Nghiệt Đồ! Đừng Nắm Lông Vi Sư!
Chương 20
Trọc Tửu Nhuận Hầu
10/07/2021
Lâm Sơ Vân muốn đi hoang mạc, Phong Hề Hành tự nhiên cũng muốn đi theo.
Trong lòng Diễm Sa càng thêm tò mò, vị Lâm sư đệ này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến Phong Hề Hành thay đổi quyết định được vậy. Hắn còn nhớ, lúc trước có lần xin Phong Hề Hành xuống núi hỗ trợ nhưng bị từ chối, hắn đem ba khối thượng phẩm linh thạch cũng không nhờ được.
Một tháng hắn cũng chỉ nhận được một khối trung phẩm linh thạch đó.
Đáng tiếc bản năng nói cho hắn: Không thể hỏi. Hỏi sẽ bị đánh.
" Khụ... Hoang mạc cách nơi này rất xa. Hay là chúng ta ngự kiếm qua đi? " Diễm Sa quyết đoán nói lãng sang chuyện khác.
Nhưng mà
Linh lực trong cơ thể Lâm Sơ Vân không còn nhiều, cố lắm thì căng được 5 ngày. Nếu lại dùng để ngự kiếm, 3 ngày cũng không chống nổi. Mà Phong Hề Hành thì đến linh kiếm cũng không có.
Diễm Sa còn chưa biết mình ra cái ý kiến khoai cỡ nào đã nhanh chóng rút loan đao, niệm xong ấn chú.
Làm xong hết, Diễm Sa quay đầu liền thấy hai người " đồng đội " kia còn yên lặng đứng nhìn.
" Làm sao vậy? " Diễm Sa chớp chớp mắt.
Lâm Sơ Vân cản lại tiểu đồ đệ đang muốn tiến lên đánh người, ho nhẹ một tiếng, giải thích: " Linh kiếm của Phong... Phong sư huynh lúc trước đánh nhau không cẩn thận bị gãy "
Cho nên chúng ta vẫn nên đổi biện pháp đi!
Diễm Sa cũng biết Phong Hề Hành còn chưa có bản mạng linh kiếm nên hắn cũng không nghi ngờ, mà cười nói: " Không sao. Không sao. Phong sư đệ đi với ta là được "
Nói rồi, Diễm Sa nhanh chóng bay lại chỗ Phong Hề Hành.
" Không thể đánh. Không thể đánh. Nếu đánh, tên gia hỏa Chúc Viêm kia sẽ chạy tới báo thù. Vi sư không đánh lại hắn!!! " Lòng bàn tay Phong Hề Hành đã bắt đầu ngưng tụ hàn khí, Lâm Sơ Vân nổ lực trấn an tiểu đồ đệ nhà mình, nhất thời cũng không rảnh để ý Diễm Sa bên cạnh.
Diễm Sa chỉ thấy hai vị sư đệ đứng chung một chỗ, nắm tay nhau, cúi đầu không biết đang thì thầm cái gì. Hắn chớp mắt, có chút nghi hoặc. Lần duy nhất hắn thấy có người nắm tay nhau vẫn là đại sư huynh và nhị sư tỷ nhà mình. Nhưng đó là vì hai người là đạo lữ mà?
Đại sư huynh còn chính miệng nhắc nhở hắn, làm tu sĩ chính đạo thì không thể tùy tiện nắm tay người khác, chỉ được nắm tay bạn lữ của mình.
Tất nhiên Diễm Sa sẽ không thấy đại sư huynh lừa mình, nói như vậy...
Chẳng lẻ, Phong sư đệ và Lâm sư đệ là một đôi?
Diễm Sa nhịn không được nhìn hai người đánh giá vài lần, càng nhìn càng thấy đúng. Hắn rụt rụt cổ, hình như mình nói sai rồi.
Nếu hắn ngự kiếm mang theo Phong sư đệ rồi làm cho Lâm sư đệ ghen ---- Phong Hề Hành nhất định sẽ đánh hắn!
