Chương 38: "Thiên Viên" không có bí mật
Đường Hân Điềm
17/04/2018
Edit: Thanh Hưng
Phụ nhân hô to: "A, cô là hàng xóm của Âu Dương phải không? Chỉ là, kiểu tóc hình như lại không giống." Nguyên Vi từ chối cho ý kiến, ký tên lên sách. Phụ nhân lại nói: "Xin viết “Cho Trịnh Nghi” có được không? Họ Trịnh trong nước Trịnh, nghi trong nghi thức. Tôi thật sự rất thích tiểu thuyết của cô." Nguyên Vi cả kinh: cô ta và Trịnh Âu Dương cùng họ? Chẳng lẽ, là chị gái của anh ta?
Phụ nhân ôm sách vui mừng bước đi, phần mông của quần jean có trang sức kim loại thô kệch, lắc một lắc một, giống như kim loại giúp cho thiếu nữ vui vẻ.
***
Lúc Đinh Lạc Lạc mở cửa cho Nguyên Vi thì Giang Tiêu giống như thỏ nhảy ra nhảy vào trong tủ âm tường, miệng còn la hét: "Oa, oa, cái này quá thần kỳ." Nguyên Vi vội chen lên trước: "Thế nào? Thứ gì thần kỳ?" Chỉ die/nda,nl;eq
Lúc này Nguyên Vi mới nghĩ đến mình là tới thăm bệnh: "Lạc Đà, cậu làm sao vậy? Sao lại vào bệnh viện?" Đinh Lạc Lạc cúi đầu không nói, Giang Tiêu thay mặt đáp: "Nói ra rất dài dòng." Nguyên Vi tò mò: "Vậy cậu từ từ nói." Giang Tiêu như đưa đám: "Tiếc nuối chính là, tớ cũng không biết chi tiết. Chỉ là, Lạc Lạc thân ái của chúng ta, hình như là yêu ông chủ nhỏ của “Thiên Viên”." Nguyên Vi lại hô lớn: "Lạc Đà, cậu yêu? Chúc mừng cậu nha." Giang Tiêu liếc nguyên Vi một: "Chúc mừng cái gì? Cậu không nhìn ra được, đây là một đoạn tình yêu cay đắng sao? Tình yêu cay đắng, hiểu không?"
Bên kia, Tả Sâm và Chu Kiều đang ở trong công ty thảo luận chuyện nội gián.
Tả Sâm cởi một nút trên áo sơ mi ra, xoay xoay cổ: "Cô cảm thấy là ai làm?" Chu Kiều đi tới sau lưng Tả Sâm, đưa tay xoa bóp bả vai cho anh: "Tôi không biết, tôi chỉ biết không phải là tôi." Tả Sâm đưa tay vỗ vỗ tay Chu Kiều: "Tôi tin tưởng cô." Tay Chu Kiều từ từ cởi cổ áo sơ mi của Tả Sâm ra miệng tìm kiếm lồng ngực anh, Tả Sâm ngăn cô ta lại: "Cô đi ra ngoài trước đi."
Chu Kiều nhiều lời: "Anh làm sao vậy? Mấy ngày gần đây tâm thần có chút không tập trung." Tả Sâm qua loa: "Không sao cả. Cô đi ra ngoài đi."
Tả Sâm được bệnh viện thông báo Đinh Lạc Lạc đã không còn gì đáng ngại, bị một cô gái họ Giang đưa đi. Họ Giang? Chính là bạn của Đinh Lạc Lạc, cũng chính là bạn gái Lương Hữu Tề đúng không? Tả Sâm đứng vọt lên, chuẩn bị trở về "Thiên Viên" một lần, chuẩn bị gặp lại Đinh Lạc Lạc, phân giải tâm thần không yên của mình.
Nhưng Tả Sâm vạn vạn không ngờ, lúc mình trở lại trong phòng "Thiên Viên" thì vừa mở cửa ra đã thấy trên giường có ba cô gái nằm ngổn ngang. Họ vừa nói vừa cười, nhưng trong một nháy mắt khi anh mở cửa kia đồng loạt ngưng bặt.
Đinh Lạc Lạc dẫn đầu lăn xuống giường, xỏ chân vào trong dép lê, trong lúc lộn xộn đã lẫn lộn trái phải. Tiếp, Giang Tiêu và Nguyên Vi cũng nhảy lên, lật người một, rối rít rơi xuống đất. Tả Sâm khoanh hai tay trước ngực, có chút thích thú cười cười.
Nguyên Vi đứng ra đầu tiên: "Anh, Tả Sâm?" Tả Sâm gật đầu một, ánh mắt lại nhìn Đinh Lạc Lạc. Sắc mặt của cô đỏ thắm, không biết là bởi vì mới vừa nói cười với đám chị em, hay là bởi vì vào giờ phút này đang lúng túng. Nguyên Vi lại đến gần Tả Sâm một bước: "Anh có biết nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt của người ta hay không?" Tả Sâm nhìn về phía Nguyên Vi: "Xin hỏi, cô là?" Nguyên Vi ngửa đầu: "Tôi là Nguyên Vi, là chủ căn phòng Đinh Lạc Lạc đang ở kia." Trong lúc hoảng hốt Tả Sâm lại nghĩ tới, xác thực chủ phòng tên là nNguyên Vi, hơn nữa, còn cùng nghề với Lạc Lạc của anh.
