Nghịch Thiên, Yêu Trong Lửa Hận
Chương 16: Dù cho cơ thể tôi có mục nát thì cũng không tới lượt anh
Lý Sam
14/09/2023
Trước cổng công ty LP, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại, bên trong là Lý Phong bước ra, anh mặc một bộ vest đen hàng hiệu, quần tây cùng đôi chân dài cao ráo, tay đeo đồng hồ bình thản đi vào, thỉnh thoảng còn chỉnh chu lại cà vạt.
Phía sau anh là cô gái cột tóc đuôi ngựa xoăn nhẹ màu nâu nhạt, đôi mắt hai mí to tròn với gương mặt thanh khiết, mặc một bộ trang phục công sở giản dị, thanh lịch đi phía sau.
Điều này khiến không ít người trong công ty vô cùng hiếu kỳ và bắt đầu xì xào bàn tán, rốt cuộc giữa chủ tịch và Sở Lang Phi quan hệ đã đi đến mức độ nào? Vì sao còn cùng nhau đi đến công ty làm việc?
Vô số những suy nghĩ đoán mò đoán non được đặt ra, có người cho rằng Sở Lang Phi được làm ở công ty này là bởi vì cô đã giao dịch thân thể để đổi lấy, còn nói cô là loại người biết trèo cao, nắm bắt thời cơ mà nhảy vào chiếc lồng kim cương.
Lang Phi vừa đi vừa lỏm tai nghe được bọn họ nói đủ thứ chuyện trên đời, cái gì mà sugar daddy, rồi đại gia bao nuôi chứ? Cô xin thề hiện tại cô vẫn còn phải ăn mì gói sống qua ngày, làm sao họ có thể suy diễn ra loại chuyện như vậy!
Lý Phong đột nhiên dừng lại, liếc nhìn đám người đang không ngừng thì thầm to nhỏ, xoay gót giày đi về phía bọn họ khiến đám người nọ sợ hãi đứng im phăng phắc, cúi đầu.
Anh kéo theo Lang Phi đang cố chống cự, nói:
"Sugar daddy? Từ này để chỉ những người đã có tuổi có quan hệ tình cảm với cô gái trẻ, vậy ý mấy người là tôi già?"
Bọn họ nắm chặt tay run run, cố thốt nên lời:
"Dạ không thưa chủ tịch..."
"Vậy giải thích câu vừa nãy của mấy người cho tôi, còn nếu không giải thích được thì tôi sẽ giáng chức mấy người hết."
Lang Phi ở phía sau cảm thấy vô cùng hả dạ, ai bảo bọn người này luôn tìm cách sân si cô mà sống chứ.
Lý Phong chợt quay ra phía sau nói với Lang Phi.
"Em gửi bản thiết kế lúc sáng mà em đã chỉnh sửa cho tôi, còn nữa, từ bây giờ em sẽ phụ trách khâu chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt bộ sưu tập váy dạ hội, đừng làm tôi thất vọng."
Cô hơi sững sờ, đảm nhận một công việc khó như vậy, một người chỉ mới vào nghề như cô làm sao có thể thực hiện được chứ...
"Nhưng tôi..."
Anh ngắt lời cô.
"Nếu em muốn thay đổi bản thân mình, trước hết em phải thử sức một lần với chính em, hãy cố gắng và dần hoàn thiện mình hơn, đừng mãi nấp sau tảng đá lớn, sau này em sẽ ngày càng cứng cỏi và mạnh mẽ không bị bất cứ ai đánh bại."
Cô lắc đầu:
"Giao cho tôi một nhiệm vụ quan trọng như vậy, anh không sợ tôi sẽ phá hỏng cả sao? Không sợ sẽ ảnh hưởng đến công ty sao?
Anh xoa đầu cô, khẽ mỉm cười:
"Không sợ, tôi tin em."
Ấn tượng về một người đàn ông vô tâm, lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ khi lần đầu tiên cô gặp anh đã hoàn toàn không còn nữa, cô bị lặng im một lúc lâu sau với vô vàn những suy nghĩ, cho đến khi Lý Phong lên tiếng:
"Sao rồi? Mấy người có câu trả lời chưa?"
Đám người nọ hiện tại khóc lóc cũng không thể làm được nên trò trống gì, cuối cùng bị Lý Phong tặng cho mỗi người một tờ kỷ luật sáu tháng không được tăng lương, khiến bọn họ vô cùng hối hận, thầm ước có thể quay lại sẽ không quan tâm đến sự đời như thế nào, trái đất hình tròn hay hình vuông nữa.
Và tiếp sau đó, là tờ kỷ luật và giáng chức xuống nhân viên dành cho Nhâm Mạn Kỳ luôn dương dương tự đắc, coi thường và ức hiếp nhân viên. Mà nguyên nhân chính chính là việc cô ta đã khai gian về thành tích của bản thân, cướp công lao của người khác về mình, chỉ giáng chức và kỉ luật rõ ràng đã quá nhẹ nhàng rồi.
Buổi trưa, Lang Phi trong lúc giao bản thiết kế cho Lý Phong, cô đá ghé ngang cửa hàng bán nước trong công ty để mua một lon coca giải khát, chỉ có điều...
"Chết rồi, bỏ quên mất ví ở nhà, phải làm sao đây..."
Người bán hàng kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi Lang Phi xịu mặt khép nép:
"Xin lỗi, có thể nào cho tôi ghi nợ được không, tôi bỏ quên ví mất rồi..."
Khi cả hai bên đều đang khó xử, một người đàn ông với mái tóc đen nâu, dáng người cao ráo, bảnh trai bước đến, anh ta là vị tổng giám đốc kiêm em trai của chủ tịch Lý vừa mới từ nước ngoài về không bao lâu, Nghiên Trạch Dương.
"Không sao, tôi sẽ giúp cô ấy trả tiền."
Lang Phi vô cùng mừng rỡ vì được gặp cứu tinh, dù vậy ngoài mặt vẫn giả vờ e ngại:
"Làm phiền anh quá..."
Anh ta cười cười:
"Không phiền, dù sao giúp đỡ bạn gái của anh trai cũng là việc nên làm."
Cô định giải thích với anh ta, vì bình thường đám nhân viên đàm tếu về cô, cô vẫn lặng im không nói rõ ngọn ngành, dù sao cô cảm thấy không cần phải quan tâm tới bọn người đó, còn Nghiên Trạch Dương lại vừa giúp đỡ cô.
"Tôi nghĩ một đêm ngủ cùng với anh Phong cũng phải được không ít tiền, việc không trả nổi một lon coca thật sự là điều không thể, có phải không?"- Nghiên Trạch Dương nhếch miệng, đưa cho cô một tờ tiền, tờ tiền vừa đến giữa khoảng cách của hai người thì anh ta liền vứt xuống đất.
Ánh mắt Lang Phi lúc này tối sầm lại:
"Anh có ý gì?"
Anh ta dùng nét mặt khinh bỉ nhìn cô:
"Bề ngoài xinh đẹp, thật đáng tiếc thân thể lại mục nát đến mức không còn giá trị, tôi cảm thấy vô cùng ghét bỏ loại người ham mê vật chất như cô."
Những lời nói vừa rồi đã chạm đến lòng tự trọng của Lang Phi, khiến ruột gan cô nóng ran lên vì tức giận, hai tay siết chặt đến run cả người, đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn thẳng anh ta.
"Thật ngại quá, dù cho cơ thể tôi có mục nát thì cũng không tới lượt anh!"
Nói rồi cô cúi người xuống nhặt tờ tiền bị Nghiên Trạch Dương ném xuống đất ban nãy, nhặt lên.
Nghiên Trạch Dương khinh bỉ nhếch miệng, ngay sau đó cơ miệng giống như căng cứng không cử động được.
Sở Lang Phi vò tờ tiền thành một nhúm sau đó không chút nghĩ ngợi vứt thẳng vào giữa mặt của anh ta, phủi phủi tay rồi quay đầu bước đi, được hai bước thì ngoảnh mặt lại, nhíu mày:
"Tôi cũng cực kì ghét loại người như anh, luôn coi mình là đúng mà khinh khi người khác."
Nói rồi cô nhìn sang người bán hàng đang ngẩn ngơ nhìn màn kịch vừa rồi:
"Tôi hết khát rồi, lon coca đó tôi để lại cho anh ta."
Nói rồi cô rời đi bỏ lại Nghiên Trạch Dương cả cơ thể cứng đờ không cử động, chính là lần đầu tiên anh bị một người cư xử như vậy, anh muốn cô ta phải trả đủ.
...
Không lâu sau, cuối cùng buổi lễ bộ sưu tập váy dạ hội cũng chính thức bắt đầu, có rất nhiều công ty cạnh tranh với LP, ngày hôm nay chiếc váy chiến thắng cuối cùng sẽ được công nhận và giá cả trên thị trường sẽ ở một con số vô cùng lớn, do đó các doanh nghiệp ngành thiết kế ai cũng vô cùng đầu tư cho sự kiện lần này.
Ngày hôm nay, Sở Lang Phi được giao phó nhiệm vụ chỉ đạo make up cho người mẫu LinDa crise, mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ cho đến khi trên chiếc xe hơi đến buổi lễ, ông tài xế đột nhiên dừng xe lại, đưa ra khuôn mặt gian tà.
