Nghiệp Duyên

Chương 16: Nhưng Em Buồn Ngủ Rồi.

Kim Sứa

15/12/2024

Miên man cơn buồn ngủ bất chợt ập đến khi Thiên Di vừa tắm xong, nhưng theo lời quản gia cậu phải uống sữa rồi mới đi ngủ nên cậu đành đưa tay dụi nhẹ đôi mắt đang lim dim sụp mí rồi lại ngáp nhẹ một hơi.

Cậu đưa tay lên vỗ nhẹ vài cái cào mặt mình khiến cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn thì cái ran rát của nhưng cú vỗ. Áp tay vào đôi gò má, cậu cảm nhận hơi lạnh từ phía lòng bàn tay và nơi ấm áp là đôi má của cậu. Cái khí tức lộn xộn ấy khiến cậu lại gần buồn ngủ hơn nên cậu đã nhanh chóng dừng lại và đi xuống lầu để uống sữa lẹ rồi còn đi nghỉ ngơi trên chiếc giường đầy sự thoải mái.

Bước đi thật nhanh chóng nhưng lại có sự cẩn thận, từng bước rồi đến từng bật cầu thang, đôi chân cậu lan man di chuyển đến mọi nơi cậu muốn đến. Sự chú ý của mọi người đều dồn về phía cậu, một người giúp việc vội vàng đi chuẩn bị sữa cho cậu. Họ biết tiểu thiếu gia của họ buồn ngủ lắm rồi.

Làn da trắng trẻo, khuôn mặt điển trai pha lẫn sự dễ thương ngọt ngào, mái tóc đen nhưng xung quanh Thiên Di lại thoáng nhẹ một mùi hương ngọt ngào thanh mát của quả đào, một bị chua ngọt có đủ. Đôi mắt vui vẻ lại chan chứa một thứ gì đó thâm sâu chưa được giải đáp.

Ngồi vào ghế, Thiên Di dùng hai tay để mân mê cốc sữa nóng, uống một ngụp, vị beo béo lan tỏa trong cả khoang miệng, mùi thơm của sữa cũng bay vào mũi làm Thiên Di buồn ngủ hơn nữa. Nhanh chóng cậu uống hết cốc sữa, không như bao tiểu thư hay thiếu gia nhà người ta.

Thiên Di khi uống hết sữa chẳng đi vội, cậu vẫn cầm cốc sữa và đi đến bồn rửa tự tay mình rửa ly rồi úp lên kệ, chị giúp việc đứng gần đó hầu như đã quen với cảnh tượng này nên chẳng nói năng hay ngăn cản gì hết cô chỉ âm thầm lặng lẽ suy nghĩ.

' Đúng là tiểu thiếu gia nhà ta mà, thật đáng yêu quá đi mất. '

Xong hết mọi việc Thiên Di đi lại cầu thang để lên phòng, nhưng cậu bất chợt dừng lại quay mặt về phía quản gia và mọi người đang đứng và nói.

" Chúc mọi người ngủ ngon ạ. "

Bọn họ nhanh chóng đáp.

" Chúc thiếu gia ngủ ngon ạ! "



Thiên Di vội cười, nụ cười ấy đốn mất trái tim bao người, thật ấm áp biết bao. Về lại phòng cậu tắt đi ánh đèn lớn chỉ mở lên một ngọn đèn ngủ vàng vàng mà thôi.

" Ơ.... Sao bây giờ mình lại chẳng muốn ngủ nữa nhỉ? " #Thiên Di

Nói rồi cậu mở cửa ban công, đi ra và ngồi vào ghế ngoài đó, chiếc ghế lạnh lẽo khiến Thiên Di vừa ngồi thì vội đứng dậy. Chạy vào phòng lấy một chiếc chăn lông cỡ lớn, cậu chùm chăn kín người và chạy ra ngoài ghế ngồi.

" Không lạnh nữa rồi nè, hehe. " #Thiên Di

Cậu cười có phần tinh nghịch, trời thật lạnh nhưng cũng thật đẹp, ngàn sao trời lấp lánh, lung linh và lộng lẫy giữa nền trời đen.

Chỉ tay lên cao, môi cậu mấp máy, đếm vài vì sao, đến đến khi nào thì hết, gió cũng đã lạnh hơn Thiên Di cũng buồn ngủ trở lại rồi. Đi vào trong Thiên Di cẩn thận đóng cửa lại.

Ngã lưng trên chiếc giường êm ái của mình, ôm chú gấu bông ghiền của mình vào lòng, cảm giác buồn ngủ của Thiên Di ngày càng dân trào.

Đôi mắt mơ màng nhấp nháy lên xuống khi dần buông xuôi theo giấc ngủ ngon.

Sao trời tuy đẹp nhưng không thể hái, tim người tuy có ta nhưng không chắc là mãi mãi. Trời khuya, trời tối rồi lại sáng, sao đẹp đến mấy cũng chỉ có khi đêm đến mà thôi.

Gió lang thang bay qua muôn nơi, nhìn thấy những gì, ngắm nhìn đủ thứ trên đời nhưng gió cũng có nhiều ngọn, ngọn gió bên này cớ sao lại lạnh vậy ngọn gió nơi kia sao lại ấm áp đến vậy.

Tuyết đã bắt đầu rơi thêm lần nữa khi đêm nay còn dài đằng đẵng, bụi tuyết cứ theo nhiệm vụ của tự nhiên mà bám vào mọi nơi chúng đi qua, che lấp mầm cỏ non hay là cỏ rác. Tuyết rơi trên táng lá, nhánh cây, mái nhà, bất cứ nơi đâu chúng đi đến đều trở nên lạnh lẽo và trắng trẻo.



Nếu nắng là nàng thơ vậy tuyết sẽ là nàng mơ, mơ được hạnh phúc, mơ được sưởi ấm.

Chào em nàng tuyết xinh xắn, em đẹp theo vẻ lạnh lùng, rơi đầy trên thế gian che lấp luôn cả ánh sao trời thế kia, bao người mơ ước em về, mái nhà trắng xóa ấy mà rất vui.

* Sáng ngày hôm sau.*

Đêm qua tuyết rơi thật nhiều, đến trắng xóa cả một khu phố, ánh nắng nhè nhẹ chiếu vào phòng rọi vào mắt Thiên Di. Đôi mắt động đậy tỉnh giấc sau một đêm ngon lành.

" Tuyết, rơi nhiều quá đi! " -Thiên Di dụi mắt, xuống khỏi giường, xỏ chân vào đôi dép và lại gần cửa ban công để nhìn rõ hơn.

Vừa chạm tay vào cửa kính Thiên Di đã nhận lại cái lạnh buốt giá nơi đã đối mặt với cơn mưa tuyết đêm qua. Cậu đi vệ sinh cá nhân, nước thật lạnh cũng may là cậu đã chuyển sang chế độ nước ấm hơn.

—————————

Ngoài lề.

" Mọi người ủng hộ mẹ của Thiên Di với nha ạ, like nè lưu nè comment nè, nha nha mọi người, chứ flop quá mẹ của Thiên Di nản xong lười lắm luôn đó ạ!!! "

" Cảm ơn mọi người ạ, tất cả đều đáng yêu dễ thương, chúc mọi người một ngày vui vẻ. "

(//∇//)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiệp Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook