Chương 21: Bỏ nhà đi
Mãn Tri Lương
20/08/2024
Lần này cậu phải dạy dỗ Thẩm Việt một trận nhớ đời.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Việt nhấn tắt đồng hồ báo thức, lặng lẽ rời khỏi vòng tay Ninh Nặc Kỳ. Động tác hắn rất nhẹ, nhưng vẫn vô tình khiến Ninh Nặc Kỳ tỉnh giấc.
Ninh Nặc Kỳ xoay qua, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn hắn, rồi vô thức đưa tay tiếp tục vòng quanh người Thẩm Việt. Lần nữa ôm lấy lò sưởi hình người, cậu thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Thẩm Việt cúi đầu hôn cậu, không đành lòng đánh thức người thương, bèn nhỏ giọng nhất có thể, "Ninh Ninh, anh phải lên trường rồi."
Ninh Nặc Kỳ thậm chí còn chẳng mở mắt, cậu vùi mặt vào lồng ngực hắn cọ cọ, thanh âm bởi vì buồn ngủ mà đặc biệt mềm mại, "... Chừng nào anh về?"
"Thi xong về ngay—— À, đúng rồi Ninh Ninh, chiều nay chắc Quân Hạo sẽ qua đây đấy."
Ninh Nặc Kỳ lơ mơ đáp lời, sau đó chẳng nói gì nữa, ôm lấy tấm chăn, rất nhanh lại chìm vào giấc chiêm bao.
Lần tỉnh dậy tiếp theo, Thẩm Việt đã quay về. Cậu nghe tiếng cửa phòng ngủ được ai đó mở ra, hé mắt chậm rãi ngồi dậy, đúng lúc trông thấy Thẩm Việt đang quay lưng về phía cậu thay đồ. Hắn cởi bỏ chiếc áo hoodie, để lộ cơ lưng cường tráng và săn chắc.
Ninh Nặc Kỳ duỗi người, tùy ý ngáp một cái.
Thẩm Việt nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cậu, "Đã mấy giờ rồi? Em còn chưa chịu dậy."
"Anh đâu có ở đây," Ninh Nặc Kỳ dụi mắt, "Rời giường cũng vô ích, chẳng bằng đi ngủ cho rồi."
Thẩm Việt bước tới giúp cậu chỉnh lại đầu tóc ngủ tới rối tung, "Ngoan, anh về rồi đây."
Ninh Nặc Kỳ nhanh chóng tỉnh ngủ, dù sao hôm nay cũng là khoảng thời gian đầu tiên mà cậu và Thẩm Việt nghiêm túc yêu đương. Cậu xỏ dép đi vào phòng tắm, vừa bóp kem đánh răng lên bàn chải, vừa bắt đầu tưởng tượng xem lát nữa nên làm "chuyện đó" với Thẩm Việt như thế nào.
Cậu mau chóng đánh răng rửa mặt xong xuôi, mang theo bong bóng tình yêu được bơm đầy sự ngọt ngào và đen tối, tới phòng ngủ tìm Thẩm Việt, thế nhưng ngoài dự đoán chẳng thấy người đâu. Ninh Nặc Kỳ sửng sốt một lát, không dám tin mà đi đến thư phòng. Quả nhiên, Thẩm Việt lại đang ngồi trước máy tính.
Ninh Nặc Kỳ tức muốn giậm chân—— Không trường học thì thư phòng, chẳng lẽ Thẩm Việt thật sự bận tới nỗi chút thời gian ở chung với cậu cũng không có sao?
Cậu đứng trước mặt Thẩm Việt, xụ mặt bất mãn nói, "Anh bận tới cỡ này luôn à?"
"Hả?" Thẩm Việt vẫn không rời mắt khỏi màn hình, "Ninh Ninh, em đợi lát đã, anh ở đây——"
Ninh Nặc Kỳ vỗ tay lên bàn, lớn tiếng với hắn, "Thẩm Việt!"
Thẩm Việt bị tiếng gọi của Ninh Nặc Kỳ làm cho giật mình, bèn kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt người nọ tràn đầy tức giận. Hắn vẫn chưa hiểu tình huống, bối rối hỏi, "... Sao thế?"
"Sao thế?" Bộ dáng không rõ sự tình ấy của Thẩm Việt càng khiến Ninh Nặc Kỳ thêm phát bực, cậu lạnh lùng giễu cợt, "Anh đã sớm quên trên đời này còn có một người như em rồi chứ gì?"
Thẩm Việt chẳng hiểu tại sao lại bị khiển trách, trố mắt một lát rồi đứng dậy, "Tất nhiên anh không quên—— Đừng, bảo bối em trước tiên đừng nóng giận."
Hắn định chạm vào Ninh Nặc Kỳ, bị cậu dễ như trở bàn tay hất ra.
"Thẩm Việt, anh tự ngẫm lại cho kỹ, lúc chúng ta vừa mới quay lại với nhau, thái độ của anh là như thế nào, còn bây giờ thái độ ấy ra sao rồi?" Toàn thân Ninh Nặc Kỳ như được bao phủ bởi một bộ lông vô hình, gần như nghiến răng nghiến lợi giữa từng câu chữ, "Quãng thời gian trước anh bận cỡ đó, mà vẫn như cũ dỗ dành tôi đến mất đi phương hướng được đấy thôi? Còn giờ thì hết lý do này tới lý do khác từ chối tôi, là sợ ở chung một chỗ với tôi đúng không?"
Ninh Nặc Kỳ có vẻ rất hiếm bị rối rắm bởi loại chuyện yêu hay không yêu này, chí ít trước đây Thẩm Việt chẳng mấy khi nghe thấy cậu đàm luận về những vấn đề liên quan. Cho tới tận bây giờ Thẩm Việt mới ý thức được, không phải cậu không đàm luận, mà là không cần đàm luận, rốt cuộc trước khi sự tình hôm nay xảy ra, ở phương diện tình cảm hắn vẫn luôn dành cho Ninh Nặc Kỳ đầy đủ sự khẳng định và ấm áp. Lúc này hắn mới phát hiện, đối phương là đang oán trách hắn vì bận rộn chuyện trường học mà phớt lờ cậu, tiếp đó lại chợt nhớ tới lần trước Ninh Nặc Kỳ cũng từng cáu kỉnh một trận với hắn bởi nguyên nhân tương tự.
Thẩm Việt thầm mắng trí nhớ ngắn hạn của mình, đi vòng qua bàn làm việc muốn ôm Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc Kỳ lùi về sau một bước, không cho Thẩm Việt ôm, dáng vẻ giống như một con thú nhỏ đang phẫn nộ ai oán, "Đừng chạm vào tôi."
"Bảo bối," Thẩm Việt đứng tại chỗ, chân thành thừa nhận lỗi lầm, "Anh biết sai rồi."
Thẩm Việt nhẹ giọng tiếp tục, "Anh không hề nghĩ như thế. Anh đúng là quá hồ đồ, lo bận việc khác, nhất thời không để ý đến em. Anh biết anh sai rồi, Ninh Ninh, anh đảm bảo về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa đâu."
"Anh biết rồi? Biết thì có ích gì?" Ninh Nặc Kỳ khoanh tay trước ngực, hiển nhiên là bộ dáng nghe không lọt tai, "Anh cảm thấy không quan tâm đến tôi cũng chẳng sao cả có đúng không? Dù sao tôi tức giận rồi thì chỉ cần dỗ là được."
Hắn nhìn đôi môi bĩu ra vì giận cùng hai má hơi phồng lên của Ninh Nặc Kỳ, cảm thấy dáng vẻ bốc khói này thật sự quá đáng yêu. Huống chi Ninh Nặc Kỳ giận là vì muốn được hắn yêu thương nhiều hơn, Thẩm Việt chỉ nghĩ tới đây đã vui sướng không ngớt. Hắn hoàn toàn bị mê hoặc bởi bề ngoài của cậu, cho nên không nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Hắn hơi mím môi, cười rõ là sung sướng.
Ninh Nặc Kỳ thấy vẻ mặt hắn không hề ăn năn hối lỗi, lửa giận bốc lên càng to—— Tên ngốc kia sao có thể thờ ờ tới mức độ này chứ?
"Thẩm Việt!" Ninh Nặc Kỳ cả giận nói, "Rốt cuộc anh có thèm quan tâm tôi không đấy?"
"Lúc hai đứa không thể quay lại với nhau, anh tìm đủ mọi cách để có được tôi, gì mà luận văn với đơn xin học tiến sĩ, thả rắm còn chẳng buồn màng tới. Giờ tái hợp rồi, anh thấy cuộc sống đã ổn định nên lạnh nhạt với tôi chút cũng chẳng việc gì, đúng chưa?" Ninh Nặc Kỳ duỗi ngón tay chọc vào ngực Thẩm Việt, "Dù tôi có giận tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng có thể được dăm ba câu nói ngọt của anh dỗ dành."
Ninh Nặc Kỳ bị chính lời mình thốt ra làm cho càng thêm bực bội, quăng lại một câu cuối cùng, "Tôi nói cho anh biết, chuyện này không đơn giản như vậy đâu."
Cậu xoay người đi ra ngoài, nhưng Thẩm Việt lập tức túm lại.
"Ninh Ninh——" Giọng nói Thẩm Việt có phần nôn nóng, "Anh thích em còn không hết, sao nỡ lòng lạnh nhạt với em chứ?"
Ninh Nặc Kỳ giãy giụa muốn rút tay ra, biểu tình bên ngoài khắc nghiệt, "Tôi lại thấy đúng là như thế đó."
Thẩm Việt đuổi theo Ninh Nặc Kỳ ra khỏi thư phòng, người nọ đi vào phòng khách lấy chìa khóa xe của chính mình, sau đó tiến thẳng về phía cửa nhà.
Hắn lập tức nhận ra không ổn, vội bước tới trước mặt Ninh Nặc Kỳ, dùng cơ thể chặn cậu lại, "Em muốn đi đâu?"
Ninh Nặc Kỳ liếc hắn một cái, "Về nhà tôi."
Lúc này Thẩm Việt mới cuống cả lên, hai tay ôm vai Ninh Nặc Kỳ, nghiêm túc khuyên nhủ, "Đừng về được không em? Bảo bối, anh thật sự biết sai rồi, cho anh thêm cơ hội nữa đi mà."
"Không có việc gì đâu," Ninh Nặc Kỳ nhướng mày, giữa lời nói tràn đầy sự kỳ quái*, "Tôi cũng chẳng phải người không phân rõ phải trái. Anh còn đang bận, chờ anh bận xong tôi lại về đây."
*阴阳怪气 (âm dương quái khí): chỉ lời nói, thái độ kỳ lạ, vòng vo khiến người nghe đoán không ra ý định thật sự.
Kỳ thật Ninh Nặc Kỳ cũng không quá tức giận, cậu chỉ muốn dạy cho Thẩm Việt một bài học thôi. Rõ là cậu đang bất mãn, vậy mà Thẩm Việt còn dám bày ra bộ dáng ung dung đó trước mặt cậu, chứng tỏ hắn không coi cơn phẫn nộ của cậu là thật.
Cậu hờn dỗi hất văng bàn tay của Thẩm Việt, cúi xuống xỏ giày, bị Thẩm Việt ôm eo dựng thẳng người lên.
"Anh làm gì đấy?" Ninh Nặc Kỳ mắng hắn, "Bớt kiếm chuyện với tôi đi."
Thẩm Việt giữ chặt tay cậu, lập tức kéo người vào lòng, "Đừng, em tin anh——"
Ninh Nặc Kỳ ra sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thẩm Việt, tóc tai và quần áo giữa sự níu kéo ngắn ngủi trở nên cực kỳ lộn xộn. Cổ tay cậu bị Thẩm Việt siết đến phát đau, thế là cậu muốn thúc một quyền vào ngực hắn để trả đũa, nhưng không đành lòng ra tay quá tàn nhẫn. Cậu kịp thời thay đổi chiến lược tấn công, vươn móng vuốt cào vào gáy Thẩm Việt, còn giơ tay làm rối tung mái tóc đã được cố định bằng keo của hắn.
Thẩm Việt đau đớn hít một hơi, theo bản năng ôm lấy cái gáy. Ninh Nặc Kỳ chớp lấy cơ hội đi giày, ngay sau đó bị người đàn ông ôm chặt lần nữa.
Thẩm Việt kề môi bên tai cậu, khẩn thiết nói, "Đừng đi mà, Ninh Ninh! Anh xin em, anh biết sai thật rồi, anh thật sự..."
Hắn giữ Ninh Nặc Kỳ lại chưa được bao lâu, chỉ cần nghĩ đến hai chữ "chia ly" cũng đủ khiến hắn run lên vì sợ hãi, sao hắn có thể chịu đựng việc Ninh Nặc Kỳ rời xa hắn thêm lần nữa?
Nghe những lời cầu xin của Thẩm Việt mà trong lòng cậu vừa chua vừa chát. Trước những nỗ lực níu giữ cậu của Thẩm Việt, cậu càng cảm thấy hắn rất đáng thương, dẫu sao cậu cũng biết Thẩm Việt không phải cố ý bỏ bê cậu. Cậu muốn quay lại ôm Thẩm Việt rồi bảo với hắn rằng cậu đã chấp nhận tha thứ cho hắn. Nhưng ngay tại khoảnh khắc tiếp theo, Ninh Nặc Kỳ quyết định trở nên kiên quyết—— Chỉ đơn giản mà tha thứ chẳng bao giờ là giải pháp lâu dài, lần này cậu phải dạy dỗ Thẩm Việt một trận nhớ đời. Cậu đã thề phải giữ gìn tình yêu của hai người, vì thế việc cho Thẩm Việt không biết phân biệt tốt xấu nếm trải chút gian khổ là điều bắt buộc.
Đã trót thì phải trét, Ninh Nặc Kỳ đẩy đầu Thẩm Việt, lạnh như băng nói, "Anh suy nghĩ cho cẩn thận."
Cậu gỡ mười ngón tay của hắn, dùng sức mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa va trúng tường tạo nên tiếng động lớn. Ninh Nặc Kỳ sợ Thẩm Việt đuổi kịp trước lúc cậu tới thang máy, thế là bước đi rất vội vã. Cậu rẽ vào góc tường, bất ngờ đụng phải hai thiếu niên trẻ tuổi và đẹp trai.
Ninh Nặc Kỳ liếc mắt một cái là nhận ra ngay một người trong đó—— Chính là Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo cao to thẳng tắp, trên vai đeo cặp sách, còn có một người khác đang nấp sau lưng. Ninh Nặc Kỳ lập tức nhìn sang, thiếu niên phía sau Thẩm Quân Hạo lớn lên vừa ngọt vừa mềm, non nớt như nam sinh Trung học chưa dậy thì hoàn toàn, nhưng vẫn cao hơn bạn đồng trang lứa đôi chút. Đôi mắt ngấn nước của cậu bé mở to, đang im lặng nhìn cậu.
Ninh Nặc Kỳ chợt nhớ ra Thẩm Quân Hạo cũng thích con trai, thế là tự giác coi thiếu niên xa lạ trước mặt là đối tượng của Thẩm Quân Hạo.
Thẩm Quân Hạo vừa thấy cậu thì ngớ ra chốc lát, rồi nở một nụ cười ôn hòa và lễ phép, "Chào chị dâu."
Tâm tình Ninh Nặc Kỳ vốn không tốt, Thẩm Quân Hạo gọi hai tiếng "chị dâu" khiến cậu càng thêm giận sôi máu. Cậu trút hết sự bực bội lên người em trai của cái người tên Thẩm Việt kia, điên tiết nói, "Mẹ nó ai là chị dâu cậu?"
Tiếp đó, cậu nghe thấy đằng sau dần truyền đến động tĩnh, liền biết Thẩm Việt đuổi tới rồi. Ninh Nặc Kỳ không có ý định nán lại thêm nữa, cất bước đi vào thang máy.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Việt nhấn tắt đồng hồ báo thức, lặng lẽ rời khỏi vòng tay Ninh Nặc Kỳ. Động tác hắn rất nhẹ, nhưng vẫn vô tình khiến Ninh Nặc Kỳ tỉnh giấc.
Ninh Nặc Kỳ xoay qua, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn hắn, rồi vô thức đưa tay tiếp tục vòng quanh người Thẩm Việt. Lần nữa ôm lấy lò sưởi hình người, cậu thỏa mãn nhắm hai mắt lại.
Thẩm Việt cúi đầu hôn cậu, không đành lòng đánh thức người thương, bèn nhỏ giọng nhất có thể, "Ninh Ninh, anh phải lên trường rồi."
Ninh Nặc Kỳ thậm chí còn chẳng mở mắt, cậu vùi mặt vào lồng ngực hắn cọ cọ, thanh âm bởi vì buồn ngủ mà đặc biệt mềm mại, "... Chừng nào anh về?"
"Thi xong về ngay—— À, đúng rồi Ninh Ninh, chiều nay chắc Quân Hạo sẽ qua đây đấy."
Ninh Nặc Kỳ lơ mơ đáp lời, sau đó chẳng nói gì nữa, ôm lấy tấm chăn, rất nhanh lại chìm vào giấc chiêm bao.
Lần tỉnh dậy tiếp theo, Thẩm Việt đã quay về. Cậu nghe tiếng cửa phòng ngủ được ai đó mở ra, hé mắt chậm rãi ngồi dậy, đúng lúc trông thấy Thẩm Việt đang quay lưng về phía cậu thay đồ. Hắn cởi bỏ chiếc áo hoodie, để lộ cơ lưng cường tráng và săn chắc.
Ninh Nặc Kỳ duỗi người, tùy ý ngáp một cái.
Thẩm Việt nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn cậu, "Đã mấy giờ rồi? Em còn chưa chịu dậy."
"Anh đâu có ở đây," Ninh Nặc Kỳ dụi mắt, "Rời giường cũng vô ích, chẳng bằng đi ngủ cho rồi."
Thẩm Việt bước tới giúp cậu chỉnh lại đầu tóc ngủ tới rối tung, "Ngoan, anh về rồi đây."
Ninh Nặc Kỳ nhanh chóng tỉnh ngủ, dù sao hôm nay cũng là khoảng thời gian đầu tiên mà cậu và Thẩm Việt nghiêm túc yêu đương. Cậu xỏ dép đi vào phòng tắm, vừa bóp kem đánh răng lên bàn chải, vừa bắt đầu tưởng tượng xem lát nữa nên làm "chuyện đó" với Thẩm Việt như thế nào.
Cậu mau chóng đánh răng rửa mặt xong xuôi, mang theo bong bóng tình yêu được bơm đầy sự ngọt ngào và đen tối, tới phòng ngủ tìm Thẩm Việt, thế nhưng ngoài dự đoán chẳng thấy người đâu. Ninh Nặc Kỳ sửng sốt một lát, không dám tin mà đi đến thư phòng. Quả nhiên, Thẩm Việt lại đang ngồi trước máy tính.
Ninh Nặc Kỳ tức muốn giậm chân—— Không trường học thì thư phòng, chẳng lẽ Thẩm Việt thật sự bận tới nỗi chút thời gian ở chung với cậu cũng không có sao?
Cậu đứng trước mặt Thẩm Việt, xụ mặt bất mãn nói, "Anh bận tới cỡ này luôn à?"
"Hả?" Thẩm Việt vẫn không rời mắt khỏi màn hình, "Ninh Ninh, em đợi lát đã, anh ở đây——"
Ninh Nặc Kỳ vỗ tay lên bàn, lớn tiếng với hắn, "Thẩm Việt!"
Thẩm Việt bị tiếng gọi của Ninh Nặc Kỳ làm cho giật mình, bèn kinh ngạc ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt người nọ tràn đầy tức giận. Hắn vẫn chưa hiểu tình huống, bối rối hỏi, "... Sao thế?"
"Sao thế?" Bộ dáng không rõ sự tình ấy của Thẩm Việt càng khiến Ninh Nặc Kỳ thêm phát bực, cậu lạnh lùng giễu cợt, "Anh đã sớm quên trên đời này còn có một người như em rồi chứ gì?"
Thẩm Việt chẳng hiểu tại sao lại bị khiển trách, trố mắt một lát rồi đứng dậy, "Tất nhiên anh không quên—— Đừng, bảo bối em trước tiên đừng nóng giận."
Hắn định chạm vào Ninh Nặc Kỳ, bị cậu dễ như trở bàn tay hất ra.
"Thẩm Việt, anh tự ngẫm lại cho kỹ, lúc chúng ta vừa mới quay lại với nhau, thái độ của anh là như thế nào, còn bây giờ thái độ ấy ra sao rồi?" Toàn thân Ninh Nặc Kỳ như được bao phủ bởi một bộ lông vô hình, gần như nghiến răng nghiến lợi giữa từng câu chữ, "Quãng thời gian trước anh bận cỡ đó, mà vẫn như cũ dỗ dành tôi đến mất đi phương hướng được đấy thôi? Còn giờ thì hết lý do này tới lý do khác từ chối tôi, là sợ ở chung một chỗ với tôi đúng không?"
Ninh Nặc Kỳ có vẻ rất hiếm bị rối rắm bởi loại chuyện yêu hay không yêu này, chí ít trước đây Thẩm Việt chẳng mấy khi nghe thấy cậu đàm luận về những vấn đề liên quan. Cho tới tận bây giờ Thẩm Việt mới ý thức được, không phải cậu không đàm luận, mà là không cần đàm luận, rốt cuộc trước khi sự tình hôm nay xảy ra, ở phương diện tình cảm hắn vẫn luôn dành cho Ninh Nặc Kỳ đầy đủ sự khẳng định và ấm áp. Lúc này hắn mới phát hiện, đối phương là đang oán trách hắn vì bận rộn chuyện trường học mà phớt lờ cậu, tiếp đó lại chợt nhớ tới lần trước Ninh Nặc Kỳ cũng từng cáu kỉnh một trận với hắn bởi nguyên nhân tương tự.
Thẩm Việt thầm mắng trí nhớ ngắn hạn của mình, đi vòng qua bàn làm việc muốn ôm Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc Kỳ lùi về sau một bước, không cho Thẩm Việt ôm, dáng vẻ giống như một con thú nhỏ đang phẫn nộ ai oán, "Đừng chạm vào tôi."
"Bảo bối," Thẩm Việt đứng tại chỗ, chân thành thừa nhận lỗi lầm, "Anh biết sai rồi."
Thẩm Việt nhẹ giọng tiếp tục, "Anh không hề nghĩ như thế. Anh đúng là quá hồ đồ, lo bận việc khác, nhất thời không để ý đến em. Anh biết anh sai rồi, Ninh Ninh, anh đảm bảo về sau sẽ không bao giờ xảy ra chuyện này nữa đâu."
"Anh biết rồi? Biết thì có ích gì?" Ninh Nặc Kỳ khoanh tay trước ngực, hiển nhiên là bộ dáng nghe không lọt tai, "Anh cảm thấy không quan tâm đến tôi cũng chẳng sao cả có đúng không? Dù sao tôi tức giận rồi thì chỉ cần dỗ là được."
Hắn nhìn đôi môi bĩu ra vì giận cùng hai má hơi phồng lên của Ninh Nặc Kỳ, cảm thấy dáng vẻ bốc khói này thật sự quá đáng yêu. Huống chi Ninh Nặc Kỳ giận là vì muốn được hắn yêu thương nhiều hơn, Thẩm Việt chỉ nghĩ tới đây đã vui sướng không ngớt. Hắn hoàn toàn bị mê hoặc bởi bề ngoài của cậu, cho nên không nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc. Hắn hơi mím môi, cười rõ là sung sướng.
Ninh Nặc Kỳ thấy vẻ mặt hắn không hề ăn năn hối lỗi, lửa giận bốc lên càng to—— Tên ngốc kia sao có thể thờ ờ tới mức độ này chứ?
"Thẩm Việt!" Ninh Nặc Kỳ cả giận nói, "Rốt cuộc anh có thèm quan tâm tôi không đấy?"
"Lúc hai đứa không thể quay lại với nhau, anh tìm đủ mọi cách để có được tôi, gì mà luận văn với đơn xin học tiến sĩ, thả rắm còn chẳng buồn màng tới. Giờ tái hợp rồi, anh thấy cuộc sống đã ổn định nên lạnh nhạt với tôi chút cũng chẳng việc gì, đúng chưa?" Ninh Nặc Kỳ duỗi ngón tay chọc vào ngực Thẩm Việt, "Dù tôi có giận tới cỡ nào đi chăng nữa, cũng có thể được dăm ba câu nói ngọt của anh dỗ dành."
Ninh Nặc Kỳ bị chính lời mình thốt ra làm cho càng thêm bực bội, quăng lại một câu cuối cùng, "Tôi nói cho anh biết, chuyện này không đơn giản như vậy đâu."
Cậu xoay người đi ra ngoài, nhưng Thẩm Việt lập tức túm lại.
"Ninh Ninh——" Giọng nói Thẩm Việt có phần nôn nóng, "Anh thích em còn không hết, sao nỡ lòng lạnh nhạt với em chứ?"
Ninh Nặc Kỳ giãy giụa muốn rút tay ra, biểu tình bên ngoài khắc nghiệt, "Tôi lại thấy đúng là như thế đó."
Thẩm Việt đuổi theo Ninh Nặc Kỳ ra khỏi thư phòng, người nọ đi vào phòng khách lấy chìa khóa xe của chính mình, sau đó tiến thẳng về phía cửa nhà.
Hắn lập tức nhận ra không ổn, vội bước tới trước mặt Ninh Nặc Kỳ, dùng cơ thể chặn cậu lại, "Em muốn đi đâu?"
Ninh Nặc Kỳ liếc hắn một cái, "Về nhà tôi."
Lúc này Thẩm Việt mới cuống cả lên, hai tay ôm vai Ninh Nặc Kỳ, nghiêm túc khuyên nhủ, "Đừng về được không em? Bảo bối, anh thật sự biết sai rồi, cho anh thêm cơ hội nữa đi mà."
"Không có việc gì đâu," Ninh Nặc Kỳ nhướng mày, giữa lời nói tràn đầy sự kỳ quái*, "Tôi cũng chẳng phải người không phân rõ phải trái. Anh còn đang bận, chờ anh bận xong tôi lại về đây."
*阴阳怪气 (âm dương quái khí): chỉ lời nói, thái độ kỳ lạ, vòng vo khiến người nghe đoán không ra ý định thật sự.
Kỳ thật Ninh Nặc Kỳ cũng không quá tức giận, cậu chỉ muốn dạy cho Thẩm Việt một bài học thôi. Rõ là cậu đang bất mãn, vậy mà Thẩm Việt còn dám bày ra bộ dáng ung dung đó trước mặt cậu, chứng tỏ hắn không coi cơn phẫn nộ của cậu là thật.
Cậu hờn dỗi hất văng bàn tay của Thẩm Việt, cúi xuống xỏ giày, bị Thẩm Việt ôm eo dựng thẳng người lên.
"Anh làm gì đấy?" Ninh Nặc Kỳ mắng hắn, "Bớt kiếm chuyện với tôi đi."
Thẩm Việt giữ chặt tay cậu, lập tức kéo người vào lòng, "Đừng, em tin anh——"
Ninh Nặc Kỳ ra sức thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thẩm Việt, tóc tai và quần áo giữa sự níu kéo ngắn ngủi trở nên cực kỳ lộn xộn. Cổ tay cậu bị Thẩm Việt siết đến phát đau, thế là cậu muốn thúc một quyền vào ngực hắn để trả đũa, nhưng không đành lòng ra tay quá tàn nhẫn. Cậu kịp thời thay đổi chiến lược tấn công, vươn móng vuốt cào vào gáy Thẩm Việt, còn giơ tay làm rối tung mái tóc đã được cố định bằng keo của hắn.
Thẩm Việt đau đớn hít một hơi, theo bản năng ôm lấy cái gáy. Ninh Nặc Kỳ chớp lấy cơ hội đi giày, ngay sau đó bị người đàn ông ôm chặt lần nữa.
Thẩm Việt kề môi bên tai cậu, khẩn thiết nói, "Đừng đi mà, Ninh Ninh! Anh xin em, anh biết sai thật rồi, anh thật sự..."
Hắn giữ Ninh Nặc Kỳ lại chưa được bao lâu, chỉ cần nghĩ đến hai chữ "chia ly" cũng đủ khiến hắn run lên vì sợ hãi, sao hắn có thể chịu đựng việc Ninh Nặc Kỳ rời xa hắn thêm lần nữa?
Nghe những lời cầu xin của Thẩm Việt mà trong lòng cậu vừa chua vừa chát. Trước những nỗ lực níu giữ cậu của Thẩm Việt, cậu càng cảm thấy hắn rất đáng thương, dẫu sao cậu cũng biết Thẩm Việt không phải cố ý bỏ bê cậu. Cậu muốn quay lại ôm Thẩm Việt rồi bảo với hắn rằng cậu đã chấp nhận tha thứ cho hắn. Nhưng ngay tại khoảnh khắc tiếp theo, Ninh Nặc Kỳ quyết định trở nên kiên quyết—— Chỉ đơn giản mà tha thứ chẳng bao giờ là giải pháp lâu dài, lần này cậu phải dạy dỗ Thẩm Việt một trận nhớ đời. Cậu đã thề phải giữ gìn tình yêu của hai người, vì thế việc cho Thẩm Việt không biết phân biệt tốt xấu nếm trải chút gian khổ là điều bắt buộc.
Đã trót thì phải trét, Ninh Nặc Kỳ đẩy đầu Thẩm Việt, lạnh như băng nói, "Anh suy nghĩ cho cẩn thận."
Cậu gỡ mười ngón tay của hắn, dùng sức mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa va trúng tường tạo nên tiếng động lớn. Ninh Nặc Kỳ sợ Thẩm Việt đuổi kịp trước lúc cậu tới thang máy, thế là bước đi rất vội vã. Cậu rẽ vào góc tường, bất ngờ đụng phải hai thiếu niên trẻ tuổi và đẹp trai.
Ninh Nặc Kỳ liếc mắt một cái là nhận ra ngay một người trong đó—— Chính là Thẩm Quân Hạo. Thẩm Quân Hạo cao to thẳng tắp, trên vai đeo cặp sách, còn có một người khác đang nấp sau lưng. Ninh Nặc Kỳ lập tức nhìn sang, thiếu niên phía sau Thẩm Quân Hạo lớn lên vừa ngọt vừa mềm, non nớt như nam sinh Trung học chưa dậy thì hoàn toàn, nhưng vẫn cao hơn bạn đồng trang lứa đôi chút. Đôi mắt ngấn nước của cậu bé mở to, đang im lặng nhìn cậu.
Ninh Nặc Kỳ chợt nhớ ra Thẩm Quân Hạo cũng thích con trai, thế là tự giác coi thiếu niên xa lạ trước mặt là đối tượng của Thẩm Quân Hạo.
Thẩm Quân Hạo vừa thấy cậu thì ngớ ra chốc lát, rồi nở một nụ cười ôn hòa và lễ phép, "Chào chị dâu."
Tâm tình Ninh Nặc Kỳ vốn không tốt, Thẩm Quân Hạo gọi hai tiếng "chị dâu" khiến cậu càng thêm giận sôi máu. Cậu trút hết sự bực bội lên người em trai của cái người tên Thẩm Việt kia, điên tiết nói, "Mẹ nó ai là chị dâu cậu?"
Tiếp đó, cậu nghe thấy đằng sau dần truyền đến động tĩnh, liền biết Thẩm Việt đuổi tới rồi. Ninh Nặc Kỳ không có ý định nán lại thêm nữa, cất bước đi vào thang máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.