Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
Chương 45: Em yên tâm, hãy tin anh
Vương Khiết Băng (Yu)
09/04/2023
Thời gian đi qua thì hôm nay đã là cuối tuần, Hà Mật và Hứa Vãn Tùng đã
nói chuyện với nhau, cũng như là đã bàn bạc về chuyện tối ngày hôm nay.
Theo như những gì mà cô nói, thì sau khi cô cùng Dương Kỷ Bắc khiêu vũ
mở màn thì cô sẽ gọi điện cho Hứa Vãn Tùng, lúc đó cậu ấy sẽ xuất hiện
với thân phận là bạn đồng hành cùng cô.
Hiển nhiên, Hứa Vãn Tùng không từ chối, trái lại cậu ta còn có chút mong chờ.
[…]
Mặt trời dần xuống núi, ánh đèn cũng bắt đầu được thắp sáng trên khắp Giang Thành, hiển nhiên thì trường đại học Tân Hoa cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay có điều khác biệt, chính là vì kỉ niệm ba mươi năm thành lập trường, nên ban giám hiệu Tân Hoa đã tổ chức một buổi dạ hội dành cho toàn thể sinh viên và giáo viên của trường Tân Hoa.
Kiều Tuyết Ly vì lo lắng cho Hà Mật nên đã cố ý đến sớm hơn một chút, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy cô xuất hiện lại làm cho Kiều Tuyết Ly lo lắng hơn. Gần đến giờ trình diễn mở màn rồi nên Dương Kỷ Bắc cũng đi đến để tìm cô, thấy cậu ta thì Kiều Tuyết Ly cũng đi đến, giống như là tìm được tín hiệu vũ trụ, Dương Kỷ Bắc cũng đi đến, hai người đồng thời hỏi:
- Cậu có thấy Hà Mật/Hà Tiểu Mật đâu không?
Nhưng rồi hai người họ lại đồng loạt lắc đầu, nhưng bây giờ thì Kiều Tuyết Ly không có tâm trạng hỏi thêm. Từ nãy đến giờ cô ấy đã gọi điện cho cô rất nhiều, nhưng máy đều báo là thuê báo, bây giờ nên làm gì đây? Dương Kỷ Bắc có chút nhíu mày, lẽ nào Hà Mật không muốn khiêu vũ với cậu ta nên mới cố ý không tới, muốn làm cậu ta bẽ mặt sao?
Nhưng ngay sau khi Dương Kỷ Bắc xoay người đi để nói chuyện với giáo viên thì Hà Mật đã xuất hiện. Hôm nay cô vô cùng lộng lẫy với chiếc váy dạ hội mà đen, chiếc váy là dạng ôm sát vào cơ thể của cô, từng đường cong tuyệt mỹ đều nhờ nó mà phô diễn hết mình. Chiếc vai trần được để lộ ra cùng với chiếc vòng cổ kim cương sang trong, đôi tay thon dài cũng đã tôn lên dáng vẻ yểu điệu nhưng cũng không kém phần quyến rũ và sang trọng.
Dương Kỷ Bắc cũng vì một màn này mà làm cho thất thần. Nhưng không đợi cậu ta thất thần lâu thì giáo viên đã nhanh chóng hối thúc, vì thời gian sắp bắt đầu rồi.
Trên sấn khấu lớn với một màn đêm được bao trùm, hiệu trưởng và giáo viên đều đang vui vẻ cười nói với những cựu học sinh, hiển nhiên thì Lăng Dụ Triết cũng xuất hiện ở đây. Anh tuy không thích những nơi như thế này, nhưng đây là nơi chứa nhiều kỉ niệm của anh, nên anh không thể không đến.
Lúc này, Lăng Dụ Triết không biết mình có bị hoa mắt hay không nhưng anh lại nhìn thấy Hà Mật, cô xinh đẹp với chiếc váy đen dài và còn được cắt xẻ vô cùng táo bạo, dáng người quyến rũ cùng gương mặt xinh đẹp đã làm không ít người có mặt ở đây phải thèm muốn. Nhưng rồi Lăng Dụ Triết lại lắc đầu, Hà Mật đã kết hôn rồi, đã là vợ của người ta rồi thì làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ.
Nhưng sau đó liền có tiếng nhạc vang lên, âm nhạc nhẹ nhàng cũng xem như khiến cho Lăng Dụ Triết thấy thoải mái. Ánh đèn sân khấu cũng bắt đầu tập trung tại một điểm, trên sân khấu hiện tại đang có hai học sinh đang cùng nhau khiêu vũ. Tuy nhiên, thứ làm cho Lăng Dụ Triết chú ý chính là cô gái kia… Cô ấy… Cô ấy chính là Hà Mật!
Lúc này, anh không khống chế được cảm xúc của bản thân mà đứng dậy, hành động của anh cũng làm cho không ít giáo viên giật mình rồi nhìn sang. Ánh mắt rực lửa như đang thiêu đốt cơ thể cũng khiến cho Hà Mật cảm thấy lạnh đến rùng mình, ngón tay của Dương Kỷ Bắc không chịu yên phận đặt ở eo cô mà còn kéo sát cô, dính chặt lấy cơ thể của cậu ta. Hai mắt của Hà Mật có chút căm phẫn, nói nhỏ:
- Làm gì vậy, buông tôi ra.
- Chỉ là khiêu vũ một chút thôi mà.
- Dương Kỷ Bắc, đây là trường học, đừng làm trò đó với tôi!
Nhưng Dương Kỷ Bắc giả điếc, cậu ta giống như là không nghe thấy gì cả. Không chỉ vậy mà tay kia còn liên tục xoa xoa, nắn nắn bàn tay nhỏ của cô.
Hành động đó hết thảy đều lọt vào mắt của Lăng Dụ Triết, anh liền tức giận mà siết chặt nắm đấm trong tay. Chiếc eo đó là của anh, bàn tay đó cũng chỉ có anh mới được phép nắm nó, cho dù là cơ thể hay linh hông thì Hà Mật cũng là người phụ nữ anh! Anh tuyệt đối sẽ không để cho cô rơi vào tay của người khác.
Nghĩ là làm, Lăng Dụ Triết liền thẳng tiến đi từ trên tầng xuống dưới sân khấu, hành động của anh còn làm cho Hình Bân giật mình mà trở tay không kịp. Sau khi leo lên sân khấu thì Lăng Dụ Triết liền kéo Dương Kỷ Bắc sang một bên, trực tiếp đem Hà Mật ôm vào lòng.
Vì không muốn mọi người phân tâm nên Hà Mật cũng chỉ cúi đầu xuống, cố gắng nhảy hết điệu nhạc. Nhưng Lăng Dụ Triết làm gì để cô toại nguyện chứ, anh có chút khó chịu, nói:
- Ngẩng mặt lên.
- Tôi…
- Tôi nói em ngẩng mặt lên.
Hà Mật cũng bị khí thế của anh làm cho hốt hoảng, sau đó liền đưa mắt lên nhìn anh. Nhưng thứ cô nhận lại là anh mắt lạnh thấu xương của anh, không chỉ vậy mà tận sâu trong ánh đó cô còn thấy được cái gì đó… Ghen tuông? Đúng… Chính là ghen tuông và đố kỵ!
- Hà Mật! Tôi ở Lăng gia ngày ngày nhớ em. Còn em thì hay rồi, ra ngoài không bao lâu đã quyến rũ được người nam nhân khác. Em… Em…
Câu nói của Lăng Dụ Triết triệt để làm cho Hà Mật kinh ngạc, vừa rồi anh nói anh ở Lăng gia ngày ngày nhớ cô sao? Anh… Anh thật sự nhớ cô sao?
Đột nhiên lúc này đôi tay to lớn của Lăng Dụ Triết lại siết chặt, trực tiếp đem Hà Mật ôm vào lòng, bản nhạc vừa hay cũng dừng lại, đèn cũng đồng loạt tắt đi để chuẩn bị cho tiết mục thứ hai. Nhưng Lăng Dụ Triết không có ý định buông cô ta, bao nhiêu nhung nhớ của anh đều đặt hết ở nụ hôn này. Cánh môi nhỏ của Hà Mật đông nhiên bị hôn cũng rất kinh ngạc, nhưng mà… Cô lại đáp lại nụ hôn đó của anh, lại một lần nữa cô gieo rắc hi vọng cho anh.
Sau khi Lăng Dụ Triết đưa Hà Mật rời khỏi sân khấu thì anh đã mượn tạm một phòng học để ôm cô, tuy nhiên lúc này Hà Mật lại đẩy anh ra, cô có chút khó xử nói:
- Lăng Dụ Triết… Chúng ta kết thúc rồi… Anh… Anh đừng tìm tôi nữa.
Nhưng Lăng Dụ Triết làm sao mà lại dễ dàng buông tha cho cô chứ, anh còn đưa tay ôm chặt lấy cô, còn nhẹ nhàng nói:
- Đừng lừa tôi. Vừa rồi ở trên sân khấu khi tôi hôn em thì em vẫn đáp lại, chứng tỏ rằng trong tim em cũng nhớ tôi. Vật nhỏ ngoan thì không nên nói dối.
Hà Mật cũng bị lời nói của anh làm cho hoảng hốt, từ khi nào mà Lăng Dụ Triết lại có thể điềm tĩnh như vậy chứ? Đổi lại nếu là trước kia thì có lẽ anh đã bóp chặt cổ của cô, sau đó liền cảnh báo… Nhưng bây giờ? Anh… Anh thay đổi rồi sao?
Đôi tay của Lăng Dụ Triết nhẹ nhàng xoa đầu của cô, cười nói:
- Hà Mật, thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Tôi yêu em, tôi thật sự rất yêu em.
- Lăng Dụ Triết… Tại sao… Tại sao lại là tôi?
Nhưng Lăng Dụ Triết cũng chỉ mỉm cười, đáp:
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết khi Giai Âm thân thiết với người nam nhân khác, thì tôi cũng không tức giận. Lý Lan Hinh cho dù có lên giường với người khác, thì tôi cũng không quan tâm. Còn em, chỉ cần người nam nhân khác nhìn em… Tôi liền muốn đem mắt của hắn ta móc ra… Giống như tên vừa rồi.
- Lăng Dụ Triết… Anh biết mình đang nói gì không? Trước đó… Trước đó chính anh là người hành hạ tôi, bây giờ… Bây giờ anh lại…
Nghe Hà Mật nói vậy thì Lăng Dụ Triết càng siết chặt hơn, anh cũng cúi đầu, vùi đầu vào hõm cổ của cô, nói:
- Xin lỗi… Là do tôi ngu muội không chịu tin em… Là do tôi ngu ngốc mới bị Lý Lan Hinh dắt mũi… Hà Mật, xin lỗi… Xin lỗi em…
- Ý anh là… Chuyện năm đó có liên quan đến Lý Lan Hinh?
Nghe Hà Mật hỏi thì anh cũng ngồi thẳng dậy, dịu dàng nhìn cô, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia, nói:
- Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng kết tội Lý Lan Hinh nên tôi không thể nói rõ cho em biết được. Em có thể cho tôi thêm thời gian được không? Một chút thôi, chỉ cần tôi có được bằng chứng thì tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho em.
Hà Mật nhìn vào đôi mắt anh, sau đó lại hỏi:
- Lăng Dụ Triết… Tôi có tin anh được hay không?
Lăng Dụ Triết gật đầu, lần này anh đã hạ quyết tâm rồi, chỉ cần anh có thể rửa sạch oan tình cho Hà Mật, thì cho dù có phải đối đầu với Trương Đạm thì anh cũng bằng lòng. Anh đã ngu ngốc một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu!
- Hà Mật, tin tôi, một lần thôi, tôi đảm bảo rằng sẽ không làm em thất vọng.
Dù không biết những lời Lăng Dụ Triết bây giờ nói có phải là thật lòng hay không, nhưng Hà Mật vẫn gật đầu, cô cũng rất muốn biết sự tình năm đó… Kể cả việc trí nhớ của cô nữa.
Nhận được cái gật đầu của cô, anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái, nói:
- Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã tin tôi…
Dừng một chút, Lăng Dụ Triết lại nói:
- Anh yêu em. Rất yêu em!
Hiển nhiên, Hứa Vãn Tùng không từ chối, trái lại cậu ta còn có chút mong chờ.
[…]
Mặt trời dần xuống núi, ánh đèn cũng bắt đầu được thắp sáng trên khắp Giang Thành, hiển nhiên thì trường đại học Tân Hoa cũng không ngoại lệ. Nhưng hôm nay có điều khác biệt, chính là vì kỉ niệm ba mươi năm thành lập trường, nên ban giám hiệu Tân Hoa đã tổ chức một buổi dạ hội dành cho toàn thể sinh viên và giáo viên của trường Tân Hoa.
Kiều Tuyết Ly vì lo lắng cho Hà Mật nên đã cố ý đến sớm hơn một chút, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy cô xuất hiện lại làm cho Kiều Tuyết Ly lo lắng hơn. Gần đến giờ trình diễn mở màn rồi nên Dương Kỷ Bắc cũng đi đến để tìm cô, thấy cậu ta thì Kiều Tuyết Ly cũng đi đến, giống như là tìm được tín hiệu vũ trụ, Dương Kỷ Bắc cũng đi đến, hai người đồng thời hỏi:
- Cậu có thấy Hà Mật/Hà Tiểu Mật đâu không?
Nhưng rồi hai người họ lại đồng loạt lắc đầu, nhưng bây giờ thì Kiều Tuyết Ly không có tâm trạng hỏi thêm. Từ nãy đến giờ cô ấy đã gọi điện cho cô rất nhiều, nhưng máy đều báo là thuê báo, bây giờ nên làm gì đây? Dương Kỷ Bắc có chút nhíu mày, lẽ nào Hà Mật không muốn khiêu vũ với cậu ta nên mới cố ý không tới, muốn làm cậu ta bẽ mặt sao?
Nhưng ngay sau khi Dương Kỷ Bắc xoay người đi để nói chuyện với giáo viên thì Hà Mật đã xuất hiện. Hôm nay cô vô cùng lộng lẫy với chiếc váy dạ hội mà đen, chiếc váy là dạng ôm sát vào cơ thể của cô, từng đường cong tuyệt mỹ đều nhờ nó mà phô diễn hết mình. Chiếc vai trần được để lộ ra cùng với chiếc vòng cổ kim cương sang trong, đôi tay thon dài cũng đã tôn lên dáng vẻ yểu điệu nhưng cũng không kém phần quyến rũ và sang trọng.
Dương Kỷ Bắc cũng vì một màn này mà làm cho thất thần. Nhưng không đợi cậu ta thất thần lâu thì giáo viên đã nhanh chóng hối thúc, vì thời gian sắp bắt đầu rồi.
Trên sấn khấu lớn với một màn đêm được bao trùm, hiệu trưởng và giáo viên đều đang vui vẻ cười nói với những cựu học sinh, hiển nhiên thì Lăng Dụ Triết cũng xuất hiện ở đây. Anh tuy không thích những nơi như thế này, nhưng đây là nơi chứa nhiều kỉ niệm của anh, nên anh không thể không đến.
Lúc này, Lăng Dụ Triết không biết mình có bị hoa mắt hay không nhưng anh lại nhìn thấy Hà Mật, cô xinh đẹp với chiếc váy đen dài và còn được cắt xẻ vô cùng táo bạo, dáng người quyến rũ cùng gương mặt xinh đẹp đã làm không ít người có mặt ở đây phải thèm muốn. Nhưng rồi Lăng Dụ Triết lại lắc đầu, Hà Mật đã kết hôn rồi, đã là vợ của người ta rồi thì làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ.
Nhưng sau đó liền có tiếng nhạc vang lên, âm nhạc nhẹ nhàng cũng xem như khiến cho Lăng Dụ Triết thấy thoải mái. Ánh đèn sân khấu cũng bắt đầu tập trung tại một điểm, trên sân khấu hiện tại đang có hai học sinh đang cùng nhau khiêu vũ. Tuy nhiên, thứ làm cho Lăng Dụ Triết chú ý chính là cô gái kia… Cô ấy… Cô ấy chính là Hà Mật!
Lúc này, anh không khống chế được cảm xúc của bản thân mà đứng dậy, hành động của anh cũng làm cho không ít giáo viên giật mình rồi nhìn sang. Ánh mắt rực lửa như đang thiêu đốt cơ thể cũng khiến cho Hà Mật cảm thấy lạnh đến rùng mình, ngón tay của Dương Kỷ Bắc không chịu yên phận đặt ở eo cô mà còn kéo sát cô, dính chặt lấy cơ thể của cậu ta. Hai mắt của Hà Mật có chút căm phẫn, nói nhỏ:
- Làm gì vậy, buông tôi ra.
- Chỉ là khiêu vũ một chút thôi mà.
- Dương Kỷ Bắc, đây là trường học, đừng làm trò đó với tôi!
Nhưng Dương Kỷ Bắc giả điếc, cậu ta giống như là không nghe thấy gì cả. Không chỉ vậy mà tay kia còn liên tục xoa xoa, nắn nắn bàn tay nhỏ của cô.
Hành động đó hết thảy đều lọt vào mắt của Lăng Dụ Triết, anh liền tức giận mà siết chặt nắm đấm trong tay. Chiếc eo đó là của anh, bàn tay đó cũng chỉ có anh mới được phép nắm nó, cho dù là cơ thể hay linh hông thì Hà Mật cũng là người phụ nữ anh! Anh tuyệt đối sẽ không để cho cô rơi vào tay của người khác.
Nghĩ là làm, Lăng Dụ Triết liền thẳng tiến đi từ trên tầng xuống dưới sân khấu, hành động của anh còn làm cho Hình Bân giật mình mà trở tay không kịp. Sau khi leo lên sân khấu thì Lăng Dụ Triết liền kéo Dương Kỷ Bắc sang một bên, trực tiếp đem Hà Mật ôm vào lòng.
Vì không muốn mọi người phân tâm nên Hà Mật cũng chỉ cúi đầu xuống, cố gắng nhảy hết điệu nhạc. Nhưng Lăng Dụ Triết làm gì để cô toại nguyện chứ, anh có chút khó chịu, nói:
- Ngẩng mặt lên.
- Tôi…
- Tôi nói em ngẩng mặt lên.
Hà Mật cũng bị khí thế của anh làm cho hốt hoảng, sau đó liền đưa mắt lên nhìn anh. Nhưng thứ cô nhận lại là anh mắt lạnh thấu xương của anh, không chỉ vậy mà tận sâu trong ánh đó cô còn thấy được cái gì đó… Ghen tuông? Đúng… Chính là ghen tuông và đố kỵ!
- Hà Mật! Tôi ở Lăng gia ngày ngày nhớ em. Còn em thì hay rồi, ra ngoài không bao lâu đã quyến rũ được người nam nhân khác. Em… Em…
Câu nói của Lăng Dụ Triết triệt để làm cho Hà Mật kinh ngạc, vừa rồi anh nói anh ở Lăng gia ngày ngày nhớ cô sao? Anh… Anh thật sự nhớ cô sao?
Đột nhiên lúc này đôi tay to lớn của Lăng Dụ Triết lại siết chặt, trực tiếp đem Hà Mật ôm vào lòng, bản nhạc vừa hay cũng dừng lại, đèn cũng đồng loạt tắt đi để chuẩn bị cho tiết mục thứ hai. Nhưng Lăng Dụ Triết không có ý định buông cô ta, bao nhiêu nhung nhớ của anh đều đặt hết ở nụ hôn này. Cánh môi nhỏ của Hà Mật đông nhiên bị hôn cũng rất kinh ngạc, nhưng mà… Cô lại đáp lại nụ hôn đó của anh, lại một lần nữa cô gieo rắc hi vọng cho anh.
Sau khi Lăng Dụ Triết đưa Hà Mật rời khỏi sân khấu thì anh đã mượn tạm một phòng học để ôm cô, tuy nhiên lúc này Hà Mật lại đẩy anh ra, cô có chút khó xử nói:
- Lăng Dụ Triết… Chúng ta kết thúc rồi… Anh… Anh đừng tìm tôi nữa.
Nhưng Lăng Dụ Triết làm sao mà lại dễ dàng buông tha cho cô chứ, anh còn đưa tay ôm chặt lấy cô, còn nhẹ nhàng nói:
- Đừng lừa tôi. Vừa rồi ở trên sân khấu khi tôi hôn em thì em vẫn đáp lại, chứng tỏ rằng trong tim em cũng nhớ tôi. Vật nhỏ ngoan thì không nên nói dối.
Hà Mật cũng bị lời nói của anh làm cho hoảng hốt, từ khi nào mà Lăng Dụ Triết lại có thể điềm tĩnh như vậy chứ? Đổi lại nếu là trước kia thì có lẽ anh đã bóp chặt cổ của cô, sau đó liền cảnh báo… Nhưng bây giờ? Anh… Anh thay đổi rồi sao?
Đôi tay của Lăng Dụ Triết nhẹ nhàng xoa đầu của cô, cười nói:
- Hà Mật, thời gian qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta. Tôi yêu em, tôi thật sự rất yêu em.
- Lăng Dụ Triết… Tại sao… Tại sao lại là tôi?
Nhưng Lăng Dụ Triết cũng chỉ mỉm cười, đáp:
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết khi Giai Âm thân thiết với người nam nhân khác, thì tôi cũng không tức giận. Lý Lan Hinh cho dù có lên giường với người khác, thì tôi cũng không quan tâm. Còn em, chỉ cần người nam nhân khác nhìn em… Tôi liền muốn đem mắt của hắn ta móc ra… Giống như tên vừa rồi.
- Lăng Dụ Triết… Anh biết mình đang nói gì không? Trước đó… Trước đó chính anh là người hành hạ tôi, bây giờ… Bây giờ anh lại…
Nghe Hà Mật nói vậy thì Lăng Dụ Triết càng siết chặt hơn, anh cũng cúi đầu, vùi đầu vào hõm cổ của cô, nói:
- Xin lỗi… Là do tôi ngu muội không chịu tin em… Là do tôi ngu ngốc mới bị Lý Lan Hinh dắt mũi… Hà Mật, xin lỗi… Xin lỗi em…
- Ý anh là… Chuyện năm đó có liên quan đến Lý Lan Hinh?
Nghe Hà Mật hỏi thì anh cũng ngồi thẳng dậy, dịu dàng nhìn cô, rồi đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp kia, nói:
- Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng kết tội Lý Lan Hinh nên tôi không thể nói rõ cho em biết được. Em có thể cho tôi thêm thời gian được không? Một chút thôi, chỉ cần tôi có được bằng chứng thì tôi sẽ trả lại sự trong sạch cho em.
Hà Mật nhìn vào đôi mắt anh, sau đó lại hỏi:
- Lăng Dụ Triết… Tôi có tin anh được hay không?
Lăng Dụ Triết gật đầu, lần này anh đã hạ quyết tâm rồi, chỉ cần anh có thể rửa sạch oan tình cho Hà Mật, thì cho dù có phải đối đầu với Trương Đạm thì anh cũng bằng lòng. Anh đã ngu ngốc một lần, sẽ không có lần thứ hai đâu!
- Hà Mật, tin tôi, một lần thôi, tôi đảm bảo rằng sẽ không làm em thất vọng.
Dù không biết những lời Lăng Dụ Triết bây giờ nói có phải là thật lòng hay không, nhưng Hà Mật vẫn gật đầu, cô cũng rất muốn biết sự tình năm đó… Kể cả việc trí nhớ của cô nữa.
Nhận được cái gật đầu của cô, anh liền nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái, nói:
- Cảm ơn em, cảm ơn em vì đã tin tôi…
Dừng một chút, Lăng Dụ Triết lại nói:
- Anh yêu em. Rất yêu em!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.