Chương 28: Hồi Hương
Xuân Trường
01/10/2013
“Diệp Khôn nếu ta đoán không lầm thì con có thể tu luyện công pháp được ghi trong cuốn sách kia phải không? Như vậy mới có thể giải thích được cho việc chỉ mới ngắn ngủi hơn hai tháng con có thể luyện thành Vạn Kiếm Quyết” Hà đại phu ánh mắt đầy thâm ý nhìn Diệp Khôn nói.
Đột nhiên Hà đại phu hỏi câu này khiến cho Diệp Khôn trong lòng thấy khiếp sợ.Thật không ngờ Hà đại phu sớm như vậy đã phát hiện ra bí mật của hắn, biết hắn tu luyện khẩu quyết kia.
Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn bên cạnh nghe vậy cũng giật mình cả kinh đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Khôn chờ đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Khôn bị ánh mắt của ba người chú ý, hắn hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh thản nhiên nói: “Đúng vậy”
“Ài ta đoán không có sai mà. Con có thể tu luyện được nó không biết là phúc hay họa đây.” Hà đại phu tuy đã đoán được Diệp Khôn sẽ trả lời như thế nhưng khi nghe hắn nói ra ông cũng có chút giật mình than một tiếng nói.
Lâm Thiết Sơn nhìn Diệp Khôn trong lòng có chút khiếp sợ. Từ miệng Vạn Thiên Hành y biết được người thanh niên truy sát bọn họ cùng với Bát Quái Môn kia là một người tu tiên, người đó mạnh thế nào thì hắn đã được chứng kiến, bây giờ biết được Diệp Khôn cũng là người tu tiên trong lòng hắn thấy kính sợ rồi.
Vạn Đình Phong tuy vẫn còn mơ hồ nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, qua cuộc nói chuyện của Diệp Khôn và Hà đại phu hắn cũng đoán ra được phần nào cho nên ánh mắt nhìn Diệp Khôn cũng thay đổi liên tục.
“Đình Phong! Diệp Khôn nó có thể tu tiên âu cũng là cái duyên của nó, con hãy để cái ngọc giản này lại cho nó, ngọc giản này theo như cha con nói nó chỉ có tác dụng đối với những người tu tiên mà thôi, có giữ lại bên mình cũng chẳng có tác dụng gì ngược lại sẽ mang đến họa sát thân” Hà đại phu nhìn ngọc giản trên bàn quay sang Vạn Đình Phong nói.
“Cái này! Thôi được, đại thúc đã nói vậy thì ta để nó lại cho Diệp huynh. Nhưng ta có một yêu cầu nhỏ là nếu sau này huynh có danh vọng trên con đường tu tiên thì xin hãy thay ta và Ngọc Như báo thù cho Vạn Kiếm Sơn Trang” Vạn Đình Phong nghe vậy lúc đầu còn hơi do dự nhưng suy nghĩ một chặp liền nói.
“Đa tạ Đình Phong huynh, sau này nếu có đủ năng lực ta nhất định sẽ báo thù cho Vạn gia xin huynh hãy yên tâm” Diệp Khôn cảm kích nói.
“Tốt rồi! Mọi chuyện cũng nên chấm dứt thôi, ta và Diệp Khôn xin cáo biệt hai người ở đây” Hà đại phu chờ Diệp Khôn nói song liền hướng Lâm Thiết Sơn và Vạn Đình Phong nói.
“Cái gì ! Hà đại thúc tại sao người lại muốn đi ngay” Vạn Đình Phong nghe vậy hốt hoảng nói.
“Đình Phong, bây giờ Vạn Kiếm Sơn Trang không còn nữa cha mẹ con cũng đã mất, điều ta lo lắng nhất chính là con với Ngọc Như. Nhưng bây giờ cả hai đã bình an rồi, nơi đây cũng gần Bạch Hạc Sơn Trang lại có Lâm đường chủ đi cùng các con nên ta rất yên tâm. Ta không cần về đó nữa dù sao ta và Bạch Hạc Sơn Trang còn có ân oán tốt nhất là không nên tới đó. Tiện đây ta cũng muốn ghé qua quê nhà một chút.” Hà đại phu trầm tư giải thích nói.
“Điều này... nhưng mà cho dù như thế đại thúc cần gì phải đi ngay chứ.”
“Ta muốn đi ngay cũng là nghĩ tốt cho Ngọc Như. Ta nhìn ra con bé này nó đã thích Diệp Khôn rồi, cho nên ta muốn chúng ta đi lẳng lặng đi ngay trong đêm tránh đến lúc hai người đối mặt chia tay lại cảm thấy không vui ” Hà đại phu nói.
Diệp Khôn nghe vậy mặt có chút đỏ lên. Quả thật tình cảm của Ngọc Như đối với hắn như thế nào hắn hiểu rất rõ. Có điều hắn còn rất nhiều việc cần làm đặc biệt là bước lên con đường tu tiên. Khi đó thì làm sao còn thời gian để nghĩ đến chuyện tình nam nữ nữa chứ. Cho nên dứt khoát ở đây vừa tốt cho mình vừa tốt cho Ngọc Như. Có thể thời gian đầu Ngọc Như sẽ buồn và không quên được hắn nhưng theo thời gian nàng sẽ quên được hắn mà thôi.
Vạn Đình Phong nhìn Ngọc Như nằm trên giường hắn cũng nhận ra điều này từ lâu rồi. Cho nên lời của Hà đại phu nói rất đúng để Diệp Khôn lẳng lặng rời đi là tốt nhất.
"Lâm đường chủ, hai đứa chúng nó ta xin giao lại cho ngài. Đây là bình đan dược trị thương rất tốt ngài hãy cầm lấy và bảo trọng" Hà đại phu quay sang Lâm Thiết Sơn nói đồng thời lấy trong người ra một bình đan dược đưa cho y nói.
Tiếp đó Hà đại phu và Diệp Khôn thu dọn đồ đạc rời khỏi tửu lâu ngay trong đêm.
Tiểu Bạch đang ngủ ngon ở một bên bị Diệp Khôn đánh thức dậy nó hơi khí chịu một lúc rồi cũng không có thái độ gì nhảy lên vai hắn ngáp dài ngáp ngắn bộ dạng không cam lòng chút nào.
Sáng ngày hôm sau khi Ngọc Như tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Khôn và Hà đại phu đã bỏ đi nàng rất buồn nhưng cũng không biết làm gì hơn đành ngậm ngùi cùng Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn trở về Bạch Hạc Sơn Trang.
Thời gian đầu Ngọc Như rất buồn ngày đêm nhung nhớ Diệp Khôn, nàng đã nhờ nhiều người dò la tin tức của hắn nhưng đều không thu được kết quả. Lâu dần nhờ vào thời gian cuối cùng Ngọc Như cũng đã quên được hắn và lên kiệu hoa cùng một vị công tử con nhà thế gia ở châu lân cận sống một cuộc sống khá là hạnh phúc.
Trước cửa Hồi Xuân Đường lúc này có hai người một ông già khoảng sáu mươi tuổi và một thiếu niên khoảng mười năm tuổi cùng với một con khỉ trắng đang đứng trên vai thiếu niên. Hai người một khỉ này đã đứng ở đây gần một canh giờ rồi. Không biết họ đứng đây làm gì nhưng đã khiến cho nhiều người đi đường phải chú ý.
”Sư phụ đây là nhà của người sao" Diệp Khôn nhìn hiệu thuốc trước mặt hỏi.
"Đúng vậy! Thật không ngờ mười năm năm rồi mà nó vẫn còn giữ được phong thái của ngày xưa. Không biết là người nào đã làm ra việc này. Đi chúng ta vào trong xem sao" Hà đại phu nhìn hiệu thuốc nhớ lại chuyện xưa nói.
Tiếp đó hai người cùng đi vào Hồi Xuân Đường. Khi hai người vừa bước vào cửa thì một thiếu niên chừng mười tuổi đi ra đứng trước mặt cung kính nói: "Xin hỏi hai vị đến bốc thuốc hay khám bệnh ạ "
"Chúng ta tới không bốc thuốc cũng không khám bệnh, ta muốn gặp ông chủ của tiệm thuốc này, phiền cậu thông báo một tiếng" Hà đại phu nhìn thiếu niên mỉm cười nói.
Thiếu niên nghe thấy vị khách trước mặt nói vậy thì có chút khó hiểu, người này không biết có lai lịch như thế nào mà lại muốn gặo sư phụ hắn. Suy nghĩ một lúc thiếu niên này vội nói: " Xin hai vị chờ một chút để tôi vài bẩm báo với gia sư một tiếng"
Hà đại phu gật đầu không nói gì nhìn theo bóng lưng của thiếu niên cười cười không thôi.
Diệp Khôn ở bên cạnh cũng không nói gì chỉ đưa mắt đánh giá xung quanh thì thấy trong sảnh này cũng khá rộng, bên cạnh quầy bốc thuốc là một tủ lớn có rất nhiều ngăn kéo, mỗi một ngăn kéo đều có ghi tên của một vị thuốc. Đếm xơ qua cũng phải có hơn một trăm ngăn tương đương với hơn một trăm vị thuốc khác nhau.
Còn đang chú ý quan sát xung quanh thì đột nhiên một gióng nói khàn khàn truyền vào lỗ tai Diệp Khôn khiến hắn phải quay đầu chú ý.
“Vị khách nào tới hàn xá muốn gặp lão phu, thứ cho lão phu tiếp đón chưa được chu đáo” Từ trong căn phòng phía sau tủ thuốc bước ra một lão giả ước chừng hơn năm mươi tuổi thân hình gầy gò da mặt có chút nếp nhăn, trên người mặc một bộ y màu lâu lững thững bước ra cất tiếng nói.
Hà đại phu chú ý quan sát lão giả này một chặp thấy có chút quen quen thì trong lòng có chút kinh ngạc lẫn vui mừng giọng nói run run:
“Tiêu Minh là ngươi sao? Ngươi vẫn còn sống ?”
Lão giả đang bước ra còn chưa kịp nhìn vị khách lạ đến tìm mình thì khựng người lại khi nghe thấy câu hỏi này của người phía trước. Tiêu Minh là tên thật của lão rất ít người biết được nhưng hôm nay đột nhiên bị một người khách lạ gọi đúng tên mình ra khiến cho lão hoảng sợ: “Là ai? Ai có thể nhận ra mình ? chẳng nhẽ là kẻ thù tìm đến cửa?”
Đột nhiên Hà đại phu hỏi câu này khiến cho Diệp Khôn trong lòng thấy khiếp sợ.Thật không ngờ Hà đại phu sớm như vậy đã phát hiện ra bí mật của hắn, biết hắn tu luyện khẩu quyết kia.
Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn bên cạnh nghe vậy cũng giật mình cả kinh đưa ánh mắt nhìn qua Diệp Khôn chờ đợi câu trả lời của hắn.
Diệp Khôn bị ánh mắt của ba người chú ý, hắn hít vào một hơi lấy lại bình tĩnh thản nhiên nói: “Đúng vậy”
“Ài ta đoán không có sai mà. Con có thể tu luyện được nó không biết là phúc hay họa đây.” Hà đại phu tuy đã đoán được Diệp Khôn sẽ trả lời như thế nhưng khi nghe hắn nói ra ông cũng có chút giật mình than một tiếng nói.
Lâm Thiết Sơn nhìn Diệp Khôn trong lòng có chút khiếp sợ. Từ miệng Vạn Thiên Hành y biết được người thanh niên truy sát bọn họ cùng với Bát Quái Môn kia là một người tu tiên, người đó mạnh thế nào thì hắn đã được chứng kiến, bây giờ biết được Diệp Khôn cũng là người tu tiên trong lòng hắn thấy kính sợ rồi.
Vạn Đình Phong tuy vẫn còn mơ hồ nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngốc, qua cuộc nói chuyện của Diệp Khôn và Hà đại phu hắn cũng đoán ra được phần nào cho nên ánh mắt nhìn Diệp Khôn cũng thay đổi liên tục.
“Đình Phong! Diệp Khôn nó có thể tu tiên âu cũng là cái duyên của nó, con hãy để cái ngọc giản này lại cho nó, ngọc giản này theo như cha con nói nó chỉ có tác dụng đối với những người tu tiên mà thôi, có giữ lại bên mình cũng chẳng có tác dụng gì ngược lại sẽ mang đến họa sát thân” Hà đại phu nhìn ngọc giản trên bàn quay sang Vạn Đình Phong nói.
“Cái này! Thôi được, đại thúc đã nói vậy thì ta để nó lại cho Diệp huynh. Nhưng ta có một yêu cầu nhỏ là nếu sau này huynh có danh vọng trên con đường tu tiên thì xin hãy thay ta và Ngọc Như báo thù cho Vạn Kiếm Sơn Trang” Vạn Đình Phong nghe vậy lúc đầu còn hơi do dự nhưng suy nghĩ một chặp liền nói.
“Đa tạ Đình Phong huynh, sau này nếu có đủ năng lực ta nhất định sẽ báo thù cho Vạn gia xin huynh hãy yên tâm” Diệp Khôn cảm kích nói.
“Tốt rồi! Mọi chuyện cũng nên chấm dứt thôi, ta và Diệp Khôn xin cáo biệt hai người ở đây” Hà đại phu chờ Diệp Khôn nói song liền hướng Lâm Thiết Sơn và Vạn Đình Phong nói.
“Cái gì ! Hà đại thúc tại sao người lại muốn đi ngay” Vạn Đình Phong nghe vậy hốt hoảng nói.
“Đình Phong, bây giờ Vạn Kiếm Sơn Trang không còn nữa cha mẹ con cũng đã mất, điều ta lo lắng nhất chính là con với Ngọc Như. Nhưng bây giờ cả hai đã bình an rồi, nơi đây cũng gần Bạch Hạc Sơn Trang lại có Lâm đường chủ đi cùng các con nên ta rất yên tâm. Ta không cần về đó nữa dù sao ta và Bạch Hạc Sơn Trang còn có ân oán tốt nhất là không nên tới đó. Tiện đây ta cũng muốn ghé qua quê nhà một chút.” Hà đại phu trầm tư giải thích nói.
“Điều này... nhưng mà cho dù như thế đại thúc cần gì phải đi ngay chứ.”
“Ta muốn đi ngay cũng là nghĩ tốt cho Ngọc Như. Ta nhìn ra con bé này nó đã thích Diệp Khôn rồi, cho nên ta muốn chúng ta đi lẳng lặng đi ngay trong đêm tránh đến lúc hai người đối mặt chia tay lại cảm thấy không vui ” Hà đại phu nói.
Diệp Khôn nghe vậy mặt có chút đỏ lên. Quả thật tình cảm của Ngọc Như đối với hắn như thế nào hắn hiểu rất rõ. Có điều hắn còn rất nhiều việc cần làm đặc biệt là bước lên con đường tu tiên. Khi đó thì làm sao còn thời gian để nghĩ đến chuyện tình nam nữ nữa chứ. Cho nên dứt khoát ở đây vừa tốt cho mình vừa tốt cho Ngọc Như. Có thể thời gian đầu Ngọc Như sẽ buồn và không quên được hắn nhưng theo thời gian nàng sẽ quên được hắn mà thôi.
Vạn Đình Phong nhìn Ngọc Như nằm trên giường hắn cũng nhận ra điều này từ lâu rồi. Cho nên lời của Hà đại phu nói rất đúng để Diệp Khôn lẳng lặng rời đi là tốt nhất.
"Lâm đường chủ, hai đứa chúng nó ta xin giao lại cho ngài. Đây là bình đan dược trị thương rất tốt ngài hãy cầm lấy và bảo trọng" Hà đại phu quay sang Lâm Thiết Sơn nói đồng thời lấy trong người ra một bình đan dược đưa cho y nói.
Tiếp đó Hà đại phu và Diệp Khôn thu dọn đồ đạc rời khỏi tửu lâu ngay trong đêm.
Tiểu Bạch đang ngủ ngon ở một bên bị Diệp Khôn đánh thức dậy nó hơi khí chịu một lúc rồi cũng không có thái độ gì nhảy lên vai hắn ngáp dài ngáp ngắn bộ dạng không cam lòng chút nào.
Sáng ngày hôm sau khi Ngọc Như tỉnh dậy thì phát hiện Diệp Khôn và Hà đại phu đã bỏ đi nàng rất buồn nhưng cũng không biết làm gì hơn đành ngậm ngùi cùng Vạn Đình Phong và Lâm Thiết Sơn trở về Bạch Hạc Sơn Trang.
Thời gian đầu Ngọc Như rất buồn ngày đêm nhung nhớ Diệp Khôn, nàng đã nhờ nhiều người dò la tin tức của hắn nhưng đều không thu được kết quả. Lâu dần nhờ vào thời gian cuối cùng Ngọc Như cũng đã quên được hắn và lên kiệu hoa cùng một vị công tử con nhà thế gia ở châu lân cận sống một cuộc sống khá là hạnh phúc.
Trước cửa Hồi Xuân Đường lúc này có hai người một ông già khoảng sáu mươi tuổi và một thiếu niên khoảng mười năm tuổi cùng với một con khỉ trắng đang đứng trên vai thiếu niên. Hai người một khỉ này đã đứng ở đây gần một canh giờ rồi. Không biết họ đứng đây làm gì nhưng đã khiến cho nhiều người đi đường phải chú ý.
”Sư phụ đây là nhà của người sao" Diệp Khôn nhìn hiệu thuốc trước mặt hỏi.
"Đúng vậy! Thật không ngờ mười năm năm rồi mà nó vẫn còn giữ được phong thái của ngày xưa. Không biết là người nào đã làm ra việc này. Đi chúng ta vào trong xem sao" Hà đại phu nhìn hiệu thuốc nhớ lại chuyện xưa nói.
Tiếp đó hai người cùng đi vào Hồi Xuân Đường. Khi hai người vừa bước vào cửa thì một thiếu niên chừng mười tuổi đi ra đứng trước mặt cung kính nói: "Xin hỏi hai vị đến bốc thuốc hay khám bệnh ạ "
"Chúng ta tới không bốc thuốc cũng không khám bệnh, ta muốn gặp ông chủ của tiệm thuốc này, phiền cậu thông báo một tiếng" Hà đại phu nhìn thiếu niên mỉm cười nói.
Thiếu niên nghe thấy vị khách trước mặt nói vậy thì có chút khó hiểu, người này không biết có lai lịch như thế nào mà lại muốn gặo sư phụ hắn. Suy nghĩ một lúc thiếu niên này vội nói: " Xin hai vị chờ một chút để tôi vài bẩm báo với gia sư một tiếng"
Hà đại phu gật đầu không nói gì nhìn theo bóng lưng của thiếu niên cười cười không thôi.
Diệp Khôn ở bên cạnh cũng không nói gì chỉ đưa mắt đánh giá xung quanh thì thấy trong sảnh này cũng khá rộng, bên cạnh quầy bốc thuốc là một tủ lớn có rất nhiều ngăn kéo, mỗi một ngăn kéo đều có ghi tên của một vị thuốc. Đếm xơ qua cũng phải có hơn một trăm ngăn tương đương với hơn một trăm vị thuốc khác nhau.
Còn đang chú ý quan sát xung quanh thì đột nhiên một gióng nói khàn khàn truyền vào lỗ tai Diệp Khôn khiến hắn phải quay đầu chú ý.
“Vị khách nào tới hàn xá muốn gặp lão phu, thứ cho lão phu tiếp đón chưa được chu đáo” Từ trong căn phòng phía sau tủ thuốc bước ra một lão giả ước chừng hơn năm mươi tuổi thân hình gầy gò da mặt có chút nếp nhăn, trên người mặc một bộ y màu lâu lững thững bước ra cất tiếng nói.
Hà đại phu chú ý quan sát lão giả này một chặp thấy có chút quen quen thì trong lòng có chút kinh ngạc lẫn vui mừng giọng nói run run:
“Tiêu Minh là ngươi sao? Ngươi vẫn còn sống ?”
Lão giả đang bước ra còn chưa kịp nhìn vị khách lạ đến tìm mình thì khựng người lại khi nghe thấy câu hỏi này của người phía trước. Tiêu Minh là tên thật của lão rất ít người biết được nhưng hôm nay đột nhiên bị một người khách lạ gọi đúng tên mình ra khiến cho lão hoảng sợ: “Là ai? Ai có thể nhận ra mình ? chẳng nhẽ là kẻ thù tìm đến cửa?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.