Chương 232: Chống Lại
Cường MC
25/04/2023
Khi màn đêm buông xuống cha của Tiêu Thanh cũng đã trở về trong lòng vẫn
không khỏi bận lòng đến đứa con gái ngỗ ngược của mình đi đến khuê phòng của con gái bình thường đều đã tắt đèn dù rằng cả hai rất hiếm khi có
thời gian dành cho nhau nhưng đối với một người cha không muốn để cho
con của mình phải chịu khổ cực nhất quyết gánh lấy một mình thà làm bản
thân đau khổ còn hơn để cho con của mình bị liên lụy theo .
- Soạt !
- Thanh nhi , ta đã mất mẫu thân của con rồi ta chỉ còn có mỗi con thôi thứ lỗi cho sự ích kỷ của ta đã đẩy con vào hoàn cảnh này chi bằng để con có được một cuộc sống đơn thuần giản dị đó đối với ta là đủ rồi ta cũng không mong con sẽ tha thứ cho ta và ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc con sẽ chấp nhận lời xin lỗi của ta nhưng đây là chấp niệm của ta ngay từ khi mẫu thân con mất ta đã cố gắng sống thật tốt cho cả phần của mẫu thân con rồi được nhìn thấy con trưởng thành được đến hiện tại là là quá may mắn rồi .
- Áp đặt hôn ước của con gái mình với một người mà con gái không yêu ông có nghĩ con gái ông sẽ hạnh phúc không ???
Thiên Vũ từ trên nóc nhà nói vọng xuống .
- Ngươi là ai tại sao lại ở đó ??? Hơn nữa ngươi đã làm gì con gái ta ???
- Ta không làm gì cả ta chỉ thuận tiện đến đây giúp chữa trị cho lão gia thôi .
- Chữa trị ??? Cha ta ??? Ngươi bớt ăn nói vớ vẩn đi tiểu tử ! Bệnh của cha ta đâu có thể chữa được một sớm một chiều được !
- Là độc không phải bệnh .
- Độc ???
- Có vẻ ngươi khá chậm chạp ở việc nhận thức ông ấy trúng độc nhỉ ???
- Tiêu tử , ta đã cố nhận nại để nói chuyện tử tế với ngươi rồi đấy có tin ta giết ngươi luôn không ???
- Giết ta thì đã ra tay từ lúc nãy rồi còn phải đợi đến bây giờ sao ???
- Cạch !
Đột nhiên cánh cửa phòng Tiêu Thanh mở ra ,
- Cha ???
- Keeng !
- Ta nói sai sao ???
- Sai hay không cá nhân ta tự biết không cần một tên tiểu tử như ngươi xen vào !
- Rầm !
- Võ Lương Bạc ! Ngươi cũng gan đấy dám ra tay với ân nhân cứu mạng lão già này sao ??? Chẳng lẽ ngươi quên ai là chủ nơi này rồi phải không ???
- Võ lão tức giận tung một quyền vào tường làm cho cả hai bất giác phải dừng lại .
- Cha ??? Người thực sự khỏi rồi ư ???
- Không khỏi chẳng lẽ để ngươi tiếp tục lún sâu hơn vào chuyện không tưởng này à ???
Võ lão đi đến chỗ của Thiên Vũ rồi nói .
- Thiên Vũ công tử , như đã hứa ta sẽ giúp công tử vào Kiếm Vân Sơn học . Lương Bạc , ngày mai lập tức đưa Thiên Vũ công tử đến đó nhập học rõ chưa ?
- Trước khi đi đến đó ta có câu này muốn nói cho Lương Bạc tông chủ ' Kỵ một lần đừng để chữ đó hại mình ' !
- Ý ngươi là sao đây ???
- Ông vốn dĩ thông minh hẳn sẽ biết nhanh thôi !
- Thanh nhi , cháu mau đi thu xếp một phòng cho Thiên Vũ nghỉ ngơi đi .
- Dạ !
Tiêu Thanh liền dẫn Thiên Vũ đi đến một căn phòng nào đó ở đâu đó trong phủ Võ gia .
- Người cứ thế để Thanh nhi đi cùng với tên tiểu tử đó sao ?
- Còn hơn là để con bé vào tay một tên vô sỉ vô lại kia con biết rõ tính khí cha con hắn mà vẫn chấp nhận chuyện hôn ước mà không hề nói cho ta biết con cũng đủ lông đủ cánh rồi ha ???
- Cha lúc đó đã như vậy rồi chỉ sợ nói ra làm cho vết thương ngày một nghiêm trọng hơn nên con đã tự quyết .
- Cho dù là vậy con bé là cháu của ta nam nhân tốt đến mấy cũng phải do ta kiểm tra năng lực rõ ràng ta thấy tiểu tử đó không tồi đâu nhưng tiểu tử này đã yên bề gia thất sẽ phải để cho nha đầu này chịu ủy khuất làm thứ cũng không sao a !
- Cạch !
- Ngươi ở tạm chỗ này nhé xem như là một phần quà thay cha ta xin lỗi ngươi .
- Cô không có lỗi gì cả có thì cũng chỉ là do ông ta suy nghĩ không thấu đáo cho cô thôi .
- Cha ta người người ngưỡng mộ ngươi đừng có nói vậy với cha ta .
Lương Bạc đứng ở phía xa xa kia nhìn và nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ sắc mặt có chút thay đổi rồi suy nghĩ một hồi lâu rồi rời đi .
- Ta cũng đâu có trách lão ta có nặng đâu ta chỉ nói ra điều ta muốn nói thôi hạnh phúc của cô phải tự cô tìm thấy nó áp đặt như vậy ta thấy chẳng vừa mắt chút nào nếu lão ta còn cố chấp nữa ta sẽ thay cô xử lý chuyện này .
- Chỉ với một tên Hồn Kiếm Nhất Tinh của ngươi thì làm được gì hắn ta ?
- Coi thường ta vậy ???
- Soạt !
Thiên Vũ lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ rồi đưa cho Tiêu Thanh rồi mỉm cười nói .
- Gặp nguy hiểm cận kề hãy bóp nát nó ta sẽ biết được vị trí của cô lập tức sẽ đến cứu cô .
- Cái này thật sự có tác dụng vậy sao ???
- Ta chỉ có một cái thôi đừng có mà làm ẩu đấy !
- Cạch !
-........!!!???
Đi được một đoạn Lương Bạc đi đến làm cho Tiêu Thanh có chút giật mình lùi lại phía sau vài bước chân .
- Người đi theo con sao ?
- Không . Ta chỉ nghĩ rằng hai cha con ta đã lâu không có dịp cũng như cơ hội để nói chuyện ngày mai con đến Kiếm Vân Sơn cùng tiểu tử đó đến gặp ta .
- Sao cha lại muốn con đi cùng huynh ấy đi đến gặp cha vậy ???
- Soạt !
Lương Bạc đưa cho Tiêu Thanh một lá thư .
- Soạt !
- Cha cứ để Nam gia chèn ép mãi như vậy đến khi nào đây ???
- Ta tự có dự tính của mình quan trọng hơn là con phải làm thế nào khiến cho tên tiểu tử đó chịu phối hợp với con là được lão già đó vốn khôn ngoan xảo quyệt nhưng khi gặp nói chuyện với tiểu tử này rất thông minh nhưng lại che giấu đi sự khôn ngoan của mình nhiều lúc sự khôn ngoan là con dao 2 lưỡi mà con vốn tính khí giống mẫu thân đó mới là điều ta lo sợ .
- Sợ ???
- Mẫu thân con trước đây vốn dĩ là nữ tướng nữ ma đầu rất khó nói nhưng ta cũng không hiểu vì lý do gì mà mẫu thân con lại chịu chấp nhận một kẻ đã từng là kẻ vô lại thậm chí từng gây chuyện với vài kẻ có thế lực lớn ở nơi đây trước kia .
- Mẫu thân vốn mạnh mẽ như vậy đương nhiên là muốn có một nam nhân mạnh mẽ giống người rồi vừa hay cha rất đúng với mẫu người mà mẫu thân thích !
- Đó là con chưa biết thực hư chuyện sâu bên trong đâu .
Lương Bạc nhíu mày nói .
- Không lẽ chuyện tình cảm của cả hai là miễn cưỡng sao ?
- Cũng có thể nói là vậy nhưng kẻ đó vốn có tính khí thù dai nhớ lâu cho nên ta mới chấp nhận hôn ước với Nam gia muốn lấy Nam gia làm kẻ thế thân thay cho con một khi xảy ra biến cố bọn họ sẽ là kẻ thế mạng còn con vẫn bình an vô sự .
- Haiz , người có thể trực tiếp ra tay với bọn chúng mà sao lại làm đến bước đường này ?
- Chống lại . Bọn chúng sẽ chống lại ta nếu không đưa ra thỏa thuận xứng đáng với bọn chúng .
- Vì thế cha lấy con ra làm vật trao đổi với bọn chúng ư ???
Tiêu Thanh tức giận rồi quay người bỏ đi ngay sau đó .
- Soạt !
- Thanh nhi , ta đã mất mẫu thân của con rồi ta chỉ còn có mỗi con thôi thứ lỗi cho sự ích kỷ của ta đã đẩy con vào hoàn cảnh này chi bằng để con có được một cuộc sống đơn thuần giản dị đó đối với ta là đủ rồi ta cũng không mong con sẽ tha thứ cho ta và ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc con sẽ chấp nhận lời xin lỗi của ta nhưng đây là chấp niệm của ta ngay từ khi mẫu thân con mất ta đã cố gắng sống thật tốt cho cả phần của mẫu thân con rồi được nhìn thấy con trưởng thành được đến hiện tại là là quá may mắn rồi .
- Áp đặt hôn ước của con gái mình với một người mà con gái không yêu ông có nghĩ con gái ông sẽ hạnh phúc không ???
Thiên Vũ từ trên nóc nhà nói vọng xuống .
- Ngươi là ai tại sao lại ở đó ??? Hơn nữa ngươi đã làm gì con gái ta ???
- Ta không làm gì cả ta chỉ thuận tiện đến đây giúp chữa trị cho lão gia thôi .
- Chữa trị ??? Cha ta ??? Ngươi bớt ăn nói vớ vẩn đi tiểu tử ! Bệnh của cha ta đâu có thể chữa được một sớm một chiều được !
- Là độc không phải bệnh .
- Độc ???
- Có vẻ ngươi khá chậm chạp ở việc nhận thức ông ấy trúng độc nhỉ ???
- Tiêu tử , ta đã cố nhận nại để nói chuyện tử tế với ngươi rồi đấy có tin ta giết ngươi luôn không ???
- Giết ta thì đã ra tay từ lúc nãy rồi còn phải đợi đến bây giờ sao ???
- Cạch !
Đột nhiên cánh cửa phòng Tiêu Thanh mở ra ,
- Cha ???
- Keeng !
- Ta nói sai sao ???
- Sai hay không cá nhân ta tự biết không cần một tên tiểu tử như ngươi xen vào !
- Rầm !
- Võ Lương Bạc ! Ngươi cũng gan đấy dám ra tay với ân nhân cứu mạng lão già này sao ??? Chẳng lẽ ngươi quên ai là chủ nơi này rồi phải không ???
- Võ lão tức giận tung một quyền vào tường làm cho cả hai bất giác phải dừng lại .
- Cha ??? Người thực sự khỏi rồi ư ???
- Không khỏi chẳng lẽ để ngươi tiếp tục lún sâu hơn vào chuyện không tưởng này à ???
Võ lão đi đến chỗ của Thiên Vũ rồi nói .
- Thiên Vũ công tử , như đã hứa ta sẽ giúp công tử vào Kiếm Vân Sơn học . Lương Bạc , ngày mai lập tức đưa Thiên Vũ công tử đến đó nhập học rõ chưa ?
- Trước khi đi đến đó ta có câu này muốn nói cho Lương Bạc tông chủ ' Kỵ một lần đừng để chữ đó hại mình ' !
- Ý ngươi là sao đây ???
- Ông vốn dĩ thông minh hẳn sẽ biết nhanh thôi !
- Thanh nhi , cháu mau đi thu xếp một phòng cho Thiên Vũ nghỉ ngơi đi .
- Dạ !
Tiêu Thanh liền dẫn Thiên Vũ đi đến một căn phòng nào đó ở đâu đó trong phủ Võ gia .
- Người cứ thế để Thanh nhi đi cùng với tên tiểu tử đó sao ?
- Còn hơn là để con bé vào tay một tên vô sỉ vô lại kia con biết rõ tính khí cha con hắn mà vẫn chấp nhận chuyện hôn ước mà không hề nói cho ta biết con cũng đủ lông đủ cánh rồi ha ???
- Cha lúc đó đã như vậy rồi chỉ sợ nói ra làm cho vết thương ngày một nghiêm trọng hơn nên con đã tự quyết .
- Cho dù là vậy con bé là cháu của ta nam nhân tốt đến mấy cũng phải do ta kiểm tra năng lực rõ ràng ta thấy tiểu tử đó không tồi đâu nhưng tiểu tử này đã yên bề gia thất sẽ phải để cho nha đầu này chịu ủy khuất làm thứ cũng không sao a !
- Cạch !
- Ngươi ở tạm chỗ này nhé xem như là một phần quà thay cha ta xin lỗi ngươi .
- Cô không có lỗi gì cả có thì cũng chỉ là do ông ta suy nghĩ không thấu đáo cho cô thôi .
- Cha ta người người ngưỡng mộ ngươi đừng có nói vậy với cha ta .
Lương Bạc đứng ở phía xa xa kia nhìn và nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bọn họ sắc mặt có chút thay đổi rồi suy nghĩ một hồi lâu rồi rời đi .
- Ta cũng đâu có trách lão ta có nặng đâu ta chỉ nói ra điều ta muốn nói thôi hạnh phúc của cô phải tự cô tìm thấy nó áp đặt như vậy ta thấy chẳng vừa mắt chút nào nếu lão ta còn cố chấp nữa ta sẽ thay cô xử lý chuyện này .
- Chỉ với một tên Hồn Kiếm Nhất Tinh của ngươi thì làm được gì hắn ta ?
- Coi thường ta vậy ???
- Soạt !
Thiên Vũ lấy ra một miếng ngọc bội nhỏ rồi đưa cho Tiêu Thanh rồi mỉm cười nói .
- Gặp nguy hiểm cận kề hãy bóp nát nó ta sẽ biết được vị trí của cô lập tức sẽ đến cứu cô .
- Cái này thật sự có tác dụng vậy sao ???
- Ta chỉ có một cái thôi đừng có mà làm ẩu đấy !
- Cạch !
-........!!!???
Đi được một đoạn Lương Bạc đi đến làm cho Tiêu Thanh có chút giật mình lùi lại phía sau vài bước chân .
- Người đi theo con sao ?
- Không . Ta chỉ nghĩ rằng hai cha con ta đã lâu không có dịp cũng như cơ hội để nói chuyện ngày mai con đến Kiếm Vân Sơn cùng tiểu tử đó đến gặp ta .
- Sao cha lại muốn con đi cùng huynh ấy đi đến gặp cha vậy ???
- Soạt !
Lương Bạc đưa cho Tiêu Thanh một lá thư .
- Soạt !
- Cha cứ để Nam gia chèn ép mãi như vậy đến khi nào đây ???
- Ta tự có dự tính của mình quan trọng hơn là con phải làm thế nào khiến cho tên tiểu tử đó chịu phối hợp với con là được lão già đó vốn khôn ngoan xảo quyệt nhưng khi gặp nói chuyện với tiểu tử này rất thông minh nhưng lại che giấu đi sự khôn ngoan của mình nhiều lúc sự khôn ngoan là con dao 2 lưỡi mà con vốn tính khí giống mẫu thân đó mới là điều ta lo sợ .
- Sợ ???
- Mẫu thân con trước đây vốn dĩ là nữ tướng nữ ma đầu rất khó nói nhưng ta cũng không hiểu vì lý do gì mà mẫu thân con lại chịu chấp nhận một kẻ đã từng là kẻ vô lại thậm chí từng gây chuyện với vài kẻ có thế lực lớn ở nơi đây trước kia .
- Mẫu thân vốn mạnh mẽ như vậy đương nhiên là muốn có một nam nhân mạnh mẽ giống người rồi vừa hay cha rất đúng với mẫu người mà mẫu thân thích !
- Đó là con chưa biết thực hư chuyện sâu bên trong đâu .
Lương Bạc nhíu mày nói .
- Không lẽ chuyện tình cảm của cả hai là miễn cưỡng sao ?
- Cũng có thể nói là vậy nhưng kẻ đó vốn có tính khí thù dai nhớ lâu cho nên ta mới chấp nhận hôn ước với Nam gia muốn lấy Nam gia làm kẻ thế thân thay cho con một khi xảy ra biến cố bọn họ sẽ là kẻ thế mạng còn con vẫn bình an vô sự .
- Haiz , người có thể trực tiếp ra tay với bọn chúng mà sao lại làm đến bước đường này ?
- Chống lại . Bọn chúng sẽ chống lại ta nếu không đưa ra thỏa thuận xứng đáng với bọn chúng .
- Vì thế cha lấy con ra làm vật trao đổi với bọn chúng ư ???
Tiêu Thanh tức giận rồi quay người bỏ đi ngay sau đó .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.