Chương 12: Nhà tù phẫn nộ
Mãn Tri Lương
20/08/2024
Giờ đây hắn lại hận không thể làm cậu bị thương, nghiền nát cậu, để cậu cũng có thể nếm trải những thống khổ đã tích tụ bên trong hắn, đang sôi sục muốn được bộc phát.
Ninh Nặc Kỳ không có phản ứng nào với việc hắn xuất hiện ở đây, chỉ nghiêng đầu nhìn Thích Luật, không mặn không nhạt nói, "Kệ anh ta, đi thôi."
Thích Luật thầm đánh trống ngực, anh sợ Thẩm Việt xông tới sẽ làm mọi chuyện rối tung lên. Nhưng sau đó anh chợt nhận ra, trong cuộc giằng co vô hình và chóng vánh này, ngay từ đầu anh đã được định sẵn là người chiến thắng.
Anh biết Ninh Nặc Kỳ yêu thích, để ý điều gì ở anh, cũng biết loại quan hệ nào không khiến cậu khó chịu. Anh chưa từng công khai vượt qua ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, mà là dồn hết tâm tư đưa mối quan hệ của mình với Ninh Nặc Kỳ bước vào vùng thoải mái nhất. Cho dù Thẩm Việt đối với Ninh Nặc Kỳ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*, thì hắn ta cũng chỉ là bạn trai cũ dây dưa không rõ. Nhưng anh lại khác, anh có thể vĩnh viễn sát cánh bên Ninh Nặc Kỳ, bởi bọn họ là bạn bè ngay thẳng.
*Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: dù chia lìa vẫn thương nhớ không nguôi - câu 2242 trong "Truyện Kiều".
Thích Luật từ xa xa mỉm cười với Thẩm Việt, sau đó thu hồi tầm mắt, cùng Ninh Nặc Kỳ hướng đến nơi đỗ xe của cậu.
Hai người cách Thẩm Việt một đoạn không ngắn, mà xe Ninh Nặc Kỳ đã ở ngay trước mặt. Thẩm Việt dùng mắt đo lường khoảng cách, nhận thấy mình không thể bắt kịp Ninh Nặc Kỳ, vì vậy sau một lúc do dự ngắn ngủi, hắn quyết định lên xe.
Ninh Nặc Kỳ và Thích Luật lập tức đóng cửa. Ninh Nặc Kỳ ngước mắt, từ kính chiếu hậu thấy Thẩm Việt không đuổi theo, bèn không nói lời nào, khởi động xe lái thẳng ra ngoài.
Thẩm Việt nhìn đèn pha laser của chiếc Audi trắng đã đổi màu, nhanh chóng đi phía sau.
Thích Luật cũng thấy xe của Thẩm Việt qua kính chiếu hậu. Chiếc xe địa hình màu đen to lớn và hung hãn, hệt như một con mãnh thú đang truy bắt con mồi.
Anh mở miệng nói với Ninh Nặc Kỳ, "Thẩm Việt theo kịp rồi."
Cậu chăm chú nhìn con đường phía trước, "Tôi thấy."
Thích Luật cười, "Tên đó đúng là bám riết không tha."
Cậu bỗng dưng cảm thấy bực bội, cậu thật sự rất ghét cái cảm giác bị quấy rầy và đeo bám. Cậu tích trữ lửa giận suốt chặng đường, sự mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
Cậu lái xe vào bãi, phát hiện Thẩm Việt cũng theo sau.
"Lát nữa cứ đi thẳng, đừng để ý anh ta." Ninh Nặc Kỳ nói.
Thích Luật nhìn cậu, lông mày cau lại, "Sao anh ta tìm tới tận trường thế?"
"Tôi xem thường anh ta rồi," Cậu vừa lùi xe vừa chế nhạo, "Tôi nói cho anh ta biết tôi đang làm thí nghiệm ở trường, ai mà ngờ anh ta sẽ chạy đến đâu."
"Anh ta biến mất nửa năm trời, bây giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của cậu, còn quấy rầy cậu đến mức này," Thích Luật lắc đầu, "Tôi vẫn chưa hiểu lắm... Tôi biết tôi không nên xen vào, chỉ là có hơi lo cho cậu thôi."
Ninh Nặc Kỳ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng, "Đi."
