Chương 25: Tiện dân
Thiên Quân
12/01/2023
Phụng Vĩ Lạc đau khổ ôm đầu.
May mắn thay, sự hy sinh của nàng đã có hồi báo, đám nha hoàn lúc nãy còn đang chen nhau đứng bên cạnh Phụng Vĩ Lạc, bây giờ lần lượt lùi lại, vội vàng di chuyển đứng cách xa nàng.
Đám đông chen chúc, có mấy người bị xô đẩy ngã xuống đất, trong lúc hoảng loạn bị ai đó đạp vào chân tay, đau đớn hét lên.
"A...ai đạp trúng tay ta rồi..."
"Ai đó kéo ta với..."
"Mặt của ta, ai đạp lên mặt của ta vậy..."
"Giày của ta..."
Nhất thời, trước cổng Phụng phủ, cực kỳ náo nhiệt. Nhìn đám nha hoàn như sắp gây gổ đánh nhau tới nơi, Phụng Vĩ Lạc bật cười, sau đó ung dung rời đi, hướng về phía Phụng phủ.
Vừa đi, nàng vừa ân cần nói: "Sau khi các ngươi trở về, nhớ nói với tiểu thư nhà các ngươi, tiết hoa đào ngày mùng 3 tháng 3 Phụng Vĩ Lạc sẽ xuất hiện đúng giờ ở thưởng hoa yến của An Bình công chúa, muốn hóng chuyện của Phụng Vĩ Lạc thì đi tìm An Bình công chúa đi..."
Nói xong, nàng vẫy tay với thiếu niên đang xách con rắn chết đứng ở cửa, tỏ ý bảo cậu ta theo mình vào phủ.
Thiếu niên do dự một chút, dưới sự kiên trì của Phụng Vĩ Lạc, cậu ta đành xách giỏ đựng rắn cúi đầu đi vào Phụng phủ.
Đám nha hoàn ngã trên mặt đất khóc lóc om sòm nghe thấy tin này thì vội vàng lau khô nước mắt, mặc kệ quần áo xộc xệch, giày bị lấm bẩn, vội vàng chạy về phủ.
Phải nhanh bảo tiểu thư nhà mình nghĩ cách xin một tấm thiệp mời đi tham gia thưởng hoa yến của An Bình công chúa. Nếu như các tiểu thư vui thì những nha hoàn này sẽ được thưởng không ít.
Phụng Vĩ Lạc không hề biết chuyện, chỉ với một câu nói của nàng mà An Bình công chúa phải nâng quy mô của thưởng hoa yến từ hai trăm người lên cả ngàn người.
Thậm chí An Bình công chúa không cách nào sắp xếp nổi, chỉ có thể chạy đi tìm hoàng hậu nương nương.
Mấy tiểu nha hoàn đang đứng điềm tĩnh trước cổng Phụng phủ, khi nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc đi vào còn vẫy tay gọi một thiếu niên ăn mặc rách rưới nhưng mặt mũi trông cũng thanh tú vào theo, ánh mắt chợt sáng quắc.
Vội vàng chạy như bay về phủ, báo tin tức này cho chủ tử của mình biết.
Kết quả, lại có thêm một tin đồn lan truyền đến tai các vị tiểu thư, đó chính là...
Tiểu thư Phụng gia không chịu nổi cô đơn, không với được những công tử ở kinh thành nên đành kiếm mấy tên lang thang đầu đường xó chợ về vui đùa.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, đây là luật thép mà bất luận ở thời đại nào cũng đều có thể sử dụng.
Trong thời gian ngắn, tin đồn này đã được lan truyền khắp nơi.
Tất cả gia tộc và các phủ trong hoàng thành đều nghiêm nghị cảnh cáo con cháu nhà mình tránh xa Phụng Vĩ Lạc một chút, đừng dính líu đến Phụng Vĩ Lạc, nếu không sẽ mất sạch thanh danh.
Tất nhiên, trong lúc bàn tán vấn đề này, không ít người gay gắt lên tiếng: "Nếu đó là con gái của ta, ta sẽ lập tức bóp chết nó, sống làm gì cho mất mặt..."
"Phụng tướng quân đáng thương thật, có một đứa con gái phóng túng như vậy..."
"Hoàng hậu nương nương quá nhân từ rồi, loại người như vậy phải nhốt vào chuồng heo mới đúng..."
...
Phụng Vĩ Lạc không có cơ hội nghe thấy những lời đồn đại này, có điều sau khi nàng xuất phủ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số thanh niên lượn lờ bên ngoài Phụng phủ, thi nhau khoe cơ thể cường tráng của mình, đương nhiên đây là chuyện phía sau.
Sau khi gọi thiếu niên đó vào phủ, Phụng Vĩ Lạc rất tốt bụng đi đun nước nóng, tìm một bộ y phục cũ của Phụng tướng quân cho thiếu niên đó.
Sau khi tắm rửa xong, thiếu niên kia như biến thành người khác, khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, trông có vài phần khí chất ngọc thụ lâm phong.
Chỉ có điều, y phục trên người quá lớn, cộng thêm độc rắn nên sắc mặt có chút tái nhợt, trông chẳng khác gì người bệnh.
Khi thiếu niên xuất hiện trước mặt Phụng Vĩ Lạc, hai mắt nàng chợt sáng lên.
Lúc trước cứu người vẫn không cảm thấy thiếu niên này thế nào, bây giờ xem ra khắp người cậu ta từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất quý phái, chắc chắn có xuất thân không tầm thường.
Có điều, Phụng Vĩ Lạc không phải là người quá mức tò mò. Nhìn thấy thiếu niên đi ra, nàng rất tự nhiên gọi: "Chưa ăn cơm phải không, ăn cùng đi".
Phụng Vĩ Lạc chỉ tay vào tô canh rắn nóng hổi thơm lừng trên bàn.
Lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nàng thèm chết đi được.
Không đợi thiếu niên ngồi xuống đã tự mình cầm đũa.
Ăn được một lúc lâu, không còn cảm thấy đói bụng nữa, Phụng Vĩ Lạc mới ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên vẫn đứng ở chỗ cũ, nàng nói: "Yên tâm, rắn này không có độc, ngoài ra ngươi cũng đừng lo, ta sẽ không giao ngươi cho quan sai đâu".
Nói xong, Phụng Vĩ Lạc chớp chớp mắt, dáng vẻ nghịch ngợm.
Nàng vốn là một người thoải mái lạc quan, chỉ có điều bởi vì nghề nghiệp nên đa số phải giữ trạng thái thận trọng và bình tĩnh.
Dù sao trong tay Phụng Vĩ Lạc đang cầm dao, quyết định sinh tử của một người, dao phẫu thuật có thể cứu người cũng có thể giết người. Trong công việc, nếu như nàng không giữ bình tĩnh thì rất có thể sẽ từ thiên sứ áo trắng cứu người trở thành đồ tể áo trắng giết người.
"Ngươi biết?", đôi mắt của thiếu niên trợn tròn, hai tay bất giác che kín vai trái của mình.
Nơi đó có một dấu ấn, một dấu ấn tượng trưng cho tiện dân.
Phụng Vĩ Lạc gật đầu: "Vô tình nhìn thấy".
Lúc đầu Phụng Vĩ Lạc không hề để ý, lúc trở về nàng mới nhớ ra, hình như dấu ấn chữ "tiện" đó ở thế giới này đại diện cho tiện dân.
Tiện dân chính là những người phạm tội, bị đày đến các mỏ đá và hầm mỏ làm khổ sai.
Mặc dù thân thể của thiếu niên này rất yếu, nhưng đôi tay vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ là đã trốn thoát được trên đường bị đày đi mỏ đá.
"Vậy ngươi...vẫn thu nhận ta?", thiếu niên lắp bắp.
Tội thu nhận tiện dân rất nặng, một khi bị người ta điều tra được, người thu nhận cũng sẽ bị xếp vào hàng tiện dân.
Không ai sẽ vì một người lạ mà mạo hiểm như vậy.
Phụng Vĩ Lạc không quan tâm nhún nhún vai, rất thoải mái nói: "Không có ai biết là được rồi".
"Dấu ấn này rõ ràng như vậy, sao không ai biết được chứ", thiếu niên cười khổ, hơn nữa cậu ta là một người không có hộ khẩu, sớm muộn gì cũng bị người ta điều tra ra.
"Không phải chỉ là một dấu ấn thôi sao? Nếu ngươi tin ta thì ta sẽ giúp ngươi xoá nó đi", Phụng Vĩ Lạc vừa ăn canh rắn vừa nói.
May mắn thay, sự hy sinh của nàng đã có hồi báo, đám nha hoàn lúc nãy còn đang chen nhau đứng bên cạnh Phụng Vĩ Lạc, bây giờ lần lượt lùi lại, vội vàng di chuyển đứng cách xa nàng.
Đám đông chen chúc, có mấy người bị xô đẩy ngã xuống đất, trong lúc hoảng loạn bị ai đó đạp vào chân tay, đau đớn hét lên.
"A...ai đạp trúng tay ta rồi..."
"Ai đó kéo ta với..."
"Mặt của ta, ai đạp lên mặt của ta vậy..."
"Giày của ta..."
Nhất thời, trước cổng Phụng phủ, cực kỳ náo nhiệt. Nhìn đám nha hoàn như sắp gây gổ đánh nhau tới nơi, Phụng Vĩ Lạc bật cười, sau đó ung dung rời đi, hướng về phía Phụng phủ.
Vừa đi, nàng vừa ân cần nói: "Sau khi các ngươi trở về, nhớ nói với tiểu thư nhà các ngươi, tiết hoa đào ngày mùng 3 tháng 3 Phụng Vĩ Lạc sẽ xuất hiện đúng giờ ở thưởng hoa yến của An Bình công chúa, muốn hóng chuyện của Phụng Vĩ Lạc thì đi tìm An Bình công chúa đi..."
Nói xong, nàng vẫy tay với thiếu niên đang xách con rắn chết đứng ở cửa, tỏ ý bảo cậu ta theo mình vào phủ.
Thiếu niên do dự một chút, dưới sự kiên trì của Phụng Vĩ Lạc, cậu ta đành xách giỏ đựng rắn cúi đầu đi vào Phụng phủ.
Đám nha hoàn ngã trên mặt đất khóc lóc om sòm nghe thấy tin này thì vội vàng lau khô nước mắt, mặc kệ quần áo xộc xệch, giày bị lấm bẩn, vội vàng chạy về phủ.
Phải nhanh bảo tiểu thư nhà mình nghĩ cách xin một tấm thiệp mời đi tham gia thưởng hoa yến của An Bình công chúa. Nếu như các tiểu thư vui thì những nha hoàn này sẽ được thưởng không ít.
Phụng Vĩ Lạc không hề biết chuyện, chỉ với một câu nói của nàng mà An Bình công chúa phải nâng quy mô của thưởng hoa yến từ hai trăm người lên cả ngàn người.
Thậm chí An Bình công chúa không cách nào sắp xếp nổi, chỉ có thể chạy đi tìm hoàng hậu nương nương.
Mấy tiểu nha hoàn đang đứng điềm tĩnh trước cổng Phụng phủ, khi nhìn thấy Phụng Vĩ Lạc đi vào còn vẫy tay gọi một thiếu niên ăn mặc rách rưới nhưng mặt mũi trông cũng thanh tú vào theo, ánh mắt chợt sáng quắc.
Vội vàng chạy như bay về phủ, báo tin tức này cho chủ tử của mình biết.
Kết quả, lại có thêm một tin đồn lan truyền đến tai các vị tiểu thư, đó chính là...
Tiểu thư Phụng gia không chịu nổi cô đơn, không với được những công tử ở kinh thành nên đành kiếm mấy tên lang thang đầu đường xó chợ về vui đùa.
Tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa, đây là luật thép mà bất luận ở thời đại nào cũng đều có thể sử dụng.
Trong thời gian ngắn, tin đồn này đã được lan truyền khắp nơi.
Tất cả gia tộc và các phủ trong hoàng thành đều nghiêm nghị cảnh cáo con cháu nhà mình tránh xa Phụng Vĩ Lạc một chút, đừng dính líu đến Phụng Vĩ Lạc, nếu không sẽ mất sạch thanh danh.
Tất nhiên, trong lúc bàn tán vấn đề này, không ít người gay gắt lên tiếng: "Nếu đó là con gái của ta, ta sẽ lập tức bóp chết nó, sống làm gì cho mất mặt..."
"Phụng tướng quân đáng thương thật, có một đứa con gái phóng túng như vậy..."
"Hoàng hậu nương nương quá nhân từ rồi, loại người như vậy phải nhốt vào chuồng heo mới đúng..."
...
Phụng Vĩ Lạc không có cơ hội nghe thấy những lời đồn đại này, có điều sau khi nàng xuất phủ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số thanh niên lượn lờ bên ngoài Phụng phủ, thi nhau khoe cơ thể cường tráng của mình, đương nhiên đây là chuyện phía sau.
Sau khi gọi thiếu niên đó vào phủ, Phụng Vĩ Lạc rất tốt bụng đi đun nước nóng, tìm một bộ y phục cũ của Phụng tướng quân cho thiếu niên đó.
Sau khi tắm rửa xong, thiếu niên kia như biến thành người khác, khuôn mặt trắng trẻo, ngũ quan thanh tú, trông có vài phần khí chất ngọc thụ lâm phong.
Chỉ có điều, y phục trên người quá lớn, cộng thêm độc rắn nên sắc mặt có chút tái nhợt, trông chẳng khác gì người bệnh.
Khi thiếu niên xuất hiện trước mặt Phụng Vĩ Lạc, hai mắt nàng chợt sáng lên.
Lúc trước cứu người vẫn không cảm thấy thiếu niên này thế nào, bây giờ xem ra khắp người cậu ta từ trên xuống dưới đều toát ra khí chất quý phái, chắc chắn có xuất thân không tầm thường.
Có điều, Phụng Vĩ Lạc không phải là người quá mức tò mò. Nhìn thấy thiếu niên đi ra, nàng rất tự nhiên gọi: "Chưa ăn cơm phải không, ăn cùng đi".
Phụng Vĩ Lạc chỉ tay vào tô canh rắn nóng hổi thơm lừng trên bàn.
Lâu lắm rồi chưa được ăn thịt, nàng thèm chết đi được.
Không đợi thiếu niên ngồi xuống đã tự mình cầm đũa.
Ăn được một lúc lâu, không còn cảm thấy đói bụng nữa, Phụng Vĩ Lạc mới ngẩng đầu lên, thấy thiếu niên vẫn đứng ở chỗ cũ, nàng nói: "Yên tâm, rắn này không có độc, ngoài ra ngươi cũng đừng lo, ta sẽ không giao ngươi cho quan sai đâu".
Nói xong, Phụng Vĩ Lạc chớp chớp mắt, dáng vẻ nghịch ngợm.
Nàng vốn là một người thoải mái lạc quan, chỉ có điều bởi vì nghề nghiệp nên đa số phải giữ trạng thái thận trọng và bình tĩnh.
Dù sao trong tay Phụng Vĩ Lạc đang cầm dao, quyết định sinh tử của một người, dao phẫu thuật có thể cứu người cũng có thể giết người. Trong công việc, nếu như nàng không giữ bình tĩnh thì rất có thể sẽ từ thiên sứ áo trắng cứu người trở thành đồ tể áo trắng giết người.
"Ngươi biết?", đôi mắt của thiếu niên trợn tròn, hai tay bất giác che kín vai trái của mình.
Nơi đó có một dấu ấn, một dấu ấn tượng trưng cho tiện dân.
Phụng Vĩ Lạc gật đầu: "Vô tình nhìn thấy".
Lúc đầu Phụng Vĩ Lạc không hề để ý, lúc trở về nàng mới nhớ ra, hình như dấu ấn chữ "tiện" đó ở thế giới này đại diện cho tiện dân.
Tiện dân chính là những người phạm tội, bị đày đến các mỏ đá và hầm mỏ làm khổ sai.
Mặc dù thân thể của thiếu niên này rất yếu, nhưng đôi tay vẫn còn nguyên vẹn, có lẽ là đã trốn thoát được trên đường bị đày đi mỏ đá.
"Vậy ngươi...vẫn thu nhận ta?", thiếu niên lắp bắp.
Tội thu nhận tiện dân rất nặng, một khi bị người ta điều tra được, người thu nhận cũng sẽ bị xếp vào hàng tiện dân.
Không ai sẽ vì một người lạ mà mạo hiểm như vậy.
Phụng Vĩ Lạc không quan tâm nhún nhún vai, rất thoải mái nói: "Không có ai biết là được rồi".
"Dấu ấn này rõ ràng như vậy, sao không ai biết được chứ", thiếu niên cười khổ, hơn nữa cậu ta là một người không có hộ khẩu, sớm muộn gì cũng bị người ta điều tra ra.
"Không phải chỉ là một dấu ấn thôi sao? Nếu ngươi tin ta thì ta sẽ giúp ngươi xoá nó đi", Phụng Vĩ Lạc vừa ăn canh rắn vừa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.