Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 9: Hắc Phong Trại

Xuân Trường

01/10/2013

Diệp Khôn gõ cửa và gọi mấy lần nhưng không thấy Ngọc Như trả lời , trong lòng nghi hoặc Diệp Khôn đẩy cửa bước vào.

Trong phòng không một bóng người,mọi thứ vẫn gọn gàng ngăn lắp . Diệp Khôn đưa mắt nhìn quanh thì thấy trên bàn có một tờ giấy được kẹp bên dưới một lọ hoa.

Cầm tờ giấy lên đọc Diệp Khôn biến sắc , không ngờ Ngọc Như đã bỏ đi tìm cha mẹ của nàng.

“Cái này ! ”

Diệp Khôn mặt mày nhăn nhó , lập tức chạy thẳng về phòng mình thu doạn đồ đạc rồi theo thông đạo trong núi đi ra ngoài.

Hắn đã hứa với Hà đại phu và Vạn Đình Phòng là sẽ chăm lo cho Ngọc Như trước khi chưa tới Bạch Hạc Sơn Trang. Bây giờ Ngọc Như bỏ đi một mình hắn rất giận và lo lắng, nếu không may nàng có sảy ra chuyện gì thì làm sao có thể ăn nói với sư phụ và đại ca của nàng đây.

Nửa ngày sau , Diệp Khôn lúc này đang đứng tại ngã ba một con đường mòn trong rừng , hắn lần theo dấu vết để lại của Ngọc Như đi đến đây thì bị mất dấu , nhìn hai lối rẽ phía trước không biết là dẫn đi đâu , hắn rất đau đầu bây giờ không biết làm thế nào đây.

Còn đang suy nghĩ không biết phải làm thì thì một giọng nói khàn khàn truyền vào lỗ tai

“Cậu thiếu niên này cậu bị lạc đường sao”

Diệp Khôn quay lại thì thấy một ông lão khoảng chừng sáu mươi tuổi trên vai vác một bó củi đang đứng cách hắn hai mươi trượng ánh mắt nhìn hắn giò sét.

“Vâng thưa ông ! Muội muội cháu đột nhiên bị mất tích , cháu đuổi theo dấu vết tới đây thì không thấy đâu nữa” Diệp Khôn có chút cảnh giác nói.

“Ồ ! Nếu thế thì cậu đến Hắc Phong Trại thử xem , có thể tiểu muội của cậu đang ở đó ”

Ông lão thấy Diệp Khôn có vẻ hiền lành , trên lưng còn có đeo tay nải, khẳng định là người qua đường vì từ đây đi tắt ra đường lớn về nhà ông cũng không xa lắm nên có ý nhắc nhở.

“Hắc Phong Trại ? Ông có thể cho cháu biết tới đó phải đi đường nào không ạ” Diệp Khôn lễ phép hỏi.



“Cậu đi theo hướng bên trái , đi chừng năm dặm nữa là tới, nhưng tới đó cậu phải cẩn thận , bọn người ở đấy đều là thổ phỉ khét tiếng ở vùng này chuyên cướp của những người qua đường, ra tay cũng rất ác độc” Ông lão gật đầu nhắc nhở Diệp Khôn một câu.

“Đa tạ ông”

Diệp Khôn chào ông lão một tiếng rồi phi người chạy theo hướng con đường bên trái chẳng mấy chốc đã mất hút không thấy bóng dáng.

Ông lão nhìn bóng lưng Diệp Khôn biến mất sau bụi cây lắc đầu thở dài một cái rồi chậm chạp theo đường mòn đi ra khỏi rừng.

Bên này Diệp Khôn theo chỉ dẫn của ông lão tức tốc chạy , nửa canh giờ sau rốt cuộc trước mắt hắn cũng xuất hiện một sơn trại.

Sơn trại quy mô khá rộng lớn , được xây dựng trên một sườn núi địa thế hiểm trở phòng thủ dễ khó tấn công, trên cổng trào của sơn trại có ghi ba chữ lớn Hắc Phong Trại. Hai bên là hai tròi canh , xung quanh sơn trại bố trí rất nhiều trạm canh gác , thỉnh thoảng có một vài tốp đi qua đi lại tuần tra. Xem ra muốn đột nhập vào cũng không phải là dễ .

Diệp Khôn nấp sau một tảng đá gần đó thần thức thả ra bao quang bán kính hai mươi trượng đánh giá tình hình tìm cách thăm dò xem Ngọc Như có đang ở đây không.

***

“Ê ! Tiểu Bình trực cho ta một lúc , ta đi giải quyết chút ” Một trung niên trên mặt có một vết sẹo dài từ trên mắt trái xuống dưới cằm mặt mũi dữ tợn gọi một tiếu niên cạnh nó nói.

“Ha ha , Phương huynh cứ tự nhiên để tiểu đệ trực cho ” Thiếu niên thấy đại hán mặt sẹo nhờ vả mình cũng vui vẻ cười lớn đáp ứng có ý lịnh bợ

“Hừ ! Tiểu tử không cần phải nịnh bợ ta” Đại hán mặt sẹo hừ một tiếng trên mặt không biểu tình lạnh nhạt nói. Sau đó đi về phía trước đúng hướng mà Diệp Khôn đang ẩn núp.

“Đồ khốn ! Đừng tưởng bắt về cho trại chủ một người đẹp mà đã lên mặt à, để rồi xem ngươi sẽ hối hận ” Thiếu niên nhìn bóng lưng đại hán mặt sẹo thầm rủa một câu.

Đại hán mặt sẹo giải quyết xong hắn đang định quay trở về thì bất thình lình bị một vật sắc nhọn đặt lên cổ cùng với một thanh âm lạnh lẽo truyền vào lỗ tai.

“Đứng im ! không được la nếu không ngươi sẽ chết ”

Sau đó hắn bị lôi vào phía sau vách đá đứng đối diện hắn là một thiếu niên khuôn mặt bình thường đây đúng là Diệp Khôn.



Diệp Khôn vẫn luôn ẩn núp một bên chờ cơ hội ra tay . Đúng lúc đại hán mặt sẹo đi giải quyết , Diệp Khôn không bỏ qua cơ hội đã lẳng lặng áp sát rồi dùng con dao nhỏ hái thuốc mà hắn vẫn hay mang theo mình khống chế đối phương.

“Cô gái các ngươi bắt đang ở đâu”

Diệp Khôn chưa chắc chắn có phải Ngọc Như đang ở trong tay bọn chúng hay không nhưng không biết hỏi thế nào cho phải sợ đối phương nói nhăng nói quậy nên hắn đã trực tiếp hỏi thẳng .

“Cô ...cô... gái nào ta...ta... không biết” Đại hán mặt sẹo nghe hỏi thế trong lòng hoảng sợ , chẳng nhẽ cô gái hắn hỏi chính là người hồi sáng hắn bắt về, nghĩ vậy hắn sợ hãi lắp bắp nói.

“Hừ ! Ngươi chưa thấy quan tài chưa biết sợ phải không” Diệp Khôn trong lòng khẽ động dí mạnh lưỡi dao vào cổ , âm thanh lạnh lẽo truyền vài lỗ tai .

“Thiếu hiệp tha mạng , ta nói , ta nói” Lưỡi dao bị Diệp Khôn dí mạnh vào cổ khiến cho cổ đại hán bị chảy máu, hắn hoảng sợ cầu xin nói.

“Nói” Trên mặt Diệp Khôn vẫn không biểu tình âm thanh lạnh lẽo lại vang lên .

“Cô nương bị chúng ta bắt về hồi sáng đang ở trại chủ phu nhân chờ tối nay sẽ bái đường thành thân với trại chủ” Đại hán mặt sẹo giọng run run nói.

“Cái gì ! Các ngươi dám?” Diệp Khôn tức giận gằn giọng nói

“Ngươi nói ngoài con đường chính vào sơn trại còn con đường nào khác không” Suy nghĩ một lúc Diệp Khôn hỏi .

“Không có ! Sơn trại chỉ có duy nhất lối vào là cổng chính , trừ phi thiếu hiệp có thể bay vào còn tuyệt đối không còn đường nào khác” Nhìn nét mặt tức giận của Diệp Khôn đại hán mặt sẹo sợ hãi thành thật nói

Không ngờ Ngọc Như đúng là bị bọn người Hắc Phong Trại bắt giữ , Diệp Khôn vừa mừng vừa lo. Biết được nàng đang ở đây, nhưng muốn cứu nàng ra cũng không phải đơn giản, đối phương nhiều người mà Diệp Khôn chỉ có một mình. Tưởng rằng tóm một tên giò hỏi tìm một con đường khác để vào không ngờ lại không có đường nào ngoài cổng chính. Chẳng nhẽ lại một mình cứ thế xông vào từ cổng chính a.

Đã không có đường lẻn vào thì tốt nhất là xông thẳng vào, dù sao cũng không còn cách nào khác cả. Tuy có chút mạo hiểm nhưng Diệp Khôn vẫn tự tin vào chính mình với Vạn Kiếm Quyết đã luyện thành Vạn Kiếm Quy Tông.

Diệp Khôn dùng cán dao đập vào ngáy đại hán mặt sẹo khiến hắn bất tỉnh rồi lột sạch quần áo của hắn mặc vào người và lấy thanh kiếm trên hông của đại hán mặt seo thẳng tiến về cổng sơn trại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên Tu Tiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook