Chương 33: : Đừng Dọa Nàng, Cô Nhóc Của Tôi Sợ Biến Thái
Suruancha
06/11/2023
Đêm đã khuya, trăng sao thưa thớt.
Bữa tối gia đình lẽ ra tổ chức vào buổi trưa đã được dời sang 7 giờ tối.Hội trường Yên Kinh.
Bữa tiệc gia đình lúc này đã đi được nửa chặng đường, phần lớn những người có mặt trong phòng tiệc đều là người nhà họ Phó, người nhà và bạn bè đã là bạn bè lâu năm của nhà họ Phùng.
Vô Song thực sự muốn ra ngoài hít thở một hơi, bởi vì cô thực sự không thể ăn được nữa.
Không biết có phải chỉ là xui xẻo hay không mà đồ ăn tối nay hầu hết đều có màu trắng.Thế còn "súp lòng đỏ trứng muối, súp tôm đậu phụ, súp củ cải trắng và thịt bò, củ sen nhồi mật ong, đậu phụ Mapo..."
Đặc biệt là món cháo hoa quế thơm ngọt, món cháo hoa trắng được phủ một lớp nhân lớp hoa quế nhỏ rải rác.Vô Song không khỏi nghĩ đến món đồ ăn đặc sệt màu trắng đục mà cô đã nuốt trong xe trước đó...
Cô thực sự không thể ăn được.
"Là Tiểu Song?"
Trong tiếng ồn ào xa xa, đột nhiên có người gọi Vô Song.
Vô Song nhướng hàng mi dài và nhếch lên đôi môi đỏ mọng, cô đã nhìn thấy bức ảnh, đây chính là bà nội của Phó Vân ,Bà nội Phó, người đã chủ động gọi cô đến.
Bà nội của Phó Vân không hiểu sao luôn mỉm cười với Vô Song , nhưng bà lại bị con cháu quấy rầy trong suốt bữa tiệc.Lúc này, cuối cùng cô cũng được tự do, vội vàng để cho người đở bà đi tới.
Sầm Mai Khê nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vô Song với vẻ mặt háo hức, tuy đã già nhưng bà vẫn tràn đầy nghị lực và tinh thần.
"Vừa rồi ta bận rộn, hiện tại có cơ hội nhìn con .Đứa bé ngoan, conlà hôn thê của Vân Nhi sao? Trước đây ta chỉ nhìn thấy ảnh của ngươi, hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy."
Phó lão phu nhân Sầm Mai Khê nói với một nụ cười và khuôn mặt hiền lành
Hôn Thê?
Khi Vô Song nghe thấy điều này, khóe miệng giật một cái, trong bụng khiếp sợ không thôi.Cô lặng lẽ liếc nhìn Phó Vân , người đang bị mời rượu ở phía xa,tình cờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thấy đối phương bình tĩnh không hề bối rối, Vô Song đành phải chửi rủa, ngoài cười nhưng trong lòng lại bất mãn.
Bây giờ cô mới hiểu, khó trách bà nội nhất quyết muốn gặp cô nên mới nói ra, một gia tộc danh giá sao có thể gặp được một cô bạn gái không rõ lai lịch? Xem ra là vì Phó Vân nói cô là vợ sắp cưới của anh.
"Chào bà nội." Vô Song gật đầu chào rồi bình tĩnh bước tới.
Sầm Mai Khê nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vô Song , mỉm cười nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Ừ, cô ấy xinh đẹp và ngoan ngoãn, nhưng lại quá gầy."
Lúc này, một hai mẹ con bước vào phòng tiệc, đột nhiên mỉm cười, nói:"Mẹ,không chỉ xinh đẹp,có hông tròn và eo thon,nhìn là biết dễ sinh đẻ"
Sầm Mai Khê quay lại, liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới , kiên nhẫn giải thích với Vô Song : "Tiểu Song, đây là dì thứ hai của Phó Hàm . Phía sau cô ấy là em họ của Vân nhi,cũng là con gái của cô phó con tên Tô Điềm. Tôi nghe Vân Nhi nói nó lớn hơn con vài tuổi ."
Vô Song nghe vậy, má cô hơi Đỏ lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, "Chào dì Phó, chào chị."
Đôi mắt của Phó Hàm vẫn dịu dàng và ngấn nước, nhưng Tô Điềm ở bên cạnh lại nở một nụ cười gượng gạo và nhìn có chút không tự nhiên.Mặc dù điều này khiến mắt Vô Song lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ nhưng cô không nghĩ nhiều về nó.
Cô chỉ muốn thở nhanh một chút, cô đơn hai mươi năm, cô thực sự không biết phải đối mặt thế nào, để có thể làm một cách hoàn hảo, làm hài lòng những người lớn tuổi.
Dù hiện tại sảnh tiệc đang đông đúc và ồn ào nhưng rõ ràng Vô Song đang ở đây,
Bữa tối gia đình lẽ ra tổ chức vào buổi trưa đã được dời sang 7 giờ tối.Hội trường Yên Kinh.
Bữa tiệc gia đình lúc này đã đi được nửa chặng đường, phần lớn những người có mặt trong phòng tiệc đều là người nhà họ Phó, người nhà và bạn bè đã là bạn bè lâu năm của nhà họ Phùng.
Vô Song thực sự muốn ra ngoài hít thở một hơi, bởi vì cô thực sự không thể ăn được nữa.
Không biết có phải chỉ là xui xẻo hay không mà đồ ăn tối nay hầu hết đều có màu trắng.Thế còn "súp lòng đỏ trứng muối, súp tôm đậu phụ, súp củ cải trắng và thịt bò, củ sen nhồi mật ong, đậu phụ Mapo..."
Đặc biệt là món cháo hoa quế thơm ngọt, món cháo hoa trắng được phủ một lớp nhân lớp hoa quế nhỏ rải rác.Vô Song không khỏi nghĩ đến món đồ ăn đặc sệt màu trắng đục mà cô đã nuốt trong xe trước đó...
Cô thực sự không thể ăn được.
"Là Tiểu Song?"
Trong tiếng ồn ào xa xa, đột nhiên có người gọi Vô Song.
Vô Song nhướng hàng mi dài và nhếch lên đôi môi đỏ mọng, cô đã nhìn thấy bức ảnh, đây chính là bà nội của Phó Vân ,Bà nội Phó, người đã chủ động gọi cô đến.
Bà nội của Phó Vân không hiểu sao luôn mỉm cười với Vô Song , nhưng bà lại bị con cháu quấy rầy trong suốt bữa tiệc.Lúc này, cuối cùng cô cũng được tự do, vội vàng để cho người đở bà đi tới.
Sầm Mai Khê nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vô Song với vẻ mặt háo hức, tuy đã già nhưng bà vẫn tràn đầy nghị lực và tinh thần.
"Vừa rồi ta bận rộn, hiện tại có cơ hội nhìn con .Đứa bé ngoan, conlà hôn thê của Vân Nhi sao? Trước đây ta chỉ nhìn thấy ảnh của ngươi, hiện tại cuối cùng cũng nhìn thấy."
Phó lão phu nhân Sầm Mai Khê nói với một nụ cười và khuôn mặt hiền lành
Hôn Thê?
Khi Vô Song nghe thấy điều này, khóe miệng giật một cái, trong bụng khiếp sợ không thôi.Cô lặng lẽ liếc nhìn Phó Vân , người đang bị mời rượu ở phía xa,tình cờ chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh.
Thấy đối phương bình tĩnh không hề bối rối, Vô Song đành phải chửi rủa, ngoài cười nhưng trong lòng lại bất mãn.
Bây giờ cô mới hiểu, khó trách bà nội nhất quyết muốn gặp cô nên mới nói ra, một gia tộc danh giá sao có thể gặp được một cô bạn gái không rõ lai lịch? Xem ra là vì Phó Vân nói cô là vợ sắp cưới của anh.
"Chào bà nội." Vô Song gật đầu chào rồi bình tĩnh bước tới.
Sầm Mai Khê nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Vô Song , mỉm cười nhìn cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Ừ, cô ấy xinh đẹp và ngoan ngoãn, nhưng lại quá gầy."
Lúc này, một hai mẹ con bước vào phòng tiệc, đột nhiên mỉm cười, nói:"Mẹ,không chỉ xinh đẹp,có hông tròn và eo thon,nhìn là biết dễ sinh đẻ"
Sầm Mai Khê quay lại, liếc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang đi tới , kiên nhẫn giải thích với Vô Song : "Tiểu Song, đây là dì thứ hai của Phó Hàm . Phía sau cô ấy là em họ của Vân nhi,cũng là con gái của cô phó con tên Tô Điềm. Tôi nghe Vân Nhi nói nó lớn hơn con vài tuổi ."
Vô Song nghe vậy, má cô hơi Đỏ lên, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, "Chào dì Phó, chào chị."
Đôi mắt của Phó Hàm vẫn dịu dàng và ngấn nước, nhưng Tô Điềm ở bên cạnh lại nở một nụ cười gượng gạo và nhìn có chút không tự nhiên.Mặc dù điều này khiến mắt Vô Song lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ nhưng cô không nghĩ nhiều về nó.
Cô chỉ muốn thở nhanh một chút, cô đơn hai mươi năm, cô thực sự không biết phải đối mặt thế nào, để có thể làm một cách hoàn hảo, làm hài lòng những người lớn tuổi.
Dù hiện tại sảnh tiệc đang đông đúc và ồn ào nhưng rõ ràng Vô Song đang ở đây,
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.