Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 232: Làm sao? Đệ còn muốn giành ăn với gia?
Vân Mộc Tinh
16/11/2021
Người của phòng bếp vừa nhìn thấy Ly Diên, quen thuộc chào hỏi: “Ly
cô nương đã tới đấy à? Công tử không có phân phó gì đặc biệt, không biết cô nương có ý gì tốt không?”
Ly Diên đến đã nhiều lần, đã sớm quen với người ở phòng bếp, mà mọi người đều biết nàng là vị khách duy nhất được công tử cho phép ngồi cùng bàn dùng cơm. Loại tồn tại đặc biệt này, dù cho vẻ ngoài nàng có xấu xí, cũng không ai dám đắc tội với nàng.
Ly Diên nghĩ đến mình vừa bị người nào đó ở chỗ kia chọc tức, không tìm cái cách gì phát tiết một chút, thật là có lỗi với mình, lúc này mở miệng hỏi thăm: “Công tử nhà các ngươi có ăn cay không?”
“Thân thể Công tử thật sự không thích hợp ăn đồ cay quá mức, cũng không biết hiện tại có được không?”
Ly Diên bỗng nhiên vỗ đầu của mình: “Xem trí nhớ này của ta này, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.”
Với tình huống hiện tại của Công Tử Diễn, đừng nói cay, ngay cả dầu mỡ cũng không thể ăn. Nhưng mấy ngày qua những thứ hắn ăn dù không cực cay nhưng dầu cay, cái này…
“Sao trước đó các ngươi không nhắc nhở ta một chút, những ngày qua công tử gia nhà các ngươi đều dùng cơm với ta, chẳng phải là?”
Đầu bếp lập tức nói: “Ly cô nương đừng lo lắng. Từ trước đến nay công tử quen đồ thanh đạm, nếu ngài ấy không phân phó, mấy món ăn trước mặt ngài ấy đều như mấy bữa trước đó.”
Lời như vậy, Ly Diên càng tự trách. Ở trước mặt một bệnh nhân ăn uống thả cửa, đây là tội nghiệt cỡ nào chứ?
Buồn cười là trước đó nàng chỉ lo cho mình, thế mà coi nhẹ người bệnh sáng chói ở trước mặt mình. Thật là rất xấu hổ.
Nếu Vệ Giới biết, Công Tử Diễn không hề làm gì, chỉ để Ly Diên tự sinh ra cảm giác áy náy với mình, trái lại, một lời, một động tác của hắn đều làm người ta oán hận. So sánh hai mái hiên, ai cao ai thấp, lập trường rõ ràng.
Thật đúng là không nhìn đủ!
Có lẽ là bởi vì áy náy, rốt cuộc sau mấy ngày chứng lười của Ly Diên phát tác, giờ vào phòng bếp, tự tay làm một bàn thức ăn thanh đạm ngon miệng vì Công Tử Diễn.
Nhìn một bàn lớn sắc hương vị đều đủ, dinh dưỡng phong phú, đầu bếp nhiều năm đang đợi ở phòng bếp cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Lúc nhìn về Ly Diên lần nữa đã không chỉ là tôn trọng mà là sùng bái!
“Không nghĩ tới cô nương tuổi còn nhỏ mà còn là cao thủ nấu ăn. Y thuật tốt cũng thôi đi, thậm chí ngay cả trù nghệ cũng tốt như vậy, tương lai ai cưới được cô nương, chỉ sợ là thắp hương mấy đời liền!”
Ly Diên cúi đầu sắp xếp đồ ăn trên bàn, nghe nói vậy, lúc này mới nhớ tới con hàng phải thắp nhang cầu nguyện trong tương lai, trước đó còn đang nhớ thương tài nấu nướng của nàng, hôm nay, nàng lại vì người khác mà làm một bàn đồ ăn lớn. Nếu hắn biết…
Nghĩ tới đây, khóe miệng Ly Diên hơi nhếch lên, đáy mắt bỗng dưng hiện lên một tia giảo hoạt. Nàng tiện tay chia ra sáu đồ ăn hai canh, nói với đầu bếp: “Mấy món này, phiền hai vị giúp đỡ đưa đến chỗ Phượng Vương điện hạ chỗ Dược đường đó.”
Người ở đây tất nhiên là không nói hai lời mà làm theo. Ly Diên xử lý tốt các món ăn khác, sai người đưa đến phòng ăn, còn nàng thì dẹp đường về Dược đường định thay quần áo. Ngâm mình ở phòng bếp hơn một canh giờ, trên người đều là mùi khói dầu, khó ngửi.
Dược đường.
Khi Thanh Thần nhận đồ ăn mà Ly Diên cho người đưa qua, kích động kém tý nữa rơi lệ. Thầm nghĩ vị thất cô nương này thật đúng là tâm địa như Bồ Tát, một giây trước còn cãi nhau túi bụi, không nghĩ tới một giây sau đã đưa mỹ thực đến bồi tội.
So sánh như vậy, gia nhà bọn hắn giống như không phóng khoáng chút nào.
“Thất ca, thất ca, huynh nhìn này, thất cô nương vừa mới phái người đưa tới đồ ăn ngon miệng. Đây là nàng ấy tự mình làm đấy, huynh muốn nếm thử hay không?”
Thanh Thần mang đồ ăn đặt lên trên bàn, quay đầu nhìn Vệ Giới.
Khi mùi thơm của thức ăn không ngừng càn quét mũi của hai người trong phòng, người nào đó vốn đang nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt.
Thanh Thần xem xét, lập tức bưng khay đồ ăn qua. Chỉ cần một chút, Vệ Giới đã xác định những đồ ăn toả ra mùi thơm nồng đậm này chính là do Ly Diên nấu, không khỏi cảm thấy trong lòng tràn một tia ấm áp. Nữ nhân này coi như có chút lương tâm.
“Nàng ta ở đâu?”
“Ặc…,” Giọng của Thanh Thần trì trệ, “Thất cô nương rõ ràng vừa mới ra cửa, những thức ăn này cũng không phải là làm trong phòng bếp của Dược đường sao. Vậy…”
Còn để Thanh Thần nghĩ tiếp đó, Vệ Giới nhạy cảm đột nhiên chú ý tới đĩa trên khay có hơi khác.
Đĩa hôm nay so với hôm trước còn tinh xảo hơn, lúc này hắn nhíu mày. Trong khoảnh khắc, trong mắt phượng xinh đẹp lấp lánh tản ra khí tức âm trầm, u ám.
Trái tim của Thanh Thần thoáng chốc nhảy lên, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, người vừa mới đưa đồ ăn tới nói: “Tiểu nhân là người của Minh Nguyệt sơn trang. Đây là Ly cô nương lệnh tiểu nhân đưa tới cho Phượng Vương điện hạ ăn trưa, là chính Ly cô nương tự mình làm.”
Minh Nguyệt sơn trang? Minh Nguyệt sơn trang?
Ôi cô nãi nãi của ta ơi. Ngươi như thế nào lại chạy đến địa bàn Công Tử Diễn rồi nấu cơm cho gia nhà bọn họ chứ?
Cái này. Đây rốt cuộc là vô tình hay là cố ý hả?
Thanh Thần bi kịch phát hiện, gia nhà bọn họ lần này là được ăn ké thôi!
Nha đầu này rõ ràng là đi nấu cơm cho Công Tử Diễn người ta đó!
“Minh Nguyệt sơn trang?”
Lúc lâu sau, Vệ Giới mới bình tĩnh mở miệng nói. Ngữ khí của hắn đạm mạc, dù nghe không ra hỉ nộ nhưng biểu tình lại làm cho Thanh Thần tê cả da đầu.
