Chương 7: Trái phải địa sản
Đường Hân Điềm
15/02/2018
Đinh Lạc Lạc đi tới
đi lui ở trong phòng, thỉnh thoảng liếc về phía tủ âm tường, chỉ sợ có
một người đàn ông đột nhiên chui ra. Gọi điện thoại cho chỗ sửa chữa của nhà trọ thì không có ai nhận, Đinh Lạc Lạc rất buồn bực.
Tả Sâm không để cho Đinh Lạc Lạc thất vọng, anh thật sự lại chui ra, ngay cả cửa cũng không gõ. Đinh Lạc Lạc cảm thấy trái tim mình lqd sẽ không chịu nổi mất. Tả Sâm đi ra khỏi tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc: "Còn chưa biết tên của cô. Tôi tên là Tả Sâm." Đinh Lạc Lạc ôm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Đinh Lạc Lạc." Tả Sâm gật đầu một cái, hỏi: "Cô gọi điện thoại cho ai?" Đinh Lạc Lạc lại cà lăm: "Sửa, sửa chữa. Chỉ là không có ai nhận." Tả Sâm nhíu nhíu mày, dí sát mặt mình lại gần mặt của Đinh Lạc Lạc: "Cô...cô nói chuyện, là, không phải là có vấn đề chứ?" Mặt Đinh Lạc Lạc lại đỏ lên, trái tim làm việc quá tích cực, máu không có chỗ nào lưu thông nên dồn hết lên mặt. Đinh Lạc Lạc nói: "Không có, không thành vấn đề." Tả Sâm cười to: "Thật không biết, tên cô là Đinh Lạc, hay là Đinh Lạc Lạc." Đinh Lạc Lạc nóng lòng: "Lạc Lạc, hai, hai chữ Lạc."
Tả Sâm chưa từng thấy người phụ nữ nào như Đinh Lạc Lạc, không chút phấn son, tóc dài đen nhánh tựa như tơ lụa nghiêng về một l.ee.qu.yy.do.nn bên, móng tay màu hồng nhạt tự nhiên, mặc váy màu xám tro nhạt bằng vải bông và quần tất màu xám thẫm. Cổ tay và mắt cá chân của cô cũng cực kỳ mảnh khảnh, thế mà lại vung được búa. Tả Sâm nghĩ đến dáng vẻ lúc cô hoảng hốt dấu búa ở phía sau, không nhịn được lại cười ra tiếng. Đinh Lạc Lạc khốn hoặc: tủ âm tường cũng hỏng rồi, còn cười cái gì mà cười.
Mặt của Tả Sâm lại đột nhiên phóng đại ở trước mắt Đinh Lạc Lạc, eo của Đinh Lạc Lạc không tự chủ mà cong về phía sau. Tả Sâm nói: "Chuyện sửa chữa, giao cho tôi đi. Tôi biết người chỗ sửa chữa, sẽ được giảm giá." Đinh Lạc Lạc dùng sức gật đầu một cái: "Được, vậy đến lúc đó, anh đưa hóa đơn cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho anh." Tả Sâm giống như thấy vùng đất mới: "Ôi, cô có thể nói chuyện bình thường à." Trái tim Đinh Lạc Lạc lại đưa máu lên mặt.
Đinh Lạc Lạc lại nhìn Tả Sâm xuyên tường trở về phòng của anh.
Lúc chín giờ đúng Tả Sâm tới nhà họ Tả xử lý "Trái phải địa sản". Sở dĩ Tả Ấp ba của Tả Sâm đặt tên cho nơi này là "Trái phải", ý là nhà lqd họ Tả có khả năng sở hữu toàn bộ sản nghiệp ở hai bên trái phải. Chỉ là Tả Sâm nói: "Thật ra thì, người chính là bên trái cũng muốn mua, mà bên phải cũng muốn mua." Tả Ấp cười to: "Không tệ, ý này không tồi."
Cho dù Tả Sâm thường thường bận về việc….trong trăm khóm hoa, nhưng cũng không đại biểu, anh chính là con nhà giàu không làm việc đàng hoàng. Vài địa sản nhà họ Tả, đều là khu vực do Tả Sâm nhìn trúng.
Tả Sâm ngồi ở bên trong phòng làm việc của mình, dùng bút gõ từng cái từng cái lên bàn làm việc. Thư ký gõ cửa, đưa tới một ly cà phê: "Tả tiên sinh, mười giờ ngài hẹn trang hoàng gia nghệ Lương tiên sinh, đừng quên đấy." Nói xong, cô ta vứt cho Tả Sâm một cái mị nhãn. Tả Sâm cũng trả lại một ánh mắt: "Có Sally thân ái cô lúc nào cũng nhắc nhở tôi...tôi muốn quên cũng không quên được." Sally lắc lắc cặp mông tròn trịa đi về phía cửa, Tả Sâm lại gọi cô ta lại: "Ai, Sally, lấy tài liệu về kiến trúc “Thiên Viên” cho tôi."
Trang hoàng gia nghệ Lương Hữu Tề là nhà thiết kế nội thất riêng của Tả Sâm. Mỗi một gian nhà của Tả Sâm, đều do cậu ta thiết kế trang hoàng. Lương Hữu Tề gần hai mươi ba tuổi, là người dự thi trong cuộc tranh tài trang hoàng do "Trái phải địa sản" tổ chức bốn năm trước. Bị thua trong trận chung kết, lý do là ngủ quên không đến trận chung kết ngày đó, nhầm thời gian. Trong bốn năm, Lương Hữu Tề vẫn là một tiểu tốt không có tiếng tăm gì, chỉ là một người được Tả Sâm thưởng thức.
Lương Hữu Tề đặc biệt thích màu sắc tươi đẹp, trong gian phòng mà cậu ta trang hoàng, giấy dán tường cũng là màu sắc sặc sỡ, rêu rao giống như quần áo của cậu ta. Mà Tả Sâm đặc biệt thích cô gái tươi đẹp, anh sắp xếp các cô ấy ở trong các tác phẩm của Lương Hữu Tề, cảm thấy cực kỳ phù hợp. Rèm cửa sổ tơ lụa th.anh.hư.ng.leq.uyd.on nở đầy hoa, gió vừa thổi qua đèn thủy tinh lập tức rung động, còn có bồn tắm hai người hình tròn. Tả Sâm ngồi trong đó, những người phụ nữ tươi đẹp sẽ vây quanh, bò đến trên người anh, ngay cả một ngón tay anh cũng không cần cử động.
Tả Sâm hẹn Lương Hữu Tề đến, là vì để cho cậu ta trang hoàng lại gian phòng "Thiên Viên" một lần nữa. Anh không chấp nhận trong gian phòng kia có dấu vết của Lynda.
Tả Sâm không để cho Đinh Lạc Lạc thất vọng, anh thật sự lại chui ra, ngay cả cửa cũng không gõ. Đinh Lạc Lạc cảm thấy trái tim mình lqd sẽ không chịu nổi mất. Tả Sâm đi ra khỏi tủ âm tường của Đinh Lạc Lạc: "Còn chưa biết tên của cô. Tôi tên là Tả Sâm." Đinh Lạc Lạc ôm điện thoại, nhỏ giọng nói: "Đinh Lạc Lạc." Tả Sâm gật đầu một cái, hỏi: "Cô gọi điện thoại cho ai?" Đinh Lạc Lạc lại cà lăm: "Sửa, sửa chữa. Chỉ là không có ai nhận." Tả Sâm nhíu nhíu mày, dí sát mặt mình lại gần mặt của Đinh Lạc Lạc: "Cô...cô nói chuyện, là, không phải là có vấn đề chứ?" Mặt Đinh Lạc Lạc lại đỏ lên, trái tim làm việc quá tích cực, máu không có chỗ nào lưu thông nên dồn hết lên mặt. Đinh Lạc Lạc nói: "Không có, không thành vấn đề." Tả Sâm cười to: "Thật không biết, tên cô là Đinh Lạc, hay là Đinh Lạc Lạc." Đinh Lạc Lạc nóng lòng: "Lạc Lạc, hai, hai chữ Lạc."
Tả Sâm chưa từng thấy người phụ nữ nào như Đinh Lạc Lạc, không chút phấn son, tóc dài đen nhánh tựa như tơ lụa nghiêng về một l.ee.qu.yy.do.nn bên, móng tay màu hồng nhạt tự nhiên, mặc váy màu xám tro nhạt bằng vải bông và quần tất màu xám thẫm. Cổ tay và mắt cá chân của cô cũng cực kỳ mảnh khảnh, thế mà lại vung được búa. Tả Sâm nghĩ đến dáng vẻ lúc cô hoảng hốt dấu búa ở phía sau, không nhịn được lại cười ra tiếng. Đinh Lạc Lạc khốn hoặc: tủ âm tường cũng hỏng rồi, còn cười cái gì mà cười.
Mặt của Tả Sâm lại đột nhiên phóng đại ở trước mắt Đinh Lạc Lạc, eo của Đinh Lạc Lạc không tự chủ mà cong về phía sau. Tả Sâm nói: "Chuyện sửa chữa, giao cho tôi đi. Tôi biết người chỗ sửa chữa, sẽ được giảm giá." Đinh Lạc Lạc dùng sức gật đầu một cái: "Được, vậy đến lúc đó, anh đưa hóa đơn cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho anh." Tả Sâm giống như thấy vùng đất mới: "Ôi, cô có thể nói chuyện bình thường à." Trái tim Đinh Lạc Lạc lại đưa máu lên mặt.
Đinh Lạc Lạc lại nhìn Tả Sâm xuyên tường trở về phòng của anh.
Lúc chín giờ đúng Tả Sâm tới nhà họ Tả xử lý "Trái phải địa sản". Sở dĩ Tả Ấp ba của Tả Sâm đặt tên cho nơi này là "Trái phải", ý là nhà lqd họ Tả có khả năng sở hữu toàn bộ sản nghiệp ở hai bên trái phải. Chỉ là Tả Sâm nói: "Thật ra thì, người chính là bên trái cũng muốn mua, mà bên phải cũng muốn mua." Tả Ấp cười to: "Không tệ, ý này không tồi."
Cho dù Tả Sâm thường thường bận về việc….trong trăm khóm hoa, nhưng cũng không đại biểu, anh chính là con nhà giàu không làm việc đàng hoàng. Vài địa sản nhà họ Tả, đều là khu vực do Tả Sâm nhìn trúng.
Tả Sâm ngồi ở bên trong phòng làm việc của mình, dùng bút gõ từng cái từng cái lên bàn làm việc. Thư ký gõ cửa, đưa tới một ly cà phê: "Tả tiên sinh, mười giờ ngài hẹn trang hoàng gia nghệ Lương tiên sinh, đừng quên đấy." Nói xong, cô ta vứt cho Tả Sâm một cái mị nhãn. Tả Sâm cũng trả lại một ánh mắt: "Có Sally thân ái cô lúc nào cũng nhắc nhở tôi...tôi muốn quên cũng không quên được." Sally lắc lắc cặp mông tròn trịa đi về phía cửa, Tả Sâm lại gọi cô ta lại: "Ai, Sally, lấy tài liệu về kiến trúc “Thiên Viên” cho tôi."
Trang hoàng gia nghệ Lương Hữu Tề là nhà thiết kế nội thất riêng của Tả Sâm. Mỗi một gian nhà của Tả Sâm, đều do cậu ta thiết kế trang hoàng. Lương Hữu Tề gần hai mươi ba tuổi, là người dự thi trong cuộc tranh tài trang hoàng do "Trái phải địa sản" tổ chức bốn năm trước. Bị thua trong trận chung kết, lý do là ngủ quên không đến trận chung kết ngày đó, nhầm thời gian. Trong bốn năm, Lương Hữu Tề vẫn là một tiểu tốt không có tiếng tăm gì, chỉ là một người được Tả Sâm thưởng thức.
Lương Hữu Tề đặc biệt thích màu sắc tươi đẹp, trong gian phòng mà cậu ta trang hoàng, giấy dán tường cũng là màu sắc sặc sỡ, rêu rao giống như quần áo của cậu ta. Mà Tả Sâm đặc biệt thích cô gái tươi đẹp, anh sắp xếp các cô ấy ở trong các tác phẩm của Lương Hữu Tề, cảm thấy cực kỳ phù hợp. Rèm cửa sổ tơ lụa th.anh.hư.ng.leq.uyd.on nở đầy hoa, gió vừa thổi qua đèn thủy tinh lập tức rung động, còn có bồn tắm hai người hình tròn. Tả Sâm ngồi trong đó, những người phụ nữ tươi đẹp sẽ vây quanh, bò đến trên người anh, ngay cả một ngón tay anh cũng không cần cử động.
Tả Sâm hẹn Lương Hữu Tề đến, là vì để cho cậu ta trang hoàng lại gian phòng "Thiên Viên" một lần nữa. Anh không chấp nhận trong gian phòng kia có dấu vết của Lynda.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.