Nghịch Thủy Hàn

Chương 29: Mỹ nhân tươi cười xuất đao.

Ôn Thụy An

18/04/2013



Tiếng nổ dữ dội chợt vang lên làm Đường Vãn Từ giật nảy người.

Ngay lúc đó, dưới giường đá có tiếng bánh xe lăn, chiếc giường từ từ di chuyển để lộ ra một góc cầu thang tối âm u.

Sức nổ đã làm chấn động đến cơ quan mở cửa đường hầm, giúp Đường Vãn Từ biết được nơi này có bí đạo dưới đất.

Nàng lập tức chạy đến cửa, kéo Lôi Quyển trở lại, cùng nhảy xuống đường hầm.

Nhưng phía bên kia của đường hầm cũng vọng lại một tiếng nổ lớn, rồi nguyên cả tòa thạch thất đổ sập xuống.

Đường Vãn Từ và Lôi Quyển bị kẹt ngay trên mấy bậc thang. Đá từ bên trên không ngừng rớt xuống. Đầu kia của đường hầm cũng vang đến những tiếng sụp đổ rung trời chuyển đất. Một lúc lâu sau, chung quanh trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Cùng với sự đau đớn của những vết thương trên người, bọn họ từ từ cảm nhận được sức ép và sự im lặng chết chóc ở xung quanh.

Lôi Quyển bị mấy tảng đá đè lên người. Đường Vãn Từ cũng bị chân cột đè lên. Lôi Quyển dùng sức đẩy hai khối đá nhỏ đi, rồi đến giúp Đường Vãn Từ dời chân cột đá đang đè lên nàng. Đại nạn không chết, sau tai kiếp lại trùng phùng, hai người tay nắm chặt tay. Vài tia nắng chiếu qua khe đá, trong lòng cả hai đều dâng lên cảm giác nương tựa vào nhau.

Bất kể bên ngoài trời nghiêng đất lở, mưa gió bão bùng thế nào, hai người bọn họ sẽ cùng nhau vượt qua trường kiếp nạn này.

Lôi Quyển cố gắng đẩy bớt đất đá đè trên người Đường Vãn Từ đi, nhưng rồi cũng kiệt hết sức. Hai người lại cùng nắm chặt lấy tay nhau, thiếp đi.

Thời gian trôi qua.

Qua một lúc rất lâu, bọn họ bị tiếng đào bới ồn ào đánh thức dậy.

Lôi Quyển vừa mới mơ màng tỉnh lại, đã thấy Đường Vãn Từ đang dịu dàng, âu yếm nhìn mình, lão cũng không lãng tránh, nhỏ giọng nói: “Cám ơn nàng đã cứu ta.” Nếu không nhờ Đường Vãn Từ chạy lại kéo lão xuống đường hầm, cú nổ kia nhất định đã làm lão banh xác.(*)

Đường Vãn Từ lắc đầu nói khẽ: “Không phải là ta cứu lão, mà là cơ quan của Hủy Nặc thành đã cứu bọn ta. Đại nương đã thiết lập rất nhiều cơ quan ở trong thành, chỉ tiếc là không dạy được cho đám tặc tử đó một trận … Ôi, không biết bọn họ ra sao rồi?”

Lôi Quyển nhắc: “Hình như có người phát hiện được bọn ta.”

Đường Vãn Từ đáp: “Lại không biết là bạn hay thù.”

Lôi Quyển nói: “Nếu là địch, như vậy Hủy Nặc thành đã thất thủ rồi.”

Đường Vãn Từ nét mặt âu lo: “Nếu như là các tỉ muội, có nghĩa là đã đánh lui được địch…”

Lôi Quyển tỉnh táo nhận xét: “Nhưng giọng những người đào bới tựa như đều là nam nhân.” Vào lúc này, lão đã biểu lộ bản lĩnh bình tĩnh, quyết đoán, đối mặt với biến động to lớn vẫn không chút hoảng loạn.

Đường Vãn Từ lo lắng: “Như vậy, đám chị em… đại nương và tam nương…”

Lôi Quyển đau xót trong lòng. Lão nghĩ đến ba người anh em trong Lôi gia đã chết, lại còn Thẩm Biên Nhi chưa biết sống chết thế nào, nhưng giọng nói vẫn hoàn toàn trấn tĩnh: “Nàng đừng nôn nóng. Chúng ta không được nói nữa, để tránh cho bọn chúng nhận được chúng ta . Trước tiên chúng ta hãy vận khí điều tức, đợi sức nặng đè trên người giảm bớt, chúng ta mới đột ngột tấn kích, xem thử có phá được vòng vây không.”