Diễm Sa không muốn đánh nhau với Phong Hề Hành, tên này căn bản chính là kẻ điên, mỗi lần luận bàn với nhau, lúc này cũng bị thương đầy người, tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng hắn vẫn biết đauuuuuu.
Nhưng nếu là một đôi, sao Lâm sư đệ không mang Phong Hề Hành? Hay là có mình làm " bóng đèn " nên ngượng ngùng?
Cân nhắc một lúc, Diễm Sa quyết định làm một vị sư huynh biết chăm sóc sư đệ.
" Khụ. Nếu như vậy không tốt... "
Lâm Sơ Vân nắm tay Phong Hề Hành, cảnh cáo hắn không được lộn xộn mới ngẩng đầu về phía Diễmq Sa. Hắn bất đắc dĩ thuận theo y, tay y khác hắn, mềm mại không có vết chai nào.
Bất học vô thuật. ( Ai nghĩ câu nào khác cmt để mình sửa)
Ares ( chủ nhà chỉ đăng trên Wattpad và Wp aresofbattle.wordpress.com)
Trong lòng Phong Hề Hành thì hừ lạnh một tiếng. Còn ngón tay hơi rụt lại sợ vết chai tay cà đau Lâm Sơ Vân.
Diễm Sa hơi khụ khụ vài cái, dời tầm mắt đi không nhìn hai bàn tay còn đang nắm chặt với nhau, lấy từ túi trữ vật ra một khối ngọc hình đĩa tròn đưa cho Lâm Sơ Vân.
Không còn cách nào khác, Diễm Sa có cảm giác bây giờ mà tới gần Phong sư đệ sẽ bị đánh một trận, đưa cho Lâm sư đệ hẳn là an toàn hơn một chút.
Lâm Sơ Vân tiếp nhận xong thì cẩn thận quan sát, mâm ngọc to tầm bàn tay, màu trắng sữa, ở giữa có kim đồng hồ nho nhỏ đang chỉ Diễm Sa.
" Vật này và ngọc thạch trên người ta là một đôi. Chỉ cần đưa linh lực vào, kim đồng hồ sẽ chỉ về hướng của ngọc thạch " Diễm Sa nói: " Ta đi trước dò đường, lát nữa Lâm sư đệ ngự kiếm mang theo Phong sư đệ đi theo hướng đó là được "
Vừa dứt lời, Diễm Sa nhanh chóng quay đầu bay đi.
Lâm Sơ Vân trầm mặc một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn Phong Hề Hành: " Ngươi đem người dọa chạy "
Không còn người ngoài, sắc mặt Phong Hề Hành nhu hòa lại, nghe thấy Lâm Sơ Vân lên án, còn có chút mất mát cúi đầu: " Đồ nhi sai rồi. Thỉnh sư tôn trách phạt "
Lâm Sơ Vân: "... "
Lần nào ngươi cũng nói vậy. Nhận lỗi nhanh lắm mà có thay đổi chút nào đâu.
Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm Phong Hề Hành một hồi, cuối cùng vẫn mềm lòng: “ Đây là lần cuối “
Phong Hề Hành ngoan ngoãn gật đầu.
Hiện tại chỉ còn hai người họ, vấn đề liền dễ giải quyết hơn nhiều. Lâm Sơ Vân trực tiếp đưa Thanh Mộc Kiếm cho Phong Hề Hành để hắn ngự kiếm đưa mình đi.
Bình thường, bản mạng linh kiếm chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng. Chỉ có tu sĩ chủ động đưa cho người khác thì mới không bị vấn đề này hạn chế.
Bất quá cũng không có mấy tu sĩ dám đem bản mạng linh kiếm của mình cho người khác, dù sao thì kiếm và bản thân chủ nhân cũng có sự liên kết cực kì chặt chẽ. Nếu kiếm bị hư tổn, tu sĩ cũng bị trọng thương.
Phong Hề Hành tiếp nhận Thanh Mộc Kiếm, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
Kiếp trước, sau khi hắn bắt Lâm Sơ Vân liền tự phá huỷ Thanh Mộc Kiếm, lúc trước hắn xém chút nữa chết dưới tay nó. Không nghĩ tới sống lại một đời, thời gian thanh kiếm này nằm trong tay hắn còn lâu hơn Lâm Sơ Vân.
Nghĩ đến Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành lại nhớ đến lúc trong sơn động, trong mắt y bốc lên hơi nước.
Lại nói tiếp, vị sư tôn này của hắn tuy rằng âm hiểm, ác độc nhưng lại cố tình có túi da cực tốt. Chỉ cần hơi nhăn mày một chút là có thể khiến người khác muốn yêu thương.
Phong Hề Hành không cảm thấy mình sẽ thích thượng Lâm Sơ Vân, nhưng lòng hắn vẫn muốn đối xử với y tốt một chút. Dù sao người này cũng không sống được bao lâu. Chờ ra khỏi Lôi động thì hắn cũng sẽ tự tay giải quyết y.
Phong Hề Hành đã quyết thì sẽ không do dự, nhanh chóng đưa tay lên niệm chú, xoay người chủ động muốn kéo Lâm Sơ Vân lên, lại cười nói: “ Sơ tôn, lên nào “
Lâm Sơ Vân cũng không nghĩ nhiều, sau khi mượn lực từ chỗ Phong Hề Hành liền nằm gọn trong ngực hắn.
Wait wtf??? Không phải nên đứng sau sao?
Lâm Sơ Vân cảm nhận được nguồn nhiệt nóng hổi dán sát phía sau, cả người liền cứng đờ. Y muốn tránh về trước nhưng Thanh Mộc Kiếm không quá dài, nếu lại bước lên sẽ ngã xuống.
Theo Lâm Sơ Vân tới gần, Phong Hề Hành bỗng nhiên ngửi được mùi vị đặc biệt của y. Không giống mùi hoa, đó là mùi cây cỏ vừa nảy nở vào đầu xuân, mang theo chút lạnh lẽo và hương thơm nhàn nhạt.
Hắn hơi sửng sốt vài giây mới rũ mắt xuống, ánh mắt đảo qua vành tai không biết đã đỏ bừng từ lúc nào của y, mở miệng nói: " Sư tôn. Hề Hành đi đây "
Nói xong, một tay hắn nhẹ nhàng đặt bên hông Lâm Sơ Vân, tay kia niệm Ngự Kiếm Quyết. Thanh Mộc Kiếm dưới chân lao nhanh về trước, Phong Hề Hành đã sớm dùng linh lực bảo vệ nên Lâm Sơ Vân một chút cũng không cảm nhận được mùi vị gió thét gào.
Quả thật hoang mạc cách chỗ này không gần, đi gần một canh giờ mảnh rừng rậm xanh lục dưới chân mới rút đi, nhìn được một chút hoang mạc. Lâm Sơ Vân nhìn thoáng qua đĩa ngọc trong tay, chỉ hướng cho Phong Hề Hành.
Hắn tuy không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Lại qua tầm 1 khắc* hai người mới thấy được Diễm Sa. Bên người hắn vây một vòng người. Phong Hề Hành nhíu mày, hạ xuống cách đó không xa.
*1 khắc: 15 phút
Bởi vì hai người đứng cũng gần, Diễm Sa cũng nhìn thấy thanh kiếm này một lần, biết là của Lâm Sơ Vân cho nên hắn cũng không quan tâm là ai ngự kiếm.
Chờ hai người đến gần, Diễm Sa vẻ mặt không cao hứng sáp lại, tức giận bất bình nói: " Tức chết ta! "
Phong Hề Hành liếc mắt đảo qua tất cả một lần, nhanh chóng thấy được Bạch Lăng được mọi người bảo vệ an toàn bên trong đó. Hắn hơi híp mắt, bất động thanh sắc nhìn Lâm Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân bị nhìn có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đưa lưng về phía Bạch Lăng: " Sao vậy? "
Diễm Sa không chú ý tới mấy động tác nhỏ này, hiện tại hắn sắp tức chết rồi!
Lúc hắn vừa mới lại đây vừa lúc thấy có đệ tử trong tông bị yêu thú tập kích liền quyết đoán ra tay cứu hai người kia. Ai ngờ bên này vừa cứu xong lại có bốn, năm người chạy tới nói Diễm Sa dọa yêu thú bọn họ muốn bắt chạy mất.
Nguyên lai nhóm người này hợp tác với nhau. Vì cùng phát hiện phụ cận có một con yêu thú nên phân tán ra muốn bắt nó.
Tuy yêu thú kia chưa Hóa Đan nhưng cũng không phải là loại mấy đệ tử Trúc Cơ có thể đối phó được. Hai đệ tử được cứu là hai kẻ vừa thấy yêu thú đã vọt lên, nếu Diễm Sa không ra tay cứu đã bị nó nuốt chửng.
Kết quả hai người kia hiện tại lấy oán báo ân, trợn mắt nói Diễm Sa làm con mồi của họ vụt mất, muốn hắn bồi thường một con yêu thú Hóa Đan.
Diễm Sa chưa từng gặp người vô lý như vậy, cố tình mỗi lần hắn định nói, cái tên đệ tử Linh Thủy Phong Bạch Lăng kia liền khóc như bị hắn khi dễ.
Còn luôn miệng nói cái quái gì, ta tin Diễm Sa sư huynh không phải người như vậy, lấy nhân phẩm của sư huynh nhất định sẽ đồng ý.
Đây khác gì gián tiếp nói hắn sai?
Diễm Sa tức ói máu, hắn hận không thể lôi con yêu thú kia về để nó ăn luôn hai tên kia cho nhanh.
Phong Hề Hành nghe vậy, có hơi bất ngờ. Nếu hắn không nhớ lầm, kiếp trước Diễm Sa thích Bạch Lăng, còn cố ý đi giết một con yêu thú Ngưng Phách kỳ chỉ vì Bạch Lăng nói thích sừng của con yêu thú kia.
Nhưng mà bây giờ, đừng nói Diễm Sa thích Bạch Lăng, hắn đã chán ghét gần chết.
Cho nên, Lâm Sơ Vân cũng có khả năng thật sự hết hy vọng với Bạch Lăng. Trong lòng hắn lại tin y thêm vài phần.
Ánh mắt y đồng tình nhìn Diễm Sa. Y là người xuyên thư đương nhiên biết vị Bạch sư đệ này bạch liên hoa đến mức nào. Nghĩ vậy, y nhịn không được khuyên Diễm Sa một câu: " Hoa càng đẹp thì càng độc. Ngươi nhất định phải nhìn cho rõ "
" Đẹp? " Diễm Sa còn chưa trả lời, Phong Hề Hành đã cười nhạt với Lâm Sơ Vân, ôn hòa hỏi: " Sư... Sư đệ coi trọng vị sư đệ nào ở đây vậy? Tâm sự với sư huynh một chút? "
Nếu Lâm Sơ Vân còn thích Bạch Lăng, vậy hắn lập tức giải quyết luôn cho rồi, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Ý cười trên môi Phong Hề Hành càng ngày càng đậm.
Trong lòng Lâm Sơ Vân vang lên hồi chuông cảnh báo, khát vọng sinh tồn mãnh liệt dâng lên, nhanh chóng nói: " Không có. Tiểu đồ đệ nhà ta... Khụ khụ khụ... Sư huynh đẹp nhất! "
- ---- Biểu hiện giống như chú mèo con nho nhỏ bị nắm gáy, vừa túng quẫn vừa ngoan ngoãn, nằm im cho người khác vuốt ve.
