Nghịch Thiên

Chương 8: Chỉ sợ vĩnh cách như sao Thương

Miểu Mộng

10/04/2013

Trên Kim đỉnh của Nga Mi, Diệt Tuyệt sư thái đảo mắt qua mười sáu đệ tử danh truyền trên núi, thần sắc ngưng trọng.

“Hôm nay nhận được tin tức, lại có hành tung của Kim Mao sư vương Tạ Tốn. Mười sáu người các ngươi lập tức xuống núi điều tra, không thể sai sót.” Diệt Tuyệt sư thái phân phó không khoan dung chút nào. Tuy Vân Hi chưa khỏe hẳn, nhưng Diệt Tuyệt sư thái vốn định giáo huấn nàng một trận, vì thế liền bao gồm cả nàng; về phần tiểu đệ tử mình vừa thu nhận, đây đúng là thời cơ tốt để khảo nghiệm.

“Đệ tử cẩn tuân sư mệnh!” Mười sáu người đồng thanh đáp.

“Sư tỷ.” Bối Cẩm Nghi lặng lẽ chọc chọc nàng, “Tỷ có thể đi sao?”

“Không sao. Tuy công lực còn lại chưa đến ba thành, nhưng tự bảo vệ mình không thành vấn đề.” Vẻ mặt Vân Hi vân đạm phong thanh, nhưng đáy lòng vẫn đang tính toán nên làm thế nào để tiếp cận vị sư muội xa lạ kia. Bối Cẩm Nghi thấy Vân Hi vẫn đứng sững sờ, liền kéo tay nàng trở về phòng thu xếp hành lý. Vân Hi vốn chưa khỏi bệnh, hơn nữa gió núi thổi qua, choáng váng suýt nữa ngã xuống, cũng may Bối Cẩm Nghi nhanh tay đỡ nàng.

“Sư tỷ, tỷ thật sự có thể đi sao?” Bối Cẩm Nghi lộ vẻ mặt nghi hoặc.

“Ta không sao… Đây là đâu vậy?” Rốt cuộc Vân Hi ý thức được mình đã xuống dưới Kim đỉnh, đang bị Bối Cẩm Nghi lôi về phòng của hai người. Mà người mình tâm tâm niệm niệm muốn tìm chẳng biết đã đi đâu.

Vân Hi cảm thấy lo lắng, nhưng cơ thể không thuận theo ý muốn, hơn nửa sức nặng đều đặt ở trên người Bối Cẩm Nghi, có điều đầu óc càng ngày càng thanh tỉnh, trí nhớ vốn xóa bỏ không được từng chút từng chút một hiện ra trong đầu.

Không xong!

“Cẩm Nghi, ngươi có biết tiểu sư muội mà sư phụ mới thu nhận không?” Vân Hi vội vàng cất lời, đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

“Ta biết… Sư tỷ, tỷ đã như vậy rồi còn có sức mà nghĩ đến người khác ư? Chỉ sợ lúc này nàng ta đã thu dọn xong xuôi để xuống núi rồi!” Bối Cẩm Nghi thấy Vân Hi không biết quan tâm đến bản thân như vậy, không khỏi cảm thấy bực bội.

Cực kỳ không tốt!

Vân Hi vội vàng rút ngân trâm trên đầu, từng lọn tóc đen đổ xuống như thác. “Cẩm Nghi, ta chưa bao giờ cầu ngươi điều gì, nhưng lúc này, ngươi nhất định phải giúp ta! Ngươi lập tức cầm theo cây trâm này đuổi theo đưa cho nàng, bảo nàng đi về phía Đông tới Hồ Bắc núi Võ Đang, ở đó một thời gian, tuyệt đối không thể đi hướng Tây, nhớ là bất kể thế nào cũng không được! Ta từng có ơn với người Võ Đang, bọn họ thấy cây trâm sẽ thu lưu nàng. Hơn nữa… hơn nữa…” Cây trâm này không có bộ thứ hai trên đời, hẳn là bọn họ sẽ nhận ra thôi? Thân hình Vân Hi lảo đảo, tựa như muốn té xỉu.

