Chương 16: Gặp mặt
Mãn Tri Lương
20/08/2024
Vẻ mặt Thẩm Quân Hạo cười đến ngây thơ vô tội, "Chào chị dâu."
Sáng sớm, Thẩm Việt bị tiếng báo thức đinh tai kéo ra khỏi giấc ngủ. Hắn thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại tắt chuông, sau đó nhắm mắt lại, mơ màng sờ soạng người bên cạnh.
Hắn tưởng rằng mình sẽ được chạm vào một cơ thể mềm mại ấm áp, nhưng trên thực tế, tay hắn lại đụng phải tấm ga trải giường lạnh lẽo.
Thẩm Việt đột ngột mở mắt, hoảng loạn nhìn sang vị trí trống không, trong lòng chợt lạnh đi phân nửa. Hắn nhớ lại buổi sáng hôm qua, chính mình cũng đánh mất tất cả mọi thứ theo cách này. Người kia không lời từ biệt, nhẫn tâm rời bỏ hắn, rồi lạnh lùng tàn ác vạch rõ giới hạn giữa cả hai.
Thẩm Việt nhanh chóng xuống giường, xỏ đôi dép lê sau đó vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Hắn gấp gáp mở cửa, nhìn cả phòng tắm lẫn phòng khách đều trống trải mà trái tim thắt lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm từ trong phòng bếp. Hắn theo tiếng động đi tới, trông thấy bóng dáng bận rộn của Ninh Nặc Kỳ đang quay lưng về phía mình.
Lúc này hắn mới run rẩy thở ra, tảng đá treo nặng trong lòng bỗng chốc rơi thẳng xuống đất. Hắn bước nhanh về phía trước, ôm chặt Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc Kỳ đang loay hoay với chiếc máy pha cà phê ồn ào, Thẩm Việt đến gần cũng chẳng hề phát hiện. Cậu bị vị khách không mời này dọa cho hết hồn, cả người chấn động một chút, quay đầu nhìn người vừa xuất hiện, lập tức sẵng giọng với kẻ bám dính sau lưng, "Mới sáng ra anh nghịch cái gì thế? Làm em giật cả mình."
Thẩm Việt dúi đầu vào cổ Ninh Nặc Kỳ, hắn thật sự quá cao, lúc thực hiện hành động này phải hơi cong lưng. Hắn rầu rĩ nói, "Nhớ em."
Ninh Nặc Kỳ để mặc tên to con đó ôm mình, cẩn thận dùng chiếc cốc trong tay hứng cà phê đang nhỏ giọt. Cậu đổ nửa cốc cà phê đen, rồi lấy sữa tươi nguyên chất rót đầy, sau đó dùng thìa sứ xúc thêm ba lần đường.
Ninh Nặc Kỳ bị tụt huyết áp, tới nay vẫn luôn thích ăn đồ ngọt. Thẩm Việt nhìn Ninh Nặc Kỳ khuấy cà phê, vừa định trêu khẩu vị của cậu ngọt quá thì thấy cậu xoay người lại, bưng chiếc cốc ấy tới trước mặt mình.
Ninh Nặc Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, cầm cốc kề bên môi đối phương, "Thành phẩm đầu tiên nhường anh uống trước nè."
Thẩm Việt, "..."
Hắn nhìn ánh mắt tha thiết đợi chờ của cậu, thật sự không đành lòng từ chối, nhận lấy cốc cà phê uống một ngụm.
Đầu hắn choáng váng bởi vị ngọt khé cổ, lại cố mạnh mẽ duy trì vẻ nghiêm túc.
Ninh Nặc Kỳ vội tranh công, hào hứng hỏi, "Thế nào? Lần đầu em pha đấy, thơm lắm đúng không?"
Thẩm Việt rất muốn nói thơm hay không thì hắn không biết, nhưng cổ họng hắn sắp hỏng tới nơi rồi. Hắn ấp ủ trong chốc lát, che giấu tâm tư trả lời Ninh Nặc Kỳ, "... Thơm lắm, uống cũng khá ngon."
