Nghiệp Duyên

Chương 7: Cơn Mưa Mang Sứ Mệnh Rửa Sạch.

Kim Sứa

15/12/2024

Buổi tiệc ồn ào đã trôi qua, Thiên Di chán nản lúc bấy giờ nay đã hào hứng trở lại, cậu vui vẻ cười tươi và nắm lấy tay bà Thẩm đi ra khỏi nhà hàng.

Nhưng rồi nụ cười của Thiên Di lại tắt khi nghe được một câu nói.

" Tạm biệt ông bạn già, rãnh rỗi tôi lại ghé nhà ông uống trà. " #Ông Phó

" Bác và anh Hàng Dương phải về ạ? " - Thiên Di mím chặt lấy cánh môi dưới.

" Đúng vậy " - Ông Phó gật đầu và nói tiếp.

" Nhưng nhà sẽ rất gần Thiên Di đó là bất ngờ, ngày mai con qua nhà bác chơi nhé? "

" Thật ạ? Dạ vâng! " #Thiên Di

Thiên Di vui vẻ tươi và mừng rỡ, nhưng động lại một ánh mắt của Hàng Dương đang lưu luyến chẳng nỡ rời, đêm nay trời đen làm nền cho những vì sao sáng chói tận trên cao, dưới đây cũng có một vì sao đang phát sáng dưới màn đêm lạnh lẽo.

Cái vẫy tay chào tạm biệt nhưng đầy day dứt, ngồi trên xe Thiên Di nhìn ra ngoài đường, những hàng cây xanh đưa lối khi sáng giờ đã vào đêm đen, gió vẫn hiu quạnh như vậy mà va chạm vào tán cây qua đây rồi lại qua kia.

Ánh đèn vàng, xanh và đỏ nơi đâu cũng thấy, tiếng xe vẫn còn náo nhiệt đường phố, khói bụi vẫn âm thầm vây quanh, đêm lạnh nhưng vẫn chưa lạnh bằng vài nơi.

Bầu trời đen ôm lấy mọi nơi, gắn thêm vì sao, ngôi sao lấp lánh như ánh đèn mê mẩn bao người.

.

.



* Về đến nhà - Phòng ngủ của Thiên Di *

Thiên Di đã lon ton đi về phòng sau khi về đến nhà, cậu ngoan ngoãn tắm rửa sạch sẽ bằng nước ấm rồi mặc đồ ngủ vào và trèo lên giường ngồi đợi bà Thẩm.

' Anh Hàng Dương đã về tới nhà chưa nhỉ? Bác Phó nói nhà bác ấy gần đây, ngày mai mình được qua chơi đó là bất ngờ dành cho mình! Vui quá đi. ' - Càng nghĩ Thiên Di càng nôn nóng.

Tích tắc tiếng đồng hồ đang chạy, gió ngoài hiên nương tựa cây đang lung lay, tay nhỏ kia đưa lên dụi mắt, đôi mắt nhẹ ướt và đôi môi hồng nhẹ hờ hững với sự ngẩn ngơ.

* Cạch *

Tiếng mở cửa làm Thiên Di đang ngẩn ngơ giật mình, đó là bà Thẩm đi vào, Thiên Di vui vẻ nằm gọn xuống giường hai chân nhỏ đung đưa trên không chờ đợi bà Thẩm đi lại dỗ ngủ.

" Mẹ ơi, ngày mai Thiên Di có được đi tơi không ạ? ( chơi )

Bà Thẩm nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, bà cười và gật đầu đồng ý, cầm cuốn sách trên tay bà nói.

" Được chứ, còn bây giờ Thiên Di nên đi vào giấc ngủ rồi, mẹ đọc truyện cho con nhé. "

" Dạ vâng mẹ ạ! " - Thiên Di ôm con gấu bông màu nâu trong rất mềm mại vào lòng.

Giọng nói êm dịu và dạt dào cảm xúc của bà Thẩm cất lên trong từng chữ của cuốn truyện, thật yên bình và ấm áp trong đêm xương lạnh giá, đôi mi của Thiên Di đang lờ mờ lên xuống vì bị giấc ngủ níu kéo, bà Thẩm vẫn kể, bay bà từng nhịp nhẹ nhàng vỗ vào vai cậu, để giờ chỉ còn một khoảng yên lặng không tên.

* Tích tắc - Tích tắc *



Chỉ còn lại tiếng kim đồng hồ vang vọng, bà Thẩm đóng cuốn truyện trên tay lại và cất vào tủ, bà cúi xuống hôn lên trán Thiên Di và thì thầm.

" Ngủ ngon nhé con yêu. "

Bà chỉnh chăn lại cho Thiên Di, tắt đèn rồi rời đi, nhịp tim thình thịch, thình thịch của Thiên Di dội ra từ lồng ngực, tiếng thở đều đặn khi cậu bé chìm vào giấc ngủ say sưa.

Ánh đèn ngủ màu vàng le lói sáng trong căn phòng của Thiên Di, bỗng chợt bên ngoài những hạt mưa lạt tí tách rơi và rồi lại rơi nhiều hơn, mưa cứ thế là đỗ xuống thành phố. Thiên Di vẫn say ngủ không biết trời đã mưa.

Đêm đã lạnh giờ còn lạnh hơn khi trời đã cho cơn mưa nặng hạt rơi xuống, từng giọt nước mưa rơi xuống tạo nên một chiếc bong bóng nước rồi lại vỡ toẹt ra trong làn nước.

Triệu hạt mưa không rơi nhầm chỗ, gặp được người chắc chắn không phải do tình cờ.

Bầu trời đầy sao khi nãy còn đâu thay vào đó là một màng mây trắng đục với khung trời nhẹ đỏ trong u ám và lạnh lẽo.

Bên ngoài lạnh lẽo bao nhiêu bên trong phòng Thiên Di ấm áp bấy nhiêu nhờ ánh đèn vàng và cái gọi là tình thương của gia đình. Nhưng nếu ánh đèn đó được thay bằng màu xanh thì sẽ rất lạnh lẽo và cạm bẫy cô đơn.

Đứa trẻ đang vòng tay ôm con gấu nhỏ ngủ say mê vì mệt mỏi, được đắp một tấm chăn mềm mại ấm áp, dễ chịu và không phải chịu cái lạnh lẽo bên ngoài.

Mưa cứ thế mà rơi ngày càng nặng nề, nhưng mưa vẫn rất hiền lành. Cơn Mưa Mang Sứ Mệnh Rửa Sạch bụi bặm cho thành phố và không có bất kì một đợi sét nào.

Một quán nhậu về đêm vẫn đang còn mở và đưa tiếng nhạc du dương trong cơn mưa hòa vào tiếng gió và mưa rơi ồn ào và day dứt.

* Buổi sáng hôm sau *

Một buổi sáng lạnh lẽo cho cơn mưa đêm qua, xương lạnh động lại trên cửa kính và nóc xe. Những vũng nước tích tụ từ trận mưa vẫn còn đó và đầy lạnh lẽo. Như mọi khi Thiên Di thức giấc thì sớm, ôm nay thật lạnh Thiên Di bước chân trần xuống giường và nhận lại một cái lạnh buốt chân từ sàn nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiệp Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook