Chương 121: (+): Trạc Thanh PN(9)Nàng có muốn hái sen?
Thời Vi Nguyệt Thượng
05/05/2021
Trạc Thanh vội vã bỏ đi, thái độ lạnh nhạt đã nói cho Diệp Thấm Minh biết, tình cảm này chỉ là nàng đơn phương mà thôi. Nàng ấy là tam giới tôn thần, cao quý vô cùng, vạn năm chưa từng động phàm tâm, làm sao sẽ yêu thích nàng một cây trà yêu?
Nghĩ đến đây, Diệp Thấm Minh ngực buồn đau đến khó chịu. Mới vừa rồi nàng cố ý nương ảo cảnh mà xúc động hôn Trạc Thanh, loại tư vị này...Diệp Thấm Minh tim lại đập dồn dập lên, thật sự là không thể nào diễn tả, chỉ biết là hương vị kia thâm nhập vào cốt tủy, sẽ khiến nàng nghiện.
Mới vừa rồi trong huyễn cảnh, Trạc Thanh đối với nàng dịu dàng cười, lại ôm lấy nàng cùng nhau ngã xuống, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch, lại mang theo tia phong tình khó mà cưỡng lại.
Diệp Thấm Minh tâm tư giấu thật sâu dưới đáy lòng, đã bị Trạc Thanh câu đến hoàn toàn vỡ đê. Ánh sáng trong nháy mắt bị tịch diệt, bạch y rơi xuống, hương sen thơm ngát, một trì hoa sen hoàn toàn nở rộ, mà đôi mắt người dưới thân lấp lánh ánh sao, đẹp không gì tả được.
Nàng bị mỹ cảnh trước mắt dụ hoặc, đã phân không rõ mộng tưởng và hiện thực, theo động tác người kia mà phóng túng chính mình, đồng dạng Trạc Thanh cũng hoàn toàn dung túng nàng, tùy ý nàng mang theo nàng ấy trầm luân.
Ở các nàng cùng nhau bước lên đỉnh phong, ảo cảnh mỹ diệu đột nhiên tan biến, thay vào đó là Trạc Thanh gương mặt lạnh nhạt, đẩy nàng ra liền phất ống tay áo rời đi. Cảnh trong mơ cùng hiện thực tương phản gay gắt, để Diệp Thấm Minh một trái tim đều nhanh tan vỡ.
Lúc ấy được ăn cả ngã về không, liều mạng xông tới cường hôn nàng ấy, kết cục cũng không tốt, Diệp Thấm Minh có chính mình kiêu ngạo, lại như thế nào da mặt dày, bị người mình thích lạnh nhạt nàng cũng sẽ chịu không nổi. Vì thế xoắn xuýt nửa ngày, nàng cũng không đến từ biệt Trạc Thanh, liền trực tiếp trở về Yêu giới.
Trạc Thanh lúc ấy chỉ là hoảng thần, thật lâu ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, nàng một trái tim treo cũng không cách nào bình tĩnh được. Đây là lần đầu tiên nàng tư duy mất đi khống chế, luôn nhịn không được nhớ đến vừa rồi Diệp Thấm Minh triền lại đây hôn, đôi môi mềm mại kia tựa hồ không chỉ hôn lên môi nàng, còn chạm đến đáy lòng nàng, để một trái tim vạn năm chưa từng loạn qua, run rẩy lợi hại.
Môi mơ hồ còn có chút tê dại, Trạc Thanh gương mặt nóng lên, vừa rồi Diệp Thấm Minh là bị ảo cảnh ảnh hưởng, nhưng nàng lại hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc nàng ấy hôn nàng, nàng cả người đều có chút choáng váng, nụ hôn ngọt thanh so với phía trước nàng phẩm qua linh trà còn muốn mỹ diệu, để nàng căn bản không suy nghĩ được gì khác, chỉ có thể thuận theo, không muốn bỏ sót, lại vô cùng luyến tiếc.
Suy nghĩ càng ngày càng loạn, Trạc Thanh hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt, đem ý niệm lung tung rối loạn kia áp xuống, nàng không thể như vậy. Diệp Thấm Minh chỉ là nhất thời bị ảo cảnh dẫn đường, cho nên mới hành động như vậy, cũng không phải là nàng ấy thật lòng muốn nàng.
Các nàng mới quen biết mấy tháng, vài lần gặp gỡ, những chuyện trong dĩ vãng chỉ có một mình nàng nhớ rõ, mà nàng ấy vẫn luôn chán ghét chính mình, làm sao sẽ đối mình nảy sinh loại tình cảm này.
Nàng không ngừng thuyết phục chính mình, cấp bản thân tưới nước lạnh, hồi lâu mới đem Diệp Thấm Minh nhấc lên sóng gió áp xuống. Chỉ là kia một viên tâm tư đã áp không nổi nữa, nàng thật hy vọng Diệp Thấm Minh thanh tỉnh, cũng sẽ như vậy... Như vậy quấn lấy nàng.
Nàng còn không biết nên làm sao đối diện Diệp Thấm Minh, bước chân vô thức đi về hướng Đông viện, đã thấy Phong Sóc từ bên kia lững thững đi qua.
"Bái kiến Thần Quân."
"Ân, muộn thế này đến đây, là có chuyện gấp?"
Phong Sóc thoáng nhìn sắc mặt nàng, do dự nói: "Thứ lỗi thuộc hạ mạo muội, Thần Quân cùng Diệp cô nương chính là đang cãi nhau?"
Trạc Thanh thần sắc có chút vi diệu, khẽ liếc Phong Sóc: "Chúng ta chưa từng có bất hòa, nhưng có chuyện gì?"
Thần Quân như vậy tràn đầy ý vị, Phong Sóc vẫn là lần đầu chứng kiến. Mấy ngày nay nàng thấy rất rõ ràng, Thần Quân trước giờ tuy đối thế nhân ôn nhu, nhưng là đối Diệp cô nương lại hoàn toàn khác biệt, vô hạn sủng nịch, nghĩ đến Thần Quân là thực thích người kia.
"Chính là Thần Quân......" Phong Sóc dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Diệp cô nương không nói một lời, liền rời đi rồi."
Trạc Thanh thoáng giật mình, sắc mặt đều nhanh biến đổi: "Nàng đi rồi? Vì cái gì?" Nói xong nàng lại tự mình ý thức được nguyên do, tức khắc cảm xúc chìm xuống, trầm mặc thật lâu, "Ta đã biết, ngươi trước về nghỉ ngơi đi."
Phong Sóc thấy nàng tâm tình không tốt, không nghĩ quấy rầy nàng, thấp giọng ứng liền rời đi. Thần Quân cùng Diệp cô nương rốt cuộc là làm sao vậy, mấy ngày nay vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, cả ngày dính một khối, có lần nàng còn thấy Diệp cô nương ngồi trên đùi Thần Quân đùa giỡn, làm sao bỗng nhiên rời đi rồi.
Từ lúc Diệp Thấm Minh không chào hỏi liền rời đi, Trạc Thanh hứng thú vẫn luôn không cao, tuy rằng trong mắt đám người Phong Sóc, Thần Quân vẫn là như xưa, một mình ngồi ở bên hồ sen đọc sách hoặc minh tưởng, an tĩnh vô cùng, nhưng lúc dâng trà đến, Phong Sóc rõ ràng cảm giác được Thần Quân không vui.
Không chỉ là mặt ủ mày chau, thần thái động tác đều có chút thiếu sức sống, càng kỳ quái chính là, Thần Quân thế nhưng bắt đầu tự mình đi dưỡng nhóm cây trà thu thập được từ nhân gian, có khi một mình trong vườn trà cả ngày, khi trở về sẽ mang theo một ít búp trà mới nở, tự mình ngâm trà.
Lúc Phong Sóc bưng trà cụ đến, Trạc Thanh đang một người ngồi trong đình chơi cờ vây, nàng thoáng ngừng tay, ý bảo Phong Sóc đặt khay trà xuống, liền tự mình pha trà.
"Đây là búp trà mới, là Thủy Thần đi Đông Hoang tìm được. Gốc trà này đã sống mấy ngàn năm, có thể tính là linh trà, ngươi nếm thử xem."
Phong Sóc theo hầu nàng rất nhiều năm, đã là mưa dầm thấm đất, tự nhiên đối phẩm trà hiểu biết cũng không ít, ngửi được trà hương liền biết trà ngon, liền ngồi xuống, nâng tách trà lên cẩn thận phẩm.
Nàng cúi đầu uống, bên kia Trạc Thanh lại từ trong vạt áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, cẩn thận nhón ngón tay lấy vài búp trà để vào trong tách, Phong Sóc vốn đang uống trà cũng không để ý, thẳng đến ngửi được một cỗ trà hương khác lạ.
Cho dù trong miệng Phong Sóc còn lưu lại dư vị tách trà vừa rồi, cũng là thượng phẩm, nhưng rất nhanh bị cỗ trà hương trước mắt làm át đi, hương thơm thanh nhã theo làn khói đưa, không nồng đậm nhưng thật sự độc đáo, để nàng nhất thời ánh mắt sáng lên.
Trạc Thanh ngâm trà trong tách bạch ngọc, màu trà trong trẻo màu sắc cực kỳ đẹp, theo động tác của nàng đưa qua, trà hương tỏa ra càng thêm tươi mát.
"Trà ngươi vừa uống, nếu so với trà này, như thế nào?" Trạc Thanh thần sắc đạm nhiên, nhưng khi nói lời này, ánh mắt nàng lại có một tia ý vị. Phong Sóc rất hiểu nàng, dĩ nhiên nhận ra là nàng đang vui vẻ.
Phong Sóc ngửi ngửi, đúng sự thật nói: "Chỉ bằng mùi hương liền biết trà này cực phẩm, thuộc hạ nếm thử xem."
Dứt lời Phong Sóc tưởng duỗi tay tiếp nhận tách trà, lại không ngờ Trạc Thanh ánh mắt hơi đổi, tay rất nhanh đem tách trà thu về, vì vậy Phong Sóc liền nắm vào khoảng không.
Phong Sóc không thể tin được mà trố mắt nhìn Trạc Thanh, Thần Quân nhà nàng thu tay tốc độ như tia chớp, liền trở về dáng vẻ đạm nhạt, không nhanh không chậm mà nâng tách trà, nhấp nhẹ một ngụm, nhàn nhạt nói: "Ngươi ngửi trà hương liền được, ta chỉ phao một tách, ngươi cứ uống tách trà kia đi."
Phong Sóc đều mau nhịn không được phun tào, thì ra Thần Quân chỉ là muốn nàng ngửi hương vị, chứ không cho nàng uống, Thần Quân nhưng luyến tiếc một tách trà? Kia rốt cuộc là trà cực phẩm phương nào, để Thần Quân như vậy trân quý?
Nàng liếc chiếc hộp bên bàn, thử dò hỏi: "Thuộc hạ thấy trong hộp vẫn còn, Thần Quân nhưng cho phép? Thuộc hạ rất hiếu kỳ, muốn thử phao một tách."
Trạc Thanh nghe vậy nhẹ nhàng ho một tiếng, "Đây là Thấm Minh tặng cho ta, nói là phí trăm cay ngàn đắng, không cho phép ta cấp người khác, hơn nữa không nhiều lắm."
Nói đoạn, mau mau đem hộp cất vào trong ngực, như sợ đối phương sẽ đoạt đi. Trạc Thanh tay cất vào, sắc mặt vẫn là đoan chính như cũ. Phong Sóc đã cạn lời, trong lòng nghẹn không thể tả, nàng có to gan thế nào, cũng không dám trộm lấy đồ của Thần Quân. Quả nhiên trà này là Diệp cô nương đưa.
Nghĩ đến cái gì, Phong Sóc bỗng nhiên trừng lớn mắt: "Thần Quân, lá trà này tinh lực dồi dào, phẩm chất tuyệt hảo, không phải là Diệp cô nương...lấy lá trà của chính mình đi?"
Trạc Thanh liếc xéo nàng một cái, không nói một lời, để Phong Sóc mạc danh cảm thấy áp lực, vì vậy vội vàng đóng lại miệng.
"Thuộc hạ nói bậy."
"Ân, việc này không được nhắc lại, nếu để nàng biết, khó tránh thẹn quá thành giận." Trạc Thanh nói, biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa mang theo ôn nhu, theo sau lại có chút hạ xuống, Diệp Thấm Minh đã năm ngày không trở về Nhà thủy tạ, làm sao sẽ biết đây.
Lúc này ở trước cổng Nhà Thủy tạ, hai vị Tiên Quân đến truyền ý chỉ của Thiên Đế, bởi vì Cùng Kỳ đền tội, Thiên Đế mở tiệc khánh công ban thưởng cho Thần Quân, đồng thời có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Trạc Thanh không thích mấy thứ này, nếu không phải nói có chuyện quan trọng nàng khẳng định sẽ đẩy rớt. Nàng cùng mấy vị tiên nhân ở Bồng Lai Đảo đi một chuyến đến Thiên giới, dọc theo đường đi vào Tử Thần Điện, chúng thần tiên hai bên đều sôi nổi hành lễ. "Bái kiến Thần Quân."
Trạc Thanh trên mặt mang theo nhất quán đạm cười, khẽ gật đầu đáp lại, nàng bỏ qua yến tiệc, trực tiếp vào Tử Thần Điện đối nam nhân ngồi sau thư án, đạm nhạt hỏi: "Bệ hạ nói có chuyện quan trọng, chính là chuyện gì?"
Thái Nhất vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt lóe lên, nhưng rất nhanh thu liễm xuống, "Thần Quân lần này tru sát Cùng Kỳ, tạo phúc cho tam giới, công lao không gì sánh được, nàng muốn ban thưởng gì, trẫm đều thuận theo."
Trạc Thanh không ôn không hỏa nói: "Đây là ta vốn nên làm, Trạc Thanh đã sống mấy vạn năm, tưởng thưởng những cái đó vật ngoài thân, bệ hạ không cần để ý."
Thái Nhất cười than một tiếng: "Trẫm liền đoán được, là trẫm làm điều thừa, nhưng nếu một ngày nàng có yêu cầu gì, trẫm sẽ vô điều kiện đáp ứng."
Trạc Thanh cũng không nói tiếp, Thái Nhất mời nàng ngồi, giống như tùy ý nói: "Nghe nói nàng cùng Diệp Thấm Minh quan hệ rất tốt, lần này tru diệt Cùng Kỳ, nàng ta cũng góp một phần sức lực."
"Ân." Trạc Thanh gật đầu.
"Thần Quân cảm thấy Diệp Thấm Minh là loại người gì?"
Trạc Thanh giờ phút này chính sắc nhìn hắn, mở miệng hoãn thanh nói: "Bệ hạ vì sao hỏi như vậy?"
"A, không có gì. Chỉ là Diệp Thấm Minh ở Yêu giới uy vọng cực cao, hiện đã được tứ đại yêu vương tôn làm Yêu Đế. Hơn nữa, nàng ta thiên phú dị bẩm, tu vi cực cao, trước đây trẫm rất thưởng thức, đã nhiều lần phái người đến phong nàng ta làm Thượng Tiên, đều bị cự tuyệt. Lại nghe nói nàng ta tính tình càn quấy, không chỗ nào cố kỵ, cho nên muốn hỏi ý Thần Quân một chút."
"Ta biết được bệ hạ suy nghĩ cái gì, chỉ là bệ hạ không cần lo lắng. Thấm Minh tuy phóng túng lại không làm bậy, trời sinh tính thuần lương, không thích bó buộc. Bệ hạ muốn mời nàng đăng tiên vị, nàng lại sinh ra là yêu, tất nhiên không thích ứng Thiên giới quy củ, không gì đáng trách." Trạc Thanh giữa những hàng chữ bình dị, nhưng lại hết sức giữ gìn Diệp Thấm Minh.
"Ồ, nghe Thần Quân nói như vậy, tựa hồ thực thưởng thức vị này?" Thái Nhất trong mắt nổi lên hứng thú.
"Nàng có thể liều mình trợ ta tru sát Cùng Kỳ, đối tam giới cũng là đại công thần, Trạc Thanh luôn luôn kính trọng bực này lòng mang thương sinh, lại vì đại nghĩa quên thân."
Thái Nhất trầm mặc một lát, "Thần Quân chắc chắn Diệp Thấm Minh sẽ không có dã tâm?"
Trạc Thanh không nói thêm cái gì, chỉ đáp lại hai chữ: "Chắc chắn."
Dứt lời, nàng đứng lên tỏ ý muốn đi: "Bệ hạ còn có chuyện gì sao?"
Thái Nhất vi lăng, chung quy cảm nhận được Trạc Thanh thái độ chuyển biến, bất đắc dĩ cười nhạt, vẫy vẫy tay: "Thần Quân xưa nay không thích yến tiệc, trẫm liền không ngăn cản."
Lúc người rời đi, Thái Nhất trầm xuống con ngươi, nhìn không ra hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là phân phó mấy tên tướng lĩnh: "Tiếp tục cho người đi Yêu giới, bằng mọi giá phải ép Diệp Thấm Minh tiếp nhận tiên vị."
Trạc Thanh trở về Nhà thủy tạ, cảm xúc có chút trầm thấp, nàng biết Thái Nhất kiêng kỵ Diệp Thấm Minh, nàng thực không thích như vậy. Nhớ tới mới quen Diệp Thấm Minh, bởi vì nàng ấy chán ghét thần tiên mà cũng đồng dạng không thích nàng, nàng khẽ thở dài, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Bên kia Diệp Thấm Minh cũng không vui vẻ, ngày xưa nàng sống ở Yêu giới một chút vấn đề đều không có, cho dù nàng thâm giao không nhiều yêu tinh, cũng không cảm thấy cô tịch buồn tẻ, chính là vừa rời Nhà thủy tạ không lâu, nàng đều cảm thấy mỗi một ngày trôi qua thập phần gian nan.
Dáng vẻ Trạc Thanh trong giấc mộng kia không ngừng xoay quanh đầu nàng, còn có nàng ấy lạnh nhạt đẩy nàng ra, cũng không cách nào vứt đi được. Nàng một người ngồi ở trên cây phát ngốc, ảo não thở dài: "Diệp Thấm Minh ơi Diệp Thấm Minh, ngươi nhớ nàng làm gì? Nàng không thích ngươi, ngươi một người tại đây thương xuân thu buồn, thật là ngốc đã chết."
Một người dựa vào trên cây nằm nửa ngày, tay thuận tiện bứt bứt lá cây, thẳng đến cành lá xung quanh đều trọc mất một mảnh, mới lẩm bẩm nói: "Trạc Thanh chính là cái tai họa, lần đầu tiên gặp mặt liền đánh phủ đầu ta, hiện tại còn câu đến ta thần hồn điên đảo, búp trà đều cấp cho nàng ấy, tâm cũng cấp cho nàng ấy, nàng ấy lại dường như không có việc gì."
Diệp Thấm Minh ở nơi đó trằn trọc tổng cảm thấy chính mình tâm mệt, này vốn dĩ liền thiếu chút nữa bởi vì Trạc Thanh mà trọc đầu, hiện tại trăm mối lo càng là muốn đầu trọc, mà người kia còn đãi ở Nhà thủy tạ làm chính nàng ấy thần tiên, đây thực sự không công bằng.
Liền ở nàng nhẫn nại không được muốn đi Bồng Lai Đảo, người nàng tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện, bất quá lại không phải một mình, đi theo còn có Quảng Thắng Nguyên Quân, người đã từng ba phen bốn bận đến đưa Thiên Đế ý chỉ cho nàng.
Diệp Thấm Minh nhìn thấy Trạc Thanh, trong mắt kinh hỉ thiếu chút nữa liền ngăn chặn không được, nhưng là nhìn đến Quảng Thắng Nguyên Quân, nàng ý cười liền lạnh rất nhiều, sắc mặt cũng tối trầm, khóe môi lộ rõ khinh thường.
"Quảng Thắng Nguyên Quân lại tới nữa, lần này còn mang theo Trạc Thanh Thần Quân, tại hạ thật vinh hạnh đấy."
Trạc Thanh không nói gì, Quảng Thắng Nguyên Quân mặt mang xấu hổ trộm liếc Trạc Thanh, thấy nàng không mở miệng cũng không biểu thị thái độ, mới đối với Diệp Thấm Minh khom người thi lễ: "Diệp đại nhân, ta phụng Thiên Đế ý chỉ đến đây bái phỏng ngài."
"Ta biết, khiến các ngươi thất vọng rồi, ta đối tiên vị cũng không hứng thú, ta sống nhàn vân dã hạc đã quen, rất không thích ứng cuộc sống nhiều quy củ trên Thiên giới. Ngươi có thể về nói cho Thái Nhất, về sau cũng không cần tới, ai tới cũng vậy mà thôi." Nói đến mặt sau nàng liếc Trạc Thanh, thần sắc lạnh nhạt, ngữ khí cũng không tốt.
Quảng Thắng Nguyên Quân càng là chân tay luống cuống, hướng Trạc Thanh cầu cứu.
Nguyên bản vài lần trước, hắn tuy thuyết phục không thành công, nhưng là Diệp Thấm Minh tốt xấu vẻ mặt ôn hoà, lần này có Trạc Thanh bồi theo, hắn tưởng sẽ khả quan hơn nhiều, ai biết Diệp Thấm Minh càng phản ứng gay gắt.
Diệp Thấm Minh nói xong căn bản không để ý bọn họ, trực tiếp vào nhà. Trạc Thanh thấy thế cũng đi theo vào, Diệp Thấm Minh lập tức xoay người nhìn nàng, cười lạnh nói:
"Thế nào, lần này theo lệnh Thái Nhất, muốn tới đây thuyết phục ta?" Nàng có chút tức giận, lại nhịn không được ủy khuất, trước đây vẫn nghĩ Trạc Thanh lợi hại, làm Tôn Thần địa vị cũng không kém Thiên Đế, nay thấy đối phương vậy mà theo lệnh người kia, để nàng một cơn tức không cách nào bình được.
Trạc Thanh không nói chuyện càng làm cho nàng sinh khí, Diệp Thấm Minh phất phất tay, ý muốn tiễn khách: "Nàng không cần nhiều lời, ta sẽ không đáp ứng. Nhiều như vậy thần tiên dối trá, không cần thiết lại thêm ta vào."
Trạc Thanh thở dài: "Nàng thực chán ghét ta sao?"
"Ân?" Này không đầu không đuôi một câu làm Diệp Thấm Minh sửng sốt.
Trạc Thanh chăm chú nhìn nàng: "Bởi vì không thích Thiên giới, không thích thần tiên, cho nên cũng liên quan chán ghét ta, hiện tại cũng không chịu cùng ta nói chuyện?"
"Ta là không muốn cùng nàng nói về chuyện tiên vị, chứ không phải....|
"Không phải." Trạc Thanh ngăn lại nàng, nghiêm sắc mặt nói.
"Không phải cái gì?"
"Ta không phải đến thuyết phục nàng, ta chỉ là..." Trạc Thanh dừng một chút, "Ta chỉ là nhớ nàng, nên muốn đến thăm nàng, cũng muốn hỏi một chút, nàng khi nào trở lại Nhà Thủy Tạ tránh nạn?"
Diệp Thấm Minh có chút theo không kịp nàng mạch não, chỉ là phát giác người trước mắt đã tiến sát bên nàng, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.
Trạc Thanh nhẹ giọng nói: "Thiên Đế muốn nàng tiếp nhận tiên vị, Yêu giới muốn nàng đăng làm Yêu Đế, nàng đều không thích, tất nhiên thực phiền. Nhà của ta ở Bồng Lai Đảo, có thể trốn cả hai nơi kia, nàng muốn đến hay không?"
Cuối cùng một câu nàng nói rất chân thành, trong giọng nói còn mang theo một cỗ dụ hống ý vị, liền ở kia chờ Diệp Thấm Minh trả lời.
Diệp Thấm Minh ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên cười ra tiếng, đầy ngập ủy khuất tức giận toàn bộ hóa thành hư ảo, nàng cười đến phá lệ vui vẻ, cả người mặt mày hớn hở: "Cho nên nàng muốn ta đến sống cùng nàng?"
Trạc Thanh nghiêm túc gật đầu, lại nghiêm trang nói: "Phong Sóc mấy ngày trước đi nhân gian, mang về rất nhiều đồ vật mới lạ, nàng muốn hay không nhìn xem?"
Làm sao bây giờ, Diệp Thấm Minh nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy đóa bạch liên này quá đáng yêu.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói Thần Quân muộn tao, kỳ thật nàng một chút đều không muộn tao.
Nghĩ đến đây, Diệp Thấm Minh ngực buồn đau đến khó chịu. Mới vừa rồi nàng cố ý nương ảo cảnh mà xúc động hôn Trạc Thanh, loại tư vị này...Diệp Thấm Minh tim lại đập dồn dập lên, thật sự là không thể nào diễn tả, chỉ biết là hương vị kia thâm nhập vào cốt tủy, sẽ khiến nàng nghiện.
Mới vừa rồi trong huyễn cảnh, Trạc Thanh đối với nàng dịu dàng cười, lại ôm lấy nàng cùng nhau ngã xuống, trong mắt tràn đầy ôn nhu sủng nịch, lại mang theo tia phong tình khó mà cưỡng lại.
Diệp Thấm Minh tâm tư giấu thật sâu dưới đáy lòng, đã bị Trạc Thanh câu đến hoàn toàn vỡ đê. Ánh sáng trong nháy mắt bị tịch diệt, bạch y rơi xuống, hương sen thơm ngát, một trì hoa sen hoàn toàn nở rộ, mà đôi mắt người dưới thân lấp lánh ánh sao, đẹp không gì tả được.
Nàng bị mỹ cảnh trước mắt dụ hoặc, đã phân không rõ mộng tưởng và hiện thực, theo động tác người kia mà phóng túng chính mình, đồng dạng Trạc Thanh cũng hoàn toàn dung túng nàng, tùy ý nàng mang theo nàng ấy trầm luân.
Ở các nàng cùng nhau bước lên đỉnh phong, ảo cảnh mỹ diệu đột nhiên tan biến, thay vào đó là Trạc Thanh gương mặt lạnh nhạt, đẩy nàng ra liền phất ống tay áo rời đi. Cảnh trong mơ cùng hiện thực tương phản gay gắt, để Diệp Thấm Minh một trái tim đều nhanh tan vỡ.
Lúc ấy được ăn cả ngã về không, liều mạng xông tới cường hôn nàng ấy, kết cục cũng không tốt, Diệp Thấm Minh có chính mình kiêu ngạo, lại như thế nào da mặt dày, bị người mình thích lạnh nhạt nàng cũng sẽ chịu không nổi. Vì thế xoắn xuýt nửa ngày, nàng cũng không đến từ biệt Trạc Thanh, liền trực tiếp trở về Yêu giới.
Trạc Thanh lúc ấy chỉ là hoảng thần, thật lâu ngồi tĩnh tọa ở trong phòng, nàng một trái tim treo cũng không cách nào bình tĩnh được. Đây là lần đầu tiên nàng tư duy mất đi khống chế, luôn nhịn không được nhớ đến vừa rồi Diệp Thấm Minh triền lại đây hôn, đôi môi mềm mại kia tựa hồ không chỉ hôn lên môi nàng, còn chạm đến đáy lòng nàng, để một trái tim vạn năm chưa từng loạn qua, run rẩy lợi hại.
Môi mơ hồ còn có chút tê dại, Trạc Thanh gương mặt nóng lên, vừa rồi Diệp Thấm Minh là bị ảo cảnh ảnh hưởng, nhưng nàng lại hoàn toàn thanh tỉnh. Lúc nàng ấy hôn nàng, nàng cả người đều có chút choáng váng, nụ hôn ngọt thanh so với phía trước nàng phẩm qua linh trà còn muốn mỹ diệu, để nàng căn bản không suy nghĩ được gì khác, chỉ có thể thuận theo, không muốn bỏ sót, lại vô cùng luyến tiếc.
Suy nghĩ càng ngày càng loạn, Trạc Thanh hít một hơi thật sâu nhắm chặt mắt, đem ý niệm lung tung rối loạn kia áp xuống, nàng không thể như vậy. Diệp Thấm Minh chỉ là nhất thời bị ảo cảnh dẫn đường, cho nên mới hành động như vậy, cũng không phải là nàng ấy thật lòng muốn nàng.
Các nàng mới quen biết mấy tháng, vài lần gặp gỡ, những chuyện trong dĩ vãng chỉ có một mình nàng nhớ rõ, mà nàng ấy vẫn luôn chán ghét chính mình, làm sao sẽ đối mình nảy sinh loại tình cảm này.
Nàng không ngừng thuyết phục chính mình, cấp bản thân tưới nước lạnh, hồi lâu mới đem Diệp Thấm Minh nhấc lên sóng gió áp xuống. Chỉ là kia một viên tâm tư đã áp không nổi nữa, nàng thật hy vọng Diệp Thấm Minh thanh tỉnh, cũng sẽ như vậy... Như vậy quấn lấy nàng.
Nàng còn không biết nên làm sao đối diện Diệp Thấm Minh, bước chân vô thức đi về hướng Đông viện, đã thấy Phong Sóc từ bên kia lững thững đi qua.
"Bái kiến Thần Quân."
"Ân, muộn thế này đến đây, là có chuyện gấp?"
Phong Sóc thoáng nhìn sắc mặt nàng, do dự nói: "Thứ lỗi thuộc hạ mạo muội, Thần Quân cùng Diệp cô nương chính là đang cãi nhau?"
Trạc Thanh thần sắc có chút vi diệu, khẽ liếc Phong Sóc: "Chúng ta chưa từng có bất hòa, nhưng có chuyện gì?"
Thần Quân như vậy tràn đầy ý vị, Phong Sóc vẫn là lần đầu chứng kiến. Mấy ngày nay nàng thấy rất rõ ràng, Thần Quân trước giờ tuy đối thế nhân ôn nhu, nhưng là đối Diệp cô nương lại hoàn toàn khác biệt, vô hạn sủng nịch, nghĩ đến Thần Quân là thực thích người kia.
"Chính là Thần Quân......" Phong Sóc dừng một chút, mới tiếp tục nói: "Diệp cô nương không nói một lời, liền rời đi rồi."
Trạc Thanh thoáng giật mình, sắc mặt đều nhanh biến đổi: "Nàng đi rồi? Vì cái gì?" Nói xong nàng lại tự mình ý thức được nguyên do, tức khắc cảm xúc chìm xuống, trầm mặc thật lâu, "Ta đã biết, ngươi trước về nghỉ ngơi đi."
Phong Sóc thấy nàng tâm tình không tốt, không nghĩ quấy rầy nàng, thấp giọng ứng liền rời đi. Thần Quân cùng Diệp cô nương rốt cuộc là làm sao vậy, mấy ngày nay vẫn luôn cùng tiến cùng lùi, cả ngày dính một khối, có lần nàng còn thấy Diệp cô nương ngồi trên đùi Thần Quân đùa giỡn, làm sao bỗng nhiên rời đi rồi.
Từ lúc Diệp Thấm Minh không chào hỏi liền rời đi, Trạc Thanh hứng thú vẫn luôn không cao, tuy rằng trong mắt đám người Phong Sóc, Thần Quân vẫn là như xưa, một mình ngồi ở bên hồ sen đọc sách hoặc minh tưởng, an tĩnh vô cùng, nhưng lúc dâng trà đến, Phong Sóc rõ ràng cảm giác được Thần Quân không vui.
Không chỉ là mặt ủ mày chau, thần thái động tác đều có chút thiếu sức sống, càng kỳ quái chính là, Thần Quân thế nhưng bắt đầu tự mình đi dưỡng nhóm cây trà thu thập được từ nhân gian, có khi một mình trong vườn trà cả ngày, khi trở về sẽ mang theo một ít búp trà mới nở, tự mình ngâm trà.
Lúc Phong Sóc bưng trà cụ đến, Trạc Thanh đang một người ngồi trong đình chơi cờ vây, nàng thoáng ngừng tay, ý bảo Phong Sóc đặt khay trà xuống, liền tự mình pha trà.
"Đây là búp trà mới, là Thủy Thần đi Đông Hoang tìm được. Gốc trà này đã sống mấy ngàn năm, có thể tính là linh trà, ngươi nếm thử xem."
Phong Sóc theo hầu nàng rất nhiều năm, đã là mưa dầm thấm đất, tự nhiên đối phẩm trà hiểu biết cũng không ít, ngửi được trà hương liền biết trà ngon, liền ngồi xuống, nâng tách trà lên cẩn thận phẩm.
Nàng cúi đầu uống, bên kia Trạc Thanh lại từ trong vạt áo lấy ra một hộp gỗ nhỏ, cẩn thận nhón ngón tay lấy vài búp trà để vào trong tách, Phong Sóc vốn đang uống trà cũng không để ý, thẳng đến ngửi được một cỗ trà hương khác lạ.
Cho dù trong miệng Phong Sóc còn lưu lại dư vị tách trà vừa rồi, cũng là thượng phẩm, nhưng rất nhanh bị cỗ trà hương trước mắt làm át đi, hương thơm thanh nhã theo làn khói đưa, không nồng đậm nhưng thật sự độc đáo, để nàng nhất thời ánh mắt sáng lên.
Trạc Thanh ngâm trà trong tách bạch ngọc, màu trà trong trẻo màu sắc cực kỳ đẹp, theo động tác của nàng đưa qua, trà hương tỏa ra càng thêm tươi mát.
"Trà ngươi vừa uống, nếu so với trà này, như thế nào?" Trạc Thanh thần sắc đạm nhiên, nhưng khi nói lời này, ánh mắt nàng lại có một tia ý vị. Phong Sóc rất hiểu nàng, dĩ nhiên nhận ra là nàng đang vui vẻ.
Phong Sóc ngửi ngửi, đúng sự thật nói: "Chỉ bằng mùi hương liền biết trà này cực phẩm, thuộc hạ nếm thử xem."
Dứt lời Phong Sóc tưởng duỗi tay tiếp nhận tách trà, lại không ngờ Trạc Thanh ánh mắt hơi đổi, tay rất nhanh đem tách trà thu về, vì vậy Phong Sóc liền nắm vào khoảng không.
Phong Sóc không thể tin được mà trố mắt nhìn Trạc Thanh, Thần Quân nhà nàng thu tay tốc độ như tia chớp, liền trở về dáng vẻ đạm nhạt, không nhanh không chậm mà nâng tách trà, nhấp nhẹ một ngụm, nhàn nhạt nói: "Ngươi ngửi trà hương liền được, ta chỉ phao một tách, ngươi cứ uống tách trà kia đi."
Phong Sóc đều mau nhịn không được phun tào, thì ra Thần Quân chỉ là muốn nàng ngửi hương vị, chứ không cho nàng uống, Thần Quân nhưng luyến tiếc một tách trà? Kia rốt cuộc là trà cực phẩm phương nào, để Thần Quân như vậy trân quý?
Nàng liếc chiếc hộp bên bàn, thử dò hỏi: "Thuộc hạ thấy trong hộp vẫn còn, Thần Quân nhưng cho phép? Thuộc hạ rất hiếu kỳ, muốn thử phao một tách."
Trạc Thanh nghe vậy nhẹ nhàng ho một tiếng, "Đây là Thấm Minh tặng cho ta, nói là phí trăm cay ngàn đắng, không cho phép ta cấp người khác, hơn nữa không nhiều lắm."
Nói đoạn, mau mau đem hộp cất vào trong ngực, như sợ đối phương sẽ đoạt đi. Trạc Thanh tay cất vào, sắc mặt vẫn là đoan chính như cũ. Phong Sóc đã cạn lời, trong lòng nghẹn không thể tả, nàng có to gan thế nào, cũng không dám trộm lấy đồ của Thần Quân. Quả nhiên trà này là Diệp cô nương đưa.
Nghĩ đến cái gì, Phong Sóc bỗng nhiên trừng lớn mắt: "Thần Quân, lá trà này tinh lực dồi dào, phẩm chất tuyệt hảo, không phải là Diệp cô nương...lấy lá trà của chính mình đi?"
Trạc Thanh liếc xéo nàng một cái, không nói một lời, để Phong Sóc mạc danh cảm thấy áp lực, vì vậy vội vàng đóng lại miệng.
"Thuộc hạ nói bậy."
"Ân, việc này không được nhắc lại, nếu để nàng biết, khó tránh thẹn quá thành giận." Trạc Thanh nói, biểu tình vừa bất đắc dĩ vừa mang theo ôn nhu, theo sau lại có chút hạ xuống, Diệp Thấm Minh đã năm ngày không trở về Nhà thủy tạ, làm sao sẽ biết đây.
Lúc này ở trước cổng Nhà Thủy tạ, hai vị Tiên Quân đến truyền ý chỉ của Thiên Đế, bởi vì Cùng Kỳ đền tội, Thiên Đế mở tiệc khánh công ban thưởng cho Thần Quân, đồng thời có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Trạc Thanh không thích mấy thứ này, nếu không phải nói có chuyện quan trọng nàng khẳng định sẽ đẩy rớt. Nàng cùng mấy vị tiên nhân ở Bồng Lai Đảo đi một chuyến đến Thiên giới, dọc theo đường đi vào Tử Thần Điện, chúng thần tiên hai bên đều sôi nổi hành lễ. "Bái kiến Thần Quân."
Trạc Thanh trên mặt mang theo nhất quán đạm cười, khẽ gật đầu đáp lại, nàng bỏ qua yến tiệc, trực tiếp vào Tử Thần Điện đối nam nhân ngồi sau thư án, đạm nhạt hỏi: "Bệ hạ nói có chuyện quan trọng, chính là chuyện gì?"
Thái Nhất vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt lóe lên, nhưng rất nhanh thu liễm xuống, "Thần Quân lần này tru sát Cùng Kỳ, tạo phúc cho tam giới, công lao không gì sánh được, nàng muốn ban thưởng gì, trẫm đều thuận theo."
Trạc Thanh không ôn không hỏa nói: "Đây là ta vốn nên làm, Trạc Thanh đã sống mấy vạn năm, tưởng thưởng những cái đó vật ngoài thân, bệ hạ không cần để ý."
Thái Nhất cười than một tiếng: "Trẫm liền đoán được, là trẫm làm điều thừa, nhưng nếu một ngày nàng có yêu cầu gì, trẫm sẽ vô điều kiện đáp ứng."
Trạc Thanh cũng không nói tiếp, Thái Nhất mời nàng ngồi, giống như tùy ý nói: "Nghe nói nàng cùng Diệp Thấm Minh quan hệ rất tốt, lần này tru diệt Cùng Kỳ, nàng ta cũng góp một phần sức lực."
"Ân." Trạc Thanh gật đầu.
"Thần Quân cảm thấy Diệp Thấm Minh là loại người gì?"
Trạc Thanh giờ phút này chính sắc nhìn hắn, mở miệng hoãn thanh nói: "Bệ hạ vì sao hỏi như vậy?"
"A, không có gì. Chỉ là Diệp Thấm Minh ở Yêu giới uy vọng cực cao, hiện đã được tứ đại yêu vương tôn làm Yêu Đế. Hơn nữa, nàng ta thiên phú dị bẩm, tu vi cực cao, trước đây trẫm rất thưởng thức, đã nhiều lần phái người đến phong nàng ta làm Thượng Tiên, đều bị cự tuyệt. Lại nghe nói nàng ta tính tình càn quấy, không chỗ nào cố kỵ, cho nên muốn hỏi ý Thần Quân một chút."
"Ta biết được bệ hạ suy nghĩ cái gì, chỉ là bệ hạ không cần lo lắng. Thấm Minh tuy phóng túng lại không làm bậy, trời sinh tính thuần lương, không thích bó buộc. Bệ hạ muốn mời nàng đăng tiên vị, nàng lại sinh ra là yêu, tất nhiên không thích ứng Thiên giới quy củ, không gì đáng trách." Trạc Thanh giữa những hàng chữ bình dị, nhưng lại hết sức giữ gìn Diệp Thấm Minh.
"Ồ, nghe Thần Quân nói như vậy, tựa hồ thực thưởng thức vị này?" Thái Nhất trong mắt nổi lên hứng thú.
"Nàng có thể liều mình trợ ta tru sát Cùng Kỳ, đối tam giới cũng là đại công thần, Trạc Thanh luôn luôn kính trọng bực này lòng mang thương sinh, lại vì đại nghĩa quên thân."
Thái Nhất trầm mặc một lát, "Thần Quân chắc chắn Diệp Thấm Minh sẽ không có dã tâm?"
Trạc Thanh không nói thêm cái gì, chỉ đáp lại hai chữ: "Chắc chắn."
Dứt lời, nàng đứng lên tỏ ý muốn đi: "Bệ hạ còn có chuyện gì sao?"
Thái Nhất vi lăng, chung quy cảm nhận được Trạc Thanh thái độ chuyển biến, bất đắc dĩ cười nhạt, vẫy vẫy tay: "Thần Quân xưa nay không thích yến tiệc, trẫm liền không ngăn cản."
Lúc người rời đi, Thái Nhất trầm xuống con ngươi, nhìn không ra hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là phân phó mấy tên tướng lĩnh: "Tiếp tục cho người đi Yêu giới, bằng mọi giá phải ép Diệp Thấm Minh tiếp nhận tiên vị."
Trạc Thanh trở về Nhà thủy tạ, cảm xúc có chút trầm thấp, nàng biết Thái Nhất kiêng kỵ Diệp Thấm Minh, nàng thực không thích như vậy. Nhớ tới mới quen Diệp Thấm Minh, bởi vì nàng ấy chán ghét thần tiên mà cũng đồng dạng không thích nàng, nàng khẽ thở dài, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Bên kia Diệp Thấm Minh cũng không vui vẻ, ngày xưa nàng sống ở Yêu giới một chút vấn đề đều không có, cho dù nàng thâm giao không nhiều yêu tinh, cũng không cảm thấy cô tịch buồn tẻ, chính là vừa rời Nhà thủy tạ không lâu, nàng đều cảm thấy mỗi một ngày trôi qua thập phần gian nan.
Dáng vẻ Trạc Thanh trong giấc mộng kia không ngừng xoay quanh đầu nàng, còn có nàng ấy lạnh nhạt đẩy nàng ra, cũng không cách nào vứt đi được. Nàng một người ngồi ở trên cây phát ngốc, ảo não thở dài: "Diệp Thấm Minh ơi Diệp Thấm Minh, ngươi nhớ nàng làm gì? Nàng không thích ngươi, ngươi một người tại đây thương xuân thu buồn, thật là ngốc đã chết."
Một người dựa vào trên cây nằm nửa ngày, tay thuận tiện bứt bứt lá cây, thẳng đến cành lá xung quanh đều trọc mất một mảnh, mới lẩm bẩm nói: "Trạc Thanh chính là cái tai họa, lần đầu tiên gặp mặt liền đánh phủ đầu ta, hiện tại còn câu đến ta thần hồn điên đảo, búp trà đều cấp cho nàng ấy, tâm cũng cấp cho nàng ấy, nàng ấy lại dường như không có việc gì."
Diệp Thấm Minh ở nơi đó trằn trọc tổng cảm thấy chính mình tâm mệt, này vốn dĩ liền thiếu chút nữa bởi vì Trạc Thanh mà trọc đầu, hiện tại trăm mối lo càng là muốn đầu trọc, mà người kia còn đãi ở Nhà thủy tạ làm chính nàng ấy thần tiên, đây thực sự không công bằng.
Liền ở nàng nhẫn nại không được muốn đi Bồng Lai Đảo, người nàng tâm tâm niệm niệm đột nhiên xuất hiện, bất quá lại không phải một mình, đi theo còn có Quảng Thắng Nguyên Quân, người đã từng ba phen bốn bận đến đưa Thiên Đế ý chỉ cho nàng.
Diệp Thấm Minh nhìn thấy Trạc Thanh, trong mắt kinh hỉ thiếu chút nữa liền ngăn chặn không được, nhưng là nhìn đến Quảng Thắng Nguyên Quân, nàng ý cười liền lạnh rất nhiều, sắc mặt cũng tối trầm, khóe môi lộ rõ khinh thường.
"Quảng Thắng Nguyên Quân lại tới nữa, lần này còn mang theo Trạc Thanh Thần Quân, tại hạ thật vinh hạnh đấy."
Trạc Thanh không nói gì, Quảng Thắng Nguyên Quân mặt mang xấu hổ trộm liếc Trạc Thanh, thấy nàng không mở miệng cũng không biểu thị thái độ, mới đối với Diệp Thấm Minh khom người thi lễ: "Diệp đại nhân, ta phụng Thiên Đế ý chỉ đến đây bái phỏng ngài."
"Ta biết, khiến các ngươi thất vọng rồi, ta đối tiên vị cũng không hứng thú, ta sống nhàn vân dã hạc đã quen, rất không thích ứng cuộc sống nhiều quy củ trên Thiên giới. Ngươi có thể về nói cho Thái Nhất, về sau cũng không cần tới, ai tới cũng vậy mà thôi." Nói đến mặt sau nàng liếc Trạc Thanh, thần sắc lạnh nhạt, ngữ khí cũng không tốt.
Quảng Thắng Nguyên Quân càng là chân tay luống cuống, hướng Trạc Thanh cầu cứu.
Nguyên bản vài lần trước, hắn tuy thuyết phục không thành công, nhưng là Diệp Thấm Minh tốt xấu vẻ mặt ôn hoà, lần này có Trạc Thanh bồi theo, hắn tưởng sẽ khả quan hơn nhiều, ai biết Diệp Thấm Minh càng phản ứng gay gắt.
Diệp Thấm Minh nói xong căn bản không để ý bọn họ, trực tiếp vào nhà. Trạc Thanh thấy thế cũng đi theo vào, Diệp Thấm Minh lập tức xoay người nhìn nàng, cười lạnh nói:
"Thế nào, lần này theo lệnh Thái Nhất, muốn tới đây thuyết phục ta?" Nàng có chút tức giận, lại nhịn không được ủy khuất, trước đây vẫn nghĩ Trạc Thanh lợi hại, làm Tôn Thần địa vị cũng không kém Thiên Đế, nay thấy đối phương vậy mà theo lệnh người kia, để nàng một cơn tức không cách nào bình được.
Trạc Thanh không nói chuyện càng làm cho nàng sinh khí, Diệp Thấm Minh phất phất tay, ý muốn tiễn khách: "Nàng không cần nhiều lời, ta sẽ không đáp ứng. Nhiều như vậy thần tiên dối trá, không cần thiết lại thêm ta vào."
Trạc Thanh thở dài: "Nàng thực chán ghét ta sao?"
"Ân?" Này không đầu không đuôi một câu làm Diệp Thấm Minh sửng sốt.
Trạc Thanh chăm chú nhìn nàng: "Bởi vì không thích Thiên giới, không thích thần tiên, cho nên cũng liên quan chán ghét ta, hiện tại cũng không chịu cùng ta nói chuyện?"
"Ta là không muốn cùng nàng nói về chuyện tiên vị, chứ không phải....|
"Không phải." Trạc Thanh ngăn lại nàng, nghiêm sắc mặt nói.
"Không phải cái gì?"
"Ta không phải đến thuyết phục nàng, ta chỉ là..." Trạc Thanh dừng một chút, "Ta chỉ là nhớ nàng, nên muốn đến thăm nàng, cũng muốn hỏi một chút, nàng khi nào trở lại Nhà Thủy Tạ tránh nạn?"
Diệp Thấm Minh có chút theo không kịp nàng mạch não, chỉ là phát giác người trước mắt đã tiến sát bên nàng, ánh mắt mang theo một tia chờ mong.
Trạc Thanh nhẹ giọng nói: "Thiên Đế muốn nàng tiếp nhận tiên vị, Yêu giới muốn nàng đăng làm Yêu Đế, nàng đều không thích, tất nhiên thực phiền. Nhà của ta ở Bồng Lai Đảo, có thể trốn cả hai nơi kia, nàng muốn đến hay không?"
Cuối cùng một câu nàng nói rất chân thành, trong giọng nói còn mang theo một cỗ dụ hống ý vị, liền ở kia chờ Diệp Thấm Minh trả lời.
Diệp Thấm Minh ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên cười ra tiếng, đầy ngập ủy khuất tức giận toàn bộ hóa thành hư ảo, nàng cười đến phá lệ vui vẻ, cả người mặt mày hớn hở: "Cho nên nàng muốn ta đến sống cùng nàng?"
Trạc Thanh nghiêm túc gật đầu, lại nghiêm trang nói: "Phong Sóc mấy ngày trước đi nhân gian, mang về rất nhiều đồ vật mới lạ, nàng muốn hay không nhìn xem?"
Làm sao bây giờ, Diệp Thấm Minh nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy đóa bạch liên này quá đáng yêu.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nói Thần Quân muộn tao, kỳ thật nàng một chút đều không muộn tao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.