Chương 33: Bình Nhỏ Hai Màu
Xuân Trường
01/10/2013
Diệp Khôn còn chưa kịp định thần lại, thì Tiểu Bạch đã từ trong màn sáng trước mặt bước ra. Trên mặt nó tràn đầy vui mừng, nhìn Diệp Khôn vẫy vẫy tay.
Diệp Khôn hơi ngơ ngác, sau đó không do dự, bước lên phía trước, cả người hắn tiến nhập vào trong màn sáng biến mất. Tiểu Bạch bên cạnh, cũng bước theo sau.
Hắn thấy Tiểu Bạch có thể ra vào màn sáng này, mà không có chuyện gì xảy ra, nên trong lòng cũng có chút vui mừng, vì vậy mới không do dự mà tiến vào.
Xuyên qua màn sáng, Diệp Khôn xuất hiện trên một bãi đất trống, ở đây linh khí nồng đậm đến kinh người. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một cái hít hơi, cũng có thể khiến cho một lượng linh khí lớn tiến nhập vào người, mà không cần phải ngồi xuống tu luyện.
Trong lòng Diệp Khôn đại hỉ, có điều khi hắn đảo mắt quan sát xung quanh, thì trên mặt hắn tràn đầy thất vọng. Dược viên này không rộng lắm, diện tích cũng chỉ cỡ ba mươi mét vuông mà thôi. Ngoài việc nơi đây, có lượng linh khí nồng đậm đến mức kinh người, thì chẳng có một gốc dược thảo nào cả.
Diệp Khôn đứng ngơ ngác, không biết nên nói như thế nào. Ở ngoài đã không thu hoạch được gì rồi, cứ nghĩ tới ở dược viên sẽ tìm được một ít dược thảo. Lúc nãy thấy Tiểu Bạch bước ra tỏ vẻ vui mừng, tưởng rằng sẽ có thu hoặch. Nhưng ai ngờ, bên trong lại chẳng có gì, ngoài một bãi đất trống.
Rất buồn bực, nhưng không làm được gì. Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch cười khổ nói: “Tiểu tử, ngươi làm cho ta mừng hụt rồi.”
Tiểu Bạch nhìn Diệp Khôn gãi gãi đầu, kêu lên hai tiếng “chi chi” tỏ vẻ oan uổng. Sau đó nó nhảy lên vai Diệp Khôn, một tay đập đập vào đầu hắn, tay kia chỉ về phía trung tâm dược viên. Dường như nó đã phát hiện ra cái gì đó.
Diệp Khôn trong lòng không vui, thấy Tiểu Bạch lấy tay đập vào đầu mình, tưởng rằng nó đang an ủi. Trong lòng hắn cảm khái nói: “Tiểu Bạch không cần phải vậy, ta không có...”
“A! Kia là cái gì?” Còn chưa nói hết câu, Diệp Khôn bất giác nhìn theo hướng tay của Tiểu Bạch chỉ, hai mắt sáng lên.
Theo hướng chỉ tay của Tiểu Bạch, Diệp Khôn nhíu mày, hắn nhìn thấy phía trước ở trung tâm dược viên có một vật gì đó nằm dưới đất. Rất nhanh, Diệp Khôn liền tiến về phiá trung tâm nhìn xem đó là vật gì.
Lại gần, Diệp Khôn thấy trên mặt đất là một cái bình nhỏ, nhìn rất lạ mắt.Trong dược viên không có dược thảo, lại thấy cái bình nhỏ này nằm ở đây. Diệp Khôn có vẻ tò mò, liền cầm chiếc bình lên quan sát.
Chỉ thấy cái bình này hình vuông, nhỏ bằng nắm tay trẻ em. Cái bình này một nửa màu trắng, còn một nửa màu đen. Trên bề mặt bình có những lớp ngân hoa văn, không biết được làm bằng chất liệu gì nhìn rất đẹp mắt.
“Cái bình này sao lạ thế nhỉ? Một nửa màu đen, một nửa màu trắng. Không biết nó được làm bằng chất liệu gì, mà có vẻ trọng lượng rất nhẹ, như thể là làm bằng giấy vậy, không hề tương xứng với kích thước của nó tý nào cả. Có điều cầm nó trên tay, lại cảm giác được nó là một vật nguyên khối rất chắc. Lạ quá? Rốt cuộc nó được làm bằng gì nhỉ?” Cầm cái bình trên tay, xem qua một lúc, Diệp Khôn hơi ngạc nhiên thì thào nói.
“Tiểu Bạch, ngươi có phát hiện ra được gì không?” Nghĩ không ra, Diệp Khôn liền đưa cái bình cho Tiểu Bạch hỏi nó một câu.
Tiểu Bạch thường ngày nó rất tinh ranh. Đã có nhiều lần, nó phát hiện ra nhiều vấn đề, mà Diệp Khôn không đoán ra được. Cho nên hắn có một phần tin tưởng ở nó, và đưa cái bình cho nó xem thử. Biết đâu sẽ phát hiện ra được điều gì.
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, vươn tay cầm lấy bình nhỏ trong tay của Diệp Khôn, đưa lên trước mặt chăm chú quan sát. Một lúc sau, dường như không phát hiện ra được điều gì cả. Tiểu Bạch trau mày, lập tức trên trán nó xuất hiện một vết rách bằng đầu ngón tay, con mắt thứ ba liền xuất hiện.
Lần này Tiểu Bạch biến thân, nhưng lại không có luồng khí xanh như lúc trước. Hơn nữa chỉ có con mắt thứ ba là màu xanh, hai con mắt kia vẫn bình thường, khiến cho Diệp Khôn hơi kinh ngạc. Có điều kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua mà thôi, hắn không muốn đi tìm hiểu việc này làm gì. Điều quan trọng bây giờ là, xem nó có thể tìm ra được manh mối nào từ cái bình nhỏ này không thôi.
Diệp Khôn đứng một bên quan sát hành động của Tiểu Bạch. Chỉ thấy nó cầm bình nhỏ, lăn qua lăn lại, xoay sở đủ kiểu. Đồng thời con mắt thứ ba chớp chớp liên tục, thỉnh thoảng còn có vài luồng ánh sáng nhỏ, từ con mắt thứ ba bắn vào trong bình nhỏ rồi biến mất không thấy đâu.
Một lúc lâu sau, động tác của Tiểu Bạch dừng lại, nhưng không có biểu hiện gì, liền đưa bình nhỏ cho Diệp Khôn.
“Tiểu Bạch. Ngươi có phát hiện ra được điều gì không?” Thấy thái độ của Tiểu Bạch, Diệp Khôn hơi nhíu mày hỏi.
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn hỏi, thì nhìn hắn kêu lên hai tiếng “chi chi” mặt mày ủ rũ, lắc đầu lia lịa.
“Ài! Cũng làm khó cho ngươi rồi. Ngươi bất quá mới chỉ là một tiểu tử mà thôi, cũng không phải cái gì cũng biết” Diệp Khôn đưa tay bế Tiểu Bạch đặt lên vai, giọng nói đầy an ủi.
Tiểu Bạch kêu lên hai tiếng, cho là lời nói của Diệp Khôn rất đúng, sau đó ngoác miệng ra cười, ngồi im trên vai hắn.
“Khặc khặc. Tiểu tử ngươi thật là...” ở với Tiểu Bạch một thời gian, Diệp Khôn cũng hiểu rõ tính tình của nó, nên thấy nó tỏ ra như vậy thì không nhịn được, cười khằng khặc nói.
Sau đó, Diệp Khôn cầm lấy cái bình nhỏ, quan sát một lần nữa rồi cất vào trong người. Chiếc bình lạ này, khiến Diệp Khôn có cảm giác rất thần bí. Có điều tìm hiểu nó không đơn giản chút nào, nên hắn cất luôn nó vào người, chờ sau này về nhà rồi từ từ tìm hiểu sau.
Tiếp đó, Diệp Khôn tìm kỹ lại dược viên một lần nữa, xem có phát hiện được gì không. Nhưng cuối cùng cũng thất vọng, chẳng thu hoạch được gì cả. Thở dài một tiếng, Diệp Khôn liền cất bước hướng ra cửa, rời khỏi nơi này. Đi được vài bước, đột nhiên hắn dừng lại, như nghĩ tới điều gì thì thào nói:
“Đúng rồi! ở đây linh khí nồng đậm như vậy. Mình nên ngồi xuống tu luyện một chút, dù sao cũng chỉ còn thiếu một chút nữa là đột phá lên tầng năm rồi”
Nói xong, Diệp Khôn liền chọn một chỗ đất bằng ngồi xuống, hai chân xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu vận công tu luyện. Tiểu Bạch thấy vậy cũng không làm phiền hắn, mà đi ra một chỗ cũng bắt trước ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.
Nói là Tiểu Bạch bắt trước Diệp Khôn, nhưng thật ra nó cũng đang tu luyện, có điều Diệp Khôn không biết là nó cũng có thể tu luyện như hắn, mà thôi.
Can bản kiến thức của Diệp Khôn về tu tiên giới còn hạn hẹp, nên hắn mới không biết được điều này. Sau này, khi tiến vào tu tiên giới, thì hắn mới biết được Tiểu Bạch là yêu thú, mà yêu thú cũng có thể tu luyện như người. Có điều cách tu luyện của nó có hơi khác loài người mà thôi.
Một ngày sau, Diệp Khôn mở to mắt ra, trên mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Lẩm bẩm nói: “Lạ quá, theo như trong khẩu quyết có ghi lại,chỉ cần pháp lực đầy đủ có thể đột phá lên tầng năm. Trong khi đó pháp lực trong người mình đã đầy đủ rồi, hơn nữa còn có chút dưa thừa. Tại sao lại không thể đột phá lên tầng năm được?”
Không hiểu, vẫn là không hiểu. Linh khí ở đây nồng đậm, nên Diệp Khôn hấp thu rất nhanh và nhiều, hắn vận chuyển hơn hai mươi lần vòng tuần hoàn chu thiên, chuyển hóa linh lực thành pháp lực đến mức có chút dưa thừa, để đột phá lên tầng năm thêm phần dễ dàng hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn không thể đánh tan bình cảnh của tầng bốn, để lên tầng năm được.
“Tại sao lại như vậy kìa? Được rồi, chắc có gì sai xót, mình thử lại xem sao” Diệp Khôn nghĩ là mình có thể mắc sai lầm chỗ nào đó, nên hắn lại nhắm mắt, tập chung tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, thử đột phá một lần nữa.
Diệp Khôn hơi ngơ ngác, sau đó không do dự, bước lên phía trước, cả người hắn tiến nhập vào trong màn sáng biến mất. Tiểu Bạch bên cạnh, cũng bước theo sau.
Hắn thấy Tiểu Bạch có thể ra vào màn sáng này, mà không có chuyện gì xảy ra, nên trong lòng cũng có chút vui mừng, vì vậy mới không do dự mà tiến vào.
Xuyên qua màn sáng, Diệp Khôn xuất hiện trên một bãi đất trống, ở đây linh khí nồng đậm đến kinh người. Chỉ cần một cử chỉ nhỏ, một cái hít hơi, cũng có thể khiến cho một lượng linh khí lớn tiến nhập vào người, mà không cần phải ngồi xuống tu luyện.
Trong lòng Diệp Khôn đại hỉ, có điều khi hắn đảo mắt quan sát xung quanh, thì trên mặt hắn tràn đầy thất vọng. Dược viên này không rộng lắm, diện tích cũng chỉ cỡ ba mươi mét vuông mà thôi. Ngoài việc nơi đây, có lượng linh khí nồng đậm đến mức kinh người, thì chẳng có một gốc dược thảo nào cả.
Diệp Khôn đứng ngơ ngác, không biết nên nói như thế nào. Ở ngoài đã không thu hoạch được gì rồi, cứ nghĩ tới ở dược viên sẽ tìm được một ít dược thảo. Lúc nãy thấy Tiểu Bạch bước ra tỏ vẻ vui mừng, tưởng rằng sẽ có thu hoặch. Nhưng ai ngờ, bên trong lại chẳng có gì, ngoài một bãi đất trống.
Rất buồn bực, nhưng không làm được gì. Diệp Khôn nhìn Tiểu Bạch cười khổ nói: “Tiểu tử, ngươi làm cho ta mừng hụt rồi.”
Tiểu Bạch nhìn Diệp Khôn gãi gãi đầu, kêu lên hai tiếng “chi chi” tỏ vẻ oan uổng. Sau đó nó nhảy lên vai Diệp Khôn, một tay đập đập vào đầu hắn, tay kia chỉ về phía trung tâm dược viên. Dường như nó đã phát hiện ra cái gì đó.
Diệp Khôn trong lòng không vui, thấy Tiểu Bạch lấy tay đập vào đầu mình, tưởng rằng nó đang an ủi. Trong lòng hắn cảm khái nói: “Tiểu Bạch không cần phải vậy, ta không có...”
“A! Kia là cái gì?” Còn chưa nói hết câu, Diệp Khôn bất giác nhìn theo hướng tay của Tiểu Bạch chỉ, hai mắt sáng lên.
Theo hướng chỉ tay của Tiểu Bạch, Diệp Khôn nhíu mày, hắn nhìn thấy phía trước ở trung tâm dược viên có một vật gì đó nằm dưới đất. Rất nhanh, Diệp Khôn liền tiến về phiá trung tâm nhìn xem đó là vật gì.
Lại gần, Diệp Khôn thấy trên mặt đất là một cái bình nhỏ, nhìn rất lạ mắt.Trong dược viên không có dược thảo, lại thấy cái bình nhỏ này nằm ở đây. Diệp Khôn có vẻ tò mò, liền cầm chiếc bình lên quan sát.
Chỉ thấy cái bình này hình vuông, nhỏ bằng nắm tay trẻ em. Cái bình này một nửa màu trắng, còn một nửa màu đen. Trên bề mặt bình có những lớp ngân hoa văn, không biết được làm bằng chất liệu gì nhìn rất đẹp mắt.
“Cái bình này sao lạ thế nhỉ? Một nửa màu đen, một nửa màu trắng. Không biết nó được làm bằng chất liệu gì, mà có vẻ trọng lượng rất nhẹ, như thể là làm bằng giấy vậy, không hề tương xứng với kích thước của nó tý nào cả. Có điều cầm nó trên tay, lại cảm giác được nó là một vật nguyên khối rất chắc. Lạ quá? Rốt cuộc nó được làm bằng gì nhỉ?” Cầm cái bình trên tay, xem qua một lúc, Diệp Khôn hơi ngạc nhiên thì thào nói.
“Tiểu Bạch, ngươi có phát hiện ra được gì không?” Nghĩ không ra, Diệp Khôn liền đưa cái bình cho Tiểu Bạch hỏi nó một câu.
Tiểu Bạch thường ngày nó rất tinh ranh. Đã có nhiều lần, nó phát hiện ra nhiều vấn đề, mà Diệp Khôn không đoán ra được. Cho nên hắn có một phần tin tưởng ở nó, và đưa cái bình cho nó xem thử. Biết đâu sẽ phát hiện ra được điều gì.
Tiểu Bạch gãi gãi đầu, vươn tay cầm lấy bình nhỏ trong tay của Diệp Khôn, đưa lên trước mặt chăm chú quan sát. Một lúc sau, dường như không phát hiện ra được điều gì cả. Tiểu Bạch trau mày, lập tức trên trán nó xuất hiện một vết rách bằng đầu ngón tay, con mắt thứ ba liền xuất hiện.
Lần này Tiểu Bạch biến thân, nhưng lại không có luồng khí xanh như lúc trước. Hơn nữa chỉ có con mắt thứ ba là màu xanh, hai con mắt kia vẫn bình thường, khiến cho Diệp Khôn hơi kinh ngạc. Có điều kinh ngạc cũng chỉ thoáng qua mà thôi, hắn không muốn đi tìm hiểu việc này làm gì. Điều quan trọng bây giờ là, xem nó có thể tìm ra được manh mối nào từ cái bình nhỏ này không thôi.
Diệp Khôn đứng một bên quan sát hành động của Tiểu Bạch. Chỉ thấy nó cầm bình nhỏ, lăn qua lăn lại, xoay sở đủ kiểu. Đồng thời con mắt thứ ba chớp chớp liên tục, thỉnh thoảng còn có vài luồng ánh sáng nhỏ, từ con mắt thứ ba bắn vào trong bình nhỏ rồi biến mất không thấy đâu.
Một lúc lâu sau, động tác của Tiểu Bạch dừng lại, nhưng không có biểu hiện gì, liền đưa bình nhỏ cho Diệp Khôn.
“Tiểu Bạch. Ngươi có phát hiện ra được điều gì không?” Thấy thái độ của Tiểu Bạch, Diệp Khôn hơi nhíu mày hỏi.
Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn hỏi, thì nhìn hắn kêu lên hai tiếng “chi chi” mặt mày ủ rũ, lắc đầu lia lịa.
“Ài! Cũng làm khó cho ngươi rồi. Ngươi bất quá mới chỉ là một tiểu tử mà thôi, cũng không phải cái gì cũng biết” Diệp Khôn đưa tay bế Tiểu Bạch đặt lên vai, giọng nói đầy an ủi.
Tiểu Bạch kêu lên hai tiếng, cho là lời nói của Diệp Khôn rất đúng, sau đó ngoác miệng ra cười, ngồi im trên vai hắn.
“Khặc khặc. Tiểu tử ngươi thật là...” ở với Tiểu Bạch một thời gian, Diệp Khôn cũng hiểu rõ tính tình của nó, nên thấy nó tỏ ra như vậy thì không nhịn được, cười khằng khặc nói.
Sau đó, Diệp Khôn cầm lấy cái bình nhỏ, quan sát một lần nữa rồi cất vào trong người. Chiếc bình lạ này, khiến Diệp Khôn có cảm giác rất thần bí. Có điều tìm hiểu nó không đơn giản chút nào, nên hắn cất luôn nó vào người, chờ sau này về nhà rồi từ từ tìm hiểu sau.
Tiếp đó, Diệp Khôn tìm kỹ lại dược viên một lần nữa, xem có phát hiện được gì không. Nhưng cuối cùng cũng thất vọng, chẳng thu hoạch được gì cả. Thở dài một tiếng, Diệp Khôn liền cất bước hướng ra cửa, rời khỏi nơi này. Đi được vài bước, đột nhiên hắn dừng lại, như nghĩ tới điều gì thì thào nói:
“Đúng rồi! ở đây linh khí nồng đậm như vậy. Mình nên ngồi xuống tu luyện một chút, dù sao cũng chỉ còn thiếu một chút nữa là đột phá lên tầng năm rồi”
Nói xong, Diệp Khôn liền chọn một chỗ đất bằng ngồi xuống, hai chân xếp bằng, nhắm mắt bắt đầu vận công tu luyện. Tiểu Bạch thấy vậy cũng không làm phiền hắn, mà đi ra một chỗ cũng bắt trước ngồi xuống nhắm mắt tu luyện.
Nói là Tiểu Bạch bắt trước Diệp Khôn, nhưng thật ra nó cũng đang tu luyện, có điều Diệp Khôn không biết là nó cũng có thể tu luyện như hắn, mà thôi.
Can bản kiến thức của Diệp Khôn về tu tiên giới còn hạn hẹp, nên hắn mới không biết được điều này. Sau này, khi tiến vào tu tiên giới, thì hắn mới biết được Tiểu Bạch là yêu thú, mà yêu thú cũng có thể tu luyện như người. Có điều cách tu luyện của nó có hơi khác loài người mà thôi.
Một ngày sau, Diệp Khôn mở to mắt ra, trên mặt tỏ vẻ không thể tin nổi. Lẩm bẩm nói: “Lạ quá, theo như trong khẩu quyết có ghi lại,chỉ cần pháp lực đầy đủ có thể đột phá lên tầng năm. Trong khi đó pháp lực trong người mình đã đầy đủ rồi, hơn nữa còn có chút dưa thừa. Tại sao lại không thể đột phá lên tầng năm được?”
Không hiểu, vẫn là không hiểu. Linh khí ở đây nồng đậm, nên Diệp Khôn hấp thu rất nhanh và nhiều, hắn vận chuyển hơn hai mươi lần vòng tuần hoàn chu thiên, chuyển hóa linh lực thành pháp lực đến mức có chút dưa thừa, để đột phá lên tầng năm thêm phần dễ dàng hơn. Nhưng hết lần này đến lần khác, hắn không thể đánh tan bình cảnh của tầng bốn, để lên tầng năm được.
“Tại sao lại như vậy kìa? Được rồi, chắc có gì sai xót, mình thử lại xem sao” Diệp Khôn nghĩ là mình có thể mắc sai lầm chỗ nào đó, nên hắn lại nhắm mắt, tập chung tinh thần, gạt bỏ tạp niệm, thử đột phá một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.