Nghịch Thiên Tà Thần

Chương 54: Nước Mắt Của Mạt Lỵ

Hỏa Tinh Dẫn Lực

27/06/2021

Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: .

Sau khi Vân Triệt ngất đi, thân thể của Mạt Lỵ đã không còn hiện ra trạng thái hư ảo, nàng chậm rãi mở mắt, nhìn vết máu ở khóe miệng Vân Triệt, cùng với từng vết thương nhìn thấy mà ghê trên cánh tay, tất cả lạnh như băng và lạnh nhạt trong mắt giống như băng cứng tan rã toàn bộ hòa tan, thay vào đó, là một cảm giác phức tạp và mê muội thật sâu…

Vân Triệt không biết mình ngủ mê bao lâu, lúc hắn cuối cùng khôi phục ý thức, khi mở mắt ra, liếc mắt liền thấy được Mạt Lỵ mở mắt ra.

- Mạt Lỵ! Ngươi khôi phục ý thức!?

Vân Triệt nhất thời kinh hỉ kêu lên, nhưng mà giọng nói khi kêu lên hơi khàn khàn, lúc hắn định đứng dậy, lại phát hiện thân thể dường như nặng ngàn vạn cân, sau khi mất máu số lượng lớn suy yếu đến không chịu nổi, hắn giãy giụa mấy lần, đều không thể đứng dậy.

- Tại sao muốn cứu ta?

Trong giọng nói của Mạt Lỵ vẫn lộ ra vẻ suy yếu như trước, nàng nhìn thoáng qua vết thương trên cánh tay Vân Triệt, lập tức dời ánh mắt đi:

- Ta chết, không phải càng tốt cho ngươi sao? Ít nhất, ngươi không cần lại đi quản chuyện ta muốn ngươi đáp ứng kia, càng không cần lo lắng sau khi trùng tố thân thể cho ta, sẽ ra tay giết ngươi!

- Bởi vì… Mạt Lỵ đã dùng mạng cứu ta…

- Ta đó là vì cứu mình!

Mạt Lỵ dùng giọng nói lớn hơn vài phần nói.

Vân Triệt nao nao, không rõ ràng vì sao một câu nói của bản thân mình lại khiến cho nàng có phản ứng lớn như vậy, hắn hơi bất đắc dĩ nói:

- Kia… Cũng bởi vì, ngươi là sư phụ của ta. Ta đây làm đệ tử, tại sao có thể trơ mắt nhìn sư phụ chết chứ?

- Sư phụ?

Mạt Lỵ rất buồn bã cười:

- Ta muốn đạt được sinh mệnh mới, nhất định phải trợ giúp ngươi trong thời gian ngắn nhất đạt được Huyền lực cường đại, trở thành sư phụ của ngươi, cũng chỉ vì ta không cam nguyện trợ giúp ngươi miễn phí mà thôi… Cuối cùng vẫn vì bản thân ta. Ngươi thật sự đã cho rằng ta vì tốt cho ngươi sao?

- Chuyện đó ta đều biết.

Mạt Lỵ nghe xong câu nói này, lại không tìm được vẻ thất vọng trên mặt Vân Triệt, ngược lại nhìn thấy hắn khẽ nở nụ cười. Vân Triệt động đậy thân thể, càng đến gần Mạt Lỵ thêm một chút, nhìn vào ánh mắt nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nói:

- Nhưng chuyện đó đều không quan trọng. Ta sở dĩ liều mạng muốn cứu Mạt Lỵ, nguyên nhân quan trọng nhất là, là vì Mạt Lỵ là một nữ hài tử vô cùng… Vô cùng xinh đẹp, nữ hài tử xinh đẹp giống như thiên sứ!

Mạt Lỵ sợ run ngẩn ra.

- Tuy rằng Mạt Lỵ luôn nỗ lực khiến cho mình nhìn qua rất lạnh lùng, thậm chí thật dọa người, nhưng một điểm này, cũng chân chân thật thật, Mạt Lỵ chính là muốn che giấu, cũng che giấu không xong. Có một nữ hài tử xinh đẹp như vậy làm bạn bên người, cho dù là ai, đều sẽ không tình nguyện để cho nàng vĩnh viễn rời khỏi bên người mình, ta đương nhiên cũng sẽ như vậy… Lý do này tóm lại thật đầy đủ đi?



