Chương 59: Quay đầu là ngõ cụt.
Erly
14/09/2023
Quách Mẫn Nghi chỉ nói đúng một câu, phía bên kia Hắc Phàm không đáp lại,
cũng không hỏi han hay tắt máy. Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, phía sau
lưng cô đã truyền đến những âm thanh bàn tán xôn xao.
Cảm nhận được hơi người quen thuộc càng lúc càng gần, Quách Mẫn Nghi bất giác vừa hạ điện thoại vừa ngoái đầu kiểm tra.
Quả nhiên, Hắc Phàm đã có mặt ở nơi đây từ sớm.
Khác với dáng vẻ nhún nhường của Hắc Phàm dành riêng cho Quách Mẫn Nghi trước đó, sắc mặt anh hiện tại vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt cũng toát lên sự lạnh lẽo hướng về phía bà Quách và Quách Mân.
Khi nhìn thấy Hắc Phàm đến bên cạnh Quách Mẫn Nghi, cả bà Quách lẫn Quách Mân đều ngạc nhiên đến đứng hình. Ngay cả vợ Quách Mân suốt buổi ngồi ở góc nhà không can ngăn, giờ đây cũng bị sự hào nhoáng bên ngoài của Hắc Phàm làm cho bật dậy.
Hắc Phàm hờ hững liếc qua di ảnh của lão Quách, tiếp đó nhìn một lượt qua căn nhà cũ oi nóng, cuối cùng dừng tầm mắt ở chỗ bà Quách và Quách Mân đứng đối diện.
Sự im lặng đến ngột ngạt kéo dài không quá lâu, Hắc Phàm mất kiên nhẫn lên tiếng: “Chồng của bà qua đời, có lẽ hợp đồng năm xưa bà đã cầm được trong tay. Trong vòng ba ngày, nếu như không đền bù đủ số tiền vi phạm hợp đồng...”
Càng về sau, giọng nói của Hắc Phàm càng chậm lại, anh chợt xoay đầu nhìn Quách Mẫn Nghi bên cạnh, nhẹ nhàng chạm những khớp ngón tay lên gò má cô, sau đó mới từ tốn tiếp lời: “Thêm tiền thuốc men chữa trị vết thương của cô ấy. Thì đích thân tôi, sẽ cho người lo chu toàn tang lễ của nhà họ Quách.”
Bị đe dọa, thái độ hùng hổ của Quách Mân liền quay trở lại, hắn ta sấn đến chỗ Hắc Phàm, trừng mắt gằn giọng thách thức: “Cậu hù dọa ai vậy?”
Thấy Quách Mân hành động thiếu suy nghĩ, bà Quách và vợ hắn ta vội ôm hắn giữ lại nhằm tránh gây ra chuyện không đáng có.
Trái ngược với bộ dạng nóng nảy của Quách Mân, Hắc Phàm vẫn tỏ ra thờ ơ, chỉ khẽ nhếch nhẹ môi ẩn ý: “Người đầu tiên nằm xuống, chắc chắn là anh đấy, anh vợ à.”
Ngay khi Hắc Phàm vừa dứt lời, không chỉ Quách Mân mà bà Quách lẫn vợ hắn ta đều kinh ngạc trố mắt. Tuy nhiên không để bọn họ có cơ hội biết quá nhiều về mối quan hệ giữa Quách Mẫn Nghi với Hắc Phàm hiện tại, nói xong anh liền nắm tay cô quay người rời khỏi.
Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi còn chưa đi khỏi tầm mắt, vợ Quách Mân đã cau có hằn hộc đá vào chân hắn ta, gắt gỏng chỉ trích: “Tôi đã nói với anh từ từ, anh làm rùm beng lên giờ được gì. Nếu em gái anh thật sự được gả vào nhà hào môn, một xu nó cũng không thèm bố thí cho anh!”
Dù đã ra đến cổng, thế nhưng tiếng tranh cãi trong nhà vẫn không ngừng vang lên. Trước lúc bước vào xe đang mở sẵn cửa, Quách Mẫn Nghi bất giác đứng yên, chậm chạp quay đầu nhìn lại căn nhà chứa đầy sự tổn thương kia.