Trong lòng Diễm Sa càng thêm tò mò, vị Lâm sư đệ này rốt cuộc có bản lĩnh gì mà khiến Phong Hề Hành thay đổi quyết định được vậy. Hắn còn nhớ, lúc trước có lần xin Phong Hề Hành xuống núi hỗ trợ nhưng bị từ chối, hắn đem ba khối thượng phẩm linh thạch cũng không nhờ được.
Một tháng hắn cũng chỉ nhận được một khối trung phẩm linh thạch đó.
Đáng tiếc bản năng nói cho hắn: Không thể hỏi. Hỏi sẽ bị đánh.
" Khụ... Hoang mạc cách nơi này rất xa. Hay là chúng ta ngự kiếm qua đi? " Diễm Sa quyết đoán nói lãng sang chuyện khác.
Nhưng mà
Linh lực trong cơ thể Lâm Sơ Vân không còn nhiều, cố lắm thì căng được 5 ngày. Nếu lại dùng để ngự kiếm, 3 ngày cũng không chống nổi. Mà Phong Hề Hành thì đến linh kiếm cũng không có.
Diễm Sa còn chưa biết mình ra cái ý kiến khoai cỡ nào đã nhanh chóng rút loan đao, niệm xong ấn chú.
Làm xong hết, Diễm Sa quay đầu liền thấy hai người " đồng đội " kia còn yên lặng đứng nhìn.
" Làm sao vậy? " Diễm Sa chớp chớp mắt.
Lâm Sơ Vân cản lại tiểu đồ đệ đang muốn tiến lên đánh người, ho nhẹ một tiếng, giải thích: " Linh kiếm của Phong... Phong sư huynh lúc trước đánh nhau không cẩn thận bị gãy "
Cho nên chúng ta vẫn nên đổi biện pháp đi!
Diễm Sa cũng biết Phong Hề Hành còn chưa có bản mạng linh kiếm nên hắn cũng không nghi ngờ, mà cười nói: " Không sao. Không sao. Phong sư đệ đi với ta là được "
Nói rồi, Diễm Sa nhanh chóng bay lại chỗ Phong Hề Hành.
" Không thể đánh. Không thể đánh. Nếu đánh, tên gia hỏa Chúc Viêm kia sẽ chạy tới báo thù. Vi sư không đánh lại hắn!!! " Lòng bàn tay Phong Hề Hành đã bắt đầu ngưng tụ hàn khí, Lâm Sơ Vân nổ lực trấn an tiểu đồ đệ nhà mình, nhất thời cũng không rảnh để ý Diễm Sa bên cạnh.
Diễm Sa chỉ thấy hai vị sư đệ đứng chung một chỗ, nắm tay nhau, cúi đầu không biết đang thì thầm cái gì. Hắn chớp mắt, có chút nghi hoặc. Lần duy nhất hắn thấy có người nắm tay nhau vẫn là đại sư huynh và nhị sư tỷ nhà mình. Nhưng đó là vì hai người là đạo lữ mà?
Đại sư huynh còn chính miệng nhắc nhở hắn, làm tu sĩ chính đạo thì không thể tùy tiện nắm tay người khác, chỉ được nắm tay bạn lữ của mình.
Tất nhiên Diễm Sa sẽ không thấy đại sư huynh lừa mình, nói như vậy...
Chẳng lẻ, Phong sư đệ và Lâm sư đệ là một đôi?
Diễm Sa nhịn không được nhìn hai người đánh giá vài lần, càng nhìn càng thấy đúng. Hắn rụt rụt cổ, hình như mình nói sai rồi.
Nếu hắn ngự kiếm mang theo Phong sư đệ rồi làm cho Lâm sư đệ ghen ---- Phong Hề Hành nhất định sẽ đánh hắn!
Diễm Sa không muốn đánh nhau với Phong Hề Hành, tên này căn bản chính là kẻ điên, mỗi lần luận bàn với nhau, lúc này cũng bị thương đầy người, tuy vết thương không nghiêm trọng nhưng hắn vẫn biết đauuuuuu.
Nhưng nếu là một đôi, sao Lâm sư đệ không mang Phong Hề Hành? Hay là có mình làm " bóng đèn " nên ngượng ngùng?
Cân nhắc một lúc, Diễm Sa quyết định làm một vị sư huynh biết chăm sóc sư đệ.
" Khụ. Nếu như vậy không tốt... "
Lâm Sơ Vân nắm tay Phong Hề Hành, cảnh cáo hắn không được lộn xộn mới ngẩng đầu về phía Diễmq Sa. Hắn bất đắc dĩ thuận theo y, tay y khác hắn, mềm mại không có vết chai nào.
Bất học vô thuật. ( Ai nghĩ câu nào khác cmt để mình sửa)
Ares ( chủ nhà chỉ đăng trên Wattpad và Wp aresofbattle.wordpress.com)
Trong lòng Phong Hề Hành thì hừ lạnh một tiếng. Còn ngón tay hơi rụt lại sợ vết chai tay cà đau Lâm Sơ Vân.
Diễm Sa hơi khụ khụ vài cái, dời tầm mắt đi không nhìn hai bàn tay còn đang nắm chặt với nhau, lấy từ túi trữ vật ra một khối ngọc hình đĩa tròn đưa cho Lâm Sơ Vân.
Không còn cách nào khác, Diễm Sa có cảm giác bây giờ mà tới gần Phong sư đệ sẽ bị đánh một trận, đưa cho Lâm sư đệ hẳn là an toàn hơn một chút.
Lâm Sơ Vân tiếp nhận xong thì cẩn thận quan sát, mâm ngọc to tầm bàn tay, màu trắng sữa, ở giữa có kim đồng hồ nho nhỏ đang chỉ Diễm Sa.
" Vật này và ngọc thạch trên người ta là một đôi. Chỉ cần đưa linh lực vào, kim đồng hồ sẽ chỉ về hướng của ngọc thạch " Diễm Sa nói: " Ta đi trước dò đường, lát nữa Lâm sư đệ ngự kiếm mang theo Phong sư đệ đi theo hướng đó là được "
Vừa dứt lời, Diễm Sa nhanh chóng quay đầu bay đi.
Lâm Sơ Vân trầm mặc một lúc lâu, nghiêng đầu nhìn Phong Hề Hành: " Ngươi đem người dọa chạy "
Không còn người ngoài, sắc mặt Phong Hề Hành nhu hòa lại, nghe thấy Lâm Sơ Vân lên án, còn có chút mất mát cúi đầu: " Đồ nhi sai rồi. Thỉnh sư tôn trách phạt "
Lâm Sơ Vân: "... "
Lần nào ngươi cũng nói vậy. Nhận lỗi nhanh lắm mà có thay đổi chút nào đâu.
Lâm Sơ Vân nhìn chằm chằm Phong Hề Hành một hồi, cuối cùng vẫn mềm lòng: “ Đây là lần cuối “
Phong Hề Hành ngoan ngoãn gật đầu.
Hiện tại chỉ còn hai người họ, vấn đề liền dễ giải quyết hơn nhiều. Lâm Sơ Vân trực tiếp đưa Thanh Mộc Kiếm cho Phong Hề Hành để hắn ngự kiếm đưa mình đi.
Bình thường, bản mạng linh kiếm chỉ có chủ nhân mới có thể sử dụng. Chỉ có tu sĩ chủ động đưa cho người khác thì mới không bị vấn đề này hạn chế.
Bất quá cũng không có mấy tu sĩ dám đem bản mạng linh kiếm của mình cho người khác, dù sao thì kiếm và bản thân chủ nhân cũng có sự liên kết cực kì chặt chẽ. Nếu kiếm bị hư tổn, tu sĩ cũng bị trọng thương.
Phong Hề Hành tiếp nhận Thanh Mộc Kiếm, trong lòng đột nhiên có chút phức tạp.
Kiếp trước, sau khi hắn bắt Lâm Sơ Vân liền tự phá huỷ Thanh Mộc Kiếm, lúc trước hắn xém chút nữa chết dưới tay nó. Không nghĩ tới sống lại một đời, thời gian thanh kiếm này nằm trong tay hắn còn lâu hơn Lâm Sơ Vân.
Nghĩ đến Lâm Sơ Vân, Phong Hề Hành lại nhớ đến lúc trong sơn động, trong mắt y bốc lên hơi nước.
Lại nói tiếp, vị sư tôn này của hắn tuy rằng âm hiểm, ác độc nhưng lại cố tình có túi da cực tốt. Chỉ cần hơi nhăn mày một chút là có thể khiến người khác muốn yêu thương.
Phong Hề Hành không cảm thấy mình sẽ thích thượng Lâm Sơ Vân, nhưng lòng hắn vẫn muốn đối xử với y tốt một chút. Dù sao người này cũng không sống được bao lâu. Chờ ra khỏi Lôi động thì hắn cũng sẽ tự tay giải quyết y.
Phong Hề Hành đã quyết thì sẽ không do dự, nhanh chóng đưa tay lên niệm chú, xoay người chủ động muốn kéo Lâm Sơ Vân lên, lại cười nói: “ Sơ tôn, lên nào “
Lâm Sơ Vân cũng không nghĩ nhiều, sau khi mượn lực từ chỗ Phong Hề Hành liền nằm gọn trong ngực hắn.
Wait wtf??? Không phải nên đứng sau sao?
Lâm Sơ Vân cảm nhận được nguồn nhiệt nóng hổi dán sát phía sau, cả người liền cứng đờ. Y muốn tránh về trước nhưng Thanh Mộc Kiếm không quá dài, nếu lại bước lên sẽ ngã xuống.
Theo Lâm Sơ Vân tới gần, Phong Hề Hành bỗng nhiên ngửi được mùi vị đặc biệt của y. Không giống mùi hoa, đó là mùi cây cỏ vừa nảy nở vào đầu xuân, mang theo chút lạnh lẽo và hương thơm nhàn nhạt.
Hắn hơi sửng sốt vài giây mới rũ mắt xuống, ánh mắt đảo qua vành tai không biết đã đỏ bừng từ lúc nào của y, mở miệng nói: " Sư tôn. Hề Hành đi đây "
Nói xong, một tay hắn nhẹ nhàng đặt bên hông Lâm Sơ Vân, tay kia niệm Ngự Kiếm Quyết. Thanh Mộc Kiếm dưới chân lao nhanh về trước, Phong Hề Hành đã sớm dùng linh lực bảo vệ nên Lâm Sơ Vân một chút cũng không cảm nhận được mùi vị gió thét gào.
Quả thật hoang mạc cách chỗ này không gần, đi gần một canh giờ mảnh rừng rậm xanh lục dưới chân mới rút đi, nhìn được một chút hoang mạc. Lâm Sơ Vân nhìn thoáng qua đĩa ngọc trong tay, chỉ hướng cho Phong Hề Hành.
Hắn tuy không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Lại qua tầm 1 khắc* hai người mới thấy được Diễm Sa. Bên người hắn vây một vòng người. Phong Hề Hành nhíu mày, hạ xuống cách đó không xa.
*1 khắc: 15 phút
Bởi vì hai người đứng cũng gần, Diễm Sa cũng nhìn thấy thanh kiếm này một lần, biết là của Lâm Sơ Vân cho nên hắn cũng không quan tâm là ai ngự kiếm.
Chờ hai người đến gần, Diễm Sa vẻ mặt không cao hứng sáp lại, tức giận bất bình nói: " Tức chết ta! "
Phong Hề Hành liếc mắt đảo qua tất cả một lần, nhanh chóng thấy được Bạch Lăng được mọi người bảo vệ an toàn bên trong đó. Hắn hơi híp mắt, bất động thanh sắc nhìn Lâm Sơ Vân.
Lâm Sơ Vân bị nhìn có chút chột dạ, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đưa lưng về phía Bạch Lăng: " Sao vậy? "
Diễm Sa không chú ý tới mấy động tác nhỏ này, hiện tại hắn sắp tức chết rồi!
Lúc hắn vừa mới lại đây vừa lúc thấy có đệ tử trong tông bị yêu thú tập kích liền quyết đoán ra tay cứu hai người kia. Ai ngờ bên này vừa cứu xong lại có bốn, năm người chạy tới nói Diễm Sa dọa yêu thú bọn họ muốn bắt chạy mất.
Nguyên lai nhóm người này hợp tác với nhau. Vì cùng phát hiện phụ cận có một con yêu thú nên phân tán ra muốn bắt nó.
Tuy yêu thú kia chưa Hóa Đan nhưng cũng không phải là loại mấy đệ tử Trúc Cơ có thể đối phó được. Hai đệ tử được cứu là hai kẻ vừa thấy yêu thú đã vọt lên, nếu Diễm Sa không ra tay cứu đã bị nó nuốt chửng.
Kết quả hai người kia hiện tại lấy oán báo ân, trợn mắt nói Diễm Sa làm con mồi của họ vụt mất, muốn hắn bồi thường một con yêu thú Hóa Đan.
Diễm Sa chưa từng gặp người vô lý như vậy, cố tình mỗi lần hắn định nói, cái tên đệ tử Linh Thủy Phong Bạch Lăng kia liền khóc như bị hắn khi dễ.
Còn luôn miệng nói cái quái gì, ta tin Diễm Sa sư huynh không phải người như vậy, lấy nhân phẩm của sư huynh nhất định sẽ đồng ý.
Đây khác gì gián tiếp nói hắn sai?
Diễm Sa tức ói máu, hắn hận không thể lôi con yêu thú kia về để nó ăn luôn hai tên kia cho nhanh.
Phong Hề Hành nghe vậy, có hơi bất ngờ. Nếu hắn không nhớ lầm, kiếp trước Diễm Sa thích Bạch Lăng, còn cố ý đi giết một con yêu thú Ngưng Phách kỳ chỉ vì Bạch Lăng nói thích sừng của con yêu thú kia.
Nhưng mà bây giờ, đừng nói Diễm Sa thích Bạch Lăng, hắn đã chán ghét gần chết.
Cho nên, Lâm Sơ Vân cũng có khả năng thật sự hết hy vọng với Bạch Lăng. Trong lòng hắn lại tin y thêm vài phần.
Ánh mắt y đồng tình nhìn Diễm Sa. Y là người xuyên thư đương nhiên biết vị Bạch sư đệ này bạch liên hoa đến mức nào. Nghĩ vậy, y nhịn không được khuyên Diễm Sa một câu: " Hoa càng đẹp thì càng độc. Ngươi nhất định phải nhìn cho rõ "
" Đẹp? " Diễm Sa còn chưa trả lời, Phong Hề Hành đã cười nhạt với Lâm Sơ Vân, ôn hòa hỏi: " Sư... Sư đệ coi trọng vị sư đệ nào ở đây vậy? Tâm sự với sư huynh một chút? "
Nếu Lâm Sơ Vân còn thích Bạch Lăng, vậy hắn lập tức giải quyết luôn cho rồi, mắt không thấy tâm sẽ không phiền.
Ý cười trên môi Phong Hề Hành càng ngày càng đậm.
Trong lòng Lâm Sơ Vân vang lên hồi chuông cảnh báo, khát vọng sinh tồn mãnh liệt dâng lên, nhanh chóng nói: " Không có. Tiểu đồ đệ nhà ta... Khụ khụ khụ... Sư huynh đẹp nhất! "
- ---- Biểu hiện giống như chú mèo con nho nhỏ bị nắm gáy, vừa túng quẫn vừa ngoan ngoãn, nằm im cho người khác vuốt ve.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.