Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Chương 11

Trọc Tửu Nhuận Hầu

18/06/2021

Hỗn loạn phía sau kéo dài gần hai canh giờ* mới lắng xuống. Phong Hề Hành bất động núp trên cây.

*1 canh giờ = 2 tiếng

Ban đầu Lâm Sơ Vân còn tưởng hắn đánh không lại thứ không biết tên kia nên mới không chạy ra cứu người. Nhưng ngay sau đó, Lâm Sơ Vân lại nghĩ đến việc Tân Trường Phong không thấy Phong Hề Hành.

Vậy thì... Mấy việc này đều là ảo giác?

Như đoán được tiểu hắc miêu đang nghĩ gì, ngón tay Phong Hề Hành ngoéo cái đuôi đang ngọ nguậy một chút, thấp giọng: " Đây là ảo giác. Cũng không phải ảo giác "

Chờ đến khi ánh mặt trời rọi xuống, tất cả đều trở lại bình thường, vết máu trên đất giống như bị cái gì lau qua, biến mất trước mặt hai người. Thi thể thôn dân vốn đang la liệt khắp nơi cùng với con quái vật vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối lần lượt không thấy nữa.

Phong Hề Hành nhảy từ trên cây xuống, đứng ở cửa thôn, hơi híp mắt lại.

" Meow " Lâm Sơ Vân vẫn chưa thông suốt tiểu đồ đệ có ý gì.

Phong Hề Hành duỗi tay xoa cái đầu nho nhỏ của y, vừa định mở miệng liền nghe được phía sau hai người truyền đến động tĩnh rất nhỏ giống như tiếng bước chân đang lại gần. Phong Hề Hành thuận tay đẩy tiểu hắc miêu trốn vào ngực mình.

Hắn quay đầu lại, thấy đứng phía sau là Tân Trường Phong đã chết tối qua, nghi hoặc nhìn hắn.

May mà Lâm Sơ Vân không thấy. Phản ứng đầu tiên của Phong Hề Hành vậy mà là cái này. Nếu không mèo con nhút nhát kia e rằng sẽ cho là thấy quỷ rồi sợ đến thất hồn lạc phách.

Ánh mắt Tân Trường Phong đánh giá Phong Hề Hành từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi: " Vị tiểu ca này, ngươi tìm ai? "

Trong lòng Phong Hề Hành đã sớm có dự đoán, một chút cũng không hoảng, chỉ cười cười nói mình bị lạc nên đến hỏi đường. Tân Trường Phong vẫn như cũ chỉ đường đến trấn bên, lúc này Phong Hề Hành không nói muốn ngủ lại mà nói cảm ơn rồi đi theo hướng Tân Trường Phong nói.

Chờ đến khi cách thôn đủ xa, Lâm Sơ Vân mới chui ra, bởi vì hơi sốt ruột, còn trượt chân trên vạt áo Phong Hề Hành một chút: " Meow meow meow "

Sao Tân Trường Phong lại không biết ngươi?

Phong Hề Hành để Lâm Sơ Vân nằm trong tay, vuốt lưng cho y: " Bởi vì hắn không nhớ những việc xảy ra hôm qua "

" Meow " Mèo con nghiêng nghiêng đầu.

Phong Hề Hành không nói nữa mà ôm y lên, tay còn lại ngăn ánh mặt trời chói chang. Miêu đồng xanh biếc từ từ mở to, thấy tiểu đồ đệ không định nói nữa liền ngáp to, thuận thế nằm xuống ôm đuôi vào lòng.

Một ngày mèo con cần ngủ rất lâu, cả đêm qua lo lắng kinh khủng khiến y không thể ngủ ngon. Hiện tại được ánh nắng ấm áp chiếu xuống thì có chút buồn ngủ.

Cũng không biết đến lúc nào mới có thể biến về được... Ý thức cuối cùng lướt qua đầu rồi y lập tức ngủ say.

Đến khi tỉnh lại, tiểu đồ đệ vậy mà không đem y giấu trong ngực nữa mà để ra ngoài. Y lười biếng ưỡn người. Lâm Sơ Vân chợt phát hiện mình duỗi cơ thể hết cỡ cũng không dài hết một bàn tay của Phong Hề Hành.

Động tĩnh trên tay ngay lập tức thu hút sự chú ý của Phong Hề Hành. Hắn quay qua thì thấy cái đuôi nhỏ đang nghịch ngợm, biết mình được thoát ra ngoài nên nhanh chóng thể hiện sự tồn tại.

" Meoww "

Nhìn tiểu hắc miêu chui từ lòng bàn tay ra, Phong Hề Hành híp mắt, đè xuống ý định muốn đẩy y về, cười nhạt: " Sư tôn, người tỉnh "

Lâm Sơ Vân tùy ý trả lời, một chút cũng không biết tiếng kêu của mình đáng yêu đến mức nào. Y lại đứng lên duỗi người lần nữa rồi mới nhìn trái phải đánh giá.

Phong Hề Hành lại lần nữa trở về trên sườn núi, trên mặt đất còn có thi thể yêu thú vừa săn được.

" Meow " Lâm Sơ Vân ngẩng đầu nhìn về phía Phong Hề Hành.

Sao lại về rồi?



Phong Hề Hành khom lưng, đem thi thể yêu thú nhét vào túi trữ vật: " Đồ nhi sắp Kết Đan "

Lâm Sơ Vân ngẩn ra, chợt bừng tỉnh gật đầu.

Kết Đan thì phải tìm chỗ an toàn. Yêu thú trên núi này không nhiều, phần lớn đều là dã thú bình thường. Con bị Phong Hề Hành giết này có thể coi như là con yêu thú lợi hại nhất ở đây.

Giải quyết xong tai họa ngầm, Phong Hề Hành nhanh chóng tìm sơn động để bế quan. Chỉ là nên thu xếp cho Lâm Sơ Vân thế nào mới là vấn đề khó.

Thật ra, Phong Hề Hành cũng không hiểu sao mình lại dám nói cho Lâm Sơ Vân biết mình sắp Kết Đan.

Kết Đan không giống Trúc Cơ. Trúc Cơ thất bại cùng lắm tích tụ linh lực lần nữa là được. Nhưng nếu trong quá trình Kết Đan, tu sĩ bị quấy rối hay bị công kích sẽ làm cho khí hải bị hư tổn cực lớn.

Cho nên khi tu sĩ muốn Kết Đan đều một mình đi tìm chỗ an toàn, dựng lên kết giới thật mạnh rồi mới yên tâm tu luyện.

Nhưng suy nghĩ của hắn bây giờ là muốn đem Lâm Sơ Vân cùng ngốc bên trong với hắn.

Phong Hề Hành cảm thấy mình điên rồi!

Hắn rũ mắt, nhìn tiểu hắc miêu đang chạy loạn trong sơn động. Trong lòng dù loạn cào cào thì vẫn nhớ rõ dùng linh lực bảo vệ móng vuốt cho y, tránh để cặp móng vuốt trắng muốt kia dính tro bụi.

Nếu tất cả những gì Lâm Sơ Vân đã làm đều là lừa hắn...

" Meow meow meow meow "

Nơi này không tồi!

Lâm Sơ Vân vừa lòng quay đầu lại kêu vài tiếng với Phong Hề Hành.

Y không hiểu mấy việc này. Nhưng dựa theo trí nhớ của nguyên thân vẫn tra xét hang động này một phen. Sơn động này bất luận là để ẩn nấp hay để phòng thủ đều tốt.

Tiểu đồ đệ không biết lại đang nghĩ gì, ánh mắt lẳng lặng dừng trên người y, giống như đang cân nhắc... Miếng thịt nào trên người y thì ngon.

Phong Hề Hành không phải tích cốc sao!!!!

Lâm Sơ Vân có chút tạc mao, trong tiềm thức muốn tránh vào góc nhưng rồi lại cảm thấy Phong Hề Hành sẽ không làm hại mình. Do dự vài giây, Lâm Sơ Vân miễn cưỡng đè bản năng xuống, hướng về phía Phong Hề Hành kêu một tiếng.

" Meow "

Đồ đệ đồ đệ, ngươi sao vậy?

Phong Hề Hành lấy lại tinh thần, vẻ mặt lãnh đạm dần tan đi lộ ra ý cười thân thiết: " Không có việc gì. Hề Hành là đang lo lắng. Nếu Hề Hành bế quan vậy sư tôn làm sao bây giờ? "

Hơi thở nguy hiểm trên người tiểu đồ đệ dần tan đi, biến về bộ dáng thiếu niên ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Lâm Sơ Vân nghi hoặc nhìn mắt hắn mới phản ứng lại lời Phong Hề Hành.

Tu sĩ kết đan bình thường mất ba ngày, lâu thì bảy ngày. Mà y hai ba ngày không được ăn băng tinh sẽ cảm thấy đói khát. Quá ba ngày... có thể đói đến hôn mê bất tỉnh.

" Meow "

Hình như...

Trong lòng Lâm Sơ Vân bắt đầu phát sầu, còn ẩn ẩn chút bực bội. Sư tôn như y thật đúng là vô dụng. Không thể bảo vệ Phong Hề Hành thì thôi còn khiến đồ đệ lo lắng.

" Nếu không... " Phong Hề Hành khom lưng đem mèo con đang ủ rũ cụp đuôi bế lên, cẩn thận nhìn đệm thịt của y, thấy không dính bụi bậm mới tiếp tục nói: " Sư tôn bế quan với đồ nhi? "



" Meow meow meow meow "

Không không không không.

Lâm Sơ Vân điên cuồng lắc đầu, như vậy quá nguy hiểm. Cho dù y không tổn thương tiểu đồ đệ. Nhưng chỉ cần y bất cẩn thả chút linh lực đều có thể quấy nhiễu đồ đệ Kết Đan.

Thấy vậy, Phong Hề Hành híp mắt lại.

Hai người ngươi thương lượng một hồi. Kết quả là Phong Hề Hành đem băng tinh biến thành một quả cầu trong suốt nho nhỏ treo trên cổ y. Chỉ cần Lâm Sơ Vân cuối đầu xuống là liếm được.

Quả cầu trong suốt không có trọng lượng, bên trong sở hữu linh lực mà Lâm Sơ Vân cần trong bảy ngày. Phong Hề Hành vốn định làm nhiều một chút nhưng bị Lâm Sơ Vân không chút do dự ngăn cản.

Môi tiểu đồ đệ trắng bệch rồi! Lại thả thêm chút linh lực thì Kết Đan cũng thất bại.

Lâm Sơ Vân cúi đầu cho Phong Hề Hành đeo quả cầu lên cổ, y thử liếm một chút, xác định không có vấn đề mới kêu một tiếng cho Phong Hề Hành biết.

Đồ đệ đi đi. Vi sư canh giữ cho ngươi. Tuyệt đối không cho người khác quấy rối ngươi.

Phong Hề Hành quỳ nửa người xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ mặt y. Lâm Sơ Vân cho rằng tiểu đồ đệ sợ Kết Đan sẽ thất bại nên chủ động cọ cọ ngón tay hắn: " Meow meow meow "

Không sao. Ngươi chính là người sẽ trở thành ma chủ.

Phong Hề Hành đại khái có thể đoán được Lâm Sơ Vân đang trấn an mình. Hắn cũng không giải thích, mà là có chút trông mong nhìn y, hỏi: " Sư tôn, đồ nhi... Có thể ôm người một chút không? "

Lâm Sơ Vân cúi đầu nhìn người mình, lại nhìn Phong Hề Hành trước mắt.

Sắc mặt Phong Hề Hành không phải còn tốt sao? Sao tự nhiên lại muốn ôm?

Nhưng mà chưa đợi Lâm Sơ Vân trả lời, Phong Hề Hành liền xem như y đồng ý, khom lưng đem y ôm tới một bên mặt, nhẹ nhàng cọ phần lông tơ trên bụng.

Phải biết, sau khi được cọ qua một lần, hắn đã nhớ nhung cảm xúc này thật lâu.

Lâm Sơ Vân bị ôm lên một cách đột ngột, chỉ có thể vươn tay nắm lỗ tai Phong Hề Hành, y còn không dám duỗi móng ra, lực độ không khác gì làm nũng. Hơn nữa Phong Hề Hành một bên ôm một bên vuốt lông, y thật sự kiềm chế bản năng không được, cuối cùng vẫn khò khè ra tiếng.

Hình tượng sư tôn bay hết rồi!!!

Phong Hề Hành cảm nhận được nhiệt độ phập phồng sát bên, còn có tiếng tim đập không thể xem nhẹ.

Hắn đột nhiên ý thức được. Mình không muốn giết Lâm Sơ Vân nữa. Nhưng đồng thời, hắn cũng không muốn Lâm Sơ Vân rời khỏi mình. Phong Hề Hành híp mắt, đột nhiên có loại cảm xúc muốn chặn cửa động lại, đem tiểu hắc miêu nhốt trong này với mình.

Nhưng hắn cũng biết, nếu làm như thế, nhất định sẽ chọc cho y sinh khí.

Một khắc trước khi Lâm Sơ Vân tạc mao, Phong Hề Hành buông y ra. Lâm Sơ Vân nhanh chóng nhảy ra khỏi ngực hắn, chạy đến kế tảng đá, bụng y ngứa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân không thể vứt hết mặt mũi làm ra động tác như cúi người liếm lông được.

" Meow meow meow "

Được rồi! Ôm cũng ôm rồi! Ngươi mau vào đi.

Phong Hề Hành gật đầu, liếc mắt nhìn tiểu hắc miêu thật sâu một cái mới đánh một quyền về phía cửa động. Những khối đá vụn nhanh chóng rơi xuống, sau khi đem cửa động ngăn chặn xong thì ngừng lại.

Không có tiểu đồ đệ, Lâm Sơ Vân đột nhiên cảm thấy xung quanh hình như quá mức an tĩnh. Gió từ trong rừng thổi tới người y. Có chút lạnh.

Lâm Sơ Vân ngồi xổm trên tảng đá một hồi, lại từ từ nằm xuống, miêu đồng xanh biếc nhìn chằm chằm hòn đá ở cửa hang, cái đuôi phía sau mất mát rũ xuống.

" Meow "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook