Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi
Chương 237: Thiếp mời đến từ Linh gia trang
Vân Mộc Tinh
16/11/2021
Sự tự tin trong ánh mắt Linh Vô Nhai khiến Ly Diên lung lay đôi chút. Nàng hơi liếc mắt, nhìn về phía Mộ Thiến bên cạnh với vẻ nghi vấn, nhận lại được ánh nhìn dịu dàng của bà: “Vô Nhai thúc thúc của ngươi nói
đúng đó. Căn cơ của Linh gia trang chúng ta sâu dày hơn nhiều so với
những gì ngươi tưởng tượng. Cho nên, ngươi không cần quá lo lắng đâu,
muốn làm gì thì cứ làm. Dù sao thì xảy ra chuyện đã có chúng ta chống
đỡ. Diên Nhi nhà chúng ta không phải người mà bọn họ có thể chi phối
được.”
Linh Vấn Thiên nhướng mày, nhìn về phía Ly Diên: “Nha đầu, nghe thấy chưa? Xảy ra chuyện đã có gia gia che chở. Ngươi không cần sợ. Giờ lo lắng không còn nữa rồi, có phải là có thể an tâm chuẩn bị lễ nhập gia phả rồi không?”
“Gia gia, hình như ta không tìm được lý do từ chối nữa rồi. Mọi người tốt với ta như vậy, ta phải làm sao mới có thể báo đáp mọi người được đây?”
Ly Diên nhìn Linh Vấn Thiên với vẻ mặt đầy bất lực, bối rối cắn môi. Rất khó để tưởng tượng nếu không có Linh gia thì còn có Ly Diên của ngày hôm nay hay không.
Đối với Linh gia, trừ biết ơn ra, gần như nàng cũng chỉ còn biết ơn.
“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói muốn báo ân, vậy chúng ta thì sao? Những gì ngươi bỏ ra vì Linh gia trang mấy năm nay, có phải là chúng ta cũng cần dùng giá trị để cân nhắc một chút, sau đó báo đáp lại cho ngươi từng cái một hay không?”
Linh Vô Nhai khẽ thở dài một hơi, ấn Ly Diên ngồi lên ghế dựa, nhẹ vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, một nhà chúng ta có thể chung sống hòa bình như vậy, đó là duyên phận ông trời ban cho, không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào cả. Ngươi nói có đúng không?”
Mộ Thiến ôm nàng vào lòng, ánh mắt long lanh lệ nóng: “Ông trời thương xót, lúc đó ngươi còn nhỏ như vậy. Khi Vận Nhi đem ngươi về, ngươi lạnh đến nỗi run lên cầm cập, giống như một con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ ấy. Nhưng chính vì ngươi như vậy đã khiến ta vừa nhìn đã muốn ôm lấy, muốn ôm ngươi vào lòng mà thương yêu ngươi. Nếu đứa con gái bạc phúc đó của ta còn sống thì cũng xấp xỉ tuổi ngươi đó. Nha đầu à, ngươi thay nó làm đứa con gái thứ hai của phu thê ta đi, có được không?”
Ly Diên bị sự ấm áp từ người một nhà này nói cho mắt đỏ bừng. Sau khi nhận được ám hiệu của hai người, trong mắt dần ánh lên nụ cười, dựa vào lòng Mộ Thiến, mắt rưng rưng lệ ra sức gật gật đầu: “Diên Nhi bằng lòng, bằng lòng làm con gái của người, bằng lòng làm muội muội của ca ca tỷ tỷ, bằng lòng làm cháu gái của gia gia. Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng…”
Một đêm này, trong chính viện Linh gia, khắp phòng, khắp viện đều ngập tràn sự ấm áp, tiếng cười nói vui vẻ không dứt, khiến Linh gia trang vốn chìm đắm trong bầu không khí căng thẳng bất an đã triệt để trở nên tươi vui.
Những ngày tháng sau này, trên dưới Linh gia trang đều đi đi lại lại, vừa trang trí sơn trang vừa phát thiệp mời khắp cả thiên hạ, chính thức định vào ngày mười sáu tháng hai nhận Ly Diên làm nhị tiểu thư của Linh gia trang, chính thức nhập gia phả.
Khi thế lực các nơi nhận được thiệp mời thì đã qua giai đoạn mệt nhọc nhất rồi. Nhưng nhìn vào phản ứng thì cũng có người vui mừng có người sầu lo.
Người đầu tiên cảm thấy cảm xúc hỗn loạn chính là cha ruột của Ly Diên, Ly Hồng Đào của Khang thân vương phủ.
Nhìn thiệp mời thếp vàng trong tay, Ly Hồng Đào đập một phát lên bàn, khiến tay của Khang vương phi bên cạnh đột nhiên run lên.
“Vương gia, vương gia dọa thần thiếp sợ muốn chết rồi. Con tiểu tiện nhân đó có thể được Linh gia trang coi trọng không phải là chuyện có ích với Khang vương phủ ư? Sao vẫn còn giận đến mức này chứ?”
Khang vương phi trời sinh diễm lệ, dung nhan dù đã qua bốn mươi mà vì được chăm sóc rất tốt nên vẫn xinh đẹp như hoa.
Thấy Ly Hồng Đào tức giận, Khang vương phi nhất thời không hiểu được. Vương phi nhíu mày, vừa đưa trà cho ông ta vừa từ từ vuốt lưng ông ta: “Nếu vương gia không muốn đi thì chúng ta sẽ chuẩn bị chút lễ vật sau rồi phái người qua đó thể hiện chút tấm lòng là được rồi, hà tất phải nổi giận như vậy?”
“Rầm” một tiếng, Ly Hồng Đào ném chén trà trong tay xuống, trừng mắt nhìn Khang vương phi cảnh sát sắc mặt âm trầm: “Bà thì hiểu cái gì? Nói thế nào đi chăng nữa thì Ly Diên đó cũng là con gái của ta. Nhưng Linh Vô Nhai hắn có từng coi bổn vương ra gì không? Nhận con gái của bổn vương làm con gái nuôi, hắn đã hỏi ý ta chưa? Nói cho chúng ta biết chưa? Hắn thế này rõ ràng là… rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, là vả mặt một cách trắng trợn! Còn con nha đầu đó nữa. Về rồi cũng không biết về vương phủ trước, lại chạy đến Linh gia trang. Nó cũng không nhìn xem giờ đã là tháng mấy rồi? Còn có tâm trạng đi làm con gái nuôi của người khác. Nó xem như ta chết rồi hay sao? Ta còn đang sống sờ sờ mà nó lại chạy đến nhà người khác làm con gái nuôi, nó có ý gì hả? Nó có ý gì?”
Vốn tưởng rằng chuyện nhận người thân chỉ là Linh gia trang nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng ông ta đâu ngờ Linh gia trang không những coi trọng mà còn tổ chức long trọng như thế. Trải qua trận náo nhiệt thịnh hội bốn nước này, ai không biết Ly Diên là con gái của ông ta?
Giờ thì hay rồi. Nàng đâu phải không cha không mẹ, không nơi nương tựa, vậy mà lại chạy đi làm con gái Linh gia trang. Nàng muốn đặt người cha này vào chỗ nào đây?
Ban đầu việc nhận nuôi ở nước Mị cũng có hạn chế nhất định. Một trong số những hạn chế đó là điều kiện hàng đầu khi nhận nuôi, chính là đối phương không cha không mẹ. Nhưng Ly Diên rõ ràng không phù hợp với điều kiện này, mà Linh gia trang vẫn dám làm trái luật lệ. Là vì sao chứ?
Gần như không cần nghĩ, Ly Hồng Đào cũng biết mục đích của đối phương rồi.
Xét thấy bảy năm trước bọn họ ngược đãi Ly Diên, sau đó Linh gia trang nhận nuôi Ly Diên, cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng muốn lấy chứng cứ chứng minh Ly Diên từng bị bọn họ bỏ rơi thậm chí là ngược đãi thì cũng chẳng khó chút nào.
Nếu Ly Hồng Đào muốn làm loạn chuyện này, không nghe theo không thuận theo, vậy thì Linh gia trang sẽ có rất nhiều cách để khiến ông ta câm miệng. Không chỉ như vậy, họ còn phải khiến Khang Thân vương phủ phải chịu tiếng ngược đãi con gái. Đến lúc đó, không chỉ Khang thân vương phủ mất mặt mà e rằng vị Mai phi nương nương trong cung đó cũng sẽ lâm vào cảnh khó khăn.