“Sư tỷ, tỷ…” Khi nào thì phong cách hành sự của Vân Hi cũng như sư phụ, khiến người ta không thể suy đoán?

“Cẩm Nghi, ta cầu ngươi…” Vân Hi hít thở hỗn loạn, mắt thấy nàng đã sắp quỳ xuống trước mặt Bối Cẩm Nghi.

“Vân Hi tỷ tỷ! Được, ta đồng ý là được chứ gì. Nhưng tỷ cũng phải đáp ứng ta, lập tức về phòng nghỉ tạm, không thể miễn cưỡng.” Bối Cẩm Nghi cầm cây trâm, vẻ mặt do dự, “Tỷ…”

“Ta có thể tự trở về! Ngươi nhất định phải đuổi theo nàng, nhất định!”

Trong tầm mắt mơ hồ nhìn Bối Cẩm Nghi chạy vội đi, cuối cùng Vân Hi không duy trì được, ngã xuống, trong lòng còn đắng hơn ăn Hoàng Liên(1) vạn phần. Như vậy, như vậy là được rồi phải không? Không đi hướng tây, tất nhiên sẽ không gặp Dương Tiêu, không gặp Dương Tiêu, bọn họ… bọn họ…

Rõ ràng chính mình cam nguyện buông tay, vì sao vẫn đau lòng như vậy?

Chắp tay đem người mình yêu nhường cho người khác, nếu là chính mình kiếp trước, e rằng bất kể thế nào cũng không làm! Nhưng… nhưng sao nàng có thể nhẫn tâm nhìn chàng thương tâm đến mức… Thiên địa đồng thọ, Thiên địa đồng thọ a!

Dù sao chính mình nhất định đoản mệnh, không thể ở bên chàng cả đời, tác thành cho họ cũng là một việc tốt thôi.

Lúc Vân Hi tỉnh lại lần nữa, trong mười sáu người chỉ còn lại mình nàng. Diệt Tuyệt sư thái chưa hết tức giận, không chịu buông tha. Vân Hi cũng chỉ đành lết thân bệnh xuống núi tìm kiếm tung tích của Tạ Tốn, dù trong lòng nàng biết rõ tuyệt đối sẽ không tìm thấy.

Phong cảnh trên đường không tệ, Vân Hi buồn khổ trong lòng nhưng cũng vô tình thưởng thức. Vô định đi khắp nơi, bất tri bất giác lại hướng về phía Tây. Vì Vân Hi không thể cưỡi ngựa, liền theo thuyền qua sông, mắt thấy sắc trời đã tối, nàng mới xuống thuyền ở bờ phía Nam tìm nơi ngủ trọ.

Một bóng trắng hiện lên trên đường. Mặc dù Vân Hi ngạc nhiên vì khinh công đối phương rất cao, nhưng nàng không muốn trêu chọc phiền toái, liền mặc kệ bỏ đi.

Bên trong khách sạn Vân Hi lại đụng phải người có khinh công tuyệt cao kia. Ngay cả liếc mắt nhìn hắn một cái Vân Hi cũng lười, thầm nghĩ vô duyên vô cớ khoe ra khinh công trước mặt người khác, không phải vội vàng thì là gây sự. Trên người mình rõ ràng mang kiếm của Nga Mi, tốt nhất không nên gặp phải kẻ thù lâu năm của phái nào đấy là hơn. Bằng không, xét đến tình huống hiện tại của mình, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với Bối Cẩm Nghi. Nếu đối phương muốn gây sự thật, e rằng khó có thể đối phó.



Không biết chàng thế nào?

Đột nhiên nhớ tới Ân Lê Đình, cảm thấy đau xót trong lòng. Sợ rằng một lần nữa không khống chế được cảm xúc khiến cho bệnh tình nặng hơn, nàng liền trùm chăn lên đầu ngủ. Sáng sớm hôm sau, chăn gối đã ướt sũng một mảnh.

Sau một lúc lâu ngơ ngẩn ngồi lặng, Vân Hi quyết định lừa dối bản thân: Coi như lần này đi du lịch, lại còn là du lịch bằng tiền quỹ chung, có lẽ trong lòng sẽ thoải mái hơn, cũng không coi như lãng phí sinh mệnh.

Vân Hi hạ quyết tâm giả trang tâm tình vui vẻ được ba năm ngày, rốt cuộc chịu không nổi nữa, thầm nghĩ tìm một chỗ để khóc lớn. Chẳng qua người kia vốn theo chính mình hồi lâu lại xuất hiện trước mặt, nàng nhịn không nổi trách mắng: “Ngươi cứ đi theo ta cả ngày làm gì!”

Người nọ dừng chân, rốt cuộc đứng lại, thấy vậy Vân Hi mới thản nhiên nhìn lướt qua bộ dáng của hắn. Đối với nam tử mà nói, vẻ ngoài của người này thuộc loại thượng thừa, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng không phải là già, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy hào quang tỏa ra bốn phía. Với nữ tử mà nói… hắn nhất định được rất nhiều người yêu thích, nhất là những cô gái chưa từng trải.

“Ngươi ở phái Nga Mi? Diệt Tuyệt lão ni có khỏe không?” Khi người nọ nhắc tới Diệt Tuyệt sư thái, rõ ràng ánh mắt ẩn chứa khinh miệt.

Xong rồi, quả nhiên là kẻ thù của phái Nga Mi. Vân Hi chịu phận bất hạnh.

“Sư phụ lão nhân gia luôn luôn an khang. Nhưng còn ngươi, vô duyên vô cớ theo ta làm gì?! Nếu có cừu oán với Nga Mi, sao không đánh ta một chưởng luôn cho xong việc? Dù sao tình trạng hiện tại của ta cũng không đánh lại ngươi.” Giết đi cũng tốt, đỡ phải thương tâm.

“Ngươi có vẻ thật thú vị… Không bằng theo ta đi? Theo Diệt Tuyệt lão ni có gì là vui?”

Vân Hi nghe thấy liền nổi trận lôi đình. Hắn nói thành thục như vậy, hiển nhiên ngày thường làm hại không ít nữ hài tử, nói không chừng còn chọc tới các vị sư tỷ muội đồng môn rồi. Vân Hi hận nhất là loại nam nhân cổ đại tự xưng phong lưu trái ôm phải ấp như thế này. Lập tức cũng không ngại võ công mình yếu hơn, múa kiếm xông lên.

Ai ngờ người nọ võ công tuyệt cao, sau hai ba chiêu liền đoạt được trường kiếm trong tay nàng. Vân Hi cảm thấy hoảng hốt, e rằng khi mình khôi phục mười thành công lực cũng không phải đối thủ của hắn, vội vàng chạy trốn. Người nọ không đuổi theo, cầm kiếm quan sát tỉ mỉ, trong miệng hừ nhẹ: “Phái Nga Mi?”

Sáng sớm hôm sau, Vân Hi phát hiện kiếm của mình đặt ngay ngắn trên đầu giường, trong lòng cảm thấy sững sờ. Ra khách điếm, quả nhiên đụng phải nam tử âm hồn bất tán kia.

“Chúng ta không thân chẳng quen, càng không nhận thức nhau, huống chi nam nữ phân biệt, ngươi luôn đi theo ta là có dụng ý gì? Mặc dù võ công của ta không bằng ngươi, nhưng phái Nga Mi cũng không phải dễ chọc.” Dường như Vân Hi nhớ lại điều gì, khẩu khí mềm mỏng đi ba phần.

“Võ công đã phân ra thành phái, tất nhiên trở nên tầm thường. Nếu cô nương đi theo ta, ta sẽ cho ngươi mở rộng tầm mắt, dạy ngươi biết được khoảng trời riêng trong võ học.”

Người nọ cười nói, tràn đầy tự tin.

Vân Hi trợn mắt há mồm trước lời đối đáp của hắn. Nàng nắm lấy thân kiếm lạnh như băng, nhờ nó khôi phục một tia thanh minh trong đầu: “Đây là đâu?”