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy thì khẽ cười, "Anh cúi xuống chút đi."
Thẩm Việt nghe lời cúi đầu, được Ninh Nặc Kỳ nhón chân, ngửa đầu hôn một cái.
Hắn bị nụ hôn bất ngờ đó làm cho rung rinh, cảm nhận rất rõ trái tim vừa hẫng một nhịp, tay run đến nỗi suýt nữa thì không giữ được cốc cà phê. Người yêu thong dong thể hiện hành động thân mật, so với việc uống cạn cà phê ban nãy càng ngọt ngào hơn, tới mức khiến cả người hắn lâng lâng như nằm trên mây. Hắn được Ninh Nặc Kỳ nhắc nhở, để có được những hạnh phúc như lúc này chẳng dễ dàng gì, thế là lập tức buông chiếc cốc ra, ôm Ninh Nặc Kỳ vào lòng.
"Giống nằm mơ quá." Thẩm Việt thấp giọng nói.
Ninh Nặc Kỳ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, "Được rồi, đừng áp sát vô đây nữa, em không muốn bị nướng chín đâu."
"Ninh Ninh," Thẩm Việt gọi cậu, "Quân Hạo vừa chuyển tới thành phố S, tối nay nó học xong anh tính mời đi ăn một bữa, em không có việc gì gấp chứ?"
Ninh Nặc Kỳ nghe hiểu ý hắn, "Anh muốn em đi cùng à?"
"Ừm."
"Được thôi," Ninh Nặc Kỳ đáp, "Mà em ấy sắp thi Đại học rồi, sao lại chuyển qua đây?"
"Hộ khẩu của nó ở thành phố S, nên sang đây thi." Thẩm Việt trả lời.
Ninh Nặc Kỳ gật đầu đã rõ, rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhướng mày mở miệng, "Thế anh nói trước với em ấy, đừng gọi em là chị dâu, em nhận không nổi hai tiếng đó."
Ấn tượng lớn nhất của Ninh Nặc Kỳ đối với Thẩm Quân Hạo chính là miệng lưỡi khéo léo, giọng địa phương rất nặng. Tuy là em trai của Thẩm Việt, nhưng tính cách hai người lại chẳng có tí liên hệ gì với nhau. Người nọ kêu mình là "chị dâu", mỗi lần Ninh Nặc Kỳ nghe thấy đều nghẹn một bụng lửa giận. Dù sao cậu cũng là đàn ông, Thẩm Quân Hạo gọi như vậy khiến cả người cậu không mấy thoải mái, nhưng ngại không phàn nàn với Thẩm Việt.
Thẩm Việt nhéo gương mặt hơi phồng lên của Ninh Nặc Kỳ một cái, "Anh sẽ bảo nó."
⊙︿⊙Trong phòng riêng tại nhà hàng đồ Nhật, Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ cùng ngồi sang một bên của chiếc bàn vuông, Thẩm Quân Hạo ôm cặp sách tới phía đối diện.
Vẻ mặt Thẩm Quân Hạo cười đến ngây thơ vô tội, "Chào chị dâu."
Ninh Nặc Kỳ, "..."
Cậu híp mắt cười rộ lên với Thẩm Quân Hạo, bàn tay đặt dưới bàn duỗi qua chỗ Thẩm Việt, hung hăng nhéo đùi hắn.
Thẩm Việt đau đến nỗi lập tức ngồi thẳng, khụ khụ vài tiếng che giấu, sau đó nghiêm mặt, "Nói chuyện kiểu gì đấy? Anh nhắc rồi mà, không được gọi chị dâu, gọi anh Tiểu Ninh mau."
"Còn không phải do em nhớ anh Tiểu Ninh quá sao?" Thẩm Quân Hạo giả bộ ảo não, "Em lỡ kích động, quên mất phải gọi thế nào mới đúng."
