Chương 39: Thảm sát đêm mưa.
Ôn Thụy An
18/04/2013
Sắc trời đã tối.
Chớp lóe liên miên, sấm giật không ngừng.
Mưa dày đặc như màng lưới bạc, mặt đất bắn lên ngàn vạn đóa hoa nước.
Thế công chực như muốn phát động.
Đột nhiên Thích Thiếu Thương chuyển mình thì thầm vào tai Tức đại nương.
Mặc dù mưa to khiến ngũ quan mọi người như bị phong bế thành mơ mơ hồ hồ, vẫn có thể nhận thấy Tức đại nương giật mình kinh ngạc.
Lưu Độc Phong không thể nào biết được Thích Thiếu Thương đã nói gì.
Lão quát lớn: “Kẻ nào động thủ trước, ta giết kẻ ấy!”
Trước giờ lão chỉ truy bắt tội phạm, dù vạn bất đắc dĩ lắm cũng quyết không giết người bừa bãi. Thế nhưng cục diện tối nay đã không cho lão được quyền lựa chọn. Có vẻ như lão tự biện hộ trong lòng như vậy, khi giết người xong cũng sẽ khiến tâm hồn lão thanh thản được phần nào.
Lời của lão vừa thốt ra, liền có người giành phát động thế công trước!
La Bàn Cổ!
La Bàn Cổ là một thủ hạ rất mực trung thành của Hách Liên Xuân Thủy.
Gã cũng là một viên mãnh tướng bên mình Hách Liên Xuân Thủy!
Trước giờ Lưu Độc Phong vẫn sống trong nhung lụa, trụ tại vị trí cao cao tại thượng, đã rất lâu không giao thiệp với giang hồ. Tuy lão có thể nắm bắt rõ những mâu thuẫn, lục đục tại chốn quyền cao chức trọng, nhưng lại không thể hiểu hết được bản tính can trường, cương trực của hảo hán trong chốn võ lâm.
Lời ấy của lão, không những chả có tác dụng gì mà còn kích động hào khí của La Bàn Cổ.
Cự nhân!
Nhuyễn đao!
Mưa gió!
Ánh chớp chợt lóe, một ánh đen dị thường loáng lên, hắc kiếm xẻ màn mưa bàng bạc tiến lên, cắt đứt mọi thế công của La Bàn Cổ!
Tuy nhiên cùng lúc đó, hơn hai chục thanh vũ khí đồng thời tấn công Lưu Độc Phong!
Lưu Độc Phong không lùi, lão cúi người lao vào giữa màn đao quang kiếm ảnh, rồi lại từ trong trận thế của đối phương mà lao ra.
Trên bả vai lão xuất hiện một vết thương sâu hoắm, máu bị mưa to gột sạch rất nhanh, nước dưới chân lão đã thẫm màu một mảng lớn.
Ba gã tráng đinh, một tay khoái đao ngã lăn ra đất. Bọn họ không hề thống khổ chút nào, đã tắt thở trước khi ngã xuống đất.
La Bàn Cổ toàn thân rung lên một hồi, cổ họng phát ra âm thanh khèn khẹt, cũng ngã ngửa ra đất, đao rớt trên đất bùn.
Chỉ trong một lượt đối đầu, Lưu Độc Phong đã giết liền năm người.
Tay của Lưu Độc Phong cũng thoáng run run, hơn mười năm qua, rất ít khi lão đại khai sát giới như đêm nay.
Lão rất muốn yêu cầu ngừng tay, nhưng đợt công sát thứ hai đã được triển khai!
Đêm nay có vẻ sẽ là một đêm thảm sát!
Mạnh Kim Phong ngã chết.
Cũng chỉ trong chớp mắt, năm gã tráng đinh cùng một khoái đao thủ đã mất đi sinh mạng.
Hắc kiếm trong tay Lưu Độc Phong đã bị đánh bay.
Nhưng lão vừa thối lui, Lí Nhị dâng lên một thanh kiếm có chuôi màu xanh.
Lúc Lưu Độc Phong tiếp kiếm, Hách Liên Xuân Thủy phi thân lao tới đâm liền.
Lưu Độc Phong dùng kiếm phá kiếm, đánh lui Hách Liên Xuân Thủy, nhưng cùng lúc đó, Lí Nhị đã bị Trương Điếu Thi, Thẩm Câu Nguyệt và Đào Thanh hợp lực dồn vào chỗ chết.
Lưu Độc Phong quay lại cứu viện, kiếm tựa rồng xanh khiến Đào Thanh đầu rơi xuống đất, nhưng Lí Nhị cũng đã đoạn khí mà chết.
Đây đã là lần giao thủ thứ hai!
Tiếng mưa giống như tiếng than khóc nức nở nghẹn ngào, tiếng sấm như tiếng trống đồng của thiên đình thôi thúc, mọi người chờ đợi đợt tấn công thứ ba!
Lần giao chiến thứ ba sẽ có cục diện như thế nào?
Ai sẽ chết? Ai còn sống? Ai sẽ phải đổ máu?
Bốn gã tráng đinh còn lại, vừa thấy Đào Thanh bị giết, hai mắt rực đỏ cắn răng tràn lên, lượt trùng sát này do chính bọn họ bắt đầu.
Lưu Độc Phong nổi giận quát lớn: “Muốn chết!”
Trong làn mưa dày đặc, thanh kiếm uốn lượn tựa như du long chực phá không mà bay đi.
Ánh sáng xanh lóe lên cùng máu đỏ bắn tung tóe.
Ba gã tráng đinh bị giết, người còn lại cũng hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu, ôm mặt quỳ gối trong vũng nước.
Lại một khoái đao thủ rú lên, ngã nhào trong vũng máu.
Kiếm trong tay Hách Liên Xuân Thủy gãy ngang.
Y thống khổ thét lớn: “Rút lui!” Rồi không tấn công Lưu Độc Phong mà kiếm của y đâm thẳng vào Trương Ngũ đang bị khống chế huyệt đạo.
Lưu Độc Phong lắc mình gạt kiếm, công lại một chiêu. Hách Liên Xuân Thủy nghiêng mình né tránh, vừa muốn hoàn kích, đột nhiên trước ngực y nóng bỏng, tựa như bị sét đánh trúng.
Một kiếm hữu hình của Lưu Độc Phong tuy bị vỏ kiếm của y chặn lại, nhưng kiếm khí vô hình vẫn đâm trúng ngực y bất chấp mọi sự phòng bị cẩn mật.
Vừa bị trúng kiếm, tức thì toàn thân Hách Liên Xuân Thủy bật lùi ra sau. Kiếm khí làm ngực y bị thương, nhưng vẫn chưa xuyên tới tim.
Lưu Độc Phong vừa rượt theo, vỏ phỉ thúy kiếm đã bao lên thân kiếm của lão!
Lưu Độc Phong hít hơi quát lớn một tiếng, vỏ kiếm bị chấn thành trăm ngàn mảnh nhỏ, các mảnh này bay tung ra bốn phía hợp cùng ánh kiếm sắc xanh hóa thành một chùm pháo hoa diễm lệ trong mưa.
Chính trong khoảnh khắc này, đột nhiên Lưu Độc Phong chợt nhớ: Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đâu?! Ngoại trừ lần công kích thứ nhất, sao chưa hề thấy bọn họ ra tay?!
Lão rùng mình một cái, lúc này, đám Hách Liên Xuân Thủy đã như chim lao vào rừng sâu, sử dụng Yến Tử Tam Sao Thủy (*), nhanh như chớp biến mất vào bóng tối của màn mưa dày đặc.
(*): Chim én hớp nước sông ba lần. Đây là một loại tuyệt kỹ khinh công sánh hàng với Thê Vân Túng của Võ Đang và Phượng Vũ Cửu Thiên của Lục Tiểu Phụng – thân pháp nhẹ như chim én, ba lần hoán khí đổi hướng phi hành trên không trung
Chỉ có Thẩm Câu Nguyệt trước khi chạy trốn lại huy đao chém bay đầu Lam Tam đang bị khống chế huyệt đạo!
Lưu Độc Phong giận dữ, búng chân một cái, chuôi cây đao nhỏ đang nằm trên đất phá mưa bắn thẳng đến, đâm ngập vào ngực Thẩm Câu Nguyệt! Hắn gào thảm, cả người đổ ập xuống đất.
Lưu Độc Phong nắm chặt kiếm quan sát bốn phía: Thích Thiếu Thương và Tức đại nương đâu? Nhất thời lão không còn tâm ý truy đuổi Hách Liên Xuân Thủy, Trương Điếu Thi và ba khoái đao thủ còn sót lại.
Chỉ còn lại một gã tráng hán, quỳ gối trong mưa máu, ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Lưu Độc Phong thở dài một tiếng, ngửa đầu trong mưa, than: “Thích Thiếu Thương à Thích Thiếu Thương! Ta lại để sổng ngươi thêm một lần nữa rồi!”
Cuộc chiến vừa bắt đầu, Thích Thiếu Thương đã bỏ chạy! Lão thấy ý chí chiến đấu mãnh liệt của mọi người, không ngờ Thích Thiếu Thương cùng Tức đại nương lại không đánh mà lui!
Lão đã từng nói qua nếu lần thứ ba không bắt được Thích Thiếu Thương, sẽ không tiếp tục truy đuổi y nữa, thế mà nay lão đã để cho y chạy thoát được hai lần.
Lưu Độc Phong cười thảm, nhìn cây thanh phong kiếm trong tay, tay kia đưa ra khỏi tay áo, bốn ngón thấm đầy máu tươi, chỉ trong thoáng chốc đã được mưa to gột sạch. Mưa tạt trên miệng vết thương mà lão chỉ cảm thấy lòng dạ đau xót thống khổ, lẩm bẩm: “Có lẽ ta đã nhìn nhầm ngươi rồi…”
Thủy chung lão không thể ngờ nổi Thích Thiếu Thương lại lâm trận bỏ chạy, bằng không, vị tất lão đã không ngăn nổi bọn họ.
Lưu Độc Phong tiến đến giải khai huyệt đạo cho Trương Ngũ và Liêu Lục.
Bọn họ vốn một nhóm sáu người cùng đến, thế mà nay, Vân Đại chết dưới kiếm Tức đại nương, Chu Tứ bị Hoa Gián tam kiệt giết chết, Lí Nhị và Lam Tam cũng mất mạng trong cuộc chiến kịch liệt này. Cả một đời lăn lộn, rất ít khi Lưu Độc Phong trải qua thiệt hại nặng nề như thế này.
Trong trận kịch chiến sinh tử vừa rồi, lão có cái gì gọi là khí khái cao thủ, phong độ tông sư? Bất quá, cũng là phải giết người chỉ để mình khỏi bị giết mà thôi.
Giết mất nhiều người như thế, lại là người có thể vô tội, hoặc chí ít là không đáng chết!
Trong cuộc kịch chiến vừa rồi, nếu lão muốn không giết người, chỉ khiến đối phương trọng thương mà mất đi chiến chí thì cũng không phải là khó. Thế nhưng, nếu lão kiếm hạ lưu tình, ắt sẽ làm gia tăng khó khăn và nguy hiểm cho bản thân, vì vậy lão đành chọn cách giết người...
Điều gì khiến cho lão ra tay tàn độc như vậy?
Có lẽ là bởi vì cơn mưa này! Cơn mưa quỷ quái này! Lòng Lưu Độc Phong phát hận: khung cảnh dơ dáy và cảm giác thân thể nhơ nhớp đã khiến lão quyết ý tốc chiến tốc thắng, vì vậy mà lão không ngần ngại phóng tay giết người.
Tuy nhiên, có thể bởi vì sợ bẩn mà có quyền giết người được chăng?
Trong lòng cực kỳ khó chịu, nhìn gã tráng đinh đang ngây ngây ngốc ngốc, lão thở dài một tiếng. Liêu Lục choàng áo lên vai lão, nhặt kiếm, phủi đất bẩn, còn Trương Ngũ băng bó vết thương cho lão.
Tâm tình cùa Trương Ngũ và Liêu Lục cũng cực kỳ trầm trọng, u uất.
Đột nhiên Lưu Độc Phong bảo Trương Ngũ: “Ngươi lưu lại đây, mai táng cho bọn họ.” Đoạn bảo Liêu Lục: “Ngươi theo ta.”
Liêu Lục hiên ngang đáp: “Dạ!”
Trương Ngũ phản đối: “Lão gia, để thuộc hạ cùng đi, thuộc hạ muốn tự tay đâm tên đầu sỏ chủ mưu Thích Thiếu Thương ấy!”
Lưu Độc Phong giải thích: “Ngươi đang bị thương, thi thể ba vị huynh trưởng của ngươi cũng không thể tùy ý lưu lại đây được. Làm theo lời ta, chúng ta sẽ có thể về thẳng kinh thành, không cần quay lại đây nữa.”
Trương Ngũ buồn bã thưa: “Lão gia … bao nhiêu năm qua, có mấy khi chúng ta tách biệt. Van người thu hồi mệnh lệnh, chúng ta cùng nhau mai táng ba vị ca ca, rồi sẽ cùng nhau lên đường, lão gia …”
Lưu Độc Phong thở dài: “Cũng được. Dù sao thì bọn chúng cũng không thể trốn thoát được.”
Lão đứng chắp tay cúi đầu trong mưa. Hiện tại lão cũng chẳng thèm đếm xỉa đến mùi xú uế dơ bẩn tại chốn này. Cả đời lão đã đuổi bắt không ít hung thủ đại gian đại ác, nhưng chưa bao giờ cảm thấy trầm trọng uể oải như thế này, phảng phất như thể người truy đuổi và người bị truy đuổi, trong lưới mưa lồng lộng này, đều là những con người đáng thương bị mắc vào trong cùng một ác vận.
***
Trước khi chiến đấu, lời Thích Thiếu Thương nói bên tai Tức đại nương chính là:
“Ngay khi cuộc chiến vừa bắt đầu, chúng ta lập tức chạy trốn!”
Điều này rất không giống cá tính của Thích Thiếu Thương!
Càng không giống lời thốt ra từ miệng Thích Thiếu Thương!
Nhưng lại đúng là do Thích Thiếu Thương tự miệng nói ra.
Vì vậy mà Tức đại nương ngạc nhiên.
Chiến cuộc vừa bắt đầu đã thập phần ác liệt.
Mỗi một người đều quên mình liều mạng, không phải liều mạng của bản thân, thì là liều mạng của người khác.
Ngay khi Thích Thiếu Thương và Tức đại nương phát xuất lần công kích đầu tiên, lập tức Thích Thiếu Thương kéo Tức đại nương bỏ chạy.
Trong tình cảnh hỗn loạn và dưới trời mưa tối sẫm này, khi mà cuộc chém giết đang hừng hực diễn ra như lửa bỏng dầu sôi, ngay cả Lưu Độc Phong cũng không thể nhận thấy Thích Thiếu Thương lại ngấm ngầm thoái lui trong bùn lầy hắc ám.
Bọn họ chạy, chạy mãi, chạy thật xa, đến một ngã ba đường, Tức đại nương đột nhiên rút khỏi tay của Thích Thiếu Thương, nói: “Để thiếp dẫn đường.”
Bọn họ sóng vai chạy, hai người đều không nói lời nào, lúc này mưa cũng đã ngớt dần.
Mơ hồ thấp thoáng ánh đèn xa xa.
Chỗ có con người, ắt sẽ có ánh đèn.
Người luôn thích ánh sáng, không ưa bóng tối.
Chỉ tiếc bóng tối không chỗ nào không có, loài người chỉ có thể tụ họp lại một chỗ, dù dùng hết khả năng cũng chỉ có thêm một hai ngọn đèn, chiếu sáng được một góc nhỏ mà thôi.
Trong đầu Tức đại nương cũng có một mảng tối u ám mờ mịt.
Thích Thiếu Thương chìa tay ra muốn nắm lấy tay nàng, còn chưa nắm được đã nghe Tức đại nương u oán nói: “Không biết bọn họ ra sao rồi…”
Thích Thiếu Thương cũng cảm nhận được, hỏi: “Nàng đang giận ta phải không?”
Tức đại nương liếc mắt nhìn sắc trời. Ánh trăng tựa như vừa bị mưa to nuốt mất, giờ mới chậm rãi nhô ra khỏi mây mù. “Lúc này, e rằng kiếm của Lưu Độc Phong không tha mạng cho ai cả.”
Thích Thiếu Thương lấy tay nhẹ nhàng đặt lên vai Tức đại nương: “Đại nương, ta…”
Tức đại nương khẽ tránh, Thích Thiếu Thương lập tức rụt tay lại.
Tức đại nương cũng thấy làm như vậy quá phũ phàng, bèn nói: “Thiếp đang lo lắng cho an nguy của bọn họ.”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ta biết.”
Gã dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nàng giận ta vừa lâm trận đã bỏ chạy, hành vi đó thật là hèn nhát!”
Tức đại nương nhướng mày, liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương, muốn từ trên mặt y mà nhìn được tâm ý của y, nhưng lại bị vẻ uể oải quá mức trên khuôn mặt y làm cho dao động. Nàng bèn bước đến, nắm lấy tay y ân cần: “Thiếp biết chàng làm như vậy là do bất đắc dĩ. Võ công của Lưu Độc Phong rất cao, cho dù hai mươi lăm người chúng ta liên thủ tấn công, quyết cũng không phải là đối thủ của y. Tuy nhiên, chỉ có chết sớm hoặc chết muộn, việc gì phải chạy trốn?”
Vẻ uể oải trên mặt Thích Thiếu Thương chuyển sang thống khổ.
Tức đại nương tiến lên xem xét chỗ tay cụt của y, ân cần hỏi: “Vết thương đau không?” Lại hỏi tiếp: “Rất đau phải không?”
Thích Thiếu Thương lập tức lắc đầu.
Tức đại nương an ủi: “Cục diện vừa rồi, chàng có lưu lại đó cũng chẳng có tác dụng gì, có cùng ra tay cũng chỉ cùng táng mạng… Tuy nhiên, nghĩ đến nhóm bằng hữu đã có bao năm giao tình, thiếp thực sự … thực sự không muốn chạy. Nếu phải chết, tất cả cùng chết; chết vậy cũng thống khoái!”
Thích Thiếu Thương đáp: “Không phải bọn họ chết vì ta!”
Tức đại nương không rõ y ám chỉ gì.
Thích Thiếu Thương nói tiếp: “Bọn họ không quen biết ta, nhưng Cao Kê Huyết, Hách Liên công tử lại quen biết nàng. Do bọn họ nể tình nàng nên mới tới cứu ta.”
Tức đại nương hơi chấn động, đỡ lời: “Bọn họ đã đáp ứng thiếp, nhất định phải cứu chàng…”
Thích Thiếu Thương bình thản: “Bọn họ sẵn lòng chết vì nàng.”
Tức đại nương đáp: “Nhưng thiếp lại vì chàng mà bất kể sinh tử.”
“Ta biết.” Ngữ khí Thích Thiếu Thương đột nhiên lại nhu hòa trở lại: “Đại nương, chúng ta cùng kinh qua sinh tử, cùng vượt qua hoạn nạn, chẳng lẽ ngay cả điểm này mà ta lại không rõ ư?”
“Nhưng chàng lại không vui?” Tức đại nương bâng khuâng.
“Nàng cũng không vui.” Thích Thiếu Thương nói: “Những người này vì nàng có chuyện mà đến giúp. Tuy nhiên, chúng ta lâm trận bỏ chạy, còn những người tới bảo vệ chúng ta lại chết.”
“Chúng ta lưu lại đấy thì có tác dụng gì?” Thanh âm của Thích Thiếu Thương bỗng kích động trở lại, “Chúng ta nhất định không phải là địch thủ của Lưu Độc Phong. Sau bị giết, bị bắt, còn có ai để báo cừu?”
“Từ khi tai kiếp của Liên Vân trại bắt đầu, việc của ta đã khiến liên lụy không ít người. từ Phích Lịch đường Lôi môn, Toái Vân Uyên Hủy Nặc thành, mà nay là cả bang của lão nhân gia, còn có Hách Liên vương phủ, từng người rồi từng người, một nhóm rồi lại một nhóm nữa, tất cả đều tan nhà, diệt môn.”
Thích Thiếu Thương thống khổ: “Bọn họ vì bảo hộ kẻ khốn nạn, đáng chết ngàn vạn lần là ta đây, rốt cục đã phải hy sinh biết bao người, rồi còn phải hy sinh bao nhiêu người nữa?! Nếu như ta chết, hoặc bị bắt dẫn về kinh thành, ai sẽ báo cừu cho những người đã hy sinh vì ta?! Ta làm sao nhìn mặt bọn họ được?”
“Sinh tử của ta không trọng yếu, ta đã nghĩ thông suốt rồi!” Thích Thiếu Thương thống hận đấm vào không trung: “Có chết thêm nhiều người nữa, ta cũng phải sống sót, phải còn sống để thay bọn họ báo cừu!”
“Cừu này quyết không thể không báo!”
“Vì báo cừu,” gã nắm chặt tay Tức đại nương: “Ngoại trừ nàng, ta có thể hy sinh hết thảy, không thèm để ý tới liêm sỉ để sống còn.”
“Sống để báo cừu!”
Thích Thiếu Thương gằn giọng: “Cho nên, vừa rồi ta đã không từ một thủ đoạn nào. Cùng với mọi người đồng loạt mất mạng dưới kiếm của Lưu Độc Phong chi bằng chạy trốn. Hơn nữa, mục tiêu của Lưu Độc Phong là ta, một khi ta đã đào tẩu, có lẽ lão sẽ không còn tâm trí để tham chiến, vì vậy ta bỏ chạy ngay khi lâm trận.”
“Bất kể là ai! Cố Tích Triều, Hoàng Kim Lân, Văn Trương, Tiên Vu Cừu, Lãnh Hô Nhi, Lí Phúc, Lí Tuệ, Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ, Tống Loạn Thủy, … cả Lưu Độc Phong nữa, rồi có một ngày ta sẽ băm vằm từng tên một, quyết không bỏ sót một kẻ nào!”
Chạy trốn trối chết lâu như vậy vẫn không sao trốn được ác vận, lòng Thích Thiếu Thương không khỏi dấy lên một nỗi oán độc trước giờ chưa từng có của một trang hào kiệt.
“Đương nhiên thiếp hiểu rõ tâm ý của chàng.” Tức đại nương nhỏ nhẹ nói, “Trước giờ thiếp vẫn khuyên chàng đào tẩu, chỉ có thoát đi, bảo toàn được tính mạng mới có cơ hội… Thế nhưng, trong tim, trong mắt thiếp chàng luôn là một vị anh hùng, thế mà nay thực sự nhìn thấy chàng lâm trận bỏ chạy, trong lòng thiếp không biết làm sao, lại… Hỡi ôi, quả thực là thiếp không đúng!”
“Không phải, đại nương!” Thích Thiếu Thương đăm đăm nhìn Tức Hồng Lệ đầy thâm tình: “Nàng vẫn hy vọng ta mạnh, hy vọng ta tốt, hôm nay ta lại có bộ dạng như vậy… nàng cũng phải khó chịu thôi.”