“Xuyên Tây Đại Thụ bảo.” Người nọ thấy Vân Hi hỏi kỳ quái, sắc mặt lại biến chuyển kinh người, lúc này không có tâm tư để nói đùa.

Vì sao? … Chẳng lẽ…

Vân Hi nâng mắt nhìn người trước mặt, trong mắt phượng ngập tràn hoảng sợ: “Ngươi là Dương Tiêu!”

Vì sao lại chạm mặt Dương Tiêu? Chẳng lẽ chính mình cản nàng đi về phía Tây nên phải thay nàng gặp tai ương lần này sao? Hoặc là, hoặc là ngay từ đầu ta liền sai lầm rồi! Nhớ rõ lần trước chữa thương cho Du Đại Nham, nghịch thiên trừng phạt hoàn toàn là đau đớn dị thường, mặc dù nhờ một viên thuốc của Trương Tam Phong mà đỡ hơn chín phần, nhưng cũng không đến mức như hiện tại, một chút cảm giác cũng không có! Nếu cản trở tiến trình của thế giới này, hẳn đã bị trừng phạt! Trừ phi… trừ phi…

Trừ phi đây chính là tiến trình vốn có!

Hồi tưởng đoạn thời gian mê man ngày đêm, mỗi khi tỉnh lại đều là chàng tự tay chăm sóc, phụ thân cùng huynh trưởng không thấy bóng dáng. Chàng vốn là người giữ lễ, chịu chăm sóc một nữ tử như vậy, tất nhiên trong lòng cực kỳ quan tâm.

Quá lộn xộn quá lộn xộn!

Vân Hi dùng móng tay ấn xuống huyệt Thái Dương, nhờ nỗi đau xâm nhập cốt tủy để chính mình có thể suy nghĩ sâu hơn.

Nếu hết thảy vốn là tiến trình, như vậy… như vậy ta mới là Kỷ Hiểu Phù!



Kết luận vừa ra, Vân Hi không khỏi âm thầm cười lớn. Sao có thể như thế? Nữ nhi của Kỷ lão anh hùng chẳng phải đã bái sư sao?… Khoan, nếu lúc này nàng bái sư, phải là sư muội của Bối Cẩm Nghi. Nhưng Kỷ Hiểu Phù là sư tỷ của nàng mà!

Ý niệm ‘chẳng lẽ ta mới là Kỷ Hiểu Phù’ vừa nảy ra lúc nãy, nay suy nghĩ kĩ, đúng là càng ngày càng khớp.

Đúng rồi, lần đầu tiên gặp phụ thân, vũ khí trong tay hắn là một cái roi màu vàng… Kim tiên?! Lúc đó phụ thân nói họ của mình là gì a… Kê? Cận? Kỷ?

Kỷ?!

Như vậy, ngày ấy Đinh Mẫn Quân nói trong nhà đã định ra việc hôn nhân cho ta, chẳng lẽ là…

Dương Tiêu thấy Vân Hi nói ra tính danh của bản thân, sắc mặt thư thả thoáng trắng bệch, thầm nghĩ chẳng lẽ danh tiếng phong lưu của chính mình đã truyền tới tận núi Nga Mi? Hoặc bởi vì cái chết của Cô Hồng Tử(2) dọa nàng? Có điều cô nương này quả thực rất thú vị, bỏ qua đáng tiếc. Lập tức dùng cầm nã thủ chế trụ Vân Hi, cười nói: “Theo ta đi không có hại gì…”

Nhưng Vân Hi vẫn xuất thần như cũ, không ý thức được tình cảnh của chính mình.

Phụ thân luôn gọi ta ‘đứa nhỏ’, đại ca cũng chỉ kêu ‘muội muội’, như vậy tên thật của ta là gì?

Dương Tiêu đang muốn kéo Vân Hi đi, bỗng dưng nàng hoàn hồn, kêu lên một tiếng rồi liều mạng giãy dụa. Hành động lần này ngoài ý liệu của Dương Tiêu, khiến nàng thành công thoát ra. Nhất thời Dương Tiêu cảm thấy khó chịu, một lần nữa túm Vân Hi lại. Trong lúc giằng co, dây đeo cổ của nàng lộ ra ngoài y phục, Dương Tiêu nhìn thấy liền ngừng động tác, rút ra một chủy thủ cắt đứt sợi dây, cầm lấy bạch ngọc phù dung tò mò quan sát.

“Kỷ… Ngươi là cô nương của Hán Dương Kỷ gia?” Dương Tiêu lộ vẻ ngoài ý muốn, “Kỷ gia vốn dùng roi, sao ngươi lại dùng kiếm? Võ nghệ gia truyền của Kỷ gia cũng phi phàm, sao có thể để ngươi vào phái Nga Mi?”

Kiếm? Đúng rồi. Kỷ Hiểu Phù kiếm pháp cao siêu, nữ tử kia mang nghệ đầu sư, võ học gia truyền của nàng là dùng roi!

Khoan!

“Sao ngươi biết ta họ Kỷ?” Sắc mặt Vân Hi trắng thêm ba phần.

“Nhìn.” Dương Tiêu giơ bạch ngọc phù dung ra, để Vân Hi thấy rõ kí hiệu cổ quái được khắc trên đó, “Đây là chữ ‘kỷ’ của điểu triện. Trong thiên hạ không quá mười người biết điểu triện, ngươi nhìn không hiểu cũng chẳng lạ gì. Ngươi là nữ tử chưa gả, hơn nữa có lẽ đó là di vật mẫu thân ngươi để lại trước khi chết. Nghe nó đại gia chủ của Hán Dương Kỷ gia từng tặng cho phu nhân đồ ngọc hắn tự tay điêu khắc, biểu thị tình cảm sâu đậm. Ta thấy không đáng, nữ tử trong nhân gian rất nhiều, cả đời chỉ gần một người chẳng lẽ không phải quá cổ hủ cứng nhắc sao?”

Nếu người yêu tặng ta vật ấy, ta sẽ làm gì? Bạch ngọc phù dung vô cùng trân quý, huống hồ là biểu tượng cho tình cảm của trượng phu! Nếu là ta, chắc chắn sẽ tâm niệm nhớ kỹ…

Phù dung mới nở sớm tinh mơ tinh thuần như tuyết, không phải giống hệt như bạch ngọc phù dung này ư?

Phù dung lúc tảng sáng… Hiểu Phù?!

Đem việc cần khắc ghi đặt tên cho nữ nhi, đây chính là phong cách hành sự của mẫu thân tự cổ chí kim! Ba chữ Dương Bất Hối chẳng phải cũng như vậy sao?

Ngày đó nữ tử áo xanh luôn miệng nói nó là di vật của mẫu thân lưu lại, phụ thân sẽ dựa vào vật ấy nhận ra mình. Nàng còn nói… “Có thể bảo vệ ngươi qua tử kiếp hai mươi chín năm sau”, “Thân mình của ngươi vốn dấy lên sóng gió động trời tại thế giới này”… Kỷ Hiểu Phù từ bỏ hôn ước, yêu hận đan xen mà sinh ra Bất Hối, lúc khoảng ba mươi tuổi bị sư phụ của mình đánh một chưởng chết ở Hồ Điệp cốc!

Thân hình Vân Hi run lên, trong đầu tràn ngập hình bóng Ân Lê Đình. Cay đắng ngọt bùi, tất cả tư vị quấn ở một chỗ, quả thực khó chịu vô vàn. Người trước mắt nhất định mình đánh không lại. Nếu mình chính là người mà Ân Lê Đình yêu đến đau đớn, sẵn sàng liều mạng, vậy trước mắt chẳng lẽ là…

Vân Hi vươn tay phải nắm chặt cánh tay trái. Dưới lòng bàn tay, là một chấm thủ cung sa đỏ thẫm như máu.

*

Chú thích:

(1) Hoàng Liên: Một vị thuốc Đông y.

(2) Cô Hồng Tử: Sư huynh của Diệt Tuyệt sư thái, bị Dương Tiêu làm tức chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook