Nghiệt Duyên: Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn!
Chương 58: Ghen
July
23/02/2023
Thằng nhãi? Là Bác Long hả anh?Jay đứng trước cửa, môi vểnh lên, tay chống nạnh tỏ vẻ không hài lòng khi Tử Dật trở nên hèn
mọn như vậy, rảnh rỗi hết chuyện gì làm lại đi điều tra một thằng nhóc
chưa được mười tuổi.
Anh cứ không thích trẻ nhỏ ra mặt như thế này thì làm sao cô dám sinh con cho anh đây?
Jay nhìn anh thở dài, hết cách phải dỗ ngọt. Cô bước tới, từ sau choàng lấy cổ người đàn ông mà nũng nịu:
- Thôi mà Tử Dật, buông tha cho Bác Long đi.
Tử Dật nghiêng đầu sang một bên, rồi thơm nhẹ vào má Jay. Mọi sự tức giận, bức bối trong người mới chốc đã bay sạch khi được vác hai ngọn núi trên lưng.
- Ngồi lên đây.
- Hả… áa.
Anh vỗ nhẹ lên đùi, không chừa thời gian để Jay kịp phản ứng đã nắm lấy tay cô kéo mạnh, cả người Jay nhanh chóng ngồi vào lòng người đàn ông.
- Em… em nên vào giường thì hơn.
Jay cố tính né tránh, muốn đứng lên khi cảm nhận được con khủng long dưới mông đã bắt đầu có phản ứng.
Nhưng eo nhỏ đã bị anh siết chặt, Jay cựa quậy muốn thoát ra nhưng lại vô tình tạo ra ma sát khiến Tử Dật giận tím tái cả người.
Anh nén lại, tựa cầm lên vai Jay, cố tình cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm, trêu ghẹo.
- Ngồi yên, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi.
Jay ngước lên, nhíu mày nhìn anh.
- Tin được không đây? Chứ câu này em nghe không biết bao lần rồi đó Dật!
- Không tin tưởng chồng mình, đáng phạt.
Người đàn ông đấy đen bất mãn, sẵn tiện đang có trớn anh cúi đầu hôn liên hồi khắp mặt Jay. Từ vầng trán đến chiếc mũi, hai bên má và vành môi ngọt nước. Nơi nào cũng lưu lại dấu ấn nam tính của Tử Dật.
Bất quá, nếu cứ để yên cho anh làm càn thì có khi đến mai mới ngừng lại cũng nên. Jay buộc lòng phải lên tiếng van xin:
- Thôi mà, em xin lỗi.
Tử Dật tách ra, anh thở hồng hộc, xem ra là rất mệt. Đợi ổn định, anh cưng chiều véo đầu mũi cô, nói:
- Được rồi, tạm tha cho em. Vào trong giường chơi đi, anh có việc cần làm.
Cơ thể không xương được Tử Dật dựng thẳng dậy, anh mở hộc tủ lấy ra một chiếc iPad nhét vào tay cô.
Anh đây là đang giữ con nít đấy à?
Jay nhận lấy không nói lời nào, chỉ âm thầm liếc xéo Tử Dật, rồi lủi thủi quay đi.
Bép.
Thấy Jay quá rề rà, người đứng ngoài cửa đã đợi khá lâu. Anh phát vào mông cô thúc giục.
- Nhanh chân lên.
Không phải lần đầu nhưng Jay đỏ mặt, mắc cỡ. Vội vã bợ cặp đào tiên của mình mà chạy vèo đi. Khiến Tử Dật không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Xin chào
Jay vừa khuất bóng, cửa đã đẩy vào. Mạnh Phi thò đầu vô trong đảo một vòng, sau khi xác định không có ai ngoài sếp thì mới đi vô đứng trước bàn làm việc.
Tử Dật chống cằm, nhếch mày hỏi:
- Có rồi sao?
Mạnh Phi gật đầu rồi trực tiếp dẫn vào thẳng vấn đề.
- Tên thật là Mạnh Ca, năm nay tròn ba mươi hai tuổi. Vì mắc hội chứng lạ tên Seckel, hiểu nôm na là không thể lớn cho nên hắn mới sống mãi trong hình hài của đứa bé bảy tuổi.
- Nhiêu thông tin đây chắc đủ để sếp hài lòng rồi nhỉ?
Ầm…
Tử Dật đứng phắt dậy, đập bàn quát tháo.
- Đáng chết, đáng chết mà.
Bác Long cũng to gan gớm, diễn xuất ắt hẳn thuộc hạng siêu sao mới có thể qua mắt được thầy Huynh và lợi dụng tình thương người của ông ấy.
Nhưng thứ làm anh ức chế hơn là khung cảnh Bác Long và Jay nằm trên cùng một chiếc giường cứ thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí của anh. Khiến anh không khỏi tức điên, thậm chí muốn bóp chết hắn ngay bây giờ.
Xoảng.
- Chuyện gì vậy?
Bỗng từ bên trong vọng ra tiếng đỗ vỡ, làm cho cảm xúc người đàn ông ấy thay đổi đột ngột. Từ nóng giận chuyển thành bất an tột cùng. Ba chân bốn cẳng chạy tọt đi
- Jay…
Trước mắt anh là một mớ hỗn độn, mọi vật dụng trên kệ đều đã bị xô xuống nền nhà. Nhưng anh vẫn quan tâm nhất là Jay, thấy cô cầm một tấm ảnh trên tay mà tim anh đập bình bịch, ruột gan muốn lộn nhào ra bên ngoài.
- Em có bị thương không?
Anh bước qua từng vật cản, đến gần Jay mà lo lắng hỏi han. Nhưng lại bị Jay đẩy mạnh, cô lùi về sau nhảy lên giường tránh né Tử Dật.
Tấm ảnh được Jay thả lại, Tử Dật cúi người xuống nhặt. Thì Jay liền gào lên.
- Anh giải thích đi, đó là cái gì?
Tử Dật bối rối trước phản ứng kích động của Jay. Anh hiểu được vì sao cô lại trở nên như vậy.
Bởi đây không phải là một bức ảnh bình thường, mà là về cảnh giường chiếu của Tử Dật và một cô gái thần bí, khuôn mặt đã bị xoá nhoà.
- Jay…
Anh ậm ự không nói nên lời, không biết nên giải thích với Jay ra sao cho hợp lý. Vì đây vừa là Jay vừa không phải là Jay.
Sự im lặng của Tử Dật khiến Jay rất thất vọng, cô quy chụp hết tất cả những suy đoán trong lòng, vuốt tóc rồi cười khẩy. Tự chế nhạo bản thân.
Sau đó ngồi bệch xuống nệm, gục mặt mà oà khóc tức tưởi.
- Tử Dật ai cho anh ngoại tình?
- Ai cho anh nuôi tiểu tam bên ngoài?
- Một mình em không đủ thỏa mãn anh sao?
- Nói đi, mau nói cho em biết ả đàn bà trong ảnh là ai?
- Em sẽ xé nát mặt cô ta.
Jay cũng như bao người phụ nữ khác, vì ghen mà mất cả lý trí, trở nên vô cùng hung hãn. Không ngại nói ra những lời lẽ thô bạo, sỗ sàng.
Nhưng tất cả cũng do anh mà ra. Tử Dật không trách cô, anh chỉ trách chính mình. Khi chính anh đã tạo ra một Jay có tính chiếm hữu cao như thế.
Lợi dụng lúc Jay mất cảnh giác, Tử Dật rón rén bước đến ghì chặt cô vào lòng.
- Cút… cút đi, bẩn thỉu đừng có mà ôm em.
Jay giãy dụa kịch liệt, điên cuồng chống đẩy hòng thoát ra nhưng đều vô dụng.
Lật một cái, tình thế đã thay đổi. Tử Dật ngồi lên bụng cô, dùng hai bắp chân kẹp chặt lấy phần hông, bàn tay to lớn bắt trọn cả đôi tay của Jay trấn áp trên đỉnh đầu.
- Ngoan nghe anh giải thích.
Những thớ tóc dính nhẹp trên da mặt ẩm ướt được anh vén gọn, lúc này anh mới có thể nhìn thấy được vẻ ấm ức của Jay, mới khóc đây mà bọng mắt cô đã sưng bự, đỏ ửng cả rồi.
- Hức…
Jay không giãy nữa, lệ cay tràn đầy khoé mi, nghẹn ngào.
- Không muốn nghe…
- Thì ra trước giờ em dùng chung chồng với người khác.
- Em muốn thôi chồng, em muốn ly… ưm ưm.
Không để Jay nói hết lòng mình, anh đã chặn lấy môi cô, nuốt hết tất cả vào trong bụng. Jay trừng mắt thao láo, cắn chặt hai hàm răng không để Tử Dật tiến thêm bước nữa. Dù khó thở nhưng Jay cương quyết không xin tha như mọi lần.
Sợ rằng nếu cố quá Jay sẽ bị ngạt mà chết, có chút luyến tiếc nhưng Tử Dật chủ động buông ra.
- Bình tĩnh nghe anh giải thích được chưa?
Jay không đáp, làm lơ ngoảnh mặt sang nơi khác. Anh mặc kệ, vẫn thỏ thẻ bên tai.
- Anh không phụ lòng em.
Sau khi nghe anh chối bỏ, Jay lập tức có phản ứng mạnh, quay ra cãi lớn.
- Thế anh định nói đó là ảnh photoshop à? Anh tưởng em là con ngu chắc.
- Suỵt, để anh nói… em đừng chen ngang.
Tấm ảnh được Tử Dật giơ cao trước tầm mắt của cô, anh chỉ vào cô gái trong đấy và nói:
- Đây là người yêu cũ của anh, sau khi chia tay anh và cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc. Anh không hề ngoại tình, cũng không hề phản bội em.
- Anh thừa nhận trong khoảng thời gian qua lại, anh đã từng làm chuyện không nên làm với cô ấy. Anh không giữ được lần đầu tiên của mình cho em, là anh sai… anh xin lỗi.
Tử Dật ngưng hẳn, hồi hộp đợi chờ phản ứng từ người con gái dưới thân.
Thật ra nếu mọi điều anh kể đều là sự thật thì anh cũng không hề sai chỗ nào. Xã hội bây giờ hiện đại dẫn đến phóng khoáng. Chuyện đôi lứa yêu nhau và quan hệ với nhau trước hôn nhân không còn xa lạ, chỉ là anh sợ Jay tủi thân, suy diễn lung tung mới phải xin lỗi.
Một lúc lâu trên nét mặt Jay mới thay đổi, cô nhíu mày, nghi vấn.
- Thế anh còn giữ thứ này làm gì?
- Buồn thì lôi ra ngắm à? Chứ em thấy thân hình của cổ cũng không thua kém gì em đâu đấy.
Người đàn ông như chột dạ, chưa biện ra được lý do. Cặp mắt đảo liên hồi, lắp bắp đáp:
- Anh… anh quên, anh vứt liền nè.
Tử Dật ra khỏi người cô, cầm tấm ảnh trong tay bước đến sọt rác. Định thả xuống thì giọng điệu đanh đá, chua ngoa của Jay lại vọng lên.
- Xé nó đi, anh để nguyên như thế lát nhặt lại à?
- Ờ ha… anh chuẩn bị xé mà anh quên, cảm ơn em đã nhắc nhở.
Như bị đoán trúng tim đen, Tử Dật chột dạ đến mức nói năng lung tung.
Giờ thì anh hiểu tại sao người ta thường gọi phụ nữ là sư tử cái rồi. Bình thường trông cô khờ vậy mà khi ghen lên lại đáng sợ, nhạy bén đến thế.
- Nhanh lên, muốn em làm hộ à?
- Biết rồi, anh xé đây.
Tay anh run run không nỡ, bởi đây là tấm cuối cùng mà anh có được. Mất nó rồi thì sẽ không còn gì nữa. Nhưng để tạo lòng tin với Jay, Tử Dật vẫn nhắm mắt nhắm mũi tuân theo.
Xong xuôi, Tử Dật nhảy phốc lên giường, thuận tiện ngồi đối diện với Jay. Giang rộng vòng tay đợi chờ.
Jay lưỡng lự, cô nửa vời. Nhưng rồi một đỗi sau vẫn an phận sà vào lòng Tử Dật, không để anh nhận ra vẻ mặt cam chịu của mình.
Anh cứ không thích trẻ nhỏ ra mặt như thế này thì làm sao cô dám sinh con cho anh đây?
Jay nhìn anh thở dài, hết cách phải dỗ ngọt. Cô bước tới, từ sau choàng lấy cổ người đàn ông mà nũng nịu:
- Thôi mà Tử Dật, buông tha cho Bác Long đi.
Tử Dật nghiêng đầu sang một bên, rồi thơm nhẹ vào má Jay. Mọi sự tức giận, bức bối trong người mới chốc đã bay sạch khi được vác hai ngọn núi trên lưng.
- Ngồi lên đây.
- Hả… áa.
Anh vỗ nhẹ lên đùi, không chừa thời gian để Jay kịp phản ứng đã nắm lấy tay cô kéo mạnh, cả người Jay nhanh chóng ngồi vào lòng người đàn ông.
- Em… em nên vào giường thì hơn.
Jay cố tính né tránh, muốn đứng lên khi cảm nhận được con khủng long dưới mông đã bắt đầu có phản ứng.
Nhưng eo nhỏ đã bị anh siết chặt, Jay cựa quậy muốn thoát ra nhưng lại vô tình tạo ra ma sát khiến Tử Dật giận tím tái cả người.
Anh nén lại, tựa cầm lên vai Jay, cố tình cắn nhẹ vào vành tai mẫn cảm, trêu ghẹo.
- Ngồi yên, anh chỉ muốn ôm em một chút thôi.
Jay ngước lên, nhíu mày nhìn anh.
- Tin được không đây? Chứ câu này em nghe không biết bao lần rồi đó Dật!
- Không tin tưởng chồng mình, đáng phạt.
Người đàn ông đấy đen bất mãn, sẵn tiện đang có trớn anh cúi đầu hôn liên hồi khắp mặt Jay. Từ vầng trán đến chiếc mũi, hai bên má và vành môi ngọt nước. Nơi nào cũng lưu lại dấu ấn nam tính của Tử Dật.
Bất quá, nếu cứ để yên cho anh làm càn thì có khi đến mai mới ngừng lại cũng nên. Jay buộc lòng phải lên tiếng van xin:
- Thôi mà, em xin lỗi.
Tử Dật tách ra, anh thở hồng hộc, xem ra là rất mệt. Đợi ổn định, anh cưng chiều véo đầu mũi cô, nói:
- Được rồi, tạm tha cho em. Vào trong giường chơi đi, anh có việc cần làm.
Cơ thể không xương được Tử Dật dựng thẳng dậy, anh mở hộc tủ lấy ra một chiếc iPad nhét vào tay cô.
Anh đây là đang giữ con nít đấy à?
Jay nhận lấy không nói lời nào, chỉ âm thầm liếc xéo Tử Dật, rồi lủi thủi quay đi.
Bép.
Thấy Jay quá rề rà, người đứng ngoài cửa đã đợi khá lâu. Anh phát vào mông cô thúc giục.
- Nhanh chân lên.
Không phải lần đầu nhưng Jay đỏ mặt, mắc cỡ. Vội vã bợ cặp đào tiên của mình mà chạy vèo đi. Khiến Tử Dật không nhịn được mà cười thành tiếng.
- Xin chào
Jay vừa khuất bóng, cửa đã đẩy vào. Mạnh Phi thò đầu vô trong đảo một vòng, sau khi xác định không có ai ngoài sếp thì mới đi vô đứng trước bàn làm việc.
Tử Dật chống cằm, nhếch mày hỏi:
- Có rồi sao?
Mạnh Phi gật đầu rồi trực tiếp dẫn vào thẳng vấn đề.
- Tên thật là Mạnh Ca, năm nay tròn ba mươi hai tuổi. Vì mắc hội chứng lạ tên Seckel, hiểu nôm na là không thể lớn cho nên hắn mới sống mãi trong hình hài của đứa bé bảy tuổi.
- Nhiêu thông tin đây chắc đủ để sếp hài lòng rồi nhỉ?
Ầm…
Tử Dật đứng phắt dậy, đập bàn quát tháo.
- Đáng chết, đáng chết mà.
Bác Long cũng to gan gớm, diễn xuất ắt hẳn thuộc hạng siêu sao mới có thể qua mắt được thầy Huynh và lợi dụng tình thương người của ông ấy.
Nhưng thứ làm anh ức chế hơn là khung cảnh Bác Long và Jay nằm trên cùng một chiếc giường cứ thoát ẩn thoát hiện trong tâm trí của anh. Khiến anh không khỏi tức điên, thậm chí muốn bóp chết hắn ngay bây giờ.
Xoảng.
- Chuyện gì vậy?
Bỗng từ bên trong vọng ra tiếng đỗ vỡ, làm cho cảm xúc người đàn ông ấy thay đổi đột ngột. Từ nóng giận chuyển thành bất an tột cùng. Ba chân bốn cẳng chạy tọt đi
- Jay…
Trước mắt anh là một mớ hỗn độn, mọi vật dụng trên kệ đều đã bị xô xuống nền nhà. Nhưng anh vẫn quan tâm nhất là Jay, thấy cô cầm một tấm ảnh trên tay mà tim anh đập bình bịch, ruột gan muốn lộn nhào ra bên ngoài.
- Em có bị thương không?
Anh bước qua từng vật cản, đến gần Jay mà lo lắng hỏi han. Nhưng lại bị Jay đẩy mạnh, cô lùi về sau nhảy lên giường tránh né Tử Dật.
Tấm ảnh được Jay thả lại, Tử Dật cúi người xuống nhặt. Thì Jay liền gào lên.
- Anh giải thích đi, đó là cái gì?
Tử Dật bối rối trước phản ứng kích động của Jay. Anh hiểu được vì sao cô lại trở nên như vậy.
Bởi đây không phải là một bức ảnh bình thường, mà là về cảnh giường chiếu của Tử Dật và một cô gái thần bí, khuôn mặt đã bị xoá nhoà.
- Jay…
Anh ậm ự không nói nên lời, không biết nên giải thích với Jay ra sao cho hợp lý. Vì đây vừa là Jay vừa không phải là Jay.
Sự im lặng của Tử Dật khiến Jay rất thất vọng, cô quy chụp hết tất cả những suy đoán trong lòng, vuốt tóc rồi cười khẩy. Tự chế nhạo bản thân.
Sau đó ngồi bệch xuống nệm, gục mặt mà oà khóc tức tưởi.
- Tử Dật ai cho anh ngoại tình?
- Ai cho anh nuôi tiểu tam bên ngoài?
- Một mình em không đủ thỏa mãn anh sao?
- Nói đi, mau nói cho em biết ả đàn bà trong ảnh là ai?
- Em sẽ xé nát mặt cô ta.
Jay cũng như bao người phụ nữ khác, vì ghen mà mất cả lý trí, trở nên vô cùng hung hãn. Không ngại nói ra những lời lẽ thô bạo, sỗ sàng.
Nhưng tất cả cũng do anh mà ra. Tử Dật không trách cô, anh chỉ trách chính mình. Khi chính anh đã tạo ra một Jay có tính chiếm hữu cao như thế.
Lợi dụng lúc Jay mất cảnh giác, Tử Dật rón rén bước đến ghì chặt cô vào lòng.
- Cút… cút đi, bẩn thỉu đừng có mà ôm em.
Jay giãy dụa kịch liệt, điên cuồng chống đẩy hòng thoát ra nhưng đều vô dụng.
Lật một cái, tình thế đã thay đổi. Tử Dật ngồi lên bụng cô, dùng hai bắp chân kẹp chặt lấy phần hông, bàn tay to lớn bắt trọn cả đôi tay của Jay trấn áp trên đỉnh đầu.
- Ngoan nghe anh giải thích.
Những thớ tóc dính nhẹp trên da mặt ẩm ướt được anh vén gọn, lúc này anh mới có thể nhìn thấy được vẻ ấm ức của Jay, mới khóc đây mà bọng mắt cô đã sưng bự, đỏ ửng cả rồi.
- Hức…
Jay không giãy nữa, lệ cay tràn đầy khoé mi, nghẹn ngào.
- Không muốn nghe…
- Thì ra trước giờ em dùng chung chồng với người khác.
- Em muốn thôi chồng, em muốn ly… ưm ưm.
Không để Jay nói hết lòng mình, anh đã chặn lấy môi cô, nuốt hết tất cả vào trong bụng. Jay trừng mắt thao láo, cắn chặt hai hàm răng không để Tử Dật tiến thêm bước nữa. Dù khó thở nhưng Jay cương quyết không xin tha như mọi lần.
Sợ rằng nếu cố quá Jay sẽ bị ngạt mà chết, có chút luyến tiếc nhưng Tử Dật chủ động buông ra.
- Bình tĩnh nghe anh giải thích được chưa?
Jay không đáp, làm lơ ngoảnh mặt sang nơi khác. Anh mặc kệ, vẫn thỏ thẻ bên tai.
- Anh không phụ lòng em.
Sau khi nghe anh chối bỏ, Jay lập tức có phản ứng mạnh, quay ra cãi lớn.
- Thế anh định nói đó là ảnh photoshop à? Anh tưởng em là con ngu chắc.
- Suỵt, để anh nói… em đừng chen ngang.
Tấm ảnh được Tử Dật giơ cao trước tầm mắt của cô, anh chỉ vào cô gái trong đấy và nói:
- Đây là người yêu cũ của anh, sau khi chia tay anh và cô ta đã cắt đứt mọi liên lạc. Anh không hề ngoại tình, cũng không hề phản bội em.
- Anh thừa nhận trong khoảng thời gian qua lại, anh đã từng làm chuyện không nên làm với cô ấy. Anh không giữ được lần đầu tiên của mình cho em, là anh sai… anh xin lỗi.
Tử Dật ngưng hẳn, hồi hộp đợi chờ phản ứng từ người con gái dưới thân.
Thật ra nếu mọi điều anh kể đều là sự thật thì anh cũng không hề sai chỗ nào. Xã hội bây giờ hiện đại dẫn đến phóng khoáng. Chuyện đôi lứa yêu nhau và quan hệ với nhau trước hôn nhân không còn xa lạ, chỉ là anh sợ Jay tủi thân, suy diễn lung tung mới phải xin lỗi.
Một lúc lâu trên nét mặt Jay mới thay đổi, cô nhíu mày, nghi vấn.
- Thế anh còn giữ thứ này làm gì?
- Buồn thì lôi ra ngắm à? Chứ em thấy thân hình của cổ cũng không thua kém gì em đâu đấy.
Người đàn ông như chột dạ, chưa biện ra được lý do. Cặp mắt đảo liên hồi, lắp bắp đáp:
- Anh… anh quên, anh vứt liền nè.
Tử Dật ra khỏi người cô, cầm tấm ảnh trong tay bước đến sọt rác. Định thả xuống thì giọng điệu đanh đá, chua ngoa của Jay lại vọng lên.
- Xé nó đi, anh để nguyên như thế lát nhặt lại à?
- Ờ ha… anh chuẩn bị xé mà anh quên, cảm ơn em đã nhắc nhở.
Như bị đoán trúng tim đen, Tử Dật chột dạ đến mức nói năng lung tung.
Giờ thì anh hiểu tại sao người ta thường gọi phụ nữ là sư tử cái rồi. Bình thường trông cô khờ vậy mà khi ghen lên lại đáng sợ, nhạy bén đến thế.
- Nhanh lên, muốn em làm hộ à?
- Biết rồi, anh xé đây.
Tay anh run run không nỡ, bởi đây là tấm cuối cùng mà anh có được. Mất nó rồi thì sẽ không còn gì nữa. Nhưng để tạo lòng tin với Jay, Tử Dật vẫn nhắm mắt nhắm mũi tuân theo.
Xong xuôi, Tử Dật nhảy phốc lên giường, thuận tiện ngồi đối diện với Jay. Giang rộng vòng tay đợi chờ.
Jay lưỡng lự, cô nửa vời. Nhưng rồi một đỗi sau vẫn an phận sà vào lòng Tử Dật, không để anh nhận ra vẻ mặt cam chịu của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.