Chương 8: Tần thiếu thật phúc hắc! (7)
Nhiên Hoa Hải Ninh
21/04/2021
Hoa Yên Vũ chạy theo tiếng bước chân, lại chú ý đến bóng người đi tới từ phía sau. Y thân thủ nhanh nhạy, tung người nhảy đến phía sau gã, đạp thẳng vào vùng gáy. 'Bộp' một tiếng, tên nam nhân ngã xuống, bất tỉnh nhân sự. Thấy tình hình không ổn, những tên còn lại lập tức tiến đến, bao vây Hoa Yên Vũ ở giữa. Y chỉ nhếch môi, nở nụ cười trào phúng.
"Đào Sư Tịch à, không phải cậu vừa muốn tôi tha thứ sao? Bây giờ lại trở mặt rồi?"
Im lặng một khoảng, bỗng đèn bật sáng. Thiếu niên mảnh khảnh đi ra từ đám người. Đào Sư Tịch vẻ mặt trút hết nét ngây thơ vốn có, trông như ác quỷ địa ngục mà đứng đối diện Hoa Yên Vũ. Cậu vỗ tay, vẻ mặt tựa như bất ngờ lại tràn ngập thú vị.
"Hoa Yên Vũ, không ngờ thân thủ mày lại tốt như vậy. Nhưng mà tiếc thay..."_Khuôn mặt cậu vặn vẹo, rút từ bên hông chủy thủ sắc nhọn "Mày nhất định phải chết!!!"
"Được rồi, Đào Sư Tịch. Mày nên yên phận trở về với thằng cha xã hội đen của mày đi. Đợi đến khi vào tù rồi, hối hận không kịp đâu."_Y tránh né, chân đạp vào bàn tay cầm chủy thủ của cậu. Tiếng leng keng vang lên, tay Đào Sư Tịch biến dạng.
"Mày......Hoa Yên Vũ, mày dám phế tao?????"_ Mắt cậu đỏ ngầu. Tiếng gào thét thê thảm vang vọng."Bọn bay lên hết cho tao. Còn đứng đấy? Cha tao sẽ giết mày thằng chó!"
"Để xem."_ Hoa Yên Vũ nhếch mày, vừa lúc đó cảnh sát cùng 2 anh em Tần Lục Nam đến nơi. Tất cả bọn người lập tức sợ hãi đầu hàng. Đào Sư Tịch mặt trắng bệch, hoảng sợ khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lục Sinh.
"Tiểu Sinh, em......"_Cậu ấp úng.
"Tôi không ngờ cậu lại là loại người này."_Anh cười khổ. Thì ra....người anh từng nghĩ sẽ kết hôn cùng lại độc địa như vậy? Mới đây anh còn nghĩ, nếu đã chọn cậu, anh sẽ không buông tay. Vậy mà.....
"Anh nghe em nói, em bị hãm hại mà. Là cậu ta....Hoa Yên Vũ hại em."_ Đào Sư Tịch điên cuồng chỉ về phía y. Hoa Yên Vũ chẳng quan tâm, đi lại ôm lấy Tần Lục Nam, giọng ủy khuất.
"Em sợ quá đi."_ Y dụi đầu vào ngực hắn.
"Ngoan, không sao rồi."_ Hắn vuốt lưng Hoa Yên Vũ, sau đó căm phẫn nhìn Đào Sư Tịch.
"Znmo_ Đào Tứ, tay buôn ma túy xuyên quốc gia, thuộc diện truy nã toàn cầu. Con trai Đào Sư Tịch bị bắt vì tội cố ý giết người. Cảm ơn tất cả đã hợp tác giúp chúng tôi hoàn thành vụ án."_Viên cảnh sát gập người 90 độ, sau đó áp giải Đào Sư Tịch đang không ngừng gào thét cùng đồng bọn rời đi.
"Lần sau không được để mình rơi vào nguy hiểm như vậy nữa. Em có biết anh rất lo không?"_ Tần Lục Nam lúc này mới nổi giận. Sau khi tên nam sinh theo dõi kia khai ra, Hoa Yên Vũ biết được thân thế thật sự cùng hành vi phạm pháp của nhà họ Đào. Nam sinh cũng không phải học viên của trường, gã trà trộn vào chỉ để làm nhiệm vụ Đào Sư Tịch giao.
Hoa Yên Vũ quyết định làm theo kế hoạch của Đào Sư Tịch, giả bộ như bản thân không hề biết gì mà đến nơi tập kích. Trước đó không quên báo cho Tần Lục Nam.
"Sẽ không có lần sau."_ Y hôn môi hắn.
...----------------...
Tần Lục Sinh kéo tay Hoa Yên Vũ ra sân sau trường. Đứng đối diện y, anh im lặng hồi lâu, sau đó như quyết tâm mà lên tiếng.
"Em.....còn yêu anh không?"
"Tôi không yêu anh."_ Hoa Yên Vũ dứt khoát trả lời, rút khỏi cái nắm tay của anh.
"Anh biết mà, chỉ muốn xác nhận một chút thôi."_ Tần Lục Sinh cười khổ, nét mặt lại nhăn đến khó coi.
Là anh ruồng bỏ cậu thiếu niên đáng yêu khi ấy. Chính Tần Lục Sinh đã làm vụt mất người coi anh là cả thế giới chỉ để theo đuổi cái sai lầm. Hiện tại, người nọ đã tìm được bến đỗ mới, tốt hơn, chu đáo hơn. Đặc biệt, hắn biết trân trọng y hơn anh.
"Ngày mai tôi sang Anh rồi, có thể ôm em lần cuối không?"_ Tần Lục Sinh dè chừng, dang tay về phía Hoa Yên Vũ. Y tiến lại, vòng tay ôm anh. Hoa Yên Vũ nhẹ nhàng "Chúc anh tìm được hạnh phúc mới."
"Ừ. Nếu một ngày, Tần Lục Nam có bắt nạt em, hãy nói anh. Anh sẽ đánh cho hắn một trận nhớ đời."_ Anh buông y, nhẹ nhàng xoay bước rời đi. Có lẽ, anh sẽ sớm quên được mối tình này.
"Sẽ không có ngày đó đâu."_ Hoa Yên Vũ tin tưởng vào hắn, cũng tin tưởng tình yêu của mình.
...----------------...
"Em đi đâu về?"_ Tần Lục Nam kéo y vào phòng dụng cụ của trường, ép sát Hoa Yên Vũ lên tường.
"Em đi gặp Tần Lục Sinh."_Y không giấu diếm, trả lời hắn. Đôi tay nhỏ vòng lên cổ Tần Lục Nam mà trêu chọc. "Em chỉ muốn tạm biệt anh ấy thôi. Dù sao Lục Sinh cũng sắp xuất ngoại rồi."_ Hoa Yên Vũ đu lên người hắn.
"Từ biệt cần thiết phải gặp riêng? Nó có ý đồ không tốt thì đúng hơn."_Tần Lục Nam lửa giận đùng đùng, lầm bầm.
"Anh ghen sao?"_Y nhéo mặt hắn."Em chỉ yêu mình anh thôi. Yên tâm đi. Không phải Tần Lục Nam, Hoa Yên Vũ em sẽ không lấy ai hết."
"Anh cũng vậy. Cả đời nguyện chỉ bồi Hoa Yên Vũ vui vẻ."
Hoa Yên Vũ hạnh phúc hôn má hắn. Giọng nói bỗng trịnh trọng lạ thường, y nhìn sâu trong mắt Tần Lục Nam, miệng tỏa nắng.
"Tốt nghiệp xong hai ta kết hôn nhé."
...----------------...
"Đào Sư Tịch à, không phải cậu vừa muốn tôi tha thứ sao? Bây giờ lại trở mặt rồi?"
Im lặng một khoảng, bỗng đèn bật sáng. Thiếu niên mảnh khảnh đi ra từ đám người. Đào Sư Tịch vẻ mặt trút hết nét ngây thơ vốn có, trông như ác quỷ địa ngục mà đứng đối diện Hoa Yên Vũ. Cậu vỗ tay, vẻ mặt tựa như bất ngờ lại tràn ngập thú vị.
"Hoa Yên Vũ, không ngờ thân thủ mày lại tốt như vậy. Nhưng mà tiếc thay..."_Khuôn mặt cậu vặn vẹo, rút từ bên hông chủy thủ sắc nhọn "Mày nhất định phải chết!!!"
"Được rồi, Đào Sư Tịch. Mày nên yên phận trở về với thằng cha xã hội đen của mày đi. Đợi đến khi vào tù rồi, hối hận không kịp đâu."_Y tránh né, chân đạp vào bàn tay cầm chủy thủ của cậu. Tiếng leng keng vang lên, tay Đào Sư Tịch biến dạng.
"Mày......Hoa Yên Vũ, mày dám phế tao?????"_ Mắt cậu đỏ ngầu. Tiếng gào thét thê thảm vang vọng."Bọn bay lên hết cho tao. Còn đứng đấy? Cha tao sẽ giết mày thằng chó!"
"Để xem."_ Hoa Yên Vũ nhếch mày, vừa lúc đó cảnh sát cùng 2 anh em Tần Lục Nam đến nơi. Tất cả bọn người lập tức sợ hãi đầu hàng. Đào Sư Tịch mặt trắng bệch, hoảng sợ khi thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tần Lục Sinh.
"Tiểu Sinh, em......"_Cậu ấp úng.
"Tôi không ngờ cậu lại là loại người này."_Anh cười khổ. Thì ra....người anh từng nghĩ sẽ kết hôn cùng lại độc địa như vậy? Mới đây anh còn nghĩ, nếu đã chọn cậu, anh sẽ không buông tay. Vậy mà.....
"Anh nghe em nói, em bị hãm hại mà. Là cậu ta....Hoa Yên Vũ hại em."_ Đào Sư Tịch điên cuồng chỉ về phía y. Hoa Yên Vũ chẳng quan tâm, đi lại ôm lấy Tần Lục Nam, giọng ủy khuất.
"Em sợ quá đi."_ Y dụi đầu vào ngực hắn.
"Ngoan, không sao rồi."_ Hắn vuốt lưng Hoa Yên Vũ, sau đó căm phẫn nhìn Đào Sư Tịch.
"Znmo_ Đào Tứ, tay buôn ma túy xuyên quốc gia, thuộc diện truy nã toàn cầu. Con trai Đào Sư Tịch bị bắt vì tội cố ý giết người. Cảm ơn tất cả đã hợp tác giúp chúng tôi hoàn thành vụ án."_Viên cảnh sát gập người 90 độ, sau đó áp giải Đào Sư Tịch đang không ngừng gào thét cùng đồng bọn rời đi.
"Lần sau không được để mình rơi vào nguy hiểm như vậy nữa. Em có biết anh rất lo không?"_ Tần Lục Nam lúc này mới nổi giận. Sau khi tên nam sinh theo dõi kia khai ra, Hoa Yên Vũ biết được thân thế thật sự cùng hành vi phạm pháp của nhà họ Đào. Nam sinh cũng không phải học viên của trường, gã trà trộn vào chỉ để làm nhiệm vụ Đào Sư Tịch giao.
Hoa Yên Vũ quyết định làm theo kế hoạch của Đào Sư Tịch, giả bộ như bản thân không hề biết gì mà đến nơi tập kích. Trước đó không quên báo cho Tần Lục Nam.
"Sẽ không có lần sau."_ Y hôn môi hắn.
...----------------...
Tần Lục Sinh kéo tay Hoa Yên Vũ ra sân sau trường. Đứng đối diện y, anh im lặng hồi lâu, sau đó như quyết tâm mà lên tiếng.
"Em.....còn yêu anh không?"
"Tôi không yêu anh."_ Hoa Yên Vũ dứt khoát trả lời, rút khỏi cái nắm tay của anh.
"Anh biết mà, chỉ muốn xác nhận một chút thôi."_ Tần Lục Sinh cười khổ, nét mặt lại nhăn đến khó coi.
Là anh ruồng bỏ cậu thiếu niên đáng yêu khi ấy. Chính Tần Lục Sinh đã làm vụt mất người coi anh là cả thế giới chỉ để theo đuổi cái sai lầm. Hiện tại, người nọ đã tìm được bến đỗ mới, tốt hơn, chu đáo hơn. Đặc biệt, hắn biết trân trọng y hơn anh.
"Ngày mai tôi sang Anh rồi, có thể ôm em lần cuối không?"_ Tần Lục Sinh dè chừng, dang tay về phía Hoa Yên Vũ. Y tiến lại, vòng tay ôm anh. Hoa Yên Vũ nhẹ nhàng "Chúc anh tìm được hạnh phúc mới."
"Ừ. Nếu một ngày, Tần Lục Nam có bắt nạt em, hãy nói anh. Anh sẽ đánh cho hắn một trận nhớ đời."_ Anh buông y, nhẹ nhàng xoay bước rời đi. Có lẽ, anh sẽ sớm quên được mối tình này.
"Sẽ không có ngày đó đâu."_ Hoa Yên Vũ tin tưởng vào hắn, cũng tin tưởng tình yêu của mình.
...----------------...
"Em đi đâu về?"_ Tần Lục Nam kéo y vào phòng dụng cụ của trường, ép sát Hoa Yên Vũ lên tường.
"Em đi gặp Tần Lục Sinh."_Y không giấu diếm, trả lời hắn. Đôi tay nhỏ vòng lên cổ Tần Lục Nam mà trêu chọc. "Em chỉ muốn tạm biệt anh ấy thôi. Dù sao Lục Sinh cũng sắp xuất ngoại rồi."_ Hoa Yên Vũ đu lên người hắn.
"Từ biệt cần thiết phải gặp riêng? Nó có ý đồ không tốt thì đúng hơn."_Tần Lục Nam lửa giận đùng đùng, lầm bầm.
"Anh ghen sao?"_Y nhéo mặt hắn."Em chỉ yêu mình anh thôi. Yên tâm đi. Không phải Tần Lục Nam, Hoa Yên Vũ em sẽ không lấy ai hết."
"Anh cũng vậy. Cả đời nguyện chỉ bồi Hoa Yên Vũ vui vẻ."
Hoa Yên Vũ hạnh phúc hôn má hắn. Giọng nói bỗng trịnh trọng lạ thường, y nhìn sâu trong mắt Tần Lục Nam, miệng tỏa nắng.
"Tốt nghiệp xong hai ta kết hôn nhé."
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.