Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 441: Hai người có quan hệ gì?

Vân Mộc Tinh

26/11/2021

Đáng tiếc, chủ nhân của giọng nói vẫn chưa đủ nhanh. Công Tử Diễn muốn ngăn cản một kích này, nhưng tương tự, kẻ địch xung quanh cũng nghe thấy tiếng nhắc nhở của hắn ta, không hề cho nàng ấy cơ hội phản ứng. Ban đầu chỉ có ba người, chỉ trong nháy mắt đã nhảy ra sáu người vây đánh nàng ấy.

“Không!” Đến khi Ngọc Ngân xuất hiện trong bộ kim y chói lọi khó khăn lắm mới chạy tới trước mặt Công Tử Diễn, nàng ấy lại đồng thời chịu lực lượng của ba người. Cho dù nàng ấy là cao thủ mặc giai nhưng dưới bức ép không chút lưu tình của ba cao thủ bạch giai, cuối cùng nàng ấy cũng không chịu nổi nặng nề ngã xuống như một con diều đứt dây giống Linh Diên.

Ngọc Ngân mới đánh với một người đã bị những người khác bao vây, cũng may hắn ta không tới một mình, tuy rằng lực lượng của hắn ta không đủ mạnh nhưng thực lực của Lăng Tễ Phong cũng không phải nói chơi.

Ngọc Ngân không thèm suy nghĩ đã nhân cơ hội thoát khỏi vòng chiến, vội vàng đuổi tới hướng Công Tử Diễn. Những người bị lưu lại lập tức giao cho Lăng Tễ Phong khó khăn lắm mới đuổi tới, còn chưa kịp thở một hơi đã bị ép buộc nghênh chiến.

Tuy rằng Công Tử Diễn chịu đòn từ xa nhưng cũng may thực lực của nàng ấy mạnh, cho dù bị thương thì năng lực ứng biến với hoàn cảnh xung quanh cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Hai tỷ muội đã sớm phát hiện vùng biển bên dưới bất thường, vì vậy sau khi bị đánh rơi, theo bản năng nàng ấy cuộn người lại, linh khí đen như mực bao lấy cả người nàng ấy, cho dù trong lúc ấy bị mấy dâm thú tấn công cũng không ngăn được sức mạnh của nàng ấy khi tiến sát tới bờ.

Ngọc Ngân thật sự rất lo lắng, hắn ta cố gắng hết sức tiến lên đón Công Tử Diễn. Lúc cách mặt đất chừng một mét, hắn ta đã vững vàng ôm cục màu đen kia vào lòng, sau đó hai người nặng nề ngã xuống bờ biển.

Công Tử Diễn đã sớm chú ý tới Ngọc Ngân, khoảnh khắc ngã xuống lập tức loại trừ sức mạnh trên người.

Nàng ấy vừa mới ngã xuống đã phun ra một ngụm máu to, Ngọc Ngân sợ tới mức vỗ vào mặt Công Tử Diễn nhìn như đang hấp hối, “Nhan Nhi, nàng sao rồi? Tuyệt đối đừng làm ta sợ!”

Công Tử Diễn bị hắn ta vỗ tới đau, cố tình lúc này đan điền lại vì những ngoại lực này đập vào mà rối thành một nùi, nàng ấy không có lòng dạ trả lời tên Ngọc Ngân khiến người ta ghét này, trực tiếp ngồi xếp bằng nhắm mắt điều tức.

Ngọc Ngân thấy động tác của nàng ấy nhạy bén thoáng cái liền ngậm miệng, bấy giờ mới nghiêng đầu sang chỗ khác quan sát tình hình xung quanh. Nhìn một cái đã thấy khó hiểu, nha đầu nằm trong ngực người xa lạ cách đó không xa chẳng phải là Linh Diên ư?

Nhìn bộ dạng Linh Diên còn muốn thảm hơn Công Tử Diễn. Hắn ta nhìn Công Tử Diễn, rồi nhìn Linh Diên, cuối cùng cắn răng một cái, chạy về phía Linh Diên.

Mặc Hàn Y vốn đã đề phòng bọn Ngọc Ngân, bây giờ hắn ta còn chạy về phía này, lông mày của nàng bất giác nhíu lại: “Đứng lại, không được tiến lên, ngươi làm gì vậy?”

Ngọc Ngân bị nàng hét như vậy tất nhiên cũng chú ý tới hai người biến dị xung quanh Mặc Hàn Y. Hắn ta nhìn Linh Diên, lại quan sát Mặc Hàn Y, bất giác ánh mắt đã tiếp xúc với nàng.

Thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, Ngọc Ngân không nhìn thấy sát ý và sát khí trong mắt nàng, ngược lại cảm thấy chủ nhân của một đôi mắt trong veo sáng tỏ như vậy bất luận thế nào cũng không nên xuất hiện bên cạnh những người biến dị kia mới phải.

Chẳng lẽ cô nương này cũng bị bắt tới?

Nhưng nhìn thái độ của mấy người biến dị lại không giống.

Hắn ta nhíu mày, “Ta còn chưa hỏi ngươi đó, ngươi muốn làm gì? Mau đưa muội tử ta ra đây.”

Nếu Linh Diên là muội muội Công Tử Diễn, vậy dĩ nhiên cũng là muội muội của Ngọc Ngân hắn ta. Về phần Vệ Giới bị kẹp ở giữa, hắn ta không có thời gian phản ứng với hắn, lại càng không có thời gian bận tâm vấn đề tương lai bối phận của hai người ai lớn ai nhỏ.

“Muội tử của ngươi?” Mặc Hàn Y cúi đầu nhìn Linh Diên hơi thở vẫn không quá ổn định, hoài nghi lườm Ngọc Ngân.

“Ngươi, mau, trả muội tử của ta lại cho ta.” Có lẽ do đã nhận định tạm thời người này sẽ không tổn thương bọn họ, lá gan của Ngọc Ngân bất giác lớn hơn rất nhiều.

Khụ, nói tới chuyện này thật mẹ nó mất mặt, một “cao thủ” bạch giai như hắn ta tự nhân là có thể tung hoành ở đại lục Tứ Phương, nhưng ở trước mặt vị cô nương xinh đẹp này lại không cảm giác được thực lực của nàng, điều này cho thấy cái gì?

Ở Long đế quốc tuy rằng nhiều người có thực lực thấp hơn hắn ta, nhưng người có thực lực cao hơn hắn ta cũng không ít. Nhìn trận chiến, thiếu nữ áo trắng trước mặt rõ ràng mạnh hơn hắn ta, chỉ cần đối phương có chút tâm tư, nàng có thể diệt gọn cả ba người bọn họ trong nháy mắt!

Lần đầu tiên Ngọc Ngân cảm nhận được tầm quan trọng của thực lực, đặc biệt là sau khi nhận thức được thực lực của Công Tử Diễn ở trên hắn ta thì tâm tư muốn gấp rút tu luyện của hắn ta lại càng hừng hực.



Mặc Hàn Y ở đó nhìn náo nhiệt hồi lâu, từ một trắng một đen ban đầu, sau đó lại có thêm một vàng một xanh. Bốn người, thực lực chênh lệch cực kỳ xa, nếu không có thanh niên áo xanh đang đỡ đòn trên trời, e rằng chỉ dựa vào ba người này căn bản không đủ nhìn. Mặc dù thiếu nữ áo trắng kia có thực lực mặc giai ba sao nhưng vẫn không ngăn được mười người biến dị tử cấp, sáu người biến dị bạch giai, hơn nữa thỉnh thoảng còn rơi vào trận quần công cậy đông hiếp yếu của dâm thú.

Mặc Hàn Y không thích lo chuyện bao đồng, nhưng chuyện bao đồng này nàng lại không thể mặc kệ. Nếu không nàng đã không ngăn cản hai người biến dị này trước khi Ngọc Ngân đi tới rồi.

Mặc Hàn Y liếc mắt, ánh mắt rơi vào Công Tử Diễn ngồi xếp bằng cách đó không xa, bình tĩnh hỏi: “Các ngươi tới đây là vì Vệ Giới à?”

“Đúng, ngươi là ai?”

Mặc Hàn Y lạnh nhạt nhìn hắn ta, “Chuyện Vệ Giới các ngươi không quản được đâu, mau trở về đi, đây không phải nơi các ngươi nên tới!”

Mặc Hàn Y vừa dứt lời, như để chứng minh lời nàng nói, mấy tiếng “ùm ùm ùm” vang lên, sáu con dâm thú kia đã bị thanh niên áo xanh hung hăng đạp xuống mặt biển đen ngòm.

Âm thanh to lớn tự nhiên dẫn tới sự chú ý của bọn Ngọc Ngân. Đến khi Ngọc Ngân quay đầu lại đã bị cảnh tượng máu tanh trước mắt dọa ngây người.

Chỉ thấy mấy dâm thú rơi xuống biển cản bản không kịp vỗ cánh bay lên trời đã bị quái vật không xác định dưới biển lập tức gặm tới nỗi xương cốt không còn. Từ góc độ của hắn ta nhìn sang, đám dâm thú kia chỉ giãy giụa vài cái đã bị lôi xuống biển. Nước biển màu đen cùng máu loãng màu đỏ lập tức hòa thành một thể, hồi lâu sau vẫn không thấy bất kỳ thứ gì nổi lên, cho dù là một cục xương hay một miếng thịt nhão.

Ngọc Ngân chật vật nuốt nước miếng, theo bản năng hỏi, “Trời ạ, cuối cùng đó là loại quái vật gì?”

Hắn ta không thể nào tưởng tượng được nếu Nhan Nhi của hắn ta cứ vậy mà rơi xuống sẽ là cảnh tượng thê thảm thế nào?

Nghĩ tới đây, hắn ta rất hèn nhát rùng mình.

Đối lập rõ ràng với hắn ta chính là Lăng Tễ Phong đang ứng chiến trên không trung. Sau khi Lăng Tễ Phong nhìn thấy tác dụng to lớn của vùng biển thì gần như không chút nghĩ ngợi đã vứt thêm vài con dâm thú xuống.

Lần này cuối cùng tất cả bọn họ cũng thấy rõ rốt cuộc là loại quái vật gì ẩn náu bên dưới mặt nước màu đen.

Bữa ăn ngon lúc trước khiến cho quái vật xung quanh tụ tập bên dưới vòng chiến của Lăng Tễ Phong, thế nên khi Lăng Tễ Phong lại cho chúng nó thức ăn ngon, gần như đám quái vật kia đều nhảy lên khỏi mặt biển, hung hăng cắn tới con mồi.

Theo tiếng kêu thảm thiết của đám dâm thú kia vang lên, rồi sau đó chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng “rột rột rột”, mặt biển đã yên ả trở lại.

Ngọc Ngân trừng đôi mắt hoa đào quyến rũ, không thể tin cứng người lại, “Ta, ta, ta không nhìn lầm chứ? Vừa rồi ẩn náu dưới nước, vậy, vậy mà là cá hả?”

Nhưng mà, có phải kích thước của con cá kia lớn quá rồi không?

Hơn nữa còn xấu xí hơn, buồn nôn hơn cá bình thường, thậm chí là cá biến dị mà hắn ta thấy. Mấy con đó cuối cùng là cá hay quái vật vậy?

Mặc Hàn Y vô cảm nhìn hắn ta một cái, rất tốt bụng giải thích: “Đó không phải cá, đó là cá ăn thịt bị cưỡng ép biến dị. Thấy vùng biển xung quanh đây không? Phàm là khu vực màu đen đều có loại sinh vật này, vì vậy các ngươi nhất định không được tới gần.”

Ngọc Ngân lại nuốt nước miếng, “Biển, biển không có vật sống hả? Một khi loài cá này lan rộng, cả vùng biển này đều bị hủy. Nhưng, nhưng ta thấy chỉ có xung quanh hòn đảo này, đây, đây là tình huống gì?”

Mặc Hàn Y nhìn hắn ta như một thằng ngốc, “Biển có vật sống, con người cũng là vật sống, chỉ cần ngươi muốn thì tất nhiên bọn nó sẽ không thể chạy đi. Hơn nữa tác dụng của bọn nó chính là bảo vệ hòn đảo, không phải phá hủy hải vực này. Cho dù là vật thể nào, cho dù công lực của ngươi cao thâm đến đâu, chỉ cần rơi xuống, không chết cũng phải tàn!”

Nhảm nhí, bị một đống cá ăn thịt như vậy đồng thời gặm cắn, tàn còn chẳng bằng chết luôn!

Quá đẫm máu rồi!

Lúc này có thể nói Ngọc Ngân đã ý thức sâu sắc ý nghĩa chân thực của câu “Người giỏi còn có người giỏi hơn, núi này cao còn có núi khác cao hơn”.

Có lẽ thật sự nhận ra Mặc Hàn Y không hề nguy hiểm, Ngọc Ngân lập ức chạy tới ôm lấy Linh Diên, đặt bên cạnh Công Tử Diễn rồi mới xem như yên tâm, ngoan ngoãn canh chừng bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn Mặc Hàn Y với ánh mắt dò xét.



Cuối cùng nữ nhân này là ai?

Nhìn mấy người biến dị rất khách sáo với nàng ta, hẳn là người trên đảo, nhưng sao người trên đảo lại giúp bọn họ?

Lại mấy tiếng “ùm ùm ùm” vang lên, mặt biển thoáng cái náo nhiệt, đại khái là Lăng Tễ Phong đứng giữa không trung đã mất hết kiên nhẫn, bắt đầu ra oai. Chỉ gần nửa canh giờ, hắn ta đã loại bỏ hết tất cả lực lượng trên không, ném xuống biển đen đút cá.

Đến khi hắn ta xoay người lại, để lộ gương mặt anh tuấn sắc sảo rõ ràng, Mặc Hàn Y vốn đứng bên cạnh bọn họ như người tàng hình chợt di chuyển.

Ngọc Ngân phát hiện hướng đi của nàng, vừa định mở miệng nhắc nhở, người ta đã thuấn di (dịch chuyển tức thời) tới trước mặt Lăng Tễ Phong.

Lăng Tễ Phong thấy rõ người tới cũng sợ tới mức hét lên, theo bản năng nhảy lùi lại ba bước, nhìn nàng giống như thấy độc xà mãnh thú, “Sao ngươi lại ở đây?”

Trên gương mặt thanh lệ vô song của Mặc Hàn Y cũng tràn đầy sát khí, lúc nàng ta nhìn Lăng Tễ Phong, nụ cười kia lại càng quỷ dị khiến hắn ta sởn gai ốc.

“Ta cũng đang muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại có ánh mắt như vậy, hả? Ta hỏi ngươi sao nhiều năm như vậy, lần này ngươi lại có mắt nhìn như vậy, tự động lăn tới trước mặt ta. Lăng Tễ Phong, ngươi nói có đúng hay không?”

Sau khi Lăng Tễ Phong nghe thấy những lời này của nàng, không khỏi thăm dò nhìn hai đóa hoa tỷ muội còn nằm dưới đất và một cây cỏ đuôi chó, vội vã muốn biến thành rồng hướng về bầu trời mà tháo chạy. Nhưng sau khi hắn ta nhảy nhảy vài cái mới phát hiện mình đi cùng với Ngọc Ngân, trong số linh thú của hắn ta căn bản không có con nào biết bay.

Trong lúc nhất thời, Lăng Tễ Phong có xúc động muốn khóc. Hắn ta mếu máo, muốn đi tìm Ngọc Ngân cầu cứu, nhưng tình huống bây giờ làm sao Ngọc Ngân để ý tới hắn ta được?

Trong lúc bi kịch, Lăng Tễ Phong chỉ có thể cứng đờ xoay người, nhìn Mặc Hàn Y hai tay khoanh trước ngực, ung dung nhướng mày nhìn mình, khí tràng đã hoàn toàn thay đổi, hắn ta cười xấu hổ, “Ha ha, trùng hợp, thật là trùng hợp, đã vòng hơn phân nửa đế quốc rồi mà cũng có thể gặp được ngươi nữa!”

“Phải không, ta cũng thấy hai chúng ta rất có duyên đấy, có phải không, Lăng Tễ Phong?”

“Phì phì phì, ai có duyên với ngươi? Câu này ngươi có thể nói lung tung hả? Cho dù ngươi có duyên cũng là với Long…”

“Câm miệng, không biết nói chuyện thì đừng có nói, lúc nói lời không dễ nghe phải ăn đòn thì đừng trách ta không cảnh báo trước!”

Lông mày Mặc Hàn Y dựng đứng, cái miệng rộng của Lăng Tễ Phong cuối cùng cũng không phát ra một từ nào nữa.

Ngược lại là Ngọc Ngân, chứng kiến trò khôi hài bất thình lình này, hắn ta lập tức hưng phấn như được tiêm máu gà, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, vẻ mặt tò mò nhìn Lăng Tễ Phong, “Hai người có quan hệ gì vậy?”

“Ai có quan hệ với tên nam nhân không biết xấu hổ này chứ?”

“Ai có quan hệ với nữ nhân không biết xấu hổ này chứ?”

Hai người đồng thanh hét một cái làm Ngọc Ngân đinh tai nhức óc, hắn ta không quên nhân cơ hội lau nước miếng trên mặt.

“Không có thì không có, có cần gào thét như vậy không? Dọa chết bảo bảo rồi!”

Lúc Lăng Tễ Phong và Mặc Hàn Y đồng thời quăng ánh mắt khinh bỉ tới, con ngươi Ngọc Ngân đảo một vòng, lập tức hưng phấn túm tay Lăng Tễ Phong.

“Hai người quen nhau thì tốt quá, mau, mau đưa bọn ta ra khỏi nơi quỷ quái này. Ngươi xem kìa, xem hai muội tử đều hôn mê bất tỉnh rồi!”

Muội tử?

Mặc Hàn Y không kịp suy nghĩ mục đích Ngọc Ngân mà nhìn theo hướng Ngọc Ngân chỉ, đồng tử lập tức co lại. Thảo nào dáng người của thiếu niên áo trắng kia thoạt nhìn gầy yếu và nhỏ nhắn hơn nam nhân bình thường quá nhiều, không ngờ thì ra người ta là nữ à?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook