc sẽ thành công.
Vì vậy xem ra kết bạn với Giang Cung đáng tin cậy hơn.
"Cậu cũng là có mắt nhìn sắc bén hơn Diệp Chiến nhiều." Giang Cung khẳng định đồng thời khen ngợi một câu.
"Không dám." Diệp Tuyền khiêm tốn nói: "Con mới vào nghề, vẫn cần bậc tiền bối như Giang sư phụ chỉ điểm nhiều hơn."
"... Tôi hiểu ý cậu."
Giang Cung trầm mặc lúc lâu, mới mở miệng nói: "Có lẽ cũng đúng, Diệp Chiến đã giao Nhất Diệp Cư cho cậu trông coi, chứng tỏ cậu khá có bản lĩnh, không phải chỉ được cái vẻ bề ngoài."
Nghe đến đó, bất giác vẻ mặt Diệp Tuyền trở nên vui vẻ.
Nhưng đúng vào lúc này, Giang Cung lại nói: "Nhưng... Tôi vẫn không thể tặng tư cách pháp hội cho cậu."
"..."
Diệp Tuyền không còn gì để nói, lãng phí tình cảm.
"Lý do vẫn giống nhau."
Giang Cung thẳng thắn nói: "Diệp Chiến là Diệp Chiến, cậu là cậu. Tôi bằng lòng cho Diệp Chiến cơ hội, không có nghĩa tôi bằng lòng cho cậu cơ hội, hiểu chưa? Giữa chúng ta, không có giao tình này..."
"Con hiểu rồi." Diệp Tuyền cười khổ, tỏ vẻ đã hiểu.
Sự thật là vậy, chưa nhắc đến việc anh tiếp nhận Nhất Diệp Cư vốn cũng không phải là Diệp Chiến cho phép, anh không kế thừa ý chí Diệp Chiến, tất nhiên không có tư cách thừa kế "Di sản" của Diệp Chiến.
Dù anh tiếp nhận Nhất Diệp Cư là do Diệp Chiến giao phó, nhưng mà một đời vua một đời thần, cũng không có nghĩa bạn của Diệp Chiến sẽ nể mặt anh, hết mình giúp anh kinh doanh cửa hàng.
"Cậu hiểu thì tốt." Vẻ mặt Giang Cung hơi ngưng lại, nói: "Tất nhiên, nể mặt Diệp Chiến, tôi sẽ phá lệ nói cho cậu một tin tức."
Diệp Tuyền trong lòng hơi động, liền vội vàng hỏi: "Tin tức gì ạ?"
"Hàng năm, Hàng Châu có ba pháp hội kết hợp, bình thường tổ chức vào đầu năm, giữa năm và cuối năm, pháp hội gần nhất đã bắt đầu chuẩn bị rồi, địa điểm ở chùa Thiên Trúc."
Giang Cung chỉ điểm: "Chủ trì pháp hội lần này chính là đại sư Thạch Tâm của chùa Thiên Trúc. Tôi đã đồng ý điêu khắc cho đại sư Thạch Tâm một tượng Quan Âm nghìn tay, nên mới lấy được một chỉ tiêu tham gia pháp hội. Nếu cậu muốn tham gia pháp hội, chỉ cần có thể thuyết phục được đại sư Thạch Tâm, chắc chắn không thành vấn đề."
"Đại sư Thạch Tâm."
Tình thế xoay chuyển, có hy vọng, Diệp Tuyền thật vui mừng, vội vàng xin chỉ bảo: "Thầy Giang, đại sư Thạch Tâm có yêu thích cái gì không? Phải nói như thế nào mới khiến ông ấy động lòng?"
"Cái này tôi cũng không rõ."
Giang Cung khẽ cười nói: "Tôi đã nói cho cậu tin nội bộ rồi, người bình thường đều không biết năm nay là ông ấy chủ trì pháp hội. Nên có thể nắm được cơ hội hay không thì phải dựa vào chính bản thân cậu, tôi lực bất tòng tâm."
"Chà..." Diệp Tuyền nhíu mày, không thể làm gì.
"Cái nên biết, cậu cũng đã biết rồi."
Giang Cung bắt đầu đuổi người: "Hôm nay mọi việc không thuận lợi, hai đồ vật của tôi bị hỏng, làm tôi mất hứng thú, tôi không muốn làm việc nữa, muốn về nhà đi ăn cơm. Cậu đi cùng tôi hay về?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.