Chương 20: Không thấy ai
Ôn Thụy An
18/04/2013
Ba người vốn nghĩ lần này chắc chết nên khi nghe Thiết Thủ nói mấy lời này, trong nhất thời cứ ngỡ như đang mơ. Lâu Đại Khủng hào khí tiêu ma, đứng ngây ngốc tại chỗ. Vương Mệnh Quân kéo hắn ngồi xuống, rồi run giọng nói: “Thiết đại nhân, đa tạ ơn tha mạng.”
Khách nhân trong quán nghe vậy mới biết người ngồi uống rượu một mình kia không ngờ lại là Thiết Thủ trong Tứ đại danh bộ, tất cả đều vừa khâm phục vừa tò mò.
Thiết Thủ lạnh lùng nói: “Cút”. Lời vừa cất, bụng chàng đã đau nhói, cũng không thốt thêm từ nào được nữa.
Vương Mệnh Quân cầu còn không được, cúi người cung kính đáp: “Dạ, dạ, tiểu nhân xin cút ngay, cút ngay…” Nhưng hắn lại thấy Bành Thất Lặc vẫn đang ngồi im, ngưng thần nhìn Thiết Thủ.
Vương Mệnh Quân ra hiệu, ý bảo “Đi thôi.”
Bành Thất Lặc đột nhiên ghé lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Có thấy không?”
Vương Mệnh Quân hỏi lại: “Thấy cái gì?”
Bành Thất Lặc đáp: “Thiết Thủ cả người bị thương, máu me bê bết, mặt cũng bị đánh cho bầm dập.”
Vương Mệnh Quân vội la lên: “Việc đó liên quan gì tới bọn ta, chạy được là tốt rồi!”
Bành Thất Lặc hạ giọng: “Ta thấy nghi ngờ.”
Lâu Đại Khủng đột nhiên hiểu ra: “Ngươi muốn nói… ?”
Bành Thất Lặc thâm trầm tiếp: “Thiết Thủ chẳng phải tha cho bọn ta, mà là không còn khả năng động thủ giết người!”
Lâu Đại Khủng kích động: “Nếu hắn giết không được bọn ta, bọn ta nên tới giết hắn!”
Vương Mệnh Quân hồ nghi: “Đúng rồi! Ta cũng nói hắn không được khỏe, không ngờ còn tha không giết bọn ta – chỉ có điều, Tứ đại danh bộ chết vẫn còn mạnh. Các ngươi không nhớ năm đó bọn họ bốn người huyết chiến với mười ba sát thủ như thế nào sao? Kết quả đối phương toàn quân bị diệt, Tứ đại danh bộ lúc đó gần như toàn bộ sắp mất mạng nhưng chẳng phải bây giờ người nào cũng sống nhăn răng ra à!”
Bành Thất Lặc ngớ ra: “Ý ngươi là…?”
Vương Mệnh Quân chen vào: “Giữ được tính mạng quan trọng hơn, hà tất phải gây chuyện! Ngươi không nghe thấy sao, hắn còn chờ người tới, nếu đó là Lãnh Huyết thì…”
Lâu Đại Khủng vẫn băn khoăn: “Nếu lỡ Thiết Thủ thật sự trọng thương không thể hoàn thủ, bọn ta chẳng phải là bỏ qua cơ hội tốt sao?”
Vương Mệnh Quân bẻ lại: “Nếu như Thiết Thủ võ công vẫn còn, bọn ta không phải là tới nạp mạng sao?”
Lâu Đại Khủng ngắc ngứ: “Điều này …”
Bành Thất Lặc nói: “Xem ra lần này cũng không thể mạo hiểm …”
Chính vào lúc đó, chợt nghe có người vui vẻ gọi lớn: “Nhị ca, tiểu đệ đã mời vị đại phu nổi danh nhất về trị thương cho nhị ca đây!” Vừa nói gã vừa kéo một lão già đi về phía bàn Thiết Thủ đang ngồi.
Thở dài một tiếng, Thiết Thủ nhất thời không biết nên nói gì để ngăn gã lại. Đường Khẳng lo lắng: “Nhị ca, huynh thấy khó chịu à?” Rồi gã quay lại nói với đại phu: “Đại phu là bậc chuyên gia, mời ngài nhanh nhanh khám cho Thiết nhị ca!”
Vị đại phu này họ Phan, rất nổi danh ở đây, có người còn gọi lão là “Phiên sinh thần y”, tức muốn ca tụng y thuật của lão có thể làm người chết sống lại. Đương nhiên lão không tài tới mức đó, nhưng kinh nghiệm của người làm nghề y cũng đủ để vừa mới đặt tay bắt mạch, vạch mí mắt xem, rồi nhìn toàn thân Thiết Thủ, lão đã lập tức lắc đầu thở dài: “Hết rồi, hết rồi, người trẻ tuổi hiếu chiến, ngươi bây giờ thương thế đã nhập gân cốt, ít nhất cũng phải nằm hai ba tháng mới có thể phục hồi phân nửa. Nếu không phải ngươi xương cốt mạnh mẽ, thần khí sung mãn thì chỉ e không hẳn còn sống được.”
Lời còn chưa dứt, Lâu Đại Khủng, Bành Thất Lặc, Vương Mệnh Quân đã từ ba phía vòng lại tới sau lưng Đường Khẳng, đối mặt với Thiết Thủ. Đường Khẳng lập tức cảnh giác, sắc mặt trầm xuống.
Bành Thất Lặc cười quái dị: “Tốt thật, Thiết Thủ, ngươi cũng có lúc này!”
Lâu Đại Khủng tiếp: “Ngươi luôn chèn ép bọn ta đến khổ, xem hôm nay ta không…“
Chợt nghe một thực khách trong quán đập bàn quát: “Ba tên tiểu tặc không biết trời cao đất dày kia, Thiết nhị gia đã tha cho các ngươi một mạng rồi còn léo nhéo gì!”
Một thực khách khác cũng cầm bọc vải đang đặt trên bàn lên, đi tới nói: “Thiết nhị gia mặc dù thụ thương, nhưng bọn ta kính trọng nhân cách của nhị gia, quyết không để các ngươi càn rỡ!”
Phần đông thực khách trong quán đều lần lượt quát lên; thì ra trong trấn này rất nhiều người xuất thân chốn võ lâm, hầu hết đều mười phần kính trọng Tứ đại danh bộ, hoặc ít hoặc nhiều bằng cách này hay cách khác đã từng chịu ơn nghĩa của bốn vị danh bộ. Nay thấy Thiết Thủ thân thụ trọng thương, đối mặt với nguy nan, nên tất cả đều có ý bạt đao tương trợ.
Vương Mệnh Quân cười hi hi: “Hắc, thì ra là thấy chuyện bất bình mà tới, thật là không đánh không quen, hoan nghênh, hoan nghênh, hân hạnh, hân hạnh.”
Thiết Thủ trong lòng thầm kêu khổ: Vương Mệnh Quân ba tên đó võ công mặc dù thua xa chàng, nhưng so với các nhân vật võ lâm bình thường lại cao hơn rất nhiều. Khách giang hồ trong quán hôm nay đều hết sức bình phàm, làm sao có thể địch nổi ba tên ác đồ đó, huống chi trong tay Vương Mệnh Quân còn có Tam bảo hồ lô, vạn nhất dẫn tới đánh nhau, thương vong hẳn sẽ rất nhiều. Thiết Thủ không hề lo ngại tới sinh tử cá nhân mình, nhưng không thể nhẫn tâm nhìn những hán tử đầy nhiệt huyết này phải bỏ mạng, trong lòng rất khẩn trương.
Vương Mệnh Quân đã cởi bọc vải ra, bốn năm người võ lâm trong thực quán cũng đã bao vây hắn lại. Thói thường thì càng nhiều người, gan càng lớn. Bành Thất Lặc nói: “Hôm nay bọn ta muốn báo thù trả hận, ai không liên quan hãy cút đi!” Bốn, năm người võ lâm cùng nhìn nhau nhưng không ai rời đi.
Lâu Đại Khủng đẩy vị đại phu ra, đối mặt với Đường Khẳng, thô lỗ hỏi: “Ngươi là kẻ nào?”
Đường Khẳng đang muốn rút đao trả lời, Thiết Thủ đột nhiên gọi: “Tam sư đệ.”
Đường Khẳng rùng mình. Vương Mệnh Quân, Lâu Đại Khủng, Bành Thất Lặc đứng ngây người ra.
Thiết Thủ ung dung không vội, hỏi: “Ba tên mặt dày này, sư đệ thấy nên trừng trị bọn chúng như thế nào?”
Đường Khẳng nhất thời không biết nên trả lời ra sao. Thiết Thủ thở dài nói: “Nếu không phải huynh đệ bọn ta còn có việc quan trọng phải làm, ta đành phải phiền tam đệ đạp cho chúng mỗi người một đạp, tiễn bọn chúng sớm đi gặp lão Diêm Vương!” Đường Khẳng gật gật đầu đáp: “Vâng!”
Bành Thất Lặc, Lâu Đại Khủng, Vương Mệnh Quân lập tức lùi lại một bước. Bành Thất Lặc bay ngược ra sau trước tiên, Lâu Đại Khủng và Vương Mệnh Quân cũng chạy trối chết theo hắn. Ra khỏi quán ăn, rời xa thị trấn rồi, Bành Thất Lặc mới thở hổn hển nói: “Mẹ nó, thì ra … thì ra ... Truy Mệnh cũng cũng … đã tới … tới rồi …”
Vương Mệnh Quân cũng nói: “Ngươi xem đôi chân của hắn xem, lúc tiến vào thực quán thật là mạnh mẽ, ta đã biết hắn quyết không dễ trêu rồi, hắn vừa tiến vào, đã …”
Đột nhiên hắn ngậm miệng lại. Lâu Đại Khủng cùng Bành Thất Lặc đồng thanh hỏi: “Thế nào?”
Vương Mệnh Quân thì thào đáp: “Không đúng rồi!”
Bành Thất Lặc gãi đầu hỏi: “Có gì không đúng?”
Vương Mệnh Quân đáp: “Hắn khi tiến vào kêu lên 'Nhị Ca', mà không phải 'Nhị sư huynh'…”
Bành Thất Lặc tức giận hỏi: “Thế thì sao? Thiết Thủ cũng đã gọi hắn một tiếng ‘tam đệ’…”
Nói đến đây giọng hắn chợt thay đổi, thất thanh kêu lên: “Không đúng, không đúng! Theo lời đồn đại trên giang hồ, trong Tứ Đại Danh Bộ, Vô Tình là đại sư huynh, Thiết Thủ đứng thứ hai, Truy Mệnh thứ ba, Lãnh Huyết là thứ tư, kỳ thật lấy thời gian nhập môn trước sau làm chuẩn. Nếu nói về tuổi tác, Truy Mệnh lớn nhất, Thiết Thủ thứ nhì, trẻ nhất là Lãnh Huyết. Người vừa rồi mắt to mày thô, râu lún phún đầy mặt, nhưng nhìn lại thì tuyệt đối còn trẻ hơn Thiết Thủ… không thể là Truy Mệnh!”
Vương Mệnh Quân trầm ngâm nói: “Đúng vậy.”
Lần này tới phiên Lâu Đại Khủng hoài nghi hỏi lại: “Phải chăng Truy Mệnh nhìn bề ngoài trẻ hơn tuổi ….”
“Sao được? Truy Mệnh phơi gió nằm sương, tang thương phong trần …” - Vương Mệnh Quân đáp: “Bọn ta đều bị lừa rồi!”
Lâu Đại Khủng giận dữ nói: “Bọn ta quay trở lại, giết chết hắn !”
Vương Mệnh Quân ngửa mặt nhìn trời hoàng hôn chạng vạng, hắn nghiến răng nói: “Quay lại thì quay lại, bất quá chỉ bao vây hắn, không động thủ trước. Lần này nghe ngóng cho rõ ràng, nửa đêm mới hạ thủ, quyết không để hắn còn sống rời khỏi Tư Ân trấn.”
Ba người bọn Vương Mệnh Quân vừa rời An Thuận sạn, Thiết Thủ sắc mặt lập tức trắng bệch, lảo đảo vuốt ngực. Chàng dùng nội công đẩy lui địch, nên không cách gì dùng nội lực ngăn chặn thương thế, nhất thời thấy trời đất xoay tròn, chỉ muốn ngã lăn ra. Sau khi mọi người trong thực quán ân cần hỏi thăm, Đường Khẳng nóng nảy nói: “Thiết nhị ca, đều là ta không tốt, hại huynh…”
Thiết Thủ cười khổ: “Ta không sao, nghỉ ngơi một lát sẽ khỏe hơn.” Gã hít một hơi dưỡng khí, rồi hướng tới mọi người xung quanh ôm quyền nói: “Các vị trượng nghĩa tương trợ, tại hạ cảm kích vô cùng.”
Một trong những người võ lâm thu đao lại, cũng chắp tay thủ lễ đáp: “Không cần khách khí. Danh tiếng của Tứ đại danh bộ vang lừng, bọn ta đều khâm phục vạn phần, hôm nay may mắn được gặp ngài, rất lấy làm vinh hạnh.”
Một người võ lâm khác quan tâm hỏi: “Thiết nhị gia không sao chứ… Xin hỏi vị này là Tam gia sao?”
Đường Khẳng không biết trả lời thế nào cho đúng. Thiết Thủ thấy những người này có thành ý, biết rõ không hay, nhưng cũng không đành lòng lừa dối họ, bèn đáp: “Hắn là huynh đệ mới kết nghĩa của ta, họ Đường tên Khẳng. Vừa nãy bởi vì nóng lòng muốn đẩy lui địch, bất đắc dĩ phải mượn tên của tam sư đệ, mong các vị bỏ qua cho.”
Mọi người lúc này mới hiểu. Thấy Thiết Thủ nói rõ chân tướng, không sợ địch nhân lại tới xâm phạm, hành động này mười phần thành khẩn tín nhiệm, ai nấy đều vô cùng cảm động. Vị Phan đại phu đó cũng đã nghe qua đại danh của Tứ đại danh bộ, mở hộp thuốc, vội vàng lại gần nói: “Lão phu vừa nãy không biết là Thiết nhị gia, nhất thời lắm lời làm hỏng đại sự, mong nhị gia bỏ quá cho. Nhị gia thân thụ trọng thương, nhất định là vì quên mình đuổi đánh kẻ ác. Phương thuốc này mặc dù không thể lập tức thấy hiệu nghiệm, nhưng đối với việc chữa thương thì đặc biệt có lợi. Nhị gia nếu không chê, ta muốn tặng ngài phương thuốc này…” Nói xong hai tay lão cầm phương thuốc đưa lên.
Không ngờ Thiết Thủ còn chưa nhận toa thuốc, đã có người cướp lấy. Người đó nói: “Chỉ là toa thuốc thì có tác dụng gì? Phải làm thành thuốc mới được! Ta đi bốc thuốc, sẽ lập tức trở lại ngay!”
Thiết Thủ thấy người nơi này nhiệt tình như vậy, vô cùng cảm động, những khổ sở chịu trên người nhiều ngày qua phảng phất như đều được đền bù. Chàng nghẹn ngào nói: “Các vị, đại ân hôm nay xin cho Thiết mỗ ngày sau đền đáp, nơi này tại hạ sợ không thể ở lâu, giờ xin tạm biệt.”
Người võ lâm khi nãy đứng lên đầu tiên đột nhiên trầm giọng nói: “Nhị gia, người hiện tại rời đi, sợ là có điểm không ổn.”
Lập tức có người hỏi hắn: “Sao lại nói vậy? Nhị gia lưu lại đây, không sợ ba tên ác nhân đó quay lại trả thù sao?”
Người võ lâm nọ trả lời: “Ba tên đó vì tưởng Truy Mệnh tam gia đã tới, hẳn sẽ không dám quay lại. Mấy người bọn ta ăn cơm giang hồ, đi đường võ lâm, không ai nói ra, thì sẽ chẳng ai biết được rốt cuộc Truy Mệnh tam gia có ở đây không, Thiết Thủ nhị gia có ở đây không!”
Nghe vậy mọi người đều nói: “Đúng lắm!”, “Đúng!”, “Chính xác!” Chỉ có Thiết Thủ sau khi mọi người đã nói xong, mới hỏi một câu: “Vậy thì vì sao không nên rời khỏi nơi này?”
Người đó ghé lại bên tai Thiết Thủ, nhỏ giọng đáp: “Vừa nãy, một đám quan sai từ trong trấn tới đây cùng với bọn nha dịch ở đây lục soát khắp đường lớn hẻm nhỏ, tra hỏi từng nhà như lâm đại địch, ta chính là nghĩ…” – hắn hạ giọng nhỏ hết cỡ - “dường như họ đang truy lùng Thiết nhị gia ngài!”
Thiết Thủ chấn động.
Đường Khẳng thất thanh kêu lên: “Người của quan phủ đã tìm đến đây rồi.”
Thiết Thủ gật gật đầu: “Tới nhanh thật!” Rồi chàng quay qua nói với mọi người: “Việc hôm nay đa tạ các vị ra tay giúp đỡ. Các vị cùng Thiết mỗ trước đây chưa gặp mặt, Thiết mỗ cũng không biết tôn tính đại danh của các vị, nhưng ơn này xin ghi nhớ trong tim, giờ tạm biệt, mời –“
Mấy lời từ tạ này, mọi người ở đó ai cũng hiểu là Thiết Thủ không muốn liên lụy tới những người hôm nay đã trượng nghĩa giúp đỡ. Vừa nghe quan sai đến truy tìm người, tuy không biết nguyên nhân bên trong, ai cũng hiểu Thiết Thủ chắc chắn bị oan uổng. Mặc dù là những hảo hán đầy nhiệt huyết nhưng không ai muốn đối đầu với quan phủ nên trước sau đều nói: “Nhị gia bảo trọng, xin tạm biệt.”
Mọi người lần lượt rời đi. Hán tử nọ ôm quyền nói: “Hai vị, xin hãy nhẫn nhịn ở lại nơi đây, đi ra bây giờ, tất đụng phải quan sai bên ngoài. Mong Nhị gia mệnh to phúc lớn, ngày khác có duyên sẽ gặp lai.” Nói xong y cũng rời khỏi.
Lúc này mọi người nhất nhất đều đã rời khỏi, bên trong quán ăn vô cùng lạnh lẽo, Đường Khẳng đỡ Thiết Thủ dậy, buồn bã nhìn bốn phía. Lão chủ quán nói: “Thiết nhị gia, lão phu đã nghe qua hiệp danh của ngài, nếu không chê chỗ này thô lậu, xin hãy ở lại đây một đêm rồi tính tiếp. Lão đây quyết không nói nhị gia ngài ở đây, nhị gia cũng không cần nói là lão đã biết ngài đã đến đây, hai bên đều tiện lợi, không biết ý ngài thế nào?”
Thiết Thủ biết lão chủ quán dám mạo hiểm giữ mình lại qua đêm, cũng là hết sức hãn hữu. Bây giờ đi ra khỏi quán như vậy, chắc chắn là tự đâm đầu vào lưới và liên lụy thêm Đường Khẳng. Hơn nữa bản thân cũng cần phải vận công trị thương, trước mắt không có sự lựa chọn nào khác nên liền đáp: “Ý tốt của lão trượng, tại hạ nghi nhớ không quên, mong lão trượng cho bọn tại hạ ở lại một đêm, nếu có chuyện gì cũng quyết không làm liên lụy tới lão trượng.”
Lão chủ quán cười nói: “Như vậy rất tốt”, rồi sai tiểu nhị đưa hai người lên phòng trên lầu.
Ba người vừa lên được lưng chừng cầu thang thì chợt nghe một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, mười sáu mười tám tên nha dịch cầm theo xích, còng sắt, ồ ạt tiến vào.
Thiết Thủ nghe tiếng xích sắt va chạm nhau, dĩ nhiên kinh tâm động phách. Chỉ nghe tên nha dịch cầm đầu hét lớn: “Lý tri quân, Lý tri giám có lệnh tróc nã khâm phạm triều đình Thiết Du Hạ”, rồi quay qua quát hỏi lão chủ quán: “Có thấy người lạ mặt nào không?!”
Thiết Thủ thầm nghĩ: Hừ, Lý Phúc, Lý Tuệ hai tên nhãi nhép, thì ra chó nhảy bàn độc, đã trở thành tri giám cùng tri quân rồi, thời nay thực sự là kẻ ác nắm quyền.
Lão chủ quán đang lắp ba lắp bắp thì Đường Khẳng đã tiến lên một bước, chắn trước mặt Thiết Thủ, rút đao quát lớn: “Thiết đại nhân tấm lòng trung nghĩa ngút trời, ai dám tróc nã người, phải giết Đường Khẳng ta trước đã!”
Tên bộ đầu đó ngẩng đầu nhìn Đường Khẳng, rồi quay sang hỏi đồng bọn bên cạnh: “Lệnh tróc nã của bên trên, có người nào tên là Đường Khẳng không?”
Một tên nha dịch lập tức đáp: “Bẩm báo bộ đầu, không có nhân vật như vậy.”
Tên “đại bộ đầu” này lại hỏi: “Đã không có tên như vậy trong lệnh truy nã, bọn ta có nên bắt không?”
Một tên nha dịch đáp: “Nếu đã không có trong danh sách, bọn ta bớt đi một việc cũng tốt.”
Một tên nha dịch khác nói: “Người ta thường nói: 'Cẩn thận đi khắp thiên hạ, lỗ mãng nửa bước khó đi', bọn ta ăn cơm cửa công, đắc tội thêm một bằng hữu không bằng giảm đi một địch nhân.”
Ánh mắt Thiết Thủ lóe sáng: tên sai nha nói câu cuối cùng chính là vị đại hán trượng nghĩa quản chuyện bất bình vừa nãy. Có điều y đã thay đổi quần áo, có vẻ như lúc nãy y mặc y phục thường dân tới điều tra quán ăn bây giờ lại đổi sang quan phục.
Tên đại bộ đầu vuốt râu nói: “Nói vậy, người này bọn ta không cần lưu ý.” Rồi y hỏi: “Phía sau hắn là ai? Sao ta nhìn không rõ?”
Hai tên sai nha đưa tay che mắt, nhìn nhìn, rồi một tên đáp: “Bẩm báo đại bộ đầu, phía sau tên đó thuộc hạ nhìn không thấy có ai.”
Tên hán tử nha dịch kia đáp: “Đúng, ta cũng không nhìn thấy ai. Các ngươi có thấy ai không?”
Mọi người đều đáp lớn: “Không thấy, chẳng có ai cả.”
Đại bộ đầu hài lòng nói: “Nếu các ngươi đều nói không có người, con mắt già lão mờ mịt của ta tự nhiên cũng nhìn không thấy người nào. Vậy thì nơi này đã lục soát xong, các ngài quân gia từ kinh thành có thể bỏ qua không cần tra xét nơi này nữa. Lúc quay về, chỉ cần bọn ta đều nói một câu ‘tra không thấy người nào khả nghi cả’ thì tránh được nhiều phiền phức. Các huynh đệ, bọn ta quay về nha môn thôi!”
Mọi người cùng kêu “Dạ” một tiếng, rồi đoàn người uy phong lẫm lẫm rời khỏi quán. Trước khi rời đi tại thềm quán, hán tử nọ quay đầu cười nhẹ, còn ôm quyền, trao gói thuốc cho lão chủ quán, hướng về phía Thiết Thủ lắc lắc một ngón tay, rồi vén rèm cửa, sải bước đi ra.
Đường Khẳng vốn đã hoành đao chỉ muốn quyết tử bảo vệ Thiết Thủ, hiện tại như lạc vào giữa đám mây mù, ngạc nhiên hỏi: “Đây... đây là chuyện gì vậy?” Gã quay đầu, chỉ thấy Thiết Thủ lệ nóng rưng rưng, tay trái bấu chặt vào thanh vịn cầu thang, gã càng ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ…?”
Thiết Thủ thần tình kích động, hít sâu một hơi, đáp: “Bọn họ… đang giúp ta.”
Lão chủ quán lắc đầu than: “Bọn họ đều nghe qua hiệp danh của Thiết nhị gia, cố ý giả như không thấy, tới tra xét trước, dụng ý ắt là cho người khác biết họ đã lục soát rồi. Vì vậy, quân binh từ trong thành phái ra không cần phải tới tra xét thêm một lần nữa… Mấy tên sai nha của trấn này, bình thường tác oai tác quái, nhưng lương tâm xem ra rất tốt.”
Thiết Thủ biết mấy người sai nha này vì che chở cho mình có thể sẽ phải gánh vác tội danh rất lớn, trong lòng rất cảm động. Nhưng chàng cũng đề cao cảnh giác, biết được bọn Lý Phúc, Lý Tuệ đã mang binh lính tới lục soát nơi này nên hành tung của mình quyết không thể hé lộ để tránh làm liên lụy tới người khác.
Lão chủ quán nói: “Ngài theo tiểu Thịnh đi lên đi! Lão đem chỗ thuốc này đi sắc, rồi sẽ đưa lên cho ngài dùng.”
Thiết Thủ và Đường Khẳng đi lên phòng. Chủ quán cẩn thận chu đáo, còn kêu người mang thức ăn đến. Thiết Thủ phấn chấn tinh thần, ăn một chút rồi vận công điều tức. Đường Khẳng tập trung tinh thần, làm hộ pháp cho chàng.
Thiết Thủ nội lực mười phần thâm hậu. Chàng cũng như Truy Mệnh đều là học nghệ rồi mới nhập môn. Võ công của chàng trước đây đều là luyện tập theo tự nhiên. Sau khi nhập môn, Gia Cát tiên sinh thấy chàng là nhân tài trời sinh bèn mang nội công tâm pháp hết lòng truyền thụ. Nội công là tu vi cao nhất trong võ học của Gia Cát tiên sinh, cũng là võ công tinh thâm nhất của Thiết Thủ. So về nội công thì Thiết Thủ cao thâm hơn bọn Vô Tình, Truy Mệnh, Lãnh Huyết. Chỉ là Thiết Thủ chuyên chú vào nội công, nên cước pháp không bằng Truy Mệnh, kiếm pháp không so được với Lãnh Huyết, ám khí, khinh công, thông minh linh mẫn cũng không được như Vô Tình.
Thiết Thủ xoa nhẹ bảy đại yếu huyệt, người nóng dần lên, ngón giữa áp nhẹ huyệt đạo, kình khí lưu chuyển thuận nghịch hai mươi tư vòng, trung đan điền mở ra khép lại ba lần, chu kỳ này lặp lại nhiều lần, sau đó mới thở nhẹ ra ba lần. Lao cung huyệt bên ngoài bàn tay phải áp lên huyệt Bách hợp, bàn tay trái đè vào huyệt Dũng tuyền trong lòng chân phải, xoay chuyển trăm vòng, bảy vỗ năm thổ (thở ra), hơi thở kéo dài như gió, vận khí thuận nghịch, khí vào đan điền rồi lại đi ra, dần dần tiến vào cảnh giới an định.
Thời gian thấm thoát cũng đã tới canh một, đột nhiên trên mái ngói vang lên một tiếng “cách”. Thiết Thủ đã tỉnh lại, nhưng Đường Khẳng gần đây quá mệt mỏi, nên tay ôm cán đao, ngủ gục trên mặt bàn, ngọn nến vẫn còn chưa tắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.