Chương 40: Thiệp mời từ Cổ Lam
Quân Tử Vĩ
27/06/2021
Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời lúc này đã tối đen không một tia sáng liền khe khẽ than dài một tiếng: - Ông trời quả là hẹp hòi! Ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha!
Ám linh căn vốn dĩ chính là điểm đặc biệt của người vu tộc.
Chỉ có duy nhất người của Vu tộc mới có được ám linh căn.
Người có được ám linh căn đều có thiên phú nghịch thiên và tuệ căn hơn người. Người có ám linh căn chắc chắn đã được định trước sẽ là cường giả một thế*.
*thế: có thể hiểu là một đời ấy.
Nhưng đó là chuyện của vạn năm trước.
Cũng bởi vì thiên phú và tuệ căn của Vu tộc quá mạnh nên mới bị thiên diệt chịu kiếp nạn thọ tộc.
Đáng ra ám linh căn sẽ trở thành truyền thuyết theo kiếp nạn của Vu tộc hoàn toàn biến mất nhưng Bạch Lâu lại sống.
Hậu duệ duy nhất còn sống sót của Vu tộc!
Bạch Lâu có ám linh căn tức là có thiên phú cùng tuệ căn nghịch thiên nhưng đồng thời sẽ phải chịu sự nguyền rủa từ ông trời.
Có thể nói Bạch Lâu là một đứa trẻ bị thiên địa bỏ rơi...
Sở Yêu Yêu nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Lâu đứng dậy, bỗng từ đâu đó phát ra một giọng nói trầm trầm.
- Tưởng ngươi thu nhận được tên đồ đệ thế nào, ai ngờ chỉ là phế vật!
Giọng nói ấy vang vọng mang theo sự chế giễu, mỉa mai rõ mồn một.
Sở Yêu Yêu hơi quay đầu bày ra gương mặt lạnh tanh, trong mắt độ ấm đã không còn.
- Đừng giả thần giả quỷ nữa, đã đến rồi thì hãy xuất hiện đi!
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nói.
Một đốm sáng như ma trơi lơ lửng xuất hiện trước mặt Sở Yêu Yêu bỗng chốc hóa thành một nam tử cao lớn.
Nam nhân toàn thân khoác áo tím, giữa trán là vảy rồng màu đen, nam nhân ấy dùng một đôi mắt đen thâm thúy sâu thẳm hệt như bóng ma nhìn Sở Yêu Yêu chăm chú.
- Lâu ngày không gặp, Sở Yêu Yêu!
Nam nhân cười nhạt chào hỏi nàng.
Sở Yêu Yêu nhếch môi cười lạnh trả lời hắn: - Tự tiện xông vào nơi ở của ta, gần đây ngươi ghê gớm quá nhỉ?
Cổ Lam ung dung thoải mái nói: - Thì thế nào? Ngươi làm được gì ta? - Hắn mỉm cười thật sâu - Chẳng lẽ ngươi giết được ta sao?
Nói rồi hắn hơi nghiêng người về phía nàng mở miệng đè nặng ba chữ - Sở Yêu Yêu..
Sở Yêu Yêu mặt không đổi tâm không động, đạp vào chân hắn thật mạnh.
- Đồ đệ ta còn đang ngủ, tốt nhất ngươi nên câm cái miệng của ngươi lại!
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Cổ Lam đau đớn khó khăn rút chân ra khỏi nộ cước của Sở Yêu Yêu.
Sở Yêu Yêu liếc hắn nói.
- Không có chuyện gì hệ trọng thì bây giờ ngươi có thể cút rồi đấy!
Sở Yêu Yêu xoay người tính toán dùng thuật di ảnh đưa Bạch Lâu về thạch động thì lại lần nữa bị Cổ Lam gọi giật lại.
Cổ Lam nheo mắt nhìn Sở Yêu Yêu khó chịu nói. - Khoan đi đã, ta có việc thật mà, vừa mới chạm mặt đã nặng nhẹ với ta rồi, bao nhiêu năm qua ngươi không học được chút dịu dàng gì à?
- Dịu dàng có thể mài ra ăn à?
Sở Yêu Yêu quay đầu, trên mặt nàng đầy nét khinh bỉ: - Bao năm rồi ngươi vẫn không thay đổi, vẫn thật ngu ngốc!
Cổ Lam tức giận muốn chết nhưng vẫn cố kìm nén không đánh nhau với Sở Yêu Yêu.
- Ngươi... Thôi được rồi hôm nay ta đến đây không phải để cãi nhau với ngươi!
- Có muốn cãi cũng không được, ngươi có bao giờ cãi lại được ta đâu? - Sở Yêu Yêu cười khinh thường.
- Có gì thì nói mau, sau đó thì cuốn xéo khỏi mắt ta ngay, càng nhìn ngươi ta càng cảm thấy chướng mắt!
- Như nhau cả thôi, ta nhìn ngươi chẳng lẽ không chướng mắt sao?
