Nghịch Tử Đế Thần

Chương 2

Linh Miêu Cô Cô

28/12/2016

Lục lại kí ức , tôi chỉ có thể vô lực khóc than mệnh mình quá xui xẻo , ngay từ nhỏ đã yếu ớt cộng thêm nhút nhát nên chẳng làm ra tích sự gì , cuộc sống mười chín năm trôi qua chỉ như cuốn phim vô vị lặp đi lặp lại không có gì mới mẻ , điều hối hận nhất chính là chưa kịp bù đắp gì cho bà đã phải chết rồi , đặc biệt là chết không đất dung thân .

Càng nghĩ càng bi quan, tôi gục đầu vào đầu gối đợi chờ lưỡi hái tử thần , bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu .

" Cô bé ..."

Giọng nói yếu ớt nhưng rất dịu dàng khiến tôi ngẩng đầu lên nhìn , cả người nhìn sơ đều dính bụi đất nhưng không khó để nhìn ra được dung mạo kiều diễm ẩn sau lớp bụi đó , và quần áo tuy rách rưới nhưng chất liệu dầy dặn hơn những nô lệ nơi đây , biểu thị người này không phải là tầng lớp thấp hèn, tôi do dự chút mới bâp bẹ nói ra ngôn ngữ mình đã học được chút ít " Cô ... gọi tôi?"

Người phụ nữ gật đầu rưng rưng lau nước mắt , nhỏ giọng khẩn cầu" Xin cô , hãy cứu lấy con tôi "

" Sao ?! ... " Tôi giật mình thốt , hoá ra cô ta còn một đứa con nhưng nhờ lớp vải che lại nên không ai phát giác.

" Đúng vậy , xin cô hãy cứu lấy con tôi , nó còn quá nhỏ , tôi không muốn nó bỏ mạng nơi này" Người phụ nữ ôm đứa bé dập đầu van xin .

" Không phải tôi không muốn giúp nhưng ... ngay cả bản thân tôi còn lo không xong , làm sao tôi có thể bảo vệ đứa bé đây "Tôi khổ não từ chối .

Cô ta lặng người đi , không biết bao lâu chợt lên tiếng " Tôi biết cách giúp cô thoát ra khỏi đây , chỉ cần cô hứa sẽ bảo vệ con tôi "

Tôi tuy nhút nhác nhưng không hề ngốc , nhận thấy có điểm kì lạ liền hỏi " Nếu đã biết , thế sao cô không trốn đi?''

Người phụ nữ chậm rãi vén váy lên , chìa ra đôi chân bị chặt đứt chỉ còn lại cặp đùi trơ xương làm câu trả lời " Tôi biết bản thân không duy trì được bao lâu , có chết hay không chỉ là điều sớm muộn , duy con tôi chỉ vừa chào đời không lâu , tôi không muốn nó bỏ xác nơi đây , nên xin cô rủ lòng thương ... cứu nó " Dứt lời cô ta ho ra máu ,sắc mặc càng lúc càng tái nhợt.



Tôi không phải bác sĩ nhưng cũng đoán được phần nào cô ta bị bệnh rất nặng , e là khó qua được ba ngày , nếu không nhận lời quả thật là lòng lang dạ sói , tôi thở dài nói " Được , tôi sẽ không để cho đứa bé chịu tổn thương nào ,cô đừng lo lắng..."

Nghe được câu trả lời mong đợi người phụ nữ mỉm cười gập người cảm tạ rối rít , chợt nâng tay đứa nhỏ lên cắn nhẹ , thấy tay đứa bé chảy máu tôi không bằng lòng định trách thì cô ta cũng đồng thời nâng tay tôi rạch một đường .

" Nhân danh thần Dreveus , con trai Riton của Voa kể từ giờ phút này sẽ trở thành con ruột của Nhâm Vi Kỳ , đời đời kiếp kiếp không một thế lực và sức mạnh nào có thể tách rời " Nói xong câu thần chú , cô ta để hai dòng máu hoà vào nhau , chấm vào giữa lồng ngực tôi và đứa bé .

Tôi ngạc nhiên hỏi '' Sao cô biết tên tôi ?''

Cô ta chỉ mỉm cười nói '' Tôi biết tất cả , cô bé không cần phải quan tâm nhiều đâu ''

Bỗng nhiên toàn thân tôi đau nhứt dữ dội , như đang bị ai lăng trì cắt từng mảnh thịt , ở nơi chấm đỏ kia tựa như có thứ nước gì đó chảy khắp thân thể , hòa nhập vào tận lục phủ ngũ tạng. Đến một lúc sau cơ thể mới dần bình thường trở lại , đáng ngạc nhiên là trong khi tôi đang đau đớn vật vã thì đứa bé kia không một tí mảy may gì ,thậm chí còn ngủ rất ngon là đằng khác .

Voa trao con mình vào lòng tôi , Riton được quấn khăn rất kỹ, tôi chậm chạp kéo tấm khăn ra , cơ thể nhóc hốc hác do ăn uống không đầy đủ , làn da vàng vọt thiếu sức sống , tôi xót xa vuốt ve làn da khô ráp kia , đột nhiên đôi mắt đang nhắm nghiền mở bật ra ,khiến tôi dừng động tác lại . Tôi nhớ bà ngoại luôn đeo một sợi dây chuyền ngọc bội rất đẹp, lúc đó tôi cho rằng chẳng có gì thay thế được vẻ đẹp lấp lánh đó , nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ viên ngọc đó còn thua xa đôi mắt này , một màu đỏ rượu vang tuyệt đẹp , tôi cảm thán.

Riton không như những đứa bé khác ngọ nguậy lung tung , đôi mắt đỏ rượu của nhóc chỉ nhìn tôi không rời , tôi bật cười hùa nhìn theo chọc ghẹo, nhưng không bao lâu tôi bối rối dời mắt , bởi vì càng nhìn tôi càng cảm giác linh hồn mình đang bị hút vào vậy. Nâng tay khẽ vỗ ngực , sao tim bất giác đập nhanh thế này .

Voa bên cạnh cẩn thận lên tiếng " Mau , nhân lúc bọn chúng thiếp đi , cô hãy trốn đi ! "

Cô ta đi tới cửa ngục , tay chạm vào ổ khoá to hơn một đầu người , ngay lập tức chốt khoá bung ra một cách thần kỳ , tôi nhớ không lầm ổ khoá này được thiết kế rất công phu , kể cả bọn quái vật mỗi lần muốn mở cũng phải xoay chìa khoá rất nhiều lần mới được , không ngờ chỉ cần một cái chạm nhẹ của cô ấy đã thành công.



" Nhanh lên , hãy chạy theo hướng mặt trăng xanh , hãy nhớ đừng để chúng đánh hơi được mùi của cô !" Voa không cho tôi kịp chất vấn, hạ giọng hối thúc.

" Còn cô thì sao , tôi không thể để mặc cô ở lại như vậy, hay là tôi cõng cô nhé " Mặc dù tư chất tôi nhút nhát nhưng sức mạnh thì có chút khoẻ , do ngày ngày phụ bà nâng hàng hoá nên có lẽ tôi sẽ cõng được cô ấy , vốn dĩ trọng lượng một người phụ nữ cũng không hề nặng lắm .

" Có tôi chỉ làm ngán đường hai người , cô cứ đi đi , số mạng tôi đã định hôm nay sẽ chấm dứt , cho dù thoát được cũng không qua được ngày mai " Cô ta mỉm cười nhưng giọng nói rất kiên định , không gì lung lay được .

Nói xong , cô ta vỗ nhẹ lên đầu Riton rồi đẩy tôi đi, tôi vừa định thần xoay người lại đã thấy ổ khoá kia đã khoá chốt lại từ lúc nào , tôi bàng hoàng ngước nhìn hỏi " Tại sao , cô không tin tôi sao ?" Thế chẳng khác nào tự sát.

Tôi thật lòng muốn đưa mẹ con họ ra khỏi nơi đây .

Voa thê lương lắc đầu nói" Không phải tôi không tin cô, nhưng kể từ giờ vận mệnh chỉ còn là của hai người , tôi chỉ là người ngoài ".

Tôi muốn thuyết phục lần nữa nhưng tiếng gầm gừ vang vọng khắp thung lũng báo hiệu bọn quái vật sắp tỉnh giấc, tôi đành ngầm ngùi ôm chặt đứa bé chạy đi .

" Ta biết ta chọn không lầm người "

Voa nhìn theo bóng lưng của Nhâm Vi Kỳ , rồi liếc nhìn ánh trăng xanh trên cao , nở nụ cười đắc thắng .

" Ngươi sẽ không ngờ con mình còn sống đâu nhỉ , một ngày nào đó ngươi sẽ chết dưới lưỡi kiếm của chính đứa con trai mình "

Khi đó tôi không ngờ vận mệnh mình chỉ vì cuộc trốn chạy này mà thay đổi toàn bộ ,và những điều kinh khủng còn đang chờ phía trước .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghịch Tử Đế Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook