Chương 22
Wolf
01/10/2023
Có được câu trả lời ưng ý, Nghiêm phu nhân cứ cười tủm tỉm mãi còn Nghiêm Trình đã lên phòng nghỉ ngơi từ lúc nào.
Nghiêm Trình tắm xong, trên người chỉ quấn đúng một chiếc khăn ngang người. Anh nằm trên giường, gọi điện cho Hàn Uyển Đình.
“Nghiêm Trình?”
“Ừ, anh đây.”
“Anh về tới nhà chưa?”
“Anh về rồi.”
“Ừ, vậy anh nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Trình nhìn thấy cô có ý định tắt máy đi liền vội vàng lên tiếng.
“Em không có gì muốn nói với anh à?”
“Hả, nói gì cơ ạ?”
“Nhớ anh không?”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy vẻ mặt như đang hờn dỗi của anh liền phì cười.
“Nghiêm tổng à, chúng ta vừa gặp nhau một tiếng trước đấy.”
“Vậy ý em là em không nhớ anh?”
“Nhớ, rất nhớ được chưa. Nhớ anh chết đi được. Anh đi sấy tóc đi rồi còn đi ngủ.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
“Tạm biệt, anh ngủ ngon.”
“Ừ, em ngủ ngon.”
Nghiêm Trình tắt điện thoại, rất nghe lời mà lôi từ trong tủ ra chiếc máy sấy tóc, găm điện rồi sấy khô mái tóc còn đọng nước của mình.
Sáng hôm sau, Nghiêm Trình lái xe đến đón Hàn Uyển Đình đến tập đoàn. Hàn Uyển Đình muốn anh dừng ở bên đường, cách tập đoàn một đoạn để mọi người không ý chú nhưng Nghiêm Trình dứt khoát gạt đi suy nghĩ của cô, một mạch lái xe vào cổng công ty.
Thấy Hàn Uyển Đình vẫn ngồi yên bất động trên xe, hoàn toàn không có ý định bước xuống, Nghiêm Trình liền lay lay người cô.
“Sao vậy? Em tính ngồi đây mãi à?”
“Anh xuống trước đi.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Anh đưa bạn gái anh đi làm có gì phải giấu diếm?”
“Nhưng thế này nhanh quá, em không thích ứng kịp.”
“Vậy ý giám đốc Hàn là...”
Hàn Uyển Đình thấy anh thay đổi cách xưng hô, nét mặt cũng hiện rõ vẻ không bằng lòng liền vội vàng đáp.
“Không phải.”
“Vậy thì xuống xe. Hay muốn anh bế em xuống?”
Không đợi Hàn Uyển Đình trả lời, Nghiêm Trình đã mở cửa bước xuống, anh vòng sang bên cạnh mở cửa, che chắn cho cô bước xuống.
“Nào.”
Hàn Uyển Đình không còn cách nào khác, cô chậm chạp đưa tay cho anh dìu xuống xe.
“Đưa tay cho anh.”
“Làm gì, đi bình thường không được sao?”
“Không.”
Thế là cả hai tay trong tay cùng bước vào, tất cả nhân viên ở đây đều há hốc mồm khi nhìn thấy chủ tịch của mình tay trong tay với giám đốc Hàn, cử chỉ của cả hai cực kỳ thân mật, điều mà trước nay chưa nhìn thấy anh làm với bất kỳ cô gái nào.
Mọi người được một phen bàn tán xôn xao, người thì bàn tán về mối quan hệ của cả hai, người thì trầm trồ trước độ đẹp đôi của họ.
“Chủ tịch của chúng ta yêu rồi sao? Trông họ mới đẹp đôi làm sao.”
“Đúng là trai tài gái sắc, thật ngưỡng mộ.”
“Thì ra chủ tịch chúng ta cũng có một vẻ mặt cưng chiều bạn gái như vậy, thật không thể tin nổi.”
Những lời to nhỏ của mọi người cả hai đều nghe rõ, nếu như Hàn Uyển Đình cảm thấy ngượng ngùng, chân bước cũng nhanh hơn như đang muốn trốn khỏi đám đông đang bàn tán về mình thì Nghiêm Trình lại có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
Đoạn đường từ sảnh chính đến phòng làm việc của cô chỉ mất vài phút nhưng Hàn Uyển Đình cảm thấy như rất thời gian đang trôi qua rất rất lâu.
Lên đến nơi, gương mặt Hàn Uyển Đình đã đỏ bừng lên như quả cà chua từ lúc nào, cô không thèm để ý đến Nghiêm Trình phía sau, một mạch chạy về phòng làm việc của mình.
Mặc Chi nhìn thấy gương mặt của cô đỏ ửng lên liền hỏi.
“Chị Uyển Đình, chị làm sao thế, mặt chị sao lại đỏ lên hết thế kia?”
“À, chị không sao.”
Mặc Chi nhìn thấy liền cười lớn, cô vừa cười vừa lên tiếng trêu Hàn Uyển Đình.
“Chủ tịch công khai nên chị xấu hổ sao?”
“Em... em biết?”
“Sao lại không ạ, cả tập đoàn đều biết, lý nào em lại không biết.”
“Ừ.” Hàn Uyển Đình cũng không biết nói gì hơn.
“Chị Uyển Đình, hai người quen nhau như thế nào ạ, chị kể em nghe được không?”
Hàn Uyển Đình đưa tay cốc vào trán của Mặc Chi.
“Á, đau, chị này.”
“Con bé này, đừng có ở đây bàn tán chuyện của chị, mau làm việc đi.”
“Được rồi, không trêu chị nữa, em làm việc đây.”
Hàn Uyển Đình cầm lấy điện thoại nhắn tin vào số điện thoại của Nghiêm Trình với dòng tin nhắn “Đều tại anh cả”, kèm theo đó là một loạt nhãn dán tức giận có, giận dỗi có.
Nghiêm Trình đang xem lại các công văn, nhìn thấy tin nhắn của cô liền nhanh chóng trả lời. Tin nhắn đã gửi đi nhưng vẫn không thấy cô trả lời, Nghiêm Trình liền quay sang trợ lý Trần.
“Gọi giám đốc Hàn vào gặp tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Trợ lý Trần khó hiểu, không phải ban sáng vừa tay trong tay rất hạnh phúc sao, giờ lại lạnh nhạt như vậy. Trợ lý Trần thầm thở dài nhưng cũng nhanh chóng làm theo lệnh. Trợ lý Trần đến phòng làm việc của cô.
“Giám đốc Hàn, chủ tịch cho gọi cô.”
“Có chuyện gì sao trợ lý Trần?”
“Tôi cũng không rõ, cô lên gặp ngài ấy đi.”
“Được rồi, cảm ơn anh.”
Kỳ thực Hàn Uyển Đình không muốn lên phòng làm việc của anh, nhưng ở tập đoàn anh chính là cấp trên, cô còn có thể không làm theo sao.
Hàn Uyển Đình chậm rãi lên phòng làm việc của anh, cô đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa. Giọng nói mà cô không hề muốn nghe lúc này vang lên.
“Vào đi.”
Hàn Uyển Đình đẩy cửa bước vào bên trong, cô nhìn về phía anh đang ngồi xem công văn, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Sếp Nghiêm cho gọi em có chuyện gì không?”
Nghiêm Trình tắm xong, trên người chỉ quấn đúng một chiếc khăn ngang người. Anh nằm trên giường, gọi điện cho Hàn Uyển Đình.
“Nghiêm Trình?”
“Ừ, anh đây.”
“Anh về tới nhà chưa?”
“Anh về rồi.”
“Ừ, vậy anh nghỉ ngơi đi.”
Nghiêm Trình nhìn thấy cô có ý định tắt máy đi liền vội vàng lên tiếng.
“Em không có gì muốn nói với anh à?”
“Hả, nói gì cơ ạ?”
“Nhớ anh không?”
Hàn Uyển Đình nhìn thấy vẻ mặt như đang hờn dỗi của anh liền phì cười.
“Nghiêm tổng à, chúng ta vừa gặp nhau một tiếng trước đấy.”
“Vậy ý em là em không nhớ anh?”
“Nhớ, rất nhớ được chưa. Nhớ anh chết đi được. Anh đi sấy tóc đi rồi còn đi ngủ.”
“Được rồi, em nghỉ ngơi đi.”
“Tạm biệt, anh ngủ ngon.”
“Ừ, em ngủ ngon.”
Nghiêm Trình tắt điện thoại, rất nghe lời mà lôi từ trong tủ ra chiếc máy sấy tóc, găm điện rồi sấy khô mái tóc còn đọng nước của mình.
Sáng hôm sau, Nghiêm Trình lái xe đến đón Hàn Uyển Đình đến tập đoàn. Hàn Uyển Đình muốn anh dừng ở bên đường, cách tập đoàn một đoạn để mọi người không ý chú nhưng Nghiêm Trình dứt khoát gạt đi suy nghĩ của cô, một mạch lái xe vào cổng công ty.
Thấy Hàn Uyển Đình vẫn ngồi yên bất động trên xe, hoàn toàn không có ý định bước xuống, Nghiêm Trình liền lay lay người cô.
“Sao vậy? Em tính ngồi đây mãi à?”
“Anh xuống trước đi.”
“Không.”
“Tại sao?”
“Anh đưa bạn gái anh đi làm có gì phải giấu diếm?”
“Nhưng thế này nhanh quá, em không thích ứng kịp.”
“Vậy ý giám đốc Hàn là...”
Hàn Uyển Đình thấy anh thay đổi cách xưng hô, nét mặt cũng hiện rõ vẻ không bằng lòng liền vội vàng đáp.
“Không phải.”
“Vậy thì xuống xe. Hay muốn anh bế em xuống?”
Không đợi Hàn Uyển Đình trả lời, Nghiêm Trình đã mở cửa bước xuống, anh vòng sang bên cạnh mở cửa, che chắn cho cô bước xuống.
“Nào.”
Hàn Uyển Đình không còn cách nào khác, cô chậm chạp đưa tay cho anh dìu xuống xe.
“Đưa tay cho anh.”
“Làm gì, đi bình thường không được sao?”
“Không.”
Thế là cả hai tay trong tay cùng bước vào, tất cả nhân viên ở đây đều há hốc mồm khi nhìn thấy chủ tịch của mình tay trong tay với giám đốc Hàn, cử chỉ của cả hai cực kỳ thân mật, điều mà trước nay chưa nhìn thấy anh làm với bất kỳ cô gái nào.
Mọi người được một phen bàn tán xôn xao, người thì bàn tán về mối quan hệ của cả hai, người thì trầm trồ trước độ đẹp đôi của họ.
“Chủ tịch của chúng ta yêu rồi sao? Trông họ mới đẹp đôi làm sao.”
“Đúng là trai tài gái sắc, thật ngưỡng mộ.”
“Thì ra chủ tịch chúng ta cũng có một vẻ mặt cưng chiều bạn gái như vậy, thật không thể tin nổi.”
Những lời to nhỏ của mọi người cả hai đều nghe rõ, nếu như Hàn Uyển Đình cảm thấy ngượng ngùng, chân bước cũng nhanh hơn như đang muốn trốn khỏi đám đông đang bàn tán về mình thì Nghiêm Trình lại có vẻ rất hưởng thụ cảm giác này.
Đoạn đường từ sảnh chính đến phòng làm việc của cô chỉ mất vài phút nhưng Hàn Uyển Đình cảm thấy như rất thời gian đang trôi qua rất rất lâu.
Lên đến nơi, gương mặt Hàn Uyển Đình đã đỏ bừng lên như quả cà chua từ lúc nào, cô không thèm để ý đến Nghiêm Trình phía sau, một mạch chạy về phòng làm việc của mình.
Mặc Chi nhìn thấy gương mặt của cô đỏ ửng lên liền hỏi.
“Chị Uyển Đình, chị làm sao thế, mặt chị sao lại đỏ lên hết thế kia?”
“À, chị không sao.”
Mặc Chi nhìn thấy liền cười lớn, cô vừa cười vừa lên tiếng trêu Hàn Uyển Đình.
“Chủ tịch công khai nên chị xấu hổ sao?”
“Em... em biết?”
“Sao lại không ạ, cả tập đoàn đều biết, lý nào em lại không biết.”
“Ừ.” Hàn Uyển Đình cũng không biết nói gì hơn.
“Chị Uyển Đình, hai người quen nhau như thế nào ạ, chị kể em nghe được không?”
Hàn Uyển Đình đưa tay cốc vào trán của Mặc Chi.
“Á, đau, chị này.”
“Con bé này, đừng có ở đây bàn tán chuyện của chị, mau làm việc đi.”
“Được rồi, không trêu chị nữa, em làm việc đây.”
Hàn Uyển Đình cầm lấy điện thoại nhắn tin vào số điện thoại của Nghiêm Trình với dòng tin nhắn “Đều tại anh cả”, kèm theo đó là một loạt nhãn dán tức giận có, giận dỗi có.
Nghiêm Trình đang xem lại các công văn, nhìn thấy tin nhắn của cô liền nhanh chóng trả lời. Tin nhắn đã gửi đi nhưng vẫn không thấy cô trả lời, Nghiêm Trình liền quay sang trợ lý Trần.
“Gọi giám đốc Hàn vào gặp tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Trợ lý Trần khó hiểu, không phải ban sáng vừa tay trong tay rất hạnh phúc sao, giờ lại lạnh nhạt như vậy. Trợ lý Trần thầm thở dài nhưng cũng nhanh chóng làm theo lệnh. Trợ lý Trần đến phòng làm việc của cô.
“Giám đốc Hàn, chủ tịch cho gọi cô.”
“Có chuyện gì sao trợ lý Trần?”
“Tôi cũng không rõ, cô lên gặp ngài ấy đi.”
“Được rồi, cảm ơn anh.”
Kỳ thực Hàn Uyển Đình không muốn lên phòng làm việc của anh, nhưng ở tập đoàn anh chính là cấp trên, cô còn có thể không làm theo sao.
Hàn Uyển Đình chậm rãi lên phòng làm việc của anh, cô đưa tay gõ nhẹ vào cánh cửa. Giọng nói mà cô không hề muốn nghe lúc này vang lên.
“Vào đi.”
Hàn Uyển Đình đẩy cửa bước vào bên trong, cô nhìn về phía anh đang ngồi xem công văn, nhẹ nhàng lên tiếng.
“Sếp Nghiêm cho gọi em có chuyện gì không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.