Cậu vừa bước xuống thì thấy Thẩm Việt cũng đã đỗ xe xong. Người nọ mặc áo khoác Denim, chân đi đôi boot Martin màu đen, đang đi về phía này. Hắn nện từng bước rất mau, chính là không có ý định để Ninh Nặc Kỳ rời khỏi.
Cậu nhìn bóng dáng Thẩm Việt bước nhanh, chỉ đơn giản đứng im tại chỗ. Nếu trốn không được, vậy hôm nay cậu sẽ xem xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Thẩm Việt đến trước mặt hai người, ánh mắt qua loa lược bỏ Thích Luật, trực tiếp khóa chặt Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc Kỳ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Thích Luật, "Cậu đi trước đi."
Chuyện này vốn không liên quan gì tới anh, cậu cũng không muốn kéo thêm người khác vào vũng nước đục này.
Bấy giờ Thẩm Việt mới nhìn Thích Luật, thanh âm lạnh như băng trong đêm, "Nghe thấy không? Sao còn chưa cút?"
Ninh Nặc Kỳ hiếm khi nghe thấy Thẩm Việt nói năng gay gắt như vậy. Cậu biết hắn thật sự tức giận. Cậu nhướng mi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt u ám của hắn đang hướng về phía mình.
Thích Luật nghe thế cũng chỉ cười, vào thời điểm này mà anh vẫn giữ vững lễ độ, dù biết mình trông có vẻ gian trá, đạo đức giả. Anh duỗi tay vỗ vai cậu hai cái, "Vậy tôi đi trước, có cần gì thì cứ gọi tôi, đừng một mình chịu đựng."
Tiếng bước chân của Thích Luật nhỏ dần, biến mất ở cửa thang máy.
Ninh Nặc Kỳ tùy ý dựa vào xe, "Nói đi, có chuyện gì?"
Thẩm Việt không đáp, chỉ dùng hai mắt gắt gao khóa chặt cậu.
Thấy vậy Ninh Nặc Kỳ cũng không thèm hỏi, mà khoanh tay trước ngực chờ Thẩm Việt tiếp lời. Bầu không khí như ngưng đọng, tràn ngập hơi thở nguy hiểm và ngột ngạt.
Ngay sau đó, Thẩm Việt đột nhiên ra tay, hắn cúi người siết chặt eo Ninh Nặc Kỳ, rồi nhanh chóng vác người lên vai phải.
Tầm nhìn của cậu lập tức đảo lộn, bộ não đột ngột bị đánh úp khiến cậu vô cùng choáng váng. Cậu ra sức giãy giụa, hai chân đá lung tung vào người Thẩm Việt, nhưng trong giây tiếp theo đã chịu sự khống chế từ cánh tay cường tráng của hắn.
"Anh bị bệnh à! Thả tôi xuống ngay!"
Ninh Nặc Kỳ hét rất lớn, thanh âm không ngừng vang vọng, chấn động khắp cả gara dưới lòng đất.
Thẩm Việt vẫn duy trì im lặng, chỉ lo khiêng cậu tiến về phía chiếc xe địa hình.
Hắn mở cửa sau bằng một tay, ném Ninh Nặc Kỳ lên ghế da, trước khi đóng sầm cửa lại cũng bước lên xe. Cả người Ninh Nặc Kỳ bị đập vào đệm ghế ô tô nửa cứng nửa mềm, đang ôm trán định ngồi dậy thì cái tên vừa ức hiếp cậu đã nặng nề đè xuống.
"Anh——"
Thẩm Việt đem hai cổ tay mảnh khảnh của cậu ghìm chặt một chỗ, rồi áp lên cửa kính ô tô phía trên đỉnh đầu cậu.
Ninh Nặc Kỳ hoàn toàn bị thân hình rộng lớn của người đàn ông bao bọc. Cậu không biết hắn định làm gì, nhưng lại cảm nhận rất rõ cảm giác sợ hãi đang vô cớ dâng lên trong lồng ngực.
Cậu đưa mắt đối diện với Thẩm Việt.
Lưng hắn chắn lại ánh sáng trên nóc xe, bởi vậy cả khuôn mặt bị bóng tối bao phủ. Đôi mắt hắn như hồ nước đen sâu không thấy đáy, bên trong không có bất kỳ đốm sáng nào lập lòe phát ra. Hắn mím chặt môi, khóe miệng hơi cụp xuống, lộ vẻ trầm lặng mà dữ tợn.