- Ngươi đây xem như… Lý do gì…

Đôi môi hơi khôi phục lại một chút huyết sắc của Mạt lỵ khẽ run lên:

- Ta từng giết… Nhiều người như vậy… Năm trước… Vào ngày sinh nhật mười hai tuổi, một ngày này… Một ngày này… Ta giết chết hơn một trăm ba mươi vạn người… Toàn thân, đều bị máu nhiễm đỏ… Ngay cả tên ta, cũng bị bọn họ gọi là “Mạt Lỵ nhiễm máu”...

“!!!” Trái tim Vân Triệt mạnh mẽ nhảy dựng lên… Một ngày, giết chết hơn một trăm ba mươi vạn người!?

Nắm bắt được vẻ khiếp sợ thật sâu thoáng hiện lên trên mặt Vân Triệt, Mạt Lỵ nhắm hai mắt lại, buồn bã nói:

- Ta người như vậy, sao xứng được gọi là nữ hài tử xinh đẹp… Ta là Mạt Lỵ… Mạt Lỵ nhiễm máu… Là một ma quỷ đáng sợ…. Giết rất nhiều người…

Vân Triệt bình tĩnh nhìn Mạt Lỵ thật lâu… Nhưng mà, ánh mắt của hắn không khiếp sợ, không sợ hãi, mà mang theo một tình cảm phức tạp, phức tạp đến bất cứ kẻ nào đều khó có khả năng nhìn hiểu. Hồi lâu, hắn nhìn Mạt Lỵ, chậm rãi lắc đầu:

- Mạt Lỵ, tuy rằng ta không cách nào lĩnh hội được vào mười hai tuổi giết chết nhiều người như vậy là cảm giác gì, nhưng ta tin tưởng, kia nhất định sẽ vô cùng thống khổ… Là một thống khổ không cách nào hình dung, vĩnh viễn không muốn nhớ lại. Sau đó, còn có thể kèm theo vô số ác mộng và cảm giác tội ác, thậm chí sẽ chán và ghét bản thân, lại dán thêm cho mình cái nhãn ma quỷ, vô tình, tàn nhẫn, đến chết lặng linh hồn của chính mình…

Ánh mắt Mạt Lỵ bỗng chốc trừng lớn, ngơ ngác nhìn hắn.

- Nhưng mà, ta tin tưởng, Mạt Lỵ vẫn là nữ hài tử luôn lương thiện. Sở dĩ biến mình thành ma quỷ bản thân chán ghét nhất, hoàn toàn là vì người quan trọng trong lòng ngươi, có lẽ là bằng hữu thân nhất, có lẽ là người nhà thân nhất… Người như vậy, lại giết nhiều người, nhiễm nhiều máu hơn nữa, cũng không có khả năng thật sự là ma quỷ.

- Lại nói, nữ hài tử đáng yêu xinh đẹp, cho dù phạm lỗi lớn hơn nữa, cũng có thể được tha thứ. Nếu ngươi cảm thấy trên người ngươi luôn có vô số tội ác dơ bẩn, như vậy, ta liền cùng Mạt Lỵ gánh vác tội ác đó là được. Bởi vì ngươi là sư phụ của ta, làm người đệ tử, chuyện như vậy, đương nhiên phải cùng gánh vác với sư phụ.”

Mạt Lỵ hoàn toàn ngây ngốc, giống như bỏ lỡ hồn phách ngơ ngác nhìn Vân Triệt, đôi mắt trở nên càng ngày càng mông lung… Nàng không cách nào lý giải được, vì sao nàng rõ ràng nói ra tội ác tàn nhẫn của bản thân, hắn lộ ra lại không phải là sợ hãi và bài xích… Ngược lại dùng ánh mắt dịu dàng như vậy, nói ra lời nói dịu dàng như vậy…

Không phải là như vậy… Ta giết nhiều người như vậy, ta là ma quỷ đáng sợ như vậy, rõ ràng tất cả mọi người sợ hãi ta, rõ ràng không có khả năng còn có người yêu thích ta… Tại sao hắn phải liều mạng cứu ta, tại sao lại lộ ra ánh mắt dịu dàng như vậy… Sau khi mẫu hậu và ca chết đi, rõ ràng vốn không có khả năng còn có người sẽ đối xử với ta như vậy…

