Nghịch Thiên Sủng Phu: Băng Vương Diễm Đế

Quyển 1 - Chương 2: Lấy máu rửa thù

Bạch Tử Vi

27/03/2017

Nơi ở mới của ta là một tiểu viện tinh xảo nằm ở phía bắc, có rừng trúc bao quanh nên ta gọi nó là: Tử Trúc viên. So với lúc còn trong cô nhi viện, đãi ngộ ở đây tốt hơn không biết bao nhiêu lần. Mỗi ngày đều có cơm dâng tận miệng, áo đưa tận tay, kẻ hầu người hạ tấp nập khiến tay ta không dính một giọt nước.

Bù lại, chương trình học dày đặc lại rút cạn sức lực của ta. Dạ gia không hổ là đại gia tộc đã tồn tại mấy trăm năm, yêu cầu đối với người thừa kế cơ hồ là thập toàn thập mỹ*. Ngoại trừ các môn thường thức cơ bản (toán, hóa, sinh, địa,…), ta còn phải học thêm lễ nghi, cầm kì thư họa, binh pháp, kỵ xạ**, ngoại công nội công, lộng thương múa kiếm gì gì đó… Tóm lại, những gì nam tử nên học ta đều học, nữ tử nên biết ta đều biết, chỉ trừ môn tú hồng***.

Vốn dĩ đầu óc ta nhanh nhạy hơn những đứa trẻ cùng tuổi, học một biết mười, nhìn qua liền nhớ, trong khoảng thời gian này đã đem tuyệt học của các vị lão sư hấp thu hết, hoàn thành xong khóa học mà người bình thường phải dùng đến mười mấy hai chục năm mới học được.

Mười hai vị trưởng lão đức cao vọng trọng trong gia tộc do cha mời đến dạy ta đều hết sức hài lòng, trước khi từ biệt ta đều cười đến nỗi mặt nhăn thành trái khổ qua, miệng thì liên tục phun nước miếng: “Thiếu chủ quả là nhân trung long phụng, thiên tư trác tuyệt, tài năng bực này, chậc chậc, khiến đất trời hổ thẹn, quỷ khóc thần sầu…(lượt bỏ 3000 chữ)…” Cũng không biết quy củ ăn nói nhỏ nhẹ ngày thường họ dạy ta bị vứt vào xó xỉnh nào rồi.

“ Thiếu chủ, gia chủ gọi ngài đến thư phòng ạ!” Lệ Ảnh khoác cho ta một kiện áo choàng màu đen, giọng nói đều đều như người máy. Từ khi đến đây, ta chưa từng đặt chân ra khỏi Tử Trúc viên, Lệ Ảnh có thể xem như quản gia của ta, nhưng đáng tiếc lại là một cái cọc gỗ vô vị.

Thiếu niên trong gương có đôi mắt đào hoa quyến rũ nhưng chứa đầy hàn khí, khuôn mặt trắng trẻo không tì vết như được tạc từ ngọc, giữa chân mày toát lên anh khí không thuộc về nữ nhân, dáng người mảnh khảnh lại tản ra sự cao quý của nhà đế vương khiến người ta không thể xem thường, ngắn ngủi mấy năm đã lột xác hoàn toàn.

Vì trong tộc không thiếu nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đang lăm le vị trí thiếu chủ, cộng thêm đám nguyên lão khư khư giữ định kiến nam tôn nữ ti nên cha liền bắt ta nữ phẫn nam trang. Mỗi lần nhìn lại bộ dạng bất nam bất nữ này của chính mình, ta lại cảm thấy tương lai mù mịt. Sau này làm sao ta lấy chồng, không lẽ phải ôm cái gia tộc này mốc meo cả đời…

“Phụ thân.” Hành lễ xong, ta nghiêm chỉnh đứng một bên nhìn người đàn ông tuấn mỹ đang ngồi sau bàn gỗ hoa lê làm việc.

Đối với người cha này, cảm giác kính sợ nhiều hơn là yêu quý. Tuy bận rộn nhưng mỗi ngày ông đều bớt chút thời gian dạy dỗ ta, mức độ nghiêm khắc so với các vị trưỡng lão chỉ hơn chứ không kém. Lúc mệt mỏi, lúc cô đơn, lúc ủy khuất, lúc vấp ngã, ta đều âm thầm chịu đựng. Thứ đầu tiên ta học được từ ông là tự mình cố gắng, không thể dựa dẫm vào bất cứ ai.

“ Ngồi đi.” Cha nhìn ta bằng ánh mắt ôn hòa, chỉ vào chiếc ghế đối diện ông.“Thời gian qua con làm rất tốt, cha tự hào về con.”

Ta còn chưa kịp vui vẻ thì cha lại nói tiếp: “ Nhưng chưa đủ! Muốn chính thức trở thành người kế thừa chính thức của Dạ gia, con còn phải trải qua một thử thách cuối cùng.”



Vừa nói, cha vừa đi về giá sách, tiện tay ấn một cơ quan trên tường, để lộ một thông đạo tối đen. Ta có chút bất an theo cha bước xuống cầu thang bằng đá, càng xuống sâu càng thấy lạnh lẽo âm u như địa ngục.

“Đây là nhà lao duy nhất của gia tộc, những kẻ phản bội gia tộc hoặc mắc sai lầm nghiêm trọng một khi đã vào đây rồi thì đừng mong trở ra.” Giọng cha thản nhiên như đang đưa ta đi tham quan vườn hoa vậy.

Trong ánh sáng mờ mờ của ngọn đuốc, ta thấy hai bên tường treo đầy dụng cụ tra tấn. Những phòng giam nhỏ nối nhau liên tiếp, sau chấn song bằng sắt kiên cố, kẻ thì tiều tụy thiếu sức sống, kẻ thì chỉ còn da bọc xương, kẻ thì thiếu tay cụt chân, kẻ bị cắt lưỡi móc mắt, kẻ thì điên loạn la hét không giống người. Người canh ngục lặng im cúi chào chúng ta, tựa hồ đã quá quen thuộc với canh tượng này.

Dạo một vòng từ đầu đến cuối nhà giam, rốt cuộc cha cũng chịu dừng lại. Trong quá trình “chiêm ngưỡng” trăm loại tư thái kinh khủng quỉ dị của đám tù nhân này, ta vô cùng bình tĩnh trưng ra bộ mặt than dù trời sập xuống vẫn không đổi sắc. Chỉ cần biểu hiện ra một chút sợ hãi, dám cá cha sẽ đá ta vào sống chung với lũ điên này ít nhất là một tháng.

“Có nhận ra bạn cũ của con không?”Cha đột nhiên chỉ vào năm người trong phòng, dù rất tối nhưng nhờ luyện võ nhiều năm ta vẫn thấy rõ từng đường nét trên khuôn mặt họ. Đôi mắt đỏ lòm chứa đựng sự hung tàn chết chóc, bắp thịt trên người nổi lên cuồn cuộn, răng nanh nhọn hoắt chìa ra khỏi miệng, móng tay đen sì rắn chắc, cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ tựa dã thú.

Những đường nét mờ nhạt chồng lên nhau, quá khứ lãng quên lại lần nữa tái hiện, đứa trẻ còi cọc luôn bị đám thiếu niên trong cô nhi viện hành hạ…

Trong lúc ta thất thần, cha đã mở cửa phòng giam ném ta vào. Lập tức, đám người kia nhào đến như sói đói lâu ngày thấy mỹ thực, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.

Vừa né một cái vuốt sắc suýt cắm vào tim, ta vừa thấp giọng quát: “Cha! Rốt cuộc người đã làm gì bọn hắn?”

“Chỉ là thí nghiệm một loại thuốc mới ra thôi, không ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.” Cha khoanh tay dựa vào tường, bày ra dáng vẻ xem kịch vui rất đáng đánh đòn.

“Nhiệm vụ lần này là gì?” Đám người này đã mất hết tri giác, chỉ biết liều mạng bám lấy ta như keo dính ruồi, không chết không ngừng. Ta vung quyền đánh ngã một tên nhưng chưa được mấy giây hắn lại sinh long hoạt hổ đứng lên. Thật phiền toái!

“Chẳng phải lúc ở cô nhi viện bọn chúng từng vũ nhục con sao? Ta cho con cơ hội báo thù.” Cha ra lệnh. “Giết chúng đi!”



Tuy lòng dạ ta rất hẹp hòi, ngày ta có đủ thực lực tự nhiên sẽ quay lại hung hăng chà đạp đàm người này một phen nhưng lại chưa từng có ý định giết người.

Nhìn ra sự do dự của ta, cha chỉ bỏ lại một câu liền xoay người đi mất: “Dạ Vô Tâm! Đừng quên thân phận của con. Con là thiếu chủ của Dạ gia, không phải là Tiểu Cửu hèn yếu của bảy năm trước. Hôm nay, con không giết người thì sẽ bị người giết.”

Trong đầu không hiểu sao lại hiện lên cảnh cùng cha luyện võ trong rừng trúc, từng lời dạy của cha quanh quẩn bên tai.

“Vô Tâm, thế giới này vốn dĩ rất bất công, kẻ yếu chỉ có thể vĩnh viễn bị chà đạp, cho nên con phải trở thành kẻ mạnh. Trong tay có quyền lực, dù con giết người phóng hỏa cũng không ai dám nói gì.”

“Sinh mạng ngắn ngủi cũng rất thấp hèn, quan tâm càng nhiều càng mệt mỏi,trừ nhừng người con để ý, kẻ không liên quan dù chết trước mặt con thì có hề gì.”

“Người không phạm ta, ta không phạm người. Người đắc tội ta, trả lại gấp trăm lần cũng chưa đủ. Không ai muốn tay mình dính máu tươi, nhưng nếu không muốn làm thịt cá, con chỉ có thể trở thành dao thớt.”

Một giờ sau, ta đạp lên những cái xác nằm la liệt trên mặt đất, bước ra khỏi phòng giam âm u. Quần áo rách nát, trên đôi tay trắng nõn dính đầy máu tươi còn đang nhỏ giọt, lòng ta lại bình tĩnh không chút gợn sóng.

Muốn đứng ở vị trí cao nhất gia tộc, đánh đổi vài thứ là chuyện đương nhiên, chẳng phải sao?

*thập toàn thập mỹ: mọi mặt đều hoàn hảo

**kỵ xạ: môn cưỡi ngựa bắn cung

***tú hồng: may vá thêu thùa

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Sủng Phu: Băng Vương Diễm Đế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook