Chương 55: PN 1.3. Bạn trai cũ
A Nguyễn Hữu Tửu
09/10/2020
Giang Bạch Lộ gặp anh lần thứ ba, là trong nhà ăn sinh viên.
Cậu cùng Logan ở phòng bên cạnh đến nhà ăn kiểu Trung Quốc trong trường học ăn bữa trưa. Họ xếp hàng gọi đồ nhưng khi đến lượt họ, người phụ trách trước quầy có việc bận phải rời khỏi một lát.
Giang Bạch Lộ tựa vào cửa chắn thảo luận thực đơn với Logan, cửa sổ thủy tinh ở bên cạnh sườn mặt bị người gõ lên, tiếng nói trầm thấp giống như đã từng quen biết vang lên bên tai: “Ăn cái gì?”
Giang Bạch Lộ quay sang, đụng phải ánh mắt nhàn nhạt của Chris bên trong cửa kính. Anh mặc đồng phục nhân viên nhà hàng, hai tay đặt trước quầy, môi khẽ mím, lông mi hơi rũ xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Giang Bạch Lộ chợt nghẹn lời: “Anh làm việc ở đây?”
Nam sinh nghe vậy ngước mắt lên, “Có vấn đề gì không?”
Giang Bạch Lộ trầm mặc một giây, “Không phải anh không biết nói tiếng Trung sao?”
Đôi mắt Chris sâu thẳm, “Không phải chỉ có sinh viên Trung Quốc đến ăn ở nhà hàng kiểu Trung.”
“Như vậy…” Giang Bạch Lộ dùng một tay chống cằm, dường như suy tư gì đó mà nhìn anh, “Tôi hơi tò mò, anh là con lai của những nước nào?”
Chris không trả lời cậu, đầu ngón tay thon dài đặt ở cửa kính, khẽ cong khóe môi nhưng không ai nhận ra, “Tôi nghĩ, nếu cậu không gọi đồ, người xếp hàng phía sau cậu có lẽ sẽ ném cậu ra ngoài.”
Giang Bạch Lộ nhìn anh sửng sốt trong giây lát.
Một giây sau đó, cậu quay đầu lại, quả nhiên thấy nữ sinh da trắng phía sau nhíu chặt lông mày, bất mãn nhìn chằm chằm đầu cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, đối phương trừng mắt lạnh lùng nói, “Cậu bạn học này, phiền cậu đừng quấy rầy nhân viên phục vụ đẹp trai của chúng tôi trong thời gian làm việc.”
Giang Bạch Lộ xin lỗi, xoay người lại gọi món mì xào gà cà ri giống như Logan. Hai người lấy số thứ tự rồi rời khỏi hàng. Giang Bạch Lộ quay đầu nhìn, thấy nữ sinh vừa mới dùng ngôn từ chuẩn xác phê bình cậu cười rạng rỡ ghé đến trước cửa sổ, giọng nói ngọt ngào hỏi: “Chris, em có thể mời anh tham gia party tối mai của ký túc xá bọn em không?”
Giang Bạch Lộ: “…”
Logan tỏ vẻ thấy nhưng không thể trách, “Như cậu thấy đấy, Giang. Chris rất nổi tiếng trong trường học chúng ta, cậu ít trêu chọc anh ta thì tốt hơn.”
Giang Bạch Lộ vô cùng ngạc nhiên nói: “Tôi không hề có ý định trêu chọc anh ta.”
Khuôn mặt Logan lộ vẻ kì lạ, “Lẽ nào anh ta không phải gu của cậu à?”
“Là gu của tôi.” Giang Bạch Lộ không phủ nhận, “Nhưng trong trường học không chỉ có mình anh ta là kiểu tôi thích.”
“Nhưng tôi thấy cậu ngẩn người nhìn anh ta.” Logan cười bỡn cợt, “Dù chỉ là một giây thoáng qua.”
“Tuy nhiên…” Anh chàng thẳng thắn thừa nhận, “Giả như bây giờ tôi không thất tình, tôi cũng sẽ coi trọng anh ta. Dù sao anh ta không có nhược điểm nào khác ngoại trừ nghèo.”
“Thật khó để chịu đựng.” Logan bắt đầu nói nhảm, “Không có tiền là một chuyện cực kỳ khó chịu. Bất cứ khi nào tôi nhận được hóa đơn vào cuối tháng, tôi sẽ nhớ đến Chris. Giả sử anh ta không nghèo, ít nhất là không cần phải làm việc cả ngày lẫn đêm để chi trả phí sinh hoạt, giữa đối tượng tôi vừa tỏ tình và anh ta, tôi thậm chí sẽ chọn lên giường với anh ta.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Hai người ngồi xuống một bàn ăn sạch sẽ. Mười phút sau, đám đông dùng cơm xung quanh đột nhiên xao động. Tiếng nói vụn vặt từ trong không khí loáng thoáng truyền vào tai cậu. Giang Bạch Lộ còn chưa kịp xoay người sang chỗ khác thì có một cái bóng nhỏ che khuất tầm nhìn của cậu.
Chiếc đĩa chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh giòn dã, hai phần mì xào gà sốt cà ri tương tự được đặt trước mặt Giang Bạch Lộ và Logan. Đồng thời, cuối cùng cậu cũng nghe rõ tiếng nghị luận khi cao khi trầm từ phía sau.
“Ôi Chúa ơi, hai người họ dĩ nhiên có thể được Chris đích thân phục vụ.”
“Ghen tị chết mất thôi.”
“Anh ấy vừa mắt ai rồi?”
“Tớ hi vọng rằng anh ấy chỉ là cảm thấy bên trong cửa kính nóng bức, tâm huyết dâng trào đi ra hít thở không khí.”
Tuy nhiên, mọi người đều thấy Chris không hề nói năng gì với Giang Bạch Lộ hay Logan. Anh chỉ đặt đĩa xuống, với lấy biển số thứ tự trên bàn rồi bình thản rời đi.
Đám đông dần mất hứng thú, đôi mắt của họ rời khỏi người Giang Bạch Lộ và Logan.
Hai giây sau, Giang Bạch Lộ bất ngờ phát hiện trong món mì xào của cậu có thêm một phần trứng chiên vàng.
Logan cũng nhận ra. Anh chàng lục lọi trong đĩa của mình nhiều lần nhưng không tìm thấy gì. Nam sinh vừa mới thất tình không lâu giơ hai tay lên che mặt, có chút tuyệt vọng lẩm bẩm nói: “Quả nhiên chàng trai tóc đen mới là con cưng của Chúa. Tôi ăn trưa ở đây vô số lần, nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp may được đầu bếp cho thêm món trứng tráng.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Cậu cùng Logan ở phòng bên cạnh đến nhà ăn kiểu Trung Quốc trong trường học ăn bữa trưa. Họ xếp hàng gọi đồ nhưng khi đến lượt họ, người phụ trách trước quầy có việc bận phải rời khỏi một lát.
Giang Bạch Lộ tựa vào cửa chắn thảo luận thực đơn với Logan, cửa sổ thủy tinh ở bên cạnh sườn mặt bị người gõ lên, tiếng nói trầm thấp giống như đã từng quen biết vang lên bên tai: “Ăn cái gì?”
Giang Bạch Lộ quay sang, đụng phải ánh mắt nhàn nhạt của Chris bên trong cửa kính. Anh mặc đồng phục nhân viên nhà hàng, hai tay đặt trước quầy, môi khẽ mím, lông mi hơi rũ xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Giang Bạch Lộ chợt nghẹn lời: “Anh làm việc ở đây?”
Nam sinh nghe vậy ngước mắt lên, “Có vấn đề gì không?”
Giang Bạch Lộ trầm mặc một giây, “Không phải anh không biết nói tiếng Trung sao?”
Đôi mắt Chris sâu thẳm, “Không phải chỉ có sinh viên Trung Quốc đến ăn ở nhà hàng kiểu Trung.”
“Như vậy…” Giang Bạch Lộ dùng một tay chống cằm, dường như suy tư gì đó mà nhìn anh, “Tôi hơi tò mò, anh là con lai của những nước nào?”
Chris không trả lời cậu, đầu ngón tay thon dài đặt ở cửa kính, khẽ cong khóe môi nhưng không ai nhận ra, “Tôi nghĩ, nếu cậu không gọi đồ, người xếp hàng phía sau cậu có lẽ sẽ ném cậu ra ngoài.”
Giang Bạch Lộ nhìn anh sửng sốt trong giây lát.
Một giây sau đó, cậu quay đầu lại, quả nhiên thấy nữ sinh da trắng phía sau nhíu chặt lông mày, bất mãn nhìn chằm chằm đầu cậu. Ánh mắt hai người chạm nhau, đối phương trừng mắt lạnh lùng nói, “Cậu bạn học này, phiền cậu đừng quấy rầy nhân viên phục vụ đẹp trai của chúng tôi trong thời gian làm việc.”
Giang Bạch Lộ xin lỗi, xoay người lại gọi món mì xào gà cà ri giống như Logan. Hai người lấy số thứ tự rồi rời khỏi hàng. Giang Bạch Lộ quay đầu nhìn, thấy nữ sinh vừa mới dùng ngôn từ chuẩn xác phê bình cậu cười rạng rỡ ghé đến trước cửa sổ, giọng nói ngọt ngào hỏi: “Chris, em có thể mời anh tham gia party tối mai của ký túc xá bọn em không?”
Giang Bạch Lộ: “…”
Logan tỏ vẻ thấy nhưng không thể trách, “Như cậu thấy đấy, Giang. Chris rất nổi tiếng trong trường học chúng ta, cậu ít trêu chọc anh ta thì tốt hơn.”
Giang Bạch Lộ vô cùng ngạc nhiên nói: “Tôi không hề có ý định trêu chọc anh ta.”
Khuôn mặt Logan lộ vẻ kì lạ, “Lẽ nào anh ta không phải gu của cậu à?”
“Là gu của tôi.” Giang Bạch Lộ không phủ nhận, “Nhưng trong trường học không chỉ có mình anh ta là kiểu tôi thích.”
“Nhưng tôi thấy cậu ngẩn người nhìn anh ta.” Logan cười bỡn cợt, “Dù chỉ là một giây thoáng qua.”
“Tuy nhiên…” Anh chàng thẳng thắn thừa nhận, “Giả như bây giờ tôi không thất tình, tôi cũng sẽ coi trọng anh ta. Dù sao anh ta không có nhược điểm nào khác ngoại trừ nghèo.”
“Thật khó để chịu đựng.” Logan bắt đầu nói nhảm, “Không có tiền là một chuyện cực kỳ khó chịu. Bất cứ khi nào tôi nhận được hóa đơn vào cuối tháng, tôi sẽ nhớ đến Chris. Giả sử anh ta không nghèo, ít nhất là không cần phải làm việc cả ngày lẫn đêm để chi trả phí sinh hoạt, giữa đối tượng tôi vừa tỏ tình và anh ta, tôi thậm chí sẽ chọn lên giường với anh ta.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Hai người ngồi xuống một bàn ăn sạch sẽ. Mười phút sau, đám đông dùng cơm xung quanh đột nhiên xao động. Tiếng nói vụn vặt từ trong không khí loáng thoáng truyền vào tai cậu. Giang Bạch Lộ còn chưa kịp xoay người sang chỗ khác thì có một cái bóng nhỏ che khuất tầm nhìn của cậu.
Chiếc đĩa chạm vào mặt bàn phát ra âm thanh giòn dã, hai phần mì xào gà sốt cà ri tương tự được đặt trước mặt Giang Bạch Lộ và Logan. Đồng thời, cuối cùng cậu cũng nghe rõ tiếng nghị luận khi cao khi trầm từ phía sau.
“Ôi Chúa ơi, hai người họ dĩ nhiên có thể được Chris đích thân phục vụ.”
“Ghen tị chết mất thôi.”
“Anh ấy vừa mắt ai rồi?”
“Tớ hi vọng rằng anh ấy chỉ là cảm thấy bên trong cửa kính nóng bức, tâm huyết dâng trào đi ra hít thở không khí.”
Tuy nhiên, mọi người đều thấy Chris không hề nói năng gì với Giang Bạch Lộ hay Logan. Anh chỉ đặt đĩa xuống, với lấy biển số thứ tự trên bàn rồi bình thản rời đi.
Đám đông dần mất hứng thú, đôi mắt của họ rời khỏi người Giang Bạch Lộ và Logan.
Hai giây sau, Giang Bạch Lộ bất ngờ phát hiện trong món mì xào của cậu có thêm một phần trứng chiên vàng.
Logan cũng nhận ra. Anh chàng lục lọi trong đĩa của mình nhiều lần nhưng không tìm thấy gì. Nam sinh vừa mới thất tình không lâu giơ hai tay lên che mặt, có chút tuyệt vọng lẩm bẩm nói: “Quả nhiên chàng trai tóc đen mới là con cưng của Chúa. Tôi ăn trưa ở đây vô số lần, nhưng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ gặp may được đầu bếp cho thêm món trứng tráng.”
Giang Bạch Lộ: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.