Hắn cẩn thận ngắm nghía từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt được chạm khắc tinh xảo của Ninh Nặc Kỳ, tầm mắt dừng ở đó thật lâu.
Khuôn mặt cậu không sắc bén như đàn ông bình thường, mà ngược lại rất nhẹ nhàng, mềm mại và duyên dáng.
Nhưng một người với khuôn mặt như vậy, vừa dịu dàng vừa quyến rũ đến thế, trái tim lại tàn nhẫn hơn bất cứ ai, có thể làm tổn thương bất kể người nào.
Thẩm Việt vươn cánh tay còn lại của mình ra, hai ngón kẹp chặt cằm cậu.
Trước kia, khi làm hành động này hắn chưa từng thật sự dùng lực, thế nhưng giờ đây lại hận không thể làm cậu bị thương, nghiền nát cậu, để cậu cũng có thể nếm trải những thống khổ đã tích tụ bên trong hắn, đang sôi sục muốn được bộc phát.
Ninh Nặc Kỳ đau đến nỗi lông mày xoắn lại, "Đau... Thẩm Việt, mẹ nó anh buông tôi ra——"
"Ninh Nặc Kỳ," Rốt cuộc hắn cũng thấp giọng nói, "Anh có thể nhịn rất nhiều chuyện. Em mắng anh, trách anh, lạnh nhạt với anh, anh đều xin nhận, tất cả là do anh tự chuốc lấy."
Ninh Nặc Kỳ vùng vẫy quay đầu đi, bị Thẩm Việt lần nữa giữ thẳng.
Thẩm Việt ép cậu nhìn hắn, ngữ khí tràn đầy uy hiếp, "Đừng nhúc nhích, nhìn anh cho kỹ."
"Anh đến cùng là muốn làm gì?" Ninh Nặc Kỳ lạnh giọng hỏi.
"Anh muốn làm gì à?" Thẩm Việt lặp lại, "Muốn chịch em đấy. Hiện giờ anh đang hận không thể xé rách đống quần áo trên người em, lấy xiềng xích còng tay nhốt em trong nhà, đem em chịch cho không nói được câu nào, chân mềm nhũn không thể khép lại, từ trên giường ngồi dậy cũng thấy khó khăn."
"Chỉ có như vậy em mới chịu thành thật," Thẩm Việt thở hổn hển, đáy mắt như đốt lên những đốm lửa nóng bỏng, "Chỉ có như vậy... Em mới biết anh hận em cỡ nào—— Lại có nhường nào yêu em."
"Em tốt xấu ra sao anh đều có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua việc em ở trước mặt anh tiếp xúc thân mật với tên khác," Thẩm Việt thấy cậu mở miệng muốn phản bác, lập tức nói tiếp, căn bản không cho cậu cơ hội, "Anh biết em với bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng anh chẳng quan tâm, Ninh Nặc Kỳ, đây chính là ranh giới cuối cùng của anh."
Toàn thân Ninh Nặc Kỳ bị giam cầm, nhưng vẫn hung dữ nhìn hắn, "Anh lấy tư cách gì đòi xen vào chuyện xã giao bình thường của tôi?"
Thẩm Việt hiếm khi chửi thề, "Bình thường cái đéo gì. Con mẹ em rõ ràng biết Thích Luật thích em."
"Ừ đấy, tôi biết," Ninh Nặc Kỳ không chút giấu giếm, "Thế tôi hỏi anh, chuyện này liên quan tới anh à?"
Lửa giận của Ninh Nặc Kỳ đã tích tụ từ lúc cậu cúp máy Thẩm Việt vào sáng nay, mãi đến giờ khắc này mới thật sự có xu hướng bùng nổ.
Trong nháy mắt, cậu phát ra sức lực rất lớn, hất bàn tay Thẩm Việt đang trói chặt cậu, sau đó tại không gian nhỏ hẹp trên xe, không khống chế được cảm xúc mà lớn tiếng chất vấn, "Thẩm Việt, anh nói tôi nghe xem, rốt cuộc hôm nay anh có tư cách gì nói với tôi những lời này!"
Ninh Nặc Kỳ không có phản ứng nào với việc hắn xuất hiện ở đây, chỉ nghiêng đầu nhìn Thích Luật, không mặn không nhạt nói, "Kệ anh ta, đi thôi."
Thích Luật thầm đánh trống ngực, anh sợ Thẩm Việt xông tới sẽ làm mọi chuyện rối tung lên. Nhưng sau đó anh chợt nhận ra, trong cuộc giằng co vô hình và chóng vánh này, ngay từ đầu anh đã được định sẵn là người chiến thắng.
Anh biết Ninh Nặc Kỳ yêu thích, để ý điều gì ở anh, cũng biết loại quan hệ nào không khiến cậu khó chịu. Anh chưa từng công khai vượt qua ranh giới giữa tình bạn và tình yêu, mà là dồn hết tâm tư đưa mối quan hệ của mình với Ninh Nặc Kỳ bước vào vùng thoải mái nhất. Cho dù Thẩm Việt đối với Ninh Nặc Kỳ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*, thì hắn ta cũng chỉ là bạn trai cũ dây dưa không rõ. Nhưng anh lại khác, anh có thể vĩnh viễn sát cánh bên Ninh Nặc Kỳ, bởi bọn họ là bạn bè ngay thẳng.
*Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: dù chia lìa vẫn thương nhớ không nguôi - câu 2242 trong "Truyện Kiều".
Thích Luật từ xa xa mỉm cười với Thẩm Việt, sau đó thu hồi tầm mắt, cùng Ninh Nặc Kỳ hướng đến nơi đỗ xe của cậu.
Hai người cách Thẩm Việt một đoạn không ngắn, mà xe Ninh Nặc Kỳ đã ở ngay trước mặt. Thẩm Việt dùng mắt đo lường khoảng cách, nhận thấy mình không thể bắt kịp Ninh Nặc Kỳ, vì vậy sau một lúc do dự ngắn ngủi, hắn quyết định lên xe.
Ninh Nặc Kỳ và Thích Luật lập tức đóng cửa. Ninh Nặc Kỳ ngước mắt, từ kính chiếu hậu thấy Thẩm Việt không đuổi theo, bèn không nói lời nào, khởi động xe lái thẳng ra ngoài.
Thẩm Việt nhìn đèn pha laser của chiếc Audi trắng đã đổi màu, nhanh chóng đi phía sau.
Thích Luật cũng thấy xe của Thẩm Việt qua kính chiếu hậu. Chiếc xe địa hình màu đen to lớn và hung hãn, hệt như một con mãnh thú đang truy bắt con mồi.
Anh mở miệng nói với Ninh Nặc Kỳ, "Thẩm Việt theo kịp rồi."
Cậu chăm chú nhìn con đường phía trước, "Tôi thấy."
Thích Luật cười, "Tên đó đúng là bám riết không tha."
Cậu bỗng dưng cảm thấy bực bội, cậu thật sự rất ghét cái cảm giác bị quấy rầy và đeo bám. Cậu tích trữ lửa giận suốt chặng đường, sự mất kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt cậu.
Cậu lái xe vào bãi, phát hiện Thẩm Việt cũng theo sau.
"Lát nữa cứ đi thẳng, đừng để ý anh ta." Ninh Nặc Kỳ nói.
Thích Luật nhìn cậu, lông mày cau lại, "Sao anh ta tìm tới tận trường thế?"
"Tôi xem thường anh ta rồi," Cậu vừa lùi xe vừa chế nhạo, "Tôi nói cho anh ta biết tôi đang làm thí nghiệm ở trường, ai mà ngờ anh ta sẽ chạy đến đâu."
"Anh ta biến mất nửa năm trời, bây giờ lại xuất hiện trong cuộc sống của cậu, còn quấy rầy cậu đến mức này," Thích Luật lắc đầu, "Tôi vẫn chưa hiểu lắm... Tôi biết tôi không nên xen vào, chỉ là có hơi lo cho cậu thôi."
Ninh Nặc Kỳ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mới lên tiếng, "Đi."
Cậu vừa bước xuống thì thấy Thẩm Việt cũng đã đỗ xe xong. Người nọ mặc áo khoác Denim, chân đi đôi boot Martin màu đen, đang đi về phía này. Hắn nện từng bước rất mau, chính là không có ý định để Ninh Nặc Kỳ rời khỏi.
Cậu nhìn bóng dáng Thẩm Việt bước nhanh, chỉ đơn giản đứng im tại chỗ. Nếu trốn không được, vậy hôm nay cậu sẽ xem xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Thẩm Việt đến trước mặt hai người, ánh mắt qua loa lược bỏ Thích Luật, trực tiếp khóa chặt Ninh Nặc Kỳ.
Ninh Nặc Kỳ nghiêng đầu, nhẹ giọng nói với Thích Luật, "Cậu đi trước đi."
Chuyện này vốn không liên quan gì tới anh, cậu cũng không muốn kéo thêm người khác vào vũng nước đục này.
Bấy giờ Thẩm Việt mới nhìn Thích Luật, thanh âm lạnh như băng trong đêm, "Nghe thấy không? Sao còn chưa cút?"
Ninh Nặc Kỳ hiếm khi nghe thấy Thẩm Việt nói năng gay gắt như vậy. Cậu biết hắn thật sự tức giận. Cậu nhướng mi, đúng lúc bắt gặp ánh mắt u ám của hắn đang hướng về phía mình.
Thích Luật nghe thế cũng chỉ cười, vào thời điểm này mà anh vẫn giữ vững lễ độ, dù biết mình trông có vẻ gian trá, đạo đức giả. Anh duỗi tay vỗ vai cậu hai cái, "Vậy tôi đi trước, có cần gì thì cứ gọi tôi, đừng một mình chịu đựng."
Tiếng bước chân của Thích Luật nhỏ dần, biến mất ở cửa thang máy.
Ninh Nặc Kỳ tùy ý dựa vào xe, "Nói đi, có chuyện gì?"
Thẩm Việt không đáp, chỉ dùng hai mắt gắt gao khóa chặt cậu.
Thấy vậy Ninh Nặc Kỳ cũng không thèm hỏi, mà khoanh tay trước ngực chờ Thẩm Việt tiếp lời. Bầu không khí như ngưng đọng, tràn ngập hơi thở nguy hiểm và ngột ngạt.
Ngay sau đó, Thẩm Việt đột nhiên ra tay, hắn cúi người siết chặt eo Ninh Nặc Kỳ, rồi nhanh chóng vác người lên vai phải.
Tầm nhìn của cậu lập tức đảo lộn, bộ não đột ngột bị đánh úp khiến cậu vô cùng choáng váng. Cậu ra sức giãy giụa, hai chân đá lung tung vào người Thẩm Việt, nhưng trong giây tiếp theo đã chịu sự khống chế từ cánh tay cường tráng của hắn.
"Anh bị bệnh à! Thả tôi xuống ngay!"
Ninh Nặc Kỳ hét rất lớn, thanh âm không ngừng vang vọng, chấn động khắp cả gara dưới lòng đất.
Thẩm Việt vẫn duy trì im lặng, chỉ lo khiêng cậu tiến về phía chiếc xe địa hình.
Hắn mở cửa sau bằng một tay, ném Ninh Nặc Kỳ lên ghế da, trước khi đóng sầm cửa lại cũng bước lên xe. Cả người Ninh Nặc Kỳ bị đập vào đệm ghế ô tô nửa cứng nửa mềm, đang ôm trán định ngồi dậy thì cái tên vừa ức hiếp cậu đã nặng nề đè xuống.
"Anh——"
Thẩm Việt đem hai cổ tay mảnh khảnh của cậu ghìm chặt một chỗ, rồi áp lên cửa kính ô tô phía trên đỉnh đầu cậu.
Ninh Nặc Kỳ hoàn toàn bị thân hình rộng lớn của người đàn ông bao bọc. Cậu không biết hắn định làm gì, nhưng lại cảm nhận rất rõ cảm giác sợ hãi đang vô cớ dâng lên trong lồng ngực.
Cậu đưa mắt đối diện với Thẩm Việt.
Lưng hắn chắn lại ánh sáng trên nóc xe, bởi vậy cả khuôn mặt bị bóng tối bao phủ. Đôi mắt hắn như hồ nước đen sâu không thấy đáy, bên trong không có bất kỳ đốm sáng nào lập lòe phát ra. Hắn mím chặt môi, khóe miệng hơi cụp xuống, lộ vẻ trầm lặng mà dữ tợn.
Hắn cẩn thận ngắm nghía từng đường nét xinh đẹp trên gương mặt được chạm khắc tinh xảo của Ninh Nặc Kỳ, tầm mắt dừng ở đó thật lâu.
Khuôn mặt cậu không sắc bén như đàn ông bình thường, mà ngược lại rất nhẹ nhàng, mềm mại và duyên dáng.
Nhưng một người với khuôn mặt như vậy, vừa dịu dàng vừa quyến rũ đến thế, trái tim lại tàn nhẫn hơn bất cứ ai, có thể làm tổn thương bất kể người nào.
Thẩm Việt vươn cánh tay còn lại của mình ra, hai ngón kẹp chặt cằm cậu.
Trước kia, khi làm hành động này hắn chưa từng thật sự dùng lực, thế nhưng giờ đây lại hận không thể làm cậu bị thương, nghiền nát cậu, để cậu cũng có thể nếm trải những thống khổ đã tích tụ bên trong hắn, đang sôi sục muốn được bộc phát.
Ninh Nặc Kỳ đau đến nỗi lông mày xoắn lại, "Đau... Thẩm Việt, mẹ nó anh buông tôi ra——"
"Ninh Nặc Kỳ," Rốt cuộc hắn cũng thấp giọng nói, "Anh có thể nhịn rất nhiều chuyện. Em mắng anh, trách anh, lạnh nhạt với anh, anh đều xin nhận, tất cả là do anh tự chuốc lấy."
Ninh Nặc Kỳ vùng vẫy quay đầu đi, bị Thẩm Việt lần nữa giữ thẳng.
Thẩm Việt ép cậu nhìn hắn, ngữ khí tràn đầy uy hiếp, "Đừng nhúc nhích, nhìn anh cho kỹ."
"Anh đến cùng là muốn làm gì?" Ninh Nặc Kỳ lạnh giọng hỏi.
"Anh muốn làm gì à?" Thẩm Việt lặp lại, "Muốn chịch em đấy. Hiện giờ anh đang hận không thể xé rách đống quần áo trên người em, lấy xiềng xích còng tay nhốt em trong nhà, đem em chịch cho không nói được câu nào, chân mềm nhũn không thể khép lại, từ trên giường ngồi dậy cũng thấy khó khăn."
"Chỉ có như vậy em mới chịu thành thật," Thẩm Việt thở hổn hển, đáy mắt như đốt lên những đốm lửa nóng bỏng, "Chỉ có như vậy... Em mới biết anh hận em cỡ nào—— Lại có nhường nào yêu em."
"Em tốt xấu ra sao anh đều có thể chấp nhận, nhưng tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua việc em ở trước mặt anh tiếp xúc thân mật với tên khác," Thẩm Việt thấy cậu mở miệng muốn phản bác, lập tức nói tiếp, căn bản không cho cậu cơ hội, "Anh biết em với bọn họ chỉ là bạn bè bình thường, nhưng anh chẳng quan tâm, Ninh Nặc Kỳ, đây chính là ranh giới cuối cùng của anh."
Toàn thân Ninh Nặc Kỳ bị giam cầm, nhưng vẫn hung dữ nhìn hắn, "Anh lấy tư cách gì đòi xen vào chuyện xã giao bình thường của tôi?"
Thẩm Việt hiếm khi chửi thề, "Bình thường cái đéo gì. Con mẹ em rõ ràng biết Thích Luật thích em."
"Ừ đấy, tôi biết," Ninh Nặc Kỳ không chút giấu giếm, "Thế tôi hỏi anh, chuyện này liên quan tới anh à?"
Lửa giận của Ninh Nặc Kỳ đã tích tụ từ lúc cậu cúp máy Thẩm Việt vào sáng nay, mãi đến giờ khắc này mới thật sự có xu hướng bùng nổ.
Trong nháy mắt, cậu phát ra sức lực rất lớn, hất bàn tay Thẩm Việt đang trói chặt cậu, sau đó tại không gian nhỏ hẹp trên xe, không khống chế được cảm xúc mà lớn tiếng chất vấn, "Thẩm Việt, anh nói tôi nghe xem, rốt cuộc hôm nay anh có tư cách gì nói với tôi những lời này!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.