Lời Thẩm Quân Hạo vừa nghe là biết giả, nhưng vẻ khiếp sợ của Ninh Nặc Kỳ mà anh trông thấy lại là sự thật. Thẩm Quân Hạo nhìn Thẩm Việt từ một người anh cả bảo thủ trở thành bộ dáng phản nghịch như hiện tại, lập tức biết anh trai có bao nhiêu yêu thích đối với Ninh Nặc Kỳ. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Thẩm Việt sẽ lựa chọn ở bên Ninh Nặc Kỳ thêm lần nữa, rõ ràng sự việc nửa năm trước đã tạo nên ảnh hưởng rất to lớn đối với Thẩm gia.
Anh rót rượu gạo cho Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ, bưng chén trà của mình lên, hướng về phía bọn họ, "Thật sự, có thể gặp lại anh Tiểu Ninh em cực kỳ vui mừng. Ngày mai còn phải đi học nên em không uống rượu. Em xin lấy trà thay thế, kính hai anh một ly."
Thẩm Quân Hạo đúng thật rất vui. Mối liên hệ diệu kỳ mà chặt chẽ giữa tình anh em có thể giúp bọn họ trong vận mệnh đặt sẵn thấu hiểu cảm xúc của nhau, từ ngày tân xuân ấy trở đi, anh chưa từng chứng kiến Thẩm Việt được thoải mái và nhẹ nhõm như lúc này. Thậm chí anh còn để ý, sau khi Thẩm Việt rời khỏi Ninh Nặc Kỳ đã trở thành một chiếc máy móc chậm chạp, ngu ngốc, đồng thời đánh mất khả năng biểu đạt hỉ nộ ái ố của chính mình.
Giờ đây anh có thể lần nữa nhìn thấy mặt mày Thẩm Việt thư thái, áp lực không rõ từ đâu đè nén trong lòng cũng bởi vì người kia mà như trút được gánh nặng, dần tan thành mây khói. Nhưng anh cũng biết rất rõ, việc Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ tái hợp cũng đồng nghĩa trong tương lai sắp tới, một trận sóng gió khác sẽ mạnh mẽ xô đến, phá hủy mọi điều tốt đẹp.
Thẩm Quân Hạo và Thẩm Việt cụng ly, bữa chén no say, các mảnh sứ va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Anh ngửa đầu uống trà, dùng cái chén che giấu biểu tình của mình.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, trên khuôn mặt mang theo vẻ vui sướng và khoan khoái. Anh thay anh cả cảm thấy mừng rỡ, đồng thời cũng là vì chính mình.
Bởi vì giống như Thẩm Việt, anh là đồng tính luyến ái.
Nguyên nhân quần thể số ít này phải chịu sự kỳ thị, xa lánh chính là nằm ở hai chữ "số ít". Về phương diện xu hướng tính dục, thân là gia trưởng, nếu Thẩm Hưng Xuyên và Lý Y Linh đã thành công ước thúc được Thẩm Việt, thì cũng có thể khống chế Thẩm Quân Hạo theo cách giống vậy. Tuy rằng quyền uy của ba mẹ rất lớn, nhưng chưa chắc đã có khả năng đồng thời cấm cản cả hai người bọn họ.
Anh không tưởng tượng nổi nếu ba mẹ biết cả hai anh em đều là đồng tính luyến ái sẽ phản ứng như thế nào, nhưng có một điều Thẩm Quân Hạo rất rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của anh cả. Thẩm Việt thích Ninh Nặc Kỳ đến thế, lại bởi vì ý thức trách nhiệm mà quyết định chia tay người yêu. Nhưng anh và anh cả không giống nhau, anh so với hắn càng tuổi trẻ không sợ việc gì, cũng càng ích kỷ lạnh nhạt. Nếu thật sự có một ngày giống thế, anh nhất định không chút do dự chọn người mình thương.