Lúc đang chịu áp lực cực lớn, định mở miệng lại không ngờ cửa ở phía sau lại được mở ra lúc này, theo đó còn có giọng của Ly Diên: “Đúng vậy, ta vừa mới ở Minh Nguyệt sơn trang làm cả bàn đồ ăn. Nguyên liệu đồ ăn ở đó đều là chọn loại tốt nhất, tươi nhất, với thân thể hai người bệnh các ngươi có rất nhiều chỗ tốt. Ta còn cố ý cho mấy loại dược thiện cho các ngươi nữa, mau nếm thử đi.”
Mắt phượng Vệ Giới ngưng lại, lạnh lùng nhìn Ly Diên: “Vậy sao? Vậy thật đúng là phải cảm tạ ngươi đã nhọc lòng, tiện thể cho bản vương kinh hỉ như thế lớn!”
“Đơn giản mà, đơn giản mà. Dù sao nấu cho một người cũng là nấu, hai người cũng là nấu, đúng chứ?”
Ly Diên giả bộ không có chú ý tới sắc mặt càng ngày càng nặng của hắn, cúi đầu sửa sửa quần áo. Theo động tác của nàng, lúc này Vệ Giới mới chú ý tới nàng hình như vừa thay một bộ quần áo khác, mặc dù vẫn là màu đen không đổi, nhưng rõ ràng là vừa mới thay.
Vệ Giới cảm thấy một trận bực bội, nhìn đồ ăn trước mặt, càng nổi giận trong bụng, kiềm chế xúc động muốn hất bàn, lặng lẽ nhìn người nào đó: “Làm sao? Muốn ăn cùng?”
Ly Diên không hề suy nghĩ đã từ chối: “A, không cần. Ta còn phải đến bên kia. Nếu vậy đi trước một bước, điện hạ mời từ từ dùng.”
Thanh Thần nghe lời này, nhịn không được chảy mồ hôi lạnh. Ui trời cô nãi nãi, câu này thì bỏ đi chứ, sao còn có thể nói ra vậy? Ngươi đây rõ ràng đang kích thích gia nhà ta hất bàn!
Dù đã ra khỏi cửa, Ly Diên vẫn có thể cảm giác được sau lưng ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, hận không thể đục xuyên qua người nàng, khóe môi không tự chủ được câu lên. Hừ, nam nhân nhỏ mọn! Cô nương ta đại nhân không chấp tiểu nhân, làm cơm cho ngươi thì sao chứ. Có điều cảm giác này chỉ sợ không dễ chịu đâu. Ha ha ha, ai bảo ngươi đánh ta, đáng đời!
Thanh Thần nhìn bóng lưng đi xa dần của Ly Diên, , nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, cảm thấy không tự chủ được nghĩ đến, cô nương này xem ra cũng mang thù đấy nha. Còn may, trước đó dù có nhiều điều không hài lòng với Phượng Vương phi tương lai này nhưng đều không biểu hiện ra ngoài. Hiện tại nàng ba phen mấy lần cứu bọn họ, còn có gia nhà bọn họ, bất mãn đã sớm được ảm kích thay thế.
Nhưng chắc chắn nó sẽ bị thay đổi trong tương lai, sau này đối xử trên dưới với Phượng Vương phi tương lai nhất định càng phải chú ý mới được. Thanh Thần nhìn mấy người kia chạy còn nhanh hơn thỏ, âm thầm chửi mắng một câu, kiên trì đi vào, liếc mắt nhìn biểu tình thất ca không thay đổi gì, thận trọng hỏi: “Thất ca? Muốn dùng bữa không? Nếu cứ để thế sẽ nguội mất.”
Ánh mắt của Vệ Giới đột nhiên sáng lên, cánh tay quấn băng đột nhiên túm lấy cái khay, dọa cho Thanh Thần lập tức ngăn cản: “Thất ca, huynh à, cơm ngon như vậy ném đi đáng tiếc lắm. Dù huynh không ăn thì thưởng cho đệ cũng được, ngàn vạn không thể xúc động!”
Lực tay Vệ Giới bỗng dưng nắm chặt, nhếch môi, nhíu mày: “Ngươi muốn ăn?”
Ngữ khí của hắn rất nhẹ, nhẹ đến khiến Thanh Thần không cảm thấy được sự tức giận, chỉ là ánh mắt âm lãnh kia lại làm cho hắn có cảm giác tay chân lạnh buốt. Nhưng đối mặt với mỹ thực, không thể nghi ngờ vẫn là đánh bạo nuốt một ngụm nước bọt: “Muốn, muốn ăn!”
Sau khi vào ở Dược đường, may mắn được hưởng một lần tay nghề của Ly Diên, từ đó về sau khi hắn đi ăn, đều cảm thấy mỹ thực ăn cực ngon của Bất Dạ thành đã bắt đầu cảm thấy không có mùi vị.
Bây giờ thật vất vả mới có được cơ hội, sao có thể nào trơ mắt nhìn thất ca nhà hắn làm chuyện điên rồ chứ!
Cô nương đã nói, lãng phí lương thực là hành vi đáng xấu hổ, hắn ta cũng không thể dung túng cho sự vô sỉ của gia nhà họ được.
Khi khuôn mặt tuấn tú của Thanh Thần thèm nhỏ dãi hiện ra trần trụi trước mặt Vệ Giới, không biết làm sao, sự khó chịu khó giải khó của hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, nhìn đệ đệ nhà mình, cười lạnh.
“Có thể, ngồi đi, hầu hạ gia dùng bữa.”
Hầu hạ, dùng bữa.
Không phải “cùng” mà là “hầu hạ”?
Thanh Thần ở một giây đó giống như đồ đần, không vui nhíu mày, “Thất ca, nhiều như vậy, huynh, huynh ăn hết được sao?”
Cho đệ đệ ta một miếng, một miếng thôi cũng được!
Không nghĩ tới ——
Vệ Giới mấp máy môi mỏng, khóe mắt lạnh lẽo khiến lòng hắn ta thắt lại: “Sao? Ngươi còn muốn giành ăn với gia?”
Ly Diên đến đã nhiều lần, đã sớm quen với người ở phòng bếp, mà mọi người đều biết nàng là vị khách duy nhất được công tử cho phép ngồi cùng bàn dùng cơm. Loại tồn tại đặc biệt này, dù cho vẻ ngoài nàng có xấu xí, cũng không ai dám đắc tội với nàng.
Ly Diên nghĩ đến mình vừa bị người nào đó ở chỗ kia chọc tức, không tìm cái cách gì phát tiết một chút, thật là có lỗi với mình, lúc này mở miệng hỏi thăm: “Công tử nhà các ngươi có ăn cay không?”
“Thân thể Công tử thật sự không thích hợp ăn đồ cay quá mức, cũng không biết hiện tại có được không?”
Ly Diên bỗng nhiên vỗ đầu của mình: “Xem trí nhớ này của ta này, sao lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ.”
Với tình huống hiện tại của Công Tử Diễn, đừng nói cay, ngay cả dầu mỡ cũng không thể ăn. Nhưng mấy ngày qua những thứ hắn ăn dù không cực cay nhưng dầu cay, cái này…
“Sao trước đó các ngươi không nhắc nhở ta một chút, những ngày qua công tử gia nhà các ngươi đều dùng cơm với ta, chẳng phải là?”
Đầu bếp lập tức nói: “Ly cô nương đừng lo lắng. Từ trước đến nay công tử quen đồ thanh đạm, nếu ngài ấy không phân phó, mấy món ăn trước mặt ngài ấy đều như mấy bữa trước đó.”
Lời như vậy, Ly Diên càng tự trách. Ở trước mặt một bệnh nhân ăn uống thả cửa, đây là tội nghiệt cỡ nào chứ?
Buồn cười là trước đó nàng chỉ lo cho mình, thế mà coi nhẹ người bệnh sáng chói ở trước mặt mình. Thật là rất xấu hổ.
Nếu Vệ Giới biết, Công Tử Diễn không hề làm gì, chỉ để Ly Diên tự sinh ra cảm giác áy náy với mình, trái lại, một lời, một động tác của hắn đều làm người ta oán hận. So sánh hai mái hiên, ai cao ai thấp, lập trường rõ ràng.
Thật đúng là không nhìn đủ!
Có lẽ là bởi vì áy náy, rốt cuộc sau mấy ngày chứng lười của Ly Diên phát tác, giờ vào phòng bếp, tự tay làm một bàn thức ăn thanh đạm ngon miệng vì Công Tử Diễn.
Nhìn một bàn lớn sắc hương vị đều đủ, dinh dưỡng phong phú, đầu bếp nhiều năm đang đợi ở phòng bếp cũng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt. Lúc nhìn về Ly Diên lần nữa đã không chỉ là tôn trọng mà là sùng bái!
“Không nghĩ tới cô nương tuổi còn nhỏ mà còn là cao thủ nấu ăn. Y thuật tốt cũng thôi đi, thậm chí ngay cả trù nghệ cũng tốt như vậy, tương lai ai cưới được cô nương, chỉ sợ là thắp hương mấy đời liền!”
Ly Diên cúi đầu sắp xếp đồ ăn trên bàn, nghe nói vậy, lúc này mới nhớ tới con hàng phải thắp nhang cầu nguyện trong tương lai, trước đó còn đang nhớ thương tài nấu nướng của nàng, hôm nay, nàng lại vì người khác mà làm một bàn đồ ăn lớn. Nếu hắn biết…
Nghĩ tới đây, khóe miệng Ly Diên hơi nhếch lên, đáy mắt bỗng dưng hiện lên một tia giảo hoạt. Nàng tiện tay chia ra sáu đồ ăn hai canh, nói với đầu bếp: “Mấy món này, phiền hai vị giúp đỡ đưa đến chỗ Phượng Vương điện hạ chỗ Dược đường đó.”
Người ở đây tất nhiên là không nói hai lời mà làm theo. Ly Diên xử lý tốt các món ăn khác, sai người đưa đến phòng ăn, còn nàng thì dẹp đường về Dược đường định thay quần áo. Ngâm mình ở phòng bếp hơn một canh giờ, trên người đều là mùi khói dầu, khó ngửi.
Dược đường.
Khi Thanh Thần nhận đồ ăn mà Ly Diên cho người đưa qua, kích động kém tý nữa rơi lệ. Thầm nghĩ vị thất cô nương này thật đúng là tâm địa như Bồ Tát, một giây trước còn cãi nhau túi bụi, không nghĩ tới một giây sau đã đưa mỹ thực đến bồi tội.
So sánh như vậy, gia nhà bọn hắn giống như không phóng khoáng chút nào.
“Thất ca, thất ca, huynh nhìn này, thất cô nương vừa mới phái người đưa tới đồ ăn ngon miệng. Đây là nàng ấy tự mình làm đấy, huynh muốn nếm thử hay không?”
Thanh Thần mang đồ ăn đặt lên trên bàn, quay đầu nhìn Vệ Giới.
Khi mùi thơm của thức ăn không ngừng càn quét mũi của hai người trong phòng, người nào đó vốn đang nằm ở trên giường nhắm mắt dưỡng thần chậm rãi mở mắt.
Thanh Thần xem xét, lập tức bưng khay đồ ăn qua. Chỉ cần một chút, Vệ Giới đã xác định những đồ ăn toả ra mùi thơm nồng đậm này chính là do Ly Diên nấu, không khỏi cảm thấy trong lòng tràn một tia ấm áp. Nữ nhân này coi như có chút lương tâm.
“Nàng ta ở đâu?”
“Ặc…,” Giọng của Thanh Thần trì trệ, “Thất cô nương rõ ràng vừa mới ra cửa, những thức ăn này cũng không phải là làm trong phòng bếp của Dược đường sao. Vậy…”
Còn để Thanh Thần nghĩ tiếp đó, Vệ Giới nhạy cảm đột nhiên chú ý tới đĩa trên khay có hơi khác.
Đĩa hôm nay so với hôm trước còn tinh xảo hơn, lúc này hắn nhíu mày. Trong khoảnh khắc, trong mắt phượng xinh đẹp lấp lánh tản ra khí tức âm trầm, u ám.
Trái tim của Thanh Thần thoáng chốc nhảy lên, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, người vừa mới đưa đồ ăn tới nói: “Tiểu nhân là người của Minh Nguyệt sơn trang. Đây là Ly cô nương lệnh tiểu nhân đưa tới cho Phượng Vương điện hạ ăn trưa, là chính Ly cô nương tự mình làm.”
Minh Nguyệt sơn trang? Minh Nguyệt sơn trang?
Ôi cô nãi nãi của ta ơi. Ngươi như thế nào lại chạy đến địa bàn Công Tử Diễn rồi nấu cơm cho gia nhà bọn họ chứ?
Cái này. Đây rốt cuộc là vô tình hay là cố ý hả?
Thanh Thần bi kịch phát hiện, gia nhà bọn họ lần này là được ăn ké thôi!
Nha đầu này rõ ràng là đi nấu cơm cho Công Tử Diễn người ta đó!
“Minh Nguyệt sơn trang?”
Lúc lâu sau, Vệ Giới mới bình tĩnh mở miệng nói. Ngữ khí của hắn đạm mạc, dù nghe không ra hỉ nộ nhưng biểu tình lại làm cho Thanh Thần tê cả da đầu.
Lúc đang chịu áp lực cực lớn, định mở miệng lại không ngờ cửa ở phía sau lại được mở ra lúc này, theo đó còn có giọng của Ly Diên: “Đúng vậy, ta vừa mới ở Minh Nguyệt sơn trang làm cả bàn đồ ăn. Nguyên liệu đồ ăn ở đó đều là chọn loại tốt nhất, tươi nhất, với thân thể hai người bệnh các ngươi có rất nhiều chỗ tốt. Ta còn cố ý cho mấy loại dược thiện cho các ngươi nữa, mau nếm thử đi.”
Mắt phượng Vệ Giới ngưng lại, lạnh lùng nhìn Ly Diên: “Vậy sao? Vậy thật đúng là phải cảm tạ ngươi đã nhọc lòng, tiện thể cho bản vương kinh hỉ như thế lớn!”
“Đơn giản mà, đơn giản mà. Dù sao nấu cho một người cũng là nấu, hai người cũng là nấu, đúng chứ?”
Ly Diên giả bộ không có chú ý tới sắc mặt càng ngày càng nặng của hắn, cúi đầu sửa sửa quần áo. Theo động tác của nàng, lúc này Vệ Giới mới chú ý tới nàng hình như vừa thay một bộ quần áo khác, mặc dù vẫn là màu đen không đổi, nhưng rõ ràng là vừa mới thay.
Vệ Giới cảm thấy một trận bực bội, nhìn đồ ăn trước mặt, càng nổi giận trong bụng, kiềm chế xúc động muốn hất bàn, lặng lẽ nhìn người nào đó: “Làm sao? Muốn ăn cùng?”
Ly Diên không hề suy nghĩ đã từ chối: “A, không cần. Ta còn phải đến bên kia. Nếu vậy đi trước một bước, điện hạ mời từ từ dùng.”
Thanh Thần nghe lời này, nhịn không được chảy mồ hôi lạnh. Ui trời cô nãi nãi, câu này thì bỏ đi chứ, sao còn có thể nói ra vậy? Ngươi đây rõ ràng đang kích thích gia nhà ta hất bàn!
Dù đã ra khỏi cửa, Ly Diên vẫn có thể cảm giác được sau lưng ánh mắt nhìn chòng chọc vào mình, hận không thể đục xuyên qua người nàng, khóe môi không tự chủ được câu lên. Hừ, nam nhân nhỏ mọn! Cô nương ta đại nhân không chấp tiểu nhân, làm cơm cho ngươi thì sao chứ. Có điều cảm giác này chỉ sợ không dễ chịu đâu. Ha ha ha, ai bảo ngươi đánh ta, đáng đời!
Thanh Thần nhìn bóng lưng đi xa dần của Ly Diên, , nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, cảm thấy không tự chủ được nghĩ đến, cô nương này xem ra cũng mang thù đấy nha. Còn may, trước đó dù có nhiều điều không hài lòng với Phượng Vương phi tương lai này nhưng đều không biểu hiện ra ngoài. Hiện tại nàng ba phen mấy lần cứu bọn họ, còn có gia nhà bọn họ, bất mãn đã sớm được ảm kích thay thế.
Nhưng chắc chắn nó sẽ bị thay đổi trong tương lai, sau này đối xử trên dưới với Phượng Vương phi tương lai nhất định càng phải chú ý mới được. Thanh Thần nhìn mấy người kia chạy còn nhanh hơn thỏ, âm thầm chửi mắng một câu, kiên trì đi vào, liếc mắt nhìn biểu tình thất ca không thay đổi gì, thận trọng hỏi: “Thất ca? Muốn dùng bữa không? Nếu cứ để thế sẽ nguội mất.”
Ánh mắt của Vệ Giới đột nhiên sáng lên, cánh tay quấn băng đột nhiên túm lấy cái khay, dọa cho Thanh Thần lập tức ngăn cản: “Thất ca, huynh à, cơm ngon như vậy ném đi đáng tiếc lắm. Dù huynh không ăn thì thưởng cho đệ cũng được, ngàn vạn không thể xúc động!”
Lực tay Vệ Giới bỗng dưng nắm chặt, nhếch môi, nhíu mày: “Ngươi muốn ăn?”
Ngữ khí của hắn rất nhẹ, nhẹ đến khiến Thanh Thần không cảm thấy được sự tức giận, chỉ là ánh mắt âm lãnh kia lại làm cho hắn có cảm giác tay chân lạnh buốt. Nhưng đối mặt với mỹ thực, không thể nghi ngờ vẫn là đánh bạo nuốt một ngụm nước bọt: “Muốn, muốn ăn!”
Sau khi vào ở Dược đường, may mắn được hưởng một lần tay nghề của Ly Diên, từ đó về sau khi hắn đi ăn, đều cảm thấy mỹ thực ăn cực ngon của Bất Dạ thành đã bắt đầu cảm thấy không có mùi vị.
Bây giờ thật vất vả mới có được cơ hội, sao có thể nào trơ mắt nhìn thất ca nhà hắn làm chuyện điên rồ chứ!
Cô nương đã nói, lãng phí lương thực là hành vi đáng xấu hổ, hắn ta cũng không thể dung túng cho sự vô sỉ của gia nhà họ được.
Khi khuôn mặt tuấn tú của Thanh Thần thèm nhỏ dãi hiện ra trần trụi trước mặt Vệ Giới, không biết làm sao, sự khó chịu khó giải khó của hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, nhìn đệ đệ nhà mình, cười lạnh.
“Có thể, ngồi đi, hầu hạ gia dùng bữa.”
Hầu hạ, dùng bữa.
Không phải “cùng” mà là “hầu hạ”?
Thanh Thần ở một giây đó giống như đồ đần, không vui nhíu mày, “Thất ca, nhiều như vậy, huynh, huynh ăn hết được sao?”
Cho đệ đệ ta một miếng, một miếng thôi cũng được!
Không nghĩ tới ——
Vệ Giới mấp máy môi mỏng, khóe mắt lạnh lẽo khiến lòng hắn ta thắt lại: “Sao? Ngươi còn muốn giành ăn với gia?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.