Đứng bên cạnh Quách Mẫn Nghi, dõi theo từng ánh mắt và nét mặt của cô, Hắc Phàm khẽ giơ tay chạm vào thắt lưng như muốn thúc giục cô lên xe.
Mi mắt Quách Mẫn Nghi vô thức chớp vội kìm nén cảm xúc, sau đó dứt khoát buông bỏ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Quách Mẫn Nghi ngồi cùng Hắc Phàm ở ghế sau, cả hai đồng thời yên lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng mở lời trước.
Bất chợt, vào lúc Hắc Phàm mải mê nghĩ về việc xử lý người nhà của Quách Mẫn Nghi, bàn tay anh đang đặt trên đùi bỗng bị nắm lấy. Khi anh nhìn qua, điều nhanh nhất anh nhận ra là nụ cười gượng gạo hiện hữu trên môi cô.
Hai mắt Quách Mẫn Nghi đã đỏ lên, tuy rưng rưng nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ không rơi lệ. Cô cong môi mỉm cười một cách miễn cưỡng, nhỏ giọng run rẩy: “Lần này... chúng ta xem như huề... được không?”
Hắc Phàm nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đầy chịu đựng của Quách Mẫn Nghi, dù rất muốn vỗ về cô, thế nhưng anh vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định ban đầu.
“Nếu em muốn anh bỏ qua cho bọn họ, thì rất tiếc anh không làm được.”
Hắc Phàm vừa dứt câu, Quách Mẫn Nghi đã vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không... em... biết chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho những người đã đối xử tệ với em. Nhưng mà... em chỉ muốn xin anh... ngoại trừ mẹ em ra, những người còn lại anh muốn làm gì em cũng không ngăn cản.”
Vốn tưởng với sự chân thành của Quách Mẫn Nghi sẽ khiến Hắc Phàm mềm lòng. Nhưng hoàn toàn trái ngược lại, thái độ của anh khi nghe cô nhắc về bà Quách chỉ càng thêm khó chịu.
“Mẫn Nghi à, anh bao dung, nhường nhịn em vì anh yêu em, đã rất nhiều lần anh nhắm mắt làm ngơ khi em lén anh đi gặp bà ta, thậm chí còn vét sạch tiền tiết kiệm cho bà ta. Anh không tiếc tiền cho em, cũng không tiếc cơ hội để có thể làm em vui vẻ, nhưng anh tuyệt đối không muốn có một vết nhơ nào trong quá khứ bám lấy em.”
Đến giây phút này, cảm xúc trong Quách Mẫn Nghi vỡ oà, cô mất đi sự khống chế về lý trí, chỉ biết tức tưởi thốt lên: “Vậy anh bắt em phải làm sao đây... trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu giết người sinh ra mình sao?”
Hắc Phàm im lặng không đáp, còn cố tình quay mặt sang chỗ khác nhằm tỏ rõ động thái không thuận theo.
Tuy nhiên Quách Mẫn Nghi vẫn không từ bỏ, cô vẫn nắm chặt lấy tay Hắc Phàm như muốn van nài, chỉ có thể dùng tất cả sự thật lòng bày tỏ.
“Trước đây em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh luôn ngăn cấm em gặp lại người nhà, hôm nay thì em đã hiểu, hiểu vô cùng rõ.”
Nói ra được suy nghĩ trong lòng, cảm xúc trong Quách Mẫn Nghi dần ổn định lại. Cô nhìn thẳng vào Hắc Phàm không chút né tránh, lời nói ra cũng đầy kiên định.
“Từ bé đến khi gặp được anh, mẹ chưa từng ghét bỏ hay đối xử tệ với em, nên việc em xin anh đừng động đến bà ấy, không phải là vì em muốn tiếp tục làm trái ý anh. Mà là vì dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cũng không thể nào bỏ qua ơn sinh thành.”
Dừng lại một chút, Quách Mẫn Nghi khẽ lay Hắc Phàm, đợi đến khi anh chịu quay mặt lại, cô mới mỉm cười tiếp lời: “Gia đình của em, người nhà của em, chỉ có duy nhất một mình anh thôi.”
Cảm nhận được hơi người quen thuộc càng lúc càng gần, Quách Mẫn Nghi bất giác vừa hạ điện thoại vừa ngoái đầu kiểm tra.
Quả nhiên, Hắc Phàm đã có mặt ở nơi đây từ sớm.
Khác với dáng vẻ nhún nhường của Hắc Phàm dành riêng cho Quách Mẫn Nghi trước đó, sắc mặt anh hiện tại vô cùng nghiêm nghị, ánh mắt cũng toát lên sự lạnh lẽo hướng về phía bà Quách và Quách Mân.
Khi nhìn thấy Hắc Phàm đến bên cạnh Quách Mẫn Nghi, cả bà Quách lẫn Quách Mân đều ngạc nhiên đến đứng hình. Ngay cả vợ Quách Mân suốt buổi ngồi ở góc nhà không can ngăn, giờ đây cũng bị sự hào nhoáng bên ngoài của Hắc Phàm làm cho bật dậy.
Hắc Phàm hờ hững liếc qua di ảnh của lão Quách, tiếp đó nhìn một lượt qua căn nhà cũ oi nóng, cuối cùng dừng tầm mắt ở chỗ bà Quách và Quách Mân đứng đối diện.
Sự im lặng đến ngột ngạt kéo dài không quá lâu, Hắc Phàm mất kiên nhẫn lên tiếng: “Chồng của bà qua đời, có lẽ hợp đồng năm xưa bà đã cầm được trong tay. Trong vòng ba ngày, nếu như không đền bù đủ số tiền vi phạm hợp đồng...”
Càng về sau, giọng nói của Hắc Phàm càng chậm lại, anh chợt xoay đầu nhìn Quách Mẫn Nghi bên cạnh, nhẹ nhàng chạm những khớp ngón tay lên gò má cô, sau đó mới từ tốn tiếp lời: “Thêm tiền thuốc men chữa trị vết thương của cô ấy. Thì đích thân tôi, sẽ cho người lo chu toàn tang lễ của nhà họ Quách.”
Bị đe dọa, thái độ hùng hổ của Quách Mân liền quay trở lại, hắn ta sấn đến chỗ Hắc Phàm, trừng mắt gằn giọng thách thức: “Cậu hù dọa ai vậy?”
Thấy Quách Mân hành động thiếu suy nghĩ, bà Quách và vợ hắn ta vội ôm hắn giữ lại nhằm tránh gây ra chuyện không đáng có.
Trái ngược với bộ dạng nóng nảy của Quách Mân, Hắc Phàm vẫn tỏ ra thờ ơ, chỉ khẽ nhếch nhẹ môi ẩn ý: “Người đầu tiên nằm xuống, chắc chắn là anh đấy, anh vợ à.”
Ngay khi Hắc Phàm vừa dứt lời, không chỉ Quách Mân mà bà Quách lẫn vợ hắn ta đều kinh ngạc trố mắt. Tuy nhiên không để bọn họ có cơ hội biết quá nhiều về mối quan hệ giữa Quách Mẫn Nghi với Hắc Phàm hiện tại, nói xong anh liền nắm tay cô quay người rời khỏi.
Hắc Phàm và Quách Mẫn Nghi còn chưa đi khỏi tầm mắt, vợ Quách Mân đã cau có hằn hộc đá vào chân hắn ta, gắt gỏng chỉ trích: “Tôi đã nói với anh từ từ, anh làm rùm beng lên giờ được gì. Nếu em gái anh thật sự được gả vào nhà hào môn, một xu nó cũng không thèm bố thí cho anh!”
Dù đã ra đến cổng, thế nhưng tiếng tranh cãi trong nhà vẫn không ngừng vang lên. Trước lúc bước vào xe đang mở sẵn cửa, Quách Mẫn Nghi bất giác đứng yên, chậm chạp quay đầu nhìn lại căn nhà chứa đầy sự tổn thương kia.
Đứng bên cạnh Quách Mẫn Nghi, dõi theo từng ánh mắt và nét mặt của cô, Hắc Phàm khẽ giơ tay chạm vào thắt lưng như muốn thúc giục cô lên xe.
Mi mắt Quách Mẫn Nghi vô thức chớp vội kìm nén cảm xúc, sau đó dứt khoát buông bỏ.
Chiếc xe từ từ lăn bánh, Quách Mẫn Nghi ngồi cùng Hắc Phàm ở ghế sau, cả hai đồng thời yên lặng một lúc lâu, không ai lên tiếng mở lời trước.
Bất chợt, vào lúc Hắc Phàm mải mê nghĩ về việc xử lý người nhà của Quách Mẫn Nghi, bàn tay anh đang đặt trên đùi bỗng bị nắm lấy. Khi anh nhìn qua, điều nhanh nhất anh nhận ra là nụ cười gượng gạo hiện hữu trên môi cô.
Hai mắt Quách Mẫn Nghi đã đỏ lên, tuy rưng rưng nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ không rơi lệ. Cô cong môi mỉm cười một cách miễn cưỡng, nhỏ giọng run rẩy: “Lần này... chúng ta xem như huề... được không?”
Hắc Phàm nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đầy chịu đựng của Quách Mẫn Nghi, dù rất muốn vỗ về cô, thế nhưng anh vẫn kiên quyết giữ nguyên ý định ban đầu.
“Nếu em muốn anh bỏ qua cho bọn họ, thì rất tiếc anh không làm được.”
Hắc Phàm vừa dứt câu, Quách Mẫn Nghi đã vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không... em... biết chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho những người đã đối xử tệ với em. Nhưng mà... em chỉ muốn xin anh... ngoại trừ mẹ em ra, những người còn lại anh muốn làm gì em cũng không ngăn cản.”
Vốn tưởng với sự chân thành của Quách Mẫn Nghi sẽ khiến Hắc Phàm mềm lòng. Nhưng hoàn toàn trái ngược lại, thái độ của anh khi nghe cô nhắc về bà Quách chỉ càng thêm khó chịu.
“Mẫn Nghi à, anh bao dung, nhường nhịn em vì anh yêu em, đã rất nhiều lần anh nhắm mắt làm ngơ khi em lén anh đi gặp bà ta, thậm chí còn vét sạch tiền tiết kiệm cho bà ta. Anh không tiếc tiền cho em, cũng không tiếc cơ hội để có thể làm em vui vẻ, nhưng anh tuyệt đối không muốn có một vết nhơ nào trong quá khứ bám lấy em.”
Đến giây phút này, cảm xúc trong Quách Mẫn Nghi vỡ oà, cô mất đi sự khống chế về lý trí, chỉ biết tức tưởi thốt lên: “Vậy anh bắt em phải làm sao đây... trơ mắt nhìn người đàn ông mình yêu giết người sinh ra mình sao?”
Hắc Phàm im lặng không đáp, còn cố tình quay mặt sang chỗ khác nhằm tỏ rõ động thái không thuận theo.
Tuy nhiên Quách Mẫn Nghi vẫn không từ bỏ, cô vẫn nắm chặt lấy tay Hắc Phàm như muốn van nài, chỉ có thể dùng tất cả sự thật lòng bày tỏ.
“Trước đây em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh luôn ngăn cấm em gặp lại người nhà, hôm nay thì em đã hiểu, hiểu vô cùng rõ.”
Nói ra được suy nghĩ trong lòng, cảm xúc trong Quách Mẫn Nghi dần ổn định lại. Cô nhìn thẳng vào Hắc Phàm không chút né tránh, lời nói ra cũng đầy kiên định.
“Từ bé đến khi gặp được anh, mẹ chưa từng ghét bỏ hay đối xử tệ với em, nên việc em xin anh đừng động đến bà ấy, không phải là vì em muốn tiếp tục làm trái ý anh. Mà là vì dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, em cũng không thể nào bỏ qua ơn sinh thành.”
Dừng lại một chút, Quách Mẫn Nghi khẽ lay Hắc Phàm, đợi đến khi anh chịu quay mặt lại, cô mới mỉm cười tiếp lời: “Gia đình của em, người nhà của em, chỉ có duy nhất một mình anh thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.