Ba người bọn họ tâm sự rất nhiều chuyện. Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ ngầm làm vài hành động không đứng đắn, vậy mà khi ở trước mặt Thẩm Quân Hạo lại không hẹn mà cùng trưng ra bộ dáng của một người anh trai. Có học sinh Trung học tham gia vào cuộc hội thoại, khó tránh khỏi nhắc tới việc học tập. Thẩm Việt chủ động sắm vai trưởng bối, bày ra vẻ nghiêm nghị, bắt đầu giống ba mẹ dò hỏi chuyện trên trường của Thẩm Quân Hạo.
"Nói sao nhỉ? Lúc trước ở thành phố C, áp lực cạnh tranh vô cùng lớn, em cũng chỉ có thể cắm đầu cắm cổ vào học. Nhưng mà sau khi chuyển tới thành phố S, em thấy áp lực giảm hẳn đi, việc học nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Em cũng tự có định hướng của riêng mình rồi." Thẩm Quân Hạo báo cáo với Thẩm Việt.
Thẩm Việt hài lòng gật đầu, "Đây là chuyện tốt, nhưng vẫn không được thả lỏng."
"Cơ mà... Anh này," Thẩm Quân Hạo cười nói, "Có khả năng em sẽ yêu đương trong trường đấy."
Ninh Nặc Kỳ đang xem điện thoại, nghe thế thì im lặng nhìn Thẩm Quân Hạo, rồi làm như không có việc gì xảy ra mà rủ mắt.
Thẩm Việt cũng không có bất kỳ biểu hiện phản đối nào. Suy cho cùng, xét về mặt này hắn lại chẳng phải tấm gương tốt cho Thẩm Quân Hạo, vì thế hắn không có tư cách gì để giáo dục anh.
Hắn trầm mặc một lát mới lên tiếng, "Tùy em, không ảnh hưởng tới việc học là được."
Thẩm Việt nhìn bộ dáng Thẩm Quân Hạo muốn nói lại thôi, đột nhiên sinh ra một loại trực giác-- Hắn hoài nghi sự việc không đơn giản như thế.
Quả nhiên, Thẩm Quân Hạo hạ giọng, "Cậu ấy là nam."
Sáng sớm, Thẩm Việt bị tiếng báo thức đinh tai kéo ra khỏi giấc ngủ. Hắn thò tay xuống dưới gối lấy điện thoại tắt chuông, sau đó nhắm mắt lại, mơ màng sờ soạng người bên cạnh.
Hắn tưởng rằng mình sẽ được chạm vào một cơ thể mềm mại ấm áp, nhưng trên thực tế, tay hắn lại đụng phải tấm ga trải giường lạnh lẽo.
Thẩm Việt đột ngột mở mắt, hoảng loạn nhìn sang vị trí trống không, trong lòng chợt lạnh đi phân nửa. Hắn nhớ lại buổi sáng hôm qua, chính mình cũng đánh mất tất cả mọi thứ theo cách này. Người kia không lời từ biệt, nhẫn tâm rời bỏ hắn, rồi lạnh lùng tàn ác vạch rõ giới hạn giữa cả hai.
Thẩm Việt nhanh chóng xuống giường, xỏ đôi dép lê sau đó vội vàng ra khỏi phòng ngủ. Hắn gấp gáp mở cửa, nhìn cả phòng tắm lẫn phòng khách đều trống trải mà trái tim thắt lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng bát đĩa va chạm từ trong phòng bếp. Hắn theo tiếng động đi tới, trông thấy bóng dáng bận rộn của Ninh Nặc Kỳ đang quay lưng về phía mình.
Lúc này hắn mới run rẩy thở ra, tảng đá treo nặng trong lòng bỗng chốc rơi thẳng xuống đất. Hắn bước nhanh về phía trước, ôm chặt Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc Kỳ đang loay hoay với chiếc máy pha cà phê ồn ào, Thẩm Việt đến gần cũng chẳng hề phát hiện. Cậu bị vị khách không mời này dọa cho hết hồn, cả người chấn động một chút, quay đầu nhìn người vừa xuất hiện, lập tức sẵng giọng với kẻ bám dính sau lưng, "Mới sáng ra anh nghịch cái gì thế? Làm em giật cả mình."
Thẩm Việt dúi đầu vào cổ Ninh Nặc Kỳ, hắn thật sự quá cao, lúc thực hiện hành động này phải hơi cong lưng. Hắn rầu rĩ nói, "Nhớ em."
Ninh Nặc Kỳ để mặc tên to con đó ôm mình, cẩn thận dùng chiếc cốc trong tay hứng cà phê đang nhỏ giọt. Cậu đổ nửa cốc cà phê đen, rồi lấy sữa tươi nguyên chất rót đầy, sau đó dùng thìa sứ xúc thêm ba lần đường.
Ninh Nặc Kỳ bị tụt huyết áp, tới nay vẫn luôn thích ăn đồ ngọt. Thẩm Việt nhìn Ninh Nặc Kỳ khuấy cà phê, vừa định trêu khẩu vị của cậu ngọt quá thì thấy cậu xoay người lại, bưng chiếc cốc ấy tới trước mặt mình.
Ninh Nặc Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, cầm cốc kề bên môi đối phương, "Thành phẩm đầu tiên nhường anh uống trước nè."
Thẩm Việt, "..."
Hắn nhìn ánh mắt tha thiết đợi chờ của cậu, thật sự không đành lòng từ chối, nhận lấy cốc cà phê uống một ngụm.
Đầu hắn choáng váng bởi vị ngọt khé cổ, lại cố mạnh mẽ duy trì vẻ nghiêm túc.
Ninh Nặc Kỳ vội tranh công, hào hứng hỏi, "Thế nào? Lần đầu em pha đấy, thơm lắm đúng không?"
Thẩm Việt rất muốn nói thơm hay không thì hắn không biết, nhưng cổ họng hắn sắp hỏng tới nơi rồi. Hắn ấp ủ trong chốc lát, che giấu tâm tư trả lời Ninh Nặc Kỳ, "... Thơm lắm, uống cũng khá ngon."
Ninh Nặc Kỳ nghe vậy thì khẽ cười, "Anh cúi xuống chút đi."
Thẩm Việt nghe lời cúi đầu, được Ninh Nặc Kỳ nhón chân, ngửa đầu hôn một cái.
Hắn bị nụ hôn bất ngờ đó làm cho rung rinh, cảm nhận rất rõ trái tim vừa hẫng một nhịp, tay run đến nỗi suýt nữa thì không giữ được cốc cà phê. Người yêu thong dong thể hiện hành động thân mật, so với việc uống cạn cà phê ban nãy càng ngọt ngào hơn, tới mức khiến cả người hắn lâng lâng như nằm trên mây. Hắn được Ninh Nặc Kỳ nhắc nhở, để có được những hạnh phúc như lúc này chẳng dễ dàng gì, thế là lập tức buông chiếc cốc ra, ôm Ninh Nặc Kỳ vào lòng.
"Giống nằm mơ quá." Thẩm Việt thấp giọng nói.
Ninh Nặc Kỳ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng hắn, "Được rồi, đừng áp sát vô đây nữa, em không muốn bị nướng chín đâu."
"Ninh Ninh," Thẩm Việt gọi cậu, "Quân Hạo vừa chuyển tới thành phố S, tối nay nó học xong anh tính mời đi ăn một bữa, em không có việc gì gấp chứ?"
Ninh Nặc Kỳ nghe hiểu ý hắn, "Anh muốn em đi cùng à?"
"Ừm."
"Được thôi," Ninh Nặc Kỳ đáp, "Mà em ấy sắp thi Đại học rồi, sao lại chuyển qua đây?"
"Hộ khẩu của nó ở thành phố S, nên sang đây thi." Thẩm Việt trả lời.
Ninh Nặc Kỳ gật đầu đã rõ, rồi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhướng mày mở miệng, "Thế anh nói trước với em ấy, đừng gọi em là chị dâu, em nhận không nổi hai tiếng đó."
Ấn tượng lớn nhất của Ninh Nặc Kỳ đối với Thẩm Quân Hạo chính là miệng lưỡi khéo léo, giọng địa phương rất nặng. Tuy là em trai của Thẩm Việt, nhưng tính cách hai người lại chẳng có tí liên hệ gì với nhau. Người nọ kêu mình là "chị dâu", mỗi lần Ninh Nặc Kỳ nghe thấy đều nghẹn một bụng lửa giận. Dù sao cậu cũng là đàn ông, Thẩm Quân Hạo gọi như vậy khiến cả người cậu không mấy thoải mái, nhưng ngại không phàn nàn với Thẩm Việt.
Thẩm Việt nhéo gương mặt hơi phồng lên của Ninh Nặc Kỳ một cái, "Anh sẽ bảo nó."
⊙︿⊙Trong phòng riêng tại nhà hàng đồ Nhật, Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ cùng ngồi sang một bên của chiếc bàn vuông, Thẩm Quân Hạo ôm cặp sách tới phía đối diện.
Vẻ mặt Thẩm Quân Hạo cười đến ngây thơ vô tội, "Chào chị dâu."
Ninh Nặc Kỳ, "..."
Cậu híp mắt cười rộ lên với Thẩm Quân Hạo, bàn tay đặt dưới bàn duỗi qua chỗ Thẩm Việt, hung hăng nhéo đùi hắn.
Thẩm Việt đau đến nỗi lập tức ngồi thẳng, khụ khụ vài tiếng che giấu, sau đó nghiêm mặt, "Nói chuyện kiểu gì đấy? Anh nhắc rồi mà, không được gọi chị dâu, gọi anh Tiểu Ninh mau."
"Còn không phải do em nhớ anh Tiểu Ninh quá sao?" Thẩm Quân Hạo giả bộ ảo não, "Em lỡ kích động, quên mất phải gọi thế nào mới đúng."
Lời Thẩm Quân Hạo vừa nghe là biết giả, nhưng vẻ khiếp sợ của Ninh Nặc Kỳ mà anh trông thấy lại là sự thật. Thẩm Quân Hạo nhìn Thẩm Việt từ một người anh cả bảo thủ trở thành bộ dáng phản nghịch như hiện tại, lập tức biết anh trai có bao nhiêu yêu thích đối với Ninh Nặc Kỳ. Nhưng anh chưa từng nghĩ rằng Thẩm Việt sẽ lựa chọn ở bên Ninh Nặc Kỳ thêm lần nữa, rõ ràng sự việc nửa năm trước đã tạo nên ảnh hưởng rất to lớn đối với Thẩm gia.
Anh rót rượu gạo cho Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ, bưng chén trà của mình lên, hướng về phía bọn họ, "Thật sự, có thể gặp lại anh Tiểu Ninh em cực kỳ vui mừng. Ngày mai còn phải đi học nên em không uống rượu. Em xin lấy trà thay thế, kính hai anh một ly."
Thẩm Quân Hạo đúng thật rất vui. Mối liên hệ diệu kỳ mà chặt chẽ giữa tình anh em có thể giúp bọn họ trong vận mệnh đặt sẵn thấu hiểu cảm xúc của nhau, từ ngày tân xuân ấy trở đi, anh chưa từng chứng kiến Thẩm Việt được thoải mái và nhẹ nhõm như lúc này. Thậm chí anh còn để ý, sau khi Thẩm Việt rời khỏi Ninh Nặc Kỳ đã trở thành một chiếc máy móc chậm chạp, ngu ngốc, đồng thời đánh mất khả năng biểu đạt hỉ nộ ái ố của chính mình.
Giờ đây anh có thể lần nữa nhìn thấy mặt mày Thẩm Việt thư thái, áp lực không rõ từ đâu đè nén trong lòng cũng bởi vì người kia mà như trút được gánh nặng, dần tan thành mây khói. Nhưng anh cũng biết rất rõ, việc Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ tái hợp cũng đồng nghĩa trong tương lai sắp tới, một trận sóng gió khác sẽ mạnh mẽ xô đến, phá hủy mọi điều tốt đẹp.
Thẩm Quân Hạo và Thẩm Việt cụng ly, bữa chén no say, các mảnh sứ va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe. Anh ngửa đầu uống trà, dùng cái chén che giấu biểu tình của mình.
Khóe miệng anh khẽ nhếch, trên khuôn mặt mang theo vẻ vui sướng và khoan khoái. Anh thay anh cả cảm thấy mừng rỡ, đồng thời cũng là vì chính mình.
Bởi vì giống như Thẩm Việt, anh là đồng tính luyến ái.
Nguyên nhân quần thể số ít này phải chịu sự kỳ thị, xa lánh chính là nằm ở hai chữ "số ít". Về phương diện xu hướng tính dục, thân là gia trưởng, nếu Thẩm Hưng Xuyên và Lý Y Linh đã thành công ước thúc được Thẩm Việt, thì cũng có thể khống chế Thẩm Quân Hạo theo cách giống vậy. Tuy rằng quyền uy của ba mẹ rất lớn, nhưng chưa chắc đã có khả năng đồng thời cấm cản cả hai người bọn họ.
Anh không tưởng tượng nổi nếu ba mẹ biết cả hai anh em đều là đồng tính luyến ái sẽ phản ứng như thế nào, nhưng có một điều Thẩm Quân Hạo rất rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không đi vào vết xe đổ của anh cả. Thẩm Việt thích Ninh Nặc Kỳ đến thế, lại bởi vì ý thức trách nhiệm mà quyết định chia tay người yêu. Nhưng anh và anh cả không giống nhau, anh so với hắn càng tuổi trẻ không sợ việc gì, cũng càng ích kỷ lạnh nhạt. Nếu thật sự có một ngày giống thế, anh nhất định không chút do dự chọn người mình thương.
Ba người bọn họ tâm sự rất nhiều chuyện. Thẩm Việt và Ninh Nặc Kỳ ngầm làm vài hành động không đứng đắn, vậy mà khi ở trước mặt Thẩm Quân Hạo lại không hẹn mà cùng trưng ra bộ dáng của một người anh trai. Có học sinh Trung học tham gia vào cuộc hội thoại, khó tránh khỏi nhắc tới việc học tập. Thẩm Việt chủ động sắm vai trưởng bối, bày ra vẻ nghiêm nghị, bắt đầu giống ba mẹ dò hỏi chuyện trên trường của Thẩm Quân Hạo.
"Nói sao nhỉ? Lúc trước ở thành phố C, áp lực cạnh tranh vô cùng lớn, em cũng chỉ có thể cắm đầu cắm cổ vào học. Nhưng mà sau khi chuyển tới thành phố S, em thấy áp lực giảm hẳn đi, việc học nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Em cũng tự có định hướng của riêng mình rồi." Thẩm Quân Hạo báo cáo với Thẩm Việt.
Thẩm Việt hài lòng gật đầu, "Đây là chuyện tốt, nhưng vẫn không được thả lỏng."
"Cơ mà... Anh này," Thẩm Quân Hạo cười nói, "Có khả năng em sẽ yêu đương trong trường đấy."
Ninh Nặc Kỳ đang xem điện thoại, nghe thế thì im lặng nhìn Thẩm Quân Hạo, rồi làm như không có việc gì xảy ra mà rủ mắt.
Thẩm Việt cũng không có bất kỳ biểu hiện phản đối nào. Suy cho cùng, xét về mặt này hắn lại chẳng phải tấm gương tốt cho Thẩm Quân Hạo, vì thế hắn không có tư cách gì để giáo dục anh.
Hắn trầm mặc một lát mới lên tiếng, "Tùy em, không ảnh hưởng tới việc học là được."
Thẩm Việt nhìn bộ dáng Thẩm Quân Hạo muốn nói lại thôi, đột nhiên sinh ra một loại trực giác-- Hắn hoài nghi sự việc không đơn giản như thế.
Quả nhiên, Thẩm Quân Hạo hạ giọng, "Cậu ấy là nam."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.