Cổ Lam thản nhiên đáp.
-Còn đây là thiệp mời từ lão tổ tông của nhà ta phát ra nhờ ta đưa đến tận tay ngươi! - Hắn vung tay, một vật thể từ ống tay áo của hắn thoát ra. Sở Yêu Yêu dùng hai ngón trỏ cái liền dễ dàng bắt được. Trong tay nàng là một con ốc màu trắng ngà trông vô cùng bình thường nhưng Sở Yêu Yêu chỉ cần liếc mắt qua cũng biết đó chính là Diệp Linh ốc do chính Thủy Long môn tự tay nuôi dưỡng, tuy không phải là bảo vật quý giá gì nhưng lại là một món đồ chơi khá độc lạ.
Nhìn Sở Yêu Yêu đã bắt được Diệp Linh ốc, Cổ Lam liền cảm thấy nhẹ nhõm.
- Việc ở đây của ta đã xong! Lão nhân gia cứ muốn ta phải tận tay đưa cho ngươi, thật phiền toái!
- Ngươi có thể cút rồi! - Nắm lấy Diệp Linh ốc trong tay, Sở Yêu Yêu lạnh nhạt nhìn Cổ Lam phun ra năm chữ tuyệt tình.
- Chỉ biết đuổi người! Ngươi chẳng thèm thay đổi gì cả, vẫn đáng ghét như vậy!
Cổ Lam bĩu môi nhìn Sở Yêu Yêu.
Như nghĩ đến điều gì đó Cổ Lam hướng Sở Yêu Yêu nháy mắt nói.
- À phải rồi, đồ đệ ngươi có ám linh căn ta nghĩ... Ta nghĩ phần thưởng của Tiềm Long chiến sắp tới có lẽ sẽ có đồ vật thích hợp cho hắn đấy!
- Ngươi biết rõ là ta sẽ không bao giờ để đồ đệ của mình tham gia vào mấy cái cuộc tỉ thí vô nghĩa ấy mà phải không?
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nói.
- Ta chỉ nói thế thôi, còn tham gia hay không là chuyện của sư đồ các ngươi, ta xin phép đi trước, tạm biệt!
Nói rồi Cổ Lam lại lần nữa hóa thành bóng ma trơi rất nhanh trôi theo gió lớn sau đó mất hút.
Sở Yêu Yêu đưa mắt nhìn, tận mắt thấy cái bóng ma trơi của Cổ Lam đã hoàn toàn biến mất lúc này mới an tâm ôm lấy Bạch Lâu thi chuyển thuật di ảnh rời khỏi.
Ám linh căn vốn dĩ chính là điểm đặc biệt của người vu tộc.
Chỉ có duy nhất người của Vu tộc mới có được ám linh căn.
Người có được ám linh căn đều có thiên phú nghịch thiên và tuệ căn hơn người. Người có ám linh căn chắc chắn đã được định trước sẽ là cường giả một thế*.
*thế: có thể hiểu là một đời ấy.
Nhưng đó là chuyện của vạn năm trước.
Cũng bởi vì thiên phú và tuệ căn của Vu tộc quá mạnh nên mới bị thiên diệt chịu kiếp nạn thọ tộc.
Đáng ra ám linh căn sẽ trở thành truyền thuyết theo kiếp nạn của Vu tộc hoàn toàn biến mất nhưng Bạch Lâu lại sống.
Hậu duệ duy nhất còn sống sót của Vu tộc!
Bạch Lâu có ám linh căn tức là có thiên phú cùng tuệ căn nghịch thiên nhưng đồng thời sẽ phải chịu sự nguyền rủa từ ông trời.
Có thể nói Bạch Lâu là một đứa trẻ bị thiên địa bỏ rơi...
Sở Yêu Yêu nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Lâu đứng dậy, bỗng từ đâu đó phát ra một giọng nói trầm trầm.
- Tưởng ngươi thu nhận được tên đồ đệ thế nào, ai ngờ chỉ là phế vật!
Giọng nói ấy vang vọng mang theo sự chế giễu, mỉa mai rõ mồn một.
Sở Yêu Yêu hơi quay đầu bày ra gương mặt lạnh tanh, trong mắt độ ấm đã không còn.
- Đừng giả thần giả quỷ nữa, đã đến rồi thì hãy xuất hiện đi!
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nói.
Một đốm sáng như ma trơi lơ lửng xuất hiện trước mặt Sở Yêu Yêu bỗng chốc hóa thành một nam tử cao lớn.
Nam nhân toàn thân khoác áo tím, giữa trán là vảy rồng màu đen, nam nhân ấy dùng một đôi mắt đen thâm thúy sâu thẳm hệt như bóng ma nhìn Sở Yêu Yêu chăm chú.
- Lâu ngày không gặp, Sở Yêu Yêu!
Nam nhân cười nhạt chào hỏi nàng.
Sở Yêu Yêu nhếch môi cười lạnh trả lời hắn: - Tự tiện xông vào nơi ở của ta, gần đây ngươi ghê gớm quá nhỉ?
Cổ Lam ung dung thoải mái nói: - Thì thế nào? Ngươi làm được gì ta? - Hắn mỉm cười thật sâu - Chẳng lẽ ngươi giết được ta sao?
Nói rồi hắn hơi nghiêng người về phía nàng mở miệng đè nặng ba chữ - Sở Yêu Yêu..
Sở Yêu Yêu mặt không đổi tâm không động, đạp vào chân hắn thật mạnh.
- Đồ đệ ta còn đang ngủ, tốt nhất ngươi nên câm cái miệng của ngươi lại!
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Cổ Lam đau đớn khó khăn rút chân ra khỏi nộ cước của Sở Yêu Yêu.
Sở Yêu Yêu liếc hắn nói.
- Không có chuyện gì hệ trọng thì bây giờ ngươi có thể cút rồi đấy!
Sở Yêu Yêu xoay người tính toán dùng thuật di ảnh đưa Bạch Lâu về thạch động thì lại lần nữa bị Cổ Lam gọi giật lại.
Cổ Lam nheo mắt nhìn Sở Yêu Yêu khó chịu nói. - Khoan đi đã, ta có việc thật mà, vừa mới chạm mặt đã nặng nhẹ với ta rồi, bao nhiêu năm qua ngươi không học được chút dịu dàng gì à?
- Dịu dàng có thể mài ra ăn à?
Sở Yêu Yêu quay đầu, trên mặt nàng đầy nét khinh bỉ: - Bao năm rồi ngươi vẫn không thay đổi, vẫn thật ngu ngốc!
Cổ Lam tức giận muốn chết nhưng vẫn cố kìm nén không đánh nhau với Sở Yêu Yêu.
- Ngươi... Thôi được rồi hôm nay ta đến đây không phải để cãi nhau với ngươi!
- Có muốn cãi cũng không được, ngươi có bao giờ cãi lại được ta đâu? - Sở Yêu Yêu cười khinh thường.
- Có gì thì nói mau, sau đó thì cuốn xéo khỏi mắt ta ngay, càng nhìn ngươi ta càng cảm thấy chướng mắt!
- Như nhau cả thôi, ta nhìn ngươi chẳng lẽ không chướng mắt sao?
Cổ Lam thản nhiên đáp.
-Còn đây là thiệp mời từ lão tổ tông của nhà ta phát ra nhờ ta đưa đến tận tay ngươi! - Hắn vung tay, một vật thể từ ống tay áo của hắn thoát ra. Sở Yêu Yêu dùng hai ngón trỏ cái liền dễ dàng bắt được. Trong tay nàng là một con ốc màu trắng ngà trông vô cùng bình thường nhưng Sở Yêu Yêu chỉ cần liếc mắt qua cũng biết đó chính là Diệp Linh ốc do chính Thủy Long môn tự tay nuôi dưỡng, tuy không phải là bảo vật quý giá gì nhưng lại là một món đồ chơi khá độc lạ.
Nhìn Sở Yêu Yêu đã bắt được Diệp Linh ốc, Cổ Lam liền cảm thấy nhẹ nhõm.
- Việc ở đây của ta đã xong! Lão nhân gia cứ muốn ta phải tận tay đưa cho ngươi, thật phiền toái!
- Ngươi có thể cút rồi! - Nắm lấy Diệp Linh ốc trong tay, Sở Yêu Yêu lạnh nhạt nhìn Cổ Lam phun ra năm chữ tuyệt tình.
- Chỉ biết đuổi người! Ngươi chẳng thèm thay đổi gì cả, vẫn đáng ghét như vậy!
Cổ Lam bĩu môi nhìn Sở Yêu Yêu.
Như nghĩ đến điều gì đó Cổ Lam hướng Sở Yêu Yêu nháy mắt nói.
- À phải rồi, đồ đệ ngươi có ám linh căn ta nghĩ... Ta nghĩ phần thưởng của Tiềm Long chiến sắp tới có lẽ sẽ có đồ vật thích hợp cho hắn đấy!
- Ngươi biết rõ là ta sẽ không bao giờ để đồ đệ của mình tham gia vào mấy cái cuộc tỉ thí vô nghĩa ấy mà phải không?
Sở Yêu Yêu lạnh lùng nói.
- Ta chỉ nói thế thôi, còn tham gia hay không là chuyện của sư đồ các ngươi, ta xin phép đi trước, tạm biệt!
Nói rồi Cổ Lam lại lần nữa hóa thành bóng ma trơi rất nhanh trôi theo gió lớn sau đó mất hút.
Sở Yêu Yêu đưa mắt nhìn, tận mắt thấy cái bóng ma trơi của Cổ Lam đã hoàn toàn biến mất lúc này mới an tâm ôm lấy Bạch Lâu thi chuyển thuật di ảnh rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.