Trong mắt tràn đầy cừu hận, Thích Thiếu Thương ngửa mặt lên trời, thề nguyền: “Chẳng qua là ta phải báo cừu. Để đạt được mục đích, ta phải bất chấp vô liêm sỉ mà sống. Muốn hoàn thành tâm nguyện này, không những ta phải sống sót, mà còn phải sống tốt, để cho tất cả những kẻ muốn ta chết phải tức tối, nổi giận, mất đi bình tĩnh… Ha ha ha!!”
Có chút e dè, Tức đại nương ngập ngừng: “Chàng thay đổi rồi…” Nàng muốn chạm tay vào môi của Thích Thiếu Thương, nhưng lại không dám.
“Kỳ thật ta không hề thay đổi.” Thích Thiếu Thương đáp: “Ta chỉ muốn dùng biện pháp hữu hiệu nhất để đả kích địch nhân, khiến địch nhân có sống cũng không thống khoái, không thích ý! Bọn chúng muốn ta chịu mọi khổ sở, ta lại càng phải sống khoan khoái, hoan lạc!”
“Thiếp vừa đối xử như vậy với chàng, chàng không ghi trong lòng là tốt rồi.”
“Đại nương!” Khi Thích Thiếu Thương cất tiếng gọi nàng, ngữ khí bèn chuyển thành nhu tình, rung động ruột gan người.
“Những người đó đến đây là do thiếp thỉnh bọn họ lại cứu viện. Mặc dù hầu hết bọn họ đều đòi thù lao, nhưng bọn họ đối với thiếp thực sự rất tốt…” Tức đại nương dịu dàng: “Trong bọn họ có người rất yêu thích thiếp. Người trong giang hồ vẫn tương trợ lẫn nhau lúc khó khăn hoạn nạn, bọn họ dù có đòi hỏi, cũng tịnh không đòi hỏi quá đáng.”
“Ta biết tâm ý của bọn họ đối với nàng, đại nương,” Thích Thiếu Thương đáp: “Ta thấy thần sắc của Mục tứ đệ thì đã hiểu được bảy tám phần. Thời gian qua, ta không ở bên cạnh nàng, đương nhiên nàng cần có bằng hữu tri giao.”
“Thiếp chỉ biết trong đầu chàng tràn đầy ngờ vực tâm ý của người ta;” Tức đại nương lườm gã, dịu dàng cười nói: “Chắc chắn thiếp không hề làm chuyện gì có lỗi với chàng. Không giống như chàng,” Nàng dùng một ngón tay ấn ấn cơ hồ muốn bẹp chóp mũi của gã, “ở bên ngoài làm đủ chuyện phong lưu tình ái, thế mà chẳng thấy đám nữ tử ấy vì an nguy của chàng mà xuất đầu lộ diện, chìa tay giúp đỡ chàng tí nào!”
Thích Thiếu Thương nhanh chóng chuyển đề tài: “Nhắc đến mới nhớ, không biết Mục lão tứ có thoát được không?”
Đương nhiên gã không biết Mục Cưu Bình vì cứu Lôi Quyển nên đã chết dưới tay Văn Trương và Thư Tự Tú. Hơn nữa, vì yểm hộ Lôi Quyển cùng Đường Vãn Từ, nên Thẩm Biên Nhi và Tần Vãn Tình cũng đều đã bị thiêu sống. Trong việc xử sự lúc lâm vào đại biến sinh tử tồn vong, không ngờ Lôi Quyển lại lựa chọn cùng một thái độ giống như Thích Thiếu Thương.
Trước tiên phải cầu sống sót!
Sau đó mới tính chuyện báo thù!
Không hẹn mà cách làm của hai người giống nhau.
Lẽ nào anh hùng và kiêu hùng, khi lâm nguy gặp nạn đều bất chấp tất cả, không từ một thủ đoạn nào như vậy sao? Chẳng lẽ những người này muốn sống sót đều cần người khác phải trả giá bằng cả sinh mạng của họ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.