Đường Vãn Từ buồn rầu than: “Nếu như đại nương và tam nương đều… đời ta còn có ý nghĩa gì mà phải sống lén sống lút nữa?”

Lôi Quyển nắm chặt lấy tay nàng, chỉ hỏi một câu: “Nàng không nghĩ đến chuyện báo thù cho bọn họ sao?”

Đường Vãn Từ cắn môi, tròng mắt ngấn lệ.

Lôi Quyển nhẹ nhàng hỏi: “Xông ra ngoài chứ?”

Đường Vãn Từ nhìn lão, gật gật đầu.

Cả hai bèn chờ đợi.

Nếu như Hủy Nặc thành đã bị hủy, nhóm người Tức đại nương đã chết, bọn họ càng phải xông ra, để có ngày vì các nàng mà báo mối huyết hải thâm thù này.

Nếu như nhóm người Tức đại nương chưa chết, bọn họ cũng phải xông ra, hội họp cùng các nàng, chung sức kháng địch.

Con người nhờ vào hy vọng mà tiếp tục sống.

Hai người nắm chặt tay nhau, đã có chút hy vọng rồi. Ít nhất cũng phải vì đối phương mà tiếp tục sống. Sống được rồi mới xông ra.

Trong khi đợi sức nặng đè trên người giảm bớt, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức.

Hai người biết chỉ cần bọn họ lộ diện, để cho đám người Hoàng Kim Lân phát giác, nhất định bọn chúng sẽ không để cho họ thoát thân.

Bởi vậy Lôi Quyển và Đường Vãn Từ co người lại nấp giữa những tảng đá lớn, thường xuyên gây lên tiếng động lạ thu hút sự chú ý của đám người ở trên để chúng đào bới về hướng hai người. Khi áp lực đè lên người đã giảm bớt, cả hai liền đạp đất xông ra.

Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đột nhiên nhảy ra, tựa như cọp dữ xổng chuồng, vừa xuất hiện đã đả thương hết tám tên. Sắp sửa thoát đi thì Đường Vãn Từ chợt nhìn thấy mấy chữ khắc trên mặt đất, nàng ngẩn người ra, thân pháp cũng đồng thời chậm lại một chút.

Trong lúc nàng ngừng lại, Lôi Quyển đả thương thêm được sáu người, hỏi vội: “Có chuyện gì…?”

“Thì ra …” mắt Đường Vãn Từ lấp lánh, má đào ửng lên nét vui mừng, đáp ngay: “Bọn ta phá vòng vây rồi nói!” Hai người liên hoàn xuất thủ, đả thương thêm bốn người nữa.

Nhưng Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân cũng vừa kéo tới cản họ lại.

Hai tên này võ công cực cao. Cố Tích Triều đánh với Lôi Quyển, Hoàng Kim Lân đối địch với Đường Vãn Từ. Giao thủ được vài chiêu, bốn người đều chưa đả thương được đối phương, nhưng lưng Lôi Quyển lại lãnh một trượng của Tiên Vu Cừu, mắt cá chân(**) Đường Vãn Từ cũng chịu một thương của Mạnh Hữu Uy.

Lúc này đám người bao vây càng lúc càng kéo đến đông hơn.

Toàn thân Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đầy máu.

Lôi Quyển đánh mãi không thắng, thấy rõ không còn hy vọng phá vây. Đột nhiên lão ngừng tay, quay sang Đường Vãn Từ cao giọng nói: “Đây không phải là ta không đánh hết sức, mà là trời đã phụ ta.”

Cố Tích Triều cười lạnh: “Câu này Hạng Vũ đã từng nói qua, nhưng sau đó không lâu, y phải tự cắt đầu.”

Lôi Quyển không màng đến hắn, tiếp tục hét to: “Ta nói cho nàng biết, ta muốn giết tên phản đồ Liên Vân trại này, rồi mang đầu của hắn về gặp nàng, chứng thực lời ta nói.” Dứt câu lão chỉ ngay vào một tên tiểu đầu mục.

Đường Vãn Từ không hiểu sao vào giờ phút nguy ngập này, Lôi Quyển lại có hành vi kỳ lạ đó. Nhất thời nàng cũng ngơ ngác lúng túng.

Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân đều là kẻ cực kỳ khôn ngoan, chúng biết rõ Lôi Quyển không thuộc loại dễ chơi. Cái kiểu vồ ngược lại lúc gần chết này, không thể coi thường được, ắt còn có thâm ý gì khác. Hai tên liếc nhìn nhau, trong lòng đều nghĩ: dù sao đi nữa hai người này cũng như cá nằm trên thớt, chắc chắn không thoát được, chi bằng ta tránh cú phản kích này thì hơn.

Hai tên đều cùng một giuộc, trong lòng suy nghĩ như nhau, bất giác đều lùi lại một chút.

Thật ra, tên phản đồ của Liên Vân trại đó chỉ là một kẻ lâu la không đáng nhắc tới, khi không lại bị Lôi Quyển chỉ trúng, mặt hắn cắt không còn giọt máu. Hắn đang tính nhờ đồng bọn bảo vệ, nhưng bọn chúng đều đã thấy qua cái oai của Lôi Quyển, không tên nào dám nghĩ tới chuyện để lão đưa mình đến âm phủ trình diện, phần lớn đều ùn ùn dạt ra.

Lôi Quyển hú lên một tiếng dài, chém giết thẳng tới tên phản đồ Liên Vân trại kia. Hắn định bỏ chạy, nhưng Lôi Quyển đã đuổi tới. Nhanh như chớp lão đoạt lấy một thanh đại đao, một chiêu đã cắt đầu tên nọ xuống, dọc đường về còn giết thêm ba người nữa. Lôi Quyển mang đầu người đến trước mặt Đường Vãn Từ, bảo: “Giết rồi!”



Đường Vãn Từ không hiểu nguyên do, lòng thắc mắc sao Lôi Quyển lại phải phí sức lực chỉ vì một tên tiểu đầu mục.

Lôi Quyển lại cao giọng nói: “Thật sự không phải là ta đánh thua! Để ta giết thêm một tên nữa cho nàng xem!” Lão lại giơ tay lên, lần này chỉ vào một tên lính xa xa. Tên này lập tức bị dọa đến hồn phi phách tán, khua tay rối rít, la lên: “Đừng, đừng… Cứu mạng, cứu mạng…!”

Nhân lúc tên kia đang kêu la, Lôi Quyển hạ giọng, nói nhanh với Đường Vãn Từ: “Khi ta phóng đi giết người lần thứ ba thì nàng hãy toàn lực đột vây, ta sẽ đoạn hậu. Không cần phải lo cho ta!”

Đường Vãn Từ lặng người. Lập tức, nàng hiểu rõ dụng ý của Lôi Quyển.

Lôi Quyển không tiếc hao phí sức lực giết vài tên vô danh tiểu tốt là nhằm thu hút sự chú ý của toàn trường để bản thân nàng có thể đào thoát một mình. Tuy không chắc chắn là thoát được, nhưng sinh cơ của nàng gia tăng không ít.

Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân cơ cảnh biết nhường nào. Lôi Quyển lợi dụng lúc hỗn loạn nhỏ giọng nói mấy câu với Đường Vãn Từ, tuy bọn chúng không nghe được nhưng vẫn chú ý đến. Bọn chúng càng nhận định là Lôi Quyển đã có sẵn kế sách, trong lòng càng thêm đề phòng. Chỉ cần Lôi Quyển không có ý đồ đột phá ra ngoài, chúng quyết sẽ định mưu rồi mới hành động, nhằm không trúng kế của Lôi Quyển.

Đây chính là điều mà Lôi Quyển mong muốn.

Cái lão muốn là thu hút sự chú ý của toàn trường cũng như chấn nhiếp đảm khí của địch nhân để Đường Vãn Từ có cơ hội đột phá vòng vây!

Lão sáng suốt nhận định: nhìn tình hình trước mắt, cả hai người cùng đột vây là điều không tưởng. Nên người chạy sẽ là Đường Vãn Từ, còn lão thì thu hút, ngăn cản địch nhân.

Lão đã quyết định như vậy.

Lão phi thân bay lên dẫn đến một số phản kích. Vai lão chịu một kiếm nhưng lão cũng cắt ngọt đầu tên binh sĩ đó.

Lão quay lại bên Đường Vãn Từ, cố ý nói to: “Ta phải tung hoành một trận, sau có chết cũng không tiếc. Giờ kẻ ta muốn giết là…” Địch nhân bao vây xung quanh đều sợ lão chỉ trúng mình nên vội ùn ùn dạt ra. Lôi Quyển lưng quay về phía Đường Vãn Từ, khó nhọc thấp giọng: “Ta sẽ ra tay tàn sát, còn nàng chạy về hướng ngược lại!”

Chợt nghe Đường Vãn Từ cũng trầm giọng đáp: “Lão chỉ xong thì lập tức nằm phục xuống, có ám khí!”

Lần này đến lượt Lôi Quyển chấn động.

Nhưng lão là loại người nào? Tuy chưa biết rõ là chuyện gì nhưng thần sắc lão không đổi, đảo mắt nhìn tứ phía, chúng nhân lại ùn ùn hỗn loạn dạt ra. Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân thấy hai người thầm thì trao đổi, biết nhất định có quỷ kế, nên cũng thầm tự đề phòng.

Lôi Quyển lại nói nhỏ: “Ta sắp chỉ rồi.”

Đường Vãn Từ giậm chân giục: “Còn đợi gì nữa!”

Lôi Quyển tùy tiện chỉ một cái, hét to: “Ngươi!” rồi lập tức nằm phục xuống

Đường Vãn Từ cũng đồng thời cúi xuống, tay ấn lên chỗ lõm nhỏ nhỏ trên mặt đất rồi dùng sức vặn mạnh.

Ngay lúc đó, từ trong những cây cột còn chưa đổ hết trên đại sảnh có tiếng cơ quan phát động, tên bay ra như mưa. Trong nháy mắt, rất nhiều tên không kịp phòng bị đã bị ám phí phóng trúng, hơn chục kẻ thương vong.

Đây vốn là trọng địa của Hủy Nặc thành, tự nhiên là có ẩn tàng cơ quan, chỉ là đa số đã bị thuộc hạ của Lưu Độc Phong kích nổ phá hủy. Khi Tức đại nương đối địch, vì sợ trong lúc hỗn chiến sẽ làm bị thương người bên mình nên Đại nương không dám sử dụng các cơ quan này. Tuy nhiên, hầu hết cơ quan đã bị phá hỏng, không còn tác dụng nên uy lực của ám khí bắn ra không còn đến ba thành.

Nhưng nhờ yếu tố bất ngờ nên mấy tên bao vây chết không ít, nhất thời trận thế đại loạn. Sớm đã có phòng bị nên đương nhiên Cố Tích Triều và Hoàng Kim Lân không bị ám khí bắn trúng, nhưng vì lo lắng xung quanh còn có mai phục lợi hại hơn, chúng vội dạt sang một bên, sẵn sàng ứng chiến.

Đường Vãn Từ kéo Lôi Quyển lộn người bay ra.

Cả hai tận lực quét sạch mọi trở ngại vọt thẳng ra ngoài.

Lưng Lôi Quyển vì che cho Đường Vãn Từ nên lại ăn một trượng của Tiên Vu Cừu. Nhưng nhân lúc hỗn loạn, hai người cũng thoát được vòng vây.

Cố Tích Triều hạ lệnh: “Đuổi theo!” Sống mũi hắn bị Lôi Quyển đánh xẹp nên hận thấu xương, phải tự tay giết chết lão mới hả.

Lôi Quyển cùng Đường Vãn Từ chạy trốn thục mạng. Đầu tiên hai người chạy về hướng Tây Nam, bị Cao Phong Lượng dẫn theo đám phản đồ Liên Vân trại chặn đường, đành lùi về phía Đông Nam, vẫn bị đại quân của Lãnh Hô Nhi chặn đánh nên lại phải vòng về phía chính Bắc.

Trong khi chạy trốn, qua ba lần kịch chiến với binh mã do Tiên Vu Cừu chỉ huy, Lôi Quyển và Đường Vãn Từ lại bị thương thêm nhiều chỗ, nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm.

Hai người tả xung hữu đột nhưng vẫn không thoát, lại cảm thấy vòng vây đang thu hẹp dần, thắt chặt hơn. Chỉ cần bốn mặt lưới khép lại, bọn họ sẽ như thú cùng đường, mọc cánh cũng khó bay. Hai người trong lòng kinh hoàng, nghĩ không ra biện pháp.

Chính lúc này, trên sơn đạo có một chiếc kiệu đang đi tới. Hai hán tử khiêng kiệu đều tráng kiện, có thần, bộ cước nhẹ nhàng, võ công xem ra không yếu. Bên cạnh là hai người ăn mặc theo kiểu nha dịch. Nhìn quan phục trên người, cũng biết thân phận bọn họ trong Lục Phiến môn nhất định rất cao.

Lôi Quyển và Đường Vãn Từ đang nấp ở bụi cây bên đường.

Lôi Quyển thoạt thấy cái kiệu này, đồng tử bắt đầu co lại: “Người trong kiệu không kể là bạn hay thù, khẳng định là võ công rất cao.”

Đường Vãn Từ thấp giọng hỏi: “Có thể nào là Lưu Độc Phong không?” Hai ngày nay nàng cùng Lôi Quyển chạy trốn, giữa hai người đã không còn xa cách, sống chết có nhau, vô cùng thân thiết.

Lôi Quyển vẫn chăm chú quan sát cỗ kiệu, nói: “E là…” Lúc này chiếc kiệu đi ngang qua trước mặt hai người không xa. Người trong kiệu đột ngột giơ quạt ra. Một chiếc quạt xếp màu trắng.

Kiệu phu chợt dừng lại.

Thế kiệu đang nhanh nhưng bảo dừng là dừng, kiệu hoàn toàn không lắc lư nghiêng ngả.

Hai gã bộ khoái cũng dừng lại đột ngột.

Chiếc quạt xếp vẫn giơ ra ngoài màn kiệu, chưa được thu lại. Người trong kiệu thong thả hỏi: “Phải chăng bên ngoài trời rất nóng?” Dường như trong kiệu mát mẻ vô cùng nên người này không hề biết tí gì về khí hậu bên ngoài.

Gã bộ khoái bên trái cung cung kính kính đáp: “Dạ.”

Người trong kiệu khoan thai hỏi: “Nếu vậy, các ngươi đi nhanh như thế, nhất định là rất vất vả phải không?”

Gã bộ khoái bên phải kính cẩn đáp: “Không hề vất vả.”

Người trong kiệu lại nhẹ nhàng hỏi tiếp: “Ta ngồi yên trong kiệu, các ngươi chạy trên đường, trong lòng có oán ta không?”

Gã bộ khoái bên trái tuy mặt mày hung tợn nhưng thần thái lại mười phần cung kính, đáp lời: “Thuộc hạ nào dám oán tiên sinh. Nghĩ đến tiên sinh ba mươi năm trước truy nã đại đạo Hoắc Độc Phu trên đại mạc, bảy ngày không ngủ không nghỉ, đến nước cũng không uống, một mình xông vào các bộ tộc trên sa mạc mười hai lần, cuối cùng đã bắt được phạm nhân. Lúc đó chúng thuộc hạ vẫn còn mặc quần thủng đáy.”

Gã bộ khoái mặt mũi khôi ngô bên phải cũng bật cười: “Nói thật, tiên sinh ở chốn lạnh lẽo băng tuyết mênh mông Nam cực, truy nã phản tướng Mã Sưu Thần, thâm nhập vào núi băng hầm tuyết, một mình bắt được Mã Sưu Thần. Trong lúc y được ba nghìn một trăm bảy mươi tám chiến sĩ địa phương liều chết bảo hộ mà tiên sinh vẫn thành công, lại không sát hại một kẻ nào. Lúc đó chúng thuộc hạ vẫn còn được quấn trong tã, chưa biết gọi mẹ.”

Người trong kiệu cười: “Sau này các ngươi cũng có thể danh chấn tám phương, trò giỏi hơn thầy. Còn ta, già rồi!”

Lôi Quyển nghe thấy toàn thân chấn động, mặt lộ vẻ vui mừng.

Đường Vãn Từ hỏi nhỏ: “Thế nào rồi?”

Lôi Quyển nói: “Là ngài ư?”

Đường Vãn Từ nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Ai cơ?” Rồi đột nhiên gần như không nhịn được kêu lên: “Là ngài!?”

Người trong kiệu lại nói: “Bên ngoài đã nóng như vậy, nếu lại núp trong đám cỏ rậm, trên lớp đất đá há chẳng càng khó chịu, bực bội sao?”



Gã bộ khoái có bộ mặt dữ dằn tiếp lời: “Dĩ nhiên là nóng chết được.”

Người trong kiệu nói một cách thân ái: “Truy Mệnh, người nói hơi quá rồi.”

Bộ khoái mặt mũi khôi ngô nói: “Lạ thật, nóng như vậy sao không bước ra cho mát mà cứ trốn trong đó để chịu cực?”

Hiển nhiên người trong kiệu rất không tán đồng: “Lãnh Huyết, không nhất định cứ phải vậy! Người ta làm thế tất có lí lẽ và uẩn khúc riêng của người ta.”

Lôi Quyển bỗng vẫy vẫy tay về hướng bụi cỏ sau lưng, rồi đột ngột nhảy ra, chắp tay chào: “Tại hạ Lôi Quyển, bái thỉnh Gia Cát tiên sinh!” Tuy lão lúc này bị thương nhiều chỗ nhưng ngữ âm vẫn còn sang sảng, thần nhàn khí đủ.

(*): Tác giả nhầm, đúng ra Lôi Quyển sẽ bị đá đè, chứ không phải sẽ bị sức nổ giết!!

* * *

Phần bổ sung

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Cám ơn anh TroiOi đã cung cấp phần bổ sung!

Chỉ nghe thấy người trong kiệu hỏi với giọng hơi ngạc nhiên: “Các hạ có phải là Lôi đại hiệp của Phích Lịch đường đấy không? Thế nào lại đến đây?”

Lúc này, Đường Vãn Từ cũng đã nhảy ra, chỉ vào kiệu, hiếu kỳ hỏi: “Ngài là Gia Cát tiên sinh phải không/à?”

Ngươi trong kiệu hỏi lại: “Nghe nói mấy ngày qua, Hủy Nặc thành gặp nguy; cô nương là một trong ba vị nữ hiệp Tức, Đường, Tần phải không?”

Đường Vãn Từ trả lời: “Tôi là Đường Vãn Từ.” Đoạn nàng khóc thút thít, nghẹn ngào nói: “Hủy Nặc thành đã bị người ta tiêu diệt rồi!”

Người trong kiệu giật mình, thốt: “Cái gì? Ôi!” Chỉ nghe ông ta nói tiếp: “Ta lặn lội ngàn dặm tới đây, là muốn giải nguy cho Hủy Nặc thành!”

Đường Vãn Từ thất vọng than: “Đáng tiếc đã quá trễ rồi.”

Người trong kiệu quan tâm hỏi: “Tức đại nương với Tần tam nương thì sao? Bọn họ…”

Đường Vãn Từ đáp: “Bọn họ… có lẽ đã trốn được rồi.”

“Tóm lại là trong cái rủi lại có cái may.” Người trong kiệu hỏi tiếp: “Có biết bọn họ chạy đi đâu không?”

Đường Vãn Từ lắc đầu.

Người trong kiệu lại nói: “Ôi, nếu biết được chỗ họ hội họp thì tốt!”

Mắt Đường Vãn Từ sáng lên, giọng tràn đầy hy vọng: “Xin tiên sinh chủ trì công đạo giúp chúng tôi.”

Người trong kiệu từ tốn hỏi: “Vậy cô nương biết chỗ Tức đại nương và Tần tam nương hội họp chứ?”

Đường Vãn Từ gật đầu.

Người trong kiệu bảo: “Tốt, cô đưa chúng ta đến đó, ta sẽ giúp các vị minh oan.”

Lôi Quyển chắp tay nói: “Nghe danh tiên sinh như sấm rền bên tai, tiên sinh có thể hiện thân cho gặp mặt một lần chăng?!”

Người trong kiệu cười đáp: “Điều này dễ thôi.” Nói xong, vén rèm kiệu, chỉ thấy bên trong là một người mảnh khảnh điềm đạm, hai mắt sáng quắc như ngọn đuốc, tiên phong đạo cốt, đang ngồi ngay ngắn.

Đường Vãn Từ chấn chỉnh trang phục, quỳ xuống lạy, nói: “Án oan của Nạp Lan Sơ Kiến tất cả đều trông cậy vào tiên sinh duy trì chính nghĩa, tiểu nữ vạn phần cảm kích!”

Gia Cát tiên sinh thở dài một tiếng, nói: “Đâu có gì phải cảm tạ, lão phu chẳng qua là thấy việc nghĩa thì làm, chỉ tiếc không giúp ích được gì.”

Đường Vãn Từ bỗng cám ơn: “Tiên sinh chiếu cố chu đáo, từng cho người mang trăm lượng bạc đến giúp cho tiểu nữ được yên thân một thời gian, tiểu nữ còn chưa cảm ơn tiên sinh.”

Gia Cát tiên sinh ngập ngừng chốc lát, đoạn nói: “Cần phải thế chứ! Giúp người lúc khó khăn vốn là chuyện bọn ta nên làm.”

Đường Vãn Từ lại tiếp: “Nếu không được tiên sinh bảo Thiết đại nhân đưa tặng ngựa quý Thanh Tông (Thanh Tông bảo mã), tiểu nữ chỉ còn đường khoanh tay chịu trói.”

Gia Cát tiên sinh chỉ đáp: “Không cần phải khách khí!”

Lôi Quyển lên tiếng: “Sao chúng ta không vừa lên đường vừa nói chuyện nhỉ?”

Gia Cát tiên sinh tán đồng: “Đúng rồi! Vết thương của ngươi…”

Nghe nhắc tới, vết thương trên người dường như đau nhức trở lại, nhưng Lôi Quyển vẫn cố tỏ ra điềm nhiên như không, đáp: “Không có gì phải ngại!”

Gia Cát tiên sinh nhìn hắn chăm chú một hồi, than một tiếng, đoạn nói: “Có vẻ không nhẹ. Ngươi lại đây, ta coi giúp cho!”

Lôi Quyển vừa tiến lên phía trước, vừa đáp: “Làm phiền tiên sinh rồi!”. Quay sang hai bộ khoái, ông chắp tay chào: “Thỉnh giáo, có phải hai vị là hai người trong Tứ Đại Danh Bộ vang danh thiên hạ không?”

Vị bộ khoái tuấn tú đáp lễ: “Tại hạ Lãnh Huyết.”

Vị bộ khoái có bộ mặt hung dữ tự trỏ vào mình, giới thiệu: “Tại hạ Truy Mệnh.”

Lôi Quyển tán dương: “Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai!” Lúc này ông cũng đã đến trước kiệu của Gia Cát tiên sinh.

Gia Cát tiên sinh cười nói: “Không biết các vị ước hẹn sẽ hội họp tại đâu?” Vừa nói, tiên sinh vừa ghé lại gần nhìn vết thương của Lôi Quyển.

Lúc đó Đường Vãn Từ cũng theo sát bên Lôi Quyển, nàng đột nhiên hỏi: “Tiên sinh cũng muốn đi à?”

Gia Cát tiên sinh hơi kinh ngạc, đáp: “Đương nhiên! Việc này ta phải can thiệp, quyết không để cho lũ cẩu quan Hoàng Kim Lân làm xằng làm bậy!”

Đường Vãn Từ nở nụ cười hết sức xinh tươi. Nụ cười của nàng khiến người ta như cảm được vị ngọt ở đầu lưỡi. Chỉ nghe nàng cười nói: “Như thế để cho cẩu quan nhà ngươi đạt được ý đồ xấu ư?”

Vừa nói xong, nàng đã xuất thủ!

Đao của nàng đâm thẳng vào ngực Gia Cát tiên sinh.

Lãnh Huyết và Truy Mệnh vốn đang say đắm trong nụ cười của nữ nhân phong trần này, cảm thấy vị phong trần xinh đẹp, quyến rũ, nồng đậm không tan, bỗng nhiên nụ cười tắt, ánh đao lạnh lẽo chớp lên.

Mũi đao đã nhấn tới ngực Gia Cát tiên sinh.

Nếu đao này nhằm vào hai người bọn chúng, có thể tin chắc trong lúc mỹ nhân cười, bọn chúng đã bị đâm thủng tim.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Thủy Hàn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook