Chương 22: Hồi sinh 'thi thể' 3
Thiên Quân
12/01/2023
"Mong Tô công tử yên tâm, ta sẽ dốc hết sức mình để cứu đệ
đệ ngươi. Có thể gặp ở đây cũng coi như là duyên phận của hắn đi".
Phụng Vĩ Lạc nửa phần an ủi nửa phần là tự giễu nói.
Những lời muốn nói với Tô Văn Thanh hãy bỏ cuộc thì đến cửa miệng lại trở nên như vậy.
Chuyện đã đến nước này rồi vậy chỉ có thể thử xem cách ngốc nghếch nhất đó xem có tác dụng hay không, nếu như không có thì nàng sẽ lấy mạng của mình ra để bồi thường cho Tô Văn Thanh là được.
Tô Văn Thanh thuận thế đứng lên, nắm chặt lấy hai bàn tay của Phụng Vĩ Lạc: "Phụng tiểu thư, xin cô nhất định hãy cứu lấy đệ đệ ta, chỉ cần cứu được đệ đệ ta thì chính là ân nhân của Tô gia ta..."
"Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức", Phụng Vĩ Lạc lặng lẽ rút tay của mình lại.
Không phải vì nam nữ giữ khoảng cách mà là nàng thân là bác sĩ ngoại khoa, hai tay của nàng còn quý giá hơn cả hai bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, không được phép có bất cứ tổn thương nào.
Đối với người mà nàng không tin tưởng, nàng sẽ không đưa hai bàn tay của mình cho đối phương.
Phụng Vĩ Lạc nhìn cỗ 'thi thể' nằm yên bất động ở đó, biết hôm nay bất luận thế nào cũng phải cứu sống người này, bằng không thì nàng sẽ phiền phức to.
Haiz, tính cách của nàng ở thời đại này có lẽ về sau sẽ càng rước nhiều phiền phức hơn.
Nhưng hết cách rồi!
Cho dù biết rõ là phiền phức, nàng vẫn phải cắn răng dây vào.
Là một bác sĩ, nàng thực sự không thể thấy chết không cứu, càng không cách nào đứng trơ mắt ra nhìn người rõ ràng có cách để cứu sống lại chết ngay trước mặt mình.
Bác sĩ không làm được thì thật sự chẳng có gì khác biệt với một vài lang băm nào đó.
Bất kể người khác nghĩ thế nào, ít nhất Phụng Vĩ Lạc nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng quý trọng tính mạng của mình, cũng quý trọng tính mạng của người khác.
Hít sâu một hơi, quẳng đi những gánh nặng hỗn loạn trong lòng.
Nàng là bác sĩ, nàng bắt buộc phải nỗ lực lớn nhất để cứu người, bất cứ ai đều có thể từ bỏ bệnh nhân, chỉ có duy nhất bác sĩ là không thể từ bỏ bệnh nhân.
Hơi thở yếu ớt, tim đã ngừng đập, không có máy hồi sức tim phổi vậy thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất.
Mặc dù cách này không hiệu quả lắm, cái mạng của nàng cũng khó giữ được nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ.
Phụng Vĩ Lạc vươn tay ra ấn vào nơi ngực trái của 'thi thể', sau khi xác định đúng vị trí thì giơ tay lên đánh mạnh xuống một kích.
Tư thế đó tuyệt đối không phải là cứu người.
Ít nhất trong mắt Tô Văn Thanh là vậy.
"Thuỵch..." một tiếng vang lên, 'thi thể' trước mặt Phụng Vĩ Lạc lập tức bắn lên rồi nặng nề rơi xuống.
Hai mắt Tô Văn Thanh lồi ra.
Thuỵch thuỵch thuỵch mấy tiếng nặng nề không ngừng vang lên, 'thi thể' đó cũng không ngừng bắn lên, bộ dạng đó làm gì có chút nào là cứu người, đó rõ ràng là đang bạo hành, bạo hành một cỗ thi thể.
Quan sai phía sau thường xuyên lau mồ hôi chảy ra trên trán.
Phụng tiểu thư này không phải cho rằng đánh cho cỗ 'thi thể' này đau đớn thì có thể khiến 'thi thể' hồi sinh đó chứ?
Quan sai cười nhạo, chút bội phục ít ỏi còn sót lại đã hoàn toàn biến mất dưới phương pháp kỳ quặc này của Phụng Vĩ Lạc.
Nữ nhân vẫn là nữ nhân, bọn họ chỉ có thể ở nhà thêu thùa thôi chứ đừng hy vọng quá lớn ở họ.
Nói cái gì mà chưa chết chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Giờ thì đã lộ nguyên hình rồi.
Quan sai khinh miệt chế giễu, trong lòng thầm nghĩ, sau khi về nhà sẽ kể lại chuyện cười về Phụng tiểu thư này cho nương tử ở nhà nghe để họ biết yên phận chút.
Tô Văn Thanh không chỉ một lần muốn tiến tới đẩy Phụng Vĩ Lạc ra, nhưng không lần nào làm được, hắn ta luôn cảm thấy khi Phụng Vĩ Lạc thực hiện đồng tác này rất thiêng liêng và nghiêm túc!
Mỗi lần Phụng Vĩ Lạc đánh xuống đều dùng hết lực đạo của mình, Tô Văn Thanh đứng đằng sau nhìn động tác của Phụng Vĩ Lạc vô cùng lưu loát mạnh mẽ.
Nhưng nếu như Tô Văn Thanh đứng đối diện với Phụng Vĩ Lạc thì sẽ còn phát hiện ra Phụng Vĩ Lạc lúc này đang thở hồng hộc...
Có điều, đôi mắt đó lại sáng ngời dị thường, bởi vì nàng đã có thể cảm nhận được nhịp tim của 'thi thể' đã khôi phục lại, có lẽ chỉ cần một cú đánh nữa là được!
"Thuỵch..."
Cú đánh này Phụng Vĩ Lạc đã dùng hết sức bình sinh của mình, mà sau một cú đánh này, 'thi thể' không những bật lên mà còn ho lên nữa.
"Khụ khụ..."
Một tiếng rất nhỏ nhưng mọi người trong nhà xác đều nghe thấy rất rõ ràng, bọn họ có thể khẳng định bản thân không nghe nhầm, Tô Văn Thanh lại càng không màng đến phong thái của quý công tử mà đẩy phắt Phụng Vĩ Lạc ra để tiến tới...
"Văn Hàng, Văn Hàng...", hắn ta ôm lấy người thiếu niên, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Ánh mắt Tô Văn Thanh mờ đục.
Sống rồi, đệ đệ của hắn ta đã sống lại rồi, thật sự sống lại rồi!
Tất cả đại phu đều cho rằng Tô Văn Hàng đã chết, thậm chí hắn còn mời cả Ngỗ tác tốt nhất tới, muốn điều tra nguyên nhân cái chết bất ngờ của Tô Văn Hàng.
Hắn ta không tin, Văn Hàng trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên chết như vậy.
Trong đó nhất định có vấn đề!
Bất chấp sự phản đối của người nhà, cố chấp mời Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, không ngờ hành động này lại có thể cứu Văn Hàng một mạng.
"Khụ khụ...", hai hàng lông mi của thiếu niên chớp chớp, đôi mắt yếu ớt mở ra, gương mặt vỗn dĩ hồng hào thì lúc này có vài phần nhợt nhạt, ánh mắt mơ hồ vô thần:
"Đại ca..."
"Văn Hàng, đệ chưa chết, đệ thật sự chưa chết...", Tô Văn Thanh nắm chặt tay của thiếu niên, vẻ mặt kích động,
"Khụ khụ, đại ca, bỏ... bỏ tay đệ ra..."
Bị Tô Văn Thanh đẩy, Phụng Vĩ Lạc loạng choạng lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, mệt đến thở không ra hơi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Văn Thanh ôm chặt lấy đệ đệ, giọng nói bất giác nhẹ xuống ba phần: "Ôm chặt như vậy, ngươi muốn hắn ta lần nữa tắc thở mà chết à? Còn không mau đưa hắn đi tìm đại phu, để đại phu kiểm tra lại lần nữa xem hắn còn vết thương nào khác nữa không".
Tô Văn Thanh lập tức buông thiếu niên ra, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Phụng tiểu thư, cô không phải là đại phu sao?"
"Ta không phải... đưa hắn đi tìm đại phu đi, có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm nữa".
Phụng Vĩ Lạc thờ ơ nói, chút kỹ thuật tây y đó của nàng trong mắt các vị trung y uyên bác thì căn bản chẳng là gì.
Phẫu thuật, cấp cứu gì đó còn được, điều trị tận gốc thì nàng không làm được.
"A..."
Có thể khiến người ta chết đi sống lại còn không phải là đại phu thì thế nào mới được gọi là đại phu?
"Nhanh lên, cơ thể của hắn rất yếu rồi".
Phụng Vĩ Lạc nửa phần an ủi nửa phần là tự giễu nói.
Những lời muốn nói với Tô Văn Thanh hãy bỏ cuộc thì đến cửa miệng lại trở nên như vậy.
Chuyện đã đến nước này rồi vậy chỉ có thể thử xem cách ngốc nghếch nhất đó xem có tác dụng hay không, nếu như không có thì nàng sẽ lấy mạng của mình ra để bồi thường cho Tô Văn Thanh là được.
Tô Văn Thanh thuận thế đứng lên, nắm chặt lấy hai bàn tay của Phụng Vĩ Lạc: "Phụng tiểu thư, xin cô nhất định hãy cứu lấy đệ đệ ta, chỉ cần cứu được đệ đệ ta thì chính là ân nhân của Tô gia ta..."
"Yên tâm, ta sẽ cố gắng hết sức", Phụng Vĩ Lạc lặng lẽ rút tay của mình lại.
Không phải vì nam nữ giữ khoảng cách mà là nàng thân là bác sĩ ngoại khoa, hai tay của nàng còn quý giá hơn cả hai bàn tay của nghệ sĩ dương cầm, không được phép có bất cứ tổn thương nào.
Đối với người mà nàng không tin tưởng, nàng sẽ không đưa hai bàn tay của mình cho đối phương.
Phụng Vĩ Lạc nhìn cỗ 'thi thể' nằm yên bất động ở đó, biết hôm nay bất luận thế nào cũng phải cứu sống người này, bằng không thì nàng sẽ phiền phức to.
Haiz, tính cách của nàng ở thời đại này có lẽ về sau sẽ càng rước nhiều phiền phức hơn.
Nhưng hết cách rồi!
Cho dù biết rõ là phiền phức, nàng vẫn phải cắn răng dây vào.
Là một bác sĩ, nàng thực sự không thể thấy chết không cứu, càng không cách nào đứng trơ mắt ra nhìn người rõ ràng có cách để cứu sống lại chết ngay trước mặt mình.
Bác sĩ không làm được thì thật sự chẳng có gì khác biệt với một vài lang băm nào đó.
Bất kể người khác nghĩ thế nào, ít nhất Phụng Vĩ Lạc nàng không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nàng quý trọng tính mạng của mình, cũng quý trọng tính mạng của người khác.
Hít sâu một hơi, quẳng đi những gánh nặng hỗn loạn trong lòng.
Nàng là bác sĩ, nàng bắt buộc phải nỗ lực lớn nhất để cứu người, bất cứ ai đều có thể từ bỏ bệnh nhân, chỉ có duy nhất bác sĩ là không thể từ bỏ bệnh nhân.
Hơi thở yếu ớt, tim đã ngừng đập, không có máy hồi sức tim phổi vậy thì chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất.
Mặc dù cách này không hiệu quả lắm, cái mạng của nàng cũng khó giữ được nhưng đây cũng là việc bất đắc dĩ.
Phụng Vĩ Lạc vươn tay ra ấn vào nơi ngực trái của 'thi thể', sau khi xác định đúng vị trí thì giơ tay lên đánh mạnh xuống một kích.
Tư thế đó tuyệt đối không phải là cứu người.
Ít nhất trong mắt Tô Văn Thanh là vậy.
"Thuỵch..." một tiếng vang lên, 'thi thể' trước mặt Phụng Vĩ Lạc lập tức bắn lên rồi nặng nề rơi xuống.
Hai mắt Tô Văn Thanh lồi ra.
Thuỵch thuỵch thuỵch mấy tiếng nặng nề không ngừng vang lên, 'thi thể' đó cũng không ngừng bắn lên, bộ dạng đó làm gì có chút nào là cứu người, đó rõ ràng là đang bạo hành, bạo hành một cỗ thi thể.
Quan sai phía sau thường xuyên lau mồ hôi chảy ra trên trán.
Phụng tiểu thư này không phải cho rằng đánh cho cỗ 'thi thể' này đau đớn thì có thể khiến 'thi thể' hồi sinh đó chứ?
Quan sai cười nhạo, chút bội phục ít ỏi còn sót lại đã hoàn toàn biến mất dưới phương pháp kỳ quặc này của Phụng Vĩ Lạc.
Nữ nhân vẫn là nữ nhân, bọn họ chỉ có thể ở nhà thêu thùa thôi chứ đừng hy vọng quá lớn ở họ.
Nói cái gì mà chưa chết chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ mà thôi.
Giờ thì đã lộ nguyên hình rồi.
Quan sai khinh miệt chế giễu, trong lòng thầm nghĩ, sau khi về nhà sẽ kể lại chuyện cười về Phụng tiểu thư này cho nương tử ở nhà nghe để họ biết yên phận chút.
Tô Văn Thanh không chỉ một lần muốn tiến tới đẩy Phụng Vĩ Lạc ra, nhưng không lần nào làm được, hắn ta luôn cảm thấy khi Phụng Vĩ Lạc thực hiện đồng tác này rất thiêng liêng và nghiêm túc!
Mỗi lần Phụng Vĩ Lạc đánh xuống đều dùng hết lực đạo của mình, Tô Văn Thanh đứng đằng sau nhìn động tác của Phụng Vĩ Lạc vô cùng lưu loát mạnh mẽ.
Nhưng nếu như Tô Văn Thanh đứng đối diện với Phụng Vĩ Lạc thì sẽ còn phát hiện ra Phụng Vĩ Lạc lúc này đang thở hồng hộc...
Có điều, đôi mắt đó lại sáng ngời dị thường, bởi vì nàng đã có thể cảm nhận được nhịp tim của 'thi thể' đã khôi phục lại, có lẽ chỉ cần một cú đánh nữa là được!
"Thuỵch..."
Cú đánh này Phụng Vĩ Lạc đã dùng hết sức bình sinh của mình, mà sau một cú đánh này, 'thi thể' không những bật lên mà còn ho lên nữa.
"Khụ khụ..."
Một tiếng rất nhỏ nhưng mọi người trong nhà xác đều nghe thấy rất rõ ràng, bọn họ có thể khẳng định bản thân không nghe nhầm, Tô Văn Thanh lại càng không màng đến phong thái của quý công tử mà đẩy phắt Phụng Vĩ Lạc ra để tiến tới...
"Văn Hàng, Văn Hàng...", hắn ta ôm lấy người thiếu niên, hai hàng nước mắt rơi xuống.
Ánh mắt Tô Văn Thanh mờ đục.
Sống rồi, đệ đệ của hắn ta đã sống lại rồi, thật sự sống lại rồi!
Tất cả đại phu đều cho rằng Tô Văn Hàng đã chết, thậm chí hắn còn mời cả Ngỗ tác tốt nhất tới, muốn điều tra nguyên nhân cái chết bất ngờ của Tô Văn Hàng.
Hắn ta không tin, Văn Hàng trước giờ vẫn luôn khỏe mạnh lại đột nhiên chết như vậy.
Trong đó nhất định có vấn đề!
Bất chấp sự phản đối của người nhà, cố chấp mời Ngỗ tác khám nghiệm tử thi, không ngờ hành động này lại có thể cứu Văn Hàng một mạng.
"Khụ khụ...", hai hàng lông mi của thiếu niên chớp chớp, đôi mắt yếu ớt mở ra, gương mặt vỗn dĩ hồng hào thì lúc này có vài phần nhợt nhạt, ánh mắt mơ hồ vô thần:
"Đại ca..."
"Văn Hàng, đệ chưa chết, đệ thật sự chưa chết...", Tô Văn Thanh nắm chặt tay của thiếu niên, vẻ mặt kích động,
"Khụ khụ, đại ca, bỏ... bỏ tay đệ ra..."
Bị Tô Văn Thanh đẩy, Phụng Vĩ Lạc loạng choạng lùi về sau vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững, mệt đến thở không ra hơi, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Văn Thanh ôm chặt lấy đệ đệ, giọng nói bất giác nhẹ xuống ba phần: "Ôm chặt như vậy, ngươi muốn hắn ta lần nữa tắc thở mà chết à? Còn không mau đưa hắn đi tìm đại phu, để đại phu kiểm tra lại lần nữa xem hắn còn vết thương nào khác nữa không".
Tô Văn Thanh lập tức buông thiếu niên ra, vẻ mặt không hiểu hỏi: "Phụng tiểu thư, cô không phải là đại phu sao?"
"Ta không phải... đưa hắn đi tìm đại phu đi, có chuyện gì ta không chịu trách nhiệm nữa".
Phụng Vĩ Lạc thờ ơ nói, chút kỹ thuật tây y đó của nàng trong mắt các vị trung y uyên bác thì căn bản chẳng là gì.
Phẫu thuật, cấp cứu gì đó còn được, điều trị tận gốc thì nàng không làm được.
"A..."
Có thể khiến người ta chết đi sống lại còn không phải là đại phu thì thế nào mới được gọi là đại phu?
"Nhanh lên, cơ thể của hắn rất yếu rồi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.