Chương 47: Chỉ hận không gặp sớm hơn
Đường Hân Điềm
05/05/2018
Do Đinh Lạc Lạc hiệu triệu đại hội chị em nên Đinh Lạc Lạc chủ trì: "Cái đó, hôm nay, chúng ta thảo luận một chút về chuyện của Giang Tiêu."
Nguyên Vi hừ một tiếng: "Có cái gì tốt để thảo luận? Cậu ta mau quăng
cái cây gậy trúc kia, trở lại làm phụ nữ đàng hoàng đi." Đinh Lạc Lạc
bĩu bĩu môi với Nguyên Vi: "Ai nha, cậu nghe Giang Tiêu nói trước đã."
Hai tay Giang Tiêu chống lên hai má: "Nguyên Vi, đừng trách tớ có được không?" Đinh Lạc Lạc phụ họa: "Đúng vậy, Nguyên Vi, cậu là chuyên gia, cậu phân tích giúp Giang Tiêu một chút." Nguyên Vi hô to: "Đinh Lạc Đà, ai nói cho cậu tớ là chuyên gia hồng hạnh xuất tường hả?" Đinh Lạc Lạc lắc đầu lại than,hh,lqd,ưng khoát tay: "Ai nha, không phải hồng hạnh xuất tường, là, là tình yêu đa giác. Trong tiểu thuyết của cậu không phải là tình yêu đa giác sao?" Nguyên Vi cơ trí: "Tình yêu đa giác? Không phải tam giác à? Chẳng lẽ, Viên Kiệt bên kia cũng?" Hốc mắt Giang Tiêu ướt nhẹp: "Ừ, anh ta cũng vượt tường rồi."
***
Bên trong "Trái phải địa sản", Tả Sâm thuận tay cầm một tờ danh sách mà từng người từng người xuất hiện trên danh sách không phải ai khác mà chính là bạn gái ở trong 12 nơi tại thành phố B của Tả Sâm anh. Trừ Nam Thành Chu Kiều, Tây Thành Trần Môi, Đông Thành Katy, Lynda ở "Thiên Viên" sau khi Đinh Lạc Lạc đến đã dọn ra ngoài, Tả Sâm còn có tám người phụ nữ nữa. Mà hôm nay Tả Sâm anh cầm danh sách trong tay không phải vì cái gì khác mà chính là hai chữ "Tạm biệt".
Sáng nay, Đinh Lạc Lạc gõ gõ bàn phím, đột nhiên xuất hiện hỏi Tả Sâm một câu: "Anh thật không có bạn gái khác nữa sao?" Tả Sâm từ ngữ mập mờ: "A, ừ, a a. Làm sao đột nhiên em lại hỏi thế?" Đinh Lạc Lạc như chim nhỏ đánh về phía Tả Sâm: "Thật xin lỗi, em không nên hỏi như thế, em nên tin tưởng anh." Gương mặt Tả Sâm hồng thành mông khỉ: Lạc Lạc, anh thật hổ thẹn.
Tả Sâm hổ thẹn gọi điện thoại cho tám bạn gái còn lại của anh, sáu người trong đó hớn hở đón nhận một khoản tiền của Tả Sâm, đồng ý trong vòng ba ngày sau sẽ dọn ra khỏi phòng của Tả Sâm, không còn bóng dáng. Lòng của Tả Sâm tí tách tí tách chảy máu: từ đó, anh sẽ không còn được gặp lại mấy cô nàng mới mẻ này, từ đó, Tả Sâm anh chỉ nhìn thấy một mình cô nàng Đinh Lạc Lạc khô khan kia thôi. Về phần hai người còn lại trong số tám người kia thì đều không nghe điện thoại. Tả Sâm sai cấp dưới đi thăm dò, kết quả hồi báo là: một người trong đó đã bán tất cả của cải có thể bán trong phòng lấy tiền mặt, người cũng đã ra nước ngoài. Người thứ hai được một thương nhân nổi danh ở Hongkong tiếp nhận, đổi tên, cũng đổi số điện thoại. Tả Sâm tỉnh táo: mười hai người phụ nữ có phải quá nhiều không? Đúng là được cái này mất cái khác.Tả Sâm gọi điện thoại cho Lương Hữu Tề: "Tất cả các phòng của tôi muốn trang hoàng lại hết, cậu chuẩn bị một chút." Lương Hữu Tề chính là bởi vì Giang Tiêu không nhận điện thoại của cậu ta mà nổi trận lôi đình, ngọn lửa lập tức chuyển lên Tả Sâm: "Con mẹ nó anh xong chưa? Anh có hiểu tình cảm hay không, có hiểu hành vi tình dục phải dựa trên tình yêu hay không?" Nói xong, Lương Hữu Tề pằng một tiếng cúp điện thoại. Về phần Tả Sâm, qua một hồi lâu mới kêu la với âm thanh tút tút tút của điện thoại: "Lương Hữu Tề, cậu không xong với tôi đâu."