Điều đặc biệt đáng phải nhắc tới là, bọn họ có thể lấy ra được chứng cứ Ly Diên đúng thật đã sống ở Linh gia trang cả bảy năm trời, nhưng bên Khang thân vương phủ có mấy người nhớ đứa con gái thứ xấu xí vô cùng đó chứ?
Cho dù đứa con gái này có khiêm tốn hơn đi chăng nữa thì cũng không thể không được người khác biết tới chứ đúng không?
Hơn nữa, chuyện nhận nuôi đã được nhắc tới từ lâu trong tiệc mừng thọ của lão gia rồi. Tất cả thủ tục đã được quan phủ xác minh qua, cho dù sau này có một người cha khốn nạn nhảy ra tìm tới cửa thì vẫn không thay đổi được sự thật là Ly Diên đã trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang.
Trong lòng Ly Hồng Đào có khó chịu hơn đi chăng nữa, không bằng lòng hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể ra vẻ oai phong ở trong nhà mình thôi. Nếu thật sự đến chỗ hoàng đế, ông ta cũng không phun ra được một câu thanh minh nào hết.
Khang vương phi nghe Ly Hồng Đào nói xong, tất nhiên cũng nghĩ tới điều đó rồi, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Con nha đầu chết tiệt này, nó rõ ràng là báo thù chúng ta đây mà!”
Vốn dĩ bà ta còn ôm mộng đợi Ly Diên quay về sẽ dạy dỗ nàng một trận thật đàng hoàng. Giờ xem ra, dạy dỗ ư?
Đợi khi nàng trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang rồi, dù bà ta có là Khang vương phi, muốn đụng tới nàng một chút thôi, e rằng cũng phải cân nhắc tầm quan trọng của mình rồi.
Đáng cười rằng ý nghĩ ban đầu của bà ta còn là muốn nha đầu này kéo một hậu thuẫn mạnh mẽ cho Khang Thân vương phủ bọn họ. Nếu không phải vương gia nhà mình nhắc nhở bà ta ngay trước mặt, e rằng bà ta còn chưa nghĩ tới được một khía cạnh khác đâu.
“Vương gia à, chuyện này, chuyện này không thể nào như vậy được đâu. Nay con gái nhà chúng ta ở trong cung đang từng bước nguy nan. Nhiều năm như vậy rồi lại chẳng có hoàng tử bên cạnh. Nếu thật sự chuyện của Ly Diên xảy ra, sau này nó ở trong cùng còn làm sao mà ngẩng đầu được nữa?”
Ly Hồng Đào vừa nghe đã mạnh mẽ hất tay Khang vương phi ra, quay người trừng mắt nhìn bà ta: “Bà còn có mặt mũi nói sao? Năm đó nếu không phải do bà thì đâu có Ly Diên ngày hôm nay?”
“Vương gia, ông nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là thần thiếp phải hổ thẹn chứ? Năm đó thần thiếp làm vậy còn không phải là do ông dung túng sao? Vả lại, năm đó khi xảy ra chuyện ấy, ngài cũng không ngăn cản mà. Sao? Hôm nay xảy ra chuyện rồi, ông lại vội vã đổ hết tội lỗi cho thần thiếp rồi sao? Thần thiếp oan uổng quá mà!”
Khang vương phi ấm ức vô cùng, nước mắt tuôn rơi ào ào, vừa khóc vừa nhìn Ly Hồng Đào với vẻ ai oán. Trong lúc đó, bà ta còn không ngừng oán giận nói về những chuyện của bả năm trước. Ly Hồng Đào bị bà ta làm loạn như vậy, trong lòng càng thấy bực bội.
“Bà câm miệng. Giờ còn không nghĩ xem nên ứng đối thế nào, chỉ biết khóc khóc khóc thôi. Khóc có thể giải quyết được vấn đề không?”
Bởi vì chuyện này mà cả người ông ta đã đến bên bờ vực của sự bùng nổ, căn bản không bình tĩnh lại được. Khang vương phi còn náo loạn như vậy nữa, ông ta chỉ cảm thấy trong đầu kêu “ong ong ong” không ngừng, phiền muốn chết. Những lời nói ra trong tình huống như vậy tất nhiên sẽ mang giọng điệu tồi tệ.
