Chương 68: Nhất Chiến Kinh Thành (5)
Hỏa Tinh Dẫn Lực
27/06/2021
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: .
Mấy câu Vân Triệt thốt ra, trong lòng đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ cực kỳ vui sướng. Lý Hạo đã ổn định lại, hắn thẳng lưng dậy, nắm chặt nắm đấm, nhìn cảnh tượng Huyền Vũ thê thảm ngã xuống đất hôn mê, cảm thấy hận này đã được giải. Đối với Vân Triệt càng cảm kích tới cực điểm. Hắn biết rõ nếu như không phải có Vân Triệt, hắn cả đời này cũng không có cơ hội đòi lại món nợ từ tay Huyền Vũ . . . . . . Chứ đừng nói đến đòi lại thêm mấy lần.
Năm chiêu đánh bại đối thủ, hai chiêu đầu tiên là bạt tai, hai chiêu sau làm đối phương mắt gấu trúc, một đòn cuối cùng trực tiếp đánh xỉu. . . . . . Đây là cuộc tỉ thí, còn sống cũng là sự sỉ nhục! Mắng người không vạch khuyết điểm, đánh người không đánh vào mặt (làm gì cũng nên chừa lại chút mặt mũi cho người khác) nhưng Vân Triệt toàn bộ lực đều hướng về mặt Huyền Vũ mà đánh, cũng không không phải Vân Triệt có tâm tư độc ác, mà bởi vì Huyền Vũ vốn có ác ý làm trọng thương Hạ Nguyên Bá khiến hắn thật sự nổi giận.
Người Huyền Tâm tông vốn đã xem thường Tân Nguyệt Huyền phủ, trên mặt bọn họ luôn phải tỏ ra hòa nhã, trong lòng lửa giận càng dữ dội, một người trong đó bỗng nhiên đứng lên, hướng về Tần Vô Ưu nói:
- Tần Phủ chủ, hôm nay ngày vui của ngươi, Huyền Tâm tông chúng ta mang theo thành ý đến chúc mừng, đệ tử tỉ thí cũng là vì góp vui, nhưng người trong phủ ngươi ra tay tàn nhẫn độc ác, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều muốn làm nhục đệ tử Huyền Tâm tông ta. . . . . . Xin hỏi Tần Phủ chủ, đây chính là đạo đãi khách Tân Nguyệt Huyền phủ sao?
"Ha ha ha ha. . . . . ." Tần Vô Ưu còn chưa trả lời, Vân Triệt đã bắt đầu cười lớn
- Thật không biết da mặt dày đến mức nào mới dám nói ra lời như vậy. Đệ tử Huyền Tâm tông các ngươi liên tục đả thương hai đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ. Hơn nữa chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được ác ý từ phía Huyền Vũ. Lúc đó các ngươi còn không ngừng cười nhạo Tân Nguyệt Huyền phủ, cả trên dưới tông môn không ai đứng ra ngăn cản, trái lại nói ồn ào cười nhạo, đây chính thành ý của Huyền Tâm tông sao? Quả thực giống chuyện cười!
Tần Vô Ưu vốn muốn đứng lên, nhưng nghe Vân Triệt nói vậy, hắn lại ngồi xuống, mặt mỉm cười, hoàn toàn bất động, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đứa nhỏ này. . . . . .
- Ngươi! !
Huyền Tâm tông bọn họ không nghĩ tới một đệ tử Huyền phủ nho nhỏ lại dám trực tiếp chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng, hơn nữa những câu nói kia những câu đâm thẳng chỗ yếu, hắn căn bản không thể phản bác.
- Hiện tại mới tổn thương một đệ tử các người, các ngươi liền bắt đầu chất vấn Tần Phủ chủ, như vậy trước đó Huyền Vũ thương tổn đệ tử trong phủ, các ngươi sao không thấy hả? Con mắt đều mù sao? Chẳng có lẽ. . . . . . Đây là tác phong người Huyền Tâm tông?
Vân Triệt không chịu lép vế thì thôi, nhả ra lời nào đều thâm độc.
Cho tới nay, đối mặt bảy tông môn, đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ đều có cảm giác thua kém một bậc. Cho dù bị bảy tông môn trong bí mật áp chế, Tân Nguyệt Huyền phủ đều có thể nhịn, không muốn dấy lên xung đột với môn phái khác. Đừng nói đệ tử Huyền phủ, cho dù là trưởng lão, cũng chưa bao giờ dám đứng trước bảy tông môn quát lớn như thế.
Nhưng Vân Triệt thân là người mới gia nhập Huyền phủ, đệ tử chỉ có mười sáu tuổi, thế nhưng lại dám ngay trước mặt trưởng lão Huyền Tâm tông, chỉ vào người Huyền Tâm tông cố sức chửi, mắng đệ tử Huyền Tâm tông run lẩy bẩy, người khác trong Huyền Tâm tông sắc mặt cũng tái xanh.
Thoải mái! ! Thật thoải mái làm sao. . . . . . Nhìn trên dưới người Huyền Tâm sắc mặt khó coi như ăn phải phân, Tân Nguyệt Huyền phủ các đệ tử trong lòng thoải mái lâng lâng. Chuyện này, Tân Nguyệt Huyền phủ tự nhiên vô cùng để ý, Huyền Vũ ác ý hại người rõ như ban ngày, nhưng cho dù như vậy, nếu đổi Vân Triệt bằng bất cứ người nào căn bản không dám lớn tiếng chê cười Huyền Tâm tông như vậy. Nhưng Vân Triệt lại dám. . . . . . Hắn dám nói những gì bọn họ không dám, mắng những câu bọn họ dù muốn cũng lực bất tòng tâm.
- A!, thật là nghé con không sợ cọp (còn trẻ háo thắng).
Người đàn ông trung niên đến gần Tiêu Lạc nói thầm.
- Khí thế không tệ, thiên phú cũng không có trở ngại, Tân Nguyệt Huyền phủ có thể đào tạo ra một đệ tử như vậy thật hiếm có.
Tiêu Lạc thành cầm chén rượu, híp con ngươi lại, thưởng thức rượu bên trong nhẹ nhàng dao động, tỏ ra đối với chuyện xảy ra trong điện không hề quan tâm:
- Đáng tiếc, chút liều lĩnh lại thành ngu xuẩn rồi. Dám đắc tội Huyền Tâm tông, hắn cho rằng Tân Nguyệt Huyền phủ thật sự dám lưu lại hắn sao?
Tân Nguyệt Huyền phủ bên kia, sắc mặt các Trưởng lão cũng thay đổi. Vân Triệt đánh bại Huyền Vũ, xác thực khiến Tân Nguyệt Huyền phủ thở phào nhẹ nhõm, lời nói của hắn càng làm lòng người vui sướng.
Nhưng khiến cho Huyền Tâm tông tiến thoái lưỡng nan. Tân Nguyệt thành còn là một trong bảy đại tông môn, lấy một đệ tử mười sáu tuổi đắc tội thế lực khổng lồ. . . . . . Ngay cả Tân Nguyệt Huyền phủ khó mà bảo hộ nổi hắn.
Huyền Tâm tông nhìn về phía Vân Triệt ánh mắt đã trở nên âm u. Mà Vân Triệt dường nhưng không cảm nhận được chút nào, hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, ngạo nghễ nói:
- Tân Nguyệt Huyền phủ là do hoàng thất lập nên, vốn liếng cùng gốc gác không thể so sánh với các Đại Tông Môn, nhưng ta thân là đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, chắc chắn sẽ không tự nhận thua kém bất kì ai khác, càng không muốn bị người ức hiếp! Xúc phạm người, người sẽ trả lại! Huyền Vũ của Huyền Tâm tông dưới con mắt mọi người ác ý đả thương sư huynh sư đệ của ta. Là đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, ta không có lý do phải khách khí với hắn, bằng không Tân Nguyệt thành chẳng phải sẽ cười nhạo đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ đều là một đám chịu ức hiếp chỉ có thể nhịn giống kẻ nhu nhược? Các ngươi nếu không phục, đều có thể bước lên đây chỉ giáo một phen. Nghe nói nhân tài Tân Nguyệt thành trong bảy đại tông môn xuất hiện vô số, ta rất muốn biết. . . . . . Các ngươi cần bao nhiêu người mới có thể hạ gục ta tại nơi này. . . . . . Tiếp tục đi!
Những lời nói này trực tiếp làm mọi người trong điện thay đổi sắc mặt kịch liệt!
Nếu như những lời trước đó chỉ là bất bình bênh vực kẻ yếu, một câu cuối này, hoàn toàn ngông cuồng! Hơn nữa quả thực ngông cuồng tới cực điểm! Bởi vì trong lời nói đầy ẩn ý, dĩ nhiên là không tính tới thân phận ở Huyền phủ bình thường, lại dám khiêu chiến bảy đại tông môn. . . . . . Còn khinh miệt!
- Thật là ngu xuẩn!
Mộ Dung Dạ khịt mũi một tiếng, cười lạnh nói.
- Vân sư đệ tuy rằng mới có danh tiếng lớn, nhưng đây quả thật quá ngông cuồng, lỗ mãng. . . . . .
Đây đều là tiếng lòng của hầu hết đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ. Đặc biệt là những đệ tử lâu năm ở Tân Nguyệt thành, bọn họ rất rõ ràng bảy đại tông môn có thực lực kinh người cỡ nào. Vân Triệt tuy rằng thắng được Huyền Vũ, nhưng lấy Huyền Cảnh cấp một của hắn mà nói, bất cứ người tài nào trong bảy đại tông môn đều có thể thắng hắn, lời nói của hắn không chỉ buồn cười, lại càng. . . . . . tự rước lấy nhục.
"Này này chuyện này. . . . . ." Trên mặt Tư Không hàn hiện đầy vẻ lo lắng, thân thể lay động, không nhịn được muốn đứng lên gọi Vân Triệt lại, nhưng dưới tình cảnh này, căn bản không có cách ngăn cản .
- Xem ra nói hắn ngu xuẩn vẫn quá xem trọng rồi. . . . . . Quả thực chính là tên đại ngu ngốc.
Tiêu Lạc Thành để chén rượu xuống, khinh thường cười cợt. Mười sáu tuổi có thể bước vào vào Huyền Cảnh cấp một đích thật là có chút thiên phú, cho dù ở trong bảy đại tông môn cũng có thể đứng đầu, nhưng chỉ bằng điểm này lại dám ngông cuồng, ở trong mắt hắn, quả thực chỉ giống như vai hề hí kịch ( Người góp vui ).
Khi mười sáu tuổi, người đầu tiên trong thế hệ này ở Tân Nguyệt thành có Tiêu Lạc Thành đã vào Huyền Cảnh cấp mười! Bỏ xa Vân Triệt cảnh giới rất lớn! Lấy cảnh giới của hắn, nghe thấy lời nói của Vân Triệt, không khác gì một cường giả chân chính xem hề diễn kịch.
- Ha ha ha ha! Cười chết ta! Mới vào Huyền Cảnh cấp một vô dụng, bất quá dùng thân pháp huyền kỹ may mắn thắng Huyền Vũ, lại còn dám ngông cuồng, quả thực không biết trời cao đất rộng! Xem lão tử đến dậy dỗ ngươi!
Lời trào phúng chế nhạo ngày càng nhiều, một người nhảy lên thật cao rồi hạ xuống trước mặt Vân Triệt, người này có gương mặt trẻ tuổi mang theo khiêu khích xem thường nhìn hắn. Hắn vừa xuất hiện, nhiều người trong Tân Nguyệt Huyền phủ bất ngờ thốt lên tên hắn.
- Là Vân Dương tông Viêm Minh! Có người nói thiên phú của hắn trong thế hệ trẻ ở Vân Dương tông đủ để xếp vào năm vị trí đầu! Mới mười sáu tuổi, đã là vào Huyền Cảnh cấp ba, Phần Dương công đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất!
Viêm Minh giơ bàn tay lên, lòng bàn tay "Phốc" một tiếng, dâng lên ngọn lửa màu đỏ cao hơn nửa thước:
- Viêm Minh, môn hạ Vân Dương tông, mười sáu tuổi bảy tháng. Nhớ kỹ tên của gia, bởi vì gia lập tức sẽ dạy dỗ ngươi nên làm người như thế nào!
- Hắc, thật sao?
Đối mặt với Viêm Minh thuộc Hỏa Hệ huyền công, Vân Triệt không có vẻ sợ hãi chút nào, cười lạnh:
- Chỉ sợ phải học làm người sẽ là ngươi.
Đồng thời trong lòng nói thầm "Ở trước mặt ta đùa lửa? Quả thực chết cũng không biết mình chết như thế nào!"
- Xem ra ngươi cũng có miệng lưỡi lợi hại. Hắc, được được, triển khai thân pháp huyền kỹ ngươi vừa nãy đi, bởi vì chỉ có nó mới giúp ngươi chống đỡ thêm được một lúc. Đến, chơi với hỏa diễm của ta đi, cho tất cả mọi người thưởng thức tư thế chạy chối chết của ngươi đẹp cỡ nào, ha ha ha ha. . . . . . Vân Dương chi liên!
Trong tiếng cười sang sảng, hai tay Viêm Minh bỗng nhiên phất lên, thoáng chốc, một luồng khí nóng rực lan ra, hai đạo hỏa diễm lớn từ trong lòng bàn tay bắn mạnh ra, giống như hai dây xích bắn ra cự ly dài mấy thước, quấn vào thân thể Vân Triệt.
- Vân Dương chi liên! Dĩ nhiên là gia truyền của Vân Dương tông! Viêm Minh mới vào Huyền Cảnh cấp ba lại có thể sử dụng thành thạo Hỏa Hệ huyền kỹ! Quả thực khiến người ta khó có thể tin!
Nhị trưởng lão Tân Nguyệt Huyền phủ kinh ngạc nói.
- Cảnh giới này Vân Dương chi liên, coi như người vào Huyền Cảnh cấp sáu cũng khó mà chống đỡ, Vân Triệt lần này. . . . . . Hi vọng thân pháp huyền kĩ giúp hắn không bị thương chỗ trọng yếu, ôi.
Một trưởng lão khác thở dài nói.
- Đối phó một tiểu tử ngông cuồng Huyền Cảnh cấp một lại dùng Vân Dương chi liên. Quả thực là giết gà dùng đao mổ trâu (chỉ một sự huy động nguồn lực không phù hợp, quá mức cần thiết)
Một đệ tử mười tám tuổi Vân Dương tông bĩu môi nói.
Hai đạo Vân Dương chi liên như hai con Hỏa Long nhảy múa, tản ra nhiệt độ khiến người ta nghẹt thở. Vân Triệt cấp tốc lắc mình, di chuyển ba vị trí, nhưng Vân Dương chi liên giống như có mắt, bỗng nhiên chuyển hướng, lấy tốc độ nhanh hơn hướng về phía Vân Triệt. Vân Triệt tựa hồ đã không thể tránh khỏi, càng trực tiếp đưa tay, chộp tới Vân Dương chi liên.
- Mịa nó! Hắn không muốn tay sao?
- Ồ, phỏng chừng hắn đã sợ tới cháng váng, căn bản không còn sự lựa chọn nào khác. Lần này, trừ phi Viêm Minh tha cho hắn một lần, bằng không, kinh mạch trong tay bị đốt cháy, đời này tay xem như triệt để phế bỏ.
Nhìn thấy động tác Vân Triệt, Viêm Minh trong lòng trực tiếp cười như điên, muốn bắt lấy Vân Dương chi liên sao? Ha ha ha ha, đây chính là ngươi tự tìm, tất cả mọi người nhìn rõ ràng, tay phế bỏ, hoàn toàn không phải do ta!
Nhiều người Tân Nguyệt Huyền phủ kinh ngạc thốt lên, nhưng trong chớp mắt, mọi người còn không kịp phản ứng thêm cái gì, tay Vân Triệt đã chặt chẽ vững vàng chộp vào hai cái Vân Dương chi liên. . . . . .
Mọi người trong Tân Nguyệt Huyền phủ như nín thở, một ít nữ tử thậm chí nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn. Nhưng, thanh âm bị thiêu đốt không vang lên, trên bàn tay Vân Triệt cũng không có bốc lên bất kỳ chút khói đen nào, càng không có hỏa diễm lan tràn cả bàn tay. Thời khắc bị Vân Triệt bắt lấy, Vân Dương chi liên giống như đồ vật, ở trong tay Vân Triệt trực tiếp gãy vỡ.
Nguồn: .
Mấy câu Vân Triệt thốt ra, trong lòng đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ cực kỳ vui sướng. Lý Hạo đã ổn định lại, hắn thẳng lưng dậy, nắm chặt nắm đấm, nhìn cảnh tượng Huyền Vũ thê thảm ngã xuống đất hôn mê, cảm thấy hận này đã được giải. Đối với Vân Triệt càng cảm kích tới cực điểm. Hắn biết rõ nếu như không phải có Vân Triệt, hắn cả đời này cũng không có cơ hội đòi lại món nợ từ tay Huyền Vũ . . . . . . Chứ đừng nói đến đòi lại thêm mấy lần.
Năm chiêu đánh bại đối thủ, hai chiêu đầu tiên là bạt tai, hai chiêu sau làm đối phương mắt gấu trúc, một đòn cuối cùng trực tiếp đánh xỉu. . . . . . Đây là cuộc tỉ thí, còn sống cũng là sự sỉ nhục! Mắng người không vạch khuyết điểm, đánh người không đánh vào mặt (làm gì cũng nên chừa lại chút mặt mũi cho người khác) nhưng Vân Triệt toàn bộ lực đều hướng về mặt Huyền Vũ mà đánh, cũng không không phải Vân Triệt có tâm tư độc ác, mà bởi vì Huyền Vũ vốn có ác ý làm trọng thương Hạ Nguyên Bá khiến hắn thật sự nổi giận.
Người Huyền Tâm tông vốn đã xem thường Tân Nguyệt Huyền phủ, trên mặt bọn họ luôn phải tỏ ra hòa nhã, trong lòng lửa giận càng dữ dội, một người trong đó bỗng nhiên đứng lên, hướng về Tần Vô Ưu nói:
- Tần Phủ chủ, hôm nay ngày vui của ngươi, Huyền Tâm tông chúng ta mang theo thành ý đến chúc mừng, đệ tử tỉ thí cũng là vì góp vui, nhưng người trong phủ ngươi ra tay tàn nhẫn độc ác, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều muốn làm nhục đệ tử Huyền Tâm tông ta. . . . . . Xin hỏi Tần Phủ chủ, đây chính là đạo đãi khách Tân Nguyệt Huyền phủ sao?
"Ha ha ha ha. . . . . ." Tần Vô Ưu còn chưa trả lời, Vân Triệt đã bắt đầu cười lớn
- Thật không biết da mặt dày đến mức nào mới dám nói ra lời như vậy. Đệ tử Huyền Tâm tông các ngươi liên tục đả thương hai đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ. Hơn nữa chỉ cần không phải người mù đều nhìn ra được ác ý từ phía Huyền Vũ. Lúc đó các ngươi còn không ngừng cười nhạo Tân Nguyệt Huyền phủ, cả trên dưới tông môn không ai đứng ra ngăn cản, trái lại nói ồn ào cười nhạo, đây chính thành ý của Huyền Tâm tông sao? Quả thực giống chuyện cười!
Tần Vô Ưu vốn muốn đứng lên, nhưng nghe Vân Triệt nói vậy, hắn lại ngồi xuống, mặt mỉm cười, hoàn toàn bất động, trong lòng âm thầm kinh ngạc, đứa nhỏ này. . . . . .
- Ngươi! !
Huyền Tâm tông bọn họ không nghĩ tới một đệ tử Huyền phủ nho nhỏ lại dám trực tiếp chỉ thẳng vào mặt hắn mà mắng, hơn nữa những câu nói kia những câu đâm thẳng chỗ yếu, hắn căn bản không thể phản bác.
- Hiện tại mới tổn thương một đệ tử các người, các ngươi liền bắt đầu chất vấn Tần Phủ chủ, như vậy trước đó Huyền Vũ thương tổn đệ tử trong phủ, các ngươi sao không thấy hả? Con mắt đều mù sao? Chẳng có lẽ. . . . . . Đây là tác phong người Huyền Tâm tông?
Vân Triệt không chịu lép vế thì thôi, nhả ra lời nào đều thâm độc.
Cho tới nay, đối mặt bảy tông môn, đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ đều có cảm giác thua kém một bậc. Cho dù bị bảy tông môn trong bí mật áp chế, Tân Nguyệt Huyền phủ đều có thể nhịn, không muốn dấy lên xung đột với môn phái khác. Đừng nói đệ tử Huyền phủ, cho dù là trưởng lão, cũng chưa bao giờ dám đứng trước bảy tông môn quát lớn như thế.
Nhưng Vân Triệt thân là người mới gia nhập Huyền phủ, đệ tử chỉ có mười sáu tuổi, thế nhưng lại dám ngay trước mặt trưởng lão Huyền Tâm tông, chỉ vào người Huyền Tâm tông cố sức chửi, mắng đệ tử Huyền Tâm tông run lẩy bẩy, người khác trong Huyền Tâm tông sắc mặt cũng tái xanh.
Thoải mái! ! Thật thoải mái làm sao. . . . . . Nhìn trên dưới người Huyền Tâm sắc mặt khó coi như ăn phải phân, Tân Nguyệt Huyền phủ các đệ tử trong lòng thoải mái lâng lâng. Chuyện này, Tân Nguyệt Huyền phủ tự nhiên vô cùng để ý, Huyền Vũ ác ý hại người rõ như ban ngày, nhưng cho dù như vậy, nếu đổi Vân Triệt bằng bất cứ người nào căn bản không dám lớn tiếng chê cười Huyền Tâm tông như vậy. Nhưng Vân Triệt lại dám. . . . . . Hắn dám nói những gì bọn họ không dám, mắng những câu bọn họ dù muốn cũng lực bất tòng tâm.
- A!, thật là nghé con không sợ cọp (còn trẻ háo thắng).
Người đàn ông trung niên đến gần Tiêu Lạc nói thầm.
- Khí thế không tệ, thiên phú cũng không có trở ngại, Tân Nguyệt Huyền phủ có thể đào tạo ra một đệ tử như vậy thật hiếm có.
Tiêu Lạc thành cầm chén rượu, híp con ngươi lại, thưởng thức rượu bên trong nhẹ nhàng dao động, tỏ ra đối với chuyện xảy ra trong điện không hề quan tâm:
- Đáng tiếc, chút liều lĩnh lại thành ngu xuẩn rồi. Dám đắc tội Huyền Tâm tông, hắn cho rằng Tân Nguyệt Huyền phủ thật sự dám lưu lại hắn sao?
Tân Nguyệt Huyền phủ bên kia, sắc mặt các Trưởng lão cũng thay đổi. Vân Triệt đánh bại Huyền Vũ, xác thực khiến Tân Nguyệt Huyền phủ thở phào nhẹ nhõm, lời nói của hắn càng làm lòng người vui sướng.
Nhưng khiến cho Huyền Tâm tông tiến thoái lưỡng nan. Tân Nguyệt thành còn là một trong bảy đại tông môn, lấy một đệ tử mười sáu tuổi đắc tội thế lực khổng lồ. . . . . . Ngay cả Tân Nguyệt Huyền phủ khó mà bảo hộ nổi hắn.
Huyền Tâm tông nhìn về phía Vân Triệt ánh mắt đã trở nên âm u. Mà Vân Triệt dường nhưng không cảm nhận được chút nào, hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua tất cả mọi người, ngạo nghễ nói:
- Tân Nguyệt Huyền phủ là do hoàng thất lập nên, vốn liếng cùng gốc gác không thể so sánh với các Đại Tông Môn, nhưng ta thân là đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, chắc chắn sẽ không tự nhận thua kém bất kì ai khác, càng không muốn bị người ức hiếp! Xúc phạm người, người sẽ trả lại! Huyền Vũ của Huyền Tâm tông dưới con mắt mọi người ác ý đả thương sư huynh sư đệ của ta. Là đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ, ta không có lý do phải khách khí với hắn, bằng không Tân Nguyệt thành chẳng phải sẽ cười nhạo đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ đều là một đám chịu ức hiếp chỉ có thể nhịn giống kẻ nhu nhược? Các ngươi nếu không phục, đều có thể bước lên đây chỉ giáo một phen. Nghe nói nhân tài Tân Nguyệt thành trong bảy đại tông môn xuất hiện vô số, ta rất muốn biết. . . . . . Các ngươi cần bao nhiêu người mới có thể hạ gục ta tại nơi này. . . . . . Tiếp tục đi!
Những lời nói này trực tiếp làm mọi người trong điện thay đổi sắc mặt kịch liệt!
Nếu như những lời trước đó chỉ là bất bình bênh vực kẻ yếu, một câu cuối này, hoàn toàn ngông cuồng! Hơn nữa quả thực ngông cuồng tới cực điểm! Bởi vì trong lời nói đầy ẩn ý, dĩ nhiên là không tính tới thân phận ở Huyền phủ bình thường, lại dám khiêu chiến bảy đại tông môn. . . . . . Còn khinh miệt!
- Thật là ngu xuẩn!
Mộ Dung Dạ khịt mũi một tiếng, cười lạnh nói.
- Vân sư đệ tuy rằng mới có danh tiếng lớn, nhưng đây quả thật quá ngông cuồng, lỗ mãng. . . . . .
Đây đều là tiếng lòng của hầu hết đệ tử Tân Nguyệt Huyền phủ. Đặc biệt là những đệ tử lâu năm ở Tân Nguyệt thành, bọn họ rất rõ ràng bảy đại tông môn có thực lực kinh người cỡ nào. Vân Triệt tuy rằng thắng được Huyền Vũ, nhưng lấy Huyền Cảnh cấp một của hắn mà nói, bất cứ người tài nào trong bảy đại tông môn đều có thể thắng hắn, lời nói của hắn không chỉ buồn cười, lại càng. . . . . . tự rước lấy nhục.
"Này này chuyện này. . . . . ." Trên mặt Tư Không hàn hiện đầy vẻ lo lắng, thân thể lay động, không nhịn được muốn đứng lên gọi Vân Triệt lại, nhưng dưới tình cảnh này, căn bản không có cách ngăn cản .
- Xem ra nói hắn ngu xuẩn vẫn quá xem trọng rồi. . . . . . Quả thực chính là tên đại ngu ngốc.
Tiêu Lạc Thành để chén rượu xuống, khinh thường cười cợt. Mười sáu tuổi có thể bước vào vào Huyền Cảnh cấp một đích thật là có chút thiên phú, cho dù ở trong bảy đại tông môn cũng có thể đứng đầu, nhưng chỉ bằng điểm này lại dám ngông cuồng, ở trong mắt hắn, quả thực chỉ giống như vai hề hí kịch ( Người góp vui ).
Khi mười sáu tuổi, người đầu tiên trong thế hệ này ở Tân Nguyệt thành có Tiêu Lạc Thành đã vào Huyền Cảnh cấp mười! Bỏ xa Vân Triệt cảnh giới rất lớn! Lấy cảnh giới của hắn, nghe thấy lời nói của Vân Triệt, không khác gì một cường giả chân chính xem hề diễn kịch.
- Ha ha ha ha! Cười chết ta! Mới vào Huyền Cảnh cấp một vô dụng, bất quá dùng thân pháp huyền kỹ may mắn thắng Huyền Vũ, lại còn dám ngông cuồng, quả thực không biết trời cao đất rộng! Xem lão tử đến dậy dỗ ngươi!
Lời trào phúng chế nhạo ngày càng nhiều, một người nhảy lên thật cao rồi hạ xuống trước mặt Vân Triệt, người này có gương mặt trẻ tuổi mang theo khiêu khích xem thường nhìn hắn. Hắn vừa xuất hiện, nhiều người trong Tân Nguyệt Huyền phủ bất ngờ thốt lên tên hắn.
- Là Vân Dương tông Viêm Minh! Có người nói thiên phú của hắn trong thế hệ trẻ ở Vân Dương tông đủ để xếp vào năm vị trí đầu! Mới mười sáu tuổi, đã là vào Huyền Cảnh cấp ba, Phần Dương công đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất!
Viêm Minh giơ bàn tay lên, lòng bàn tay "Phốc" một tiếng, dâng lên ngọn lửa màu đỏ cao hơn nửa thước:
- Viêm Minh, môn hạ Vân Dương tông, mười sáu tuổi bảy tháng. Nhớ kỹ tên của gia, bởi vì gia lập tức sẽ dạy dỗ ngươi nên làm người như thế nào!
- Hắc, thật sao?
Đối mặt với Viêm Minh thuộc Hỏa Hệ huyền công, Vân Triệt không có vẻ sợ hãi chút nào, cười lạnh:
- Chỉ sợ phải học làm người sẽ là ngươi.
Đồng thời trong lòng nói thầm "Ở trước mặt ta đùa lửa? Quả thực chết cũng không biết mình chết như thế nào!"
- Xem ra ngươi cũng có miệng lưỡi lợi hại. Hắc, được được, triển khai thân pháp huyền kỹ ngươi vừa nãy đi, bởi vì chỉ có nó mới giúp ngươi chống đỡ thêm được một lúc. Đến, chơi với hỏa diễm của ta đi, cho tất cả mọi người thưởng thức tư thế chạy chối chết của ngươi đẹp cỡ nào, ha ha ha ha. . . . . . Vân Dương chi liên!
Trong tiếng cười sang sảng, hai tay Viêm Minh bỗng nhiên phất lên, thoáng chốc, một luồng khí nóng rực lan ra, hai đạo hỏa diễm lớn từ trong lòng bàn tay bắn mạnh ra, giống như hai dây xích bắn ra cự ly dài mấy thước, quấn vào thân thể Vân Triệt.
- Vân Dương chi liên! Dĩ nhiên là gia truyền của Vân Dương tông! Viêm Minh mới vào Huyền Cảnh cấp ba lại có thể sử dụng thành thạo Hỏa Hệ huyền kỹ! Quả thực khiến người ta khó có thể tin!
Nhị trưởng lão Tân Nguyệt Huyền phủ kinh ngạc nói.
- Cảnh giới này Vân Dương chi liên, coi như người vào Huyền Cảnh cấp sáu cũng khó mà chống đỡ, Vân Triệt lần này. . . . . . Hi vọng thân pháp huyền kĩ giúp hắn không bị thương chỗ trọng yếu, ôi.
Một trưởng lão khác thở dài nói.
- Đối phó một tiểu tử ngông cuồng Huyền Cảnh cấp một lại dùng Vân Dương chi liên. Quả thực là giết gà dùng đao mổ trâu (chỉ một sự huy động nguồn lực không phù hợp, quá mức cần thiết)
Một đệ tử mười tám tuổi Vân Dương tông bĩu môi nói.
Hai đạo Vân Dương chi liên như hai con Hỏa Long nhảy múa, tản ra nhiệt độ khiến người ta nghẹt thở. Vân Triệt cấp tốc lắc mình, di chuyển ba vị trí, nhưng Vân Dương chi liên giống như có mắt, bỗng nhiên chuyển hướng, lấy tốc độ nhanh hơn hướng về phía Vân Triệt. Vân Triệt tựa hồ đã không thể tránh khỏi, càng trực tiếp đưa tay, chộp tới Vân Dương chi liên.
- Mịa nó! Hắn không muốn tay sao?
- Ồ, phỏng chừng hắn đã sợ tới cháng váng, căn bản không còn sự lựa chọn nào khác. Lần này, trừ phi Viêm Minh tha cho hắn một lần, bằng không, kinh mạch trong tay bị đốt cháy, đời này tay xem như triệt để phế bỏ.
Nhìn thấy động tác Vân Triệt, Viêm Minh trong lòng trực tiếp cười như điên, muốn bắt lấy Vân Dương chi liên sao? Ha ha ha ha, đây chính là ngươi tự tìm, tất cả mọi người nhìn rõ ràng, tay phế bỏ, hoàn toàn không phải do ta!
Nhiều người Tân Nguyệt Huyền phủ kinh ngạc thốt lên, nhưng trong chớp mắt, mọi người còn không kịp phản ứng thêm cái gì, tay Vân Triệt đã chặt chẽ vững vàng chộp vào hai cái Vân Dương chi liên. . . . . .
Mọi người trong Tân Nguyệt Huyền phủ như nín thở, một ít nữ tử thậm chí nhắm hai mắt lại, không đành lòng nhìn. Nhưng, thanh âm bị thiêu đốt không vang lên, trên bàn tay Vân Triệt cũng không có bốc lên bất kỳ chút khói đen nào, càng không có hỏa diễm lan tràn cả bàn tay. Thời khắc bị Vân Triệt bắt lấy, Vân Dương chi liên giống như đồ vật, ở trong tay Vân Triệt trực tiếp gãy vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.