***
Lương Hữu Tề lại mở bản thiết kế đã vò nát ra, mở lại gấp. Mắt thấy cuộc so tài trang hoàng thiết kế của "Trái phải địa sản" sắp bắt đầu mà trong lòng cậu ta chạy tới chạy lui cũng chỉ có bóng dáng của Giang Tiêu.
Gần một năm trước, Giang Tiêu ở nhà không có việc gì nên muốn sửa chữa lại phòng ốc lần nữa, kết quả ở trên mạng tra tới tra lui, nhìn trúng tác phẩm của Lương Hữu Tề, hai người quen biết như vậy. Lương Hữu Tề cũng không phải là tiếng tăm lừng lẫy, vì vậy hết sức thân thiện với Bá Nhạc thưởng thức tác phẩm của mình. Hai người từ trang hoàng nói tới quá khứ, lại từ quá khứ nói tới tương lai. Giang Tiêu hơn Lương Hữu Tề một tuổi, lại đã kết hôn, nói gần nói xa khiến Lương Hữu Tề cảm thấy ấm áp bội phần. Mà Lương Hữu Tề tài hoa hơn người, kỳ quái lại để cho Giang Tiêu cảm thấy mới mẻ bội phần. Gần hai tháng trước, hai người từ trên web đi ra, gặp mặt.
Gương mặt trái xoan quy củ của Giang Tiêu khiến cho Lương Hữu Tề đã từng thấy nhiều màu sắc rực rỡ cũng phải sợ hãi than. Sợ hãi die,nda;nl(equ/ydo!n than xong, cậu ta lập tức dắt tay nhỏ bé cô đơn của Giang Tiêu, cũng thuận theo hôn cái miệng nhỏ nhắn của Giang Tiêu. Chỉ là "Hành vi tình dục" dựa trên tình yêu trong miệng Lương Hữu Tề, cậu ta và Giang Tiêu vẫn còn chưa kịp xảy ra.
Lương Hữu Tề không biết, tại sao mấy ngày nay Giang Tiêu vẫn không nhận điện thoại của cậu ta. Cậu ta tưởng tượng: gương mặt trái xoan của Giang Tiêu dán vào lồng ngực chồng, như vợ hiền nói: anh vất vả không? Anh đói bụng không? Anh xem, em là đấm đấm lưng cho anh trước, hay là đút cơm cho anh trước đây? Lương Hữu Tề tức đến gần như nổ tung phổi, tại sao, cậu ta không gặp Giang Tiêu sớm hơn chứ?
Hai tay Giang Tiêu chống lên hai má: "Nguyên Vi, đừng trách tớ có được không?" Đinh Lạc Lạc phụ họa: "Đúng vậy, Nguyên Vi, cậu là chuyên gia, cậu phân tích giúp Giang Tiêu một chút." Nguyên Vi hô to: "Đinh Lạc Đà, ai nói cho cậu tớ là chuyên gia hồng hạnh xuất tường hả?" Đinh Lạc Lạc lắc đầu lại than,hh,lqd,ưng khoát tay: "Ai nha, không phải hồng hạnh xuất tường, là, là tình yêu đa giác. Trong tiểu thuyết của cậu không phải là tình yêu đa giác sao?" Nguyên Vi cơ trí: "Tình yêu đa giác? Không phải tam giác à? Chẳng lẽ, Viên Kiệt bên kia cũng?" Hốc mắt Giang Tiêu ướt nhẹp: "Ừ, anh ta cũng vượt tường rồi."
***
Bên trong "Trái phải địa sản", Tả Sâm thuận tay cầm một tờ danh sách mà từng người từng người xuất hiện trên danh sách không phải ai khác mà chính là bạn gái ở trong 12 nơi tại thành phố B của Tả Sâm anh. Trừ Nam Thành Chu Kiều, Tây Thành Trần Môi, Đông Thành Katy, Lynda ở "Thiên Viên" sau khi Đinh Lạc Lạc đến đã dọn ra ngoài, Tả Sâm còn có tám người phụ nữ nữa. Mà hôm nay Tả Sâm anh cầm danh sách trong tay không phải vì cái gì khác mà chính là hai chữ "Tạm biệt".
Sáng nay, Đinh Lạc Lạc gõ gõ bàn phím, đột nhiên xuất hiện hỏi Tả Sâm một câu: "Anh thật không có bạn gái khác nữa sao?" Tả Sâm từ ngữ mập mờ: "A, ừ, a a. Làm sao đột nhiên em lại hỏi thế?" Đinh Lạc Lạc như chim nhỏ đánh về phía Tả Sâm: "Thật xin lỗi, em không nên hỏi như thế, em nên tin tưởng anh." Gương mặt Tả Sâm hồng thành mông khỉ: Lạc Lạc, anh thật hổ thẹn.
Tả Sâm hổ thẹn gọi điện thoại cho tám bạn gái còn lại của anh, sáu người trong đó hớn hở đón nhận một khoản tiền của Tả Sâm, đồng ý trong vòng ba ngày sau sẽ dọn ra khỏi phòng của Tả Sâm, không còn bóng dáng. Lòng của Tả Sâm tí tách tí tách chảy máu: từ đó, anh sẽ không còn được gặp lại mấy cô nàng mới mẻ này, từ đó, Tả Sâm anh chỉ nhìn thấy một mình cô nàng Đinh Lạc Lạc khô khan kia thôi. Về phần hai người còn lại trong số tám người kia thì đều không nghe điện thoại. Tả Sâm sai cấp dưới đi thăm dò, kết quả hồi báo là: một người trong đó đã bán tất cả của cải có thể bán trong phòng lấy tiền mặt, người cũng đã ra nước ngoài. Người thứ hai được một thương nhân nổi danh ở Hongkong tiếp nhận, đổi tên, cũng đổi số điện thoại. Tả Sâm tỉnh táo: mười hai người phụ nữ có phải quá nhiều không? Đúng là được cái này mất cái khác.Tả Sâm gọi điện thoại cho Lương Hữu Tề: "Tất cả các phòng của tôi muốn trang hoàng lại hết, cậu chuẩn bị một chút." Lương Hữu Tề chính là bởi vì Giang Tiêu không nhận điện thoại của cậu ta mà nổi trận lôi đình, ngọn lửa lập tức chuyển lên Tả Sâm: "Con mẹ nó anh xong chưa? Anh có hiểu tình cảm hay không, có hiểu hành vi tình dục phải dựa trên tình yêu hay không?" Nói xong, Lương Hữu Tề pằng một tiếng cúp điện thoại. Về phần Tả Sâm, qua một hồi lâu mới kêu la với âm thanh tút tút tút của điện thoại: "Lương Hữu Tề, cậu không xong với tôi đâu."
***
Lương Hữu Tề lại mở bản thiết kế đã vò nát ra, mở lại gấp. Mắt thấy cuộc so tài trang hoàng thiết kế của "Trái phải địa sản" sắp bắt đầu mà trong lòng cậu ta chạy tới chạy lui cũng chỉ có bóng dáng của Giang Tiêu.
Gần một năm trước, Giang Tiêu ở nhà không có việc gì nên muốn sửa chữa lại phòng ốc lần nữa, kết quả ở trên mạng tra tới tra lui, nhìn trúng tác phẩm của Lương Hữu Tề, hai người quen biết như vậy. Lương Hữu Tề cũng không phải là tiếng tăm lừng lẫy, vì vậy hết sức thân thiện với Bá Nhạc thưởng thức tác phẩm của mình. Hai người từ trang hoàng nói tới quá khứ, lại từ quá khứ nói tới tương lai. Giang Tiêu hơn Lương Hữu Tề một tuổi, lại đã kết hôn, nói gần nói xa khiến Lương Hữu Tề cảm thấy ấm áp bội phần. Mà Lương Hữu Tề tài hoa hơn người, kỳ quái lại để cho Giang Tiêu cảm thấy mới mẻ bội phần. Gần hai tháng trước, hai người từ trên web đi ra, gặp mặt.
Gương mặt trái xoan quy củ của Giang Tiêu khiến cho Lương Hữu Tề đã từng thấy nhiều màu sắc rực rỡ cũng phải sợ hãi than. Sợ hãi die,nda;nl(equ/ydo!n than xong, cậu ta lập tức dắt tay nhỏ bé cô đơn của Giang Tiêu, cũng thuận theo hôn cái miệng nhỏ nhắn của Giang Tiêu. Chỉ là "Hành vi tình dục" dựa trên tình yêu trong miệng Lương Hữu Tề, cậu ta và Giang Tiêu vẫn còn chưa kịp xảy ra.
Lương Hữu Tề không biết, tại sao mấy ngày nay Giang Tiêu vẫn không nhận điện thoại của cậu ta. Cậu ta tưởng tượng: gương mặt trái xoan của Giang Tiêu dán vào lồng ngực chồng, như vợ hiền nói: anh vất vả không? Anh đói bụng không? Anh xem, em là đấm đấm lưng cho anh trước, hay là đút cơm cho anh trước đây? Lương Hữu Tề tức đến gần như nổ tung phổi, tại sao, cậu ta không gặp Giang Tiêu sớm hơn chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.