May mắn Khang vương phi cũng được xem là hiểu Ly Hồng Đào. Sau khi ấm ức buồn bực xong, bà ta chậm rãi bình tĩnh lại, cầm tấm thiệp hồng chói mắt trên bàn lên, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Vương gia, tấm thiệp này đúng thực là do Linh Vô Nhai gửi tới cho ngài. Như vậy có phải cũng có nghĩa là vốn dĩ ý định của đối phương không phải sỉ nhục ngài không? Dù sao thì dựa theo tính cách của Linh Vô Nhai cũng thật sự không giống như đang sỉ nhục.”
Lời của Khang vương phi còn chưa dứt, Ly Hồng Đào đã quay ngoắt người lại, cầm tấm thiệp mời trong tay bà ta lên, lại cẩn thận xem lại một lần. Nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng có gì khác biệt với những tấm thiệp mời bình thường, ông ta lập tức nhíu mày hỏi Khang vương phi: “Từ đâu mà thấy được như vậy?”
“Mọi người đều biết Ly Diên là con gái thứ của vương phủ chúng ta. Tuy là con thứ nữ, nhưng lần này nó cũng xem như đã lấy được thể diện cho bản thân, khiến mọi người đều biết lai lịch của nó. Năm đó không phải ông đã từng nói đứa con gái này từ nhỏ sức khỏe vốn không tốt, được đưa ra ngoài rồi sao? Vậy thì bây giờ chẳng phải ngài đã vẹn tròn được lời nói dối đó, nhân cơ hội đẩy cho Linh gia trang, không phải mọi người đều vui vẻ rồi ư?”
So với việc khiến Khang Thân vương phủ mất mặt, khiến Mai phi ở trong cung bị người khác chỉ trích, lên án, thì Khang vương phi thà là lôi kéo quan hệ với bên Linh gia. Cho dù phải cúi đầu trước Ly Diên thì cũng không hối tiếc.
Khi bà ta nói như vậy, quả nhiên mắt Ly Hồng Đào sáng lên mấy phần: “Đây cũng có thể xem là một cách hay. Vừa không khiến chúng ta mất mặt lại vừa khiến Linh gia bỗng dưng có được một cô con gái. Đối với hai bên mà nói, chuyện này tuyệt đối là cả hai cùng có lợi. Chỉ là, Linh gia sẽ giữ lại cho chúng ta mấy phần đây?”
Nghĩ tới việc từ khi mình tiếp xúc với Ly Diên đến nay, nàng chưa từng tỏ thái độ tốt với ông ta. Nàng sẽ bỏ qua một cơ hội có thể khiến Khang Thân vương phủ chịu đả kích gấp bội như vậy sao?
Linh Vấn Thiên nhướng mày, nhìn về phía Ly Diên: “Nha đầu, nghe thấy chưa? Xảy ra chuyện đã có gia gia che chở. Ngươi không cần sợ. Giờ lo lắng không còn nữa rồi, có phải là có thể an tâm chuẩn bị lễ nhập gia phả rồi không?”
“Gia gia, hình như ta không tìm được lý do từ chối nữa rồi. Mọi người tốt với ta như vậy, ta phải làm sao mới có thể báo đáp mọi người được đây?”
Ly Diên nhìn Linh Vấn Thiên với vẻ mặt đầy bất lực, bối rối cắn môi. Rất khó để tưởng tượng nếu không có Linh gia thì còn có Ly Diên của ngày hôm nay hay không.
Đối với Linh gia, trừ biết ơn ra, gần như nàng cũng chỉ còn biết ơn.
“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói muốn báo ân, vậy chúng ta thì sao? Những gì ngươi bỏ ra vì Linh gia trang mấy năm nay, có phải là chúng ta cũng cần dùng giá trị để cân nhắc một chút, sau đó báo đáp lại cho ngươi từng cái một hay không?”
Linh Vô Nhai khẽ thở dài một hơi, ấn Ly Diên ngồi lên ghế dựa, nhẹ vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, một nhà chúng ta có thể chung sống hòa bình như vậy, đó là duyên phận ông trời ban cho, không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào cả. Ngươi nói có đúng không?”
Mộ Thiến ôm nàng vào lòng, ánh mắt long lanh lệ nóng: “Ông trời thương xót, lúc đó ngươi còn nhỏ như vậy. Khi Vận Nhi đem ngươi về, ngươi lạnh đến nỗi run lên cầm cập, giống như một con cún nhỏ bị người ta vứt bỏ ấy. Nhưng chính vì ngươi như vậy đã khiến ta vừa nhìn đã muốn ôm lấy, muốn ôm ngươi vào lòng mà thương yêu ngươi. Nếu đứa con gái bạc phúc đó của ta còn sống thì cũng xấp xỉ tuổi ngươi đó. Nha đầu à, ngươi thay nó làm đứa con gái thứ hai của phu thê ta đi, có được không?”
Ly Diên bị sự ấm áp từ người một nhà này nói cho mắt đỏ bừng. Sau khi nhận được ám hiệu của hai người, trong mắt dần ánh lên nụ cười, dựa vào lòng Mộ Thiến, mắt rưng rưng lệ ra sức gật gật đầu: “Diên Nhi bằng lòng, bằng lòng làm con gái của người, bằng lòng làm muội muội của ca ca tỷ tỷ, bằng lòng làm cháu gái của gia gia. Bằng lòng, bằng lòng, bằng lòng…”
Một đêm này, trong chính viện Linh gia, khắp phòng, khắp viện đều ngập tràn sự ấm áp, tiếng cười nói vui vẻ không dứt, khiến Linh gia trang vốn chìm đắm trong bầu không khí căng thẳng bất an đã triệt để trở nên tươi vui.
Những ngày tháng sau này, trên dưới Linh gia trang đều đi đi lại lại, vừa trang trí sơn trang vừa phát thiệp mời khắp cả thiên hạ, chính thức định vào ngày mười sáu tháng hai nhận Ly Diên làm nhị tiểu thư của Linh gia trang, chính thức nhập gia phả.
Khi thế lực các nơi nhận được thiệp mời thì đã qua giai đoạn mệt nhọc nhất rồi. Nhưng nhìn vào phản ứng thì cũng có người vui mừng có người sầu lo.
Người đầu tiên cảm thấy cảm xúc hỗn loạn chính là cha ruột của Ly Diên, Ly Hồng Đào của Khang thân vương phủ.
Nhìn thiệp mời thếp vàng trong tay, Ly Hồng Đào đập một phát lên bàn, khiến tay của Khang vương phi bên cạnh đột nhiên run lên.
“Vương gia, vương gia dọa thần thiếp sợ muốn chết rồi. Con tiểu tiện nhân đó có thể được Linh gia trang coi trọng không phải là chuyện có ích với Khang vương phủ ư? Sao vẫn còn giận đến mức này chứ?”
Khang vương phi trời sinh diễm lệ, dung nhan dù đã qua bốn mươi mà vì được chăm sóc rất tốt nên vẫn xinh đẹp như hoa.
Thấy Ly Hồng Đào tức giận, Khang vương phi nhất thời không hiểu được. Vương phi nhíu mày, vừa đưa trà cho ông ta vừa từ từ vuốt lưng ông ta: “Nếu vương gia không muốn đi thì chúng ta sẽ chuẩn bị chút lễ vật sau rồi phái người qua đó thể hiện chút tấm lòng là được rồi, hà tất phải nổi giận như vậy?”
“Rầm” một tiếng, Ly Hồng Đào ném chén trà trong tay xuống, trừng mắt nhìn Khang vương phi cảnh sát sắc mặt âm trầm: “Bà thì hiểu cái gì? Nói thế nào đi chăng nữa thì Ly Diên đó cũng là con gái của ta. Nhưng Linh Vô Nhai hắn có từng coi bổn vương ra gì không? Nhận con gái của bổn vương làm con gái nuôi, hắn đã hỏi ý ta chưa? Nói cho chúng ta biết chưa? Hắn thế này rõ ràng là… rõ ràng là không coi chúng ta ra gì, là vả mặt một cách trắng trợn! Còn con nha đầu đó nữa. Về rồi cũng không biết về vương phủ trước, lại chạy đến Linh gia trang. Nó cũng không nhìn xem giờ đã là tháng mấy rồi? Còn có tâm trạng đi làm con gái nuôi của người khác. Nó xem như ta chết rồi hay sao? Ta còn đang sống sờ sờ mà nó lại chạy đến nhà người khác làm con gái nuôi, nó có ý gì hả? Nó có ý gì?”
Vốn tưởng rằng chuyện nhận người thân chỉ là Linh gia trang nói ngoài miệng vậy thôi, nhưng ông ta đâu ngờ Linh gia trang không những coi trọng mà còn tổ chức long trọng như thế. Trải qua trận náo nhiệt thịnh hội bốn nước này, ai không biết Ly Diên là con gái của ông ta?
Giờ thì hay rồi. Nàng đâu phải không cha không mẹ, không nơi nương tựa, vậy mà lại chạy đi làm con gái Linh gia trang. Nàng muốn đặt người cha này vào chỗ nào đây?
Ban đầu việc nhận nuôi ở nước Mị cũng có hạn chế nhất định. Một trong số những hạn chế đó là điều kiện hàng đầu khi nhận nuôi, chính là đối phương không cha không mẹ. Nhưng Ly Diên rõ ràng không phù hợp với điều kiện này, mà Linh gia trang vẫn dám làm trái luật lệ. Là vì sao chứ?
Gần như không cần nghĩ, Ly Hồng Đào cũng biết mục đích của đối phương rồi.
Xét thấy bảy năm trước bọn họ ngược đãi Ly Diên, sau đó Linh gia trang nhận nuôi Ly Diên, cho dù đã qua rất nhiều năm, nhưng muốn lấy chứng cứ chứng minh Ly Diên từng bị bọn họ bỏ rơi thậm chí là ngược đãi thì cũng chẳng khó chút nào.
Nếu Ly Hồng Đào muốn làm loạn chuyện này, không nghe theo không thuận theo, vậy thì Linh gia trang sẽ có rất nhiều cách để khiến ông ta câm miệng. Không chỉ như vậy, họ còn phải khiến Khang Thân vương phủ phải chịu tiếng ngược đãi con gái. Đến lúc đó, không chỉ Khang thân vương phủ mất mặt mà e rằng vị Mai phi nương nương trong cung đó cũng sẽ lâm vào cảnh khó khăn.
Điều đặc biệt đáng phải nhắc tới là, bọn họ có thể lấy ra được chứng cứ Ly Diên đúng thật đã sống ở Linh gia trang cả bảy năm trời, nhưng bên Khang thân vương phủ có mấy người nhớ đứa con gái thứ xấu xí vô cùng đó chứ?
Cho dù đứa con gái này có khiêm tốn hơn đi chăng nữa thì cũng không thể không được người khác biết tới chứ đúng không?
Hơn nữa, chuyện nhận nuôi đã được nhắc tới từ lâu trong tiệc mừng thọ của lão gia rồi. Tất cả thủ tục đã được quan phủ xác minh qua, cho dù sau này có một người cha khốn nạn nhảy ra tìm tới cửa thì vẫn không thay đổi được sự thật là Ly Diên đã trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang.
Trong lòng Ly Hồng Đào có khó chịu hơn đi chăng nữa, không bằng lòng hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể ra vẻ oai phong ở trong nhà mình thôi. Nếu thật sự đến chỗ hoàng đế, ông ta cũng không phun ra được một câu thanh minh nào hết.
Khang vương phi nghe Ly Hồng Đào nói xong, tất nhiên cũng nghĩ tới điều đó rồi, sắc mặt lập tức sầm xuống: “Con nha đầu chết tiệt này, nó rõ ràng là báo thù chúng ta đây mà!”
Vốn dĩ bà ta còn ôm mộng đợi Ly Diên quay về sẽ dạy dỗ nàng một trận thật đàng hoàng. Giờ xem ra, dạy dỗ ư?
Đợi khi nàng trở thành nhị tiểu thư của Linh gia trang rồi, dù bà ta có là Khang vương phi, muốn đụng tới nàng một chút thôi, e rằng cũng phải cân nhắc tầm quan trọng của mình rồi.
Đáng cười rằng ý nghĩ ban đầu của bà ta còn là muốn nha đầu này kéo một hậu thuẫn mạnh mẽ cho Khang Thân vương phủ bọn họ. Nếu không phải vương gia nhà mình nhắc nhở bà ta ngay trước mặt, e rằng bà ta còn chưa nghĩ tới được một khía cạnh khác đâu.
“Vương gia à, chuyện này, chuyện này không thể nào như vậy được đâu. Nay con gái nhà chúng ta ở trong cung đang từng bước nguy nan. Nhiều năm như vậy rồi lại chẳng có hoàng tử bên cạnh. Nếu thật sự chuyện của Ly Diên xảy ra, sau này nó ở trong cùng còn làm sao mà ngẩng đầu được nữa?”
Ly Hồng Đào vừa nghe đã mạnh mẽ hất tay Khang vương phi ra, quay người trừng mắt nhìn bà ta: “Bà còn có mặt mũi nói sao? Năm đó nếu không phải do bà thì đâu có Ly Diên ngày hôm nay?”
“Vương gia, ông nói thế là có ý gì? Cái gì gọi là thần thiếp phải hổ thẹn chứ? Năm đó thần thiếp làm vậy còn không phải là do ông dung túng sao? Vả lại, năm đó khi xảy ra chuyện ấy, ngài cũng không ngăn cản mà. Sao? Hôm nay xảy ra chuyện rồi, ông lại vội vã đổ hết tội lỗi cho thần thiếp rồi sao? Thần thiếp oan uổng quá mà!”
Khang vương phi ấm ức vô cùng, nước mắt tuôn rơi ào ào, vừa khóc vừa nhìn Ly Hồng Đào với vẻ ai oán. Trong lúc đó, bà ta còn không ngừng oán giận nói về những chuyện của bả năm trước. Ly Hồng Đào bị bà ta làm loạn như vậy, trong lòng càng thấy bực bội.
“Bà câm miệng. Giờ còn không nghĩ xem nên ứng đối thế nào, chỉ biết khóc khóc khóc thôi. Khóc có thể giải quyết được vấn đề không?”
Bởi vì chuyện này mà cả người ông ta đã đến bên bờ vực của sự bùng nổ, căn bản không bình tĩnh lại được. Khang vương phi còn náo loạn như vậy nữa, ông ta chỉ cảm thấy trong đầu kêu “ong ong ong” không ngừng, phiền muốn chết. Những lời nói ra trong tình huống như vậy tất nhiên sẽ mang giọng điệu tồi tệ.
May mắn Khang vương phi cũng được xem là hiểu Ly Hồng Đào. Sau khi ấm ức buồn bực xong, bà ta chậm rãi bình tĩnh lại, cầm tấm thiệp hồng chói mắt trên bàn lên, im lặng hồi lâu rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ly Hồng Đào: “Vương gia, tấm thiệp này đúng thực là do Linh Vô Nhai gửi tới cho ngài. Như vậy có phải cũng có nghĩa là vốn dĩ ý định của đối phương không phải sỉ nhục ngài không? Dù sao thì dựa theo tính cách của Linh Vô Nhai cũng thật sự không giống như đang sỉ nhục.”
Lời của Khang vương phi còn chưa dứt, Ly Hồng Đào đã quay ngoắt người lại, cầm tấm thiệp mời trong tay bà ta lên, lại cẩn thận xem lại một lần. Nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn chẳng có gì khác biệt với những tấm thiệp mời bình thường, ông ta lập tức nhíu mày hỏi Khang vương phi: “Từ đâu mà thấy được như vậy?”
“Mọi người đều biết Ly Diên là con gái thứ của vương phủ chúng ta. Tuy là con thứ nữ, nhưng lần này nó cũng xem như đã lấy được thể diện cho bản thân, khiến mọi người đều biết lai lịch của nó. Năm đó không phải ông đã từng nói đứa con gái này từ nhỏ sức khỏe vốn không tốt, được đưa ra ngoài rồi sao? Vậy thì bây giờ chẳng phải ngài đã vẹn tròn được lời nói dối đó, nhân cơ hội đẩy cho Linh gia trang, không phải mọi người đều vui vẻ rồi ư?”
So với việc khiến Khang Thân vương phủ mất mặt, khiến Mai phi ở trong cung bị người khác chỉ trích, lên án, thì Khang vương phi thà là lôi kéo quan hệ với bên Linh gia. Cho dù phải cúi đầu trước Ly Diên thì cũng không hối tiếc.
Khi bà ta nói như vậy, quả nhiên mắt Ly Hồng Đào sáng lên mấy phần: “Đây cũng có thể xem là một cách hay. Vừa không khiến chúng ta mất mặt lại vừa khiến Linh gia bỗng dưng có được một cô con gái. Đối với hai bên mà nói, chuyện này tuyệt đối là cả hai cùng có lợi. Chỉ là, Linh gia sẽ giữ lại cho chúng ta mấy phần đây?”
Nghĩ tới việc từ khi mình tiếp xúc với Ly Diên đến nay, nàng chưa từng tỏ thái độ tốt với ông ta. Nàng sẽ bỏ qua một cơ hội có thể khiến Khang Thân vương phủ chịu đả kích gấp bội như vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.