Nguyên Vi thấy Tả Sâm không nói, tiếp tục truy kích: "Sao anh lại đả thông hai phòng này? Sao lại giấu giếm Đinh Lạc Lạc thân phận của anh? Sao anh lại muốn quyến rũ Đinh Lạc Lạc, sau khi cậu ấy yêu anh thì lại quăng cậu ấy?" Đinh Lạc Lạc càng nghe càng không vào, vội vàng tiến lên kéo nguyên Vi: "Ai nha, đừng nói nữa. Chúng ta đi thôi." Tả Sâm cười một tiếng: "Vị tiểu thư chủ phòng này, cô hãy nghe cho kỹ. Thứ nhất, hai phòng này là Lạc Lạc đả thông. Thứ hai, Tả Sâm tôi đã tự nhận mình là Tả Sâm, hơn nữa công việc chính là mua đất, xây nhà. Thứ ba, là ai nói tôi quăng Lạc Lạc?" Nói tới đây, Tả Sâm đưa đầu ngón tay chỉ: "Là bạn gái Lương Hữu Tề nói?"
Ùng ùng, Giang Tiêu như gặp phải sấm sét giữa trời quang. Không ngờ, cô ấy vẫn cúi đầu yên tĩnh cọ cọ lối đi của tủ âm tường, ý đồ tha.l.nh[q-ưng(đ chui qua trở lại trong phòng của Đinh Lạc Lạc, nhưng kết quả, sai nha Tả Sâm đưa đao nhanh, một nhát chém rụng đường đi của cô ấy.
Nguyên Vi và Đinh Lạc Lạc không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Tiêu. Nguyên Vi nói: "Cây gậy trúc xanh đỏ loè loẹt kia tên là Lương Hữu Tề?" Đinh Lạc Lạc nói: "Bạn gái Lương đại ca?"
Giang Tiêu trừng lớn mắt, con ngươi gần như rơi xuống: Nguyên Vi đã từng gặp Lương Hữu Tề? Mà Đinh Lạc Lạc, gọi Lương Hữu Tề là Lương đại ca? Thế giới này quá nhỏ, nhỏ giống như một thôn.
Phụ nhân hô to: "A, cô là hàng xóm của Âu Dương phải không? Chỉ là, kiểu tóc hình như lại không giống." Nguyên Vi từ chối cho ý kiến, ký tên lên sách. Phụ nhân lại nói: "Xin viết “Cho Trịnh Nghi” có được không? Họ Trịnh trong nước Trịnh, nghi trong nghi thức. Tôi thật sự rất thích tiểu thuyết của cô." Nguyên Vi cả kinh: cô ta và Trịnh Âu Dương cùng họ? Chẳng lẽ, là chị gái của anh ta?
Phụ nhân ôm sách vui mừng bước đi, phần mông của quần jean có trang sức kim loại thô kệch, lắc một lắc một, giống như kim loại giúp cho thiếu nữ vui vẻ.
***
Lúc Đinh Lạc Lạc mở cửa cho Nguyên Vi thì Giang Tiêu giống như thỏ nhảy ra nhảy vào trong tủ âm tường, miệng còn la hét: "Oa, oa, cái này quá thần kỳ." Nguyên Vi vội chen lên trước: "Thế nào? Thứ gì thần kỳ?" Chỉ die/nda,nl;eq
Lúc này Nguyên Vi mới nghĩ đến mình là tới thăm bệnh: "Lạc Đà, cậu làm sao vậy? Sao lại vào bệnh viện?" Đinh Lạc Lạc cúi đầu không nói, Giang Tiêu thay mặt đáp: "Nói ra rất dài dòng." Nguyên Vi tò mò: "Vậy cậu từ từ nói." Giang Tiêu như đưa đám: "Tiếc nuối chính là, tớ cũng không biết chi tiết. Chỉ là, Lạc Lạc thân ái của chúng ta, hình như là yêu ông chủ nhỏ của “Thiên Viên”." Nguyên Vi lại hô lớn: "Lạc Đà, cậu yêu? Chúc mừng cậu nha." Giang Tiêu liếc nguyên Vi một: "Chúc mừng cái gì? Cậu không nhìn ra được, đây là một đoạn tình yêu cay đắng sao? Tình yêu cay đắng, hiểu không?"
Bên kia, Tả Sâm và Chu Kiều đang ở trong công ty thảo luận chuyện nội gián.
Tả Sâm cởi một nút trên áo sơ mi ra, xoay xoay cổ: "Cô cảm thấy là ai làm?" Chu Kiều đi tới sau lưng Tả Sâm, đưa tay xoa bóp bả vai cho anh: "Tôi không biết, tôi chỉ biết không phải là tôi." Tả Sâm đưa tay vỗ vỗ tay Chu Kiều: "Tôi tin tưởng cô." Tay Chu Kiều từ từ cởi cổ áo sơ mi của Tả Sâm ra miệng tìm kiếm lồng ngực anh, Tả Sâm ngăn cô ta lại: "Cô đi ra ngoài trước đi."
Chu Kiều nhiều lời: "Anh làm sao vậy? Mấy ngày gần đây tâm thần có chút không tập trung." Tả Sâm qua loa: "Không sao cả. Cô đi ra ngoài đi."
Tả Sâm được bệnh viện thông báo Đinh Lạc Lạc đã không còn gì đáng ngại, bị một cô gái họ Giang đưa đi. Họ Giang? Chính là bạn của Đinh Lạc Lạc, cũng chính là bạn gái Lương Hữu Tề đúng không? Tả Sâm đứng vọt lên, chuẩn bị trở về "Thiên Viên" một lần, chuẩn bị gặp lại Đinh Lạc Lạc, phân giải tâm thần không yên của mình.
Nhưng Tả Sâm vạn vạn không ngờ, lúc mình trở lại trong phòng "Thiên Viên" thì vừa mở cửa ra đã thấy trên giường có ba cô gái nằm ngổn ngang. Họ vừa nói vừa cười, nhưng trong một nháy mắt khi anh mở cửa kia đồng loạt ngưng bặt.
Đinh Lạc Lạc dẫn đầu lăn xuống giường, xỏ chân vào trong dép lê, trong lúc lộn xộn đã lẫn lộn trái phải. Tiếp, Giang Tiêu và Nguyên Vi cũng nhảy lên, lật người một, rối rít rơi xuống đất. Tả Sâm khoanh hai tay trước ngực, có chút thích thú cười cười.
Nguyên Vi đứng ra đầu tiên: "Anh, Tả Sâm?" Tả Sâm gật đầu một, ánh mắt lại nhìn Đinh Lạc Lạc. Sắc mặt của cô đỏ thắm, không biết là bởi vì mới vừa nói cười với đám chị em, hay là bởi vì vào giờ phút này đang lúng túng. Nguyên Vi lại đến gần Tả Sâm một bước: "Anh có biết nói chuyện với người khác thì phải nhìn vào mắt của người ta hay không?" Tả Sâm nhìn về phía Nguyên Vi: "Xin hỏi, cô là?" Nguyên Vi ngửa đầu: "Tôi là Nguyên Vi, là chủ căn phòng Đinh Lạc Lạc đang ở kia." Trong lúc hoảng hốt Tả Sâm lại nghĩ tới, xác thực chủ phòng tên là nNguyên Vi, hơn nữa, còn cùng nghề với Lạc Lạc của anh.
Nguyên Vi thấy Tả Sâm không nói, tiếp tục truy kích: "Sao anh lại đả thông hai phòng này? Sao lại giấu giếm Đinh Lạc Lạc thân phận của anh? Sao anh lại muốn quyến rũ Đinh Lạc Lạc, sau khi cậu ấy yêu anh thì lại quăng cậu ấy?" Đinh Lạc Lạc càng nghe càng không vào, vội vàng tiến lên kéo nguyên Vi: "Ai nha, đừng nói nữa. Chúng ta đi thôi." Tả Sâm cười một tiếng: "Vị tiểu thư chủ phòng này, cô hãy nghe cho kỹ. Thứ nhất, hai phòng này là Lạc Lạc đả thông. Thứ hai, Tả Sâm tôi đã tự nhận mình là Tả Sâm, hơn nữa công việc chính là mua đất, xây nhà. Thứ ba, là ai nói tôi quăng Lạc Lạc?" Nói tới đây, Tả Sâm đưa đầu ngón tay chỉ: "Là bạn gái Lương Hữu Tề nói?"
Ùng ùng, Giang Tiêu như gặp phải sấm sét giữa trời quang. Không ngờ, cô ấy vẫn cúi đầu yên tĩnh cọ cọ lối đi của tủ âm tường, ý đồ tha.l.nh[q-ưng(đ chui qua trở lại trong phòng của Đinh Lạc Lạc, nhưng kết quả, sai nha Tả Sâm đưa đao nhanh, một nhát chém rụng đường đi của cô ấy.
Nguyên Vi và Đinh Lạc Lạc không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Tiêu. Nguyên Vi nói: "Cây gậy trúc xanh đỏ loè loẹt kia tên là Lương Hữu Tề?" Đinh Lạc Lạc nói: "Bạn gái Lương đại ca?"
Giang Tiêu trừng lớn mắt, con ngươi gần như rơi xuống: Nguyên Vi đã từng gặp Lương Hữu Tề? Mà Đinh Lạc Lạc, gọi Lương Hữu Tề là Lương đại ca? Thế giới này quá nhỏ, nhỏ giống như một thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.