Chương 2178: Ký Ức Về Hạ Khuynh Nguyệt (16)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
07/02/2022
“Mẫu thân, nghĩa phụ… Khuynh Nguyệt bất hiếu, chỉ có thể lấy… quãng đời còn lại chuộc tội!”
Lời thì thào của Hạ Khuynh Nguyệt lọt vào tai tai Vân Triệt, có thể nói là từng chữ xuyên tim.
Năm đó, ở Độn Nguyệt Tiên Cung, Hạ Khuynh Nguyệt dùng giọng điệu vô cùng bình thản giải thích cho hắn mọi thứ.
Khi đó hắn đã biết Hạ Khuynh Nguyệt chắc hẳn đã phải trải qua lựa chọn vô cùng đau khổ… Mà lần này, nhìn vào hoàn cảnh và ý nguyện cuối cùng của Nguyệt Vô Cấu, ân huệ của Nguyệt Vô Nhai đối với nàng cùng với quan hệ huyết mạch không thể nói rõ…
Hắn mới thực sự biết được, lựa chọn năm đó của nàng gian nan đau khổ đến mức nào.
Trong lòng nàng lại chôn giấu hổ thẹn nặng nề.
Mà những điều này, sau này Hạ Khuynh Nguyệt một mình gánh chịu tất cả, hắn không thể chia sẻ dù chỉ một chút.
Hình ảnh trôi qua rất nhanh, từ Hạ Khuynh Nguyệt lấy Độn Nguyệt Tiên Cung dẫn hắn trốn khỏi Nguyệt Thần Giới, đến việc bị Thiên Diệp Ảnh Nhi ngăn chặn, trúng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn… Đến việc nàng ôm lấy mình đang yếu ớt sắp chết, quỳ gối trước Luân Hồi Cấm Địa…
Sau khi giao hắn cho Thần Hi, nàng quay trở lại Nguyệt Thần Giới, quỳ gối trước Nguyệt Vô Nhai.
Nhưng thứ Nguyệt Vô Nhai dành cho nàng không phải là tức giận, không phải là trừng phạt nặng nề, mà chỉ là một tiếng cười khổ:
“Khuynh Nguyệt, ngươi không thể cầu xin tha thứ, nhõng nhẽo được sao? Dáng vẻ bướng bỉnh này của ngươi không hề giống nương ngươi năm đó chút nào.”
Đối với Hạ Khuynh Nguyệt mà nói, hắn không chỉ có ân tình, còn có… bao dung và cưng chiều vượt xa đối với nghĩa nữ.
Thời gian trôi qua, một năm sau, lời tiên đoán về “tử kiếp” của Nguyệt Vô Nhai thực sự ứng nghiệm.
Hắn chết trong tay Mạt Lỵ.
Hắn nhìn thấy Nguyệt Vô Nhai thập tử vô sinh, gom góp hơi thở cuối cùng, truyền Thần Lực Tử Khuyết cho Hạ Khuynh Nguyệt…
Chẳng qua tử kiếp đến quá nhanh, nhanh đến mức hắn vẫn chưa thể mở đường cho Hạ Khuynh Nguyệt.
Lúc kết thúc sinh mệnh, lời hắn nói với Hạ Khuynh Nguyệt không phải nhắc nhở và kỳ vọng cho tương lai, mà là… ý hận với Hạ Hoằng Nghĩa.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ buông bỏ, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, nước mắt chưa từng rơi trước mặt Nguyệt Vô Cấu đã chảy xuống… ngấn lệ ôm hận như vậy mà chết.
Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể tưởng tượng được, cuộc đời của một thế hệ Thần Đế Nguyệt Thần Giới lại kết thúc bi tình đau khổ đến vậy.
Cũng cùng một ngày, Nguyệt Vô Cấu tự tử mà chết vì hắn.
Trên hình ảnh, hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt ôm di thể Nguyệt Vô Cấu, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Mà chiếc gương đồng trên di thể Nguyệt Vô Cấu được nàng đặt trước ngực, trở thành vật kỷ niệm của nàng đối với mẫu thân.
Kể từ đó, nàng hoàn toàn trở nên cô độc trong Thần Giới... Lưng mang tội lỗi nặng nề với mẫu thân và nghĩa phụ, một mình đối mặt với sự cản trở và áp lực của gần như cả Nguyệt Thần Giới.
…
Hạ Khuynh Nguyệt biết chắc chắn việc nàng làm sẽ dẫn tới phản đối của toàn bộ Nguyệt Thần Giới, song vẫn vô cùng cứng rắn chôn chung di thể của mẫu thân trong đế mộ của Nguyệt Vô Nhai.
Nàng quỳ trước mộ suốt ba ngày ba đêm.
Vân Triệt im lặng nhìn ba ngày ba đêm, không phát ra âm thanh nào, cũng chưa từng nhìn chỗ khác…
Nếu năm đó hắn có thể ở bên cạnh nàng hẳn là tốt biết mấy, ít nhất có thể san sẻ một chút đau đớn trong lòng nàng.
Cuối cùng nàng cũng đứng dậy, nhưng lúc này, thân thế nàng lại kịch liệt run rẩy, đột ngột quỳ lại xuống đất.
Đôi mắt như mặt nước phẳng lặng bỗng xuất hiện run rẩy cực kỳ hỗn loạn.
“…!?” Tuy chỉ là hình ảnh của truy ức hư vô, nhưng vẻ kích động linh hồn quá kịch liệt và kỳ quái gần như xuyên qua hình ảnh lập tức va vào linh hồn hắn.
Trên người Khuynh Nguyệt… đã xảy ra chuyện gì?
Nàng nâng hai tay lên, ôm chặt đầu mình, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy dữ dội, dường như đang phải chịu cơn đau đớn khổng lồ.
Chuyện gì vậy… rốt cuộc sao vậy!?
Hồn hải của Vân Triệt vang lên tiếng kêu khẩn thiết của hắn.
Cũng vào lúc này, giọng nói nữ tử mờ ảo vang lên:
“Linh Lung Thể Cửu Huyền của nàng khiến Thần Lực Tử Khuyết có thể kế thừa hoàn mỹ. Sức mạnh thuần thục trong một đêm và tâm hồn biến đổi kịch liệt trong một đêm thúc đẩy Lưu Ly Tâm của nàng nhanh chóng thức tỉnh chỉ trong một đêm.”
“Tâm như lưu ly, thế gian không thể vấy bẩn… Nàng bắt đầu nhìn rõ hiện thực trong “hư vô” sớm hơn ngươi, sớm hơn dự đoán của ta nhiều.”
“Hiện thực… trong hư vô?” Vân Triệt ngơ ngác nhìn xung quanh: “Là… sao?”
“Chẳng phải chính ngươi cũng dần bắt đầu thấy rõ… từ lúc ngươi bắt đầu tu luyện ‘Nghịch Thế Thiên Thư’ rồi sao?” Giọng nói của nữ tử mơ hồ truyền đến.
“Ta?” Vân Triệt chợt ngẩn ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ lại, Hạ Khuynh Nguyệt trong hình ảnh hồi ức cuối cùng cũng ngừng run rẩy.
Nàng quỳ ở đó chậm rãi ngước mắt lên, nàng vốn đã khóc cạn nước mắt, vậy mà trong chốc lát, nước mắt lại ướt đẫm hai gò má.
“Hóa ra… ngươi thật sự là phụ thân ta… Ngươi thật sự… là phụ thân của ta…”
Nàng nức nở khóc từng tiếng.
Điều ấy khiến cho Vân Triệt kinh ngạc một hồi lâu.
Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy gì?
Những gì nàng nhắc đi nhắc lại… Nguyệt Vô Nhai thật sự là phụ thân ruột của nàng?
Huyết mạch khăng khít dung hòa không phải sai lầm!?
Lời thì thào của Hạ Khuynh Nguyệt lọt vào tai tai Vân Triệt, có thể nói là từng chữ xuyên tim.
Năm đó, ở Độn Nguyệt Tiên Cung, Hạ Khuynh Nguyệt dùng giọng điệu vô cùng bình thản giải thích cho hắn mọi thứ.
Khi đó hắn đã biết Hạ Khuynh Nguyệt chắc hẳn đã phải trải qua lựa chọn vô cùng đau khổ… Mà lần này, nhìn vào hoàn cảnh và ý nguyện cuối cùng của Nguyệt Vô Cấu, ân huệ của Nguyệt Vô Nhai đối với nàng cùng với quan hệ huyết mạch không thể nói rõ…
Hắn mới thực sự biết được, lựa chọn năm đó của nàng gian nan đau khổ đến mức nào.
Trong lòng nàng lại chôn giấu hổ thẹn nặng nề.
Mà những điều này, sau này Hạ Khuynh Nguyệt một mình gánh chịu tất cả, hắn không thể chia sẻ dù chỉ một chút.
Hình ảnh trôi qua rất nhanh, từ Hạ Khuynh Nguyệt lấy Độn Nguyệt Tiên Cung dẫn hắn trốn khỏi Nguyệt Thần Giới, đến việc bị Thiên Diệp Ảnh Nhi ngăn chặn, trúng Phạm Hồn Cầu Tử Ấn… Đến việc nàng ôm lấy mình đang yếu ớt sắp chết, quỳ gối trước Luân Hồi Cấm Địa…
Sau khi giao hắn cho Thần Hi, nàng quay trở lại Nguyệt Thần Giới, quỳ gối trước Nguyệt Vô Nhai.
Nhưng thứ Nguyệt Vô Nhai dành cho nàng không phải là tức giận, không phải là trừng phạt nặng nề, mà chỉ là một tiếng cười khổ:
“Khuynh Nguyệt, ngươi không thể cầu xin tha thứ, nhõng nhẽo được sao? Dáng vẻ bướng bỉnh này của ngươi không hề giống nương ngươi năm đó chút nào.”
Đối với Hạ Khuynh Nguyệt mà nói, hắn không chỉ có ân tình, còn có… bao dung và cưng chiều vượt xa đối với nghĩa nữ.
Thời gian trôi qua, một năm sau, lời tiên đoán về “tử kiếp” của Nguyệt Vô Nhai thực sự ứng nghiệm.
Hắn chết trong tay Mạt Lỵ.
Hắn nhìn thấy Nguyệt Vô Nhai thập tử vô sinh, gom góp hơi thở cuối cùng, truyền Thần Lực Tử Khuyết cho Hạ Khuynh Nguyệt…
Chẳng qua tử kiếp đến quá nhanh, nhanh đến mức hắn vẫn chưa thể mở đường cho Hạ Khuynh Nguyệt.
Lúc kết thúc sinh mệnh, lời hắn nói với Hạ Khuynh Nguyệt không phải nhắc nhở và kỳ vọng cho tương lai, mà là… ý hận với Hạ Hoằng Nghĩa.
Đúng vậy, hắn chưa bao giờ buông bỏ, vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, nước mắt chưa từng rơi trước mặt Nguyệt Vô Cấu đã chảy xuống… ngấn lệ ôm hận như vậy mà chết.
Nếu không tận mắt chứng kiến, không ai có thể tưởng tượng được, cuộc đời của một thế hệ Thần Đế Nguyệt Thần Giới lại kết thúc bi tình đau khổ đến vậy.
Cũng cùng một ngày, Nguyệt Vô Cấu tự tử mà chết vì hắn.
Trên hình ảnh, hắn nhìn Hạ Khuynh Nguyệt ôm di thể Nguyệt Vô Cấu, khóc đến ruột gan đứt đoạn.
Mà chiếc gương đồng trên di thể Nguyệt Vô Cấu được nàng đặt trước ngực, trở thành vật kỷ niệm của nàng đối với mẫu thân.
Kể từ đó, nàng hoàn toàn trở nên cô độc trong Thần Giới... Lưng mang tội lỗi nặng nề với mẫu thân và nghĩa phụ, một mình đối mặt với sự cản trở và áp lực của gần như cả Nguyệt Thần Giới.
…
Hạ Khuynh Nguyệt biết chắc chắn việc nàng làm sẽ dẫn tới phản đối của toàn bộ Nguyệt Thần Giới, song vẫn vô cùng cứng rắn chôn chung di thể của mẫu thân trong đế mộ của Nguyệt Vô Nhai.
Nàng quỳ trước mộ suốt ba ngày ba đêm.
Vân Triệt im lặng nhìn ba ngày ba đêm, không phát ra âm thanh nào, cũng chưa từng nhìn chỗ khác…
Nếu năm đó hắn có thể ở bên cạnh nàng hẳn là tốt biết mấy, ít nhất có thể san sẻ một chút đau đớn trong lòng nàng.
Cuối cùng nàng cũng đứng dậy, nhưng lúc này, thân thế nàng lại kịch liệt run rẩy, đột ngột quỳ lại xuống đất.
Đôi mắt như mặt nước phẳng lặng bỗng xuất hiện run rẩy cực kỳ hỗn loạn.
“…!?” Tuy chỉ là hình ảnh của truy ức hư vô, nhưng vẻ kích động linh hồn quá kịch liệt và kỳ quái gần như xuyên qua hình ảnh lập tức va vào linh hồn hắn.
Trên người Khuynh Nguyệt… đã xảy ra chuyện gì?
Nàng nâng hai tay lên, ôm chặt đầu mình, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy dữ dội, dường như đang phải chịu cơn đau đớn khổng lồ.
Chuyện gì vậy… rốt cuộc sao vậy!?
Hồn hải của Vân Triệt vang lên tiếng kêu khẩn thiết của hắn.
Cũng vào lúc này, giọng nói nữ tử mờ ảo vang lên:
“Linh Lung Thể Cửu Huyền của nàng khiến Thần Lực Tử Khuyết có thể kế thừa hoàn mỹ. Sức mạnh thuần thục trong một đêm và tâm hồn biến đổi kịch liệt trong một đêm thúc đẩy Lưu Ly Tâm của nàng nhanh chóng thức tỉnh chỉ trong một đêm.”
“Tâm như lưu ly, thế gian không thể vấy bẩn… Nàng bắt đầu nhìn rõ hiện thực trong “hư vô” sớm hơn ngươi, sớm hơn dự đoán của ta nhiều.”
“Hiện thực… trong hư vô?” Vân Triệt ngơ ngác nhìn xung quanh: “Là… sao?”
“Chẳng phải chính ngươi cũng dần bắt đầu thấy rõ… từ lúc ngươi bắt đầu tu luyện ‘Nghịch Thế Thiên Thư’ rồi sao?” Giọng nói của nữ tử mơ hồ truyền đến.
“Ta?” Vân Triệt chợt ngẩn ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ lại, Hạ Khuynh Nguyệt trong hình ảnh hồi ức cuối cùng cũng ngừng run rẩy.
Nàng quỳ ở đó chậm rãi ngước mắt lên, nàng vốn đã khóc cạn nước mắt, vậy mà trong chốc lát, nước mắt lại ướt đẫm hai gò má.
“Hóa ra… ngươi thật sự là phụ thân ta… Ngươi thật sự… là phụ thân của ta…”
Nàng nức nở khóc từng tiếng.
Điều ấy khiến cho Vân Triệt kinh ngạc một hồi lâu.
Rốt cuộc nàng đã nhìn thấy gì?
Những gì nàng nhắc đi nhắc lại… Nguyệt Vô Nhai thật sự là phụ thân ruột của nàng?
Huyết mạch khăng khít dung hòa không phải sai lầm!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.