"Cuộc vui chỉ mới bắt đầu."
Phía sau anh là cô gái cột tóc đuôi ngựa xoăn nhẹ màu nâu nhạt, đôi mắt hai mí to tròn với gương mặt thanh khiết, mặc một bộ trang phục công sở giản dị, thanh lịch đi phía sau.
Điều này khiến không ít người trong công ty vô cùng hiếu kỳ và bắt đầu xì xào bàn tán, rốt cuộc giữa chủ tịch và Sở Lang Phi quan hệ đã đi đến mức độ nào? Vì sao còn cùng nhau đi đến công ty làm việc?
Vô số những suy nghĩ đoán mò đoán non được đặt ra, có người cho rằng Sở Lang Phi được làm ở công ty này là bởi vì cô đã giao dịch thân thể để đổi lấy, còn nói cô là loại người biết trèo cao, nắm bắt thời cơ mà nhảy vào chiếc lồng kim cương.
Lang Phi vừa đi vừa lỏm tai nghe được bọn họ nói đủ thứ chuyện trên đời, cái gì mà sugar daddy, rồi đại gia bao nuôi chứ? Cô xin thề hiện tại cô vẫn còn phải ăn mì gói sống qua ngày, làm sao họ có thể suy diễn ra loại chuyện như vậy!
Lý Phong đột nhiên dừng lại, liếc nhìn đám người đang không ngừng thì thầm to nhỏ, xoay gót giày đi về phía bọn họ khiến đám người nọ sợ hãi đứng im phăng phắc, cúi đầu.
Anh kéo theo Lang Phi đang cố chống cự, nói:
"Sugar daddy? Từ này để chỉ những người đã có tuổi có quan hệ tình cảm với cô gái trẻ, vậy ý mấy người là tôi già?"
Bọn họ nắm chặt tay run run, cố thốt nên lời:
"Dạ không thưa chủ tịch..."
"Vậy giải thích câu vừa nãy của mấy người cho tôi, còn nếu không giải thích được thì tôi sẽ giáng chức mấy người hết."
Lang Phi ở phía sau cảm thấy vô cùng hả dạ, ai bảo bọn người này luôn tìm cách sân si cô mà sống chứ.
Lý Phong chợt quay ra phía sau nói với Lang Phi.
"Em gửi bản thiết kế lúc sáng mà em đã chỉnh sửa cho tôi, còn nữa, từ bây giờ em sẽ phụ trách khâu chuẩn bị cho buổi lễ ra mắt bộ sưu tập váy dạ hội, đừng làm tôi thất vọng."
Cô hơi sững sờ, đảm nhận một công việc khó như vậy, một người chỉ mới vào nghề như cô làm sao có thể thực hiện được chứ...
"Nhưng tôi..."
Anh ngắt lời cô.
"Nếu em muốn thay đổi bản thân mình, trước hết em phải thử sức một lần với chính em, hãy cố gắng và dần hoàn thiện mình hơn, đừng mãi nấp sau tảng đá lớn, sau này em sẽ ngày càng cứng cỏi và mạnh mẽ không bị bất cứ ai đánh bại."
Cô lắc đầu:
"Giao cho tôi một nhiệm vụ quan trọng như vậy, anh không sợ tôi sẽ phá hỏng cả sao? Không sợ sẽ ảnh hưởng đến công ty sao?
Anh xoa đầu cô, khẽ mỉm cười:
"Không sợ, tôi tin em."
Ấn tượng về một người đàn ông vô tâm, lạnh lùng thờ ơ với mọi thứ khi lần đầu tiên cô gặp anh đã hoàn toàn không còn nữa, cô bị lặng im một lúc lâu sau với vô vàn những suy nghĩ, cho đến khi Lý Phong lên tiếng:
"Sao rồi? Mấy người có câu trả lời chưa?"
Đám người nọ hiện tại khóc lóc cũng không thể làm được nên trò trống gì, cuối cùng bị Lý Phong tặng cho mỗi người một tờ kỷ luật sáu tháng không được tăng lương, khiến bọn họ vô cùng hối hận, thầm ước có thể quay lại sẽ không quan tâm đến sự đời như thế nào, trái đất hình tròn hay hình vuông nữa.
Và tiếp sau đó, là tờ kỷ luật và giáng chức xuống nhân viên dành cho Nhâm Mạn Kỳ luôn dương dương tự đắc, coi thường và ức hiếp nhân viên. Mà nguyên nhân chính chính là việc cô ta đã khai gian về thành tích của bản thân, cướp công lao của người khác về mình, chỉ giáng chức và kỉ luật rõ ràng đã quá nhẹ nhàng rồi.
Buổi trưa, Lang Phi trong lúc giao bản thiết kế cho Lý Phong, cô đá ghé ngang cửa hàng bán nước trong công ty để mua một lon coca giải khát, chỉ có điều...
"Chết rồi, bỏ quên mất ví ở nhà, phải làm sao đây..."
Người bán hàng kiên nhẫn chờ đợi, cho đến khi Lang Phi xịu mặt khép nép:
"Xin lỗi, có thể nào cho tôi ghi nợ được không, tôi bỏ quên ví mất rồi..."
Khi cả hai bên đều đang khó xử, một người đàn ông với mái tóc đen nâu, dáng người cao ráo, bảnh trai bước đến, anh ta là vị tổng giám đốc kiêm em trai của chủ tịch Lý vừa mới từ nước ngoài về không bao lâu, Nghiên Trạch Dương.
"Không sao, tôi sẽ giúp cô ấy trả tiền."
Lang Phi vô cùng mừng rỡ vì được gặp cứu tinh, dù vậy ngoài mặt vẫn giả vờ e ngại:
"Làm phiền anh quá..."
Anh ta cười cười:
"Không phiền, dù sao giúp đỡ bạn gái của anh trai cũng là việc nên làm."
Cô định giải thích với anh ta, vì bình thường đám nhân viên đàm tếu về cô, cô vẫn lặng im không nói rõ ngọn ngành, dù sao cô cảm thấy không cần phải quan tâm tới bọn người đó, còn Nghiên Trạch Dương lại vừa giúp đỡ cô.
"Tôi nghĩ một đêm ngủ cùng với anh Phong cũng phải được không ít tiền, việc không trả nổi một lon coca thật sự là điều không thể, có phải không?"- Nghiên Trạch Dương nhếch miệng, đưa cho cô một tờ tiền, tờ tiền vừa đến giữa khoảng cách của hai người thì anh ta liền vứt xuống đất.
Ánh mắt Lang Phi lúc này tối sầm lại:
"Anh có ý gì?"
Anh ta dùng nét mặt khinh bỉ nhìn cô:
"Bề ngoài xinh đẹp, thật đáng tiếc thân thể lại mục nát đến mức không còn giá trị, tôi cảm thấy vô cùng ghét bỏ loại người ham mê vật chất như cô."
Những lời nói vừa rồi đã chạm đến lòng tự trọng của Lang Phi, khiến ruột gan cô nóng ran lên vì tức giận, hai tay siết chặt đến run cả người, đưa ánh mắt như muốn giết người nhìn thẳng anh ta.
"Thật ngại quá, dù cho cơ thể tôi có mục nát thì cũng không tới lượt anh!"
Nói rồi cô cúi người xuống nhặt tờ tiền bị Nghiên Trạch Dương ném xuống đất ban nãy, nhặt lên.
Nghiên Trạch Dương khinh bỉ nhếch miệng, ngay sau đó cơ miệng giống như căng cứng không cử động được.
Sở Lang Phi vò tờ tiền thành một nhúm sau đó không chút nghĩ ngợi vứt thẳng vào giữa mặt của anh ta, phủi phủi tay rồi quay đầu bước đi, được hai bước thì ngoảnh mặt lại, nhíu mày:
"Tôi cũng cực kì ghét loại người như anh, luôn coi mình là đúng mà khinh khi người khác."
Nói rồi cô nhìn sang người bán hàng đang ngẩn ngơ nhìn màn kịch vừa rồi:
"Tôi hết khát rồi, lon coca đó tôi để lại cho anh ta."
Nói rồi cô rời đi bỏ lại Nghiên Trạch Dương cả cơ thể cứng đờ không cử động, chính là lần đầu tiên anh bị một người cư xử như vậy, anh muốn cô ta phải trả đủ.
...
Không lâu sau, cuối cùng buổi lễ bộ sưu tập váy dạ hội cũng chính thức bắt đầu, có rất nhiều công ty cạnh tranh với LP, ngày hôm nay chiếc váy chiến thắng cuối cùng sẽ được công nhận và giá cả trên thị trường sẽ ở một con số vô cùng lớn, do đó các doanh nghiệp ngành thiết kế ai cũng vô cùng đầu tư cho sự kiện lần này.
Ngày hôm nay, Sở Lang Phi được giao phó nhiệm vụ chỉ đạo make up cho người mẫu LinDa crise, mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ cho đến khi trên chiếc xe hơi đến buổi lễ, ông tài xế đột nhiên dừng xe lại, đưa ra khuôn mặt gian tà.
"Cuộc vui chỉ mới bắt đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.