Ánh mắt của Mạt Lỵ càng lúc càng mông lung, xuyên thấu qua tầm mắt mông lung, gương mặt của Vân Triệt, dần dần biến ảo thành dáng vẻ khẽ mỉm cười của Thành ca ca… Trong nháy mắt một giọt lệ theo khóe mắt của nàng tràn mi mà ra, nàng từng đã thề sẽ không đổ lệ, nước mắt lúc này lại không cách nào kiềm chế điên cuồng đổ ra, trong lòng vốn đã bị thù hận, tội ác đóng băng, lặng yên mở ra một chỗ hổng nhỏ bé.

- … Mạt Lỵ, hóa ra ngươi cũng sẽ khóc sao? Ừm, có như vậy mới giống nữ hài tử đi?

Vân Triệt cũng nở nụ cười, hắn chìa ngón tay ra, vỗ lên trên mặt Mạt Lỵ, nhẹ nhàng lau chùi nước mắt cho nàng.

Mạt Lỵ lại không kháng cự hắn, ngược lại khóc càng hung hăng lên, vừa lau nước mắt, vừa nức nở nói:

- Ta… Ta là sư phụ của ngươi… Ngươi… Ngươi vừa rồi vì cứu ta… Vụng trộm hôn ta nhiều lần như vậy, hiện giờ… Còn để cho ta khóc ở trước mặt ngươi… Ngươi không thể… Bắt nạt sư phụ như vậy… Hu… Hu hu hu hu…

- Ặc, sư phụ giáo huấn rất đúng.

Vân Triệt cười nói:

- Vậy chờ tiểu sư phụ dưỡng tốt thân thể, cứ tha hồ trách phạt ta là được. Cho dù muốn hôn lại, ta cũng tuyệt đối không phản kháng.

Hắn nghĩ hoàn toàn không sai, bản tính của Mạt Lỵ, cũng không phải kiểu dáng bình thường nàng thể hiện ra. Bởi vì hắn đã trải qua tương tự như nàng, từng có hơi thở và ánh mắt giống như nàng, biết nội tâm của nàng, biết chắc nơi yếu ớt nhất, mềm mại nhất trong lòng nàng là nơi nào.

Sau khi đã khóc xong, tâm tình của Mạt Lỵ cũng dần dần bình tĩnh lại. Thân thể và linh hồn của nàng vẫn suy yếu không chịu nổi như trước, nhưng nguy hiểm trí mạng đã cơ bản áp chế. Nàng duỗi tay nhỏ bé, thật dùng sức lau khô toàn bộ nước mắt trên mặt, sau đó lại nỗ lực lại bày ra dáng vẻ lạnh như băng lạnh nhạt như bình thường, nhưng mà ánh mắt lại bắn về phía khác, không đối diện với Vân Triệt, sau đó, dùng giọng nói rất lạnh cứng nói:



- Tuy rằng hiện giờ đã không có nguy hiểm, nhưng ít nhất trong vòng ba tháng, ta một chút Huyền lực cũng không thể động, bằng không, cho dù ngươi dùng máu toàn thân ngươi, cũng không cứu được ta.

- Ta đã biết, về sau, ta nhất định sẽ dốc hết khả năng cẩn thận, sẽ không khiến chuyện giống như vậy xảy ra.

Vân Triệt rất áy náy nói.

- Hạt châu màu đỏ ngươi lấy tới tay, ngươi ăn nó vào đi… Vật kia, nói không chừng chính là thứ trước kia ta đã nói với ngươi… Mầm mống của Tà thần!

- Hả?

Vân Triệt trong lúc kinh ngạc cầm lấy hạt châu màu đỏ kỳ dị đã dùng Mạt Lỵ thiếu chút nữa chết đi để đổi lấy:

- Ngươi nói, đây là… Là…

- Ta chỉ đoán. Viêm long vẫn luôn dừng ở chỗ này không đi, chắc là bởi vì nó. Trước khi ngươi lấy được nó, ta cảm giác được bên trong ẩn chứa nguyên tố hỏa vô cùng kỳ dị, loại nguyên tố này thậm chí ngay cả ta cũng chưa từng thấy. Lúc trước ngươi còn nói cảm thấy có đồ gì đó đang kêu gọi ngươi, ngươi cầm trong tay, lại không bị nó làm tổn thương. Cho nên, nói không chừng, nó thật sự là một trong những mầm mống của Tà thần lưu lại trong trí nhớ, được đề cập tới!

Mạt Lỵ dùng giọng điệu rất không xác định nói.

- Còn có…

Dưới góc độ Vân Triệt không nhìn thấy, Mạt Lỵ khẽ cắn môi mình một cái nói:

- Về sau, không có sự đồng ý của ta, không thể tùy tiện chạm vào mặt ta.

Nói xong, Mạt Lỵ đã hóa thành một tia sáng đỏ, tiến vào trong thiên độc châu. Lưu lại Vân Triệt ở đó hồi lâu không nói gì.

Lúc trước là vẻ mặt lạnh như băng, sau đó khóc nức nở, hiện giờ lại khuôn mặt nhỏ nhắn cứng rắn, còn giọng điệu mang sát khí… Tốc độ biến sắc mặt của nữ hài tử, quả nhiên không hay ho.

Hiện giờ thân thể của Vân Triệt cũng tương đương với suy yếu, mất máu số lượng lớn khiến cho nguyên khí của hắn bị thương nặng, hiện giờ đoán chừng ngay cả đi cũng hơi khó khăn. Hiện giờ không cần nói Viêm long, chỉ cần Huyền thú cấp phổ thông, hắn và Mạt Lỵ đều phải nằm lại trong này.

“Nếu ngươi một ngày giết chết một trăm ba mươi vạn người là tội ác không thể tha thứ, là ác quỷ, là Mạt Lỵ nhiễm máu… Như vậy, còn ta một ngày độc sát bảy trăm bảy mươi vạn người, khiến toàn thành biến thành địa ngục kịch độc, thây ngã khắp đồng thì sao?” Vân Triệt im lặng thầm nói nhỏ trong lòng: “Muốn nói ma quỷ… Ta mới là ma quỷ chân chính… Cho nên, ta không dám đi khinh nhờn thiên sứ bên cạnh ta… Cho đến một ngày ta vĩnh viễn mất đi…”

Vân Triệt nhắm hai mắt lại, yên lặng sợ run thật lâu, sau đó mở to mắt, giang hai bàn tay, nhìn viên châu phóng thích ra tia sáng đỏ kỳ dị trong lòng bàn tay, nghĩ tới lời Mạt Lỵ nói, Vân Triệt do dự ngắn ngủi, sau đó hạ quyết tâm, trực tiếp bỏ nó vào trong miệng.

Cầm nó không có bất kỳ cảm giác không dễ chịu nào, ngược lại có một cảm giác thân cận khó hiểu, càng không cần lo lắng nó có độc… Cho dù như thế nào, ăn hết luôn sẽ không có kết quả hư gì đi?

Viên châu đỏ thẫm bị hắn dùng lực nuốt xuống, nuốt vào trong bụng.

Liền trong nháy mắt đó, hắn cảm giác được Huyền mạch của mình đột nhiên rung chuyển, hắn còn chưa kịp xem xét dị động của Huyền mạch, ngoài thân thể liền đột nhiên phóng ra một chùm tia đỏ thẫm, theo đó, đỏ thẫm sáng rọi này lại hóa thành liệt hỏa rừng rực, cháy nóng lên ngoài thân thể hắn, khiến cho toàn bộ thân thể của hắn, đều đắm chìm trong sắc lửa màu đỏ.

“Đây… Đây là?”

Liệt hỏa bỗng nhiên bùng cháy lên khiến cho hắn chấn động, khiến cho hắn khiếp sợ hơn chính là, ở trong hỏa diễm như vậy, thân thể hắn thế mà lại không hề có chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại có một cảm giác thoải mái không hiểu được, ngay cả quần áo của hắn, đều ở trong ngọn lửa hoàn hảo không tổn hao gì. Phảng phất hỏa diễm dọa người đó chỉ là hư ảo quang mang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tà Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook